Gửi người tôi yêu - Ngoại truyện (Hết)

Chuyện
ngoài lề của Hứa An Ly

Ngày 2 tháng 7 năm 2001 ; Häagen-Dazs

Gặp nhau là vui rồi, làm mình có thể
quên đi rất nhiều áp lực của cuộc sống hiện thực.

Thời gian giống như người già của những
năm tối tăm, chậm chạp bước đi trong vũ trụ. Thời gian một ngày dài như một năm
vậy. Vĩnh viễn không đợi được vòng quay của mùa vụ và hoa nở của mùa hạ, vì thế
mà cuộc sống trở nên buồn bã và cô đơn.

Đĩa CD thích nghe nhất thì luôn im lặng,
cả ngày đều nằm trên sách xem những công thức tối nghĩa đó! Những bài tập mẫu
không bao giờ làm hết. Thỉnh thoảng nằm trên sân thượng, ngắm nhìn ánh mặt trời
trong rừng thành phố được làm bằng bê tông cốt thép, chiếu rọi từ đông sang
tây, sau đó lại biến mất dưới đường chân trời. Đây đã là một sự lãng phí xa xỉ
rồi.

Thích nằm trên bệ cửa sổ ngây người ra.
Ngây người cũng là một cách hưởng thụ. Lúc ngẩn ngơ nhìn mọi người đi trên
đường, hình bóng những người đó sẽ dần dần trở nên mơ hồ, khi nhìn lại một lần
nữa trước mắt chỉ toàn là hình bóng của anh.

Đồng phục giặt trắng bốp, khoác lên
người giống như thân cây tre, bay đi theo gió. Gương mặt yên tĩnh, kèm theo nụ
cười trong sáng. Anh thích cười, và lúc cười, ở khóe miệng có hai cái má lúm
đồng tiền nhìn rất đẹp. Khi ở bên cạnh những bạn trai không quen biết nhiều
lắm, anh thô vụng và ngượng ngùng. Còn khi ở bên cạnh mình, anh lại không ngoan
một chút nào, thường xuyên làm rối tóc mình giống như đứa trẻ hư trong nhà mẫu
giáo vậy, làm cho mình trông rất xấu. Ăn vụng cơm hộp của mình, bị mình phát
hiện, anh vẫn tỏ vẻ mặt vô tội, chết cũng không thừa nhận...

Anh đi chiếc xe địa hình chất lượng
không tốt chút nào, nhưng màu sắc, hình dáng và tên gọi thì giống như hàng hiệu
vậy. Những người mà mình sống ở thành phố nhỏ đó, thường thường là thích hàng
nhái, bao gồm cả những nam sinh trong trường của chúng mình. Quần áo thể thao
Adidas, là giả; giày thể thao Nike, hàng nhái.

;Lần đó, từ trong trường trốn ra ngoài, trời
rất nóng, mình nói với anh ấy rằng nếu trên mặt đất có mụn nước, em sẽ uống hết
ngay. Anh ấy nhìn mình một hồi lâu, đứng đơ người ra một lúc, sau đó, quay
người chạy đi về phía cửa trung tâm chiếu phim. Cửa hàng bán nước giải khát
khách đông nườm nượp như lá mùa thu rụng xuống, bà chủ quán nước cứ chạy đi
chạy lại trong đám người đông đúc.

“Có Häagen-Dazs
không?” Anh hỏi to, tay móc từ trong túi quần phía sau ra một tờ một trăm tệ.
Hôm đó, anh mặc chiếc quần bò mài màu xanh da trời, giầy thể thao, áo T-Shirt
trắng tinh, một bộ dạng trẻ trung thư sinh, tay cầm tờ một trăm tệ phất phơ
trước mặt bà chủ quán.

Mình suýt chút nữa cười vỡ bụng: “Anh
ngốc thế, người ta bán quần áo thể thao, sao lại hỏi bán nước giải khát?”

Bà lão cũng dùng ánh mắt ngơ ngác chẳng
hiểu gì để hỏi anh: “Cậu cần gì?”

“Häagen-Dazs!” Anh nhắc to lại một lần
nữa.

