Gửi người tôi yêu - Chương 16 - Phần 1

Chương
16. Đa tình luôn bị phũ phàng

Giống như ôm Tiểu Khê, giống như ôm...
Giống như ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm những khoảng thời gian đã mất. Khi
ngoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ...

Nếu không có sự “cố gắng” của Hứa An Ly, cũng sẽ
không có cái kết quả gương vỡ lại lành giữa Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Cho
dù cô cảm thấy làm như thế không những khiến mình bị xúc phạm vô cùng, mà còn
không công bằng với Tần Ca. Nhưng lúc đó, thì không còn cách nào khác và cũng
chỉ có Tần Ca mới giúp được cô chuyện đó, chỉ có anh mới có thể cho cô làm
người một cách “thanh cao thuần khiết” trước mặt Thẩm Anh Xuân. Rửa sạch nỗi
nhục!

Như vậy, có phải là Hứa An Ly luôn có ý nghĩ gột rửa
tội danh kẻ thứ ba không?

Đúng vậy, bởi cô muốn sống yên ổn.

Cô tin rằng, cái gì không phải là của cô thì có
chiến đấu để giành lại cũng không được. Cái gì đã là của mình thì có tránh cũng
tránh không xong.

Hứa An Ly luôn nhớ những lời của thầy Chu viết cho
cô trong email. Tình yêu không phải là vĩnh cửu, nếu có điều ấy liệu con người
có tiến bộ được nữa không? Tình yêu chỉ có thể là một giai đoạn nào đó trong
một đời người. Bởi vì tháng ngày còn dài, dài đến mức những thứ như tình yêu,
tình cảm mà ta từng cho rằng nó có thể lâu bền đến biển cạn đá mòn, và cả những
nỗi hận thù không muốn nhắc tới, cũng đều bị cát bụi của thời gian vùi lấp đi,
không còn một dấu tích. Dài đến mức ta có thể lại yêu một người nhiều như
trước. Sau đó, tất cả mọi vui buồn đều dần dần phai nhạt đi, cho nên từ bỏ,
cũng là yêu.

Thẩm Anh Xuân vẫn giữ thái độ khinh khỉnh như trước,
một cô gái thông minh mà lạnh lùng như thế, có làm việc gì cũng không quên nói
những lời bóng gió. Cô ta nhất định muốn mời Hứa An Ly và Tần Ca ăn cơm.

“Không đi! Không đi! Không đi!”

Hứa An Ly không muốn nhìn thấy người con gái đó, bất
cứ việc gì liên quan đến cô ta đều xui xẻo, huống hồ giữa cô và Đường Lý Dục đã
không còn quan hệ gì với nhau nữa. Đã tuyên bố trước mặt Thẩm Anh Xuân rằng Tần
Ca là bạn trai cô, điều đó đủ để chứng minh cho sự quyết tâm cắt đứt của cô với
Đường Lý Dục.

“Em không đi, chứng tỏ em có tật giật mình!”

Hớ, cái anh này! Thế thì khác
gì vừa ăn cướp vừa la làng chứ?

“Vậy sao? Thế thì em sẽ cho anh thấy rốt cuộc là ai
mới có tật giật mình!”

“Có thế chứ, nếu đã quang minh lỗi lạc như vậy thì
sao lại không đi? Phải để cho những người có tật bị giật mình!” Quân tử làm
việc luôn luôn ngay thẳng.

Cô bé ngốc, Hứa An Ly, rốt cuộc là em bị trúng kế
của chính mình hay là bị trúng kế của người khác đây? Thẩm Anh Xuân tất nhiên
là sẽ cố gắng hết sức để tỏ ra chân thành rồi. Vì dù sao, người thắng đậm nhất
trong cuộc chơi này là cô ta mà. Cô ta có lý do gì để không chân thành chứ?

Hứa An Ly đồng ý một cách nhạt nhẽo.

Vui hay không vui cũng chẳng quan trọng, sự việc đã
vậy, cô cũng chẳng thể quyết định hết được. Số phận là một tấm lưới mà mình
không nhìn thấy, mà chính bản thân mình lại là người trong lưới. Đối với việc
của Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục, cô cũng đã làm hết những điều nên làm, nói
cách khác là đã cố gắng hết sức rồi. Hành động của Hứa An Ly có thể được dùng
từ cao thượng để hình dung. Tóm lại, cô không cảm thấy nợ ai điều gì. Còn việc
người khác đối với cô thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Trải qua bao nhiêu
sóng gió như vậy, cô không muốn mình sống trong cảnh sóng to gió lớn mãi như
vậy nữa.

