Huyền của Ôn Noãn - Chương 21 - Phần 2

Anh không nói nên lời, ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế dựa phía sau cô, bỗng tung một cú đá, chiếc ghế đập vào người Dương Văn Trung. Trong không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng thét thảm thiết. Anh khẽ thở dài, tiếng thở dài mỏng manh như ẩn chứa áp lực vạn năm, tới hôm nay vẫn khó có thể giải phóng.

Anh nghiêng đầu nói: “Cao Phóng!”

“Yên tâm, tôi sẽ xử lý.” Cao Phóng phất tay, những người mặc com lê đen, đi giày da lập tức lùi lại.

Ánh mắt vô tình lướt qua mặt cô, Chiếm Nam Huyền xoay người bước đi.

Cô ngơ ngác nhìn theo anh sải bước rời đi, người giống như đã cắm rễ xuống đất không thể cử động, nước mắt tuôn trào.

Âu Dương Cúc Hàm lắc đầu, đẩy đẩy cô: “Ôn mỹ nhân, đi thôi.” Suy nghĩ vì sinh linh thiên hạ vẫn nên chạy theo nhanh đi, nếu không một lúc sau, đừng nói là núi lửa hay tảng băng trôi, ngay cả Himalaya cũng sẽ nổ tung.

Cô “hả” một tiếng, nhìn ánh mắt kiên định của Âu Dương Cúc Hàm, lại nhìn vẻ mặt bất bình của Quản Dịch và nụ cười cổ vũ của Cao Phóng, lúc đó như mới tỉnh mộng, vội vàng nói: “Cao Phóng, xin đừng làm khó bọn họ, tôi đã đồng ý…”

“Tôi biết rồi, mau đi đi.”

Cô chạy như bay ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào ra khỏi tòa nhà, chặn trước đầu chiếc xe thể thao vừa khởi động của anh. Hai người đối diện qua lớp kính. Cô lao tới mở cửa xe rồi ngồi vào trong, giây tiếp theo xe đã phóng vụt đi.

Dọc đường đi không ai nói gì, cô biết lúc này anh thật sự rất tức giận.

Cô sợ hãi nhìn anh, đôi mắt như bầu trời u ám đầy mây đen của anh không chớp.

Cắn chặt môi dưới, cô cúi đầu, nhìn đầu gối.

Giống như mười năm trước, không có lời giải thích nào, cô vẫn im lặng không nói một câu, thứ đổi lại chính là vô lăng bị anh nắm càng lúc càng chặt, như in lại dấu tay của anh. Anh đột nhiên xoay vô lăng, xe vốn chạy về đường Lạc Dương bỗng chuyển hướng, cô còn chưa hiểu được tại sao anh lại tức giận như vậy, chẳng bao lâu sau xe đã dừng trước Nhã Trúc Viên, nơi cô ở.

Anh đá văng cửa xe.

Cô sợ hãi xuống xe. Cô nhớ từ trước tới nay Chiếm Nam Huyền chưa từng thực sự tức giận với cô, anh như thế này rất xa lạ, làm cô sợ tới mức hoàn toàn không biết phải làm sao.

Mở cửa vào nhà, anh sải bước đi vào phòng cô, lục tung bàn trang điểm.

“Anh… tìm cái gì?” Cô hoang mang hỏi.

Anh không nói một tiếng, kéo ngăn kéo ra, dùng sức quá mạnh nên ngăn kéo rơi bộp xuống sàn, vé máy bay, hộ chiếu và chứng minh thư của cô văng ra. Anh mím chặt môi, cúi người quơ lấy, cuối cùng cũng nói chuyện nhưng giọng lại lạnh như băng: “Mười một giờ năm mươi? Còn kịp đấy.” Nói rồi, anh xoay người bước đi.

Ôn Noãn từ khi lên xe vẫn lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng biết anh muốn làm gì.

Cô đứng im, không nhúc nhích, nước mắt giàn giụa.

Anh đi ra khỏi phòng rồi bỗng quay lại, nắm chặt cổ tay cô lôi ra ngoài.

“Em không muốn đi!” Cô thét chói tai, một tay bấu chặt khung cửa.

Anh tách tay cô ra, ôm ngang lấy cô đang giãy giụa, mặc cho hai tay cô liên tục nện vào ngực mình, gương mặt lạnh băng dứt khoát đến mức không gì có thể lay chuyển.

