Cảm lạnh mùa hè - Chương 10 - Phần 1

Chương 10. Cánh hoa cuối cùng cũng thành bùn

Anh có, cô ấy cũng có, nhưng tôi không có, đó là
tình yêu; cô ấy không có, anh cũng không có, mà tôi có, đó là sự cô đơn. Chứng kiến
hạnh phúc của hai người càng khiến tôi thấy thêm trống vắng và cô đơn.

Cuối tháng này công ty tổ
chức bữa tiệc, đại khái là để động viên nhân viên, thuận theo ý dân, giải trừ tạo
phản. Lão Lý mồm năm miệng mười nói tôi nhất định phải tham gia, tôi nhìn anh ta
rất chân thành, miệng tươi cười đồng ý, kết quả là đợi đến hôm ấy tôi mới chơi trò
mất tích.

Không biết từ lúc nào tôi
đã trở nên cô quạnh thế này, nghĩ đến thời còn học đại học, những hoạt động tập
thể như thế này, Hứa Y Thần tôi chưa một lần vắng mặt, đương nhiên sẽ là Y Dương
đưa tôi đi. Chúng tôi tay trong tay xuất hiện, luôn nhận được những ánh mắt ghen
tị và ngưỡng mộ. Trong mắt những người khác chúng tôi là một cặp trời sinh, thực
sự là rất xứng đôi vừa lứa.

Tôi đang nghĩ đến những chuyện
này thì Y Dương gọi điện, tôi căng thẳng đến nghẹt thở.

“Y Thần, Bắc Kinh có tuyết
rồi, chỗ em có lạnh không?” Anh ấy nói với tôi, giọng rất nhỏ.

Tôi khẽ “ồ” một tiếng sau
đó hỏi lại: “Có tuyết rồi à?”

Lần trước gọi điện cho Y
Dương, tôi có buột miệng nói với Y Dương rằng khi nào Bắc Kinh có tuyết, anh ấy
nhất định phải gọi điện báo cho tôi, thật không ngờ anh ấy vẫn nhớ chuyện ấy. Tôi
có chút hưng phấn, cũng có chút thất vọng. Lẽ nào Y Dương luôn coi những lời tôi
nói là nhiệm vụ phải thực hiện? Ánh mắt vừa sáng lên niềm tin của tôi bỗng chốc
lại nhuốm màu ảm đạm.

“Đúng thế, tuyết rơi rất
nhiều. Bên ngoài đâu đâu cũng là một màu trắng xóa, ánh đèn neon soi xuống tuyết
khiến nó lấp lánh như được rắc bột huỳnh quang vậy.” Y Dương hồ hởi vừa kể vừa miêu
tả cảnh tuyết ở Bắc Kinh, có lẽ anh ấy không biết tôi gọi cho anh ấy vì nhớ anh
ấy chứ chẳng phải vì muốn biết tuyết ở Bắc Kinh như thế nào.

Còn chưa nói chuyện được
mấy phút thì Y Dương nói bây giờ anh ấy có việc bận, sau khi chào tôi, từ đầu máy
bên Y Dương vẫn còn nghe có âm thanh gì đó, như thể anh ấy đã quên không tắt máy.
Tôi có thừa dũng cảm cũng không tắt máy được, chỉ là muốn nghe thêm giọng nói của
anh ấy, cho dù đó chỉ là tiếng thở của anh ấy thôi.

Đầu bên kia chuyển đến tiếng
sột soạt, tôi đưa điện thoại lên gí sát vào tai, căng tai ra lắng nghe. Tôi thừa
nhận, chuyện này có chút không đàng hoàng, nhưng đó đều là vì tôi yêu Y Dương, cho
nên tôi không để ý đến lòng tự trọng của mình. Qua một lúc lâu, cuối cùng điện thoại
cũng vang lên tiếng người, lại là giọng nữ, nghe có chút quen thuộc, cũng có chút
xa lạ.

“Dương Dương, ví của em anh
để ở đâu rồi?” Người phụ nữ đó nói giọng Bắc Kinh rất chuẩn.

