Giường đơn hay giường đôi - Chương 05 - Phần 2
5-3
Phổ
Hoa bề ngoài vẫn đi làm tan làm như bình thường, bản thân cô khó buông xuôi những
lo lắng về việc của của Tất Mã Uy. Cô không chỉ một lần mơ thấy Vĩnh Đạo với
gương mặt bị thương và đôi mắt mệt mỏi vằn máu. Cô cảm thấy mình lại sắp rơi
vào cảnh khốn cùng trước đây, đến bước đường cùng, giống như một chân sa vào
cát lún không cách nào tự thoát ra được.
Chiếc
cốc tối đó anh uống nước vẫn đặt trên thành bồn rửa tay trong bếp, hàng ngày cô
đều nhắc nhở bản thân rửa sạch rồi cất đi, nhưng lại không muốn chạm vào, liền
cứ để nó như vậy. Tuy nhiều lần bảo bản thân đừng nhúng tay vào, Phổ Hoa vẫn
lên mạng điều tra tư liệu của phòng thí nghiệm và manh mối liên quan. Trong vài
ngày, tin tức có giá trị ít đến mức đáng thương, cô chỉ tìm thấy lời giới thiệu
về phòng thí nghiệm của Vĩnh Đạo.
Thông
qua bản giới thiệu này, cô mới hiểu rõ mấy năm nay Vĩnh Đạo đang làm gì, là vất
vả kinh doanh, miễn cưỡng sinh tồn trong khe hở những phòng thí nghiệm nhà nước
mọc lên như nấm.
Phổ
Hoa suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định đi Đại học Bắc Kinh một chuyến, tận
mắt nhìn bản báo cáo nghiên cứu bị Tất Mã Uy ăn cắp bản quyền. Giống như Vĩnh
Bác nói: Cho dù giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, khi nó khó khăn nhất, em không
thể khoanh tay đứng nhìn!
Câu
nói này đánh trúng chỗ yếu nhất của Phổ Hoa, sau khi cô biết mình liên quan đến
toàn bộ sự việc thì không cách nào không quan tâm.
Đầu
tiên cô liên lạc với bạn bè trong trường đại học, lại tìm Tang Hinh Mai, nhanh
chóng thông qua cô ấy xin được tờ giấy chứng nhận ra vào thư viện. Phổ Hoa đã
chuẩn bị vẹn toàn, chọn buổi chiều không quá bận rộn sau khi làm xong bản thảo
liền xin nghỉ để đi Đại học Bắc Kinh, đó là nơi Vĩnh Đạo và Tất Mã Uy cùng học,
cũng là nơi cô thường đến thời hai người yêu nhau.
Đã
rất lâu cô không bước qua khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh, khi bước vào, những
cảnh năm, sáu năm trước trong phút chốc trở lại trước mắt Phổ Hoa. Trong mấy
năm ngắn ngủi khuôn viên thay đổi rất nhiều so với trước kia, cô cũng vậy, khi
đó hai người ở bên nhau, bây giờ chỉ còn lại một người.
Tại
thư viện, cô nhanh chóng tìm được tất cả tạp chí sinh hóa của trường kỳ gần
đây, trong lúc chờ đợi nhân viên thư viện chọn tài liệu, cô lại nhập tên Vĩnh Đạo
vào máy tính. Sau vài giây tìm kiếm, trên cửa sổ liệt kê ra những báo cáo Vĩnh
Đạo từng phát biểu mấy năm nay. Cô không ngờ, cùng lúc khi họ trải qua giai đoạn
tình cảm bấp bênh, anh vẫn có thể đạt được nhiều thành tích như vậy trong công
việc.
Lại
nhập tên Tất Mã Uy để tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy báo cáo phát biểu cậu ta ký
tên một mình trên tạp chí, mở tin ra, ngày phát hành cũng mới gần đây. Lấy ra bản
gốc và tất cả các bài viết của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa copy mang ra ngoài thư viện mới
bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ. Cô rất lạ lẫm đối với lĩnh vực chuyên ngành sinh hóa,
nhưng tóm tắt lời tựa và nội dung, không khó nhìn ra độ khó của đề tài và đóng
góp của nó.
Đi
dạo trong khuôn viên trường, cô nhất thời chưa biết nên làm gì tiếp theo. Khiếu
nại thẩm tra đối với việc ăn cắp báo cáo cần phải có một quá trình, chỉ dựa vào
tài liệu trong tay, khả năng thắng của Vĩnh Đạo không lớn.
