Giường đơn hay giường đôi - Chương 04 - Phần 2

Ba
ngày ôn tập ở nhà, Phổ Hoa đi tới trường một lần, quyết định cho mình cơ hội cuối
cùng trước khi thi.


để lại một bức thư trong hòm thư, liên quan đến vấn đề chọn ban xã hội hay ban
tự nhiên, trong đó cũng nói đến phiền não và một vài lo lắng của cô.

Chìa
khóa vừa rút ra từ ổ khóa, giọng Thi Vĩnh Đạo từ trên trời rơi xuống ngay sau
lưng cô.

“Diệp
Phổ Hoa, cậu đang làm gì đấy?”.

Cậu
ấy dắt xe đạp, nhân lúc cô hoảng hồn chưa kịp trấn tĩnh liền giật mất chìa khóa
trong tay cô.

Cậu
ấy vứt xe trên sân tập thể dục, kéo cô lên tầng thượng “giải quyết” vấn đề. Các
lớp khác còn đang học, trong trường khắp nơi ra vào đều có giáo viên và học
sinh, Phổ Hoa không muốn nhưng sau một rồi chọn lựa vẫn đi lên theo.

Nhảy
lên bậc cao nhất, cậu ấy bình tĩnh ngồi xuống, chìa khóa kẹp giữa các ngón tay,
biểu hiện thâm sâu khó dò, hỏi cô: “Vừa nãy cậu làm gì? Chìa khóa ở đâu ra?”.


đứng dưới hơn chục bậc, vặn vẹo mép áo, muốn xông lên giật lại chìa khóa, đành
nói: “Mượn… của Phong Thanh…”.

“Thật
không?”. Cậu ấy nắm tay thành nắm đấm, chìa khóa biến mất, chỉ còn lại các khớp
xương rõ rệt càng lúc càng siết chặt, “Cậu cần chìa khóa làm gì?”.

“Tìm
thư…”.

“Thư
gì?”. Cậu ấy càng nói càng gay gắt

“Thư
của mình…”. Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ âm ỉ của cậu ấy, vốn đuối lý
càng không dám nhìn thẳng cậu ấy.

Cậu
ấy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy lên đi xuống tầng dưới, miệng hét: “Được, bây
giờ mình đi hỏi Phong Thanh”.

Vỏ
bọc chồng chất những lời bịa đặt bỗng chốc vỡ tan, Phổ Hoa giơ tay ra cản nhưng
Thi Vĩnh Đạo tưởng cô muốn giành chìa khóa.

“Ở
đâu ra? Cậu nói thật với mình?”. Cô càng biểu hiện lo sợ, ngược lại cậu ấy càng
chắc chắn, vừa như có ý vừa như vô tình bước từng bậc lại gần cô.

Nói
dối nữa chắc chắn cũng chẳng qua nổi, Phổ Hoa đành cam chịu nói ra sự thật, cô
nói: “Là mình… đánh thêm chìa khóa…”.

“Cậu
đánh thêm làm gì?”. Khóe miệng cậu ấy nở một nụ cười xấu xa, cuối cùng nắm được
thóp cô rồi.

Phổ
Hoa lùi lại tới chỗ không thể lùi được nữa: “Không… Không làm gì…”.

Thi
Vĩnh Đạo lại ngồi xuống bậc thềm, ôm cánh tay, nét mặt như đang suy nghĩ vấn đề,
làm ra vẻ nghiêm túc như thật. Phổ Hoa co rúm lại, không dám động đậy.

“Cậu
nói… làm thế nào?”. Cậu ấy đứng lên, giống như quan tòa từ trên cao nhìn xuống.

“Mình
không biết”. Phổ Hoa trả lời đúng sự thật, bị tia sáng sắc nhọn trong mắt cậu ấy
châm đau nhói, đầu cúi gằm xuống.

“Mình
đưa chìa khóa cho Phong Thanh, khai báo rõ ràng với cậu ta, để giáo viên giải
quyết!”.

Cậu
ấy thử thăm dò, quả nhiên thấy cô sợ tới mức mặt trắng bệch, giống con thỏ nhỏ
kinh hãi, nụ cười trên mặt cậu ấy dần dần nở rộng.

“Thi
Vĩnh Đạo! Cậu… Cậu đừng nói… Cậu đừng nói được không…”. Phổ Hoa cầu khẩn.

“Vậy
mình có lợi gì không?”. Cậu ấy công khai thảo luận với cô về điều kiện, Phổ Hoa
không nghĩ ngợi liền gật mạnh đầu.