Dương Dương? Dựa vào trực
giác nhạy bén của phụ nữ, tôi dường như đã biết được điều gì đó, bạn bè bình thường
sẽ không gọi nhau thân mật như vậy. Sự tò mò càng lúc càng lớn, điện thoại trên
tay như đã bị dính keo ở đó, làm thế nào cũng không rời ra được. Tôi vẫn luôn để
tâm đến Y Dương, để tâm đến chuyện của Y Dương, để tâm đến tất cả những gì liên
quan đến Y Dương. Tôi bật loa ngoài, hy vọng có thể nghe được rõ hơn.

“Đồ của em làm sao anh biết
được, người gì mà suốt ngày quên trước quên sau.” Y Dương trả lời cô ấy như thể
đang trách mắng một đứa trẻ.

Rất lâu sau tôi không nghe
thấy tiếng gì nữa, chỉ còn nghe tiếng đánh máy vọng lại. Tôi rối loạn rồi.

Không biết vì sao từ đầu
bên kia bỗng truyền đến mấy câu tranh cãi gay gắt, tôi nghe đến nhập thần. Đó là
cuộc đối thoại của một nam và một nữ.

Cô ta nói: “Anh cút đi.”

Anh ta làm như không có chuyện
gì xảy ra, nói: “Tôi không cút.”

Đúng rồi, cô ta chính là
cô gái hôm đó gọi Y Dương vào cắt bánh ngọt, còn anh ta chính là Y Dương.

Hóa ra, Y Dương đã không
còn yêu tôi nữa. Tôi muốn hàn gắn tình cảm của chúng tôi, nhưng anh ấy không muốn
thế. Hơn nữa, với tình yêu hiện tại, mặc cho người con gái đó đuổi anh ấy đi, anh
ấy cũng mặt dạn mày dày mà ở lại. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều không muốn tin
đây là sự thật.

Trốn trong bóng đêm, tôi
âm thầm rơi lệ, ánh mắt mờ nước không nhìn rõ bất cứ thứ gì, khẽ thút thít, lòng
đau như cắt. Những nỗi đau này đều là Y Dương đem đến cho tôi, vết thương lòng này
sẽ vĩnh viễn không khép miệng được.

Tôi vứt điện thoại sang một
bên, nghe thấy tiếng nhắc nhở tắt ti vi sau năm giây nữa của chế độ tắt máy tự động,
sau đó ti vi tự tắt.

Đoạn hội thoại mà tôi đã
nghe đó, đối với tôi, vẫn là một câu đố.

Bắc Kinh có tuyết rơi rồi,
tôi đã từng muốn ngắm tuyết rơi từ rất lâu rồi. Vì sao ở đây lại không có tuyết?
Nếu như tuyết cũng rơi ở thành phố này, có lẽ nó đã có thể khiến tình yêu của tôi
đóng băng. Tôi nằm trên giường ngu
xuẩn nghĩ.

Mới sáng sớm, ngoài phòng
khách, Mỹ Tuệ đã tập thể dục thẩm mỹ rất hăng say, tôi dùng chăn bông bịt chặt tai
để khỏi phải nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ đầu DVD. Ngẩng đầu nhìn lên đồng
hồ trên đầu giường, mới là năm rưỡi sáng, trời hãy còn tối. Tôi đoán nha đầu này
tối qua nhất định là tắm gội kỹ quá nên não bị úng thủy(37) rồi.

(37) Tên một loại bệnh, ở đây người Trung Quốc dùng
với nghĩa chỉ những người không bình thường trong suy nghĩ và hành động.

Cả ngày hôm đó, tôi làm việc
rất uể oải, thái độ của Lão Lý đối với tôi từ hiền hòa chuyển sang bốn chữ: vô cùng
tức giận. Bởi vì khi tôi hứa tham gia bữa tiệc, anh ta luôn tin vào câu: “Hứa ắt
làm, làm ắt xong.”

Tôi nghĩ bụng, nếu câu nói
đó mà đúng thì trên thế giới này chẳng còn ai bị lừa. Tôi làm bộ biết lỗi, cười
nịnh anh ta và giải thích: “Hôm qua tôi có việc, có việc.”

Anh ta bán tín bán nghi nhìn
chằm chằm vào tôi đúng nửa phút, sau đó mới bưng tách trà cỡ bự của anh ta rời đi.
Kỳ thực tôi đang nghĩ, chuyện tôi có tham dự bữa tiệc đó hay không chẳng liên quan
gì tới anh ta cả.

