Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 14
CHƯƠNG 14
Mặc dù từ trước tới giờ, Trác Siêu Nhiên chưa hề nhắc tới
gia cảnh của anh, Mộc Mộc cũng sớm đoán được rằng anh có xuất thân giàu có, nhưng
khi Trác Siêu Nhiên đưa cô tới căn hộ sang trọng trong khu Cách Thế Quan Lan, Mộc
Mộc vẫn bị kinh ngạc tới sững cả người.
Mộc Mộc nhớ hồi còn học cấp III, cô đã từng nghe mẹ và cô
Lưu hàng xóm nói chuyện về Cách Thế Quan Lan. Họ nói tuy giá khởi điểm của nơi
này cao ngất trời, nhưng mấy chục căn biệt thự và các căn hộ hạng sang trong
tòa nhà bên sông đều bị tranh giành mua hết trong vòng chưa đến một tuần. Mẹ cô
nói: Thực ra toàn bộ các căn hộ trong đó trước khi chào bán ra thị trường đã bị
người trong nội bộ nhận mua hết cả, có tiền cũng không mua được nữa. Cô Lưu còn
hạ thấp giọng thầm thì ra chiều bí mật: “Đâu phải trước khi chào bán ra thị trường,
tôi nghe nói ngay từ khi đấu giá mảnh đất này, các căn hộ đã được đặt mua hết rồi,
nếu không, một vị trí địa lý tốt như vậy sao lại rơi vào tay một công ty bất động
sản không danh tiếng với mức giá thấp là ba tỉ?”
Tin đồn là thật hay giả thì cần phải đợi khảo chứng, nhưng
những người sống ở đây không còn nghi ngờ gì đều là những người không giàu thì
sang, mà suốt mấy năm nay, những người bỏ tiền ra mua căn hộ ở đây với giá cao
ngất trời đều không ai tuyên bố có nhu cầu muốn bán lại.
Còn chưa bước chân vào bên trong khu nhà, Trác Siêu Nhiên mới
chỉ đưa xe vào bãi đỗ xe ngầm, Mộc Mộc đã bị chấn động, chưa nói tới những chiếc
xe ở đây sang trọng thế nào, chỉ riêng những chiếc biển số xe cũng đủ nói rõ
thân phận và địa vị của những người sống ở đây.
Trác Siêu Nhiên nhìn ra vẻ băn khoăn muốn nói xong lại thôi
trên khuôn mặt Mộc Mộc, trong lúc đưa Mộc Mộc đi lên bằng thang máy có cửa kính
trong suốt để ngắm cảnh, anh đã giới thiệu sơ qua về gia cảnh của mình: “Bố anh
là một quân nhân, mấy năm trước được phân công đến khu quân sự của thành phố B,
trước đây mẹ anh làm việc trong chính phủ, để chăm sóc cho bố, mẹ anh cũng xin
chuyển tới thành phố B.”
Anh giới thiệu ngắn gọn, Mộc Mộc lặng yên đi theo sau, bước
chân bất giác chậm hơn một chút, khoảng cách giữa anh và cô lại xa hơn rất nhiều.
“Anh còn có một em trai, căn hộ này là do bố mẹ mua cho anh
và em trai.”
Em trai?! Trác Siêu Nhiên vẫn còn một em trai nữa?
Từ khi Trác Siêu Nhiên xuất hiện trở lại trong bộ quân phục,
cô phát hiện ra anh đã thay đổi quá nhiều. Duyên tình ngắn ngủi trong một đêm,
anh không nhớ được, cô có thể hiểu, nhưng tính cách của anh tại sao lại thay đổi
nhiều như vậy? Mộc Mộc cũng đã từng nghi ngờ rằng Trác Siêu Nhiên có thể không
phải là anh, là do cô đã nhận nhầm người. Nhưng, trên thế giới này lại có hai
người có ngoại hình giống hệt nhau như vậy sao? Đều cùng thích một loại đồng hồ
đeo tay? Đều cùng thích xe Land Rover? Đều cùng biết dùng khăn tay gấp thành
hoa hồng?
Điều này phải nói là quá trùng hợp.
