04. Cửa hàng Mộc Lan - Phần 4

Phần 4: Chàng trai yêu tôi là bầu trời

18.

Alex đèo tôi vòng quanh thành phố. Hôm nay là ca trực của BJ
và Vương Minh. Tôi mở cửa sổ, luôn thế, tận hưởng những cơn gió mát từ biển thổi
vào. Singapore được bao bọc bởi biển. Đất nước hải sư có nhiều nhất một thứ màu
- màu xanh. Khắp nơi tràn ngập cây, hài hòa trong bầu không khí êm ả. Chiếc xe
lao vụt trên đường cao tốc BKE, dẫn ra nơi những dòng sông đổ về...

East Coast một ngày đẹp trời.

Ánh sáng của bầu trời xanh thẳm buông xuống những bờ sóng cạn.
Tôi ngồi giữa bãi biển, xung quanh là cát trắng mịn, ăn kem mà Alex mua. Anh ngồi
cạnh tôi, miệng cũng nhấm nháp MacDonald’s Ice Cream. Chúng tôi lặng lẽ một lúc
cho đến khi hai đứa ăn hết phần kem của mình. Alex quay sang tôi:

- Giờ thì em có thể kể.

Tôi nói về Nick, như đã hứa. Alex ngồi nghe trong yên lặng.
Tôi kể hết. Cảm giác về anh. Hình ảnh của Vins. Cái nắm tay. Nụ hôn nhẹ vào má
khi anh đưa tôi về. Chiếc mô tô màu bạc đẹp đẽ. Với Alex, tôi chẳng có gì để giấu.

Nghe xong, anh khụt khịt mũi, nhún tay trên cát như những
phím đàn:

- Vậy em tự nghĩ đi, em yêu Nick hay chỉ yêu những gì Nick
thuộc về Vins.

Tôi im lặng hồi lâu, nghe tiếng sóng biển dội vào câu hỏi. Rồi
tôi quay sang Alex, trả lời:

- Điều tệ hại là em không biết.

Tôi nói xong câu ấy thì trời bỗng nhiên sầm sì, mây nhanh
chóng kéo đến như phản đối câu trả lời tệ hại, ngu xuẩn của tôi.

19.

Thật kỳ lạ, khi chúng tôi về đến cửa hàng Mộc Lan thì những
đám mây lại kéo đi đâu mất, như là hù dọa tôi mà thôi. Vương Minh đưa tay đẩy
rèm cửa sổ ra cho thoáng khi tôi bước vào. Nó quay ra nhìn tôi và Alex vẻ tò
mò. Alex cười, nhún vai vẻ không liên quan đến ánh mắt ấy.

Tối qua, Nick đèo tôi về nhà trên chiếc mô tô giống trong
phim Ghost Rider tôi từng xem, anh ấy gọi nó là Chopper gì đó. Thật sự,
ngồi sau lưng một chàng trai cao lớn thật thích, tôi núp dưới những cơn gió khắp
nơi. Nick lái xe rất nhanh, đến nỗi tôi biết dẫu mình có hét lên chắc cũng bị
âm thanh vù vù đang lọt vào kẽ tai át đi. Tôi không ôm Nick mà bám chặt vào áo
anh, có lẽ như thế khiến tôi thấy thoải mái hơn. Đó là cảm giác thật tuyệt. Tôi
nhìn thấy anh nhếch mép cười qua gương, nụ cười khác biệt.

Chỉ khi ấy, tôi quên đi Vins.

- Vào kho lấy đôi giày màu đỏ vẽ Luis Royo, Myn.

Tiếng Alex làm tôi giật mình.

Tôi biết hình ảnh của chính Nick đang chiếm dần cuộc sống
tôi, như những đôi giày xếp đầy ngăn tủ cũ kỹ, nhưng không thể bỏ qua.

20.

Tháng Tư bắt đầu bằng ngày nói dối, và tình yêu cũng vậy.
Vương Minh đứng trước cửa phòng tôi rồi lại chạy vụt vào bếp. Tôi đếm cũng phải
hai, ba lần như thế. Đến lần cuối cùng thì tôi buộc mình xoay qua nhìn thẳng
vào mắt Vương Minh. Không thể nào giả vờ thêm được nữa. Vương Minh khẽ giật
mình. Hôm nay nó mặc chiếc sơ mi màu trắng đã ngả vàng, quần jean skinny xanh
đen như mấy cô sinh viên người Malaysia trong lớp. Vương Minh nhe răng cười với
tôi.

- Chút ra tiệm chung nhé Myn? - Vương Minh gãi đầu tỏ ra bối
rối.

Tôi gật đầu, mắt tròn xoe mỉm cười.

