Vô tâm - Quyển II - Chương 11 - 12
Chương 11
Mới đầu Đan Lăng
cũng không muốn đưa ta đi, nhưng dưới sự dụ dỗ đe dọa của ta, cuối cùng hắn
cũng đáp ứng, hơn nữa còn nói:
“Nếu sư huynh có hỏi,
con phải nói giúp ta.”
Ta gật đầu đồng ý.
Đan Lăng phái người
quay về báo cho Thẩm Hoành, nói ta nhất thời nổi hứng muốn đi huyện Dung Hòe
ngắm cảnh, hắn đành có lòng tốt mang ta đến đó.
“Sao con lại quen
người ở huyện Dung Hòe?” Đan Lăng hỏi ta.
Ta hỏi ngược lại:
“Sao ta lại không thể quen người ở huyện Dung Hòe chứ?”
Đan Lăng bị ta hại
sặc một cái, hắn nói: “Khi còn ở Nam triều con đã không thích giao tiếp với
người ngoài, người con biết ta có thể đếm được trên mười đầu ngón tay, huống
chi nơi này là Bắc triều, con cũng vừa mới nói con ở Bắc triều không biết nhiều
người lắm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài người.”
Ta và Đan Lăng chưa
quen thân đến mức có thể kể hết bí mật cho nhau nghe.
Bây giờ ta cảm thấy
ngực đau nhức, xem chừng nguyên nhân là vì Dịch Phong. Lúc trước Tư Mã Cẩn Du
có nói sở dĩ ta vô tâm là bởi vì ta có một vía trên người Dịch Phong, mà mỗi
lần ta thấy Dịch Phong thì cảm xúc trong lòng đều vô cùng khác lạ.
Nghĩ tới tin tức
đã nghe được ở quán trà vài ngày trước, Dịch Phong đàn khúc “Phương phỉ tẫn”
để cầu cứu ta, nói cách khác hắn đang gặp phiền toái.
Hiện giờ ngực ta rất
đau, có lẽ Dịch Phong đang gặp cảnh bất trắc.
Ta liếc nhìn Đan
Lăng, miễn cưỡng nói: “Vậy người cứ coi như ta nhất thời nổi hứng muốn đi xem
huyện Dung Hòe là được.”
…
Huyện Dung Hòe cách
đô thành không xa, đi được khoảng một canh giờ, xe ngựa liền dừng lại. Ta
vén mành lên nhìn ra bên ngoài, trên cửa thành đồ sộ treo bảng xanh đề chữ
vàng, trên đó viết ba chữ “Huyện Dung Hòe.”
Sau khi ta xuống xe
ngựa, liền hỏi Đan Lăng: “Ở đây có một nơi tên là Trích Tinh Lâu phải không?”
Đan Lăng hơi kinh
ngạc, “Con đúng là biết không ít.”
Ta chỉ cười không
nói: “Người dẫn ta đi xem.”
Nếu suy đoán của ta
chính xác, thì bây giờ Dịch Phong nhất định đang gặp nguy hiểm. Một mình ta thế
đơn lực bạc[138], kéo thêm Đan Lăng, ta cũng có thêm vài phần
chắc chắn cứu được Dịch Phong.
[138] Thế đơn lực bạc:
không quyền thế, không có năng lực.
Ta còn chưa bước
vào Trích Tinh Lâu, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cách đó rất xa.
Đan Lăng nói: “Con
không biết à? Trích Tinh Lâu là một quán rượu.”
“Đúng là ta không
biết thật. Chúng ta vào ngồi một lát đi.”
Đan Lăng nhíu mày:
“Đừng nói với ta con tới chỗ này chỉ vì muốn đến Trích Tinh Lâu uống rượu.”
“Dĩ nhiên không phải.”
Ta cười thầm rồi
chọn một vị trí thật tốt có thể quan sát được cả Trích Tinh Lâu, vừa ngồi xuống
đã có tiểu nhị đến gần, tươi cười nhiệt tình, hỏi:
“Hai vị khách quan
muốn gọi rượu gì ạ?”