Bất
giác cô đi tới cổng khoa sinh hóa. Tòa nhà giảng đường vẫn như vài năm trước,
Phổ Hoa từng vô cùng quen thuộc với tòa nhà thí nghiệm bên cạnh. Thời đại học,
cô thường đứng ngoài phòng thí nghiệm đợi Vĩnh Đạo tan học, thi thoảng còn ra
phía sau tòa nhà, nhìn xuyên qua cửa kính đã bị tróc sơn tìm dáng vẻ mặc áo
khoác trắng làm thí nghiệm của anh.
Đó
đã là chuyện của mấy năm trước nhỉ? Năm năm hay mười năm?
Phổ
Hoa quên cả mình đứng trước tòa nhà bao lâu, trời không còn sớm, cuối cùng cô
quyết định đi vào xem.
Đúng
lúc tan học, từng tốp hai, ba sinh viên chạy ra lấy xe, cặp sách đeo chéo rất
giống Vĩnh Đạo mấy năm trước, hoạt bát tràn đầy sức sống, gương mặt chưa hiểu
thế sự mang nụ cười đẹp đẽ đơn thuần. Phổ Hoa không nén được thổn thức, cô cũng
từng có thời kỳ như vậy, ngồi trên gióng xe đạp của Vĩnh Đạo, nghe mấy danh từ
sinh hóa không thuận miệng mà anh nói, đưa cô đi các cửa hàng trong khuôn viên
trường ăn tối.
Tìm
kiếm bóng dáng trước kia trong từng người trẻ tuổi lướt qua mình, Phổ Hoa đột
nhiên chấn động toàn thân, dụi dụi mắt rồi lại mở ra, bóng lưng người đàn ông vừa
ra khỏi cửa cuối hành lang quen thuộc một cách khác thường.
Cô
đuổi theo, cậu ta đã ra khỏi tòa nhà, rời xa ánh sáng tối tăm trong tòa nhà,
gương mặt Tất Mã Uy hiện rõ trước mắt cô.
Phổ
Hoa dừng ở cửa, hít một hơi lạnh. Lúc cô do dự, Mã Tất Uy đã kẹp túi sách nhảy
vài ba bậc thềm đi lấy xe.
Cô
không dám kinh động cậu ta, lẩn trốn trong đám người thử lại gần. Tất Mã Uy
không hề nhận ra, cúi đầu mở khóa, chính lúc Phổ Hoa sắp bước tới trước mặt cậu
ta thì cậu ta nhảy lên xe đạp ra con đường nhỏ.
Khuôn
viên rộng lớn có hàng trăm hàng nghìn nam sinh đạp xe, nếu bây giờ không đi
theo, có thể cậu ta sẽ chạy mất, không tìm được nữa. Vì vậy Phổ Hoa không do dự
đặt tài liệu đã photo vào trong túi, co cẳng đuổi theo.
Sau
khi tham gia kỳ thi thể dục thời trung học, Phổ Hoa chưa từng chạy như điên thế
này. Vài lần cô bị bỏ xa đằng sau, khi sắp tới gần, Tất Mã Uy lại chuyển hướng.
Từ tòa nhà sinh hóa chạy tới cổng trường, cô đã mệt tới mức thở hổn hển, phải
chống lên tường điều hòa hơi thở hỗn loạn của mình.
Tự
nhiên cô nghĩ đến Vĩnh Đạo năm hai mươi hai tuổi, bí mật đổi tất cả mật mã
thành ngày sinh của cô để cô đoán. Cô hỏi vì sao, anh nói như vậy vĩnh viễn
không thể quên. Thực ra sinh nhật họ không cùng năm, không cùng tháng, chỉ cùng
một ngày. Sự trùng hợp như vậy với người khác cũng chẳng là gì, nhưng đối với
anh lại trở thành “duyên phận” to lớn.
Cuối
cùng Phổ Hoa vẫn bị mất mục tiêu, Tất Mã Uy đạp xe khỏi trường rẽ vào con đường
toàn quán ăn nhỏ. Trên đường đều là người, đạp xe cũng nhiều, giao lộ bị tắc
nghẽn bởi mấy chiếc xe máy tạt qua từ hai hướng, cô lại đuổi theo, đã không còn
thấy bóng dáng của Tất Mã Uy.
