Chân trời góc bể - Chương 09

Chương 9. Cổ tích tình yêu

Tôi xoa cánh tay đau nhức, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.

Ánh mặt trời sáng trong xuyên qua cửa sổ kính, chiếu xuống nền nhà màu trắng
sữa, căn phòng sáng choang, sạch sẽ, tinh khôi, không còn một chút dấu vết của tội
ác.

Lâm Quân Dật đứng bên cửa sổ trong bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, vạt áo bay
bay, hiền hòa và tao nhã.

Anh ta đang ngây người nhìn cốc sữa bốc khói trong tay, những ngón tay thon
dài liên tục động đậy, có lẽ do quá nóng.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã nhận ra, ánh mắt mông lung di chuyển
về phía tôi, trên mặt là nụ cười trong veo.

Đó đích thực là nụ cười của thiên sứ...

Nếu không phải trên cổ tay tôi vẫn còn vết tím, trên cơ thể tôi vẫn còn dấu
hôn, tôi nhất định cho tất cả là ác mộng.

Nếu bây giờ anh ta hỏi: “Tại sao cô ngủ trong nhà tôi?”, tôi nhất định nghi
ngờ thần kinh mình có vấn đề!

May anh ta không nói, đi rất chậm về phía tôi, đưa cốc sữa đến trước mặt
tôi: “Uống đi.”

Giọng nói đó quá dịu nhẹ!

Tôi hất văng chiếc cốc, nhìn sữa bắn tung tóe, nỗi hận trong lòng cũng giảm
ít nhiều.

Tôi nói: “Đừng diễn trò với tôi!”

Anh ta khẽ than một tiếng, quàng tay ôm vai tôi, giọng như dỗ cô tình nhân
hờn dỗi: “Em muốn thế nào?”

Tôi hất tay anh ta: “Sao tối qua anh không hỏi tôi muốn thế nào?”

Môi anh ta hơi run, mím lại thành đường thẳng, ánh mắt từ mặt tôi di chuyển
đến nhưng mảnh cốc vỡ trên nền nhà.

“Chuyện này có xin lỗi hoặc giải thích đều vô dụng, giống như cốc thủy tinh,
đã vỡ rồi, có tiếc cũng không thể cứu vãn...”

Tôi buộc lòng thừa nhận, chuyện đã xảy ra không thể nào cứu vãn!

Tôi không có khả năng khiến anh ta bị trừng phạt đích đáng, lại không biết
đòi gì ở anh ta, cho nên không biết nói thế nào.

Anh ta nhìn tôi, mắt sáng hơn bao giờ hết: “Tôi thừa nhận tối qua tôi quá
đáng, nhưng cô có chắc cô không có ý quyến rũ tôi?”

“Tôi không...”

“Ồ... Cô không?!” Anh ta nhếch mép. “Cô không thường xuyên nhìn trộm tôi,
cô không cười gợi tình với tôi, cô không tỏ ra bé nhỏ, yếu ớt trước mặt tôi, cô
không đến nhà tôi lúc nửa đêm...”

Tôi không muốn phản bác, nói gì cũng chỉ là biện bạch.

Lâm Quân Dật nói không sai, tôi là thư ký của anh ta, nửa đêm cởi quần áo
trong nhà anh ta...

Nói không quyến rũ anh ta, e chẳng ai tin.

Vậy một người đàn ông lịch lãm như anh ta đi cưỡng bức phụ nữ, có ai tin?

Anh ta quá coi thường tôi, tôi cũng đánh giá anh ta quá cao.

Lâm Quân Dật dừng lại, rồi tiếp: “Thực ra, lúc đầu tôi không hề có ý nghĩ
trái đạo với cô, tôi biết cô đã có gia đình, tôi cũng sắp kết hôn. Tôi hoàn toàn
không muốn dính líu tới cô, cũng không muốn gây cho cô bất kỳ rắc rối nào... Tôi
nhận cô vào làm là do thương xót, chỉ muốn cho cô một công việc ổn định, muốn cô
không phải liên tục thay đổi công việc vì vấn đề cá nhân, không phải ở bên rìa những
giao dịch tình tiền.”

Tôi lặng lẽ nghe anh ta nói. Tôi thừa nhận quả thực Lâm Quân Dật rất tốt
với tôi, một ông chủ tốt hiếm có.