“Mình
nói gì cậu cũng đều đồng ý?”.


gật đầu như giã tỏi, tay vặn mép áo bắt đầu run rẩy.

“Vậy
được rồi… cậu qua đây!”. Cậu ấy đút chìa khóa vào túi áo, vẫy tay với cô.

Phổ
Hoa lê bước chân lên bậc thềm cậu ấy đứng.

Cậu
ấy dẫn cô bước lên sân thượng của trường. Bước ra giữa liền quay lại, dang rộng
hai cánh tay.

Phổ
Hoa đứng ở cửa lúng túng không biết phải làm sao.

“Cậu
muốn… làm gì…”.

“Cậu
qua đây… để mình ôm một cái…”. Cậu ấy kiên định dang rộng hai tay, “Ôm kiểu… bạn
bè…”.

Phổ
Hoa sững người, một lúc sau tưởng rằng cậu ấy đùa. Đợi tới lúc ý thức được là cậu
ấy làm thật, cứng đờ tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Cậu
ấy giơ chiếc chìa khóa ra, cầm trong tay cho cô nhìn thấy, bình tĩnh hỏi cô:
“Nghĩ xong chưa?”.

Gió
thổi tung mái tóc Phổ Hoa, che cả mắt cô. Sự dè dặt, lưỡng lự, nỗi hoảng sợ con
trai của đứa con gái mười lăm tuổi thu hết trong đáy mắt Vĩnh Đạo.


đứng ở cửa vào rất lâu, cuối cùng vẫn bước đến.

Giây
phút này cậu đợi rất lâu rồi, lâu tới nỗi mỗi bước đi của cô, cũng khiến lòng
bàn tay cậu không ngừng đổ mồ hôi.

Cuối
cùng cô bước tới trước mặt cậu, nhắm mắt, hai hàng mi dày rung rung sợ hãi,
khóe miệng như sắp khóc.

Cậu
đưa hai tay vòng quanh cô, cúi đầu lướt qua má, sượt đến bên tai thậm chí cả chỗ
hõm ở cổ. Cô rất trắng, đốm nhỏ tàn nhang trên cánh mũi màu hồng. Bờ vai mềm mại
dường như không chịu được khi bị cậu nắm chặt. Nhưng đây không phải cái ôm mà cậu
muốn, cậu muốn cảm nhận hơi ấm da thịt cô, cảm nhận sự run rẩy của cô, tự mình
khám phá mùi vị huyền ảo mơ hồ trên cơ thể cô.

Khi
cô tưởng rằng đã kết thúc, cậu bỗng xốc mạnh hai nách nâng cô lên, giống như
người bố ôm đứa con nhỏ, muốn toàn bộ con người cô tan vào trong vòng tay cậu,
hai người bỗng chốc đều không thể thở nổi, ngực áp ngực, má áp má.


kinh hãi kêu lên một tiếng, bắt đầu vùng vẫy hoảng loạn, đấm vào vai, cánh tay
cậu, hai ba cái liền bị cậu ôm chặt.

“Mình
thích cậu…”. Cậu nói như mê sát bên tai cô, cố chấp quay cằm cô lại, nhìn vào đồng
tử màu nâu đậm của cô.


không nói gì, bờ môi run rẩy.

Trước
khi cô khóc thật, cậu đặt cô xuống đất một cách tiếc nuối, nhét chìa khóa vào
tay cô, vuốt tóc cô và lùi sang một bên.

“Nhanh
đi đi… Mình không nói với Phong Thanh…”. Cậu ấy cười mãn nguyện. Nhìn cô lau mắt,
thật giống như chịu uất ức, miệng méo xệch chạy đi.

4-4

Cái
ôm trên tầng thượng suýt khiến Phổ Hoa sợ tới mức ngã bệnh, hai ngày trốn tránh
Thi Vĩnh Đạo trốn tới mức căm phẫn, hôm đó kỳ thi vi tính tổ chức cùng một địa
điểm thi, cô vừa vào đã thấy cậu ấy đang ở chỗ ngồi liền chạy ra ngoài, may mà
được giám thị coi thi gọi lại.


không hận cậu ấy, chỉ là thực sự sợ, cậu ấy có thể làm bất cứ việc gì, cô tin
thế.

Cũng
may Thi Vĩnh Đạo biểu hiện rất lịch sự, làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng
không tiếp cận cô, đa phần là “theo dõi” từ xa.

