Vô tâm - Quyển I - Chương 06 - 07

Chương 6

Dưới sự điều trị của
Thẩm Hoành, sức khỏe của ta đã khá hơn nhiều. Thẩm Hoành cũng đã tới đây hơn
một tháng và ta cũng không còn mơ thấy giấc mộng quái dị kia nữa. Cha nương hết
sức vui mừng, mỗi khi trông thấy Thẩm Hoành, hai người đều cười đến mắt híp lại.

Đầu tháng năm, Thẩm
Hoành muốn dạy ta Kì môn độn giáp thuật. Ta ngồi trước thư án, nghe Thẩm Hoành
giảng về hình dạng trận pháp. Mới đầu ta nói muốn học cũng chỉ vì muốn làm
khó Thẩm Hoành, chứ ta tuyệt đối không cảm thấy hứng thú gì hết.

Hiện tại Thẩm Hoành
đang truyền thụ Kì môn độn giáp thuật cho ta, ta thất thần, nhìn chằm chằm
cánh môi Thẩm Hoành đang đóng mở thật đẹp mắt, một chữ cũng không nghe vào. Ta
liên tục ngáp mấy cái, lấy tay chống cằm, hết sức chăm chú nghe giảng.

Thẩm Hoành ngừng lại,
thong thả bước đến trước mặt ta, “A Uyển mệt rồi?”

Ta nói: “Sư phụ,
người hiếm có dịp rời núi, con cũng chưa từng đưa người đi dạo thành Kiến
Khang, đây đúng là lỗi của đồ nhi. Không bằng hôm nay chúng ta tạm gác Kì
môn độn giáp thuật sang một bên, ra ngoài dạo chơi một chút nhé? Như thế mới
không phụ ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia.”

Thẩm Hoành trầm
ngâm trong chốc lát, trong mắt chứa ý cười, “Hiếm có dịp A Uyển có lòng,
chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Cùng ra ngoài với
Thẩm Hoành võ công cao cường nên ngay cả thị vệ ta cũng không mang theo, chỉ có
Đào Chi đi theo phía sau. Kiến Khang là đô thành của Nam triều, trên đường ngựa
xe như nước, cửa hàng san sát nhau, sự phồn hoa này tất nhiên không thể tả hết
được. Ta với Thẩm Hoành thong thả đi lại trên đường, chắc do tướng mạo khí chất
của Thẩm Hoành quá xuất chúng, nên chúng ta vừa ra khỏi Vương phủ, đã có cô
nương đưa mắt lơ đãng nhìn theo.

Tuy Thẩm Hoành chưa
từng nói về thân phận của mình, nhưng từ đêm hôm nghe lén nương và huynh trưởng
nói chuyện, ta cũng biết Thẩm Hoành là người Bắc triều. Nghe nói dân phong
Bắc triều nghiêm túc, nữ nhân không được xuất đầu lộ diện, ra cửa cũng phải
đội màn che[31]. Còn người dân Nam triều chúng ta rất cởi mở, dù
là cô nương chưa xuất giá ở trên phố đưa đẩy ánh mắt quyến rũ với nam tử mình
ngưỡng mộ trong lòng cũng sẽ không bị ai chê trách, nếu hai người có thể kết
duyên Tần Tấn[32], cũng là việc được mọi người ngưỡng mộ ca ngợi.

[31] Màn che:
dùng để che mặt.

[32] Kết duyên Tần
Tấn: ra đời ở thời Xuân Thu khi hai nước Tần - Tấn đặt quan hệ hôn nhân, người
dân gọi nó là “Tần Tấn chi hảo” - chuyện vui Tần Tấn.

Ta lo Thẩm Hoành
không thể thích ứng kịp, liền khẽ nói với hắn: “Sư phụ không cần để ý, các cô
nương ở Kiến Khang đều như thế cả, các nàng cũng không có ác ý gì đâu, chẳng
qua sư phụ quá tuấn tú, nên nhất thời mới có thể khiến các nàng không kìm lòng
nổi…”

Thẩm Hoành mỉm cười,
“Ngày đầu tiên nhìn thấy A Uyển thì đã hiểu dân phong của người Nam triều rồi.”

Nhớ tới lần đầu
tiên gặp Thẩm Hoành, ta không khỏi có chút ngượng ngùng, chưa chi đã trực tiếp
hỏi hắn có biết Thuật phòng the không, so với những nữ nhân chỉ dám nhìn lén
Thẩm Hoành này, đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn[33] mà.