Ta ung dung đưa mắt
nhìn trên dưới Trích Tinh Lâu một lượt, cũng không thấy bóng dáng Dịch Phong
đâu.
Đan Lăng nói:
“Không uống rượu, cho bình Mao Tiêm Tín Dương đi.”
Ta nói: “Đến quán
rượu mà không uống rượu sao được chứ, có rượu trái cây không? Có thì
đem tới một vò đi, thêm mấy đĩa điểm tâm nữa.”
“Nếu sư huynh biết
ta dẫn con đi uống rượu, lúc về huynh ấy nhất định sẽ lột da ta mất.”
Ta tò mò hỏi: “Sao
người sợ sư phụ vậy?”
Đan Lăng tức giận
nói: “Huynh ấy chỉ dịu dàng với con thôi, chứ là Diêm La mặt sắt với người
khác đấy.”
Thấy tiểu nhị muốn
xoay người rời đi, ta gọi hắn lại, “Uống rượu không cũng buồn, các ngươi có
người đánh đàn góp vui không?”
Tiểu nhị nở nụ cười
hiểu rõ, “Vị khách quan này nhất định là tới tìm Minh Viễn công tử nhà chúng
tôi rồi, nếu muốn nghe Minh Viễn công tử đàn thì không những phải vào trong
sương phòng, mà còn phải tốn thêm chút bạc nữa.”
Ta nói: “Vậy vào
sương phòng đi.”
Đan Lăng giữ chặt
ta, mắt sáng rực, “Con tới nơi này vì đàn ông? Người con muốn tìm là hắn?”
Ta chỉ biết nếu
ngay từ đầu ta nói rõ với Đan Lăng là muốn đi tìm Dịch Phong, hắn nhất định sẽ
không giúp ta. Chỉ là chuyện đã tới nước này, người cũng đã tới đây, hắn
cũng không thể trói ta về, liền thoải mái thừa nhận, “Phải.”
Đan Lăng tức giận
đến mắt sắp trợn ra ngoài.
“Sao ta lại không
biết con giảo hoạt gian trá vậy chứ.”
Ta nói: “Quá khen
quá khen.”
…
Đan Lăng cuối
cùng cũng bất đắc dĩ vào sương phòng với ta, ta cũng được gặp Dịch Phong
như ý muốn.
Đã lâu không thấy Dịch
Phong, Dịch Phong thay đổi không ít, cũng không phải tướng mạo thay đổi, mà do
hắn cực kì tiều tụy, người cũng gầy đến không tưởng tượng nổi, dường như
chỉ cần không để ý thì hắn sẽ bị gió thổi bay mất.
Ngực của ta lại bắt
đầu nhói đau, còn có một loại cảm xúc khó hiểu đang điên cuồng phát sinh
trong lòng, thế nên cả người đều rất khó chịu.
Ta hít sâu một hơi,
chậm rãi thở ra.
Ngực dễ chịu hơn
một chút.
Ta chớp mi cười với
Dịch Phong, “Đã lâu không gặp.”
Dịch Phong mấp máy
môi nói: “Đúng vậy, Quận chúa.” Hơi ngừng lại, hắn mỉm cười nói: “Tôi quên
mất, bây giờ người không phải Quận chúa, mà là Thái tử phi.”
Ta nhận thấy từ sau
khi ta bước vào hắn vẫn mang vẻ mặt không chút biểu cảm, đành đắn đo chọn
từ, nói:
“Dịch Phong
ngươi...”
Không ngờ hắn lại
ngắt lời ta, “Thái tử phi, lâu không gặp, tôi đàn cho người nghe nhé. Cũng
không biết người đã quên chưa, năm đó tôi sáng tác khúc này, người vừa tròn mười
bốn tuổi, đúng lúc hoa đào rơi nên tôi liền đặt tên khúc này là Phương phỉ tẫn.”
