Gửi người tôi yêu - Chương 16 - Phần 2

Rất nhiều buổi tối gió lồng lộng, dù là khi gió bắc
rét căm căm hay là giữa mùa thu, mỗi lần hát xong, Tần Ca đều thích ngồi trên
sân thượng, ngẩng đầu lên ngắm nhìn vũ trụ, các vì tinh tú, những hiện tượng kỳ
bí xảy ra trên bầu trời, ngắm những ngôi sao như những ánh mắt cười, mặt trăng
lưỡi liềm, và cả những ngôi sao băng vụt qua trong chớp mắt. Anh không phải là
một người dễ dàng thấy đau khổ, vậy mà cũng có lúc anh cứ trầm lặng hoặc ngây
người.

Cô ấy có khỏe không? Thỉnh thoảng có phải cũng nhớ
đến anh như anh nhớ đến cô vậy không?

Đàn ông không có tình yêu, trái tim họ càng có thể
đặt vào sự nghiệp mà họ thích, càng dễ thành công. Câu nói này chẳng sai chút
nào.

Hầu như tất cả thời gian dư thừa ngoài giờ học, Tần
Ca đều chạy xô đi hát tại các quán bar, đến nỗi tiếng hát của anh đã dần trở
nên quen thuộc. Còn ở các quán bar ruột, bất kể là chủ quán hay khách đều dành
cho anh sự tôn trọng và tán dương.

Rất nhiều khách đã sớm quen với tiếng hát của Tần
Ca. Vì vậy, chỉ cần vào cuối tuần, chỉ cần có mặt anh, sẽ có khách yêu cầu anh
hát. Từ đại học năm thứ nhất đến giờ, thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Cuộc sống
sinh viên của Tần Ca trôi qua trong quán bar và giảng đường. Hằng ngày, khi học
bài xong, anh lại đi chạy xô. Tuy mệt, nhưng mỗi ngày qua đi đều rất vui vẻ và
hứng thú. Trừ học kỳ một của năm đầu đại học ra, anh chưa bao giờ phải xin tiền
mẹ. Ngày nào cũng bận rộn tíu tít. Năm này sang năm khác, mất mát và hy vọng
không ngừng được thay đổi và luân phiên. Chớp mắt, năm thứ tư của đại học đã
sắp kết thúc, thời kỳ rực rỡ của năm tháng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã trở thành
bãi bể nương dâu.

Sau năm thứ tư, bài tập không nhiều, luận văn cũng
chuẩn bị tương đối ổn. Được sự đồng ý của thầy giáo hướng dẫn, nên anh có thời
gian nhiều hơn để có mặt trong các quán bar, thu nhập cũng nhiều lên. Khi còn
là sinh viên năm thứ nhất, tiền sinh hoạt hằng tháng là mối lo ngại nhất của
anh. Nhưng khi đó bản thân anh luôn tràn đầy tự tin, cũng không sợ tương lai
mịt mù, anh luôn tin rằng mình nhất định có thể chiến thắng được khó khăn. Bây
giờ, anh đã không còn phải lo đến cuộc sống thiếu tiền nữa, nhưng cũng đột
nhiên anh phát hiện ra, trong lòng như là một tấm lưới rỗng, dường như có một
lỗ hổng lớn mà không biết dùng cái gì có thể lấp đầy.

Trong cái ánh đèn hỗn loạn của không gian âm nhạc,
anh bất chợt thấy một gương mặt quen quen, giọng nói cũng quen quen. Ngoảnh đầu
lại, có cái gì như đang thu hút anh, rồi tự dưng thấy hơi sửng sốt!

Anh không nhìn nhầm đấy chứ?

Gương mặt thanh tú như nước đó, trong ánh đèn chợt
sáng chợt tối, dần dần hiện rõ ra.

Là cô ấy! Cô ấy đang má áp má, vai kề vai nhảy với
một chàng trai! Sao có thể thế được? Cùng với loại đàn ông đó? Mùi rượu nhẹ
nhẹ, mùi vị không rõ ràng, tuôn trào trong cái ánh đèn lờ mờ. Máu lập tức dồn
lên não, anh đứng phắt dậy, bước nhanh tới, đột ngột nắm lấy tay cô. Cô vẫn
hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi tay bị nắm quá đau cô
mới biết mình đang bị một người kéo ra khỏi hiện trường.

Nhờ ánh trăng sáng, cuối cùng cô cũng nhìn rõ người
vừa lôi mình ra là ai.

Nhìn bằng ánh mắt phẫn nộ.

“Đáng ghét!” Sau đó, cô giận dữ bỏ đi. Cơ thể anh
như một khúc cây, sừng sững chắn trước mặt cô.