[33] Chỉ người có năng lực kém gặp người có năng
lực tốt.

Ta hất cằm, trêu
chọc nói: “Các cô nương Nam triều đều rất xinh đẹp nhiệt tình, hay sư phụ tìm
cho con một sư mẫu ở Nam triều đi? Con thấy cô nương áo vàng ngồi ở đằng kia
cũng được đó.”

Thẩm Hoành cũng
nhìn ta nói: “Con gái Nam triều đúng là rất xinh đẹp nhiệt tình.” Ánh mắt
Thẩm Hoành thâm thúy, ta vừa ngước mắt liền thấy đôi mắt hắn, trong đôi đồng
tử đen sâu kín kia phản chiếu bóng dáng ta, “Ngày đầu tiên nhìn thấy A Uyển, ta
đã được mở mang kiến thức rồi.”

Ừm, Thẩm Hoành
đang khen ta đẹp?

Ta vui vẻ nói:
“Cho nên con mới gợi ý sư phụ tìm con gái Nam triều làm sư mẫu của con, với
bề ngoài của sư phụ cùng nhan sắc của sư mẫu tương lai, nếu sinh con trai nhất
định có thể so với Phan An[34], nếu sinh con gái chắc chắn cũng
khuynh thành.” Ta sờ sờ cằm, cân nhắc, “Sư phụ, không bằng như vậy đi, đợi con
thành thân rồi sinh con, chúng ta liền để hai đứa nhỏ đính ước, như vậy con
với sư phụ chính là thân càng thêm thân rồi.”

[34] Phan An: tên thật là Phan Nhạc, tự là An Nhân, được
người đời gọi là mĩ nam tử Phan An, có phong thái thanh tú, dung mạo xuất
chúng, một trong tứ đại mĩ nam cổ Trung Quốc.

Ta vừa nói xong,
Thẩm Hoành như nghiêng đầu sang chỗ khác, lưu lại gò má lạnh lùng đối diện
ta. Ta nhìn ra Thẩm Hoành đang mất hứng, nhưng không biết đã chọc hắn chỗ
nào. Ta quan sát gò má của Thẩm Hoành, hắn đột nhiên bước chân nhanh hơn, bỏ
ta lại phía sau, lúc này ngay cả mặt cũng không thấy, chỉ còn lại một bóng
lưng.

Đào Chi nhỏ giọng
nói: “Quận chúa, có lẽ Thẩm công tử không thích đính hôn cho con ạ.”

Ta nhủ thầm: Sư phụ
thật keo kiệt, không phải chỉ đính ước cho con thôi à, có gì ghê gớm chứ.
Con của bản Quận chúa có thể kém chỗ nào chứ? Ta lườm bóng lưng Thẩm
Hoành một cái.

Thẩm Hoành như cảm
nhận được, đột nhiên xoay người lại. Ta còn chưa kịp thu hồi nét mặt đã bị Thẩm
Hoành nhìn thấy hết, hắn bước về phía ta. Ta hỏi:

“Sư phụ, chẳng lẽ
người ghét bỏ người Nam triều?”

“Không có.”

Ta lại hỏi: “Hay
sư phụ ghét bỏ con của A Uyển?”

Da mặt Thẩm Hoành
run lên, tựa như đang nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt mới vừa rồi còn hồng hào
trong phút chốc không còn tí máu nào, vẻ thống khổ hối hận chợt hiện lên.
Ta chưa từng nghĩ đến sư phụ sẽ có phản ứng như vậy, vội nói:

“Con nói đùa, sư phụ
chớ để ý.”

“Ta…” Thẩm Hoành
khó khăn mở miệng. Ta phát hiện tay của Thẩm Hoành đã nắm chặt lại, qua mội hồi
lâu mới chậm rãi thả ra. “A Uyển, thực xin lỗi.” Ngừng lại, Thẩm Hoành lại
nói: “Ta sẽ không ghét bỏ con của con, con của A Uyển, ta thích còn không hết
sao có thể ghét bỏ chứ? Vừa rồi sư phụ cũng không giận con, chỉ vì ta đã từng
thề, đời này không phải nàng ấy sẽ không cưới. Hiện giờ nàng ấy còn chưa nhận
ra ta, đường tình dài đằng đẵng, nếu nhận lời con, sẽ làm chậm trễ con của
con mất.”

