Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 15 - 16

CHƯƠNG 15

“Chị dâu...” Hai chữ đó thốt ra từ miệng Trác Siêu Việt mang
đầy vẻ châm biếm và chế giễu, như thể anh đã vạch sẵn một hố sâu ngăn cách
không thể nào vượt qua được trước mặt cô, Mộc Mộc đứng chôn chân tại chỗ, không
dám nhích lên nửa bước.

Trác Siêu Nhiên mỉm cười bước về phía Mộc Mộc, hai tay đặt
lên vai cô, thể hiện rõ vẻ thân mật tự nhiên. “Em chuẩn bị xong cơm canh rồi
à?”

Thấy cô yên lặng, anh chỉ coi như cô đã mặc nhận, lại nhìn về
phía Trác Siêu Việt đang lạnh lùng quan sát từ phía sofa, “Em vẫn chưa ăn tối
phải không? Canh Mộc Mộc nấu thơm lắm, lên lầu nếm thử một chút đi!”

“Không, em ăn trên máy bay rồi, hai người cứ ăn đi...”

“Có người bạn tặng anh hai chai rượu, năm mươi hai độ đấy.
Cùng uống một chút nhé?”

Trác Siêu Việt dụi nửa điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn,
cho tới khi thân điếu thuốc cong vẹo không còn nhận dạng được nữa, mới chậm rãi
đứng lên, liếc nhìn Mộc Mộc một cái, nở nụ cười rạng rỡ hiếm hoi: “Đêm thơ còn
dài, hai người cần làm gì thì cứ làm, không cần để ý tới em...”

Trác Siêu Nhiên che miệng hắng giọng, đưa mắt ra hiệu với
anh, ám chỉ rằng anh nên nói năng giữ ý một chút. Trác nhị thiếu gia hoàn toàn
coi như không nhìn thấy, nghiêng người đi qua Mộc Mộc, vì tốc độ khá nhanh, nên
mang theo một làn hơi nặng trĩu.

Rầm! Tiếng đóng cửa khiến Mộc Mộc giật nẩy người.

“Làm em sợ rồi phải không? Bình thường cậu ấy không như vậy
đâu...” Trác Siêu Nhiên ôm vai Mộc Mộc đi về phía cầu thang, giải thích: “Hôm
nay tâm trạng của cậu ấy không được tốt.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Trác Siêu Nhiên, đôi mắt đầy thắc mắc.

“Việc kinh doanh của cậu ấy ở bên Nga có chút vấn đề, đã kéo
dài hơn một tháng rồi, vẫn chưa giải quyết xong. Trong lúc bực tức, cậu ấy đã
mua vé máy bay về nước.”

Về đến căn hộ tầng trên, Mộc Mộc cầm điện thoại đang đặt
trên bàn lên bấm chữ.

Cách nói chuyện này quả thực rất thử thách tính kiên nhẫn của
con người, đôi khi, ngay cả Mộc Mộc cũng cảm thấy chán nản, nhưng Trác Siêu
Nhiên luôn kiên nhẫn chờ đợi.

“Vậy việc kinh doanh của anh ấy phải làm thế nào?”

“Còn để xem tâm trạng của cậu ấy nữa.” Anh lắc đầu mỉm cười,
“Tâm trạng tốt sẽ cử một người qua đó tiếp tục đàm phán, tâm trạng không tốt sẽ
không làm nữa.”

Tuy Trác Siêu Việt và Trác Siêu Nhiên có ngoại hình giống hệt
nhau, nhưng phong cách giải quyết sự việc lại ở hai thái cực hoàn toàn khác, một
người cái gì cũng chẳng màng tới trách nhiệm, một người lại luôn nghĩ tới trách
nhiệm trong mọi tình huống.

“Anh ấy kinh doanh mặt hàng gì?” Cô lại hỏi.