Tôi thở phào, nghĩ bụng,
có những câu nói xã giao không được tin. Cũng giống như trước đây Y Dương từng nói
với tôi, trong cuộc sống có hai loại phiền phức, một loại do người khác mang lại,
một loại do mình tự chuốc lấy.

Hết giờ làm, tôi buồn không
chịu nổi nên muốn đi mua mặt nạ Watsons(38). Lúc đi qua nhà hàng Khải
Thái vô tình nhìn thấy chiếc xe Alto của Hứa Y Nam và chiếc xe đặc biệt to của Lăng
Sở cùng đậu ở đó.

(38) Một hãng mỹ phẩm có tiếng ở Trung Quốc.

Tôi có chút thắc mắc, sau
đó lưỡng lự một hồi, cuối cùng quyết định gõ gõ vào cửa kính xe của Lăng Sở. Người
bảo vệ đứng gần đó tức tốc chạy lại, vẫy vẫy đôi tay đang đi găng màu trắng, hỏi
tôi: “Tiểu thư, cô muốn làm gì?” Anh ta dùng ánh mắt như đang quan sát phạm nhân
nhìn tôi.

Tôi chớp chớp mắt nhìn dáng
người ẻo lả của anh ta, có chút không phục, sau đó xua tay nói với anh ta: “Anh
hỏi làm gì?”

Anh ta nhắc nhở tôi không
chút khoan nhượng: “Tiểu thư, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, phiền tiểu thư tránh
qua chỗ khác.” Anh chàng này có vẻ rất cương quyết, giống như là muốn ném tôi khỏi
đây.

Phía sau lưng anh ta có thêm
ba bảo vệ nữa đi lại phía tôi, có thể đọc được trên mặt họ mấy chữ: “Cô đang gây
rối.” Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi quay người lủi mất, cứ thế chạy đi, có
khi phải chạy được cả nghìn mét, chân tôi mềm nhũn, đành ngồi xuống đất nghỉ, hóa
ra lâu nay tôi đã không chịu rèn luyện đôi chân. Mệt đến mức tôi chợt nghĩ, giá
lúc này có bị bọn lưu manh bắt đi cũng sướng.

Tôi vừa đi vừa nghĩ, tại
sao xe của Hứa Y Nam và Lăng Sở lại cùng đỗ ở một nơi, lẽ nào bọn họ có quan hệ
gì với nhau? Vừa đi vừa nghĩ, “bing” một cái, đầu tôi đập vào cột điện bên đường
đau điếng, phía trước mắt lập tức nghiêng ngả, mơ hồ, đầu tôi quay mòng mòng, vội
vàng bám lấy cây cột điện để khỏi bị ngã.

Nghỉ một lúc lâu, đầu bớt
choáng, tôi lại tiếp tục đi về nhà. Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, giống như
mấy lần trước, chỉ kêu một tiếng rồi tắt ngay, là nháy máy chứ không phải là gọi.
Tôi lập tức gọi đến tổng đài 10086 hỏi xem những số đó từ đâu gọi đến, câu trả lời
có rất nhanh, có lúc là số từ An Huy, có lúc là số từ Sơn Đông, cũng có lúc lại
là Liêu Ninh. Tất cả những nơi này đều không quen thuộc với tôi.

Nếu không phải vì tiếc tiền
trả phí điện thoại đường dài, tôi đã gọi lại và mắng cho bọn người nhiễu sự kia
một trận rồi, nhưng cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại thôi không gọi. Hà tất phải
phí tiền điện thoại như vậy, đạo lý ở đời là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân.

Hôm đó, trong lúc tôi đang
điên cuồng đi trong siêu thị thì nhận được tin nhắn, số rất lạ, không thể biết đó
là mã vùng của tỉnh nào.

Tin nhắn viết rằng: “Chúc
mừng chủ thuê bao này, bạn đã trở thành người may mắn có cơ hội rút thăm trúng thưởng,
giải thưởng rất có giá trị của tổng đài chúng tôi. Mời bạn soạn tin theo cú pháp
950 + số điện thoại của bạn và gửi tới 15003xx.”

