Giường đơn hay giường đôi - Chương 05 - Phần 1

Chương
5:

Phổ
Hoa của hiện thực - hai mươi tám tuổi

5-1

Quá lâu chưa nói chuyện với Vĩnh Đạo,
nghe thấy tiếng “Ừ”, trái tim thấp thỏm căng thẳng của Phổ Hoa cuối cùng mới nhẹ
nhõm vài phần. Cô từng suy đoán anh ở đâu, sống thế nào, trước khi gọi điện
cũng nghĩ làm thế nào bứt ra ngay, nhưng khi nghe thấy anh ho vẫn không nén được
đành lên tiếng hỏi.

“Anh… vẫn ổn chứ?”.

Vĩnh Đạo “Ừ” rất khẽ, bị ngắt bởi một
trận ho, anh vất vả điều chỉnh lại hơi thở, mãi lúc sau vẫn không nói gì. Phổ
Hoa gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi đó của anh, anh chưa bao giờ thuộc
dạng người biết chăm lo cho bản thân, quen sống cẩu thả, khi bị bệnh đến uống
thuốc đúng giờ cũng quên.

“Anh… không sao chứ?”. Tâm trạng phức
tạp, Phổ Hoa tựa vào ban công. Sắc trời u ám tối tăm vô hình trung khiến cho
mâu thuẫn trong lòng cô thêm trầm trọng hơn. Lý trí nói cho cô biết không cần
quan tâm tới anh, mặc kệ anh tự sinh tự diệt đi, nhưng tình cảm bao năm lại khiến
cô không cách nào không lo lắng. Cô rất muốn mang câu “Cầu Nhân không lo cho
anh à?” ra chọc giận anh, nhưng không nói lên lời.

“Có chuyện gì à?”. Anh khàn khàn hỏi,
nghe ra một chút lạnh nhạt.

Phổ Hoa nắm di động nóng rực kề sát
tai, hít thật sâu rồi nói: “Vĩnh Bác… kêu anh nhanh chóng gọi điện về nhà, bố mẹ
anh bên đó…”.

“Biết rồi…”. Vĩnh Đạo thô lỗ cắt
ngang lời cô, “Tự anh biết nên làm thế nào…”.

“Anh…”. Thái độ của anh khiến cô buồn
bực.

“Em nói với anh trai anh, kêu anh ấy
ít quan tâm chuyện của anh đi… Không, em căn bản không cần để ý tới anh ấy, anh
có thể tự mình giải quyết”. Vĩnh Đạo lại dùng cách giải quyết vấn đề như trước
đây, giọng nói lộ rõ vẻ mất bình tĩnh, còn có chút thô lỗ, “Những chuyện này em
đừng quan tâm!”.

“Nhưng em đã gọi điện cho nhà anh rồi…”.
Phổ Hoa bắt đầu hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại đó, càng hối hận để Vĩnh Đạo
biết trong tình trạng này. Điều này đã là gì chứ? Anh ấy lấy người khác, gia
đình còn không biết, xảy ra chuyện tự cô tình nguyện lo lắng cho anh. Nghĩ tới
những lời anh từng nói khi gặp mặt và sự thô lỗ sau đó, cô ý thức được mình đã
phạm phải một sai lầm không nên có, tranh cãi trong bất kỳ vấn đề nào với anh đều
không cần thiết.

“Bỏ đi… Coi như em chưa từng nói”.
Cô chuẩn bị ấn phím ngắt máy, lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại, Vĩnh Đạo hỏi
một câu: “Em chưa nói cho họ biết đấy chứ?”.

Cô không hiểu anh ám chỉ điều gì?
Cũng không trả lời, ấn phím màu đỏ trên di động.

Trở về phòng khách, Phổ Hoa ngồi xuống
đất ôm đầu gối, chỉnh âm lượng ti vi ở mức rất to nhưng không hề xem. Di động đặt
cạnh chân, sau khi chuyển sang chế độ im lặng, màn hình bắt đầu điên cuồng lóe
sáng, một số điện thoại lạ gọi lại, cô không nghe, đợi cho cuộc gọi kết thúc,
sau đó màn hình lại sáng.

Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến anh
đột nhiên thay đổi thái độ, quan tâm chuyện cô có nói với bố mẹ không? Nghĩ lại,
cũng chỉ có khả năng chuyện ly hôn, tái hôn.