“Kinh doanh xuất nhập khẩu.” Anh dường như không muốn nói
sâu hơn về vấn đề này, “Canh đã nấu xong chưa? Dọn lên thôi. Đúng rồi, em nhớ để
phần cho Siêu Việt một bát để cậu ấy nếm thử.”

Chỉ là một món canh thôi, anh cảm thấy ngon, cũng muốn để phần
cho em một bát. Mộc Mộc lơ đãng nhìn Trác Siêu Nhiên, hàng mi dài của anh khẽ rủ
xuống, không che hết được vẻ trong veo, sáng ngời trong đáy mắt anh, giống như
mảnh trăng non tinh khiết trong không trung, màn đêm không thể che được ánh
sáng của nó.

Người đàn ông như vậy rõ ràng xứng đáng ở tận trên cao, cô
chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn ngắm, thế mà giờ đây anh lại trở thành bạn trai của
cô, ngồi ở chỗ mà cô chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới, thưởng thức món
canh do chính tay cô nấu.

Tất cả những điều đó tươi đẹp như bong bóng dưới ánh mặt trời,
long lanh ngũ sắc, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Cô không sợ giấc mơ đẹp bị tan vỡ, dù sao cô cũng từng nếm
trải mùi vị giấc mơ bị phá vỡ không chỉ một lần. Cô chỉ sợ mình có lỗi với tấm
chân tình của Trác Siêu Nhiên...

Ruột gan nhất thời rối như tơ vò, cô bất giác đưa tay ra vuốt
ve chai rượu.

Trác Siêu Nhiên nắm chặt lấy chai rượu, “Ăn chút gì trước đã
rồi hãy uống.”

Cô chần chừ một chút, run rẩy soạn một câu trên điện thoại:
“Siêu Nhiên, nếu như có một ngày, em yêu người đàn ông khác, liệu anh có...”

Cô còn chưa bấm chữ xong, Trác Siêu Nhiên đã nắm lấy tay cô
trong lòng bàn tay ấm áp của anh, khiến tâm trạng cô trở nên yên bình.

“Chỉ cần em thẳng thắn nói cho anh biết, chỉ cần người đàn
ông đó có thể mang lại hạnh phúc cho em, anh sẽ chúc phúc cho em!”

Cô cúi mặt, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Vì để Trác
Siêu Nhiên không nhìn thấy, cô vội vàng chạy vào trong bếp, len lén lau khô nước
mắt.

Cô thật sự rất cảm động, mặc dù cô biết, khắc cốt ghi tâm
yêu một người, không thể có sự khoan dung và độ lượng như vậy.

Uống thử loại rượu mạnh nguyên chất của quân đội mới biết rằng
loại whisky đã pha loãng không biết bao nhiêu lần ở quán rượu kia hoàn toàn
không được gọi là rượu.

Mộc Mộc chỉ uống hai
ly, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng, cơ thể trĩu nặng, dạ dày ngâm ngẩm đau vì bị
kích thích mạnh mẽ.

Trác Siêu Nhiên lại rót đầy hai ly rượu của họ, thoải mái
rót từng ly như thể cô đang uống nước lọc vậy, dường như anh đã sớm nhận ra cô
đang muốn uống say.

Không nhớ rõ đã uống bao nhiêu ly, cảnh sắc trước mắt Mộc Mộc
bắt đầu mơ hồ, cơ thể dường như không còn thuộc về cô nữa, nhưng cô vẫn không
tìm được sự thoải mái, vui vẻ mà cô muốn có.

Ngược lại, mọi nỗi đau đớn, lo sợ, mệt mỏi đều trút cả lên
người cô, cùng với chúng, còn có cả những ký ức đã qua...

Trong làn khói đen mù mịt, từng cảnh tượng tăm tối không
liên quan đến nhau cứ nối tiếp hiện ra trước mắt cô như trong một bộ phim điện ảnh
cũ.