“Làm gì vậy? Anh muốn làm gì? Cô hét lên, giống như
trên đường gặp kẻ bất lương vậy.

Một tay dùng sức bóp chặt tay cô, mặc cho cô vùng
vẫy cũng không thoát ra được.

“Làm gì vậy? Em nói xem là làm gì!”

“Buông em ra!”

“Em có biết em đang làm gì không?”

“Buông em ra!” Cô ra sức vùng vẫy, la hét ầm ĩ.

Sự giằng co của hai người đã khiến bảo vệ ở cửa chạy
tới. May mà quen Tần Ca, nếu không, chưa biết chừng anh lại bị ăn một trận đòn
oan.

“Lớn bắt nạt bé!”

“Anh cứ lớn bắt nạt bé đấy! Nếu không thế, em sẽ tự
hủy hoại bản thân mình!”

“Là do em tình nguyện thế!”

“Em làm thế này cũng chưa chắc đã là cuộc sống mới.
Anh muốn em phải sống hạnh phúc!”

“Anh tưởng rằng mình là Thượng
Đế à? Muốn em như thế nào là được thế sao? Anh đánh giá quá cao bản thân mình
rồi đấy!”

“Anh biết, em ghét anh, nhưng
nếu em coi anh là anh em của em thì xin em hãy rời xa gã vừa nãy. Hắn ta có
biệt danh là “Vua nhảy dưới ánh trăng”, đó không phải là một người đàn ông đứng
đắn, hắn ta chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nhưng lại không bao giờ
chịu trách nhiệm! Hắn ta sẽ hủy hoại em mất!”

“Cút ra!”

Hứa An Ly vùng vẫy, la hét và dùng hết sức để tát
vào mặt Tần Ca một cái nảy lửa, cảm giác như năm ngón tay hằn rõ trên má anh.

Bốp!

Tần Ca không kịp phản ứng, sau cú tát trời giáng ấy
anh lấy tay bưng mặt, đứng yên như trời trồng. Hứa An Ly không quan tâm, cô
quay đầu trở lại quán bar. Cô cứ muốn vui vẻ như vậy đấy, cô cứ muốn gây mê
chính mình như vậy đấy. Nếu không vậy, cô cũng không biết mình có phải vẫn đang
sống, đang tồn tại hay không...

Sau mười hai giờ đêm, gã đàn ông với biệt danh “Vua
nhảy dưới ánh trăng” ấy ôm eo Hứa An Ly bước từ trong quán bar ra, trên người
nồng nặc mùi rượu. Một tiếng cười ngạo nghễ giòn tan phá tan sự yên tĩnh của
màn đêm, làm kinh động đến Tần Ca vẫn đang ngồi đờ đẫn trên bậc thềm.

Tần Ca đứng dậy xông lên, Hứa An Ly và cái tên “Vua
nhảy dưới ánh trăng” coi như không nhìn thấy anh, tiếp tục tiến bước về phía
trước. Tần Ca đành phải bước lên trước một bước để chặn trước mặt họ.

“Đừng để ý đến anh ta, anh ta là kể tâm thần đấy!”
Hứa An Ly quẳng cho Tần Ca một ánh mắt khinh bỉ, rồi quay đầu lại nói chuyện
với gã đàn ông kia.

“Phải! Tao chính là kẻ tâm thần đây, nên mày hãy
tránh xa cô ấy ra! Nếu không, tao sẽ không khách sáo với mày đâu.” Tần Ca khua
tay tạt đầu tên “Vua nhảy dưới ánh trăng”.

“Em yêu, em không thích anh ta phải không?” “Vua
nhảy dưới ánh trăng” dường như muốn yêu cầu chứng thực điều gì từ trong thái độ
của Hứa An Ly.

Không đợi câu trả lời, gã thấy
Tần Ca có vẻ rất quyết liệt và gã thì không muốn gây sự đánh nhau cho nên đã bỏ
lại Hứa An ly, tháo chạy một cách tế nhị, một mình biến mất trong bóng đêm.

Trong đêm tối, trên con đường rộng lớn, vẫn đèn hoa
lộng lẫy, tiếng nhạc buồn thương réo rắt phát ra như lời hẹn ngầm, chỉ còn lại
hai người lặng im đối mặt nhau. Tần Ca nhìn về phía Hứa An Ly, trong mắt cô
dường như có chút gì ướt ướt.

Một chiếc xe vụt qua, xé tan đêm tối yên lặng.

Tần Ca không biết đã nhìn Hứa An Ly bao lâu, ánh mắt
anh có một sự ngoan cố, có ánh sáng rực rỡ và hạnh phúc của sự bất chấp tất cả.