Trong bữa ăn, ngoài việc cắm cúi ăn ra, Hứa An Ly
thực sự cũng chẳng có gì để nói nên cô đã gọi điện cho mẹ. Mẹ cô ở đầu dây bên
kia đã khóc thút thít. Sau khi ngừng khóc, ngoài câu “xin lỗi” ra, bà chẳng
biết nói câu gì khác. Hứa An Ly tuy không nói lời xin lỗi, nhưng như vậy cũng
chẳng phải là một cách xin lỗi hay nhất hay sao?

Mẹ con hiểu nhau mà.

Con người ta khi còn trẻ luôn phải trải qua rồi mới
hiểu được, luôn phải mất đi thì mới có được. Mặc dù sau sự mất mát ấy, Hứa An
Ly không có được thứ mà cô khao khát nhất, nhưng cũng chẳng phải là sau sự mất
mát đó, cô đã tỉnh ngộ ra nhiều điều hay sao? Cái phải mất chắc chắn sẽ mất.

Còn Thẩm Anh Xuân, cô ta luôn
cố gắng hết sức để tỏ ra hiếu khách. Hứa An Ly rời bàn ăn đi vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước ra, cô đứng thừ người ra trước gương, nhìn vào khuôn mặt chưa đầy
mười chín tuổi mà đã trải qua bao nhiêu bể dâu của mình. Nếu như không phải có
một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, thì cô cũng không biết nước vẫn đang chảy
xối xả, lãng phí như thế.

Hứa An Ly vội vàng lấy tay vốc nước, cố hất nước lên
mặt mình, cố gắng cho mình tỉnh táo hơn, một giọng nói nhỏ trầm vang lên sau
lưng: “Cảm ơn cô.”

Bàn tay đang để trên mặt có
khoảnh khắc như cứng đơ ra, nhưng rất nhanh, lại vốc thêm vốc nước thứ hai hất
mạnh lên mặt.

“Tôi không cao thượng như cô
nghĩ đâu.” Rửa xong mặt, cô nói tiếp: “Tôi cũng biết ghen, biết đố kỵ, chỉ là
khi tôi đặt hai người họ cạnh nhau để so sánh, tôi mới phát hiện, mình vẫn
thích người kia nhiều hơn là thích anh ta, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Vậy sao?” Người đứng sau lưng cô như đang mỉm cười:
“Tất nhiên Tần Ca là một người rất tài giỏi, có nhiều cô gái yêu thầm anh ta,
coi như cô có mắt nhìn người. Nếu cô và anh ta mà đến với nhau, đó thật sự là
phúc của cô đấy...”

“Cô đang nói hộ anh ta đấy à?”

Hứa An Ly cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và quay người
về phía người đối diện. Những giọt nước cứ liên tục lăn trên mặt cô, không biết
là nước mắt hay nước máy.

Thẩm Anh Xuân cười một cách ngượng ngùng: “An Ly, cô
nghĩ sai rồi, tôi thật sự cảm thấy một người đẹp trai và tài hoa như vậy có thể
thích cô, cô nên trân trọng và cảm thấy thỏa mãn mới đúng. Tình yêu đẹp, chỉ có
thể gặp chứ không thể cầu, đừng để mất bò rồi mới lo làm chuồng.”

“Cảm ơn cô, chỉ có điều tôi muốn nói cho cô biết
rằng, tôi thích ai là việc của tôi, tôi không thích ai cũng là việc của tôi.
Yên tâm, tôi sẽ không làm kẻ thứ ba để người khác căm hận đâu, tôi không giỏi
được như cô, cho nên tôi tự nguyện rút lui. Cô cứ yên tâm mà yêu anh ấy đi,
giữa tôi và Đường Lý Dục đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Bắt đầu từ bây
giờ, bất cứ chuyện gì của các người đều không liên quan gì đến tôi. Tôi nói như
vậy, cô đã hài lòng chưa?”

“... Ô!” Thẩm Anh Xuân không ngờ Hứa An Ly lại dứt
khoát như vậy. Cô ta nói: “An Ly, những chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, cô là
bạn của Lý Dục, đương nhiên cũng là bạn của tôi, lẽ nào cô lại không muốn?”
Thẩm Anh Xuân đưa tay lên nắm lấy vai cô, làm ra vẻ thân mật. Toàn thân Hứa An
Ly trong khoảnh khắc bỗng cứng đơ ra.