Chống
tay lên chiếc ô của quầy hàng bên đường, Phổ Hoa dừng lại để nghỉ. Mồ hôi thấm
qua từng sợi vải áo sơ mi, thấm sang cả áo khoác, nóng hừng hực như nướng cô
trên lửa, cô không dám đi, đoán Tất Mã Uy có khả năng ăn tối tại một nhà hàng
nào đó, liền đi tìm từng nhà một.
Sắp
tới cuối đường, cuối cùng cô phát hiện Tất Mã Uy xách hai hộp cơm đi ra từ một
nhà hàng. Phổ Hoa len qua chiếc xe đạp bên cạnh, không màng tất cả chạy lên tóm
cậu ta, giơ tay gần như sắp chạm vào giá sau xe đạp cậu ta, đột nhiên cậu ta
quay vào ngõ bên cạnh, cô không kịp dừng lại, đâm thẳng vào chiếc xe đạp điện
đi từ ngõ khác ra.
Phổ
Hoa cảm thấy trước mắt tối sầm, phút chốc ngã nhào xuống đất, ngực đau nhói,
túi sách trong tay tung ra, báo cáo đã photo cũng bị rơi ra.
Mất
vài phút cô hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, được người đi đường xung
quanh đỡ lên cũng không quan tâm việc nhặt đồ, tập tễnh đuổi theo Tất Mã Uy,
nhưng xe cậu ta đã biến mất từ lâu.
Trời
dần tối, Phổ Hoa ngồi xổm trên đất nhặt đám tài liệu photo, đột nhiên cô rất muốn
khóc, không chỉ vì chỗ va chạm ở ngực bị đau mà còn vì mấy tờ tài liệu bị lộn xộn
thứ tự, giấy bị thấm nước bẩn.
Trên
xe bus trở về, Phổ Hoa dựa lên thanh lan can, thử đặt tờ giấy rơi ra vào vị trí
cũ, lau sạch chỗ bẩn, nhưng vết bẩn ngược lại càng lau càng loang rộng. Tới
nhà, đối mặt với đống giấy lộn xộn, cô che lên khoảng tím trên ngực, nằm xuống
giường, đau tới mức không dám bôi thuốc lên đó. Buổi tối tuy đã nằm xuống nhưng
cô vẫn không ngừng mơ thấy ác mộng, không phải cô đang đuổi theo Tất Mã Uy mà
là cô rơi vào vực sâu muôn trượng.
Túi
xách bị đứt một bên quai, hôm sau không thể không thay túi đi làm. Cả đêm không
ngủ ngon, khi đi đường toàn thân Phổ Hoa nặng nề, xách túi cũng có chút trầy trật.
Lưu
Yến nhìn thấy vết thương trên tay cô, hỏi xảy ra chuyện gì, Phổ Hoa ngồi thẳng
người gõ bàn phím, chỉ nói bị ngã, lặng lẽ lấy thuốc giảm đau mua trên đường ra
uống. Vì không khỏe, đọc bản thảo cũng khó chuyên tâm, chỉ cần ngồi một lát là
phải điều chỉnh tư thế để vết thương trên ngực đỡ đau.
Buổi
trưa, cô không ăn cơm, chống tay lên tường lên tới tầng thượng của phòng biên tập,
đứng bên cửa sổ hong nắng, nhớ tới lời Lâm Quả Quả viết trong chuyên mục.
“Cảm
giác áy náy trong hôn nhân đến từ đâu? Do bỏ ra chưa đủ? Do phản
bội không chung thủy? Do lừa dối? Do lạnh nhạt? Hay đơn thuần chỉ là cân nhắc lợi
hại, mất đi chỗ nương tựa của chính bản thân tình cảm?”.
Cô có thể nén chịu sự khó chịu trên
cơ thể, nhưng không đủ dũng khí trả lời những câu hỏi sắc bén này.
Cô có cảm thấy áy náy với anh
không?
Nếu đáp án là phủ nhận, thì tại sao
cô không thể quên nổi gương mặt mệt mỏi của Vĩnh Đạo trên ghế sofa tối đó.
Ngẩng mặt nhìn ánh mặt trời, Phổ
Hoa cố gắng hết mức lơ đi sự khó chịu trên cơ thể, nhưng khóe mắt vẫn cay cay,
dường như có thứ gì sắp trào ra.