Cô ngồi trên giường, áo quần xộc xệch, người mẹ bị ngã dụi
đang bò lên từ dưới nền nhà, hét thẳng vào mặt cô một cách thê lương: “Mày nghe
cho rõ đây, mày đừng nghĩ rằng ông ta thật sự yêu thương mày, ông ta đối tốt với
mày, chẳng qua vì mày rất giống người mẹ đẻ đã chết của mày...”

Cô cố gắng thoát ra, không may lại rơi vào một bối cảnh
khác.

Bố ngã gục, máu bắt đầu rỉ ra từ cơ thể ông, dòng máu đỏ
tươi, ngoằn ngoèo lan trên nền gạch trắng...

Hết cảnh này tới cảnh khác.

Bên ngoài tòa án, cảnh sát dẫn cô lên xe tù, trên tay cô đeo
chiếc còng số tám lạnh ngắt, người bác xông đến trước mặt Kiều Nghi Kiệt, vung
một cú đấm, khóe môi anh rỉ ra một vệt máu.

Người bác lại chỉ thẳng vào vết thương của Kiều Nghi Kiệt, lớn
tiếng chửi rủa, ra sức mắng anh là đồ mất hết lương tâm, không nên cứu một kẻ
súc sinh vong ân bội nghĩa...

Kiều Nghi Kiệt chỉ cúi xuống, nhặt số giấy tờ vừa bị rơi
tung tóe, ngẩng đầu lên nhìn theo chiếc xe tù chở cô đi xa.

Hai tay cô nắm chặt lấy chấn song sắt trên cửa sổ của xe tù,
hỏi anh một cách vô thanh: “Có đau không?”

Ký ức lộn xộn, cứ hiện ra rồi lại mất đi vô hình vô bóng.

Cô ôm lấy cái đầu đang đau dữ dội, lấy hết sức để lắc, trước
mắt lại xuất hiện một cảnh tượng khác...

Trong lớp cửa sắt tường đồng đầy tăm tối, ánh nắng sớm mai mỏng
manh chiếu vào từ ô cửa sổ cao vời vợi, những hạt bụi nhỏ li ti cứ lơ lửng
trong ánh sáng trắng, một cơn gió nhẹ thổi vào, lớp bụi bay tứ tán.

Cô mặc bộ quần áo kẻ sọc trắng xám dành cho phạm nhân, cuộn
tròn trong một xó...

Người giám ngục mở cửa, nói rằng có người tới thăm cô. Cô mừng
rỡ nhảy bật dậy, quên cả cơn đau buốt nơi xương quai xanh, gắng hết sức chạy về
phía phòng tiếp khách.

Cô cứ nghĩ rằng bệnh của mẹ cuối cùng đã khỏi, đã đến thăm
cô được rồi.

Hổn hà hổn hển chạy tới nơi, đập vào mắt cô lại là khuôn mặt
đầy vẻ trầm tư của Kiều Nghi Kiệt, anh cho cô biết: “Người thân” cuối cùng của
cô đã ra đi.

Trước mắt cô tối sầm lại.

“Anh lừa em! Anh lừa em!” Cô túm lấy tay áo Kiều Nghi Kiệt
như một người đang lên cơn điên loạn, như đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối
cùng...

Tiếp theo đó, là ký ức đau khổ nhất của cô.

Bác sĩ của trại cải tạo không ngừng bơm nước vào trong bụng
cô để rửa dạ dày, chất dịch lỏng trộn lẫn mùi thuốc túa ra từ hai lỗ mũi, cô
đang trong cơn mê man bỗng giật mình bừng tỉnh, gắng hết sức giãy giụa, phần
xương quai xanh bị gãy lại bị chệch một lần nữa, đau đến nỗi mồ hôi toát ra như
tắm.

Cô níu lấy tay áo của bác sĩ, cầu xin ông ta buông tha cho
cô, nhưng ngay cả một tiếng rên rỉ khe khẽ, cô cũng không thốt lên được...

Hồi ức ấy khiến cô như tan ra thành từng mảnh nhỏ, Mộc Mộc ấn
tay vào lồng ngực, hít thở một cách khó khăn.

