Huyền của Ôn Noãn - Chương 07 - Phần 2

Trên thế giới này không ai hợp với việc kết duyên vợ chồng hơn họ, bởi vì anh và cô, không ai làm tổn thương ai, ở cùng nhau chỉ có vui vẻ, vĩnh viễn không có ghen tuông, cãi cọ, đau khổ, để rồi dần dần trở thành hai người tách biệt, xa lạ.

Chu Lâm Lộ cầm tay cô, hôn thật sâu.

“Một ngày nào đó em vì anh mà khóc thì nhớ nói cho anh biết, có lẽ lúc đó anh sẽ cân nhắc việc lấy em. Còn nữa, tốt nhất là em nên giữ khoảng cách với sếp của em, nếu không anh sẽ... cực kỳ, cực kỳ tức giận.” Anh lẳng lặng mở cửa rời đi.

Ôn Noãn trở về phòng, nằm sấp trên giường, nhắm mắt lại. Cô không hiểu tại sao mình lại thất bại như thế, hai người đàn ông hạng nhất đều không chút do dự mà bỏ cô đi.

Cô quen Chiếm Nam Huyền khi bắt đầu trở thành thiếu nữ. Năm đó, cô mười ba tuổi, còn anh mười sáu, học cùng lớp mười với Ôn Nhu.

Đó là một ngày cuối tuần, cô theo Ôn Nhu đến trường xem đánh bóng rổ. Chiếm Nam Huyền là chủ lực của đội, một mình nhận được nửa số học bổng của toàn trường. Một mình anh đã đánh cho đối phương tan tác.

Bảng bóng rổ bị vây chặt như nêm, anh chói lóa, hấp dẫn mọi ánh mắt, chạy đến bên đồng đội để chi viện, đột phá mạnh mẽ trước sự bao vây, chuẩn xác ném bóng vào rổ, động tác liên tục, chính xác, tự nhiên. Mỗi lần anh ném trúng là tiếng thét chói tai của các nữ sinh lại vang lên.

Thắng bại rõ ràng. Sau khi hết trận, nhóm thiếu niên đẹp trai mồ hôi đầm đìa ngồi xuống sân bóng uống nước, nghỉ ngơi, các nữ sinh không chịu rời đi mà chen chúc vây quanh.

Lúc này cô mới nhận ra không biết Ôn Nhu đã đi đâu rồi, quả bóng rổ vô tình bị người ta đá đến bên chân, cô thuận tay cầm lên, ôm bóng nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng Ôn Nhu đâu cả, nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định ở yên đó, ngộ nhỡ Ôn Nhu về mà không tìm thấy cô sẽ càng rắc rối.

Đơn giản là một mình chơi bóng.

Ba bước lên rổ, đến đường biên thì xoay người, vươn tay ném bóng, không trúng! Quả bóng đập vào bảng rổ, bắn xa khỏi phía ngoài đường biên, bực mình! Nhặt lại quả bóng, nhìn khoảng không rồi làm một động tác giả, lần thứ hai vươn tay ném vào khung rổ, quả bóng vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, khi sắp đạt đến điểm cao nhất của đường parabol đột nhiên bị một cánh tay vươn lên kéo xuống.

Cô sửng sốt, dáng vẻ anh tuấn kia đã từ giữa không trung nhảy xuống mặt đất, đôi mắt đen vênh váo, kiêu ngạo, sáng quắc nhìn cô chằm chằm, dưới cái rổ giống như trong thiên hạ chỉ có anh lớn nhất.

Nhận ra anh chính là anh chàng đẹp trai hô phong hoán vũ trong trận đấu, cô bĩu môi, thầm nghĩ, cản cái gì mà cản.

Như hiểu được cô đang nghĩ gì, anh cong môi: “Đến đây, qua được anh, anh mời em ăn kem.” Nói rồi, anh ném bóng lại cho cô.

Sự hiếu thắng trong lòng cô bị sự kiêu ngạo của anh khơi mào. Nhớ khi bảy tuổi, cô đã từng chơi bóng rổ với bác huấn luyện viên nhà bên, cũng coi như là đồ đệ của thầy giỏi, nửa sân bóng lớn như vậy, không tin trong tình huống một chọi một với anh, cô không làm gì được.

Hiệp thứ nhất cô khinh địch. Khi cô đang chuyển động, bị bàn tay nhanh như chớp của anh cướp bóng, dẫn đến trận cười chế giếu của các nữ sinh đứng xem bên ngoài, khiến cô suýt nữa tức chết. Đến khi cô cảnh giác không để anh lại gần, từ bên phải đột nhiên đổi hướng sang trái, nhanh nhẹn đẩy tay ra, ai ngờ anh dùng sức bật cả người ra sau, nhảy vút lên cao như con chim ưng bay liệng, nháy mắt quả bóng đã bị tóm.