Rất nhanh, điện thoại bàn trong
phòng vang lên, tiếng chuông phá vỡ đối thoại của các nhân vật trong ti vi, khuấy
đảo tâm trạng Phổ Hoa lần nữa. Cô dứt khoát rút dây điện thoại ra, chỉnh âm lượng
ti vi ở mức to nhất, đổi sang đĩa Friends, mở xem đại một tập.

Cô nhớ lại tình tiết câu chuyện,
liên tục cảnh cáo bản thân, điều cần làm thực sự không phải là quan tâm Thi
Vĩnh Đạo, mà nên quên anh ấy đi như lời Quyên Quyên nói, quên sạch quá khứ.

Hôm sau đi làm, trên mặt cô xuất hiện
quầng thâm do thiếu ngủ, Phổ Hoa mất rất nhiều thời gian viết cho Vĩnh Bác một
bức email, giải thích tất cả tình hình cô nắm được. Cô rất muốn nói rõ ân oán
những năm nay, để Vĩnh Bác nói cho nhà họ Thi tình hình bọn họ, nhưng nghĩ tới
hoàn cảnh của Vĩnh Đạo lúc này và thân phận lập trường của Vĩnh Bác, Phổ Hoa
lưu bức thư viết được một nửa vào trong thư nháp.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô
trở thành người dễ từ bỏ. Hoặc có lẽ vẫn kiêng dè điều gì? Rất nhiều chuyện trước
kia, đến bạn thân như Quyên Quyên cô cũng giữ kín như bưng, huống hồ, bây giờ
người cần đối diện là hai cụ nhà họ Thi và Vĩnh Bác.

Dường như nhìn ra tâm trạng nặng nề
cả một buổi sáng của Phổ Hoa, ăn cơm trưa xong từ nhà ăn trở về, Lưu Yến vờ như
vô tình hỏi: “Tiểu Diệp, gần đây sắc mặt em luôn rất kém, có phải mang bầu rồi
không?”.

Một câu hỏi vô cùng bình thường lại
khiến Phổ Hoa khiếp sợ, liên tục phủ nhận, cô trở về bàn làm việc trốn mình sau
màn hình vi tính, không muốn giao lưu với bất kỳ ai.

Nhưng khả năng quan sát của phụ nữ
thật đáng kinh ngạc, cũng thật đáng sợ, câu nói gần xa của Lưu Yến là cái bẫy
nhỏ rất khó đề phòng, buổi chiều chị ấy lại hỏi đến chuyện quần áo, đồ ăn, thậm
chí cả chuyện tế nhị vợ chồng, với điệu bộ của người phụ nữ đã kết hôn, chị ấy
hỏi không chút kiêng nể. Phổ Hoa trầy trật trốn tránh, chịu đựng tới lúc tan
làm, cô là người đầu tiên rời khỏi phòng biên tập.

Cô đương nhiên không thể để người
ngoài biết chuyện gia đình của cô, ngồi lên xe, cô vẫn lo lắng tới email trong
thư nháp. Nghĩ đến anh em nhà họ Thi quen biết hơn chục năm, nếu chuyện ly hôn
và tái hôn không giấu được, ắt sẽ có một trận sóng to gió lớn đổ xuống đầu cô.

Sau khi liên lạc điện thoại tối đó,
Vĩnh Đạo lại biến mất không tăm tích, chỉ có Vĩnh Bác gần như ngày nào cũng gửi
mail hỏi thăm tiến triển của sự việc, Phổ Hoa trả lời mập mờ hai lần, tới lần
thứ ba sợ Vĩnh Bác nghi ngờ, không trả lời thư nữa.

Hai hôm sau, gặp Vĩnh Bác trên MSN,
Phổ Hoa không kịp đề phòng nhìn chăm chú vào khung chat anh ấy gửi, sau một loạt
chuỗi nhấp nháy ở màn hình là một hàng chữ đỏ lớn: Rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện
gì? Vĩnh Đạo về Bắc Kinh chưa! Phổ Hoa không dám chạm vào bàn phím, lặng lẽ
nhìn avatar của Vĩnh Bác, không biết cô ngồi đó bao lâu, hệ thống tự động thay
đổi trạng thái của cô thành logout.