“Nhưng những cử chỉ gợi tình của cô từng giờ, từng phút làm lòng tôi rung
động, khiến tôi mê loạn, nhưng tôi luôn kìm nén. Không muốn có bất cứ quan hệ thân
mật nào với cô, không muốn phá hoại gia đình cô, tôi muốn cô làm thư ký lâu dài
cho tôi, cũng muốn duy trì quan hệ công việc thuần túy. Nhưng cô vẫn thử thách sức
chịu đựng của tôi, ánh mắt âu yếm của cô khiến tôi có cảm giác cô muốn đi xa hơn
trong quan hệ với tôi...”

“Ý anh là tất cả là lỗi của tôi?”

Lâm Quân Dật ngẩng đầu, lắc cổ tay, xương ngón tay kêu răng rắc, gằn giọng
nói mấy từ: “Diêu Băng Vũ, cô cho là mình đúng?”

Mặc dù không biết tại sao bỗng dưng anh ta lại phẫn nộ, nhưng tôi hoàn toàn
có thể cảm nhận sự phẫn nộ anh ta cố nén.

Anh ra hít sâu nhiều lần, cuối cùng bình tĩnh trở lại: “Thôi, chuyện đã qua,
ai đúng, ai sai thì có nghĩa gì? Tôi mệt rồi, cô muốn thế nào tùy ý.”

Tôi muốn thế nào?

Tôi không biết những người đàn bà khác gặp tình hống thế này sẽ làm gì, có
lẽ sẽ kêu khóc đòi giết anh ta, kiện anh ta ra tòa, hoặc đòi bồi thường món tiền
lớn, đương nhiên cũng có thể có người bắt anh ta chịu trách nhiệm.

Còn tôi, ngoài ra đi, không thể làm được gì...

Thực ra, tôi chỉ là một phụ nữ bề ngoài có vẻ kiên cường, nhưng bên trong
rất yếu đuối. Mỗi khi gặp vấn đề không thể đối diện, tôi chỉ biết chạy trốn, buộc
mình quên chuyện đã qua.

Tôi vội vàng bước đến bên chiếc đi văng, cầm túi của mình, đi ra cửa.

Tôi vừa mở cửa thì cánh tay đầy thương tích lại bị anh ta giữ lại.

“Diêu Băng Vũ, muốn đi thì cô cũng phải nói rõ với tôi!”

“Tôi không có gì để nói với kẻ điên khùng như anh.”

“Cô không, nhưng tôi có!” Anh ta nắm tay tôi, giữ chặt, ngực phập phồng rất
lâu, mới cất giọng khàn khàn: “Tôi hỏi cô lần cuối... Làm nhân tình được không?
Không can dự vào cuộc sống của nhau, không để bất kỳ ai biết?”

“Anh!” Anh ta lại phát điên, xem ra không phải là vấn đề ban ngày hay ban
đêm mà là đối diện với tôi, anh ta trở nên bất thường.

“Mỗi người đều có cái giá của mình, tôi tin là cô có... Bất luận điều kiện
gì, tôi cũng chấp nhận!”

Tôi giật bàn tay bị anh ta siết đến đau điếng: “Đời này anh đừng mơ, tôi
tuyệt đối không chà đạp bản thân mình mà đi làm tình nhân của anh!”

“Vậy cô phô ra cái vẻ phong tình để kiếm sống thì không phải là chà đạp bản
thân? Hay là cô cảm thấy khoe nhan sắc trước mặt nhiều người đàn ông hãnh diện hơn
trước mặt một người đàn ông?”

Tôi căm hận tát vào mặt anh ta, vốn muốn nhìn thấy bộ dạng nhục nhã của anh
ta, kết quả lại thấy mắt mình mờ ướt...

Lúc này tôi rất muốn kiêu hãnh ngẩng đầu, nhưng tôi không làm được, lời nói
của anh ta đâm vào vết thương vẫn rỉ máu ở sâu trong lòng tôi.

Bốn năm nay, tôi tự cho là mình sạch sẽ, đoan chính, nhưng chẳng qua tôi
chỉ là món đồ chơi trong mắt đàn ông, điều này tôi rõ hơn ai hết.

Còn tôi rốt cuộc là vì cái gì?

Tôi mồ côi, không nơi nương tựa, không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào,
duy trì cuộc sống tự ti, kham khổ.

Bao nhọc nhằn cũng một mình gắng gỏi, chẳng qua vì người đàn ông lòng mình
oán hận nhưng không thể quên...

Cuối cùng vẫn không dám nhìn thẳng vào hiện thực.