Nhưng, nếu như, họ là anh em ruột...
Trái tim Mộc Mộc bỗng nhói lên, cô vội vàng lấy giấy bút ra:
“Anh còn một em trai nữa ư? Là em ruột?”
“Đúng vậy, cậu ấy tên là Trác Siêu Việt. Trước đây cũng phục
vụ trong quân ngũ, sau khi giải ngũ thì chuyển sang kinh doanh xuất nhập khẩu.
Công việc kinh doanh của cậu ấy rất bận, rất ít khi về, anh cũng đã quen sống
trong doanh trại... vì vậy căn hộ này thường để trống.”
“Hai người có giống nhau không?” Vừa viết xong câu này, ánh
mắt Mộc Mộc đã chăm chú nhìn Trác Siêu Nhiên, khẩn thiết muốn biết kết quả.
Anh nhìn qua lớp kính trong suốt của thang máy, nước sông dập
dềnh càng lúc càng mông lung theo đà đi lên của thang máy. “Có người nói bọn
anh rất giống nhau, nhưng anh cảm thấy chẳng giống chút nào cả...” Trác Siêu
Nhiên nở một nụ cười với ý nghĩa vô cùng sâu xa, “Đợi đến khi gặp được cậu ấy,
em sẽ biết ngay thôi.”
Thang máy dừng lại ở tầng thứ hai mươi, Mộc Mộc thở phào một
tiếng, vì quá đỗi căng thẳng mà trái tim cô căng cứng, đến giờ vẫn hơi đau nhức,
cô lặng lẽ day day ngực.
Trác Siêu Nhiên bước ra ngoài thang máy, nói thêm: “Đúng rồi,
Siêu Việt biết đọc khẩu hình. Cậu ấy không cần nghe tiếng nói, chỉ cần nhìn khẩu
hình là có thể biết được người khác đang nói gì.”
Thật sự có người đọc được khẩu hình ư? Trước đây, cô đã từng
thấy điều đó trên ti vi, nhưng chưa hề nghĩ sẽ gặp trường hợp như vậy ở ngoài đời,
trong lòng bất giác có chút xúc động.
“Khi nào có dịp, em thử trò chuyện với cậu ấy xem sao.”
Mộc Mộc không nén nổi tò mò về Trác Siêu Việt, người cô chưa
từng gặp mặt. Em trai của Trác Siêu Nhiên liệu có cao lớn như anh không nhỉ?
Anh ta lại còn đọc được khẩu hình, đã lâu rồi cô không “trò
chuyện” với người khác, không biết khi “trò chuyện” với anh ta sẽ có cảm giác
thế nào...
“Tình cảm của hai anh em anh chắc hẳn rất tốt?” Mộc Mộc phát
hiện ra rằng mỗi lần nhắc tới hai chữ “Siêu Việt”, giọng nói của Trác Siêu
Nhiên lại vô cùng xúc động.
Đọc những chữ cô viết trên giấy, anh mỉm cười, tình cảm ấm
áp lộ rõ trong đáy mắt, “Em có thể không tin, từ nhỏ tới lớn bọn anh chưa hề
cãi nhau một lần nào, ngay cả việc tranh giành cũng chưa hề xảy ra. Mẹ anh nói,
khi bọn anh mới bắt đầu biết ăn, đã biết bẻ đồ ăn ra thành hai phần để chia
nhau rồi.”
Nghe ra quả thật rất khó tin, Mộc Mộc lại càng tò mò, “Vậy nếu
như không thể chia thành hai phần thì sao? Ví dụ như còn lại một quả nho cuối
cùng chẳng hạn?”
“Vậy thì cả hai người đều không ăn nữa. Bởi vì người ăn quả
nho đó nhất định sẽ không cảm nhận được vị ngọt.”
“Vậy nếu hai người cùng yêu một cô gái thì sao?” Viết xong
câu đó, Mộc Mộc cảm thấy không ổn, bèn bổ sung thêm một câu: “Em không có ý gì
khác, chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Trác Siêu Nhiên suy nghĩ một cách nghiêm túc, “Nếu thật sự
cùng yêu một cô gái, anh nghĩ, bọn anh sẽ đều từ bỏ.”