5-4
Tâm tư tình cảm không ổn định như vậy
kéo dài vài ngày, vết thương trên cổ tay và đầu gối Phổ Hoa đã kết vảy, thi thoảng
cô mở cổ tay áo xoa xoa lớp vảy mỏng manh, trong lòng vẫn nhớ tới tình hình của
phòng thí nghiệm và sức khỏe của Vĩnh Đạo. Ngoài việc viết một lá thư tố giác
việc ăn cắp bản quyền cho tạp chí của trường, cô còn tới trường Đại học Bắc
Kinh hai lần nữa để tìm kiếm tin tức của Tất Mã Uy, nhưng không có kết quả. Điều
duy nhất còn lại cô có thể làm là lấy món tiền ban đầu Vĩnh Đạo để lại chỗ bố
cô cộng thêm chút tiền tiết kiệm rồi gửi hết vào tài khoản của anh.
Gửi tiền xong từ ngân hàng đi ra,
Phổ Hoa tra số dư ở máy ATM, con số hiển thị không đủ tiền trả góp nhà một
tháng và chi phí sinh hoạt cơ bản, đến tiền hàng tháng biếu bố cũng không đủ.
Cô từng nghĩ đến chuyện mở miệng vay Quyên Quyên nhưng nghĩ tới những phiền phức
kéo theo, có lẽ cô hỏi vay hai người bạn làm biên tập thì hơn. Tình trạng túng
quẫn trong cuộc sống không thể đánh gục Phổ Hoa, ngược lại cô đã quen rồi. Những
việc trải qua thời đi học đã rèn luyện khả năng chịu khổ của cô, kiêm thêm ba bốn
phần việc dịch thuật, thù lao cũng không phải quá cao, nhưng đủ để ứng phó với
cuộc sống trước mắt, Phổ Hoa không còn ưu sầu vì chuyện tiền nong nữa. Buổi tối,
miệt mài làm việc tới đêm khuya, bản thảo không khó dịch, nhưng vết thương ở ngực
vẫn đau, thuốc giảm đau cũng không thể làm vết thương khá hơn. Vết bầm tím có
viền ngoài màu tím nhạt, khi tắm thì nhìn thấy, khi ngủ sẽ đè vào, cảm giác đầu
tiên của cô không phải là đau, nhưng luôn nghĩ đến Vĩnh Đạo. Cuối tuần đi chợ
mua đồ, xách giỏ về nhà, đột nhiên cô bị hụt hơi, đau tới mức không đứng thẳng
lưng nổi, không thể không ngồi xuống bậc thang đợi cơn đau dần qua đi.
Vào nhà, bố hỏi sao sắc mặt cô kém
vậy, Phổ Hoa cố gắng gượng cười, chạy vào bếp gói bánh sủi cảo, kín đáo nuốt
viên kháng sinh chống viêm mang theo bên người. Cô vẫn như xưa, rất nhiều chuyện
không thể nói ra lời. Trong nhà đã thiếu đi Vĩnh Đạo, cô không hy vọng lại mang
thêm bất cứ lo lắng và phiền muộn nào cho bố. Những thứ có thể nhẫn nhịn, không
thể nhẫn nhịn, cô đều cắn răng tiếp tục kiên trì. Ý chí của con người thường
ngoan cường hơn người ta tưởng tượng, Phổ Hoa tin vào điều đó.
Cô cũng tin tưởng Vĩnh Đạo có thể
vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất này, trong lòng cô, anh dường như kiên cố
không gì phá vỡ nổi, giai đoạn cô không được như ý, băn khoăn nhất, anh luôn đứng
ra làm chỗ dựa cho cô, bây giờ tuy cô không thể đứng bên cạnh anh, nhưng hy vọng
anh nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, sớm bước ra khỏi bóng tối.
Vĩnh Bác không còn gửi thư liên tiếp
thúc hỏi tiến triển sự việc nữa, Phổ Hoa cũng có cơ hội nghỉ ngơi, đem toàn bộ
tinh lực đầu tư vào dịch bản thảo, không ngừng nhận việc mới. Đến Lâm Quả Quả
cũng nhận ra sự bận rộn khác thường của cô. Sau cuộc họp lựa chọn chủ đề, Lâm
Quả Quả gọi Phổ Hoa đang vội vã về chỗ lại, kéo cô tới phòng họp nói chuyện.