Ánh nắng long lanh như ai đó đặt pha lê cạnh mặt trời rọi
vào tận những chiếc ghế cuối cùng trên xe. Vương Minh ngồi kế bên, gục đầu vào
vai tôi ngủ ngon lành. Vài vệt nắng trên má Vương Minh làm tôi lóa mắt. Tôi mải
mê ngắm nhìn gương mặt cô bạn thân như chiêm ngưỡng từng mùa của thời gian.

Vương Minh là vậy. Đôi lúc với tôi, người bạn này như chị em
ruột thịt. Xa gia đình, sinh viên du học đều thiếu thốn tình cảm. Từ lúc bắt đầu
học ở đây, hai đứa tôi đã nợ nhau quá nhiều tình thương. Còn một sự thật phía
sau vẻ bề ngoài mạnh mẽ này, chúng tôi đều là con gái. Bản thân con gái là do một
đống những phức tạp dung hòa lại mà thành.

Vương Minh tỉnh giấc, nhìn tôi mỉm cười. Chúng tôi xin lỗi
nhau. Cuối cùng, một vài thứ cũng có vẻ trở lại như cũ.

Lúc chúng tôi đến Mộc Lan, BJ đang cầm ly ca cao nóng bằng
hai tay đưa lên mũi. Cậu ta tỏ vẻ vui lòng khi thấy tôi và Vương Minh nắm tay
nhau vui vẻ sau một chuỗi ngày chiến tranh lạnh đầy gay cấn. Vương Minh ghé tai
tôi thì thầm:

- BJ mừng vì được kết thúc ngày tháng ăn mì và thức ăn nhanh
đấy!

Chúng tôi khúc khích cười.

Hôm đó là ngày chuyển mùa.

21.

Đêm xuống, những con đường trung tâm vừa thưa người vừa hối
hả. Bốn đứa chúng tôi đang mải tranh luận một vấn đề mà lúc này tôi đã quên mất.
Vấn đề đó không quan trọng, cái quan trọng là chàng trai ngồi trên chiếc mô tô
sáng bóng cạnh nơi đậu xe của Alex. Ánh sáng vàng khói áp ra từ những cây đèn
cao làm khung cảnh thêm mập mờ. Nói thật, y như thói quen khó bỏ dẫu biết là xấu
và dẫu có đủ một khoảng thời gian để quen thuộc, tôi cảm giác tay mình run bần
bật trong tay Vương Minh. Trái tim tôi như hét lên trong lòng một cái tên khác
khi thấy Nick.

- Chúng ta đi ăn một chút gì chứ? - Nick hướng mắt về phía bốn
đứa chúng tôi.

- Sure. Đi ăn lẩu nhé? - BJ chen ngang, giật câu trả lời
đang lẽ phải là của tôi.

Alex và Vương Minh mỉm cười. Nick cũng bật cười. Mặt tôi
chín đỏ. BJ rõ ràng là một đứa bạn quá đáng yêu đến độ... không biết điều. Bầu
trời không một vì sao, dù đêm nay chẳng vướng một chút mây, một đứa bước lên xe
và đẩy tôi về phía Nick. Không để tôi kịp ngượng ngùng, Nick trùm chiếc mũ bảo
hiểm màu trắng cam lên đầu tôi. Mọi thứ cứ như những cảnh phim quay chậm. Tập
phim tôi cứ ngỡ mình xem rồi mà lại thấy đầy xa lạ.

Tiệm lẩu đông nghẹt người, nhưng cũng may lúc chúng tôi đến
lại có bàn trống, nếu không phải rồng rắn xếp hàng chờ đợi. Tôi nghe thấy vài
câu tiếng Việt quen thuộc trong đám đông đang hì hục húp lẩu xung quanh. Đây là
tiệm lẩu buffet, kiểu “tiệc đứng” ở Việt Nam. Muốn ăn bao nhiêu thì tùy, miễn
là đừng bỏ phí. Vì thế, dân du học rất ưa chuộng những nơi thế này.

Alex, BJ và Nick tự giác đứng lên lấy thức ăn khi tôi xoay
qua xoay lại tìm kiếm xem có ai quen thuộc trong những giọng Việt Nam ấy. Vương
Minh bảo tôi coi chừng Nick với BJ, nó không nghĩ kiểu người như BJ có thể bỏ
qua cơ hội chọc phá hai người. Tôi cười. Ba chàng trai lỉnh kỉnh bưng bê những
đĩa thức ăn ngồi xuống. Chúng tôi bắt đầu cắm cúi hòa vào đám đông hì hục húp lẩu
ấy, đứa nào cũng đói meo.