“Phải! Tôi không muốn, vì tôi sợ, tôi sợ tình yêu
của các người gặp trục trặc, sợ lúc các người không hạnh phúc, tôi lại chẳng có
cách gì để giải thích cho cô. Cho nên tôi muốn chúng ta hãy cứ sống ở hai thế
giới riêng biệt, không làm phiền gì đến nhau thế là tốt lắm rồi.”

“Tôi cũng không gượng ép, chỉ
cần cô sống vui vẻ là được.”

Sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, chẳng ai nói câu gì,
Hứa An Ly cũng chẳng muốn nói nhiều. Nhưng Đường Lý Dục thấy Thẩm Anh Xuân cầm
tay thân mật Hứa An Ly đi cùng nhau thì cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn có
một tâm nguyện, hy vọng Thẩm Anh Xuân và Hứa An ly trở thành bạn tốt của nhau.
Xem ra, hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau mà.

Vốn dĩ, Đường Lý Dục luôn muốn
nói chuyện với Thẩm Anh Xuân về Hứa An Ly, nhưng lại sợ cô ấy hiểu lầm, không
biết bắt đầu từ đâu, giờ thì tốt rồi, không ngờ hai người đã thực sự trở thành
bạn bè. Hình như trong tiềm thức của đàn ông đều có nguyện vọng bạn gái và hồng
nhan tri kỷ làm bạn tốt của nhau thì phải.

Trong mắt anh, Hứa An Ly mãi mãi là một cô gái thuần
khiết và trầm lắng, mãi mãi giống như thiên thần vậy. Cô luôn là người lương
thiện và tốt bụng, và là người làm anh cảm thấy ấm áp và bình yên. Còn Thẩm Anh
Xuân luôn khiến anh bất an, khiến anh đau đầu, khiến anh hạnh phúc rồi cũng
khiến anh đau khổ, khiến trái tim anh tan nát rồi lại khiến anh yếu mềm. Tại
sao cùng là con gái mà họ lại khác nhau nhiều đến vậy?

Thẩm Anh Xuân tất nhiên đã
không quên kể với Đường Lý Dục về chuyện vui của Hứa An Ly và Tần Ca. Hứa An Ly
đối với lời chúc phúc của họ cũng chỉ gật đầu hời hợt, sau khi ăn uống xong
xuôi, liền cáo từ ra về. Đường Lý Dục đề nghị đi hát karaoke, nhưng Hứa An Ly
lấy lý do có việc để từ chối rồi rời khỏi nhà hàng. Thẩm Anh Xuân mỉm cười chào
tạm biệt cô, cũng không quên nói với Tần Ca: “Tối nay, An Ly sẽ giao lại cho
anh, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tìm anh hỏi tội đấy, Tần Ca!”

“Yên tâm đi, nếu như tôi dám làm gì cô ấy, thì Lý
Dục sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho tôi!”

“Biết thế là được rồi!” Đường Lý Dục nói.

Hứa An Ly và Tần Ca cùng nhau ra về.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Đường Lý Dục và Thẩm Anh
Xuân. Bốn mắt nhìn nhau không nói một lời.

Trải qua sự việc tan vỡ lần này, tuy có niềm vui của
sự tan rồi hợp, nhưng cũng có sự gò bó không tự nhiên. Trong lòng hai người
bỗng như ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy, Thẩm Anh Xuân cũng sẽ không chủ động
tiến thêm nửa bước, đây là một cách bảo vệ mình theo bản năng của con gái.
Trong phòng ăn, ánh đèn lung linh mờ ảo khiến cho những thứ không rõ ràng lại
càng thêm phần bí ẩn tạo không khí hưng phấn đến lạ.

Tâm trạng của Đường Lý Dục đang rất vui.

Từ sau khi Hứa An Ly và Tần Ca ra về, ánh mắt anh
không hề rời khỏi Thẩm Anh Xuân. Chỉ khi yêu sâu sắc một người, người ta mới
dùng ánh mắt đó để nhìn người ấy, ánh mắt khiến cho ai cũng phải nghĩ rằng cho
dù đã chết thì tình yêu này vẫn luôn còn mãi.

Bị anh nhìn như vậy, Thẩm Anh Xuân bỗng như một cô
gái nhỏ vừa mới vào đời, lần đầu tiên đối mặt với người mình yêu, khuôn mặt tự
nhiên có chút thẹn thùng. Anh mắt anh khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên khai
giảng...