Khi anh ôm cô bước từng bước đi qua cửa thư phòng, hai người đều không nhìn thấy bức tranh đặt trên mặt bàn chưa cuộn lại bị luồng gió mạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào rơi xuống sàn.

Cửa bị một lực lớn đập vào phát ra tiếng vang rung trời.

Vào thang máy, xuống dưới lầu, anh ném cô vào trong xe, khởi động chạy xe, phóng về hướng sân bay. Cô bị giữ chặt bởi dây an toàn, khẽ nức nở, khi tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng cô cũng bật khóc.

Không lâu sau, tại sân bay xuất hiện một cảnh tượng khiến người khác phải ghé mắt nhìn.

Chú rể một giờ trước còn ở trên ti vi, vẻ mặt hoàn mỹ đang rất tức giận, tay trái cầm vé máy bay, hộ chiếu, chứng minh thư và một số đồ linh tinh, tay phải nắm chặt cổ tay một cô gái, kéo cô đến cửa kiểm tra.

Ôn Noãn mặt đầy nước mắt không còn giãy giụa nữa, hai mắt sưng đỏ, đờ đẫn, để mặc anh kéo đi làm thủ tục, rồi bị kéo qua cửa kiểm tra, cứ thì thào: “Em không muốn đi, em không muốn đi…”

Trong dòng người xếp hàng, rất nhanh đến lượt cô. Anh buông tay cô ra, nhét chứng minh thư vào tay cô, lau sạch nước mắt trên mặt cô, đôi môi mỏng nhếch lên, nụ cười nhạt lộ vẻ sầu thảm không có lấy một chút sinh khí: “Ngoan, đi đi, coi như là cho anh một con đường sống.”

Nói xong, anh cứ thế xoay người rời đi, không quay đầu lại.

Kinh ngạc nhìn bóng anh dần khuất, nước mắt cô lại trào ra, cô vừa khóc vừa đưa tay lau, trông thê lương tới mức những người đứng xem phải rầu rĩ. Một bác xếp hàng phía sau cô nói: “Cháu à, đừng khóc, chạy theo cậu ấy rồi giải thích rõ ràng là sẽ không có việc gì.”

Cô không nói lời nào, chỉ khóc, vừa khóc vừa tiến vào cửa kiểm tra.

“Ting… ting… ting…” Cửa kiểm tra phát ra tiếng cảnh báo.

“Tiểu thư, mời đi theo bên này.” Nhân viên kiểm tra ở sân bay mời cô đang khóc thút thít không để ý đến ai sang một bên, thiết bị kiểm tra quét cả người cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trước ngực cô, tiếng “ting… ting” đúng là phát ra từ chỗ này: “Mời cô tháo sợi dây chuyền.”

Cô đờ đẫn tháo sợi dây chuyền bạch kim, nhân viên kiểm tra dùng bộ đàm báo cáo với cấp trên.

Trong lúc chờ đợi, mỗi lượt khách đi qua đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, mấy người phụ trách mặc bộ đồng phục cấp cao vội vàng chạy đến, trong đó có một người cầm một thiết bị nhỏ giống như là quang phổ tia hồng ngoại đảo qua sợi dây chuyền và mặt đá của Ôn Noãn, trên mặt người đó lộ vẻ kinh hãi.

“Không sao cả. Tiểu thư, cô có thể vào trong rồi.” Anh ta nói, nâng tay ngăn cản vẻ nghi vấn của những người khác, trả lại sợi dây chuyền bạch kim cho Ôn Noãn.

Cô nhận lấy nhưng không đeo lên cổ, chỉ cầm ở trong tay, mơ màng đi theo hướng cùng các hành khách khác.

Cho đến khi cô đi khuất, đồng nghiệp của anh ta không kìm được, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế? Sợi dây chuyền của cô gái ấy rốt cuộc là vật gì? Tại sao anh lại để cô ấy đi?”

“Sợi dây chuyền kia không có gì, nhưng các cậu có biết mặt đá kia trị giá bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu? Mấy triệu?”