Sức bật và lực nhảy của anh khiến cả những nam sinh đang vây quanh xem cũng phải thét chói tai.

Lại ném quả bóng về phía cô, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, giống như cô là trò đùa chọc cười anh.

@#$%^&*! Cô thầm ân cần thăm hỏi tổ tông nhà anh.

Đứng yên tại chỗ, chậm rãi đập bóng xuống đất, cô kéo dài khoảng nửa phút, tư thế phòng thủ của anh cuối cùng cũng có phần lơi lỏng. Anh khoanh hai tay trước ngực vẻ hứng thú lại có chút đề phòng nhìn cô, rồi đột nhiên cô làm mặt quỷ với anh, anh ngẩn ra, cô lập tức ném thẳng quả bóng về phía anh, anh vươn cao hai tay chặn lấy theo phản xạ, trong nháy mắt cô dừng lại, quả bóng trong tay luồn qua sau lưng chuyển sang tay trái. Theo quán tính, tay anh bị lạc nhịp. Cô nghiêng về phía sau nửa bước, lấy đà, bật nhảy, tay trái ném bóng vào rổ. Tiếng còi vang dội và tiếng trầm trồ khen ngợi lan khắp sân.

Cô đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, làm mặt quỷ, để lại một tràng cười khanh khách rồi chạy như bay về phía Ôn Nhu đang quay lại.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau. Một tuần sau, anh xuất hiện ở nhà cô.

Một mặt đến chơi với cô con gái lớn học cùng lớp, một mặt thu phục người cha già hiền lành, đáng yêu của cô.

Khi đó, cô còn trẻ con, ngây thơ, hoa tình còn chưa nở, nhưng vô cùng hoạt bát, hiếu động, cái gì cũng thích, cuối tuần vui vẻ đi theo anh tham gia các hoạt động. Anh dạy cô chơi tennis, cầu lông, thậm chí cả bóng đá, đưa cô đi nghe nhạc jazz, xem phim, theo cô đi học vẽ tranh truyền thống và piano.Hơn nữa, cô còn bắt anh học các bài hát mà cô thích nghe, thỉnh thoảng, chiều cuối tuần kéo anh đi thuê phòng karaoke, cô phụ trách việc chọn bài, anh phụ trách việc hát, chưa được nghe thỏa thích cô sẽ không chịu về nhà ăn tối.

Cứ như vậy hơn nửa năm, đến ngày sinh nhật lần thứ mười bốn của cô, vào đúng thứ Bảy.

Cô có thói quen tắm ngay sau khi dậy, vừa tắm xong, dưới tầng đã vang lên tiếng bố gọi to: “Tiểu Ôn Noãn! Tiểu Nam Huyền đến này!”

Phủ chiếc khăn bông lên mái tóc ngắn ướt sũng, cô chạy xuống cầu thang: “Sao đến sớm thế?” Không phải đã nói với anh trưa nay đi ăn cơm, dạo phố cùng bạn học, buổi tối mới ở nhà thổi nến cùng bố và Ôn Nhu sao? “Không phải bố nói mời anh ấy đến ăn tối à?”

Bố cô nhún vai vẻ vô tội: “Bố đi mua thức ăn, con tự hỏi Nam Huyền đi.”

Cặp mắt to lanh lợi của cô chuyển về phía anh, nhận ra anh lại cao hơn, cặp mắt trong trẻo như ngọc đen khiến người khác phải thất thần.

“Lại tắm buổi sáng?” Chiếm Nam Huyền đi đến trước mặt cô, giật lấy khăn bông trong tay cô.

Cô vội cúi thấp đầu trước ngực anh, thích nhất là được anh lau tóc, cái đầu được bàn tay ấm áp của anh bao gọn, vuốt nhẹ, thoải mái đến mức không muốn anh dừng lại, tiếc là hôm nay không thể lau lâu: “Tí nữa em phải ra ngoài rồi.”

“Em hẹn bọn họ mấy giờ?”

“Mười một giờ.”

“Bây giờ mới mười giờ thôi, còn sớm.”

Nói xong, anh ngồi xuống sofa, bày bàn cờ vua: “Chơi với anh, lát nữa anh đưa em đi.”

Cô ngồi đối diện anh, lấy luôn con mã của anh, anh không kìm được cười.

Cô giơ tay lên, hùng hổ nói: “Pháo!”

“Lên mã.”

“Gí tốt!”

“Bay tượng.”