Câu trả lời này cũng giống như suy nghĩ của Mộc Mộc, “Bởi vì
người có được tình yêu đó chưa chắc đã cảm thấy hạnh phúc...”
Trác Siêu Nhiên không phủ nhận mà chỉ mỉm cười, mở khóa, đẩy
cánh cửa ra. “Mời vào.”
Vừa bước vào trong, Mộc Mộc lập tức sững người kinh ngạc trước
quang cảnh tuyệt đẹp hiện ra bên ngoài cửa sổ bằng kính kéo sát nền nhà của
phòng khách.
Cô sống ở thành phố S từ nhỏ, mỗi một phong cảnh của thành
phố này, từ khu trung tâm huyên náo hỗn loạn, khu phố cổ lạnh lẽo cổ xưa đến
khu đèn đỏ sặc mùi dục vọng và tiền bạc đều vô cùng quen thuộc. Nhưng, đứng ở
nơi đây, dõi mắt nhìn thành phố phồn hoa trong ánh chiều tà, cô mới phát hiện
ra thành phố có bề dày lịch sử lâu đời này lại yên tĩnh đến vậy.
Cô lại đưa mắt ngắm nghía căn phòng, căn cứ vào diện tích rộng
rãi của phòng khách, căn hộ của anh không thể coi là nhỏ, giấy dán tường màu trắng
đục, thảm trải sàn màu nâu nhạt, không nhuốm một hạt bụi. Cách bài trí đơn giản,
không hề có vật dư thừa, thoạt nhìn đã biết đây là thế giới riêng của đàn ông -
ngoài một lọ hoa hồng trắng tỏa hương thơm ngát trên bậu cửa sổ, những cánh hoa
nõn nà tươi xinh còn lấp lánh những giọt nước.
“Muốn uống một chút... nước hoa quả không?”
Mộc Mộc gật đầu, đối với người không thể nói được, bỏ bớt sự
lựa chọn không cần thiết là một hành động thông minh.
Trác Siêu Nhiên bước vào phòng bếp, lấy một chai nước ép nho
ra khỏi chiếc tủ lạnh xếp đầy rau tươi, hoa quả và các loại đồ uống khác nhau,
rót vào một chiếc cốc trong suốt như ngọc, đưa cho cô.
Nước nho mát lạnh có vị ngọt như rượu vang đỏ, dường như vừa
mới được ép xong.
Mộc Mộc ngắm kỹ lại căn hộ, một căn phòng sạch sẽ, đầy đủ tiện
nghi như thế này, nhìn thế nào cũng không giống với một căn hộ không có người ở.
Trong lòng đầy hoài nghi, Mộc Mộc đang định cầm bút lên, liền nghe thấy tiếng
anh nói: “Cô Trần ngày nào cũng giúp anh dọn dẹp. Hôm qua anh đã gọi điện cho
cô ấy, nói rằng anh muốn đưa bạn về nhà ăn cơm, bảo cô ấy chuẩn bị giúp chút thực
phẩm.”
Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, Mộc Mộc lập tức bắt tay trổ
tài bếp núc.
Canh thịt bò sôi lăn tăn trong nồi, sủi lớp bọt trắng như sữa,
hương thơm nồng tỏa ra ngào ngạt. Mộc Mộc ngồi xổm trên nền nhà, tay phải chống
cằm len lén ngắm nhìn Trác Siêu Nhiên đang dựa lưng vào sofa ngủ gật, cười híp
mắt.
Thời gian đã khiến tính cách anh thay đổi rất nhiều, nhưng
khuôn mặt khi ngủ lại không hề thay đổi, vẫn lặng yên như vậy...
Giống như đêm hôm đó...
Đêm hôm đó, hai cơ thể trần trụi của họ ôm lấy nhau, anh
cũng ngủ yên như vậy bên cạnh cô...