Im lặng một hồi lâu, trong phòng dường như có thể
nghe thấy nhịp tim đập của hai người.

“Thẩm Anh Xuân!” Giọng nói của anh trầm nhẹ. Chẳng
đợi cô đáp lại, anh đã đứng lên, đưa tay ra và đặt lên vai cô. Lúc này, thời
gian và không gian dường như dừng lại. Cả người cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Anh ôm chặt cô vào lòng, áp mặt cô vào mặt mình, cứ cọ đi cọ lại như thế, bộ
râu lún phún của anh cọ vào da cô, không phải là đau, mà là cảm giác rất đặc
biệt, đó là cảm giác của một người đàn ông.

“Thẩm Anh Xuân, em muốn anh phải làm sao thì em mới
không buông tay?”

“Đường Lý Dục, anh muốn em phải như thế nào, thì anh
mới hiểu được tình yêu của em?”

Đường Lý Dục nghe xong không nói gì, liền kề môi lên
tai Thẩm Anh Xuân, hơi thở ấm áp thổi vào mặt cô khiến nó trở nên ửng đỏ. Cô
liền lấy tay đẩy anh ra: “Anh thật là ghê gớm. Đừng có đụng vào em!”

Anh mặc kệ, nhân tiện anh đặt ngay tay cô lên ngực
mình, tay kia tóm lấy eo cô, rồi đặt môi lên môi cô. Đã lâu lắm rồi hai người
không có được cảm giác ngọt ngào như thế. Anh hôn cô một cách say đắm khiến cô
không thể thở được. Cố gắng để tránh ra, cô mới phát hiện một tay kia của anh không
biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo lót cô, nắm chặt lấy “nó”.

Cơ thể anh đã nhịn lâu quá rồi, rất nhiều rất nhiều
ham muốn, chẳng còn nhớ là hai người đang ở trong phòng ăn. Đương lúc say đắm
đê mê thì cửa phòng bật mở, cô phục vụ bước vào tròn mắt, “á” lên một tiếng rồi
lấy tay che mặt.

Tiếng “á” đó đã làm thức tỉnh những người đang trong
mộng, hai người đột ngột đẩy nhau ra, nhưng do quá mạnh nên ngã cả ra ghế.

“Tôi không nhìn thấy gì hết đâu.”

Cô phục vụ là một cô gái trông có vẻ mặt non nớt,
cũng chỉ tầm chưa đầy mười bảy tuổi, nói giọng Tứ Xuyên. Cô nhìn họ với vẻ mặt
ngây ngô.

Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân cũng chẳng trách gì cô
bé, những chuyện như thế này, họ cũng gặp nhiều rồi, chẳng có gì làm lạ. Các
đôi hôn nhau như thế ở trong trường không thiếu, thậm chí “chim chuột” nhau ở
bên ngoài vào lúc nửa đêm cũng chẳng hiếm gặp. Vì thế, cơm cũng chẳng ăn nữa,
họ thanh toán rồi mỉm cười ra về.

Trên đường trở về trường, Thẩm Anh Xuân ngập ngừng
dừng lại, dùng ánh mắt như chưa từng xảy ra chuyện vừa xong để nhìn anh. Cô
ngẩng mặt lên, muốn anh hôn cô trước mặt tất cả mọi người.

“Anh dám không?” Cô đưa ra một câu hỏi đầy khiêu
khích.

Người đi đường không vì đêm hôm khuya khoắt mà giảm
bớt đi, anh do dự liếc nhìn mọi người xung quanh đang vội vã đến xem.

“Anh không dám?”

Anh không hôn cô, mà ôm cô vào lòng, ôm rất chặt,
khiến cô khó thở. Nhắm mắt lại, cằm anh tỳ lên đầu cô, trong mắt có giọt nước
mắt trào ra ươn ướt. Anh muốn cả cơ thể cô áp sát người mình gần hơn, chặt hơn
nữa. Nếu chặt như vậy mà hai tâm hồn có thể hòa vào làm một thì anh thà ôm cô
chặt đến vỡ vụn trong lòng, ôm đến chết thì thôi.