Trước
kỳ thi cuối kỳ, Phổ Hoa đưa vở tiếng Anh cả năm cho Kỷ An Vĩnh mượn photo, lại
đặt trên bàn bản photo phóng to chép lại cẩn thận bảng tốc ký ngữ pháp mà cậu ấy
nhờ. Mấy hôm sau, tài liệu ôn tập tiếng Anh đó rất nhanh được truyền tay nhau
trong lớp, nam sinh mỗi người một bản, còn bảng tốc ký ngữ pháp thì chỉ có Kỷ
An Vĩnh và vài người bạn thân chia sẻ, đương nhiên không thể thiếu Thi Vĩnh Đạo.
Thi Vĩnh Đạo photo bảng tốc ký thành mấy bản, bọc ngoài vở bài tập các môn, khiến
Phổ Hoa rất bối rối, vài lần nộp bài tập đều hận không thể rút vở bài tập của cậu
ấy ra ném đi. Cậu ấy chính là có bản lĩnh khiến lòng dạ cô thêm rối bời khi cô
hoảng loạn.

Quyên
Quyên ngày ngày ở bên cạnh Phổ Hoa, nhanh chóng nhận ra điều gì đó. Chất vấn Phổ
Hoa kể tình tiết, cô chỉ kể qua cái ôm đó, cô thề sống chết cũng không mở miệng,
dường như nó đã trở thành một điều sỉ nhục lớn trong đời cô.

Thành
tích thi môn vi tính rất nhanh đã có, bức thư Phổ Hoa gửi cho Kỷ An Vĩnh lại
không có hồi âm, đang lúc do dự nhất trong việc lựa chọn ban xã hội và ban tự
nhiên, cô đành thỉnh giáo Khổng Khiêm - trạm trưởng đài phát thanh sắp tốt nghiệp.

Phổ
Hoa và Khổng Khiêm cũng có thể coi là có tình nghĩa anh em khóa trên khóa dưới
làm việc chung với nhau, lại cùng khóa cùng lớp với em trai anh ấy, vì vậy Khổng
Khiêm đặc biệt cầm tài liệu giới thiệu vài trường đại học cho Phổ Hoa, rất vui
vẻ giúp đỡ.

Họ
hẹn gặp nhau ở Kiến Nhất, Khổng Khiêm cầm bảng điền nguyện vọng giải thích cái
lợi và cái hại của ban xã hội, ban tự nhiên và căn cứ chọn ban. Sau đó gặp Khổng
Nhượng tan học, cũng cùng ngồi nói chuyện về việc chọn ban.

Tuy
anh em nhà họ Khổng là người ngoài, nhưng Phổ Hoa rất vui mừng vì có thể nghe ý
kiến của họ. Mỗi lần hỏi Quyên Quyên vấn đề này, quả bóng cao su lại đá về chân
cô. Quyên Quyên chưa bao giờ quyết định thay cô, đến chủ ý của bản thân cô ấy
còn lười, lời nói chí lý đến nay đều là câu: Mặc cho số phận. Cũng vì thế, Ngu
Thế Nam - người thi cấp ba ở trường khác đã trở thành một giai đoạn lịch sử được
lật qua.

Phổ
Hoa cũng không dám giao quyền quyết định cuối cùng cho một kỳ thi có tính ngẫu
nhiên, cô cũng thử bày tỏ suy nghĩ với bố mẹ, nhưng hiệu quả không ổn, ngược lại
mẹ còn trách cô học lệch, khiến cô càng không có lòng tin tiếp tục học môn tự
nhiên.

Nói
chuyện xong với anh em nhà họ Khổng, ra khỏi Kiến Nhất, trong lòng Phổ Hoa cơ bản
đã có phương hướng. Hỏi Khổng Khiêm về kỳ thi đại học sắp tham gia, anh ấy vẫn
chưa nói thì Phổ Hoa nhìn thấy Thi Vĩnh Đạo và anh em “nhóm bốn người” từ bên
kia đường đi tới. Ra đa trong cơ thể cô khởi động trong chớp mắt, coi như không
nhìn thấy cậu ấy, co rúm người lại giữa hai anh em nhà họ Khổng, rón ra rón rén
bước đi. Chưa đi bao xa thì nghe thấy một hàng xe đạp đổ cái rầm phía sau.