Anh ta cười: “Toàn cầu có ba hệ thống vệ tinh định vị lớn, một là hệ thống CL của Nga, hai là hệ thống GPS của Mỹ, hai hệ thống này được tạo thành từ hai mươi tư vệ tinh tĩnh ở khu vực xích đạo ba mươi nghìn mét trên không, cái thứ ba là hệ thống Galileo của châu Âu đang trong giai đoạn thử nghiệm, dự tính được tạo thành từ ba mươi vệ tinh, ba hệ thống vệ tinh định vị này trị giá bao nhiêu tiền, mặt đá của cô ấy có trị giá bấy nhiêu.”

“Cái gì?! Nhìn qua không phải chỉ là một viên đá bình thường thôi sao, có liên quan gì tới vệ tinh chứ?”

“Nhìn thì rất bình thường nhưng quan trọng là khối đá quý màu xanh được khảm trên đó, là dụng cụ thu tín hiệu vệ tinh cực kỳ tinh vi, có thể đồng thời tiếp thu sóng điện từ phát ra từ ba hệ thống lớn. Nguyên lý của CL và GPS là dù thế nào cũng có thể đồng thời tiếp thu sóng điện từ từ ít nhất bốn vệ tinh, nói cách khác, cho dù cô ấy có ở góc nào trên thế giới hay là không gian gần trái đất, ví dụ như trên máy bay, ít nhất bốn vệ tinh sẽ bắt được tín hiệu. Tín hiệu này sau khi truyền đến trạm thu sóng, thông qua dụng cụ tính toán thu được thời gian chính xác, hơn nữa còn có thể biết được tọa độ không gian ba chiều là kinh độ, vĩ độ và cao độ. Nếu muốn chính xác hơn nữa, có thể sử dụng vệ tinh chụp ảnh cao cấp theo dõi sóng điện từ, tạo thành tọa độ radar, đưa ra hình ảnh địa điểm xác định, độ chính xác nhỏ nhất là nửa feet.”

Người nghe không ai không líu lưỡi.

“Các cậu hiểu rồi chứ? Có người sử dụng ba hệ thống vệ tinh định vị lớn để xác định hành tung hằng ngày của cô ấy.”

Hành khách dần đông, những nhân viên nghiệp vụ đang rỉ tai tán phét cũng tản đi.

Ngoài sân bay, trong dòng xe cộ qua lại, một chiếc xe thể thao màu sapphire vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Ánh nắng mặt trời ngoài kia chói chang khác thường nhưng trong xe lại u ám tới mức không gì có thể sống sót.

Ôn Noãn lẳng lặng ngồi trong sảnh chờ, cho tới khi mọi người đều đã đứng lên đi đăng ký, loa phát thanh liên tục thông báo thời gian và nhắc nhở hành khách, cô nắm rõ thời gian, cho tới khi trễ giờ máy bay cất cánh, cô vẫn ngơ ngác ngồi trong đại sảnh thưa thớt người.

Di động trong túi vang lên, cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu.

Đây tôi đứng giữa Bressanone với những vì sao trên trời

Mà chúng đang ở một nơi khác trên bầu trời chiếu sáng cả Brenner

Em hãy dịu dàng buông tay vì tôi phải đi theo con đường khác

Tuy chuyến tàu sẽ mang tôi đi xa nhưng trái tim tôi chắc

sẽ còn ở lại

Những đám mây giờ đang bay qua tôi,và vầng trăng

vừa nhô lên

Tôi để lại những vì sao sau lưng em, để chúng thắp sáng

bầu trời của em.

Cô bình tĩnh nhìn cái tên Chiếm Nam Huyền nhấp nháy trên màn hình di động, không biết nó vang mấy lần.

Nhẹ nhàng ngắt máy, cô đứng dậy rời đi.

Men theo lối ngược lại, đi ra khỏi cửa kiểm tra, cô tới quầy bán vé, mua vé chuyến bay cất cánh gần nhất, sau đó đi tới chỗ làm thủ tục, lại đi vào cửa kiểm tra lúc trước anh tiễn cô, khi đi qua cửa, sợi dây chuyền trong tay cô lại bị cảnh báo, nhân viên kiểm tra kinh ngạc nhìn cô, kiểm tra lấy lệ rồi để cô đi.

Đi qua một lối đi thật dài, tìm được cửa đăng ký, xếp hàng, kiểm vé, tiến vào lối làm thủ tục, mãi cho đến khi vào trong khoang tìm được chỗ ngồi xuống, cô vẫn mông lung không biết mình sắp bay đến nơi nào.

Di động vẫn không ngừng đổ chuông, một lần, một lần, lại một lần nữa.