“Sao vậy? Không thích bài viết của
tôi à? Hay không đồng ý với quan điểm của tôi?”.
“Đều không phải, gần đây tôi khá bận”.
Phổ Hoa chột dạ mở tạp chí trong tay, gần đây cô bận tới mức không thể suy nghĩ
kỹ lưỡng về những câu nghiên cứu tình yêu và hôn nhân của Lâm Quả Quả, cho dù
là giới hạn của hạnh phúc hay cảm giác áy náy trong hôn nhân. Chỉ số hạnh phúc
của chính cô vẫn đang giảm, bây giờ xem ra, đối với giai đoạn hôn nhân trước
kia cô vẫn có cảm giác áy náy sâu sắc.
“Cô không giống với các biên tập
khác lắm, hiếm khi nghe cô nói chuyện”. Lâm Quả Quả mỉm cười, nghịch móc treo
di động, sợi dây lóe sáng khiến vẻ mặt ngây thơ của Lâm Bác trên màn hình điện
thoại càng thêm đáng yêu. Cô ấy có khả năng nhìn thấu trái tim người khác, cho
dù cô ấy là một bà mẹ trẻ, hay là một người viết chuyên mục. “Tôi vốn không nhiều
lời… Gần đây quả thật rất bận”. Phổ Hoa dè dặt vén lọn tóc mai, ngại ngùng cong
khóe miệng.
“Rảnh nên muốn tìm cô nói chuyện, vậy
không quấy rầy cô nữa”. Lâm Quả Quả vỗ vỗ mu bàn tay Phổ Hoa rồi đứng lên.
“Nói chuyện gì?”.
“Thói quen nghề nghiệp thôi”. Lâm
Quả Quả không để lộ quá nhiều chi tiết, “Rất tò mò về cô, muốn biết câu chuyện
của cô. Cô làm việc đi, có thời gian nói sau”.
Phổ Hoa không tìm ra lý do từ chối
Lâm Quả Quả, nhưng cô không hề có hứng làm đối tượng nghiên cứu. Tiễn Lâm Quả
Quả xong, một mình cô đứng trong sân phía ngoài phòng biên tập, chăm chú nhìn
bóng dáng xa dần của Lâm Quả Quả. Cô đơn nhưng độc lập, hơi giống như chiếc lá
sắc màu rực rỡ rụng từ cây tử đằng, còn bản thân cô, càng giống những dây hoa tử
đằng tàn lụi héo úa đó, có một ngày sẽ phải trở thành nhánh cây khô trở về với
đất. Đã cuối thu, cuộc sống rối ren lộn xộn khiến Phổ Hoa không có thời gian
quan tâm sự thay đổi xung quanh, cô có thể hiểu được thiện ý của Lâm Quả Quả,
nhưng đã không còn kích động muốn tìm cô ấy để dốc bầu tâm sự như lúc đầu nữa.
Chẳng có thời gian đi thăm Tiểu Quỷ
đi trăng mật trở về, bố cũng quan tâm tới sức khỏe của cô, nói cô gầy đi, bản
thân Phổ Hoa lại không cảm thấy thế, chỉ là càng lúc càng bận. Bản thảo thường
không dịch xong, chỉ cần cô muốn thì bên ban biên tập sẽ liên tục chuyển bản thảo
qua. Tiền nhà cuối cùng cũng đã ổn, nhưng hàng đêm cô vẫn không ngừng mơ thấy
ác mộng, cộng thêm với một bên ngực vẫn đau, cô thường mơ thấy Vĩnh Đạo ho dữ dội,
thậm chí còn ho cả ra máu, máu nhỏ giọt xuống nền tuyết trắng xóa. Nỗi đau đớn
như khoét vào tim gan đó khiến lồng ngực của Phổ Hoa cũng trở nên khó chịu. Mùa
thu đúng đợt khô hanh, nóng bức bố bồi bổ cho cô, ngược lại càng khiến cô bị
nóng trong hơn, ho khan khù khụ không ngừng.