Buổi tối trước khi đi ngủ, di động
không thiếu được tin nhắn của Vĩnh Bác, đến hai hôm sau khi cuộc họp biên tập
viên vừa diễn ra được một nửa, Phổ Hoa lại bị đồng nghiệp gọi ra nhận fax, nghĩ
chắc là chuyện của Vĩnh Đạo, cô liền cảm thấy bất an.

Ở cuối hành lang, cô mới lấy giấy
ra, một bản fax cỡ A4, một đoạn dài viết tay, ký tên Vĩnh Bác. Nghĩ do lỗi mạng,
cô không trả lời tin nhắn, anh đành phải dùng cách này để tìm hiểu từ cô. Chỉ đọc
một nửa, Phổ Hoa bèn để bản fax vào kẹp tài liệu, không đọc tiếp.

Cô không quay lại tiếp tục tham dự
cuộc họp, mà trở về văn phòng, ngồi xuống trước bàn làm việc, nhét bản fax vào
ngăn bàn, sau đó mở bức thư mới viết được một nửa trong phần thư nháp ra, nghĩ
một lát, tiếp tục viết.

Vĩnh Bác.

Vừa nhận bản fax của anh xong,
không biết khi nào anh có thể đọc được email của em.

Đừng tức giận, có được không, chúng
em có thể giải quyết vấn đề hiện nay bằng cách thức của người trưởng thành.
Chuyện của Vĩnh Đạo, em biết bao nhiêu đều đã nói cho cả anh rồi, bây giờ anh ấy
không còn ở bên em, đừng truy vấn em nữa.

Em đã gọi điện cho bố mẹ anh, hai
hôm trước em cũng nói chuyện điện thoại với Vĩnh Đạo. Em tin anh hiểu tính cách
anh ấy hơn em, việc kinh doanh của phòng thí nghiệm mấy năm gần đây em chưa từng
hỏi, Vĩnh Đạo cũng không hy vọng em tham gia vào. Về tiền nong, nếu cần em sẽ
giúp. Lời của anh, em đều đã truyền đạt toàn bộ cho anh ấy, có chuyện gì, hai
anh em các anh có thể trực tiếp nói chuyện, đừng thông qua em. Vấn đề anh hỏi
em, thứ lỗi em không thể trả lời, có lẽ anh đi hỏi Vĩnh Đạo thì hơn.

Chúc anh bình an!

Ký tên mình, Phổ Hoa giữ con chuột
dừng một lát ở phím gửi, hạ quyết tâm mới gửi đi. Màn hình hiển thị email gửi
thành công, cô thở dài, dựa vào ghế, lấy ra bản fax của Vĩnh Bác đặt dưới bài dịch,
không muốn nhìn, lại không nén được muốn xem.

Con số thâm hụt mấy chục vạn của
phòng thí nghiệm nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều, Tất Mã Uy thường ngày cần
cù, thật thà, hiền lành đó lại có thể làm ra việc lấy tiền nghiên cứu khiến cô
không dám tin. Tất Mã Uy theo Vĩnh Đạo rất lâu rồi, khi Vĩnh Đạo vắng mặt, cậu
ta cũng coi như trụ cột của phòng thí nghiệm, như vậy người mình giao phó toàn
bộ trách nhiệm lại phản bội mình, tâm trạng Vĩnh Đạo không cần nói cũng biết.

Phổ Hoa không nén được than thở
lòng người khó lường, nhưng, cô có hoàn toàn thấu hiểu Vĩnh Đạo không?

Vĩnh Bác còn hỏi một câu ở cuối bản
fax, khi trả lời thư, Phổ Hoa cố ý lờ đi. Cầu Nhân là ai? Đó là chuyện của Vĩnh
Đạo, không liên quan tới cô.

Trước khi tan làm, cô thu dọn đồ đạc,
Phổ Hoa tưới ít nước cho bồn cây đã khô cạn. Chiếc áo sơ mi mỏng, rộng rủ xuống
mặt bàn, cô vô tình liếc thấy ánh mắt quan sát của Lưu Yến, đành đặt bình phun
nước xuống, cởi cúc dưới ra, dùng hai vạt áo cột chặt một nút trên eo, dường
như muốn nói cho chị ấy biết: Em không mang bầu, đừng nhìn em nữa!