Kết
thúc kỳ thi cuối kỳ hôm đó, bố mẹ đưa Phổ Hoa đi ăn bữa cơm ở quán Pizzahut,
coi như tiệc chúc mừng thành công, kết thúc lớp mười. Sau khi mẹ mất việc, đối
với cuộc sống nhà họ Diệp giật gấu vá vai mà nói, bữa ăn fast food này tương đối
xa xỉ.

Vấn đề chọn ban treo lơ lửng chưa quyết làm
phiền Phổ Hoa, nhưng cô vẫn được hưởng niềm vui đã lâu không còn. Trong thời
gian gần một năm, cô chưa từng ăn một bữa cơm ngon lành cùng bố mẹ, bố mẹ cũng
đã lâu không cười trước mặt cô. Bố lấy trà thay rượu, Phổ Hoa và mẹ nâng chén
trà, chúc mừng cô đỗ vào lớp trọng điểm của khối mười một.

Sau
bữa cơm này, ba người nhà họ Diệp đã đạt được mục đích bước đầu, Phổ Hoa học tự
nhiên, sau đó bố mẹ ký tên xác nhận, Phổ Hoa điền vào bảng nguyện vọng chọn ban
của mình.

Thành
tích kỳ thi cuối kỳ và bảng xếp hạng rất nhanh liền có, ba học sinh ưu tú được
chọn làm cán bộ lớp cũng đã được xác định trong cùng một ngày, nhưng những việc
này đều không liên quan tới Phổ Hoa. Cầm bảng xếp hạng, cô nhất thời có chút sửng
sốt, thấp hơn dự đoán rất nhiều, lại cùng điểm với Cầu Nhân, xếp trong mấy thứ
hạng cuối của lớp. Chủ nhiệm tìm Phổ Hoa, qua thảo luận với các giáo viên bộ
môn, đề xuất cô suy nghĩ lại việc chọn ban tự nhiên.

Mức
thay đổi lớn như vậy khiến Phổ Hoa thực sự trở tay không kịp. Buổi trưa, cô và
Quyên Quyên bàn bạc trên tầng thượng cũng không có kết quả. Buổi tối, cô ngồi
trên giường rút thăm, chọn năm trong tám, có bốn cái đều là ban xã hội. Cô tính
điểm số không được lý tưởng trên bảng thành tích, dùng bút chì mô phỏng chữ ký
của mẹ, sau lại xóa, nằm trên giường vẫn chưa có chủ ý của riêng mình.

Hôm
hết hạn nộp bảng nguyện vọng, tan học Phổ Hoa bất ngờ thấy mẹ đợi ở cổng trường.
Từ khi học tiểu học, trừ năm lớp một, mẹ chưa bao giờ đến đón Phổ Hoa. Bà hiếm
khi mặc một bộ quần áo trịnh trọng như vậy, chiếc váy là trong lễ biểu dương của
xưởng hồi xưa Phổ Hoa mới thấy bà lôi ra mặc. Điều khác nhất là vẻ mặt mẹ, lờ mờ
ẩn giấu chuyện gì đó.

Mẹ
đưa cô về chỗ bố, bố đã làm một bàn thức ăn ngồi đợi, trong đó có vài món Phổ
Hoa rất thích nhưng phải đợi dịp lễ tết mới được ăn, thậm chí bố còn gói bánh sủi
cảo, đặt một bát giữa bàn.

Ba
người ngồi vào vị trí quen thuộc quanh bàn, Phổ Hoa trấn tĩnh tinh thần, cố mỉm
cười, tay cầm đũa bất giác hơi run.

Bữa
cơm này rất lặng lẽ, ngoài chiếc ti vi trong phòng khách đang phát tin tức buổi
tối, ba người đều không nói chuyện. Bố mẹ thay phiên nhau gắp thức ăn, múc canh
cho cô, đợi tin tức tối phát xong, trong phòng chỉ còn tiếng đũa bát chạm vào
nhau.

Đúng
tám giờ, thu dọn nhà bếp xong, bố gọi Phổ Hoa vào phòng khách. Mẹ ngồi ở vị trí
thường ngày, Phổ Hoa đứng giữa hai người.

Bố
rút ra một phong thư từ trong túi, đặt trên bàn đẩy tới trước mặt Phổ Hoa.

“Hoa Hoa, cái này cho con”.

Phổ Hoa bước lên trước mở phong thư
ra, trong đó là năm trăm tệ. Cô không hiểu tiền này là thế nào, cũng không dám
cầm, sợ hãi vòng tay ra sau lưng.