“Ra xe.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, muốn cười mà không cười nổi.

“Làm gì thế?” Cô hỏi.

“Sao em đơn giản thế nhỉ?”

Cô trừng mắt nhìn anh: “Có ý gì?”

Khóe môi anh cong cong: “Lần nào cũng là mấy chiêu này.” Vừa nói anh vừa lắc đầu, cái vẻ mặt trách trời thương dân kia như muốn nói cô là người ngốc nghếch nhất thế giới.

Cô nhoài người ra đánh anh: “Đây có nghĩa là em chuyên tâm! Hiểu không?!”

Anh bắt lấy tay cô, ánh mắt có chút kỳ quái: “Thật chứ?”

“Cái gì thật?”

Anh chậm rãi nói: “Em chuyên tâm?”

Không biết tại sao trong một giây cô lại có cảm giác rất kỳ lạ, có chút mê mẩn tê dại, rõ ràng là mới tắm xong, tai lại tự dưng khô nóng, bất giác gạt tay anh ra, nhưng một người không sợ trời, không sợ đất như cô lại không dám nhìn vào mắt anh.

Anh không nói gì nữa, đầu ngón tay đẩy quân cờ.

Cô đi một nước, vội liếc anh một cái, hàng mi đang buông rủ của anh đột nhiên nâng lên, bắt gặp ánh mắt liếc vội của cô, cô chỉ cảm thấy cổ nóng bừng.

Anh vẫn không nói gì, cô lại càng đứng ngồi không yên, khát vọng kỳ lạ trong lòng không biết tới từ đâu, vừa muốn đứng dậy bỏ đi vừa muốn nán lại với anh. Tâm trạng kỳ lạ và mâu thuẫn cứ đan vào nhau điên loạn.

“Ôn Noãn!” Anh miễn cưỡng mở miệng.

Trái tim giật thót, cô tỏ vẻ không hiểu nhưng thực ra có chút mong chờ: “Gì?”

“Em chưa đánh.”

Cô ngẩn người, nhìn về phía bàn cờ. Anh giữ xe bên trái, mã, hậu, pháo bên phải, quân vua của cô chếtđứng.

Cô buồn bực xô những quân cờ: “Không chơi nữa!”

“Tiếp đi.”

“Không!” Cô trừng mắt nhìn anh.

Anh mỉm cười, dọn xong bàn cờ: “Ngoan, chỉ cần em chống đỡ được hơn mười lăm phút, anh sẽ tặng em quà sinh nhật.”

Cánh tay đang muốn phá cờ của cô dừng lại giữa không trung, nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

“Ừ.”

Cô liếc xéo anh, con cún này ngay cả khóe miệng và ánh mắt đều đang cười. Cô chạy nhanh đến, đoạt lấy mã và pháo của anh ném ra xa.

Anh cực kỳ vui vẻ, tay vươn ra như muốn bắt cô: “Nhóc con xấu xa này!”

Cô tránh tay anh, cười khanh khách: “Đi pháo!”

“Lên mã.”

“Em cũng lên mã!”

“Anh gí tốt.”

Cô cố gắng đối phó, những bước tiếp theo, cô suy nghĩ kỹ rồi mới đi, nhưng dù như vậy, vẫn bị anh mai phục, ăn luôn một xe. Cô nhìn bàn cờ, mình vẫn nhiều hơn một mã và một pháo, không bằng ép anh liều mạng chết, làm như vậy cho dù không thể thắng nhưng cũng chắc chắn không thua.

Sau khi đi vài nước, cô nhìn anh, ánh mắt thoáng cười, biết mình đã đi đúng hướng, lập tức tỏ vẻ tiểu nhân đắc ý: “Ai bảo anh bắt nạt em!”

“Không tồi, hòa.”

“Không biết, em thắng chứ!” Cô hét to. “Đưa quà cho em mau!”

“Hay là để đến tối đi, bây giờ mà tặng thì sẽ không còn gì là bí mật nữa.”

“Không muốn, không muốn!” Cô lập tức nhào sang phía đối diện, vươn tay lục túi áo anh.

Anh bắt hai tay cô, ánh mắt có chút lưỡng lự và hấp dẫn: “Em muốn lắm hả?”

“Nhanh lên!”

“Được, em nhắm mắt lại.”

Cô vui vẻ nhắm mắt lại, một bàn tay ấm áp xoa xoa sau đầu cô. Cô nói: “Tóc em đã khô...” Có cái gì đó nóng bỏng và mềm mại quấn lấy môi cô, khiến cô im bặt.

Cô trợn tròn mắt, đối diện với đôi đồng tử màu đen dịu dàng, nồng cháy.