Ta hơi ngẩn ra.
Dịch Phong gẩy nhẹ
dây đàn, tiếng đàn tính tang vang lên, đã lâu rồi ta chưa nghe Dịch Phong
đàn, lúc này nghe được, nếu so với tiếng đàn ngày trước thì đúng là có
thêm vài phần tang thương thống khổ, nghe mà thấy hơi khó chịu.
Nhưng ta cũng không
hoàn toàn đặt hết tâm tư vào khúc nhạc này, chỉ bình tĩnh ngồi đánh giá
sương phòng này. Theo như ẩn ý trong lời nói của Dịch Phong ban nãy, nếu suy
đoán của ta chính xác thì có nghĩa bây giờ hắn đang gặp nguy hiểm.
Hay trong phòng này
còn giấu người khác?
Ta đảo mắt bốn
phía, phàm là những chỗ có thể giấu người đều nhìn qua một lượt, nhưng chẳng
phát hiện được dấu vết gì.
Ta nhìn Dịch Phong.
Đúng lúc Dịch Phong
cũng đang nhìn ta.
Trong thoáng
chốc, trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, khi ta còn chưa nhìn rõ, Đan
Lăng đã ho một tiếng, hắn hạ giọng nói với ta:
“Sư điệt, con ngàn
vạn lần phải nhớ, hồng hạnh xuất tường[139] là không thể chấp
nhận được.”
[139] Hồng hạnh xuất
tường: ám chỉ người phụ nữ ngoại tình.
Khóe miệng ta hơi run run. Ta nhìn Dịch Phong lần nữa,
lần này hắn cúi đầu, mười ngón tay tung bay trên ngũ huyền cầm, đàn ra âm
điệu rất chói tai. Ta không khỏi nhíu mày.
Nhưng vào lúc này, dây đàn bị đứt, chợt có một mùi
thơm lạ bay ra.
Đan Lăng ngồi bên cạnh ta ngã “phịch” xuống đất,
ta kinh ngạc nhìn Dịch Phong. Hắn áy náy nói với ta:
“Tôi cũng bị bức đến bất đắc dĩ.”
“Ngươi...”
Lời còn chưa nói xong, ngực lại nhói đau, ngay sau
đó trước mắt rơi vào một mảnh tối tăm.
…
Khi ta tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng
lộc cộc của xe ngựa. Nhớ tới cảnh tượng trước khi té xỉu, tim ta không khỏi
bình bịch nhảy dựng lên. Dịch Phong nói hắn bị bức đến bất đắc dĩ.
Chẳng qua người có thể bức Dịch Phong đến bất đắc
dĩ có bao nhiêu người chứ.
Sợ rằng cũng chỉ có người kia.
Nghĩ đến đây, lòng ta bình tĩnh không ít. Bởi vì
ta biết một chuyện, ta rơi vào tay Tư Mã Cẩn Du sẽ không phải lo đến tính mạng.
Tư Mã Cẩn Du quá cố chấp với Tạ Uyển, hắn sẽ không để ta chết.
Ta mở mắt ra, quả thật như ta dự đoán, đập vào mắt
chính là Tư Mã Cẩn Du đã lâu không gặp.
Thoạt nhìn khí sắc của hắn cũng không tệ, cũng
không khốn cùng chán nản như trong tưởng tượng của ta, dung mạo vẫn tuấn mĩ
vô song như trước, trên người mặc cẩm bào bằng gấm màu đỏ sậm thêu tùng hạc,
quả nhiên phong thái hơn người.
Hắn thấy ta tỉnh lại, khóe môi chậm rãi nhếch lên,
giọng trầm thấp gọi ta một tiếng.
“Tỉnh rồi à?”
Ta nháy mắt mấy cái, “Ta đoán được là ngươi.”
Tư Mã Cẩn Du khẽ cười một tiếng, hai ngón tay nắm
cằm ta, “Nàng đúng là được hắn nuôi tốt, sắc mặt hồng nhuận, hình như có
thêm chút thịt.” Hắn nhéo hai má ta một hồi, “Quả nhiên nhiều thịt hơn, trước
kia không có cảm giác này.”