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn,
càng đọc càng vui, tay tức tốc soạn tin 950 + số điện thoại của mình, đúng lúc tôi
chuẩn bị gửi tin nhắn thì có người đàn ông dáng người gầy gầy đi xuống từ cầu thang
va phải tôi, điện thoại trong tay tôi bay xuống đất, thế nhưng ngay cả một câu xin
lỗi anh ta cũng không nói, tôi tức giận mắng người đó: “Mù à?”

Anh ta giật mình quay lại
nhìn tôi một cái rồi vội vàng chạy lại.

Không thể tin được, tất cả
thật là trùng hợp, người đó chính là cậu thanh niên tóc vàng tôi quen trong quán
cà phê internet. Tôi vô cùng bối rối, ngượng đỏ mặt vì câu mắng ban nãy, sau đó
không biết bằng cách nào mà tôi đã cất được điện thoại vào túi.

Chúng tôi vào một quán ăn
của Nhật Bản, ăn món sushi, trong lúc đợi thức ăn mang lên, tôi kể cho cậu ấy nghe
chuyện tôi nhận được tin nhắn, cậu ấy cười rất to, nói: “Không ngờ chị vẫn còn tin
vào những trò này.”

Hình như cậu ấy đang cười
tôi ngốc nghếch và cả tin, sau đó cậu ấy còn dùng giọng lọc lõi, dạy đời nói với
tôi: “Tuyệt đối không được tin vào những tin nhắn như thế này.”

Tôi cầm dao dĩa đặt trên
bàn lên, nghĩ mình không gửi tin nhắn, cũng chưa nhận bốc thăm gì đó, tổng đài đó
làm sao lại vô duyên vô cớ nhắn vào máy mình, chắc là định lừa tiền thật. Tôi hoang
mang xóa luôn tin nhắn đó đi.

Cậu thanh niên tóc vàng lần
này dáng vẻ vẫn như lần gặp trước trong quán Stabucks. Đây đã là lần thứ ba chúng
tôi vô tình gặp nhau, sự trùng hợp này khiến tôi thấy hơi kỳ lạ.

Lần đó tôi ăn rất nhiều,
ăn đến quên luôn cả việc tôi mắng cậu ta rất ngoa ngoắt, quên luôn chuyện tôi ngốc
nghếch tin vào cái tin nhắn trúng thưởng vô căn cứ đó. Lúc chia tay, cậu thiếu niên
tóc vàng đó nói với tôi: “Chúng ta sẽ gặp lại chứ?”

Tôi xách túi đồ to, lẩm bẩm:
“Có thể, cũng có thể.”

Tôi và cậu thiếu niên tóc
vàng đó đã được an bài là hữu duyên vô phận, duyên phận của chúng tôi chỉ dừng lại
ở chỗ gặp mặt. Một ngày nào đó, khi tôi có chuyện buồn phiền, bấn loạn cần người
chia sẻ, có lẽ chúng tôi sẽ lại tình cờ gặp nhau. Bởi vì chúng tôi rất có duyên
nhưng lại không hề có ý định tìm hiểu kỹ về nhau.

Một tuần sau, sau khi dùng
trăm phương ngàn kế nghe ngóng tình hình, cuối cùng tôi cũng dò la được mối quan
hệ của Hứa Y Nam và Lăng Sở. Hóa ra là vì hai công ty làm ăn với nhau. Tôi bỗng
nhận thấy thế giới này rất rộng lớn mà thành phố này lại quá nhỏ bé, cuộc sống của
chúng tôi như những vòng tròn nhỏ, nhỏ đến mức không nhìn rõ được.

Đến hôm nay tôi mới biết,
họ còn gọi nhau là anh em.

Tôi cho rằng hai người đó
vì công việc nên xưng hô như thế, bọn họ đã như vậy, đâu cần tôi ý kiến gì.

Những ngày gần đây trôi qua
rất bình yên, không có chuyện gì đặc biệt. Tôi hằng ngày đi làm rồi lại về nhà.
Hôm đó, sau khi hết giờ làm, giám đốc truyền thông cau mày nheo mắt giữ tôi lại,
mệnh lệnh cấp trên tôi không thể thoái thác, nếu không thì đến cháo cũng chẳng có
mà húp. Lão già này với tôi cũng có chút quan hệ, nếu không tôi cũng chẳng cung
kính vâng lời.