Đào Chi đột nhiên
nói: “Thì ra Thẩm công tử đã có người trong lòng rồi.”

Lại là một chữ
tình, ta không có hứng thú, vừa hay lúc này cũng đang đói bụng, ta nói:

“Sư phụ, đến thành Kiến
Khang nhất định phải đến Nhất Phẩm Lâu. Giờ cũng giữa trưa, cũng nên ăn cơm
rồi, chúng ta tới Nhất Phẩm Lâu đi.”

Thẩm Hoành nói “Được.”

Nhất Phẩm Lâu hơi
xa, chúng ta đi khoảng một nén nhang mới tới. Ta với huynh trưởng tới đây
nhiều lần, chưởng quầy và tiểu nhị của Nhất Phẩm Lâu đều biết chúng ta. Ta vừa
mới bước vào cửa, tiểu nhị đã cười nịnh nọt hành lễ nghênh đón ta, “Quận
chúa vạn phúc, mời qua bên này, mời qua bên này ạ.”

Lên lầu, tiểu nhị dẫn
ta tới trước cửa phòng Nhị phẩm, hắn đẩy cửa, “Quận chúa, mời người vào trong
ạ.”

Ta dừng chân,
“Phòng Nhất phẩm có người rồi?”

Sương phòng tại Nhất
Phẩm Lâu đều đặt tên bằng số, số càng nhỏ, cảnh sắc từ sương phòng nhìn ra
càng đẹp. Nhất Phẩm Lâu được xây cạnh sông Lâm Giang, từ phòng Nhất phẩm nhìn
ra cảnh sông lại càng đẹp không sao tả xiết.

Sắc mặt tiểu nhị có
chút sợ hãi, nơm nớp lo sợ đáp: “Bẩm Quận chúa, đã có người rồi ạ.”

Ta cũng không phải
người cậy quyền thế hoành hành ngang ngược, cân nhắc một phen, nhân tiện nói:

“Ngươi đi phòng Nhất
phẩm hỏi thử, xem họ có đồng ý đổi phòng với chúng ta không. Nếu đồng ý, tiền
cơm trưa của họ tính hết vào ta, lần tới bọn họ có đến, cũng đều tính vào
ta.”

Tiểu nhị bày ra bộ
mặt khó xử, “Quận chúa, việc này… này…” Tiểu nhị lắp bắp, cũng không biết muốn
nói gì. Ta nghe vậy chau mày, sinh lòng không vui.

Lúc này, Thẩm Hoành
nói: “A Uyển, ta thấy phòng Nhị phẩm cũng không tồi, chúng ta vào đây đi.”

Nể mặt Thẩm Hoành,
ta nén cơn giận trong lòng, nói: “Vậy phòng này đi.”

Tiểu nhị liếc mắt cảm
tạ Thẩm Hoành một cái, rồi hỏi ta: “Quận chúa, vẫn thói quen cũ ạ?”

Ta hỏi Thẩm Hoành,
“Sư phụ có kiêng kị món nào không?”

Thẩm Hoành lắc đầu.

Ta khoát tay, “Như
cũ đi.”

Tiểu nhị nói: “Đồ
ăn sẽ được bưng lên ngay ạ, Quận chúa xin chờ một lát.” Một lát sau, chưởng
quầy Nhất Phẩm Lâu bưng bình rượu lên, cười chân thành nói: “Gần đây Nhất Phẩm
Lâu mới chế ra một loại rượu mới, tên là rượu nho, vị ngọt không dễ say, đặc
biệt mời Quận chúa thưởng thức ạ.”

Ta thừa biết chưởng
quầy đến xin lỗi ta, có điều nể bình rượu mới, bản Quận chúa đây cũng không
thèm so đo với hắn nữa.

Bèn gật đầu vui
vẻ nhận.

Đào Chi nâng bình
rượu rót cho ta và Thẩm Hoành mỗi người một chén, ta cạn trước một ngụm, quả
thực như chưởng quầy nói, vị rất ngọt. Hết một chén, Đào Chi lại tiến đến
rót rượu, hết hai chén, ta cảm thán nói:

“Rượu này mùi vị không
tồi, dùng cơm xong nói chưởng quầy đưa vài hũ về phủ.”

Thẩm Hoành lại
nói: “Nếu con thích, ngày khác ta cũng có thể ủ thử một hũ.”

Ta nghe mà mắt
sáng lên, “Thật ạ?”