Nhớ đến sự quấn quýt trong đêm hôm đó, nỗi nhớ bị dồn nén
quá lâu sục sôi trong huyết mạch, đầu ngón tay của Mộc Mộc không kìm được lại
di chuyển trên khuôn mặt đã khiến cô mong ngóng nhớ thương suốt hơn một nghìn
ngày đêm. Vẫn là sống mũi cao cao, cặp lông mày lưỡi mác hơi xếch... chỉ là các
đường nét trên khuôn mặt vì trải qua sự thử thách của thời gian đã mất đi nét sắc
sảo, thêm vài phần dịu dàng dễ khiến người ta cảm thấy gần gũi...
Hàng lông mi của Trác Siêu Nhiên khẽ động đậy, Mộc Mộc giật
mình vội vàng thu tay về, đứng lên giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, bước
chân về phía phòng bếp.
Trác Siêu Nhiên nhìn bộ dạng đáng yêu với khuôn mặt vờ như
“đang đi ngang qua” của Mộc Mộc, lồng ngực bỗng nóng bừng, đưa tay ra nắm chặt
lấy bàn tay nhỏ bé vừa mới “phạm tội” của cô.
Khuôn mặt cô bỗng nhiên ửng đỏ, giống như một quả đào mật đã
chín, mời gọi người ta nếm thử.
Trác Siêu Nhiên dù gì cũng là đàn ông, máu nóng cuộn dâng
trong phút chốc khiến anh nảy sinh ý định “phạm tội”. Bàn tay anh khẽ kéo, cơ
thể mềm mại thơm ngát dần ngả vào lòng anh không chút phản kháng, trong đôi mắt
cô đầy ắp sự mong đợi vô cùng e thẹn...
“Mộc Mộc,” anh hắng giọng, “Trước bốn mươi tuổi, có thể anh
sẽ không rời xa quân ngũ...”
Cô cúi xuống, gật gật đầu, cắn chặt môi.
Trong tình cảnh này, một trái tim dù cứng rắn và lạnh lùng đến
mấy cũng không thể chịu đựng nổi, câu chuyện được chuyển sang một hướng khác:
“Nếu chúng ta yêu nhau, anh sẽ không thể hứa hẹn gì, thậm chí không thể công
khai thừa nhận mối quan hệ với em... Vậy thì, em có còn muốn hẹn hò với anh
không?”
Cô lập tức ngẩng đầu, gật gật một cách kiên định.
Anh hơi ngạc nhiên, “Tại sao? Em không cảm thấy anh rất vô
trách nhiệm ư?”
Cô mỉm cười, viết từng nét chữ trong lòng bàn tay anh: “Anh
bằng lòng làm người đàn ông không có trách nhiệm với em một lần, em còn có điều
gì không mãn nguyện nữa?!”
Anh dang hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng.
Cơn gió chiều thổi vào trong phòng, cánh hoa hồng trắng bên
cửa sổ rớt xuống.
Đối với một người sống trong chờ đợi đã lâu như Mộc Mộc, chỉ
cần có thể có vòng tay ôm ấm áp này, lời hứa hay kết quả đều không quan trọng.
Cô kiễng chân, khi môi và môi chạm nhau một cách chuẩn xác,
hương thơm ngọt ngào ấm áp, tình ý nồng đậm dịu dàng, ngọt ngào và đẹp đẽ hơn cả
trong tưởng tượng của anh...
Nụ hôn của anh như sương như khói, dịu dàng xoay chuyển, cô
say sưa đón nhận, nhắm mắt lại để tận hưởng và tìm lại cảm giác nụ hôn đầu của
họ... Không hiểu sao, cô lại không tìm được thứ cảm xúc mạnh mẽ khiến cô đau đớn
tới tận linh hồn đó.
Chắc chắn là do cô đã quá hạnh phúc, cô thầm nghĩ như vậy.
Đầu lưỡi anh thâm nhập vào khoang miệng cô không chút trở ngại,
kiếm tìm hương thơm của cô, hai cơ thể quấn quýt bên nhau cùng ngã xuống chiếc
sofa mềm mại...
Nụ hôn lâu ngày chưa được trao, sự chờ đợi đằng đẵng, Mộc Mộc
cứ nghĩ tới người đang ôm cô kia là người mà cô vẫn luôn chờ đợi trong suốt bốn
năm qua, hạnh phúc đến nỗi sắp ngất lịm, cả người nhẹ bẫng như đang bay trên
mây, như đang ở trên thiên đường.