Đi hỏi cửa hàng tạp
hóa kia kìa, quấy rối gì ở đây. Sau đó, bà ta quẳng cho anh một cái lườm rồi đi
mất. Chắc là cảm thấy anh rất côn đồ.

“Cháu! Cần! Häagen-Dazs!” Anh đi theo và
dõng dạc lặp lại.

Cậu bị bệnh à? Bà bán nước giải khát
quát to.

Mình kéo tay anh chạy đi, sợ sẽ đánh
nhau, lôi anh đến một góc vắng vẻ không có người, dừng lại mặt đỏ tía tai nói:
“Anh lải nhải với bà lão làm gì. Nói anh có bệnh thì là có bệnh!”

“Anh không có bệnh. Anh muốn uống
Häagen-Dazs. Bảy mươi nhăm tệ một hộp. Em nghe rõ chưa?”

“Cái gì? Bảy mươi nhăm tệ? Giết người à?
Hay là anh tỏ ra hào phóng? Lương hai ngày không ăn không uống của mẹ anh đấy!”

Nghe anh từ từ nói hết, mình không còn
nghiêm mặt giáo huấn anh nữa, một hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại. Tiếp đó,
suýt chút nữa cười vỡ bụng. Lần này, ngốc nghếch không phải là anh, mà là chính
mình. Vì tri thức nghèo nàn của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Häagen-Dazs là một loại nước giải khát.

Nghe nói, Häagen-Dazs ở phương tây cũng
chỉ là khi những đôi tình nhân ở bên nhau mới mua! Dù sao, tình phí như vậy
cũng quá đắt, chỉ cần mấy miếng là hết mất tiêu rồi.

Lúc đó, mình và anh ấy thường nằm trên
thảm cỏ ngắm nhìn những đám mây đang bay đi bay lại trên bầu trời và mơ tưởng:
“Không biết đến bao giờ mới được ăn Häagen-Dazs chính hiệu? Anh bỗng quay
người, dùng một cây cỏ chọc chọc lên khuôn mặt đang ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời
của mình: “Này, em thì bao giờ?”

“Đợi sau khi em có
tiền, ngày nào cũng mua Häagen-Dazs cho anh.”

“Đấy là em nói đấy nhé. Ngoắc tay nào,
không được thay đổi.”

“Được, không được thay đổi.”

Chúng mình cùng nhau ngoắc tay. Anh mỉm
cười, lộ ra hàm răng trắng tinh. Mình thích nhìn điệu bộ anh ấy cười, trong
sáng, thuần khiết, long lanh.

Nhiều lúc, mình đã
quen với nụ cười như thế của anh, quen ngồi lặng lẽ cùng anh trên dốc núi phía
sau trường lúc tâm trạng không vui, quen nhìn thấy anh tinh nghịch trước mặt
mình. Thực ra anh là một người vừa dịu dàng vừa chu đáo. ở bên cạnh anh, sẽ khiến người ta cảm
thấy ba mươi bảy độ là nhiệt độ thích hợp nhất với cơ thể con người.

Vào kỳ nghỉ của đại học năm thứ nhất,
mình về nhà, lúc đó ở thành phố nhỏ thật sự đã có Häagen-Dazs. Nhưng người muốn
mua Häagen-Dazs cho mình đâu?

Sau này, mình ăn Häagen-Dazs, không phải
là ở cái thành phố nhỏ của miền bắc, mà là ở thành phố Thanh Đảo. Không phải là
anh ấy mua cho mình mà là một người đàn ông mua cho mình, đó là lần gặp thứ ba
anh ấy mua Häagen-Dazs cho mình. Mình biết ý nghĩa của Häagen-Dazs, chỉ có
những đôi tình nhân khi ở bên nhau mới ăn loại kem này, nhưng mình đã không từ
chối. Sau đó, anh hỏi mình, có muốn ăn Häagen-Dazs cả đời không?

Mình giả vờ như không biết, chỉ nói kem
á, trời nóng tất nhiên là muốn ăn rồi.

Anh lại hỏi, vậy em có biết hoa hồng
nghĩa là gì không?

Mình nói, là một loại hoa.