Hai bàn tay dịu dàng vỗ vỗ vào lưng cô, cô ngẩng đầu lên,
nhìn thấy một khuôn mặt đẹp hiện ra trước mắt, trong vô thức, cô đưa tay ra, chạm
tới một cách thận trọng, giống như đang vuốt ve báu vật quý giá nhất trên thế
gian.

Anh lặng yên để cô ve vuốt.

“Mộc Mộc, anh biết khi em lao ra đường là muốn tự sát, anh
cũng biết đã có người bắt nạt em, làm tổn thương em... Không sao, tất cả đều đã
qua rồi. Sau này em đã có anh, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa...”

Cô ôm chầm lấy anh, khóc không thành tiếng. Cô rất muốn nói
với anh: Nhiều năm trước đây, ngày Kiều Nghi Kiệt trao di chúc của mẹ vào tay
cô, cô đã chết rồi.

Nếu không phải vì trong giây phút cuối cùng, khi cô đã mất hết
ý thức, một dòng điện truyền vào trong tim cô, khiến cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh
tượng trong đêm mưa gió ấy, anh bước xuống xe, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa, đắm
đuối nhìn cô, rồi ôm cô vào lòng...

Nếu không phải vì cô vẫn còn một chút lưu luyến cuối cùng với
thế giới lạnh lẽo này, cô đã chết rồi...

Bởi vì, đối với cô, chết còn dễ hơn là sống.

Nhưng tại sao, trên thế giới này lại có tới hai khuôn mặt giống
hệt nhau?!

CHƯƠNG 16

Khi cơn đau và ánh sáng chói mắt kéo Mộc Mộc tỉnh lại từ giấc
mơ, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lạ
lẫm, trên người đắp một chiếc chăn mỏng màu xám nhạt. Màu sắc chủ đạo trong
phòng là màu bạc xen lẫn màu trắng, làm nổi bật lên sự xa hoa, tĩnh lặng.

Trên chiếc tủ cạnh đầu giường có đặt một bức ảnh, hai người
có khuôn mặt giống hệt nhau, mặc hai bộ quân phục y chang nhau đang đứng khoác
vai, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Trực giác cho cô biết, đây là phòng ngủ của Trác Siêu Nhiên.

Mộc Mộc vuốt lại mái tóc rối tung, cuối cùng cũng nhớ ra, tối
qua cô đã uống say, gục vào lòng Trác Siêu Nhiên khóc đến nỗi mất hết ý thức.

Những việc xảy ra sau đó, cô hoàn toàn không thể nhớ được.
Nhưng trên người cô vẫn mặc chiếc váy của ngày hôm qua, vậy thì giữa họ chắc
không xảy ra chuyện gì. Phán đoán này khiến tâm trạng rối bời của cô dịu lại,
cô nhanh chóng bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ.

Ánh nắng ban mai rực rỡ tràn ngập phòng khách.

Trong ánh sáng đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đậm
đang ngồi bắt tréo chân trên sofa, nghiêng người dựa lưng vào tay vịn của ghế,
xem ti vi mà không bật tiếng.

Nghe thấy tiếng mở cửa,
anh chậm rãi quay lại nhìn, khóe môi nhếch lên như cười mà lại không phải cười.

Ánh sáng rực rỡ khắp phòng bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

“Chị dâu...”

Mỗi khi hai chữ này thốt ra khỏi miệng Trác Siêu Việt, cô
luôn cảm thấy ngữ khí của anh mang theo một sự châm biếm mạnh mẽ.

“Dậy rồi à? Anh tôi về doanh trại rồi.” Trác Siêu Việt đứng
lên khỏi sofa, chỉ tay về phía bát cháo trắng đặt trên bàn, “Anh ấy nấu cháo
cho cô đấy, ăn một chút nhé!”