Biết rõ là không thể, không nên nhưng vẫn lặng lẽ thầm mong một ngày nào
đó Trần Lăng bất ngờ xuất hiện, nắm tay tôi và hỏi: “Em có bạn trai chưa?”

Tôi khuỵu xuống sàn, cắn chặt răng không để mình bật khóc...

Trần Lăng, nghĩ tới cái tên đó, lòng tôi lại quặn thắt như bốn năm trước.

Được ai đó ôm vào lòng ấm áp.

Tôi ngước mắt, không nhìn rõ nét mặt, chỉ nghe thấy trái tim anh ta đập từng
tiếng nặng nề.

“Buông ra, tôi xin anh!”

“Tôi đưa cô về, sau này cô muốn thế nào thì sẽ là như thế, tôi sẽ không ép
cô...”

Trở về nhà, tôi giở cuốn sổ lưu niệm đã ngả màu vàng, nét chữ cứng cáp của
Trần Lăng tuy hơi mờ nhưng vẫn xuyên thấu hồn tôi, đâm nát trái tim tôi...

Tuổi thơ của tôi trôi qua trong cô nhi viện.

Những đứa trẻ mồ côi không được ai bảo vệ, thương yêu tính cách đều ngang
bướng. Bạn bè xung quanh đa phần lầm lì, ít nói, chỉ có tôi hay nói hay cười.

Cho nên lúc chín tuổi, tôi được nhận làm con nuôi, mẹ nuôi tôi gần năm mươi
tuổi, không quá già nhưng cuộc đời nhiều bất hạnh.

Bà không hay nói, nhưng hay nhìn vào bức ảnh nói một mình.

Bà không hay cười, nhưng hay nhìn vào bức ảnh cười ngây ngô.

Năm mười bốn tuổi, tôi mới biết người đàn ông trong ảnh là chồng bà, qua
đời vì một tai nạn xe hơi hai mươi năm trước.

Còn bà nhận nuôi tôi là để cuộc sống bớt cô đơn.

Một cô bé mười bốn tuổi không thể hiểu chờ đợi vô vọng nghĩa là gì, nhưng
tôi vô cùng khao khát tình cảm đó, luôn cảm thấy đó là thứ có thể giúp mình thoát
khỏi cô đơn.

Năm mười bốn tuổi, tôi thực sự đã gặp...

Đó là một buổi tối, trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một đám con trai từ
trong ngõ chạy ra, trong đó có một người tay giữ vai trái lết trên mặt đất, nghiến
răng lau vết máu trên mặt.

Tôi biết anh, có lẽ nên nói, nữ sinh trường tôi không ai không biết anh.

Anh là Trần Lăng, trong bảng xếp hạng thành tích cuối năm, tên anh luôn ở
vị trí nổi bật nhất, trong những trận thi đấu bóng rổ, anh luôn di chuyển một cách
đẹp mắt nhất...

Tôi nhớ rất rõ, lần đầu gặp anh trong trường, mắt anh long lanh dưới ánh
mặt trời, sống mũi thẳng, làn môi mỏng, khuôn mặt thanh tú, đẹp đến sững sờ.

Người anh hơi gầy, không thật hài hòa với chiều cao một mét tám nhưng bộ
đồng phục học sinh trên người giống một kiệt tác hoàn mỹ của nhà thiết kế thời trang
danh tiếng.

Tôi nhìn thấy Trần Lăng gắng đứng dậy rồi loạng choạng ngã xuống, không nén
được chạy đến đỡ.

“Anh có sao không?”

Anh ngước nhìn tôi, cắn môi không nói.

“Sao bọn chúng đánh anh?”

“Không biết!” Lần này còn không ngẩng đầu.

Bình thường thấy anh hay cười, sao giờ lại lầm lì như vậy?

“Em đưa anh đi viện nhé?”

“Không...” Anh đứng lên, chữ “cần” còn chưa kịp nói, đã lại ngã nhào.

Nhìn anh đau đớn, cắn môi đến bật máu, tôi không đành, vội dìu anh đến bệnh
viện. Đưa anh vào viện rồi, tôi lại không yên tâm ra về, liền hỏi: “Điện thoại nhà
anh thế nào, để em báo với người nhà một tiếng.”

Anh kinh ngạc nhìn tôi như nhìn một con ngốc.

Tôi hỏi: “Sao thế?”

Trần Lăng nói nhỏ: “Không sao!”

Không rõ vì lẽ gì, ánh mắt và vẻ gan lì của anh lại in sâu vào lòng tôi.

