37. Lặng lẽ quay về với ngày xưa

Lặng lẽ quay về với
ngày xưa

Kim Lý, nam, 16 tuổi, học sinh lớp 11

Kể từ khi lên cấp ba, bảy đứa cả nam lẫn nữ chúng tôi làm việc
gì cũng thích tụ tập cùng nhau vì chúng tôi là bạn học từ hồi cấp hai.

Bạn Lợi hay khóc vốn là kẻ thù của tôi trước đây. Còn nhớ
lúc mới lên cấp hai, tôi thường xuyên chọc tức bạn ấy, không ít lần Lợi bị tôi
chọc cho khóc nhè; còn cả Quần nữa, vốn là lớp phó phụ trách môn Tiếng Anh của
lớp; lúc đó tôi đặc biệt bướng bỉnh, không thích học ngoại ngữ, thế nên thường
xuyên không làm bài tập. Quần với tư cách là cán sự ngoại ngữ, thường xuyên đốc
thúc tôi phải làm bài tập. Tôi còn xúi giục các bạn khác mắng Quần; họ còn trêu
chọc có phải Quần đã thích tôi hay không mà suốt ngày bám lấy tôi không chịu
buông tha? Còn Nguyệt, một bạn nữ vừa xinh xắn vừa nhẹ nhàng xưa nay không bao
giờ chọc tức bọn con trai chúng tôi, cũng không bao giờ mách lẻo tội trạng của
chúng tôi. Chúng tôi hay bày trò trêu chọc Nguyệt. Chúng tôi thường đặt mấy thứ
đồ chơi kinh dị vào hộp bút của bạn ấy và hồi hộp chờ đợi bạn ấy mở hộp bút ra
rồi kêu lên thất thanh... Từ lớp bảy đến lớp tám, con trai con gái trong lớp
tôi thường xuyên cãi nhau, cứ như là kẻ thù của nhau vậy. Tình trạng này phải đến
tận học kỳ hai lớp chín mới được cải thiện. Cô giáo trịnh trọng nói với chúng
tôi: “Học cùng lớp là có duyên với nhau. Không bao lâu nữa các em sẽ phải tốt
nghiệp, mỗi người học một nơi, có người có khi cả đời cũng khó gặp lại
nhau...”. Những lời nói này đã tác động đến chúng tôi sâu sắc, kể từ đó cho đến
trước khi tốt nghiệp, chúng tôi trở nên rất thân thiện với nhau, cứ như là người
trong một nhà vậy!

Thế nên cũng chẳng có gì khó hiểu khi bảy đứa chúng tôi lại
thân thiết với nhau như vậy. Ngay cả cô giáo cũng đùa chúng tôi rằng: “Đừng có
mà kết thành hội bảy người đấy nhé...”. Thế nhưng chúng tôi không hề muốn thay
đổi điều này. Trong lớp có vài người lắm chuyện định bày trò ghép đôi cho chúng
tôi; thế nhưng khổ thân bọn họ chỉ phí công, ghép đi ghép lại vẫn không ra làm
sao. Đương nhiên rồi, chúng tôi là “hội bảy người”, tỉ lệ nam nữ là 4: 3. Mặc
cho người khác nói gì, chúng tôi vẫn cùng nhau đi dã ngoại, đi mua sách, đi xem
phim... Bố mẹ của chúng tôi cũng rất tâm lý, rất tin tưởng con cái, chưa bao giờ
can thiệp vào chuyện bạn bè của chúng tôi. Bố mẹ tôi thường nói không chỉ nên kết
giao với các bạn nam mà cũng cần phải làm bạn với các bạn nữ nữa. Các bạn học
cùng lớp và các thầy cô giáo cũng không hẳn là không tin tưởng chúng tôi, nếu
không thì chắc cũng không có người tỏ ra ngưỡng mộ với chúng tôi đến thế, thậm
chí còn thường xuyên có người đưa ra đề nghị được “gia nhập” vào nhóm của chúng
tôi.

Nhóm bảy người chúng tôi liên tục tham gia và giành các giải
cao trong lễ hội thể thao, trong buổi thi hùng biện của trường và dần dần nổi
tiếng khắp trường. Cô giáo chủ nhiệm là người vui mừng hơn ai hết, thậm chí cô
còn kêu gọi các bạn trong lớp hãy học tập tấm gương đoàn kết của chúng tôi. Tôi
nghĩ, sống trong một tập thể đoàn kết như vậy, mỗi thành viên đều có được sự cổ
vũ, động viên cho mình, từ đó mà có được động lực để nâng cao bản thân. Ví dụ
như bản thân tôi, kết quả học tập của môn Số học không sao cải thiện được, đó
là bởi vì tôi đểnh đoảng, sơ ý, thường xuyên tính toán nhầm lẫn. Trong khi đó kết
quả kiểm tra số học của Nguyệt luôn đạt điểm tối đa. Thế nên tôi liền để ý thái
độ học tập của Nguyệt, sự tỉ mỉ và cần cù của bạn ấy đã ảnh hưởng rất lớn đến
tôi. Dưới tác động này, tôi bắt đầu hình thành nên thói quen cẩn thận; tôi nghĩ
điều này còn có hiệu quả hơn nhiều so với những lời trách móc hay mắng mỏ của bố
mẹ!