Thẩm Hoành lại cười
nói: “Nhưng con không thể uống nhiều, thân thể con không nên uống quá nhiều
rượu.”

Ta cười ha ha nói:
“Con hiểu mà. Mọi việc đều không thể quá liều, lời này con vẫn luôn ghi nhớ
trong đầu.”

Đào Chi ngó ngó ta,
lại quay sang nhìn Thẩm Hoành, biểu cảm quái dị.

Ta chú ý tới, hỏi:
“Đào Chi, muội có biểu cảm gì đấy?”

Đào Chi khẽ ho một
tiếng, “Bẩm Quận chúa, Đào Chi chẳng qua cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

“Cảm thấy vừa rồi
Quận chúa và Thẩm công tử nói chuyện giống Vương gia với Vương phi hay
nói…”

Thẩm Hoành khẽ cười
một tiếng, bộ dạng thoạt nhìn rất vui vẻ. Ta không hiểu lời này của Đào Chi đã
lấy lòng Thẩm Hoành như thế nào, vừa muốn hỏi một chút, phòng Nhất phẩm đối diện
bỗng dưng phát ra tiếng đàn, sau đó lại dừng một lát, ngay sau đó là một khúc
nhạc cổ lưu loát sinh động tựa nước chảy mây trôi.

Lòng ta vui mừng,
là Dịch Phong!

Ta đã nghe nhiều
cầm khúc của Dịch Phong, hễ là hắn gảy đàn, dù là thê lương ai oán hay ào ạt
hoặc nhẹ nhàng linh động, Dịch Phong cũng có thể đem bản thân hòa vào khúc nhạc,
khiến cầm phổ lạnh lùng kia được thể hiện đầy đủ theo phong cách văn
chương.

Ta đứng dậy, cũng
quên mất Thẩm Hoành đang ngồi đối diện ta, vội vàng muốn chạy qua phòng Nhất phẩm,
khó có dịp được ra ngoài, vậy mà lại có thể gặp được Dịch Phong, thật khiến ta
nở gan nở ruột. Ta vừa mới đứng dậy, bước được vài bước, giọng của Thẩm
Hoành đã vang lên, “A Uyển, Dịch Phong ở phòng Nhất phẩm, vậy chắc chắn
Thái tử cũng đang ở đó.”

Ta sửng sốt, quay đầu
nhìn Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành lạnh
lùng nói: “Nếu chỉ có một mình Dịch Phong thì vừa rồi tiểu nhị cũng không dám
không qua đó hỏi.”

Lời này rất có lí,
vừa rồi nếu không có lí do thì tiểu nhị sẽ không cự tuyệt ta, dù sao thân phận
Quận chúa này cũng bày ra trước mặt hắn, trừ phi thân phận khách nhân ở phòng
Nhất phẩm tôn quý hơn ta. Vả lại Dịch Phong thích yên tĩnh, không thể nào tới
Nhất phẩm lâu một mình, trừ phi đang tiếp khách. Mà Dịch Phong được Thái tử bao
là chuyện mọi người đều biết, không có người dám nhổ râu hổ.

Cho nên, Thẩm Hoành
nói đúng.

Người trong phòng
Nhất phẩm nhất định là Thái tử và Dịch Phong.

Thẩm Hoành đúng là
cẩn thận như thần, mới vừa rồi nếu không có Thẩm Hoành nhắc nhở, chắc bây giờ
ta đã tùy tiện xông vào. Mà lập trường của cha và huynh trưởng lại đối đầu, đến
lúc đó ta chọc giận Thái tử, chắc sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng…

Sao Thẩm Hoành biết
người đang gảy đàn là Dịch Phong?

Tác giả: Tuy Dịch Phong lên
sân nhiều lần, nhưng Thái tử điện hạ mới là nam phụ chân chính đó…

Chương 7

Vốn muốn hỏi Thẩm
Hoành một câu, nhưng đảo mắt nghĩ lại, lúc trước Thẩm Hoành đã từng nghe Dịch
Phong đánh đàn, với sự tinh tế của mình, Thẩm Hoành dĩ nhiên có thể đoán ra
cũng không phải việc khó. Mà cha cũng nói, Thẩm Hoành là cao nhân, cao nhân
làm việc không thể trói buộc theo lẽ thường, nói ngắn gọn, ngươi đừng đoán
mò suy nghĩ của cao nhân.