Anh nói hoa hồng trong kem, chính là
Häagen-Dazs.

Rời xa thành phố nhỏ rồi, mình mới phát
hiện, con người là nhiều kiểu tâm hồn trên thế giới, không phải là mình rời xa
miền bắc, là mình rời xa chính mình trong quá khứ.

Mình thay đổi đến mức ngay cả chính mình
cũng thấy xa lạ, tất nhiên cũng khiến anh xa lạ. Chỉ khi viết thư cho anh, mình
mới được trở về là chính mình của trước kia. Cái tôi nào mới thật sự là chính
mình? Cái tôi nào là cái tôi giả tạo?

Một người đang từ biệt với quá khứ của
anh, có phải cũng có nghĩa là anh bắt đầu trưởng thành rồi không? Có phải cũng
có nghĩa là anh bắt đầu thay đổi những tháng ngày trẻ trung, đi về nơi có sự
chín chắn?

Nếu như thay đổi và từ biệt lại là đau
khổ và tàn nhẫn đến thế, thì mình thà không cần. Bởi vì, thiên thần cũng có lúc
đau lòng.

Tiểu Khê thường chê
cười mình, nói mình là thiên hạ đệ nhất ngốc.

Cậu ấy nói không sai chút nào. Mình ngốc
thật!

Đối với em, cái thứ tình cảm ấy với anh,
trong đời cũng chỉ có một lần. Vừa nghĩ đến cả đời này không còn được tiếp tục
yêu anh nữa, em chỉ muốn khóc. Mà anh biết đấy, trước kia em không thích khóc.
Kể từ cấp hai quen anh tới giờ, kể từ lúc chúng mình bất giác dùng sự động viên
cổ vũ lẫn nhau để chiến thắng khó khăn tới giờ, kể từ lúc ở trước cửa trung tâm
chiếu phim, anh đuổi theo bà lão để mua cho em Häagen-Dazs tới giờ, kể từ lúc
chúng ta cùng nhau cười hoặc khóc để đi qua những tháng ngày khó khăn tới giờ,
em cảm thấy em đã có quá nhiều rồi.

Em không nên đòi hỏi thêm ở anh cái gì
nữa. Có thể cùng anh đi qua bao nhiêu ngày tháng như thế với em đã đủ rồi.

Chỉ là từ nay về sau, hễ cứ nghĩ đến
không thể vì anh, dù chỉ sẻ chia một chút chuyện nhỏ nhặt, em lại thấy đau
lòng.

Mùa hạ mang theo hơi nước biển lại một
lần nữa dâng lên ngập tràn. Hằng năm đều có sinh viên năm thứ tư mang theo đau
thương để từ biệt, mỗi năm đều có một tốp sinh viên năm thứ nhất mang theo
những con mắt hiếu kỳ để nhập trường.

Dòng chảy của số
phận luôn qua lại như vậy, nước chảy không ngừng.

Thỉnh thoảng mình cũng ngồi dưới gốc
cây, nhìn về phía bầu trời xa xăm, nhớ đến những anh chị khóa trên đã xa cách
ngàn trùng, nhớ đến những ngày còn ở cùng họ.

Năm tháng trôi qua như nước chảy, chúng
ta rồi cũng phải trưởng thành. Ôm anh để từ biệt, giấu đi trái tim tan nát, nụ
cười tắt lịm.

Chuyện
ngoài lề của Tần Ca

Tần Ca lặng lẽ đứng trong góc khuất, nhìn theo bóng
dáng bị ánh hoàng hôn kéo dài của Đường Lý Dục và Hứa An Ly tựa lưng vào nhau,
nghiêng nghiêng in trên mặt đường, họ đang tranh nhau một bông hoa, nhìn nhau
mỉm cười, ánh mắt rất hiểu nhau, không cần ngôn ngữ.

Anh ngẩn người ra nhìn theo họ. Mười ngón tay nắm
chặt. Đó là một cảm giác vừa đau vừa chua xót, bỗng nhiên bị dồn nén đến không
thể thở nổi.

Mỗi lúc như vậy, anh sẽ vỗ vỗ vào đầu tự bảo mình
đừng suy nghĩ lung tung, suy tính hơn thiệt!