Cô xúc động ôm chặt đôi vai rộng của anh, bắt đầu cuồng nhiệt...
“E hèm, e hèm...” Một tiếng ho khẽ bất ngờ kết thúc màn kịch
đầy hứng khởi vừa mới mở màn.
Trác Siêu Nhiên vội vàng ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn người
đáng lẽ hiện giờ đang ở nước Nga xuất hiện ở cửa cầu thang thông tầng. “Siêu Việt?!
Em về từ khi nào vậy?”
Anh bối rối chỉnh sửa lại phần áo nhàu nhĩ, thầm trách mình
vì đã quá nhập tâm nên hoàn toàn không để ý gì tới động tĩnh ở dưới tầng, cũng
không nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
“Vừa mới về... Vốn định dành cho anh một chút bất ngờ, không
ngờ anh còn sáng tạo hơn em...” Trác Siêu Việt liếc mắt về phía mái tóc dài
đang xõa trên tay vịn sofa, cười mờ ám. “... Dành cho em một niềm vui bất ngờ
thú vị như vậy.”
Ngữ điệu mang theo ý cười nhạo vừa thân quen lại vừa xa lạ.
Mộc Mộc giật mình, vịn hai tay vào thành sofa, nhổm người ngồi dậy. Khuôn mặt ửng
đỏ của cô hiện ra, ánh mắt chạm phải khuôn mặt hoàn toàn giống với Trác Siêu
Nhiên phía đối diện...
Bốn mắt nhìn nhau, Mộc Mộc vô cùng kinh ngạc, đồng thời, cô
cũng nhìn thấy sự kinh ngạc còn lớn hơn trong đôi mắt của Trác Siêu Việt.
Bên tai cô như vang lên một tiếng nổ lớn chói tai, khiến cô
trở nên mơ hồ.
“Mộc Mộc, cậu ấy là Siêu Việt, em trai song sinh của anh.” Lời
giới thiệu của Trác Siêu Nhiên đã đẩy cả hai người đang vô cùng kinh ngạc xuống
vực thẳm, “Siêu Việt, cô ấy là Mộc Mộc, bạn gái... của anh.”
Trác Siêu Việt?
Em trai song sinh của Trác Siêu Nhiên?
Cô cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi nhắc tới em trai,
Trác Siêu Nhiên lại nói: “Đợi đến khi gặp được cậu ấy, em sẽ biết ngay thôi!”
Anh muốn thấy vẻ sững sờ vì kinh ngạc của cô, nhưng lại
không thể ngờ rằng, cô không chỉ bị sững sờ vì kinh ngạc, mà còn có cảm giác
như từ trên thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục, đến nỗi cơ thể tan
nát thành trăm mảnh, mãi mãi không thể khôi phục lại được...
Trong cuộc đời còn tương đối ngắn ngủi của cô, số phận đã
đùa giỡn với cô quá nhiều lần, nhưng lần này, là nực cười nhất.
Hóa ra, trên đời này thật sự có hai khuôn mặt hoàn toàn giống
nhau.
Rốt cuộc, ai mới là người cô đang muốn kiếm tìm, cô hoàn
toàn không thể phân biệt được. Hoặc nói đúng hơn, cô không dám phân biệt.
“Khà, khà...” Trác
Siêu Việt cười gượng vài tiếng, bàn tay đang cầm chìa khóa nắm lại thành một nắm
đấm, mảnh khóa bằng kim loại phát ra những tiếng cọ xát chói tai. “Hai người cứ
tiếp tục, tôi không làm phiền nữa...”
Nói xong, Trác Siêu Việt không hề lưu lại thêm một giây,
quay người bước xuống lầu, dường như sự việc vừa xảy ra và sẽ tiếp tục xảy ra ở
trên lầu không liên quan gì tới anh.
Không ngờ Trác Siêu Việt ngay cả một câu chào hỏi tử tế cũng
không có, quay người bước đi luôn, Trác Siêu Nhiên định đuổi theo, Mộc Mộc -
người đang trong tâm trạng rối loạn liền níu tay anh lại.