Ta nhăn mày.
“Sao vậy? Ta chạm vào nàng, nàng không thích à?”
Ta hiểu câu nói “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Vả lại, với tính cách của Tư Mã Cẩn Du thì chỉ có thể thuận theo ý hắn,
chứ không thể làm trái lại. Nên ta không dám rên một tiếng, cũng không
nhăn mày, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Tư Mã Cẩn Du thả tay ra.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp đó hắn lại ôm ta, nói: “Thẩm Hoành tính
kế ngôi vị Hoàng đế của ta, ta cũng không thèm để ý. Dù sao kiếp này ta
đến vì nàng, chỉ cần có nàng, cái khác ta đều có thể không cần.”
Dừng một chút, Tư Mã Cẩn Du nhìn sâu vào mắt ta,
“A Uyển có ngoan không? Có để hắn đụng vào không?”
Ta không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lỡ ta nói đã để Thẩm Hoành đụng vào, Tư Mã Cẩn Du
sẽ trong cơn tức giận mà bá vương ngạnh thượng cung ta ở trong xe ngựa thì
sao bây giờ?
Ta nuốt nuốt nước miếng, tránh vấn đề này, hỏi: “Bây
giờ chúng ta đang đi đâu?”
“Trước đây nàng hay nói muốn xây một ngôi nhà nhỏ
trên núi, trước cửa trồng một cây đào, hiện giờ ta đã tìm được một ngọn núi rất
đẹp, trên núi có sơn trang, ta đã trả giá cao để mua lại, trong trang có một
vườn đào, nàng thấy nhất định sẽ thích. Sau này chúng ta sẽ vui vẻ sống chung
một chỗ, ai cũng không thể chia cắt đôi ta. Nhưng trước đó, nàng phải thành
thật nói cho ta biết, rốt cuộc nàng có ngoan ngoãn không, hử?”
Ta biết không tránh khỏi vấn đề này.
Đành nói: “Có thì sao? Không có thì sao?”
Đáy mắt Tư Mã Cẩn Du lóe lên một tia tàn ác, có lẽ
do ta hơi co rúm lại, nên hắn lại khẽ cười một tiếng, “Nếu có, ta sẽ khiến Thẩm
Hoành phải hối hận suốt đời này. Nếu không có, ta cũng sẽ khiến Thẩm Hoành
phải chịu thống khổ. Còn nàng, bây giờ ta đã tìm được một cách tốt.
Kiếp này nàng sẽ chỉ một lòng một dạ theo ta.”
Một lòng một dạ với hắn?
Thẩm Hoành cũng không thể khiến ta một lòng một dạ
huống chi Tư Mã Cẩn Du?
Ta buột miệng hỏi: “Cách gì?”
Tư Mã Cẩn Du cười nhẹ nhàng bâng quơ, “Sau này
nàng sẽ biết.”
Bỗng nhiên, ngực lại bắt đầu nhói đau, ta khẽ dùng
sức ấn xuống, chất vấn hắn: “Có phải ngực ta đau do ngươi làm hay
không?”
“Phải.” Hắn thừa nhận: “Ta đã nghiêm túc suy nghĩ,
thay vì để nàng vô tâm theo Thẩm Hoành, còn không bằng để nàng có tâm theo ta.”
Ta cả kinh, “Ngươi biết cách?”
Tư Mã Cẩn Du cười lạnh một tiếng.
“Ta vẫn luôn biết, chẳng qua khi đó còn chưa tới
mức này thôi.”
Chương 12
Ta khá tò mò cách Tư Mã Cẩn Du đã nói, nhưng
miệng Tư Mã Cẩn Du rất kín, ta hỏi thăm bao nhiêu lần cũng không ra kết quả.
Xe ngựa chạy liên tục mấy ngày liền, ngày thứ năm mới tới sơn trang Tư Mã Cẩn
Du đã nói.