Cuối cùng, cô nhấn nút nhận cuộc gọi, chậm rãi áp di động vào tai: “Tổng giám đốc Chiếm, không phải ngài muốn tôi cho ngài một con đường sống sao?” Cô nói, nước mắt lại ứa ra, rơi xuống mảnh đá trong tay cô.

“Xin lỗi!” Giọng anh khàn khàn.

Nỗi tủi hờn trào ra, cô khóc nức nở.

“Bao nhiêu năm qua, tại sao anh vẫn không để cho em một con đường sống? Bao nhiêu đêm, khi em ngồi một mình trong bóng tối, mỗi lần nhắm mắt lại đều cầu nguyện, cầu cho sáng hôm sau tỉnh lại đã quên anh, chỉ cần quên anh, lòng sẽ không đau nữa. Anh đã trải qua cảm giác nhớ đến đau đớn không thôi chưa? Anh đã trải qua cảm giác khóc mãi cho đến khi những giọt nước mắt nóng hổi lạnh như băng chưa? Anh đã trải qua cảm giác nhớ một người đến mức không thể không gặp chưa? Anh đã trải qua cảm giác nhìn người mình yêu sóng đôi bên người con gái khác chưa?”

Đầu máy bên kia chỉ im lặng.

“Anh đã trải qua cảm giác giằng xé khi yêu một người mà lại cảm thấy mình không thể có hạnh phúc chưa? Anh đã trải qua cảm giác hận một người lại giống như bị trúng độc, không thể rời đi, chỉ có thể ở yên đó, thừa nhận nỗi đau đớn, tổn thương không ngừng chưa? Anh đã trải qua cảm giác sợ hãi tột độ khi nhìn thấy người mình yêu nhất sánh vai cùng người con gái khác trong giáo đường chưa? Anh có biết lúc ấy em nghĩ thế nào không? Em tự nói với chính mình, nếu anh thật sự cưới cô ấy, em sẽ đoạt lấy súng của Dương Văn Trung để tự sát. Anh đã muốn tra tấn em như thế, vậy em sẽ chết. Em chết, anh đã vừa lòng chưa?”

Tiếng khóc của cô còn chưa dứt, một bóng hình đã xuất hiện cạnh cửa khoang máy bay, trong mắt hằn những sợi tơ máu.

Nước mắt giàn giụa, trước mắt đều mơ hồ, cô không nhìn rõ gương mặt anh.

Anh đi tới, ôm lấy cô. Cô khóc nhiều quá nên cảm giác hoàn toàn không còn chút sức lực nào để chống cự.

Anh ôm cô đi ra khỏi khoang máy bay, đi qua một lối đi thật dài, ra khỏi trạm kiểm tra, sân bay, đặt cô vào trong xe, lẳng lặng lau nước mắt trên đôi mắt sưng đỏ của cô, thắt dây an toàn cho cô.

Xe chạy nhanh khỏi sân bay trong ánh nắng chiều rực đỏ.

Đi một đoạn, lại thấy đường ra vào của khu mua sắm tấp nập hoặc một ngã ba đường cao tốc, nhiều đường ra như vậy, có lẽ tùy ý chọn một đường cũng có thể tới nơi họ muốn trở về, nhưng theo thói quen, mọi người sẽ chọn con đường nào thuận tiện và nhanh nhất, trực giác cho rằng các hướng khác đều là đi vòng vèo, mà lại quên rằng đôi khi con đường thuận tiện và nhanh nhất có thể là con đường dài nhất.

Một con đường dài, cuối cùng tới một lối ra duy nhất.

Khi mặt trời hoàng hôn ẩn vào sau góc tòa cao ốc, xe trở lại dưới lầu nhà cô.

Anh tắt máy, tiếng động cơ im bặt, hai người đều không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, bàn tay tĩnh lặng như đá của anh cũng buông xuống, thọc vào túi quần: “Hôn lễ là anh chuẩn bị cho Nhất Tâm, còn em, anh chỉ chuẩn bị vật này.” Giọng anh thong thả, khàn khàn, xa lạ cô chưa từng nghe, tiếng nói vang lên trong khoang xe rộng rãi khiến người ta cảm thấy xa xôi, hoang vắng và trống trải.