Sau khi lên lớp mười một, bài vở ngày càng khó và căng thẳng
hơn, tâm trạng của mọi người cũng dần dần trầm lắng xuống. “Nhóm bảy người”
chúng tôi ai nấy đều bận rộn đọc sách, làm bài tập, gần như ít có cơ hội tụ tập
với nhau. Một buổi chiều cuối tuần, Tổng biên tập Câu lạc bộ Văn học của trường
(học sinh lớp mười hai) nhờ người tới tìm tôi và Quần có việc gấp. Tôi và Quần
vội vã đi xem; hóa ra là một bài viết chuẩn bị đăng lên tờ tạp chí của trường
có vấn đề, bài văn đó mới bị loại nên cần phải thay thế bằng một bài văn khác,
hơn nữa đây lại là một bài văn viết về đề tài do chính nhà trường đưa ra. Tổng
biên tập yêu cầu tôi và Quần phải hoàn thành đề tài này trong vòng hai tiếng đồng
hồ, sau đó đem đi in. Quần nổi tiếng với danh hiệu là “nữ văn hào” của trường.
Quần không nói thêm câu gì, tập trung viết và chẳng mấy chốc đã hoàn thành, chỉ
còn lại tôi là chưa xong, không hiểu người ta gọi tôi đến làm gì? Tôi không dám
hỏi Tổng biên tập, sợ rằng hỏi xong lại bị mất mặt.

Tổng biên tập mang bài viết của Quần đến cho hiệu trưởng duyệt.
Tôi và Quần ngồi lại trong lớp học tán gẫu. Chúng tôi thường rất ít khi nói
chuyện riêng với nhau như vậy, thậm chí không chọc ghẹo, không cười đùa mà nói
chuyện rất nghiêm túc. Tôi tâm sự với Quần một số chuyện buồn phiền của mình;
điều mà tôi không ngờ đó là Quần cũng có những tâm sự giống như tôi. Hôm đó,
hai đứa chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau; một lúc lâu sau Tổng biên tập mới
quay lại, nói với chúng tôi rằng: “Bản thảo đã được thông qua, các em có thể về
được rồi!”. Lúc đó, tôi mới phát hiện ra rằng trời đã tối om!

Trên đường về, chúng tôi lại nói đủ thứ chuyện, đi đến cửa
nhà rồi mà vẫn chưa muốn tạm biệt, mãi đến khi quá muộn rồi, tôi mới đưa bạn ấy
về nhà. Kể từ hôm đó, tôi và Quần dường như đã có giao hẹn ngầm, chúng tôi thường
vô tình đi chung với nhau, thầm thì to nhỏ, thậm chí không cần nói năng gì cả,
chỉ im lặng đi chung với mọi người mà có Quần ở bên cạnh là tôi đã cảm thấy rất
dễ chịu rồi!

Chẳng bao lâu, mọi người đều phát hiện ra tôi và Quần thân
thiết một cách lạ thường, bọn họ không ngần ngại trêu chọc tôi với Quần, khiến
cho cả hai đứa đều cảm thấy rất xấu hổ. Hơn nữa, trước đây mỗi khi tan học, bảy
người chúng tôi thường đi với nhau và hò hét rất ầm ĩ, vậy mà bây giờ mọi người
lại cố ý tách hai chúng tôi ra, để cho hai đứa chúng tôi đi với nhau. Chúng tôi
vẫn nhẹ nhàng trao đổi một số cách nhìn, tán gẫu về một số bộ phim hay ngôi sao
mà chúng tôi hâm mộ. Thật sự chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm; tôi
cảm thấy bây giờ hoàn toàn không phải là thời điểm thích hợp để nói về mấy vấn
đề này. Một hôm, Quần hỏi tôi: “Chúng ta có nên giải thích với mọi người không?
Hình như mọi người đều đang có chút hiểu nhầm chúng ta thì phải”. Tôi bực mình
nói: “Kệ họ, muốn nghĩ gì thì nghĩ. Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!”.
Nghe vậy Quần chỉ im lặng không nói gì.

Thế nhưng, ngày càng có nhiều tin đồn thất thiệt về mối quan
hệ của tôi và Quần, ngay cả cô giáo cũng để ý đến chúng tôi, còn nói bóng gió
nhắc nhở chúng tôi. Tôi đang nghĩ, liệu đã đến lúc đứng ra để làm sáng tỏ sự thật
hay chưa?

Mặc dù Kim Lý và Quần có vẻ hơi bị “oan”, nhưng nếu lúc
này mà đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện thì rất có thể kết quả sẽ khiến cho sự việc
càng trở nên mập mờ, rối loạn hơn. Thực ra,cách giải quyết rất đơn giản, đó là
hai bạn hãy quay trở lại với tập thể ban đầu, phân tách thành một nam một nữ
như vậy dễ khiến cho người khác có cái nhìn sai lệch về mối quan hệ bạn bè. Đến
một lúc nào đó, những lời đồn đại tự nhiên sẽ biến mất thôi.

Kim Lý có lẽ còn cần phải cám ơn những lời đồn đại này nữa
cơ, bởi nếu như không có sự “nhắc nhở” của những người ngoài cuộc thì có khi
Kim Lý và Quần đã đi quá ranh giới của lý tính rồi cũng nên. Tôi nghĩ điều này
là rất khó nói trước. Mối quan hệ bạn bè một nam một nữ không chỉ dễ biến thành
bị động trước dư luận mà còn dễ làm cho bản thân mình bị lầm lẫn và rơi vào cái
vòng tình cảm luẩn quẩn. Bởi vì rất có thể, cái “giao ước ngầm” giữa hai người
đã bị bản thân những cô bé, cậu bé mới lớn trong một thời điểm bồng bột cho rằng
đó chính là cái gọi là tình yêu.

Có thêm một người bạn có nghĩa là có thêm một đối tượng
mang lại lợi ích cho bản thân bạn. Tại sao nhóm bảy người của Kim Lý không tìm
cách mở rộng thêm ra? Bảy người dù có giỏi, có tốt đến thế nào đi chăng nữa thì
cũng vẫn chỉ là bảy người, cả lớp có bao nhiêu người? Hy vọng các bạn của Kim
Lý sẽ mở rộng nhóm của mình hơn nữa!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3