Trên chiếc bàn trải khăn ăn màu bạc bày một chiếc bát sứ có
nắp đậy và một cốc nước lọc, bên cạnh là một đôi đũa màu trắng bạc và một chiếc
thìa, còn cả một tờ giấy ăn in hoa chìm nữa.

Bày biện gọn gàng sạch sẽ, thoạt nhìn đã biết người làm việc
này là một người rất tận tâm, chu đáo.

Mộc Mộc bước đến trước bàn, mở nắp đậy của chiếc bát sứ ra,
phần cháo bên trong vẫn đang bốc hơi nghi ngút, tỏa mùi thơm phức.

Hai tay cô nâng chiếc bát sứ trong suốt trắng như ngọc, hơi ấm
lan tỏa vào lòng bàn tay giá lạnh. Trác Siêu Nhiên đối với cô quá tốt, tấm chân
tình này, cô sao nỡ nhẫn tâm chà đạp.

Thấy Mộc Mộc bưng bát cháo đứng ngây ra đó, Trác Siêu Việt
bước lại gần, xoay lưng dựa vào cạnh bàn, hai tay đặt lên mặt bàn, đối diện với
cô, nhìn rõ đôi mắt sưng đỏ và hai quầng thâm quanh mắt cô.

“Hôm qua ngủ không yên à?” Nụ cười của anh toát lên vẻ châm
biếm. “Ôi chao, ông anh của tôi cũng thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc
gì cả.”

Mộc Mộc khẽ buông tay, chiếc bát rơi xuống bàn, cháo đổ cả
ra ngoài, cô vội vàng đưa tay ra đỡ. Không ngờ, anh lại ghé sát cô hơn chút nữa,
đôi môi dường như sắp chạm vào trán cô. “Nếu cô không chịu đựng nổi, sao không
xin anh ấy... Ồ, tôi quên mất, cô không nói được.”

Bàn tay cô run rẩy một cách bất lực, khoảng ký ức còn chưa
phai màu lại hiện lên trước mắt cô - cô bị anh quấn quýt giày vò đến nỗi mềm
nhũn cả người, ngay cả hít thở cũng không nổi, nắm lấy cánh tay anh cầu xin: “Đừng...
Xin anh đấy, nhẹ một chút, xin anh đấy...”

Một giọt mồ hôi rớt xuống ngực cô, anh nhìn vào đôi môi cô,
dường như hiểu được những lời cô muốn nói, “Em đang cầu xin anh phải không?”

Cô cắn chặt đôi môi đã sưng phồng tấy đỏ từ lâu, liên tục gật
đầu.

Anh nhướng mày, nở nụ cười đáng ghét. “Muốn nhanh hơn một
chút nữa?”

Cô lắc đầu quầy quậy, nếu nhanh hơn một chút nữa thì chưa biết
chừng cô sẽ chết mất.

“Ồ, muốn chậm hơn một chút?”

Cô vội vàng gật đầu.

“Được thôi, vậy thì chúng ta sẽ kết thúc... chậm hơn một
chút...”

Lòng đầy tức tối, cô hằn học nghiến răng, hằn học nhìn anh,
thầm thề rằng sau này nếu có thể nói lại được, cô nhất định phải mắng anh một
trận: “Đáng ghét, hạ lưu, vô liêm sỉ...”

Nhớ tới cảnh tượng đó, cô lại nhìn người đàn ông với khuôn mặt
tinh quái trước mặt, nụ cười của anh hoàn toàn trùng khớp với hình bóng trong
trí nhớ của cô, không hề có chút sai lệch.

Cô, một người luôn không dám đối diện với sự thật, lúc này
đây không còn cách nào để lẩn tránh nữa: Trác Siêu Việt mới là người đàn ông mà
cô vẫn luôn kiếm tìm.

Cô run rẩy nắm lấy tay áo anh, ngẩng đầu lên, nụ cười khó
đoán định của anh trở nên mơ hồ trước mắt cô.

Cho dù thế nào cô cũng phải làm rõ, rốt cuộc ai mới là người
mà cô muốn tìm kiếm.