Hôm đó, tôi cùng Trần Lăng đợi rất lâu ở phòng khám, mùi thuốc sát trùng
nồng nặc cũng không cảm thấy khó chịu...

Tình yêu thầm lặng thời thiếu nữ luôn trong trắng, đẹp như thơ, được yêu
Trần Lăng, người tình trong mơ của bao nữ sinh, chắc chắn sẽ rất ngọt ngào nhưng
cũng có phần vô vọng.

Tuổi mười lăm của tôi trôi qua như vậy...

Mỗi ngày tôi đều dậy rất sớm, chuẩn bị xong xuôi, đợi đến đúng bảy giờ là
ra khỏi cửa bởi Trần Lăng luôn đúng bảy rưỡi đi đến cổng trường. Về sau tôi mới
biết đó là do tôi luôn xuất hiện ở đó lúc bảy rưỡi.

Ngày nào tôi cũng đến lớp anh rủ cô bạn Na Na đi ăn trưa, có điều, ngay Na
Na cũng biết, tôi tìm cô ấy chỉ là cái cớ.

Mỗi chiều tan học, khi chúng tôi đi ngang qua nhau ở cổng trưởng, tim tôi
luôn đập mạnh.

Mỗi lần chúng tôi vô tình bắp gặp ánh mắt nhau, tôi cứ ngơ ngẩn mãi, thầm
nghĩ liệu anh có nhớ mùi thuốc sát trùng nồng nặc ở phòng khám trong bệnh viện không,
nhưng lại lập tức phủ định ý nghĩ đó bởi vì Trần Lăng chưa bao giờ nhìn thẳng vào
tôi, cho dù có lúc ánh mắt vô tình gặp nhau, anh cũng lập tức nhìn đi chỗ khác...

Cho nên, tôi chưa bao giờ ảo tưởng, chỉ âm thầm viết tình cảm đó vào nhật
ký, để nó trở thành một hồi ức ngọt ngào đượm buồn...

Tình yêu thường bắt đầu từ những cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ rồi lớn dần trong
sự tình cờ như vậy.

Hôm đó tan học, tôi định rủ Na Na cùng về. Đến lớp của anh, tôi mới phát
hiện bên trong chỉ có một mình anh đang chăm chú làm bài.

Tim tôi loạn nhịp, không khí xung quanh dường như bị rút hết, tôi cố gắng
thế nào cũng không thể xua đi cảm giác nghẹt thở.

Đang định bỏ chạy, nhưng không kịp, anh đã ngẩng đầu. Tôi đành gắng trấn
tĩnh, nén xúc động, tỏ vẻ bình thường hỏi: “Dương Na có đây không?”

Bàn tay tôi để sau lưng vẫn run run, mặt nóng bừng bừng, tôi tưởng mình đã
quá thảm hại, nhưng phản ứng của Trần Lăng còn thảm hại hơn.

Anh đứng bật dậy, nói nhanh: “Dương Na đi rồi.”

Do đứng lên quá vội, Trần Lăng vô ý làm rơi cuốn sách trên bàn. Vội cúi nhặt,
cánh tay va vào cạnh bàn, khuôn mặt đẹp nhăn nhó, đỏ lựng vì đau...

Lúc đó, tôi cảm thấy cánh tay mình cũng đau.

“Cảm ơn!” Tôi nấn ná không muốn bỏ đi, cũng không dám mở miệng.

Khi tôi không tìm ra câu nào để nói, quay người đi ra thì nghe thấy Trần
Lăng gọi tên tôi.

“Diêu Băng Vũ.”

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra tên mình hay như thế, nghe như tiếng suối
reo, chim hót, gió thổi.

Anh biết tên tôi, nghĩa là anh cũng để ý đến tôi.

“Anh là Trần Lăng.”

Tôi ngỡ ngàng... Anh không biết ở trường, anh là nhân vật hot thế nào ư,
lại còn phải tự giới thiệu?

Anh không biết trong bảng thành tích cuối năm luôn xuất hiện tên anh?

Có lẽ tất cả nữ sinh trong trường đều biết anh là Trần Lăng, thậm chí cô
chủ quán cơm bụi cũng biết.

Thấy tôi hoàn toàn không hiểu ý, Trần Lăng thất vọng cúi đầu, bối rối mân
mê bìa cuốn sách: “Anh tưởng em vẫn còn nhớ anh, hồi nhỏ chúng ta cùng sống trong
cô nhi viện... về sau em được nhận làm con nuôi.”