Hứa An Ly lúc này vẫn chưa trở về trường mà một mình
lang thang đi về phía sau trường, Tần Ca lững thững đi sau cô. Muộn thế này
rồi, cô ấy muốn đi đâu? Tần Ca vô cùng lo lắng, hỏi cô rất nhiều lần mà cô vẫn
không trả lời. Anh biết tâm trạng cô không vui, nhưng cũng không đến mức phải
đến cái nơi tối tăm như vậy mà tự tử đấy chứ.

“Này, em nói gì đi chứ.”

Cuối cùng thì Tần Ca cũng châm ngòi cho ngọn lửa
đang kìm nén trong lòng Hứa An Ly.

“Anh đừng đến làm phiền em nữa!” Hứa An Ly quay
ngoắt người, nhìn chằm chằm vào Tần Ca.

“Anh có biết anh như vậy, đáng ghét đến thế nào
không?”

“Sau này anh đừng ép em làm những chuyện mà em không
thích nữa!”

“Em ghét anh quan tâm em như thế này, anh nghe thấy
chưa? Em ghét anh...”

“Em ghét anh...”

“Em...”

Hứa An Ly hét lên trước hành động “lẽo đẽo” của Tần
Ca, giống như trên đường gặp kẻ bất lương vậy. Những người đi đường chẳng hiểu
rõ trắng đen thế nào, đã đánh cho Tần Ca một trận. Nếu như không phải sau đó
Hứa An ly khóc lóc giải thích, thì suýt chút nữa Tần Ca đã bị đưa đến đồn công
an, làm trò cười cho mọi người.

Tần Ca bị đánh đến đau ê ẩm toàn thân.

Mắt trân trân nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Hứa
An Ly chìm dần vào bóng đêm. Anh đứng ngây ra đó, trí não và thân thể anh như
bị phân ra thành hai người vậy.

Xung quanh lại trở lại với sự tĩnh lặng của nó. Đối
với Tần ca thì nó giống như khoảng chân không vậy. Tinh thần hoảng loạn, tay
chân lạnh ngắt, giống như vừa gặp một cơn ác mộng. Anh nhắm mắt đầy chua xót.

Cô ấy đi rồi, đã âm thầm ra đi...

Có một ngọn núi nhỏ phía sau trường, Hứa An Ly muốn
đến đó ngồi để hóng gió biển. Không biết trên núi có cây bạch dương không? Phía
sau trường cấp ba cũng có một ngọn núi như thế và trên đó có cả một rừng bạch
dương. Cô ấy thích cây bạch dương, thân cây vừa cao vừa thẳng, vỏ cây trắng
bóc, lá xanh, đúng là cây ngọc đón gió. Vỏ cây bóc ra, có thể viết chữ, vẽ
tranh, còn có thể làm thiếp chúc mừng, rất ý nghĩa.

Tối nay, cô bỗng dưng muốn ôm cây bạch dương, giống
như ôm Tiểu Khê, giống như ôm... Giống như ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm
những khoảng thời gian đã mất. Khi ngoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ...

Càng lên gần tới đỉnh núi, trời càng tối, ngoài ánh
sao trên trời không còn có thêm một chút ánh sáng nào khác. Gió đêm thổi khiến
những cành cây kêu lạo xạo. Lạ thật, Hứa An Ly là một người vốn không bao giờ
dám đi một mình trong đêm tối, sao cô ấy lại một mình đến ngọn núi này chứ. Ở
đây không có cây bạch dương, và cũng không thể có, vì đó là loại cây sống ở
vùng cao hạn. Ở đây chỉ có những cây như: cây lá to, cây long não, cây bồ kết
tây, hoa anh đào. Những cành cây lay động theo gió, phát ra những âm thanh rùng
rợn.

Con người nhiều lúc không hiểu
nổi chính mình, càng không thể chiến thắng được chính mình, đây chính là yếu
điểm trong tính cách của con người. Vì thế trong từ điển mới có hai từ “sa
đọa”.

Hứa An Ly của trước đây là một người trầm lắng và
kín đáo, một Hứa An Ly luôn không quá gần gũi, cũng không quá xa lạ với đàn
ông. Gặp mặt nhau, chào nhau, nói nhiều nhất cũng chỉ là: “Chào!” hoặc mỉm cười
chào và hỏi: “Làm gì đấy?” Nếu như để so sánh, cô ấy giống như là bông hoa sen
đang nở trên mặt hồ e ấp đến dịu dàng.