Cô cố gắng mở miệng, rất muốn hỏi: “Là anh phải không? Người
đàn ông trong đêm hôm đó, chính là anh phải không?”

Trác Siêu Việt lạnh lùng thu tay áo đang bị cô nắm lấy về,
cười nhạt, “Có chuyện gì không? Chị dâu...”

Tâm trí nhất thời rối loạn như tơ vò, cô quay nhìn khắp nơi,
muốn tìm giấy và bút.

“Không cần viết, có chuyện gì cô cứ nói đi, tôi có thể nhìn
khẩu hình mà hiểu được.” Anh nói.

Nếu không phải chính anh nhắc tới chuyện đó, cô đã hoàn toàn
quên mất rằng Trác Siêu Nhiên đã từng nói, Trác Siêu Việt có thể đọc được khẩu
hình. Còn việc tại sao anh lại biết đọc khẩu hình, cô không hề suy nghĩ sâu
hơn.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, thăm dò: “Anh còn nhớ em không?”

Anh nhìn vào đôi môi cô rất lâu.

Nghĩ rằng anh không hiểu, cô nói lại một lần nữa: “Anh còn
nhớ em không?”

Anh lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ lắm.”

“Bốn năm trước, anh có từng đến quán bar Lạc Nhật không?” Cô
chầm chậm nói, lâu lắm rồi không có cảm giác thế này, dường như cô lại có thể mở
miệng trò chuyện với người khác, cảm giác được nói thoải mái chờ đợi từ lâu khiến
trái tim cô khẽ nhói lên.

Anh lại lắc đầu, “Tôi từng đến rất nhiều quán bar, không thể
nhớ hết được.”

“Vậy anh có còn nhớ, đã từng cho một cô gái vay năm vạn đồng?
Hôm đó trời đổ mưa rất to...”

Anh nhìn cô, khóe môi hiện lên một nụ cười châm biếm, “Tại
sao cô lại hỏi điều đó?”

“Em...”

Anh nghiêng người về phía cô, nâng cằm cô lên, vẻ mặt bất cần.
“Nếu như tôi nói với cô rằng, tôi đã từng cho cô gái đó vay tiền, vì muốn cảm
ơn tôi, cô ta đã ở bên tôi suốt đêm... cho dù tôi yêu cầu gì cũng không từ chối,
vì vậy, chúng tôi đã thử... rất nhiều cách thức thú vị...”

Anh dừng lại một chút, mãn nguyện nhìn khuôn mặt trắng bệch
của cô. “Nếu tôi trả lời như vậy, trong lòng cô liệu có dễ chịu hơn không?”

Mộc Mộc cứ nghĩ rằng bản thân cô đã trải qua quá nhiều cú sốc,
sớm đã rèn luyện được bản lĩnh vững vàng trước mọi biến cố, bất cứ sự công kích
nào cũng có thể tiếp nhận, bất cứ sự đau khổ nào cũng có thể chịu đựng, vậy mà,
giây phút này đây, cô mới biết rằng, vị thần vận mệnh luôn có cách để khiến cô
ngày càng dễ dàng sụp đổ hơn.

Nụ cười của anh méo mó trước mắt cô, trở nên dữ tợn, tàn nhẫn,
đây chính là người đàn ông mà suốt bốn năm qua cô đã chờ đợi, mong mỏi ngày gặp
lại, hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Giấc mơ tươi đẹp bị nụ cười của anh chém vỡ thành hai mảnh,
một bên là Trác Siêu Nhiên dịu dàng như ngọc, một bên là Trác Siêu Việt lạnh
lùng, u ám một cách đáng sợ. Rốt cuộc, ai là giấc mơ đẹp, ai là cơn ác mộng của
cô, cô không thể phân biệt được rõ ràng.

Sớm biết kết cục của sự chờ đợi sẽ như thế này, thà rằng anh
đã hoàn toàn quên cô, không còn nhớ một chút gì.