Đôi môi cô mở ra rồi lại khép lại, ánh mắt lo lắng nhìn khắp
nơi, khẩn thiết mong muốn Trác Siêu Nhiên cho cô một đáp án, anh và Trác Siêu
Việt, ai mới chính là người đàn ông của đêm hôm đó.
“Em không cần phải để ý...” Cho rằng Mộc Mộc đã phải bận tâm
suy nghĩ, Trác Siêu Nhiên dịu dàng kéo dây váy đang trễ xuống khỏi vai lên giúp
cô, che kín nét xuân thì mới hé lộ một nửa, “Chắc Siêu Việt sợ làm phiền chúng
ta.”
Trác Siêu Nhiên lại vỗ vỗ vào vai cô như để an ủi, “Siêu Việt
chắc vẫn chưa ăn tối, em chuẩn bị thêm chút thức ăn, anh đi gọi cậu ấy lên cùng
ăn cơm.”
Anh nhổm người dậy, chỉnh sửa lại quần áo theo thói quen,
chiếc áo phông dạo phố trên người anh, dù vừa trải qua những giây phút cuồng
nhiệt, vẫn giữ nguyên được kiểu dáng.
Cô lo lắng gật đầu, trong đầu vẫn rối như mớ bòng bong.
Thấy Trác Siêu Nhiên bước xuống lầu, cô rất muốn lao xuống
theo để hỏi anh, rốt cuộc người đàn ông đêm hôm đó là ai? Nhưng cô lại lo sợ, cảm
giác như phía trước mặt đang bày một chiếc hộp thần bí, cô rất muốn biết bên
trong đó là thứ gì, nhưng khi định đưa tay ra mở, lại sợ rằng một bóng ma đáng
sợ sẽ hiện ra nuốt chửng lấy cô.
Lớp lông cừu ấm áp trên áo ôm lấy cơ thể cô, giống như bờ
vai và lòng bàn tay của Trác Siêu Nhiên, cô bỗng nhiên không muốn biết đáp án,
sợ rằng đáp án đó sẽ hủy hoại giấc mơ đẹp mà khó khăn lắm cô mới có được.
Nhưng, nếu Trác Siêu Nhiên không phải là người đó, thì làm
gì có giấc mơ đẹp?
Không biết đã ngồi ngây người trên sofa bao lâu, cuối cùng
cô cũng bình tĩnh lại, đứng lên đi về phía cầu thang. Cho dù thế nào, cô nhất định
không thể tiếp tục sai lầm được nữa.
Mới xuống được hai bậc thang, cô nghe thấy tiếng người nói:
“Anh muốn em nói thật không?”
Giọng nói này rất giống giọng của Trác Siêu Nhiên, chỉ có điều
ngữ điệu uể oải không phải là cách nói chuyện của anh, chắc là giọng của Trác
Siêu Việt.
“Em nói thử xem?” Trác Siêu Nhiên hỏi lại bằng giọng hài hước.
“Ngoại hình quả thực rất xinh đẹp, nhưng cơ thể còn chưa
phát triển hoàn thiện, quá gầy, chỗ cần có thịt...” Ngữ điệu hơi bỡn cợt, ngôn
từ tùy tiện, Mộc Mộc bỗng chốc cảm thấy máu nóng trong cơ thể như đông cứng lại,
bước chân dừng lại chỗ chiếu nghỉ của cầu thang.
“Anh không muốn hỏi em về điều đó...” Trác Siêu Nhiên kịp thời
cắt ngang. “Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”
“Em rất nghiêm túc...”
“...” Mộc Mộc không nhìn thấy họ, không biết Trác Siêu Nhiên
đang có biểu hiện hoặc động tác gì.
Trác Siêu Việt thở dài vẻ sốt ruột, “Thôi được, nói một cách
nghiêm túc... anh thích cô ấy là được rồi, em có thể có ý kiến gì được, em lại
không quen biết cô ấy.”
“Siêu Việt, không giấu gì em...” Trác Siêu Nhiên trầm giọng
nói. “Cô ấy không chỉ không thể nói được, mà còn đã từng ngồi tù...”