Trong lòng bàn tay anh có một chiếc hộp đã mở hé, trong hộp là chiếc nhẫn bạch kim không đính đá quý, kiểu dáng độc đáo, tao nhã giống hệt cái anh đang đeo trên ngón áp út.

“Anh không thích chiếc nhẫn em đeo nên khi đi Mỹ, anh đặt làm cặp nhẫn này.”

Ai biết sau khi trở về, cảm xúc đầy mâu thuẫn của cô đối với anh lại lớn như thế, điều đó cũng khiêu khích sự tức giận của anh. Khi anh một mình đối mặt với cô, sẽ không thể khống chế được cảm xúc của mình, cũng không biết đó là bất hạnh của cô hay bất hạnh của anh? “Khi đó anh nghĩ, không đưa nhẫn để xem cô gái này liệu có thể không quan tâm, tự mình ngấm ngầm chịu đựng như lúc trước được nữa không.”

Cô bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe, không lên tiếng, cũng không quay đầu lại.

“Không nói một tiếng, đi biệt bảy năm, vừa trở về đã vướng vào tên Chu Lâm Lộ, em có biết cảm giác của anh không?” Tuy ngoài mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng hận chỉ muốn cắn chết hắn.

“Năm em tốt nghiệp đại học, anh bắt đầu xây nhà, toàn bộ dựa trên sở thích của em, từ phong cách tổng thể đến các đồ trang trí, thiết bị nhỏ nhặt, ngay cả một miếng lót cốc hay cái thìa cũng được chọn theo phong cách cao sang mà hà khắc của em, nhưng lại không cách nào bỏ qua được sự tôn nghiêm sớm đã bị em chà đạp. Anh không thể chủ động bày tỏ, cho dù anh cũng cảm thấy cách nghĩ này không thể tha thứ.”

Anh cũng giống cô mang theo vong hồn của cha, sao có thể tha thứ cho chính mình? Nói dễ hơn làm.

“Sau bảy năm, mọi chuyện thay đổi giống như vực thẳm, em không tiến đến, anh cũng không thể bước qua, nhưng cả hai đều không từ bỏ được, luôn không từ bỏ, cuối cùng đành phải lừa mình dối người, cố ý vô tình để mẹ biết được lòng anh, để bà nghĩ cách đưa em vào Thiển Vũ… Hai năm trôi qua, anh vẫn luôn chờ, chờ đến khi em chịu buông chuyện cũ, chịu buông tha anh và chính em, nhưng không thể, anh không thể đợi được, dường như em không làm gì cả, không định đối mặt với anh, suốt hai năm, tên người đặt cạnh tên em bị người ta chỉ trỏ, bình luận ngoài Chu Lâm Lộ vẫn là Chu Lâm Lộ.”

Bởi vì anh đã mất hết kiên nhẫn nên sắp xếp để Dương Ảnh thăng chức rồi xuất ngoại, bảo Trì Bích Tạp chọn thư ký mới cho anh, không ngoài dự kiến, người mẹ hiền lành, tốt bụng của anh quả nhiên nhúng tay vào. Sau mười năm chia cách, cuối cùng cô vẫn quay trở về bên anh.

“Anh rất rõ ràng, mối tình trong quá khứ kia đối với em là một tai họa mang tính hủy diệt, đằng sau cái vẻ tự tin của em thật ra là sự nhút nhát vô cùng, rõ ràng rất muốn đến bên anh nhưng lại luôn chùn bước, vừa sợ không chịu đựng nổi sự cự tuyệt của anh vừa sợ chính mình không thể mang hạnh phúc đến cho anh, một khi đã bị tổn thương, có lẽ em còn sợ hãi hơn anh, lo lắng không biết khi nào mình sẽ lại làm anh tổn thương như lúc trước.”

“Anh có thể hiểu nỗi khổ của em nhưng không thể chấp nhận em, vì vậy mà anh chùn bước. Anh chờ em đã lâu lắm, lâu lắm rồi, bởi vậy anh khao khát em yêu anh, khao khát em chung thủy, kiên định, quên đi quá khứ, yêu anh đến chết không từ bỏ.”

Bởi vậy anh mới không chịu được mà ra tay, từng bước dụ cô rơi vào cái bẫy tình yêu anh bố trí.

“Mục đích của anh đối với em chỉ có một, lúc trước là em không cần anh nên nhất định phải là em chủ động mở miệng yêu cầu anh trở về bên em, cho dù em làm gì anh đều có thể bao dung, nhưng em nhất định phải có một câu trả lời cho bao năm chờ đợi của anh.”