Cho dù anh giống như Trác Siêu Nhiên, hững hờ chìa tay tự giới
thiệu về bản thân cũng được, ít nhất thì cô còn có thể chấp nhận...

Trác Siêu Việt bước tới trước mặt cô, hai tay chống lên mặt
bàn, nhốt gọn cô giữa hai cánh tay và mép bàn.

“Chị dâu, cứ yên tâm...” Nụ cười của Trác Siêu Việt càng lúc
càng lạnh, “Tôi sẽ không nói cho anh tôi biết, bạn gái của anh ấy đã từng vì
năm vạn đồng mà lên giường với tôi... Bởi vì, nếu anh ấy biết được, chắc chắn sẽ
không cần cô nữa. Một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng, tôi sẽ không tàn nhẫn với
cô như vậy...”

Điệu bộ đó của anh khiến Mộc Mộc sợ đến nỗi trở nên ngờ nghệch,
cố gắng lùi lại phía sau, nhưng quên mất sau lưng cô là cạnh bàn, phần eo bị
đâm mạnh vào góc bàn sắc nhọn, chiếc bàn được làm bằng gỗ thịt lắc la lắc lư,
bát cháo lăn xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, cũng giống như cô bây giờ...

Thấy sắc mặt cô trắng nhợt, nụ cười của anh lại càng trở nên
u ám, “Sao thế? Sợ rồi à?”

Mộc Mộc bị dồn tới chỗ không còn đường lùi, cuối cùng cũng nổi
xung, cô vịn tay vào bàn để đứng cho vững, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trác Siêu
Việt. “Anh có thể tàn nhẫn thêm một chút nữa... nói ra những lời này ngay trước
mặt anh trai của anh. Như vậy, tôi sẽ có thể nói với anh ấy rằng, tôi đã nhận
nhầm người, tôi cứ nghĩ anh ấy chính là người mà tôi vẫn luôn đi tìm...”

Anh chăm chú nhìn vào đôi môi cô, biểu hiện trên khuôn mặt
càng lúc càng cứng đờ.

“Từ sau khi ra khỏi trại cải tạo, tôi luôn nhìn thật kỹ dáng
vẻ của mỗi người đàn ông đi qua trước mắt tôi. Tôi cứ nghĩ dù người đó có hóa
thành tro, tôi cũng có thể nhận ra được... nhưng tại sao các người không nói
cho tôi biết, trên thế giới này lại có hai khuôn mặt giống hệt nhau như vậy!”

Trác Siêu Việt thu lại toàn bộ vẻ giễu cợt và bông đùa, ánh
mắt vương trên đôi môi cô càng lúc càng thâm trầm, sâu thẳm như một cái vực
không đáy, nuốt gọn cả người cô vào đó.

Cơn gió nhẹ thổi tung tấm rèm cửa sổ màu xanh nhạt, làm rụng
mấy cánh hoa hồng trắng.

Trong ánh mắt anh, cô nhìn thấy ngọn lửa nóng bỏng đang dần
dần được nhen nhóm, càng lúc càng nồng đượm, giống như lúc anh hôn cô trong đêm
mưa gió ấy.

Cô cứ nghĩ rằng đôi môi anh có thể hạ xuống bất cứ lúc nào,
hôn lên đôi môi cô...

Cô có chút lo sợ, bởi vì trong đầu cô thoáng hiện lên một
gương mặt khác, cả giọng nói dịu dàng của đêm hôm qua: “Sau này em đã có anh,
anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa...”

Đó chính là Trác Siêu Nhiên, bạn trai của cô, anh trai song
sinh của anh.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Trác Siêu Việt đã lùi lại phía
sau, đứng cách cô khoảng một bước chân. “Em cho rằng bọn anh rất giống nhau
sao?”

Cô gật đầu: “Hai người có ngoại hình giống hệt nhau.”