Còn bây giờ, Hứa An Ly có thể dễ dàng kết thân với
những người đàn ông lạ trong một khoảng thời gian rất ngắn, có thể cười thật
tươi khi đi qua những đám con trai. Cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô đã nhanh
chóng trở thành một cô gái nổi tiếng trong trường đại học B.

Trong tay Hứa An Ly luôn có những lon Coca lạnh toát
mà cô uống không hết của các anh chàng tặng cho cô, có rất nhiều những gói đồ
ăn vặt mà các cô gái luôn thích ăn. Thậm chí còn có nhiều chàng trai mời cô ra
ngoài đi hát karaoke và nhảy nhót. Nghe nói, ở khu phố karaoke quanh trường B
đều mở dịch vụ cho thuê phòng phục vụ các đôi yêu nhau. Bên trong có ti vi, đầu
đĩa, giường đôi, đồ ăn vặt, trong phòng bố trí rất ấm cúng như ở nhà vậy. Đặc
biệt vào các buổi tối cuối tuần, các đôi nam nữ đến đây để tiêu tiền, vừa nói
chuyện, ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, vừa nói chuyện cuộc đời, lý tưởng, tình yêu.
Vô cùng lãng mạn.

Nếu Hứa An Ly thích đến khu phố karaoke, bất kể lúc
nào cũng sẽ có những anh chàng tự nguyện thanh toán cho cô.

Cuộc vui bắt đầu với hát
karaoke, nhảy nhót, cô hẹn hò với bất kỳ người đàn ông nào có ý thích mình, tuỳ
ý nhận quà của họ dù có thích hay không. Khi đi qua tầng dưới ký túc xá nam, cô
sẽ vừa huýt sáo vừa hát: “Anh là niềm vui đơn giản nhất của em...”

Nếu như ngoài giờ học, Hứa An Ly không có trong ký
túc, thì cô chắc chắn đang ở cùng một người con trai nào đó mà cô vừa quen.

Giọng hát của Hứa An Ly rất hay, hay đến mức mà ngay
cả bà chủ quán bia cũng thấy cảm động. Bà rất hoan nghênh những cô gái như vậy
đến quán, để cho cô hát miễn phí, ngoài ra còn có thể dẫn theo bạn trai đến để
cổ vũ, còn rẻ hơn cả mua một tặng một. Sau khi cô đến đó mấy lần, cô quen được
với cả bà chủ quán và thường được miễn phí đồ uống.

Khi hát chưa đã, cô sẽ dẫn theo một đám con trai đi
đập đá suốt đêm.

Dần dần, có rất nhiều tin đồn về cô.

Quan hệ của Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX rất
thân mật. Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX đêm hôm nào đó đã không về ký túc
xá. Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX đã ôm hôn nhau dưới gốc cây. Hứa An Ly và
bạn trai XX khoa XX chẳng qua chỉ là “tình một đêm” hay “gió thoảng qua”...

Dù là đang cười, thì nước mắt cô cũng tuôn ra như
suối...

Lúc đang chơi vui nhất, những người đàn ông bên cạnh
cô cũng có thể bị cô vô cớ mắng đuổi đi.

Rõ ràng là cô gọi người ta đến với cô, đợi đến lúc
người ta thở hổn hển chạy đến, cô lại không cần người ta nữa.

Sao thế nhỉ? Chính cô cũng không biết sao lại thế.

Một Hứa An Ly ngay cả chính mình cũng không hiểu và
không quen. Một Hứa An Ly ngay cả chính mình cũng không thể kiểm soát được.
Phần hồn và phần xác của cô đã sớm bị chia thành hai người rồi.

Cô đánh mất chính mình. Mỗi
ngày, cô đều đang tìm kiếm lại chính mình của cái thời trong sáng ấy. Mỗi ngày,
cô đều hỏi chính mình. Đây là ai? Có phải là người mà ai gặp cũng yêu quý
không?

Thời gian trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đã rất lâu
rồi Tần Ca không liên lạc gì với Hứa An Ly. Dù muốn nhắn một tin nhắn, nhưng cứ
nghĩ đến ánh mắt mà cô ghét anh ngày đó, bao nhiêu dũng khí của anh đều tan
biến hết.

Đúng như Hứa An Ly nói, họ chỉ
là anh em, chỉ thế mà thôi.

Có lẽ, bây giờ ngay cả anh em cũng không phải nữa
rồi. Cô ấy có quá nhiều “anh em tốt”, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm đến
người anh em như Tần Ca nữa rồi. Ca hát là cách trút bầu tâm sự duy nhất của
anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3