“Hoa Hoa, bây giờ, ban tự nhiên và
xã hội cũng đã chọn xong, hai năm sau còn một chặng đường rất dài, tự con phải
cố gắng, bố mẹ không giúp con được nhiều, chúng ta quả tình không theo kịp thời
đại rồi. Giờ con cũng sắp mười sáu tuổi rồi, học lớp mười một coi như đứa trẻ lớn,
có vài chuyện cha mẹ không định giấu con nữa, chỉ hy vọng không ảnh hưởng tới
thành tích và việc học sau này của con”. Mẹ nhìn bố một cái, lại đẩy phong thư
ra, “Hoa Hoa, bố và mẹ … đã quyết định chia tay, hôm nay chính thức nói cho con
biết. Sau này, con sống với mẹ ở nhà ông ngoại, khi nào muốn gặp có thể qua
thăm. Sắp nghỉ hè rồi, tự con thu dọn đi nhé, chuyển quần áo và sách thường
dùng đi”.

Trong đầu Phổ Hoa “ầm” một tiếng, cả
người lảo đảo, tưởng mình nghe nhầm.

Bố nhét phong thư vào tay Phổ Hoa,
vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Cầm đi con, có việc thì về đây, bố…” nói tới một nửa, cuối
cùng bố nghẹn ngào rời phòng khách. Bố lẻ loi đứng trên ban công không trở lại,
bóng lưng bố không còn khỏe mạnh như cô vẫn quen thuộc và dựa dẫm nữa, xem ra bố
đã già rồi, không chỉ đơn giản là tóc bạc.

Mẹ bước tới xoa đầu Phổ Hoa, ôm cô
vào lòng, cô ngây ngốc đứng nghe lời an ủi rập khuôn của mẹ. Bức thư và số tiền
trong tay đều rơi xuống đất.

Tối đó, Phổ Hoa và mẹ chen chúc
trên chiếc giường nhỏ của cô, sau khi tắt đèn, trong bóng tối mẹ kéo tay cô, cô
láng máng nghe thấy tiếng nghẹn ngào của mẹ, buông tay xoay người nằm quay lưng
với mẹ, nhắm mắt cũng không thể nào ngủ nổi.

Sáng hôm sau, bố mẹ chưa dậy, Phổ
Hoa đã thu dọn cặp sách ra khỏi nhà, đạp xe tới nhà ông ngoại, gom hết quần áo
và sách bình thường để bên đó vào trong một cái túi, trước khi ra khỏi cửa lại
xin ông ngoại hai mươi tệ.

Cô không đi học mà mang túi quần
áo, sách vở, đạp xe từ nhà ông ngoại về con ngõ nhỏ nhà mình, lại đạp từ nhà
mình về ngõ nhà ông ngoại. Buổi trưa cô đạp xe đến mệt, trở lại trường dùng số
tiền hai mươi tệ mua hai mươi cốc phô mai ở cửa hàng Kiến Nhất, đến ven hồ,
nhìn hồ nước đọng, cô chảy nước mắt ăn từng miếng lớn.

Cuộc đời vốn nên chua ngọt giống
phô mai, nhưng cuộc đời cô lại đổi vị, cô bất lực trước mọi thứ xảy ra trước mắt,
chỉ có thể nuốt nghẹn vị chua ngọt, nếm nước mắt của chính mình.

Trước khi nghỉ hè, Phổ Hoa giấu người
lớn điền vào bảng nguyện vọng chọn ban xã hội, tuy có đi ngược với ước nguyện
ban đầu của cô nhưng giây phút cuối cùng giao nộp bảng nguyện vọng, cô cảm thấy
không nên hối hận. Cuộc sống trước kia đều là người khác lựa chọn cho cô, lần
này cô muốn lựa chọn một lần vì mình.

Bảng phân lớp phát xuống đúng hôm
nghỉ hè, Phổ Hoa cầm bảng danh sách một mình ra khỏi lớp, ngồi trên tầng thượng,
nhìn mặt trời chói chang. Ánh nắng gay gắt thiêu đốt toàn thân, cô rút ra những
đồng tiền lẻ nóng bừng trong túi, đếm từng tờ, đếm rồi lại quên là bao nhiêu, đằng
sau vọng lại tiếng bước chân, có người đứng sau lưng cô, lặng lẽ dùng cơ thể nắng
cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìn vầng thái dương,
bướng bỉnh từ chối bóng dáng che phủ ấy, thậm chí giơ tay đẩy cậu ấy, ra hiệu bảo
cậu ấy rời đi.