“Em nghĩ rằng một chính nhân quân tử như anh ấy có thể đến
những chỗ như Lạc Nhật để uống say giải sầu? Em cho rằng anh ấy sẽ tùy tiện đưa
cho một cô gái năm vạn đồng để mua vui một đêm với cô ta?”

Anh nhếch khóe môi lên, như cười mà lại không phải cười.
“Anh và anh ấy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, lẽ nào ở bên anh ấy, em
chưa bao giờ nghi ngờ?”

“Em thật sự không thể ngờ rằng trên đời này lại có hai người
giống nhau đến vậy...”

“Không phải là em không ngờ được,” Anh cắt ngang lời giải
thích yếu ớt của cô, “Là em không hiểu anh, hoặc em hy vọng anh ấy mới chính là
người mà em muốn tìm.”

Đây mới chính là đáp án nhằm trúng đích, điểm trúng huyệt.

Cô thực sự đã trúng tiếng sét ái tình với Trác Siêu Việt,
yêu một cách điên cuồng, kiên định, nhưng tình yêu đó rực rỡ như pháo hoa, tươi
đẹp nhưng lại ngắn ngủi vô cùng.

Mấy năm gần đây, nếu nói rằng cô yêu anh, chi bằng nói rằng
người cô yêu là một người tình trong mộng, cô cứ khoác từng lớp áo mộng tưởng
lên người anh, chờ đợi một người trong mộng tưởng như anh.

Ngay cả tên anh cô còn chưa biết, nói gì đến chuyện hiểu rõ
về tính cách, con người và cuộc sống của anh. Trác Siêu Việt rốt cuộc là người
đàn ông như thế nào, cô không hề hay biết.

Giả dụ, họ thực sự đã từng yêu thương nhau, đã từng chung sống
với nhau, sao cô có thể nhận nhầm được?

“Đúng vậy, là do em đã sai.” Cô không thể phủ nhận, khi gặp
Trác Siêu Nhiên, cảm giác về một người đàn ông dịu dàng nho nhã, hiên ngang
hùng dũng, có trách nhiệm, lại luôn sâu sắc chung tình như vậy vừa hay trùng hợp
với anh trong tưởng tượng của cô, cô giống như người có được thứ mà mình mong
muốn nhất, hạnh phúc đến nỗi không để ý tới thứ gì khác, vì vậy mới phạm phải
sai lầm căn bản như thế, đẩy Trác Siêu Nhiên vào vòng tình cảm rối rắm cắt
không đứt, gỡ không ra này.

Anh lạnh lùng động đậy khóe môi, biểu hiện cứng nhắc mà thâm
trầm. “Mọi chuyện đều đã qua rồi, truy cứu xem ai đúng ai sai cũng chẳng có ý
nghĩa gì nữa, dù sao em cũng đã thành đôi với anh trai của anh, chi bằng đâm
lao thì hãy theo lao đi.”

“Nhưng, em và anh...”

“Chúng ta?” Trác Siêu Việt quay mặt nhìn về phía thành phố
phồn hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ. “Nếu hôm qua không nhìn thấy em nằm trên...
sofa, anh đã quên mất rằng... rất nhiều năm trước, vào một buổi tối, anh đã từng
làm một chuyện hoang đường.”

Hoang đường? Một đêm kỳ diệu nhất, cảm xúc nhất, si mê vương
vấn nhất trong tâm trí cô, theo cách nói của anh, chỉ là một đêm hoang đường.

Cô gắng hết sức để gật đầu. Trong chốc lát, cả thế giới như
chìm trong những ngày đông giá rét, không khí buốt lạnh như kim châm, ngay cả
những giọt nước mắt rớt xuống cũng như những giọt băng.

Cô không nhìn thấy những móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay
của Trác Siêu Việt...

Cô càng không biết rằng, khi cô uống say ngã vào vòng tay của
Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Việt đã nằm dài trên chiếc ghế dựa ngoài ban công của
phòng ngủ, nhìn đăm đăm vào màn đêm trong thành phố, hút thuốc suốt cả một đêm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3