Cô ngồi tàu điện ngầm về nhà. Vì
đúng giờ cao điểm, sân ga chật ních người vừa tan sở. Những người bán sách báo
di động chiếm mất vị trí chờ tàu quen thuộc của Phổ Hoa, cô đi thẳng đoạn cuối
của sân ga, đối diện với đường hầm tối om chờ đợi chuyến tàu tiếp theo vào ga.

Bây giờ trên tay trống trơn, không
nhẫn, không có sợi dây đỏ, trong lòng có chuyện cô chỉ có thể xoa xoa cổ tay trống
không, vờ như ở đó vẫn còn đeo đồ. Thói quen là thứ khó thay đổi, nếu phải dứt
bỏ, nhất định cần có một quá trình, huống hồ phải quên một người sớm chiều ở
bên cạnh hơn chục năm!

Tàu vào ga, hành khách trên toa cuối
rất đông, giây phút cửa mở trào ra ngoài như dòng nước lũ, Phổ Hoa ở khu vực
lên tàu nhẫn nại chờ khách xuống hết. Đối diện với những gương mặt xa lạ, cô vô
thức tìm kiếm gương mặt trẻ trung của Tất Mã Uy, biết rõ không thể vô tình gặp
cậu ta ở đây nhưng cô vẫn ôm tia hy vọng mịt mù. Từ khi biết toàn bộ sự việc có
dính dáng tới cậu ta, cô rất muốn chính miệng hỏi vì sao cậu ta lại làm như vậy.
Vĩnh Đạo đối với cậu ta có tình bạn cùng trường và sự tín nhiệm, lại trọng dụng
và dìu dắt mấy năm nay, xét về tình về lý cậu ta không nên làm như vậy, lẽ nào
vì mấy chục vạn có thể gạt bỏ hết tất cả tình cảm trước đây ư?

Phổ Hoa lên tàu theo dòng người, đứng
ở đuôi khoang tàu không có chỗ ngồi. Sân ga nhanh chóng khuất sau tầm mắt, cô
vô vọng dựa lên lan can chờ đợi trạm dừng kế tiếp. Đột nhiên cô nghĩ đến lần cô
và Vĩnh Đạo cùng lên tàu điện ngầm tới Học viện Ngoại ngữ tham dự kỳ thi phân cấp,
anh bám vào lan can ở cuối toa tàu không người, biểu diễn “vượn gô-ri-la”, chọc
cho cô cười, giảm bớt áp lực. Lúc đó là giữa mùa hè, họ đứng dưới quạt gió của
toa tàu, anh nắm tay vịn kể truyện cười cho cô, cô khẽ dựa vào người anh, ôm eo
anh. Giây phút ngắt điện lúc giao đường, anh cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ giọng
bên tai cô: “Đừng căng thẳng, sẽ thi tốt mà”.

Đây là việc rất xa xưa rồi, có lẽ
là năm vui nhất thời họ học đại học. Toa tàu lắc lư từ từ đi về phía trước, Phổ
Hoa định thần, lướt qua gương mặt của những người xa lạ trong dòng người tuôn
ra cửa, cảm thấy trong những gương mặt và bóng dáng nhiều vô kể kia có người
đang nhìn thẳng vào mình, ngược dòng người đi về phía mình. Ảo giác đó càng lúc
càng mãnh liệt, khiến cô không thể không chớp mắt, nhìn kỹ người đàn ông bước
ra từ khoang tàu khác.

Anh ta mặc một bộ trang phục kỳ lạ,
áo khoác lông màu sậm cỡ rất lớn, mặt để râu, còn đeo kính đen trong tàu điện
ngầm, hình dáng anh khiến Phổ Hoa nghĩ đến một người, cô nhường đường phía trước,
nhưng anh ta không đi qua, mà tháo kính ra tiến lại phía cửa cô đang đứng.

“Là anh!”.

Phổ Hoa giật nảy mình, nghiêng đầu,
đối diện là gương mặt tiều tụy của Vĩnh Đạo, trong lòng cô bỗng thấy nhói đau,
bỏ kính ra, gương mặt anh trông càng tiều tụy. Lông mi bám bụi, khóe mắt có một
vết sẹo chưa khỏi, đặc biệt là đôi mắt anh, mệt mỏi đỏ sọc, giống như lâu lắm
không được nghỉ ngơi, người nhìn như già đi năm tuổi.