“Anh cũng là trẻ mồ côi sao?”

Thì ra anh là trẻ mồ côi, thảo nào trong bệnh viện, khi tôi hỏi số điện thoại
nhà riêng, anh lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị như vậy.

Thảo nào tính anh gan lì như vậy.

“Em có nhớ anh không?” Anh cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ hơn ánh nắng ngoài
kia.

Trần Lăng? Tôi cố nhớ tên các bạn trong cô nhi viện. Ngoài một “anh trai”
người thấp, hơi béo tôi nhớ láng máng, những bạn khác không có ấn tượng gì.

Tôi ngây người lắc đầu rồi gật đầu thật mạnh. Ngốc quá, không nhớ thì không
thể giả vờ nhớ hay sao?

“Hồi đó chúng ta thường chơi với nhau.” Trần Lăng thấy tôi ngây ra, nụ cười
vụt tắt, cắn môi nói: “Hồi đó anh hơi thấp bé, có lẽ em không để ý...”

“Có... có!” Tôi vội nhấn mạnh, mặc dù quả thật tôi không nhớ chút nào. Tôi
biết rằng những đứa trẻ từ nhỏ không có bố mẹ thường rất yếu đuối, có khi chỉ một
chút sơ suất cũng làm chúng bị tổn thương. “Em vẫn nhớ, anh thay đổi nhiều quá!”

“Đúng!” Giọng anh bỗng cao lên như một nốt nhạc lay động dây đàn lòng tôi.

“Sau này nếu có thời gian thì đến chơi nhé!”

“Vâng!”

Lúc đó tâm hồn chúng tôi sao mà gần gũi, tôi nhìn thấy đằng sau vẻ ưu tú
của anh là một tâm hồn nhạy cảm, dễ có cảm giác tự ti như tôi, nụ cười như ánh mặt
trời che giấu trái tim dễ vỡ như thủy tinh.

Tôi hiểu sự thông cảm, quan tâm mà anh khao khát, cũng nhìn thấy nỗi lo sợ
bị tổn thương của anh.

Những đứa trẻ mồ côi có lẽ đều như thế, luôn muốn giấu tất cả, nỗi đau khổ
dù lớn đến đâu cũng giấu kín đến rữa nát trong lòng, không thích thổ lộ với ai.

Tôi khao khát có một người để gửi gắm tình cảm, lại lo sợ mình thật lòng
trao gửi, người ta lại thờ ơ...

Sau hôm đó, quan hệ của chúng tôi có bước tiến triển lớn, đã đến giai đoạn
nhìn thấy nhau là cười, thỉnh thoảng còn vẫy tay chào nhau.

Trong nhật ký của tôi, ngày nào cũng có một đoạn dài viết về từ: “Hi!” vô
cùng êm ái đó.

Một hôm, trên xe bus, tiếng hét của cô gái phía sau làm tôi chú ý: “Này!
Nói mau, các cậu đánh Trần Lăng phải không?”

“Đúng, hắn quá kiêu, dám coi thường anh trai tôi... Học giỏi thì có gì ghê
gớm, không dạy hắn một bài học, hắn lại tưởng...”

“Nói vớ vẩn, Trần Lăng không quen các người, tại sao lại đánh anh ta?” Giọng
cô ta hình như rất tức giận.

“Xót phải không? Xót cũng chẳng ăn thua, Trần Lăng không thích cậu.”

“Tôi nói thích anh ta hồi nào... Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”

“Cho cậu biết cũng chẳng sao. Tốt nhất là cậu thôi đi, Trần Lăng thích Diêu
Băng Vũ rồi.”

“Vớ vẩn!”

“Không tin thì tùy cậu! Nói thật, Trần Lăng bị đánh là do anh ta khiêu chiến,
lại không biết lượng sức, dám yêu cầu anh trai tôi tránh xa Diêu Băng Vũ...”

“...”

Những lời sau tôi không thể nghe lọt, hôm đó Trần Lăng bị đánh là do tôi?
Trong đầu tôi bỗng hiện lên ánh mắt kiên cường, giọng nói bướng bỉnh: “Không biết!”

Thì ra bọn họ đánh nhau hôm đó không phải là ngẫu nhiên mà là vì Trần Lăng
muốn giúp tôi.

Anh làm vậy là do chúng tôi quen nhau từ nhỏ hay do nguyên nhân nào khác?

Bất luận là nguyên nhân gì, tôi nghĩ... ít nhất tôi nên cám ơn anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3