Tư Mã Cẩn Du ôm ta
xuống xe ngựa.
Ta ngước mắt nhìn,
sơn trang còn chưa được đặt tên. Tư Mã Cẩn Du nói: “Sơn trang này chờ nàng
đặt tên, hoặc đợi con chúng ta sinh ra lại đặt cũng không muộn.”
Ta ngẫm nghĩ, Tư
Mã Cẩn Du nghĩ xa quá rồi.
Khóe mắt liếc hắn một
chút, hình như hắn đang đắm chìm trong niềm vui sướng của mình, không thể tự
thoát ra được.
Hắn lại nói: “Nếu
là con gái, gọi Uyển Nhi được không? Không phải Uyển của nàng, là Uyển
trong dịu dàng.” Hơi ngừng một chút, hắn lại tự độc thoại: “Tên này rất
hay, cứ gọi vậy đi.”
Ta lại nhìn thần sắc
của hắn, trên mặt là biểu cảm cực kì chắc chắc, giống như ta nhất định sẽ
sinh cho hắn một đứa con gái tên là Uyển Nhi ấy. Tim ta đập loạn lên, Tư
Mã Cẩn Du có rất nhiều bàng môn tả đạo, kiếp trước hắn đã có thể tìm cách
đuổi theo ta đến kiếp này, hiện tại cũng không biết lại giở trò gì nữa
đây.
Một lòng một dạ
với hắn?
Ta nghĩ tới Tư Mã
Cẩn Du đã nói trước kia Nếu nàng lại
không nghe lời, ta sẽ chế tạo nàng thành con rối, để nàng cả ngày lẫn
đêm cũng chỉ có thể ở lại bên người ta.
Con rối!
Trong lòng ta run rẩy.
…
Sau khi ở trong
sơn trang vài ngày, ta càng ngày càng cảm thấy có chuyện quái lạ đang
xảy ra.
Ta vốn tưởng rằng
Tư Mã Cẩn Du sẽ giam giữ ta, hoặc sẽ phái người trông coi ta cả ngày lẫn
đêm. Nhưng không ngờ rằng, ta lại có thể tự do đi lại trong sơn trang, chỉ
có điều phía sau có thêm tiểu nha hoàn đi theo. Buổi tối đi ngủ, Tư Mã Cẩn
Du cũng không ôm ta ngủ như trước, mà sắp xếp cho ta ở một mình một viện,
chỉ có khi dùng bữa mới xuất hiện.
Ta dùng mọi cách
để hỏi tiểu nha hoàn, chỉ tiếc nha hoàn này chẳng biết gì.
Tiểu nha hoàn này
luôn cúi đầu, nói chuyện cũng run run co người lại, giống như ta là yêu quái
ăn thịt người ấy.
Ta cũng nghĩ tới
việc chạy trốn, nhưng chạy mấy lần cũng không thành. Mỗi lần chạy đến cửa
sơn trang, ngực sẽ bắt đầu đau nhức, ta đành phải thôi. Đến bữa tối, Tư Mã Cẩn
Du lại xuất hiện trong viện của ta.
Hắn gắp đồ ăn cho
ta, cười tủm tỉm hỏi: “Sao đi đến cửa sơn trang rồi mà lại không ra ngoài?”
Thằng nhãi này biết
rõ còn cố hỏi!
Ta đặt chén đũa
xuống, “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Bị giết cũng chỉ là đầu rơi xuống
đất, chết cũng thống khoái. Hiện tại Tư Mã Cẩn Du cứ ép ta nửa sống nửa chết,
rất khiến người ta khó chịu.
Tư Mã Cẩn Du cười
bí hiểm, “Còn chưa phải lúc. Nhưng cũng sắp rồi, đợi nửa tháng nữa đi.”
Ta bất đắc dĩ hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Chắc A Uyển đang
tò mò vì sao Thẩm Hoành lại chậm chạp không tới cứu nàng?”