Ánh mặt trời lại thiêu đốt đỉnh đầu
cô, cậu ấy lùi lại, lặng lẽ ngồi cách chỗ cô không xa, phơi nắng cùng cô, đưa từng
tờ tiền cô trải dưới chân cho cô.

4-5

Phần lớn thời gian nghỉ hè, Phổ Hoa
đều làm thêm ở những nơi được cô của mình giới thiệu, bố gần như đón cô hàng tối,
hai bố con cùng từ chỗ làm thêm về nhà, có lúc giải quyết bữa tối ở quán ven đường.
Mẹ lại đến nói chuyện với Phổ Hoa vài lần, thử thuyết phục cô cùng tới ở nhà
ông ngoại, nhưng đều bị cô từ chối.

Trước khi vào năm học, Phổ Hoa lấy
mấy trăm tệ tiền đi làm thêm cộng với tiền mừng tuổi cô cậu cho thành một nghìn
tệ đưa bố. Bố xoa đầu con gái nghẹn ngào, bố lấy một chút trong tiền tích lũy
bao năm ra, trước khai giảng hai ngày lắp điện thoại cho gia đình.

Đối với nhà họ Diệp khi đó, điện
thoại là thứ đồ vô cùng xa xỉ, bố bình thường vốn dĩ không cần dùng, lắp điện
thoại hoàn toàn là để Phổ Hoa vui vẻ. Ông thấy con gái hàng ngày làm thêm, học
tập một cách bình thản, nhưng lại không cảm thấy cô vui vẻ.

Điện thoại quả thực khiến Phổ Hoa
hưng phấn hai ngày, cuộc điện thoại đầu tiên cô gọi cho ông ngoại, khéo léo nói
với mẹ rằng cô muốn ở cùng bố. Sau đó, Phổ Hoa gọi cho Quyên Quyên, còn Kỷ An
Vĩnh, tuy thuộc làu số nhà cậu ấy nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn không gọi.

Kỷ An Vĩnh ủng hộ việc cô chọn ban
xã hội, cậu ấy tặng cô một quyển thơ song ngữ Trung - Anh Tuyển tập Tagore để
chúc mừng cô, trang bìa phía trong còn trang trọng ký tên cậu ấy. Phổ Hoa bọc
bìa thật đẹp, đặt ở chỗ có thể thuận tay lấy, học mệt liền mở ra đọc một bài
thơ của Tagore.

Cô thích nhất bài Khoảng cách xa nhất
trên thế giới, có thể đọc thuộc lòng một đoạn:

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là em đứng trước anh, nhưng
anh lại không biết em yêu anh;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải em đứng trước anh nhưng anh không biết em yêu anh, mà là yêu đến cuồng
si nhưng không thể nói rằng em yêu anh;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải em không thể nói em yêu anh mà là nhớ anh đến đau thấu tim gan nhưng
chỉ có thể giấu sâu vào tận đáy lòng;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải em không thể nói em nhớ anh mà biết rõ yêu nhau nhưng không thể ở
bên nhau;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, mà là rõ ràng không thể ngăn cản
hơi thở này, nhưng phải cố ý giả vờ không chút quan tâm.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải rõ ràng không thể ngăn cản hơi thở này, nhưng phải cố ý giả vờ không
chút quan tâm, mà là dùng trái tim lạnh lùng, đào một con kênh không thể vượt
qua giữa em và người yêu em;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới không
phải khoảng cách giữa cây và cây mà là nhánh cây cùng sinh trưởng trên cùng một
gốc nhưng không thể nương tựa vào nhau trước những cơn gió;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải những nhánh cây không thể nương tựa vào nhau mà là những vì sao nhìn
nhau nhưng không có quỹ đạo gặp gỡ;

Khoảng cách xa nhất trên thế gới
không phải quỹ đạo giữa các vì sao mà là cho dù có quỹ đạo gặp gỡ thì trong chớp
mắt cũng không cách nào tìm kiếm;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
không phải trong chớp mắt không cách nào tìm kiếm mà là chưa gặp nhau đã định sẵn
không cách nào ở bên nhau;

Khoảng cách xa nhất trên thế giới
là khoảng cách giữa cá và chim, một con trên trời, một con lại lặn sâu dưới đáy
biển.