“Sao anh…”. Cô há miệng, không biết
nên nói gì.

“Lại đây, có chuyện muốn hỏi em”.
Anh đeo lại kính, nắm tay cô dẫn tới góc toa tàu, tàu đang đi qua đường giao,
Phổ Hoa cảm thấy sau lưng có một cánh tay đỡ mình

5-2

Tàu tới trạm kế tiếp, rất nhiều
khách xuống, họ đứng kề nhau trong khoang tàu có phần rộng rãi, trước mặt là cửa
kính. Phổ Hoa thấy mùi thuốc lá trên áo khoác anh xộc lên mũi, còn pha trộn mùi
ẩm ướt.

Tàu lại chuyển bánh, anh mượn cớ
thân tàu lắc lư, nghiêng người qua, dùng giọng nói người ngoài không thể nghe
được hỏi cô: “Gần đây em có gặp Tất Mã Uy không?”.

Phổ Hoa vô thức nhíu mày, để bản thân
duy trì khoảng cách với anh. Nhưng khi hơi thở của anh phả lên mặt cô, cô nhìn
rõ vết thương đã đóng vảy trên khóe mắt anh và một con người khác của chính
mình hiện rõ trong đồng tử anh. Anh không hề đùa, anh đang nghiêm túc!

“Có gặp cậu ta không?”. Anh lại hỏi
một lần nữa.

Cô không nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi
đó, ngược lại muốn giơ tay chạm vào vết thương nơi khóe mắt anh.

“Anh sao vậy?”.

“Mặc kệ anh, nói cho anh biết có phải
em từng gặp Tất Mã Uy không? Hoặc cậu ta có gọi điện cho em không? Lần cuối hai
người liên lạc là khi nào?”. Vĩnh Đạo nhíu mày vội vã kiếm tìm trên gương mặt
cô, “Hay… em từng đến phòng thí nghiệm?”.

Bị lây sự lo lắng của anh, cô chưa
kịp để ý chỗ tay đau do bị anh nắm, cố gắng nghĩ lại việc liên quan tới Tất Mã
Uy.

“Nghĩ được gì chưa?”.

Cô không chắc chắn lắm, “Sau khi ăn
cơm cùng Vĩnh Bác, em… có gọi điện tới phòng thí nghiệm một lần”.

“Tất Mã Uy nhận điện à?”. Mặt anh sa sầm.

“Vâng”.
Cô gật đầu. “Khi đó anh không có mặt, em…”.

“Bọn
em nói chuyện gì? Chuyện nhà? Hay liên quan tới anh? Cậu ta có hỏi gì em
không?”. Anh thay đổi mục tiêu, ngăn khách đi tàu từ chỗ khác đổ vào, anh dùng
cánh tay chống lên cửa sổ chắn những ánh mắt tò mò đáng ghét đó, “Em nghĩ kỹ
đi, hai người từng nói gì, hoặc cậu ta hỏi những gì?”

Tàu
lại bắt đầu tiến vào đường hầm tối om, Phổ Hoa không nhìn thấy bóng dáng mình
trên kính, cúi đầu, vẫn không thể lơ là sự tồn tại của Vĩnh Đạo.

Nội
dung cuộc điện thoại đó, cô thực sự không còn nhớ nữa!

“Bọn
em từng nói…”. Cô di chuyển mũi giày, không tìm ra bất cứ manh mối có ý nghĩa
nào.

“Ví
dụ…”. Anh ngừng lại một chút, thận trọng nhắc tới mấy từ: “Sinh nhật em?”

“Sinh
nhật em?”. Phổ Hoa không nén được bèn ngẩng đầu lên, nghi ngờ vì sao có thể nhắc
tới điều này, cô gọi điện hoàn toàn vì muốn biết tình hình của anh, còn Tất Mã
Uy hiển nhiên hiểu rõ dụng ý của cô, “Cậu ta hỏi em gần đây có tốt không… nói nếu
rảnh thì ăn bữa cơm… không nhắc tới sinh nhật em… còn có…”.

“Còn
có cái gì?”.

“Còn
có những lời khách sáo bình thường…”.

Vĩnh
Đạo cảm thấy sự khác thường từ biểu hiện của Phổ Hoa, đuổi theo tầm nhìn của
cô, “Cậu ta… thực sự chưa từng nhắc tới sinh nhật em?”.