“... Xin lỗi.”

Một tiếng xin lỗi lý nhí, mang theo biết bao nhiêu
sự chua xót, mang theo ánh mắt rưng rưng của sự ấm áp, nhẹ nhàng tràn qua trái
tim anh, tràn qua tất cả các tế bào. Cô nhè nhẹ chuyển người, trong khoảnh khắc
ấy, những giọt nước mắt bị chôn sâu bỗng trào ra không gì ngăn lại được.

Đó là giọt nước mắt ấm áp, giống như mưa phùn của
mùa thu, từng giọt, từng giọt lăn nhẹ trên gò má.

“Nếu trong lòng em thấy khó chịu, hãy cứ khóc đi,
rồi em sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy.” Tần Ca nhẹ nhàng vỗ vai Hứa An Ly.

Rất lâu sau, Hứa An Ly mới ngăn được nước mắt: “Em
xin anh, đừng đối tốt với em như vậy, được không?”

“Anh cũng xin em, đừng hành hạ
mình như thế được không?”

“Chỉ cần anh đừng đối tốt với em như thế nữa, em sẽ
không hành hạ bản thân mình nữa.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Được. Hãy nhớ lúc nào không vui thì em hãy nhớ đến
anh, anh là người anh em tốt nhất của em mà.” Khóe miệng Tần Ca như gượng cười,
ánh mắt hướng về phía khoảng trời xa xăm.

Sự bất an trong lòng Hứa An Ly cuối cùng cũng được
giảm bớt đi. Hà, thế là anh ấy đã tự nguyện làm anh em tốt nhất của mình rồi!

Cô nhìn Tần Ca với ánh mắt nghi hoặc, nụ cười nơi
khóe mắt sáng như ánh trăng hôm rằm. Cô không phải là người có trái tim sắt đá,
mà ngược lại, khi anh dằn lòng để nói lên những lời đó, để có thể chấp nhận
thân phận anh em đó, trong lòng Hứa An Ly bỗng có một cảm giác chua xót không
nói thành lời. Có câu nói đó của anh là đủ rồi.

“Anh thật sự đồng ý làm anh em tốt của em chứ?”

“An Ly, anh sẽ không ép em làm những chuyện mà em
không muốn làm nữa, như vậy em sẽ không vui.”

“Anh...” Hứa An Ly từ từ ngẩng
mặt lên như đang muốn yêu cầu chứng thực điều gì đó: “Không hận em một chút nào
sao?”

“Anh cũng muốn hận em lắm chứ, khi anh đã thề rằng
anh sẽ rất hận, rất hận em, anh lại phát hiện ra mình không hận em được, hận em
chỉ khiến trái tim anh càng buồn thêm mà thôi. Cho nên, anh hy vọng em được vui
vẻ, sống cuộc sống tốt hơn anh, hiểu không?”

“Em xin lỗi, là em không tốt, em không nên đối xử
với anh như vậy.”

Hứa An Ly khóc gục đầu vào Tần Ca.

Gục trong lòng anh. Cô đã coi anh như là người anh
cả, người anh em, người anh cả tốt nhất, người anh em tốt nhất. Cô muốn anh ôm
mình, bảo vệ mình giống như người anh trai vậy. Cô rất cô đơn, cô muốn khóc to
lên một trận cho thật thoải mái. Nhưng cô không tìm được người để khóc lóc kể
lể, Tiểu Khê đi rồi, cô bỗng trở nên cô độc lẻ loi.

Vòng tay ấm cúng của Tần Ca là nơi duy nhất đem lại
cho cô sự ấm áp nhất trên đời này, ấm áp tới mức khiến cô cứ thế mà nức nở.

Dưới sự vỗ về an ủi của Tần Ca, tâm trạng của cô
cũng dần dần ổn định lại.

Họ chậm rãi đi dưới ánh đèn
đường, vừa đi vừa nói chuyện.

“Anh chưa từng có cô gái nào trong lòng sao?”

Anh ngây ra nhìn cô, xót xa và
thương hại. Hứa An Ly, em đã khiến tất cả những ký ức vùi sâu trong lòng anh
sống dậy, khiến vết thương của anh lại vỡ ra. Hứa An Ly, em giống như một linh
hồn bé bỏng, lẻn vào trong lòng anh, rồi ẩn nấp trong đó.