Tính ra, ta bị Tư
Mã Cẩn Du bắt đi đã được nhiều ngày. Theo lí mà nói, Thẩm Hoành chắc chắn
có thể biết tin ta đang trong tay Tư Mã Cẩn Du. Hắn nhất định sẽ đến cứu ta.
Nhưng đã nhiều ngày như vậy, lại im hơi lặng tiếng.
Tư Mã Cẩn Du cười
khinh thường, “Nàng cũng đừng nghĩ hắn sẽ đến cứu nàng, nay hắn trái ôm
phải ấp, sao còn nhớ tới nàng nữa.”
Ta vô ý thức phản
bác: “Ngươi đang nói dối.”
Ta hiểu rõ nhân phẩm
của Thẩm Hoành thế nào, hắn không phải người như vậy.
“Thẩm Hoành chính
là tên tiểu nhân, là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.”
“Không phải! Sư phụ
là chính nhân quân tử ôn nhu nhã nhặn quang minh lỗi lạc!” Dù Thẩm Hoành
không tốt, cũng không tới lượt Tư Mã Cẩn Du ở trong này nói xằng nói bậy!
“Câm miệng.”
Tư Mã Cẩn Du vỗ
mạnh bàn, sắc mặt cực kì khó coi.
“Kiếp trước đã
như thế, kiếp này cũng như vậy. Nàng bảo vệ hắn mọi chỗ, hắn rốt cuộc
có chỗ nào tốt chứ!” Ánh mắt Tư Mã Cẩn Du cực kì đáng sợ, như muốn ăn thịt
người.
Ta cũng không biết
Thẩm Hoành có chỗ nào tốt, ta chỉ biết Thẩm Hoành tốt với ta lắm, nghe
thấy Tư Mã Cẩn Du nói xấu hắn thì trong lòng liền khó chịu.
Bỗng dưng, Tư Mã Cẩn
Du thu lại toàn bộ cảm xúc, chỉ nói: “Vừa rồi ta không nên nổi nóng với
nàng.”
Ta ngạc nhiên.
Hắn lại nói: “Nếu
nàng thấy chán, có thể tìm Minh Viễn. Hắn cũng đang ở trong sơn trang.”
…
Ta vừa rời sơn
trang ngực liền đau, ta đoán chuyện đó có liên quan tới Dịch Phong. Nếu ta
muốn rời khỏi sơn trang này, ắt phải kéo Dịch Phong theo cùng.
Nghĩ đến câu Tôi cũng bị bức đến bất đắc dĩ Dịch
Phong đã nói trước đó, ta cũng không biết nên dùng thái độ nào để đối
xử với Dịch Phong.
Kì thật nghĩ kĩ
lại, kiếp trước hay kiếp này thì người vô tội nhất vẫn là Dịch Phong. Tuy
có đôi khi hắn đối xử với ta rất âm dương quái khí, nhưng cũng không biết có
phải bởi vì một vía của ta ở trên người hắn hay không, mà ta vừa thấy hắn
sẽ cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Đêm nay Tư Mã Cẩn
Du nói vậy, sáng sớm mai ta phải đi tìm Dịch Phong mới được.
Viện Dịch Phong ở
cực kì đơn sơ, lúc ta đi vào cũng không có người báo, đành phải trực tiếp
xông vào. Lần trước ta gặp hắn cũng đã qua mấy ngày, lần này gặp hắn, hắn
chỉ mặc áo mỏng nằm trên giường, trên người đắp chăn mỏng, ta còn chưa bước
vào cửa đã nghe thấy tiếng ho khan không ngừng.
Ta chăm chú nhìn,
khuôn mặt Dịch Phong không có chút máu nào, tái nhợt có thể so với giấy viết.
Ta giật mình thất
thần.
Tiểu nha hoàn đuổi
theo, thở hồng hộc nói: “Cô nương đi chậm một chút ạ.”