“Không
có… em không nhớ rõ nữa…”.

Anh
vẫn không từ bỏ, đợi cô nhớ ra điều gì, nhưng Phổ Hoa vắt óc nghĩ, tất cả thứ
có thể nghĩ được chỉ còn lại những điều này.

Tàu
lắc lư một cách khủng khiếp, cô cũng lắc theo, vô thức vịn vào anh để đứng vững.
Tay anh đặt xuống eo cô rất tự nhiên, trước khi cô phản ứng lại, anh nắm chặt
nút thắt trước eo cô.

Họ
rơi vào khoảng im lặng bối rối, ánh mắt anh vẫn dừng trên gương mặt cô, dưới
ánh nhìn trực tiếp như vậy, cô đành trốn tránh nhìn sang bên cạnh.

Trong
tàu vang lên tiếng loa báo trạm đến, tên trạm khiến đầu Phổ Hoa đột nhiên lóe
lên một ký ức mơ hồ.


do dự, đẩy đẩy Vĩnh Đạo.

“Sao
vậy?”.

“Cậu
ta… hình như nhắc tới sinh nhật anh”.

“Sinh
nhật anh? Nói thế nào?”.

“Cậu
ta từng nói khi nào sinh nhật anh cùng đi ăn ở nhà hàng Hàn Quốc mới mở trên đường
Tri Xuân”.

“Còn
gì nữa? Cậu ta nhắc tới ngày nào cụ thể nào không?”.


không hiểu ngày sinh nhật và chuyện của phòng thí nghiệm có liên quan gì tới
nhau, cô lắc đầu.

“Cậu
ta chỉ nói có thế, rốt cuộc là thế nào? Liên quan gì tới ngày sinh nhật?”. Phổ
Hoa bất giác cao giọng, Vĩnh Đạo nhìn xung quanh rồi đưa cô về cửa khoang tàu.

“Xuống
tàu nói chuyện, ở đây không tiện”.

Vào
ga vài phút, họ chưa nói chuyện lại, đứng song song trước cửa khoang tàu, một
tay anh vịn lên thanh vịn cao nhất, một tay đỡ vai cô, vài lần nghiêng đầu ho,
tiếng ho rát như có kim loại xát qua cổ họng. Nghe anh ho, cô không cách nào thờ
ơ, tìm kẹo ngậm bạc hà trong túi đưa anh.

Đi
thang máy trở lại mặt đất, anh giơ tay vẫy xe ở cổng ga tàu điện ngầm, hỏi cô:
“Đi đâu nói chuyện? Chỗ em hay chỗ anh?”.

Phổ
Hoa lúc này mới ý thức được tình hình rất bất tiện, quan hệ bây giờ đều không
thích hợp đi tới cả hai nhà, ở ngoài đường cũng không ổn.


đành đề nghị: “Đi tới quán Starbucks nhé?”.

Anh
dứt cơn ho, cúi đầu phủi phủi áo khoác, ngẩng đầu hỏi cô: “Em thấy thế nào?”.

Cắn
cắn răng, cuối cùng Phổ Hoa vẫn đồng ý về chỗ mình. Sau khi lên xe, anh đọc địa
chỉ rồi len vào ghế sau, ngồi sát bên cạnh cô. Cô hơi dịch sang một bên, vờ
nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nhất thời rất khó hình dung tâm trạng phức tạp của
mình.

Sau
“lần cuối cùng”, một lần nữa anh đứng trước cửa nhà cô, cô từng có suy nghĩ chặn
anh ở ngoài, nhưng khi chìa khóa chuyển động trong ổ khóa, nghe thấy tiếng anh
ho sau lưng, cô lại mềm lòng.

Vào
nhà, Vĩnh Đạo cởi áo khoác lông có mùi khác thường ném xuống đất, bước tới ghế
sofa ngồi xuống, Phổ Hoa mới phát hiện bên trong anh chỉ mặc một cái áo sơ mi
trắng rất mỏng, vạt trước có miếng rách, cổ áo còn thiếu một cái cúc.


rót nước nóng cho anh, lại dấp khăn nóng để anh lau mặt, sau đó chuyển ghế ngồi
đối diện với anh.