Tần Ca vẫn còn nhớ, kỳ nghỉ
đông của mùa đông đó, anh bỏ cả thời gian làm việc ở quán bar, một mình lên Bắc
Kinh để tìm cô ấy. Anh tin rằng, nếu như cô ấy ở Bắc Kinh, anh sẽ tìm thấy cô.
Khi ấy, cả hai người đều không có điện thoại di động, chỉ có thể dùng điện
thoại công cộng để liên lạc. Lúc đi Bắc Kinh, anh đã quyết tâm mua một chiếc di
động, mở máy suốt hai mươi tư giờ vì cô. Nhưng khi tới nơi rồi anh mới biết,
Bắc Kinh lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, có rất nhiều đường và những tòa nhà
cao chọc trời, ra đường là phải đổi hướng, hòa vào dòng người đông như nêm cối.

Mùa đông ấy, gió mùa đông bắc về, Bắc Kinh lạnh đến
âm mười mấy độ, thường có tuyết rơi. Tần Ca vốn sống ở miền nam từ nhỏ, rất ít
khi nhìn thấy tuyết, nên chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, đi trong gió rét của
Bắc Kinh.

Tàu điện ngầm, quán bar, các hộp đêm.

Hầu như những nơi cô từng đến, đều có bóng dáng của
anh đi qua. Tìm cả một kỳ nghỉ cũng không thấy tin tức gì, anh cũng không biết
là nên tiếp tục ở lại Bắc Kinh để tìm cô hay là về quê ăn tết. Vì chuyện này,
trên tàu điện ngầm anh đã làm quen với rất nhiều ca sĩ lang thang. Họ cũng
giống như cô, đều có tình yêu cháy bỏng với nghệ thuật ca hát. Có một cậu đến
từ Tây Bắc nói đã từng gặp cô. Có người nói, cô ấy làm lễ tân trong một hộp
đêm. Bất kể là hộp đêm hay ở nơi nào khác, lúc anh tìm đến thì cô ấy đã không
còn ở đó nữa rồi.

Kỳ nghỉ đông năm thứ hai, anh đột nhiên nhận được
tin nhắn của cô ấy:

“Em kết hôn rồi, Tần Ca. Chúng mình thích nhau lâu
như vậy, mà ngay cả chuyện hôn nhau cũng chưa từng xảy ra. Nếu có kiếp sau, em
nhất định sẽ hết lòng yêu anh. Tuyên Nhi.”

Sao bỗng dưng lại nhớ đến cô ấy chứ? Chẳng phải đã
chôn sâu những chuyện đó rồi sao? Mãi mãi chôn vùi tất cả ký ức xưa kia rồi mà?
Sao giờ lại anh nhớ? Chẳng lẽ là vì họ trông quá giống nhau? Hay là cuộc đời
thực sự dài đến mức đủ để anh lại thích một người, giống như thích cô ấy hay
sao?

Hứa An Ly, giống như một bức ảnh cũ xuất hiện trước
mắt anh, xóa đi lớp cát bụi thời gian. Nhớ lại cái lần đầu tiên gặp mặt, nếu
như không phải vì ở đó có nhiều người thì suýt chút nữa anh đã gọi cô là Tuyên
Nhi rồi.

Hóa ra quá khứ mà anh đã cất công chôn vùi bao nhiêu
năm qua vẫn chưa hẳn đã quên đi tất cả, giống như axit mạnh gặp bazơ mạnh sẽ
xảy ra phản ứng hóa học vậy. Rồi sau đó, cái thứ tình yêu mà được chôn vùi ở
nơi sâu thẳm trong đáy lòng lại bỗng dưng trỗi dậy, lại như còn mới đây.

“Cô ấy tên là Tuyên Nhi, đã kết hôn với người khác
rồi.” Tần Ca nói một cách bình thường, giống như là đang nói chuyện quá khứ của
người khác vậy. Trong giọng nói đã không còn hỉ nộ ái ố, không còn chút cảm xúc
gì nữa rồi.

Hứa An Ly vừa ngạc nhiên vừa có chút bối rối nhìn
Tần Ca. Xin lỗi, cô không muốn dò hỏi quá kỹ chuyện quá khứ của người khác.

“Anh không hề hận cô ấy chút nào sao?”

“Nếu cô ấy hạnh phúc, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô
ấy.”

“Ồ, ra thế, xin lỗi anh, em không nên...”

“Đây vốn là sự thật, chẳng có ai là không thể thay
thế được, lẽ nào không phải vậy sao?”

Hứa An Ly im lặng. Hóa ra mỗi
người đều có những vết thương mà người khác không biết. Những đau khổ đó, dù là
lúc đang vui hoặc đang mỉm cười, cũng khiến người ta tự nhiên mà nhớ đến. Chỉ
có chính bản thân mình mới biết, nỗi đau đó là còn hay đã chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3