Khoảng cách giữa cô và Kỷ An Vĩnh rốt
cuộc bao xa, là trong chớp mắt không cách nào tìm kiếm? Không có quỹ đạo gặp gỡ?
Hay đã định sẵn không cách nào ở bên nhau? Phổ Hoa hiểu, sau này không còn cùng
lớp, rất nhiều việc cô kỳ vọng nhưng việc chưa từng xảy ra cuối cùng sẽ không
có kết quả. Cô không có dũng khí để cậu ấy biết, cũng không thể đường đột nói
ra. Điều cô có thể làm chính là chờ đợi. Cảm xúc trong bài thơ và hiện thực khiến
cô chìm sâu trong sự chờ đợi buồn khổ mà không cách nào tự thoát khỏi, không biết
những ngày tháng như vậy bao giờ mới kết thúc.

Người phản ứng mạnh nhất đối với việc
cô học ban xã hội là Thi Vĩnh Đạo. Hôm cầm bảng thành tích, cậu ấy ngồi bên cô
mấy tiếng đồng hồ, cô không quay lại nhìn cậu ấy, không để cậu ấy nhìn thấy cô
khóc, cậu ấy cũng không nói gì, gấp tiền lẻ thành con thuyền nhỏ, bảo tháp, máy
bay, quần áo, cuối cùng là một trái tim nhàu nhĩ. Tan học, cậu ấy đạp xe theo
cô cả đường, đến nỗi cô đành không về nhà mà đạp xe men theo đường lớn, đi tới
nỗi lạc cả đường, dừng bên hồ.

Cậu ấy ngồi cùng cô trên bờ, cách một
đoạn, luôn luôn canh phòng, hình như cho rằng cô muốn làm việc gì ngu xuẩn. Thực
ra, cô chỉ nhặt vài viên đá ném xuống hồ, khiến nước bắn tung tóe. Cậu ấy cũng
ném theo, lực ném rất mạnh, bắn cả vào người lạ đang câu cá bên hồ, bị người ta
mắng cho vài câu.

“Thi Vĩnh Đạo, cậu muốn làm gì?”.
Cô không hiểu.

“Sao cậu lại học xã hội!”. Cậu ném
một đống đá sang bờ bên kia, “Mình không chịu nổi chính trị và lịch sử… làm thế
nào...”.

Thực ra cậu ấy muốn nói: “Nếu không
có hai môn chết tiệt ấy, mình chắc chắn sẽ theo cậu học xã hội!”, nhưng cô lại
hiểu rằng cậu ta ghét ban xã hội.

“Cậu thực sự… không có tố chất học
xã hội!”. Cô rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, “Thi Vĩnh Đạo, cậu là
thiên tài môn hóa, sau này… đừng lãng phí thời gian đợi mình!”.

Cô nói như vậy, cũng làm như vậy, đạp
xe vào ngõ nhỏ gần nhất, không ngừng thay đổi phương hướng để cắt đuôi cậu ấy.

Tuần nghỉ hè cuối cùng, họ không hề
có bất cứ liên hệ nào. Ngoài Quyên Quyên, Phổ Hoa không thân với mọi người
trong lớp 10(6), bao gồm cả Kỷ An Vĩnh. Cô cũng trở nên trầm mặc kiệm lời, quen
chìm đắm trong thế giới một mình.

Sau khi những món đồ cuối cùng của
lớp 10(6) chuyển khỏi khu nhà ba tầng, Phổ Hoa chính thức tạm biệt tập thể lớp
đã chung sống hai năm, cầm giấy thông báo đi tìm phòng học lớp văn mới trong
tòa nhà. Lịch sử truyền thống của trường học là sau lớp mười một thì lớp xã hội
và lớp tự nhiên không cùng tầng, Phổ Hoa bị đưa vào lớp 11(7), vẫn ở tầng cũ,
còn lớp 11(6) được điều lên tầng cao nhất vì là lớp trọng điểm. Điều này có
nghĩa là cơ hội gặp mặt càng ít hơn, cho dù cô và Quyên Quyên, Kỷ An Vĩnh hay
Thi Vĩnh Đạo.

Quyên Quyên hỏi cô: “Cam lòng
không?”.

Phổ Hoa nói: “Đây có lẽ là việc
hay”.

Phổ Hoa mang theo vầng hào quang
thành tích bước gần tới lớp 11(7), thực ra cũng mang theo nỗi lo sợ và bất an
bước vào một môi trường xa lạ. Đa phần học sinh lớp xã hội đều rất nhanh chóng
chấp nhận cô, cũng có một bộ phận nhỏ vẫn giữ thái độ xem thường và đố kỵ có ý
cô lập cô. Lần thi môn xã hội đầu tiên, Phổ Hoa đứng thứ thứ bảy trong lớp, lần
thứ hai đứng thứ ba, lần thứ ba đứng đầu.