Thức ăn được dọn
lên, ta cùng Thẩm Hoành trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Khi Thẩm Hoành kể
chuyện ẩn cư trong núi sâu, ta hơi tò mò hỏi: “Với tài trí của sư phụ, nếu vào
triều làm quan, cũng có thể mưu cầu được một nửa chức quan ở Bắc triều. Mà tuổi
sư phụ cũng không lớn, tại sao lại đi ẩn cư?”

Thẩm Hoành rót đầy
một chén rượu nho, khi kéo đĩa nhắm rượu mới nhìn ta hỏi: “Chắc A Uyển đã
nghe qua điển tích Lã Vọng câu cá[35]?”

[35] Lã Vọng câu cá: kể về ông Khương Thượng thời
Chu ngồi câu cá trên bến sông, nhưng cần câu không có móc. Tích này
muốn nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải
biết chờ thời.

Ta bỗng nhiên tỉnh
ngộ, tên tuổi của Thẩm Hoành đã được truyền xa tới Nam triều, ở Bắc triều
chắc chắn không cần nói đến. Người tài ba như thế ở ẩn nơi núi rừng, nếu quân
vương Bắc triều coi trọng người tài, sớm muộn gì cũng sẽ phái người tới mời
Thẩm Hoành rời núi vào triều làm quan.

Đây chính là người
nguyện ý mắc câu Thẩm Hoành nói tới chăng.

Ta nói: “Sư phụ mưu
kế hay.” Được mời vào làm quan và chủ động muốn mưu cầu một nửa chức quan, so
sánh hai người, ai cao ai thấp vừa xem đã biết ngay.

Thẩm Hoành đột
nhiên hỏi: “Con và Dịch Phong quen nhau như thế nào?”

Ta giật mình, Thẩm
Hoành đang nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực, dường như hắn rất hứng thú chuyện
ta quen biết Dịch Phong như thế nào.

Nói đến Dịch Phong,
ta không thể không nhớ đến chuyện mấy năm trước. Ta sở dĩ đến Tần Lâu Sở Quán
đều do huynh trưởng gây họa. Huynh trưởng có một đám bạn xấu, mấy năm trước
huynh trưởng cập quan[36] liền ồn ào muốn huynh ấy khai trai.
Lúc ấy ta cũng không biết khai trai là gì, tưởng huynh trưởng muốn bỏ ta lại đi
tìm thú vui một mình, bèn vừa khóc vừa quấy quấn lấy huynh trưởng. Từ trước đến
nay huynh ấy đều không có biện pháp với ta, đành để ta nữ cải trang nam,
rồi lén dắt ta tới Tần Lâu Sở Quán.

[36] Cập quan: ngày xưa con trai hai mươi tuổi làm
lễ đội mũ, cập quan chứng tỏ đã trưởng thành.

Tần Lâu Sở Quán có
hai quán, hai quán song song nhau, bên trái là Quần Phương Quán, bên phải là
Nam Phong Quán, ở giữa có một hành lang nối liền, nhưng mỗi quán đều có lối
đi lên riêng. Huynh trưởng và đám bạn xấu kia vào Quần Phương Quán, vừa ngồi
xuống thì đám oanh oanh yến yến đã xông tới, mùi son phấn nồng nặc làm ta muốn
nôn mửa, ta nhịn không nổi bèn lén ra ngoài hít thở.

Tần Lâu Sở Quán
rất lớn, hơn nữa ta lại không biết đường, đi ra ngoài nhưng lại quên đường trở
về. Lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, người khác cũng không nhận ra ta là nữ cải nam
trang, ta kéo người đang đi qua lại, khoa tay múa chân miêu tả bộ dáng của
huynh trưởng, hỏi hắn có từng thấy qua không. Vẻ mặt của hắn nghiêm túc suy tư
một hồi lâu, mới trả lời ta:

“Công tử tuấn lãng
như thế, hẳn ở Nam Phong Quán bên cạnh.”

Giờ nhớ lại, chắc
người ấy đã nghĩ ta muốn tìm tiểu quan.

Chỉ là lúc đó ta thấy
bộ dạng nghiêm túc của hắn, cũng tin hắn quả thật đã gặp qua huynh trưởng của
ta, bèn đi theo chỉ dẫn của hắn, ta vào Nam Phong Quán, đi bậy đi bạ lại
đi vào Tùy Phong Các của Dịch Phong.

Khi đó Dịch Phong
còn chưa đứng đầu bảng Nam Phong Quán, nên ta mới có thể dễ dàng xông vào như
vậy.