Anh
dựa lên ghế sofa, mắt nhìn cô chăm chú, không lên tiếng, gần như có thể nhìn thấu
vẻ bất an của cô. Rất lâu rồi họ không nói chuyện tử tế, thậm chí cũng chưa ngồi
mặt đối mặt một cách bình tĩnh.

Uống
nước nóng xong, tay anh vẽ lên thân cốc, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Phổ
Hoa nhẫn nại chờ đợi, một mặt suy đoán ngọn nguồn sự việc, một mặt lén quan sát
vết thương nơi khóe mắt anh. Cô muốn lấy thuốc ra bôi cho anh, lại muốn chặn đứng
cơn kích động ngu xuẩn như vậy của bản thân. Người nên che chở anh ấy, chăm sóc
vết thương cho anh ấy là Cầu Nhân, chiếc khăn bông nóng đó đã là giới hạn rồi.

“Thực
ra… chẳng phải chuyện tiền nong, bất luận anh trai anh nói với em là bao
nhiêu”. Vĩnh Đạo đặt cốc nước xuống, gối đầu lên cánh tay, mệt bã người dụi dụi
ấn đường, “Anh nói với nhà là tiền, họ có thể sẽ không quá lo lắng. Nếu là tiền,
quả thật không phải vấn đề lớn, tiền có thể kiếm lại được”.

“Vậy
rốt cuộc là cái gì? Vĩnh Bác nói mấy chục vạn? Những thứ đó có liên quan gì tới
Tất Mã Uy?”.


hỏi liên hồi, anh không vội trả lời, mà chỉ nhìn cô không chớp mắt, như chưa từng
quen biết một Diệp Phổ Hoa như vậy.

“Rốt
cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”. Lòng cô càng thêm sốt ruột, thấy anh không nói, có
phần luống cuống.

Anh
ngồi một lúc lâu, cũng nhìn đủ mới bắt đầu nói.

“Phòng
thí nghiệm không thua lỗ nhiều tiền đến thế, mấu chốt là… số liệu và báo cáo
thí nghiệm của mấy hạng mục trong tay”.

Sự
hiểu biết của Phổ Hoa đối với công việc của Vĩnh Đạo cũng chỉ giới hạn ở một
vài đề tài, nhưng lờ mờ nhận thức được tầm quan trọng to lớn của sự việc.

“Báo
cáo làm sao?”.

“Bản
báo cáo cuối cùng…”. Anh dừng lại một chút, “Bị Mã Tất Uy giành phát biểu trước
rồi”.

“Với
danh nghĩa của phòng thí nghiệm?”. Phổ Hoa ôm tia ảo tưởng cuối cùng, Vĩnh Đạo
cười gượng một cái, không trả lời.

Anh
ngửa người dựa vào ghế sofa, nhắm mắt, xem ra rất mệt mỏi. Trong lòng cô, anh
trước nay là Thi Vĩnh Đạo mạnh mẽ, cho dù gặp phải gập ghềnh nào, cũng chưa từng
để lộ vẻ yếu đuối. Đây là lần đầu tiên, anh bộc lộ sự thất bại trong công việc
với cô, khiến quyết tâm của cô lại dao động.

“Sao
có thể… số liệu và báo cáo chẳng phải do anh phụ trách ư?”.

Anh
vẫn nhắm mắt, gương mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo đó.

“Tất
cả lưu trong máy tính của anh… Cậu ta lấy được mật khẩu…”.

“Mật
khẩu gì?”.

Anh
ngồi dậy, tưởng cô vẫn chưa hiểu.

“Cậu
ta đăng nhập vào máy tính của anh, lấy đi cả tập tài liệu, tháng trước đã tuyên
bố kết quả một phần. Còn mật khẩu máy tính anh…”. Ánh mắt anh hơi sa sầm, “Là
ngày sinh của em!”.

Tất
cả sự việc đã sáng tỏ, Phổ Hoa ngồi cứng đơ trên ghế, không biết nên có phản ứng
thế nào với câu nói của anh.

“Hiểu
rồi chứ?”. Vĩnh Đạo hỏi.


không lên tiếng, ngượng nghịu cầm chiếc cốc rỗng trước mặt trở lại bếp, vờ như
đi lấy nước cho anh.