Trái tim không khống chế được bỗng loạn nhịp. Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt, hương thơm dễ chịu tỏa ra từ người anh bao phủ lấy cô. Cô dựa vào ngực anh một cách tự nhiên, cảm giác sung sướng từ môi anh nhẹ nhàng truyền vào miệng cô, kỳ diệu vô cùng. Cô nhắm mắt lại, trong người dâng lên sự ấm áp, thoải mái.

Reng... reng... reng...

“Điện thoại...” Cô lầm bầm yếu ớt.

“Phải chuyên tâm...” Anh khẽ nói rồi lại cuốn cô vào cảm giác đê mê.

“Khụ... khụ... khụ...”

“Có người...”

“Đã nói phải chuyên tâm...”

Hai người cùng lúc nhảy dựng khỏi sofa.

Ông Ôn, trong tay lỉnh kỉnh rất nhiều đồ đạc, nhíu mày, nghiêm mặt, đứng ở cửa.

“Tiểu Nam Huyền!”

“Khụ... Vâng!” Khuôn mặt tuấn tú so với quả cà chua bố Ôn Noãn vừa mua về còn đỏ hơn.

“Lần sau tuyệt đối không được để bác bắt gặp.” Ông Ôn nghiêng đầu, hình như có chút hoang mang. “Bác sẽ rất khó xử... Sao hai đứa không lên phòng Ôn Noãn đi?”

“Bố!” Ôn Noãn thét chói tai, cầm một quân cờ, suýt ném qua.

Ông Ôn vội xoay người chạy vào bếp: “Tiểu Nam Huyền, nhớ kỹ không được nổ súng đâu đấy. Nếu không, bác sẽ thiến tiểu tử ngươi, ninh canh cho Ôn Noãn uống!”

“Bố! Đứng lại!” Ôn Noãn đuổi theo, già mà không kính! Thật quá đáng!

“Hu hu! Tiểu Ôn Noãn, chuyện này không liên quan đến bố mà. Oái! Người con nên tính sổ phải là Tiểu Nam Huyền mới đúng, nó mới là kẻ nham hiểm nhất!”

Cô dừng lại, trợn mắt nhìn: “Bố nói linh tinh!”

Ông Ôn làm vẻ mặt đầy oan ức: “Người thông minh như bố sao lại sinh ra đứa con gái ngu ngốc như con chứ? Tiểu Ôn Noãn, con có đúng là con của bố không đấy?”

“Bố!” Cô tức đến mức ngón tay trắng bệch, chưa biết chừng có thể làm dông bão nổi lên ấy chứ!

“Haizz, ngốc ơi là ngốc!Tiểu Nam Huyền cố ý dạy con chơi cờ vua, cuối tuần nào con có hẹn, nó đều đến trước bảo con chơi với nó, như thế con sẽ quên mình phải ra ngoài, đúng không?”

Cô sửng sốt, tại sao những lời bố nói lại ăn khớp kỳ lạ với tình cảnh trong trí nhớ thế? Hình như… đúng là có chuyện này thật.

Ông Ôn khoanh hai tay lại: “Sau đó Tiểu Nam Huyền giúp con chặn tất cả các cuộc điện đòi mạng của nhóm bạn con, cả ngày sẽ bị nó quấn lấy. Haizz, bố thật không hiểu nổi, lần nào nó cũng dùng kế sách không có tí thú vị gì, đứa con ngốc này tại sao lại không nhìn ra chứ? Tiểu Ôn Noãn, con thật sự chắc chắn con là con của bố chứ hả?”

Reng... reng... reng... Cô quay đầu lại.

Chiếm Nam Huyền dựa vào cửa phòng bếp, cầm chiếc điện thoại không dây nhà cô, nghiêm túc nói: “Bác Ôn, bác không hiểu rồi, cái này Ôn Noãn gọi là chuyên tâm[16].”

[16] Có nghĩa là một lòng, chung thủy. Ở đây tác giả sử dụng lối chơi chữ, lúc Chiếm Nam Huyền hỏi Ôn Noãn thật sự chuyên tâm còn có ý khác là: “Em thật sự chung thủy à?”

Nói xong, anh nhẹ nhàng nói với đầu máy bên kia: “Ôn Noãn hơi khó chịu, cô ấy không ra ngoài được, mọi người cứ đi chơi đi, rồi về đây ăn cơm tối luôn nhé! Bác Ôn đã mua rất nhiều đồ ăn chờ mọi người...”

Cô giật ngay con dao phay trong tay bố: “Chiếm Nam Huyền, anh đừng hòng chạy!”

Báo cáo nội dung xấu