“Cô ấy đã từng ngồi tù?!” Ngữ điệu của Trác Siêu Việt thể hiện
rõ vẻ kinh ngạc, như không tin nổi vào điều đó.
“Đúng vậy, bốn năm trước đã phải vào trại giáo dưỡng dành
cho thanh thiếu niên, mới ra trại chưa bao lâu.”
“...” Trác Siêu Việt trầm ngâm hồi lâu. “Tội gì vậy?”
“Năm mười bảy tuổi, cô ấy bị bố nuôi cưỡng hiếp, vì chịu một
cú sốc quá mạnh, tinh thần hoảng loạn, nên đã lỡ tay giết chết ông ta. Quan tòa
xét thấy cô ấy cũng là người bị hại, lại đang ở độ tuổi vị thành niên, nên giảm
nhẹ án phạt...”
Toàn bộ căn hộ hạng sang chìm vào yên lặng.
Bàn tay Mộc Mộc đang nắm tay vịn cầu thang siết chặt lại,
các khớp xương tím ngắt. Cô vốn định vĩnh viễn không kể cho anh biết câu chuyện
đó, không ngờ anh đã điều tra ra. Có một số chuyện đã xảy ra, cho dù cô né
tránh thế nào, chẳng qua cũng chỉ là “bịt tai trộm chuông” mà thôi.
“Anh không biết mình làm vậy rốt cuộc có đúng không...” Giọng
Trác Siêu Nhiên rất hoang mang, “Có thể anh không có khả năng mang lại cho cô ấy
kết cục mỹ mãn như cô ấy mong muốn.”
“Quá khứ không thể thay đổi, tương lai cũng không thể dự liệu.”
Giọng nói lạnh lùng, giống như từ chân trời vọng lại. “Điều quan trọng hơn cả
là anh thật lòng với cô ấy!”
Câu nói ấy giống như ánh chớp trong đêm mưa, lóe lên trước mắt
Mộc Mộc.
Quá khứ không thể thay đổi, tương lai cũng không thể dự liệu,
cô không muốn có một kết cục mỹ mãn, cô chỉ muốn anh thật lòng với cô, dẫu chỉ
là một đêm của bốn năm về trước...
Trác Siêu Việt...
Cô thầm gọi tên anh, Trác Siêu Việt, người đàn ông có thể
nói ra những lời như vậy, rốt cuộc là...
Nắm lấy tay vịn cầu thang, Mộc Mộc cố gắng đứng vững, hít thở
sâu không biết bao lần mới chậm rãi bước xuống. Đi tới bậc thang cuối cùng, cô
đã nhìn thấy Trác Siêu Việt. Anh nghiêng người dựa lưng vào thành sofa, cánh
tay phải tùy tiện vắt lên ghế, giữa các ngón của bàn tay phải kẹp một điếu thuốc
thơm, điếu thuốc mỏng manh đã có chút cong vênh biến dạng.
Sự yên lặng thản nhiên như không của anh không thể nào che
giấu được vẻ ngang tàng không chút ràng buộc của anh trước đây.
Lồng ngực cô nhói đau một cách khó hiểu, suýt nữa thì không
kiềm chế được bản thân, muốn lao xuống hỏi anh: Là anh phải không? Người đàn
ông của đêm hôm ấy là anh, đúng không?
Anh cũng đã thấy cô, lạnh lùng liếc nhìn, đưa điếu thuốc lên
môi, rít một hơi thật sâu.
Khói thuốc tịch liêu chầm chậm lan tỏa, phủ mờ các đường nét
trên mặt anh, che lấp ánh mắt anh, chỉ có khóe môi đang cong lên như cười mà lại
không phải cười của anh là vô cùng sáng rõ.
Có một kiểu đàn ông, gặp tiếng sét ái tình với anh ta không
phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên, bởi vì anh ta có một sức hấp dẫn khiến bạn
không thể nào cưỡng lại được.
Cho dù có gặp gỡ hàng vạn lần, bạn cũng sẽ yêu cả hàng vạn lần.
Có người nói, đó là vận mệnh, có người nói, đó là số kiếp,
thực ra, đó chính là duyên phận!