Dịch Phong chậm rãi
mở mắt, khi ánh mắt dừng trên người ta, hắn nở nụ cười ảm đạm, “Người đã đến
rồi.”
Ta đi qua, đứng
cạnh giường, hơi thấp thỏm hỏi: “Sao ngươi lại thành như vậy?”
Dịch Phong nhúc
nhích, ta nhìn ra hắn đang muốn ngồi dậy, liền vươn tay đỡ hắn.
“Tôi tự ngồi
dậy.”
Rõ ràng là động tác
đơn giản, nhưng đặt trên người Dịch Phong thì hắn lại làm cực kì gian nan,
nhưng hắn vẫn cố chấp như trước không chịu để người giúp, cắn răng chống
khuỷu tay xuống giường, sau khi ngồi dậy, trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
Tiểu nha hoàn
chuyển cái đôn qua cho ta ngồi.
Ta ngồi xuống,
liền hỏi Dịch Phong một câu.
“Sao ngươi lại biến
thành như vậy?” Rõ ràng lần gặp mặt cuối cùng ở Nam triều, hắn vẫn còn rất
khoẻ mạnh.
Dịch Phong cười
nhạt một cái, vẫn chưa trả lời, chỉ hỏi ngược ta: “Người hận tôi à? Nếu
không do tôi, người hiện giờ vẫn an ổn làm Thái tử phi của người.”
Ta lắc đầu.
Ta thật sự không
hận Dịch Phong. Huống chi, dù ta thật sự hận hắn, thì nhìn thấy bộ dáng hiện
tại của hắn, ta cũng không hận nổi. Giờ phút này hắn giống người sắp gần đất
xa trời, giống như không còn thừa lại mấy cái ngày mai.
Hắn nhìn ta, lại
nói: “Người không hận tôi, nhưng lúc đầu tôi lại hận người. Thèm số
người mạng tốt có thể sinh trong nhà quyền quý, cũng hận người kiếp trước
liên lụy đến kiếp này của tôi, hận tất cả mọi người coi người như báu vật,
lại chỉ coi tôi là quân cờ không quan trọng. Nhưng sau đó tôi nghĩ thông,
cũng không hận người nữa. Chuyện số mệnh là do trời định, tôi nên hận
trời chứ không nên hận người, càng nên hận bản thân chỉ biết oán trời
trách đất. Nếu lúc trước tôi không tới Kiến Khang, không gặp Tam hoàng tử, chỉ
sống trong huyện nhỏ tôi được sinh ra, thì có lẽ cuộc đời tôi đã
không như vậy.”
Hắn bỗng nhiên ho
khan, ho đến cào tim xé phổi.
Ta lơ đãng thoáng
nhìn, lại phát hiện ngực của Dịch Phong thấm vết máu.
“Ngươi...” Mới vừa
nói ra, ngực cũng đau theo.
Giờ phút này ta
càng khẳng định ngực ta đau có liên quan tới Dịch Phong.
Ánh mắt ta sáng
rực nhìn thẳng Dịch Phong, vươn tay cởi vạt áo mỏng của hắn, đập vào mắt
là vết máu loang lổ chồng chất vết đao! Ta cực kì chấn động, “Đây... Đây
là...”
Dịch Phong né tay
ta, che vạt áo lại.
Sắc mặt hắn tái
nhợt, giống như đã không còn kinh sợ nữa, “Dạo này ngực người vẫn đau
chứ?”
Ta gật đầu.
“Đó là bởi vì Tư Mã
Cẩn Du đâm dao nhỏ vào ngực tôi, người có một vía trong người tôi, tôi
đau, người cũng đau.” Hắn mặt không đổi sắc, lại nói: “Tư Mã Cẩn Du điên cuồng
vì người, trong mắt hắn chỉ có người là con người.”
Lúc này, ta không
biết nên nói gì cho phải.
Dịch Phong lại nói
tiếp: “Có phải người muốn biết rốt cuộc Tư Mã Cẩn Du muốn làm gì không?”
“Ngươi biết?”