Quyên Quyên cảm thấy vui mừng vì sự
nở mày nở mặt của cô, đồng thời lại tiếc vì cô đã bỏ ban tự nhiên.

Phổ Hoa dẩu môi, không khóc cũng chẳng
cười, chỉ nói: “Mình không hối hận”.

Nói nhiều như vậy, tự cô cũng đã
tin. Học xã hội hay học tự nhiên, ngày tháng cũng như cũ.

Vài tuần sau, Quyên Quyên mang đến
một lời đồn đại bất ngờ, Kỷ An Vĩnh “lại lần nữa” yêu rồi, mà nhân vật chính lần
này lại là Cầu Nhân.

Trong lúc giải lao của trận thi đấu
bóng rổ giữa lớp xã hội và lớp tự nhiên, biết được việc như vậy, Phổ Hoa không
thể không kinh ngạc, lại muốn bản thân biểu hiện bình tĩnh. Người cô kết bạn
trong lớp xã hội - Mộc Hải Anh cũng ngồi bên cạnh, nhưng dường như đã tỏ trong
lòng từ lâu. Sự thật chứng minh, tất cả mọi người đều đã biết, chỉ có cô vẫn bị
che mắt, không biết chút gì.

Nghỉ giải lao giữa hiệp, Phổ Hoa
nhìn xuyên qua mọi người thấy Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân đang nói chuyện ngoài sân,
Cầu Nhân chính tay bưng nước khoáng, Kỷ An Vĩnh để chiếc khăn lau mồ hôi lên
vai cô ấy. Năm đó trong buổi tổng duyệt tiết mục chào mừng ngày Quốc khánh của
trường, Phổ Hoa một lần nữa chứng thực lời của Quyên Quyên. Là bạn nhảy, Kỷ An
Vĩnh và Cầu Nhân phối hợp ăn ý, cách trao đổi ánh mắt của họ là thứ Phổ Hoa
chưa từng nếm thử.

Đọc chán tập thơ của Tagore, Phổ
Hoa đổi sang cuốn Đi tìm thời gian đã mất của Marcel Proust, cô mượn của bạn học
Tưởng Trung Thiên. Tuổi cô vẫn chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ được tư tưởng trong
sách nhưng ngày tháng thực sự như nước chảy vội vã không quay trở lại.

Mộc Hải Anh nói, cả một mùa thu Phổ
Hoa đều có chút u buồn không vui, hàng ngày không nề hà phiền phức cầm chìa
khóa chạy đi chạy lại giữa hòm thư và lớp học. Cô không làm cán sự môn tiếng
Anh nhàn hạ, nhưng lại đảm đương chức cán bộ đời sống. Mỗi lần tay không từ cổng
trường trở về, cô như người mất hồn, có thể một mình đi trên hành lang, đứng
ngơ ngẩn rất lâu.

Quyên Quyên không ngừng mang đến những
chuyện của lớp 11(6), hy vọng việc tám chuyện có thể cuốn đi nỗi buồn của Phổ
Hoa, ví dụ như Lý Thành Tự đã yêu, Doãn Trình và một người nào đó trong lớp xã
hội cũng thành đôi, Thi Vĩnh Đạo lên báo trường… nhưng Phổ Hoa thường nghe xong
rồi quên, điều cô muốn biết nhất là lá thư thứ ba cô viết cho Kỷ An Vĩnh, cậu ấy
đã nhận được chưa.

Cùng với lá thư chìm trong biển lớn,
mùa đông lớp mười một năm đó khiến Phổ Hoa cảm thấy vô cùng lạnh, chưa đến
tháng mười hai đã có một trận tuyết rơi. Cô ngã bị thương ở cổ tay phải trên đường
đi học, trước liên hoan Noel vẫn phải đeo dây cố định.

Các lớp đều trang trí một cách khí
thế ngất trời để chìm đắm trong không khí ngày lễ, nhưng Phổ Hoa lại cầm thiệp
chúc mừng nhận được trốn ra ngoài. Cô ngồi trên bệ cửa sổ có lò sưởi, vẽ trái
tim có hai nửa vỡ trên cửa kính, chờ trái tim tan vỡ ấy biến thành những giọt
nước.

Sau khi quen một mình, cô dần dần không
cảm thấy thế nào là cô đơn, thế nào là không cô đơn nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3