Mỗi lần ho, cô đều nhớ tới Vĩnh Đạo,
không thể không đặt bản thảo trong tay xuống bước tới chỗ thông thoáng hít thở
không khí mát lành. Trong hai năm qua, cô chưa bao giờ liên tục nhớ về tất cả
những thứ liên quan tới anh như vậy. Ngồi trong tàu điện ngầm, đi trên đường,
đi chợ mua đồ ăn, cúi đầu dịch bản thảo, khi tắm gội, sấy tóc, thậm chí cả khi
uống thuốc, anh cũng luôn luôn xuất hiện trong sâu thẳm trái tim cô. Cô đã viết
một tin nhắn hỏi thăm, vốn định gửi đi chúc anh bình an, nhưng vì câu hỏi của
Lâm Quả Quả, cô đành lưu nó trong hộp thư nháp, không mở ra xem.
Cuối tuần hoàn thành vài bản thảo
trong tay, Phổ Hoa chịu không nổi những lời thuyết phục của Quyên Quyên, đến chỗ
Tiểu Quỷ hẹn ăn cơm chay. Trong hội Tiểu Quỷ là người mới bước vào hôn nhân,
nhưng con đường của cô ấy bằng phẳng hơn Phổ Hoa, cũng ngắn hơn, không có sự
nghi ngờ, hiểu lầm, giằng co tới mười bốn năm, khi tình cảm còn tươi mới, vui vẻ
nhất liền làm vợ người ta.
Cuộc họp mặt diễn ra ở một nhà hàng
đồ chay khá nổi tiếng giữa trung tâm thành phố, thức ăn rất ngon. Phổ Hoa và
Quyên Quyên đã mấy ngày không gặp, đương nhiên lại bị cô ấy hỏi đông hỏi tây,
véo véo má, ngoan cố cho rằng cô gầy đi. Họ luôn thân mật như vậy, sẽ không
phai màu do tuổi tác tăng lên, cũng không trở nên xa cách do không thể gặp mặt.
Quyên Quyên nâng chén trà thay rượu,
liên tục chúc nhân sĩ “đã kết hôn” tân hôn vui vẻ, chúc phụ nữ “thoát khỏi biển
khổ” sớm tìm thấy hạnh phúc. Lời chúc như vậy khiến mọi người bật cười, Phổ Hoa
thổi cốc trà Khổ Đinh lặng lẽ không lên tiếng, mới uống được một nửa thì di động
trong túi đổ chuông.
Che màn hình, cô ra ngoài nhận cuộc
gọi, trốn tránh ánh mắt tò mò của mấy người bạn.
“Em đang ở đâu vậy?”. Vĩnh Đạo bên
kia đầu điện thoại luôn vào thẳng vấn đề, giọng nói khác với mấy tuần trước,
nghe rõ ràng hơn rất nhiều.
“Em ở ngoài, đang ăn cơm với bạn”.
Phổ Hoa thành thực trả lời, vốn muốn hỏi anh vài câu, bây giờ thấy dư thừa.
“Có tiện gặp nhau một lát không?”.
“Dạ?”.
“Gặp nhau nhé?”. Anh giống như đang
yêu cầu cô một cuộc hẹn, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Cô nhíu mày với đề nghị của anh, lại
gặp mặt ư? Anh từng nói “lần cuối cùng” nhưng không hề nghiêm túc thực hiện,
sau khi tái hôn năm lần bảy lượt muốn gặp cô.
“Có chuyện gì à?”.
“Đương nhiên! Gặp mặt rồi nói nhé?
Em đang ở đâu?”. Cô có thể nghe thấy âm thanh đường phố trong điện thoại, đoán
anh đang vừa lái xe ngoài đường vừa gọi di động tìm cô.
“Có chuyện gì?”.
“Gặp nhau rồi nói, em ăn trước đi,
sau đó anh tới tìm em?”.
“Không!”. Phổ Hoa từ chối theo bản
năng, hoàn toàn không ý thức được câu này mình lại nói to đến thế, quay đầu lại,
Quyên Quyên đã bước ra ngoài, vẻ mặt kỳ lạ thò đầu ra nghe điện thoại, Phổ Hoa
liên tục lui lại, nắm chặt di động đi về phía cuối hành lang, đứng ở khu trưng
bày nghệ thuật trà vội vàng nói.
“Em không có thời gian, bây giờ
cũng không tiện, có chuyện gì thì có thể nói qua điện thoại”.
Giọng nói bên kia trầm xuống: “Em
đang ở đâu? Đang ở cùng ai vậy?”.
“Em…”. Cô không thích bị anh chất vấn,
nhìn Quyên Quyên đứng từ xa đang khoa chân múa tay, cuống quýt kết thúc cuộc gọi,
“Không nói nữa, tạm biệt anh”.