Dựa
vào thành bồn rửa tay trong bếp, trái tim Phổ Hoa rất hỗn loạn, giống như cuộn
chỉ gai rối bời. Đặt cốc nước nóng sang một bên, cô không có dũng khí bước ra.
Suy đi nghĩ lại cùng một vấn đề: Ly hôn hai năm, máy tính của anh vẫn dùng ngày
sinh của cô làm mật khẩu, vì sao?


mở tủ bếp, tất cả đều trống không, đến một gói mỳ tôm cũng không có. Cô lấy nồi
ra, đặt nước nóng, lấy vài quả trứng gà trong tủ lạnh cho vào nước, nhìn nước
chầm chậm từ phẳng lặng không gợn sóng tới khi bọt khí lăn tăn từng lớp lớn nhỏ.


trang lại cho mình, cô bưng trứng gà luộc chín ra, Vĩnh Đạo vẫn ngồi chỗ cũ, dựa
lên thành ghế sofa, Phổ Hoa bước tới mới phát hiện anh đã ngủ rồi. Anh nhắm mắt,
hơi thở đều đều, giống như đứa trẻ bị thương ở ngoài trở về nhà. Vết thương
trên khóe mắt anh cong thành một đường cong vô lực, khiến mũi cô đột nhiên cay
cay, không thể không đặt đồ xuống, vào phòng ngủ lấy chăn mỏng ra.


đắp chăn lên người anh, anh vẫn chưa tỉnh, đầu nghiêng về phía cô. Nhìn gương mặt
quen thuộc đến nỗi như đã được khắc vào tim, cô ngồi xuống, rơi vào một cảm
giác buồn đau không giải thích được.


sao lúc cô nên hận anh nhất lại có thể mềm lòng chứ?

Lau
thứ ẩm ướt nơi khóe mắt, cô đỡ anh nằm lên ghế sofa. Anh hơi động đậy một chút,
miệng lẩm bẩm những từ mơ hồ không rõ rệt, quay đầu rồi lại ngủ say.

Buối
tối, Phổ Hoa thu áo khoác lông phơi trên ban công vào phòng, sờ vào túi áo, lấy
ra vài tờ cuống vé và hộp thuốc rỗng. Có thể anh đã đi tới một nơi rất xa để
tìm Tất Mã Uy, chạy liên tiếp mấy thành phố, chẳng thu được kết quả mới mệt mỏi
trở về nơi này tìm chứng cứ chỗ cô.

Ngồi
đối diện ghế sofa, cô nhớ lại Tất Mã Uy trong ký ức, cậu nam sinh cao gầy cung
kính gọi anh là “anh Thi”, sạch sẽ, gọn gàng, cặp kính vàng nho nhã, mỗi lần gặp
đều thẹn thùng cười với cô. Cô rất có thiện cảm với cậu ta, cảm thấy cậu ta giống
một người. Bây giờ xem ra, cô nhìn nhầm rồi!

Vắt
áo khoác bên cạnh ghế sofa, cô nhẹ nhàng trở về phòng mình, trước khi rời đi,
cô đứng rất lâu trước ghế sofa nhìn chăm chú dáng vẻ anh ngủ.

Phổ
Hoa lại mất ngủ, nửa đêm bị tỉnh giấc bởi tiếng mở cửa, đi dép bước ra ngoài,
Vĩnh Đạo đã không còn ở đó nữa. Trên ghế sofa chỉ còn lại chiếc chăn mỏng đã gấp,
để lại dấu vết anh từng nằm, trứng gà trên bàn thiếu hai quả, vỏ trứng bóc ra
được vứt gọn trong thùng rác.


bước ra ban công, nhìn ra ngoài theo thói quen. Trong đêm, ngoài ánh đèn lác
đác, cái gì cũng không nhìn rõ. Anh có lẽ cũng đang đứng ho dưới gốc cây nào
đó, hút thuốc, hoặc cô đơn rời đi.

Bức
tranh đó vặn xoáy vào trái tim cô đến đau đớn, nhoài người lên lan can ban
công, cô lặng lẽ rơi lệ.

Sáng
sớm ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lên mắc áo từng treo áo khoác của anh, trên đó
trơ trọi, bất động đứng im, cô vẫn muốn khóc.

Anh
đã đi đâu? Sau này sẽ thế nào?

Biết
rõ không nên nhớ, nhưng cô không thể ngăn bản thân, hết lần này đến lần khác,
nghĩ đi nghĩ lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3