An Ly!

Rất muốn anh và em cũng có thể được như
vậy, cho dù không nói với nhau một lời nào, cho dù chỉ là nắm tay nhau trong
ánh hoàng hôn, trong lúc em vui hay buồn.

Anh cùng em đau khổ một cách vô duyên vô
cớ. Anh cùng em ngắm nhìn sự thay đổi luân phiên của ngày tàn tháng tàn. Anh
cùng em mơ về tương lai tốt đẹp. Anh có thể cho em tất cả. Ở bên anh, em cũng
rất dịu dàng.

Nhưng tại sao anh
đã cố gắng rồi lại cố gắng, em vẫn không thể yêu anh? Em đã từng nói cố gắng
rồi lại cố gắng, thì sẽ yêu được anh.

Em! Không! Yêu! Anh!

Có lúc, anh thực sự rất đố kỵ với Lý
Dục, anh ấy dễ dàng mang trái tim em đi mất, còn anh dù không ngừng nỗ lực, mà
vẫn không thể khiến em hồi tâm chuyển ý. Có lúc, anh còn nghĩ sai lầm rằng, tại
sao anh không bị ốm một trận thật nặng, có nguy hiểm đến tính mạng nhỉ? Tại sao
anh không trải qua một cơn hoạn nạn? Như thế, em có thể ngày đêm ở bên cạnh anh
chăm lo cho anh, có thể đối với anh dịu dàng hơn nữa.

An Ly, anh không phải là đang trách em,
cũng không phải thực lòng đố kỵ với Lý Dục. Anh đang hận chính anh.

Hận mình không thể
cho em sức mạnh của cái ôm khi em bất lực; hận mình, không thể dùng nụ cười
rạng rỡ để khỏa lấp đi nỗi cô đơn của em; hận mình không thể mang lại cho em
tất cả những gì em muốn.

An Ly, xin lỗi em, anh đã khiến em phải
yêu một cách buồn phiền và đau khổ.

Anh sẽ không miễn cưỡng em nữa, anh phải
để cho em vui vẻ, để em tự do yêu và ca hát.

Tự do yêu đi.

Chuyện
ngoài lề của Đường Lý Dục

Chuyện về chiếc xe địa hình, người con
gái đó.

Mẹ gọi điện lên mấy lần bảo muốn bán
chiếc xe địa hình đó đi, để trong nhà, chiếm diện tích, vướng víu, lại chẳng có
người đi. Mình không cho, nói chuyện với mẹ trong điện thoại có chút nũng nịu,
mình muốn đi chiếc xe đó. Nhưng có mấy khi có thể về nhà chứ? Tốt nghiệp, làm
việc, yêu đương, kết hôn, sinh con, e rằng ngay cả trở về quê cũng ít. Kỳ nghỉ
của đại học năm thứ ba và năm thứ tư, mình cũng đâu có về nhà đâu? Muốn đi cũng
chẳng có cơ hội mà đi, nhưng mình vẫn năn nỉ mẹ, không cho bán.

Mẹ nói, để lâu trong nhà, chiếc xe sắp
gỉ hết rồi, nếu không bán ngay, thì ngay cả người thu gom sắt vụn cũng không
thèm mua nữa. Nếu như bây giờ bán đi, ít nhất cũng phải được năm mươi tệ, cũng
bị coi như là vật phế liệu rồi.

“Vậy thì mẹ đẩy ra ngoài, phơi nắng một
chút, được không?” Giọng điệu như khẩn cầu vậy.

Thực ra, mình cũng không biết giữ lại nó
để làm gì. Chiếc xe đạp địa hình đó luôn đi cùng mình trong suốt ba năm cấp ba,
đi cùng mình trải qua những đắng cay ngọt bùi của từng ngày trong ba năm cấp ba
đó. Lúc mới mua, mình đã mừng đến phát điên, cả ngày cứ đạp đi đạp lại vẫn chưa
đủ, ra ngõ thể hiện kỹ thuật đi xe, chưa thể hiện hết, còn đâm vào cô gái đang
đánh cầu lông.