Sau đó ta gặp được
Dịch Phong.

Hắn một thân trường
bào màu xanh trúc, trên gối đặt ngũ huyền cầm, hắn hơi cúi thấp đầu, tập trung
đàn cầm, tiếng đàn tính tang vang lên. Ta rõ ràng không hiểu tiếng đàn, nhưng
lọt vào tai lại như âm thanh tự nhiên của đất trời.

Ta đi tới trước mặt
Dịch Phong, cười dịu dàng nói: “Ngoại hình của ngươi thật giống chậu trúc
xanh ta trồng trong phủ.” Tính ta luôn lạnh nhạt, nhưng lại có cảm giác thân
quen với Dịch Phong, khiến ta muốn thân thiết với hắn.

Dịch Phong nhíu
mày, nhìn ta bằng ánh mắt quái dị.

Ta không ngại việc
hắn thờ ơ, lại cười tủm tỉm hỏi: “Ta tên Tiêu Uyển, còn ngươi tên gì?”

Dịch Phong vẫn
nhíu mày như cũ, nhưng trong mắt chứa thêm sự tò mò kì lạ, “Quận chúa
Tây Lăng vương phủ?”

Ta gật đầu, “Ta
thích tiếng đàn của ngươi, sau này bản Quận chúa bao ngươi.”

Lúc này bên ngoài
truyền đến giọng huynh trưởng gọi ta, ta sờ soạng trong ngực một hồi, tìm được
miếng ngọc bài[37] rồi đưa cho Dịch Phong, “Khi khác ta lại tới
tìm ngươi, nói rồi đó, lần tới ngươi phải đàn cho ta nghe đó.”

[37] Ngọc bài.

Sau khi rời khỏi,
ta mặc cho huynh trưởng mắng một trận. Nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng phấn
khởi, cảm thấy sống mười mấy năm qua, cuộc sống bình bình đạm đạm của ta rốt
cuộc cũng gặp được nét bút đậm màu, khiến ta nổi hứng muốn tiếp cận hắn.

Kể từ khi gặp được
Dịch Phong, hễ cha nương không để ý là ta liền chạy tới Nam Phong Quán, cùng
Dịch Phong một lần lạ hai lần quen, về sau tú bà cũng biết ta, nhưng cũng
không dám để lộ ra. Huynh trưởng biết ta thích nghe Dịch Phong đàn, cũng không
ngăn cản, ngược lại còn giấu giếm giúp ta không ít. Nên tới bây giờ, chuyện
ta có giao tình sâu đậm với Dịch Phong cũng không có mấy người biết được.

Chuyện ta quen biết
Dịch Phong như thế nào, cũng không phải chuyện không thể nói ra. Ta trầm ngâm
chốc lát, rồi kể ngắn gọn cho Thẩm Hoành nghe, kể đến đoạn lần đầu tiên
nhìn thấy Dịch Phong, Thẩm Hoành chen lời, “Con cảm thấy có một cảm giác quen
thuộc không thể giải thích được với Dịch Phong?”

Ta cảm khái nói:
“Con người nếu có kiếp trước kiếp sau, như vậy kiếp trước con nhất định có quen
biết Dịch Phong.”

Sau đó Thẩm Hoành
cũng không nói gì, ánh mắt lóe sáng, im lặng nghe hết chuyện ta với Dịch
Phong quen biết ra sao. Kể xong, miệng ta hơi khô, đang muốn uống rượu nho, Thẩm
Hoành lại tự tay rót cho ta chén trà, “Dù là rượu trái cây, cũng không nên uống
nhiều.”

Ta nói: “Con mới uống
có ba chén à.”

Thẩm Hoành nói:
“Không, con đã uống ba chén rưỡi rồi, đầu tiên uống hai chén, lúc sau kể đến
Dịch Phong, con lại uống nửa chén, Đào Chi lại rót cho con đầy chén nữa.
Nói đến chuyện bị huynh trưởng mắng, con lại uống hết một chén.”

Đào Chi nói: “Quận
chúa, Thẩm công tử nói đúng đó, người đã uống ba chén rưỡi rượu nho rồi.”

Ta không khỏi líu
lưỡi nói không nên lời, mới vừa rồi thấy Thẩm Hoành tập trung tinh thần nghe ta
kể chuyện, không ngờ ngay cả việc ta uống bao nhiêu chén rượu hắn cũng nhớ rõ.
Ta cười gượng một tiếng, cũng không cố chấp nữa, mà uống chén trà Thẩm Hoành
đưa.