Vĩnh Đạo vẫn nói ở đầu kia điện thoại,
cô quyết tâm cúp máy.
Về sau mọi người nói chuyện nhưng
Phổ Hoa ít nhiều lơ đãng, anh có việc gì? Không lẽ phòng thí nghiệm lại xảy ra
chuyện?
Tâm trạng như vậy hoàn toàn làm hỏng
buổi gặp mặt của Tiểu Quỷ, Phổ Hoa gần như không ăn gì, chỉ uống hết cốc trà
này đến cốc trà khác. Khi đi rửa tay cùng Quyên Quyên, giữa đường bị cô kéo vào
phòng trống.
Quyên Quyên dứt khoát hỏi thẳng: “Vừa
nãy có phải là Vĩnh Đạo không?”.
Phổ Hoa đành gật đầu.
“Anh ta muốn gì!”.
Đại khái nói rõ ngọn ngành, nhưng
Quyên Quyên lại không hề tức giận, kéo Phổ Hoa ra ngoài.
“Mặc cho anh ta chết, đừng để ý tới
anh ta, thần kinh!”.
Sau bữa cơm, Tiểu Quỷ muốn lái xe
đưa Thái Hồng và Phổ Hoa về nhà, đứng ở chỗ đỗ xe đợi Tiểu Quỷ làm nóng máy, Phổ
Hoa nghe Thái Hồng kể tình yêu mới của cô ấy trong thời gian gần đây, phía xa
có người gọi tên cô, nhìn quanh mới phát hiện người bước xuống từ chiếc xe bên
cạnh là Kỷ An Vĩnh.
Vài người đàn ông cùng xe nối đuôi
nhau vào quán, cậu ta quay người dặn dò người đi cùng một câu, khóa xe đi về
phía Phổ Hoa.
“Sao trùng hợp vậy?”. Cậu ta dừng
cách cô một bước, dường như cố ý duy trì chút khoảng cách, chìa khóa xe xoay
trên tay có móc cài rất quen, “Cậu đến uống trà à?”.
“Không, mình tới dùng bữa”. Phổ Hoa
mỉm cười thân thiện, nhíu mày nhìn Thái Hồng đang ngồi ghế sau trên xe vẫy tay
với mình.
“Nhà hàng đồ chay này khá lắm, bọn
mình cũng thường đến. Bạn cậu đâu?”. Kỷ An Vĩnh để ý thấy Thái Hồng và Tiểu Quỷ.
“Thái Hồng, cùng phòng hồi đại học
của mình, cậu từng gặp rồi, chắc quên rồi?”.
An Vĩnh nghĩ một chút, ngại ngùng
đút tay vào túi áo, “Không nhớ rõ nữa, đã lâu lắm rồi mà. Cậu vẫn khỏe chứ?”.
Phổ Hoa gật đầu, nhớ tới cô gái gặp
lần trước, “Vợ cậu vẫn khỏe chứ?”
“Ừ”. Cậu ấy đáp lại một tiếng.
Hai người không nói gì, im lặng đứng
một lúc, Tiểu Quỷ ấn còi, âm thanh rất lớn, Phổ Hoa nhân cơ hội đó tạm biệt Kỷ
An Vĩnh.
“Mình phải đi rồi, bạn mình đang đợi,
ừm… tạm biệt nhé…”.
“Ừ… Tạm biệt…”.
Cô chạy lên xe của Tiểu Quỷ, lại
không nén được nhìn ra ngoài cửa kính, An Vĩnh vẫn đứng ở chỗ đó, tay đút túi
áo, nhìn về phía cô.
Xe của họ quay đầu, An Vĩnh cũng
quay người bước lên bậc thềm, nhanh chóng biến mất.
Tiểu Quỷ bắt đầu hỏi chuyện tình
yêu của Thái Hồng, Phổ Hoa nghe họ bàn luận sôi nổi, dựa vào cửa không chút hứng
thú.
Cô mở di động ra, có hai tin nhắn
chưa đọc, vì rất ngắn nên không cần mở ra cũng có thể đọc được toàn bộ nội
dung.
“Em đang ở đâu?”.
“Em ở đâu!”.
Người gửi tin nhắn là Vĩnh Đạo, thời
gian gửi cách nhau một tiếng ba mươi lăm phút.