Người con gái đó chính là Hứa An Ly, khi
ấy cô mới mười ba tuổi. Bị thương rồi, vẫn cảm thấy có lỗi.

Sau này, mình đã đạp chiếc xe đạp đó đưa
cô đi xem phim, đưa cô ra ngoại ô đi bơi, đưa cô đến vườn hoa quả để ăn trộm
táo, đưa cô...

Những ký ức về chiếc xe địa hình đó với
cô có mối liên quan mật thiết. Có lúc, mình nghĩ, mẹ chắc chắn sẽ không biết,
trong ngày sinh nhật tặng mình chiếc xe đó, thực ra cũng là tặng mình một người
bạn rất được lòng người, khiến cho cuộc sống trong những năm cấp ba của mình
lập tức trở lên rực rỡ hơn, khiến cho ba năm dài đằng đẵng mà gian khó bỗng trở
nên rực rỡ.

Sau đó, mình trải qua các kỳ thi không
hề có chút trở ngại gì, nắm vững vị trí số một, cô ấy cũng vậy.

Trước khi chưa gặp
cô, mình là một người không thích nói chuyện, cũng là một nam sinh cô đơn không
có bạn bè, sở thích duy nhất đó là đạp chiếc xe địa hình đó lượn lờ trên đường
phố. Khi đi trên đường phố, mình cảm thấy nỗi cô đơn trong lòng được vơi đi
nhiều, giống như sau này, khi gặp cô ấy rồi, mình đã không còn cô đơn nữa.

Giữ lại chiếc xe địa hình đó, có lẽ là
để nhớ lại những tình cảm tốt đẹp nhất, dễ thất lạc nhất về những tháng ngày
sâu sắc bên nhau.

Không muốn thất lạc những tình cảm mang
đến sự ấm áp và nụ cười trong sáng. Mình không muốn.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Mỗi lần gặp phải
chuyện không vui, mình cũng sẽ lặng lẽ ngồi một mình trên bậc thềm, lặng lẽ nhớ
lại những niềm vui mà chiếc xe đạp đó đã mang lại trước khi mười bảy tuổi. Khi
ấy câu mà mình nói nhiều nhất với cô ấy là, tại sao lại không gặp em sớm hơn
chứ? Nếu như gặp em sớm hơn, thì cuộc sống trước kia của anh cũng sẽ ngập tràn
màu sắc. Còn những ngày tháng trước khi gặp em, chẳng có chút màu sắc nào cả,
anh thích cuộc sống từ khi gặp em.

Mình còn nói với cô ấy: “Nếu như có một
ngày, anh yêu một cô gái nào đó, nhất định phải giống như em thế này.”

Cô ấy ngại ngùng
đến đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Anh muốn chết à, đừng có tưởng bở nhé! Sau đó,
đưa nắm đấm mềm mại đánh mình, mình vừa chống đỡ, vừa tháo chạy nhưng vẫn bị cô
ấy túm lại.”

“Đường Lý Dục...” Cô ấy kéo tay mình,
khẽ gọi.

Mình nhìn cô ấy.

“Quen anh thật tốt.”

“Anh cũng vậy.”

“Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa được
không? Giống như bây giờ vậy.”

“Được.”

“Nhưng sang năm anh phải đi học đại học
rồi.” Cô buồn bã nói.

“Người rời xa rồi,
nhưng không có nghĩa là trái tim chúng ta rời xa.”

“Dục, đợi em lớn lên được không?”

“Được, anh sẽ đợi em lớn lên.”

Mình biết, trái tim cô ấy là tất cả sự
chờ đợi, giống như mình cũng đang chờ đợi vậy.

Chúng ta cùng nhau chờ đợi hình dáng
chúng ta khi lớn lên.

Góc đường vọng lại tiếng hát của La Đại
Nhược:

Đôi mắt đen tròn của chú chim và gương
mặt mỉm cười của em

Làm thế nào cũng không thể quên sự thay
đổi dung nhan của em

Quãng thời gian trong quá khứ trôi đi
một cách nhẹ nhàng

Khi quay đầu nhìn lại đã là dĩ vãng xa
xôi.

Hết

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3