Y như lời Vương Minh cảnh báo, BJ đúng là kiểu người chắc chắn
sẽ lợi dụng cơ hội này để chọc phá tôi. Cậu ta liên tục hỏi Nick những câu ngớ
ngẩn mà chúng tôi không thể không bật cười. Cũng may Nick không phải là dạng
người dễ để BJ bắt nạt như Vins. Ừ, như Vins...

22.

Nick đèo tôi vòng quanh những con đường đầy vị của biển. Tôi
ngồi phía sau, dang hai tay ra giả như mình đang bay. Nick hát ngâm nga vu vơ
ca khúc gì đó mà tôi không thể nhận ra giai điệu lẫn ca từ. Lúc đó, trong đầu
tôi chỉ vang vọng tiếng piano bài Tình ca Sarenade mà Schubert tình cờ
viết khi lang thang trong một khu vườn nhỏ xa lạ. Khi chúng tôi ngồi trên bãi
cát đầy gió thốc, Nick kể cho tôi một vài giai thoại khác về hoàn cảnh Sarenade
ra đời. Tôi thích cái cách anh dẫn giải rằng nên gọi khúc nhạc này là Mộ
khúc
(nhạc chiều) thay vì Dạ khúc (nhạc đêm) như mọi người vẫn hay lầm
lẫn.

Tôi ngẩn người nhìn anh như kiểu giật mình thấy mặt trời rọi
vào mình ấm áp khi mùa đông đến. Nick im lặng không nói gì mà đưa mắt nhìn về
phía biển xa xăm, nơi những con tàu đổ neo sáng đèn lấp lánh.

Chúng tôi rời biển khi mũi hai đứa cay nồng vị muối và mái
tóc rối bù. Trông Nick lúc này như chú gấu Teddy cỡ bự trong cửa hàng đồ chơi
World of Action ở Cineleisure. Tôi bỗng nhớ ra là chúng tôi chưa hề nói yêu nhau,
chỉ là im lặng không phủ nhận lẫn nhau. Nick dựa vào xe chờ tôi đội mũ bảo hiểm
nặng trịch. Tôi bỗng để ý dòng chữ màu xanh ngọc in trên chiếc áo phông trắng của
anh: “Sky who loves me”.

Người yêu tôi lúc này như bầu trời. Đôi lúc soi mình
vào đó chợt thấy quá khứ. Đôi lúc tựa như khúc nhạc giao hưởng tháng Tư chuyển
mình.

23.

Buổi sáng vài ngày sau đó tôi trực cùng BJ. Rõ ràng là luôn
có sự bất công, những cô bé chẳng bao giờ nhờ tôi xem hộ món đồ gì mà cứ yêu cầu
BJ. BJ vẫn túc trực với nụ cười trên môi. Đó là lý do tôi thích BJ, với bất cứ
chuyện gì xảy ra, cậu ấy đều vui vẻ đón nhận.

BJ lấy tay lau mồ hôi trên trán mình, ngồi xuống thở phào
khi cửa tiệm vào giờ nghỉ trưa.

- Muốn tôi đền bù gì nào? - Tôi mỉm cười hỏi BJ.

- The 7th Soda! - BJ ngay lập tức hét lên khi tôi hỏi như
biết trước điều đó vậy. - Tớ đang ăn kiêng nên chỉ cần thế thôi.

Tôi bật cười. Dạo này BJ hay bị Vương Minh than phiền vì tội
tăng hai cân trong vòng chưa đầy một tháng.

The 7th Soda là thức uống ưa thích của BJ sau những ly ca
cao béo ngậy, thực chất cũng làm từ ca cao nhưng pha thêm soda và đá. Tôi đứng
chờ ở chỗ đèn giao thông để băng qua NYDC café trước cửa trung tâm thương mại
HVM. Thật sự nó cũng không xa Cineleisure là mấy, có lẽ vì cái nắng mùa hè làm
tôi cảm thấy mỏi mệt.

Tôi order thêm cho mình một phần mì Ý với phô mai. Trong khi
đứng chờ, tôi ngước mắt nhìn quanh NYDC café.

Phía bên kia là hai chàng trai. Tôi dễ dàng nhận ra đó là
Alex và Nick, cả hai đang chăm chú bàn luận về một vấn đề gì đó tôi không thể
nghe rõ.

Nick bỗng lặng yên, châm điếu thuốc đưa lên môi.

Alex đưa cho anh một bức ảnh.

...

Chàng trai yêu tôi tên là Bầu Trời.

Anh ta sáng. Anh ta tối.

Anh ta nắng. Anh ta mưa.

Như thế nào đấy, tôi vẫn chưa đoán được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3