Ngồi tiếp một
lát, ta mới nói: “Cảnh đẹp của thành Kiến Khang không ít, cũng đã dùng cơm
xong rồi, sư phụ, chúng ta đi dạo xung quanh một chút nhé?”

Thẩm Hoành gật đầu.

Ba người chúng ta đứng
dậy chuẩn bị rời khỏi phòng Nhị phẩm, khi Đào Chi đẩy cửa phòng, phòng đối diện
cũng trùng hợp đẩy cửa ra. Hai gian phòng đối diện nhau, cửa vừa mở ra, ba người
chúng ta liền đối mặt với Thái tử và Dịch Phong đang bước ra khỏi phòng Nhất
phẩm.

Tuy là Quận chúa
cao quý, nhưng bởi vì từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh nên chưa từng tiến
cung tham kiến Đế Hậu, lại càng chưa từng gặp qua vị Thái tử điện hạ này.
Nhưng trước tình cảnh này, trước mắt chỉ có hai người, ta nghĩ không nhận ra ai
là Thái tử điện hạ cũng không được.

Ta từ từ khom người
hành lễ, “Bình Nguyệt ra mắt Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ vạn phúc.”

Bình Nguyệt là
phong hào của ta, năm đó cha được sắc phong là Tây Lăng vương, ta cũng được
phong là Bình Nguyệt Quận chúa. Nhưng bình thường ở trong phủ cũng không hay
dùng, cha nương cũng không gọi ta là Bình Nguyệt, chỉ khi người khác nhắc tới
ta tại thịnh yến trong cung, cha nương mới nói tiểu nữ Bình Nguyệt thế này thế
nọ. Tóm lại, trong giới quý nữ Nam triều, Bình Nguyệt Quận chúa ta có thể
nói là không nổi bật lắm.

Thái tử thật lâu
cũng không cho ta bình thân, nhưng ta cảm giác được có một ánh mắt đang đánh
giá ta. Trực giác của ta khá chính xác, Thái tử chắc chắn biết chuyện của
ta với Dịch Phong nên không muốn gặp ta, bây giờ lại muốn làm khó ta rồi.

Nhưng Thái tử là
Quân, ta chỉ có thể coi là Thần nữ[38], ta cũng không muốn chuốc thêm
phiền toái cho cha nương, chỉ biết cắn chặt răng, giữ yên cơ thể.

[38] Thần nữ: con gái của quan.

“Bình Nguyệt.” Thái
tử lặp lại tên ta, hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, “Ta đang tự hỏi là ai
đây, thì ra là con gái của Tây Lăng vương, muội muội bảo bối của Văn Chi[39]
đây mà.”

[39] Văn Chi: tên tự của Tiêu Tầm - Huynh trưởng của A Uyển.

Ta nghe giọng của
Thái tử, trong lòng không khỏi hồi hộp giật mình. Thái tử gọi cha ta bằng chức
quan, nhưng lại gọi tên tự của huynh trưởng, vừa nghe đã biết xa gần. Lần trước
Thẩm Hoành đã nói với ta, cha đứng bên phía Tam hoàng tử, mà huynh trưởng lại
đứng bên phía Thái tử, hôm nay Thái tử nói thân phận của ta như vậy, cũng không
biết hắn rốt cuộc có thể vì cha mà làm khó ta, hay vì huynh trưởng mà bỏ
qua cho ta.

Lúc này, Dịch Phong
đột nhiên hành lễ với ta, “Bình Nguyệt Quận chúa vạn phúc.”

Ta biết Dịch Phong
đang giúp ta, nếu Thái tử không cho ta đứng dậy, ta cũng không có cách nào
để Dịch Phong đứng dậy. Quả nhiên Dịch Phong có trọng lượng trong lòng Thái tử,
Thái tử rất nhanh miễn cưỡng nói:

“Đứng lên đi, hôm
nay vi phục, nghi thức xã giao trong cung đều miễn.”

Đào Chi đỡ ta
đứng dậy, ta còn chưa nói gì với Dịch Phong, hắn đã được Thái tử tự mình nâng
dậy. Vào lúc này, ta cũng thấy rõ khuôn mặt Thái tử, trong lòng không khỏi cả
kinh, đúng là nam sinh nữ tướng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khiến thân là nữ tử
như ta cũng phải hổ thẹn.