Dịch Phong gật
đầu, “Tôi có thể nói cho người, nhưng người phải đáp ứng tôi một chuyện.”
Ta hỏi: “Chuyện
gì?”
Hắn nói: “Tôi đã
chôn thi thể của Tam hoàng tử dưới chân núi Sùng Hoa, là nơi năm đó ngài
đã cứu tôi. Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, người duy nhất trên thế gian này thật
lòng với tôi cũng chỉ có một mình ngài ấy. Nói vậy người cũng nhìn ra được,
tôi không sống được lâu nữa, chờ tôi chết rồi, xin người hãy sai người
Tết Thanh minh hàng năm đi nhổ cỏ trước mộ ngài ấy, lại mang theo một
bình Hoa Điêu. Khi còn sống ngài đã cứu tôi một lần, tôi chết rồi
cũng muốn trả lại cho ngài ấy một ngôi mộ sạch sẽ.”
Việc này cũng
không khó, ta nói: “Được.”
Hắn cười vui vẻ,
“Tiêu Uyển, kì thật người cũng là người tốt.” Hắn lại ho khan vài tiếng, lần
này đúng là ho ra máu. Hắn dùng tay xoa xoa, vô tình nói: “Người ghé sát
vào, tôi nói cho người nghe.”
Ta nhích gần về
phía trước.
Hắn nói: “Ngày hai
mươi bốn tháng tư, Tư Mã Cẩn Du sẽ nhờ người hạ chú người, từ đó người
sẽ cho rằng người người yêu là hắn, còn vĩnh viễn không thay lòng đổi
dạ.”
Hai mươi bốn tháng
tư, còn nửa tháng nữa.
Ta nói: “Nhưng ta
là...”
“Nhưng người là
người vô tâm?” Dịch Phong nhếch môi, “Tôi vừa chết, người sẽ không còn là
người vô tâm nữa.”
Ta cả kinh.
Thì ra cách để ta
có tâm là đổi từ mạng của Dịch Phong! Thảo nào lúc trước ta hỏi Dịch Phong,
hắn lại không muốn nói cho ta biết. Ta hỏi:
“Ý của ngươi là
ngày hai mươi bốn tháng tư, Tư Mã Cẩn Du sẽ giết ngươi?”
“Phải, chỉ cần
ngày đó tôi chết mới có thể phối hợp lời chú.” Dịch Phong lại ho tiếp, ánh
mắt của hắn chợt dừng trên búi tóc của ta, “Cây trâm này của người đẹp thật,
có thể cho tôi nhìn kĩ một chút không?”
Ta rút trâm cài
tóc xuống, đưa cho Dịch Phong.
Ngón tay gầy như chỉ
còn xương cốt nhẹ nhàng mơn trớn trâm cài tóc, hắn nở nụ cười quỷ dị, “Kiếp
này tôi chịu nhiều đau khổ hầu hết đều do Tư Mã Cẩn Du, hắn đã hại tôi
như vậy, tôi chết cũng không muốn hắn được toại nguyện!”
Còn chưa nói
hết, Dịch Phong đã dùng hết sức lực đâm đuôi trâm vào ngực mình.
Ta hoảng sợ muốn
ngăn lại.
Nhưng tiểu nha hoàn
phía sau đã kéo ta lại.
Ta quay đầu nhìn,
tiểu nha hoàn vẫn luôn run rẩy co người thế nhưng lại lộ ra một nụ cười thỏa
mãn, nàng u ám tối tăm nói:
“Dịch Phong ngươi
sai rồi, Tư Mã Cẩn Du luôn tính kế ngươi, hai mươi bốn tháng tư gì đó đều là
gạt ngươi, hắn muốn chính là ngươi cam tâm tình nguyện tự mình động thủ.”
Ta giật mình.
Tiểu nha hoàn nhìn
ta, “Lần đầu gặp mặt, ta là Mãn Kì, là cao nhân Tư Mã Cẩn Du đã tìm.”