Anh không định giẫm lên vết xe đổ lỗi lầm từng mắc phải, anh sẽ không để cho tình yêu của mình lần thứ hai rơi vào tình thế mất cân bằng.

“Anh nghĩ, anh không thể giống như trước đây, tự đóng gói mình lại, đưa tới trước mặt em, mà phải để em học được cách lấy tình cảm sâu sắc của em đổi với anh, để em học được cách đổi lại cho anh thâm tình của em, để em học được cách mở miệng cầu xin anh, bởi vì chỉ khi em yêu cầu, chủ động hứa với anh, em mới có thể hiểu rõ trách nhiệm của bản thân đối với tình cảm này, chỉ có như vậy em mới hiểu rõ tầm quan trọng của anh, quý trọng nỗ lực của anh.”

Anh cho rằng mình không hề sai, nên không ngờ lại dồn ép cô tới mức chạy đi kết hôn.

“Quãng thời gian em xuất ngoại, anh thật sự hoang mang. Vì em, anh thành lập Thiển Vũ. Vì em, anh bố trí vệ tinh. Vì em, anh xây nhà. Vì em, anh không biết dáng vẻ của những người phụ nữ khác ra sao. Anh mua nhà máy dược nổi tiếng nhất thế giới chỉ vì muốn tìm ra loại thuốc trị vết thương trong trái tim em. Từ khi biết em đến nay, em chính là thế giới của anh. Mười năm sống không có em, anh thậm chí còn không biết nó có hình dạng thế nào nữa. Anh nhiều lần tự hỏi mình, hao tâm tổn trí cả đời như vậy, tại sao đến cuối cùng lại là để em ra đi? Anh không hiểu, tại sao anh làm nhiều như vậy mà vẫn không thể cho em hạnh phúc, cho dù em vội vàng trở về trước khi anh kết hôn, cũng chỉ vì muốn chữa khỏi căn bệnh kéo dài kia, muốn cởi bỏ khúc mắc tình yêu sâu đậm của anh với em, cũng không hạ quyết tâm ở lại giữ chặt tay anh… Anh không biết mình sai ở đâu, anh không biết điều gì đã khiến em sợ hãi, anh tự hỏi chính mình, thật sự là anh đã yêu em quá mù quáng, là anh đang ép em sao?”

Anh im lặng, ánh mặt trời xuyên qua tán cây phản chiếu lên kính xe thành những ngôi sao lấp lánh.

“Thật ra, bảy năm em bỏ đi, anh không ngừng có ý nghĩ buông tha. Anh không phải thánh nhân, mịt mù chờ đợi so với mười tám phương thức cực hình còn tàn khốc hơn rất nhiều. Hơn nữa, với tính cách bướng bỉnh của em, cho dù anh đợi em về cũng không thể biết kết quả rồi sẽ thế nào. Rất nhiều đêm mất ngủ anh nghĩ, không bằng hãy quên đi, cứ như vậy, cứ để quá khứ trôi đi, để chúng ta trời nam đất bắc bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng không thể, anh không thể quên được. Tên em giống như bị người ta dùng dao khắc vào trái tim anh, không thể xóa dù chỉ một nét. Anh chỉ có thể không ngừng tự tìm cớ cho mình, tự nói với bản thân anh chờ em chẳng qua là anh có trách nhiệm, không thể trốn tránh quá khứ, nếu không phải tại anh, cuộc đời em sẽ không phải trải qua kiếp nạn lớn đến vậy, có lẽ dùng nửa đời sau của mình, anh cũng không thể bù đắp những nỗi đau em đã phải chịu đựng, nhưng anh muốn tận mắt nhìn thấy em hạnh phúc.”

Anh dừng một lát, khóe môi thoáng hiện sự lúng túng.

“Em hy vọng anh hạnh phúc, nhưng lại sợ chưa chắc mình đã đảm bảo cho tương lai của anh, cho nên vẫn luôn do dự. Em sẽ không nói câu muốn anh ở lại, sẽ không nói muốn anh ở bên cạnh em, sẽ không nói muốn nghe anh nói anh yêu em, cũng không hỏi đến bất kỳ chuyện gì của anh, cho dù là Nhất Tâm hay là chiếc nhẫn trên tay anh. Từ khi trở về đến nay, em không hề yêu cầu anh bất cứ điều gì, thậm chí không hỏi một câu, rốt cuộc anh còn yêu em không.