Nhất là hiện tại hắn
và Dịch Phong đang thân mật đứng cạnh nhau, chợt nhìn còn tưởng vị tiểu thư nhà
giàu nào đó ra ngoài tìm hoan mua vui.

Nhưng ta hiểu phần
lớn những người có địa vị tính tình đều không tốt lắm, ta nhìn hắn mãi cũng
không tiện, nên chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu thấp xuống, cha thường dặn ta làm
người phải hạ mình, ở ngoài chớ chọc mấy kẻ quyền quý, nhất là người họ Tư
Mã.

Mà vị Thái tử họ Tư
Mã này, dù có mười cái mạng ta cũng không chọc nổi, nhất là hiện giờ thế cuộc
không rõ. Nếu không cẩn thận đắc tội Thái tử, tương lai khi hắn lên ngôi làm Đế,
ta đây sẽ phải chịu khổ.

Ta thầm niệm lão Phật
gia tôn quý này mau rời đi đi, nhưng trời cao dường như không muốn ta được
như ý. Giọng của Thái tử lại không nhanh không chậm vang lên, “Minh Viễn, đây
là Tiêu Uyển ngươi vẫn thường hay nhắc đến?”

Minh Viễn là tên tự
của Dịch Phong, nghe Thái tử gọi tên tự của Dịch Phong ta cũng không thấy kinh
ngạc, điều khiến ta ngạc nhiên là việc Dịch Phong thường ở trước mặt Thái tử nhắc
tới ta.

Dịch Phong không
kiêu ngạo không xu nịnh trả lời: “Đúng vậy.”

Thái tử quét mắt
nhìn ta một cái, “Cũng chỉ có thế này, Minh Viễn, mắt nhìn người của ngươi còn
cần phải cao hơn nữa.”

Giờ phút này ta chỉ
ước gì Dịch Phong “Dạ” một tiếng, rồi nhanh chóng lôi lão Phật gia tôn quý
này rời đi. Nhưng vào lúc này, Dịch Phong lại nổi hứng muốn bảo vệ ta, “Quận
chúa là một cô nương rất tốt, nếu Thái tử điện hạ tiếp xúc với Quận chúa
nhiều hơn, nhất định sẽ thấy Quận chúa tốt.”

Thái tử cười như
không cười, miệng hắn lập lại hai chữ “Rất tốt,” ánh mắt không có ý tốt
đánh giá ta. Cuối cùng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt, “Minh Viễn nói
rất tốt nhất định là có lí do của ngươi, nhưng mà…” Chủ đề lại được
chuyển, “Ta không thích Minh Viễn khen kẻ khác trước mặt ta.”

Dịch Phong mím chặt
môi, thật lâu sau mới đáp một tiếng “Dạ.”

Ta nhủ thầm tên
Thái tử này đúng là bình dấm chua, Dịch Phong vừa khen ta, Thái tử đã lật
bình dấm chua rồi. Xem ra tin đồn cũng không giả, Thái tử quả nhiên thật lòng với
Dịch Phong. Chẳng qua ở bên cạnh Thái tử cũng không tốt, gần vua như gần cọp,
là ta thì không đoán nổi tâm tư của Thái tử rồi đó.

Cuối cùng Thái tử
cũng buông tha ta, trước khi đi còn liếc mắt nhìn ta một cái, cũng quét mắt
nhìn Thẩm Hoành phía sau, nhưng ánh mắt hắn cũng không dừng lại. Trong lòng ta
thấy tò mò, lại nói một chút, tướng mạo của Thẩm Hoành hơn hẳn Dịch Phong, Thái
tử thích Dịch Phong, vậy việc nhìn trúng Thẩm Hoành cũng không phải việc lạ,
nhưng vừa rồi hắn chỉ liếc một cái, căn bản không để Thẩm Hoành vào mắt,
trong mắt thậm chí không có một chút kinh diễm[40] nào.

[40] Kinh diễm: kinh ngạc vì vẻ đẹp.

Ta suy xét, chẳng
lẽ đây chính là “Tình yêu” Lê Tâm hay nói?

Tác giả: Thái tử và Dịch
Phong không phải như các cô nhìn thấy!

Mọi người đoán xem, là
kiếp trước của Thái tử với A Uyển có quan hệ, hay kiếp trước của
Dịch Phong với A Uyển có quan hệ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3