Anh hy vọng em hạnh phúc, cũng sợ mình không thể mang lại hạnh phúc cho em, cho nên không ngừng làm mọi việc vì muốn bù đắp cho em, muốn đem những thứ tốt đẹp nhất thế gian đưa tới trước mặt em… Không phải là mê cung, cũng không phải là trò chơi, chỉ là anh không thể nói ra tâm tư của mình, mỗi lần tiếp cận là mỗi lần muốn nói với em, hạnh phúc của anh phụ thuộc vào em, chỉ khi em quý trọng anh, nó mới trọn vẹn.”

Hai người cùng một suy nghĩ lại đi tới hai con đường hoàn toàn khác nhau. Phản ứng của cô khiến anh sợ hãi, thiếu cảm giác an toàn cực độ. Cô càng lùi, anh càng uy hiếp. Anh mong mỏi khi không thể kìm nén được nữa, cô sẽ mở lòng gọi tên anh thật to như trước đây, bắt anh chạy đông chạy tây, đấm đá anh. Điều anh muốn là sự đối xử công bằng của cô, không phải chỉ có một mực im lặng, khoan dung và nhẫn nại.

Đôi mi dài khẽ buông xuống, ánh mắt dừng trên tay lái lộ ra nét ưu thương.

“Mười năm qua, anh tưởng rằng em vẫn là em của năm đó, em hy vọng anh vẫn là anh của năm đó, không biết rằng chúng ta đã khác trước rồi, em đã trưởng thành, anh cũng thay đổi.”

Khoảng thời gian tốt đẹp không thể thay thế đó thì ra chỉ có thể gửi gắm trong quá khứ đã qua.

“Em và anh bây giờ, rõ ràng còn yêu nhau hơn lúc trước, nhưng vẫn đi trên hai con đường khác nhau là vì em yêu anh không đủ ư? Anh biết không phải như thế, nguyên nhân chính là vì yêu anh quá sâu nên em mới do dự. Là vì anh yêu em quá điên cuồng sao? Nhưng nếu anh thật sự buông tay, liệu em có càng đau đớn hơn không?”

Không liên quan đến đúng hay sai, nên hay không nên, nhưng cách nghĩ của anh và cô lại không thể hòa hợp. Khi yêu, hai người có hai cách nghĩ hoàn toàn khác nhau, giống như một trận giằng co quyết liệt, thời gian càng dài càng khó dứt bỏ, tổn thương càng lớn, anh và cô càng ngày càng mệt mỏi, mà anh vẫn luôn có một khát khao thầm kín đối với tình yêu của cô. Cứ như thế, ngay cả thời gian chung sống hòa bình họ cũng không thể kéo dài lâu một chút.

“Em là em, anh là anh, cho dù mấy tháng này quay lại từ đầu, anh vẫn làm tất cả mọi thứ giống y như vậy, cho dù em chấp nhận hay không, anh vẫn không giải thích bất cứ điều gì. Vậy nên, bây giờ anh… không đủ tin tưởng và cũng không có cách nào bảo đảm, nếu cứ tiếp tục như thế, liệu có đẩy em vào một vòng đau khổ và tra tấn mới không.”

Lời anh nói càng lúc càng thương cảm, có vẻ tự trách và thê lương, bất lực.

“Liên tục gây cho em những vết thương lớn như vậy, sớm đã rời xa ước nguyện ban đầu muốn em hạnh phúc của anh.”

Cuối cùng, cô cũng từ từ quay đầu lại, đôi mắt ẩn chứa sự cô đơn đã ráo nước hướng về phía anh.

Anh nâng tay trái của cô lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út, khóe môi khẽ hé mở, nhạt nhòa đến mức dường như không thể nhận ra: “Anh chờ giây phút này đã rất lâu, rất lâu rồi.”

Không biết vì sao cô cảm thấy chiếc nhẫn kia rất lạnh, rất lạnh, từng chút thẩm thấu vào mạch máu nhỏ bé dưới làn da mỏng, sau đó hơi lạnh theo mạch máu truyền đến xương, rồi lên ngực, khiến trái tim cô co thắt.

“Noãn, chúng ta chia tay đi!” Anh khẽ nói.

Báo cáo nội dung xấu