Từ công ty đi ra, chúng tôi
đứng vẫy xe đi đến nhà hàng Trần Ký, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, ăn
một bữa cũng mất tới mấy nghìn tệ. Nếu như cho tôi chọn chẳng đời nào tôi chọn những
nơi xa xỉ như thế này. Được rồi, coi như mở rộng tầm mắt một lần vậy.

Ý định của Giám đốc truyền
thông Phàn Đại rất rõ ràng, chẳng qua là muốn tôi đi cùng để mời rượu quan khách
mà thôi, không biết từ lúc nào tôi cũng đã học theo Mỹ Tuệ.

Trên bàn tiệc đã đông đủ,
toàn là đàn ông trưởng thành, lớn tuổi nhất khoảng ngoài năm mươi, nhỏ tuổi nhất
cũng phải ba mươi bảy, ba mươi tám rồi, tôi rõ ràng là rất lạc loài, đành ngồi thu
mình trong góc tường.

“Y Thần à, lại đây, đây là
Giám đốc Vương phụ trách công trình biển. Mau đến đây, kính rượu, kính rượu.” Tôi
run rẩy bưng ly rượu đến, vô cùng miễn cưỡng. Có trời mới biết khi uống say tôi
sẽ gây ra những chuyện mất mặt gì.

A men, xin Chúa phù hộ con!

Sau khi cạn ly, tôi còn chưa
kịp đặt mông xuống ghế thì giám đốc Phàn đã lại đi đến: “Đến đây, đến đây, giới
thiệu với mọi người đây là trợ lý tổng giám đốc.” Ông ta vỗ vỗ vai tôi, tôi lại
dốc rượu vào miệng. Chỉ có uống cạn mới thể hiện được sự tôn trọng người khác.

Như vậy, bắt đầu từ Giám
đốc công trình biển họ Vương tôi đã mời rượu hết một lượt những người ngồi ở đây.
Sau đó tôi cảm thấy hơi chóng mặt, bò xoài ra bàn mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Nói ngủ thì
cũng không hẳn, thực ra là tôi hơi lơ mơ, tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mấy
ông già này chúc tụng nhau, tôi cũng còn nghe thấy tiếng bọn họ cụng ly.

Đại khái đến khi bữa tiệc
kết thúc, có người lay vai tôi. Tôi đứng lên, cảm thấy quay cuồng, chóng mặt. Không
biết là ai gọi tôi tỉnh lại, cũng chẳng biết là ai dìu tôi đi. Lúc tất cả qua đường,
đi đến bãi đậu xe tôi rũ rượi, chân nam đá chân chiêu, giống hệt một con ma men.

Người đàn ông ngồi ghế sau
nói với anh chàng tài xế: “Đến quán karaoke Khải Hoàn Ca.” Tôi nghe mà phát hoảng,
bò nhổm khỏi ghế, lắc đầu nói: “Tôi… tôi muốn về nhà.”

Người đàn ông đó dùng tay
vòng qua cổ tôi, nói: “Vẫn còn sớm.”

Nghe thấy phía trước có người
gọi ông ta là Tổng giám đốc Từ, đại khái ông ta cũng là một nhân vật tầm cỡ trong
bữa rượu ngày hôm nay. Lão già họ Phàn không biết lúc này đã biến đi đâu mất, không
ở đây để giúp tôi. Nghĩ đến cái đầu còn lơ thơ mấy sợi tóc của ông ta, tôi lại không
nhịn được cười.

Tôi cố vùng khỏi đôi tay
ông ta, dựa vào bên phải. Thật là lên thuyền thì dễ, xuống thuyền mới khó. Trên
xe toàn là mùi thuốc lá, cho nên tôi không còn ngửi thấy mùi rượu nữa.

Lúc đến quán karaoke Khải
Hoàn Ca, người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Từ đó kèm chặt phía sau tôi, giống
hệt như cai ngục áp giải phạm nhân. Tôi không thể kháng cự, đành ngoan ngoãn đi
vào trong.

Cả đoàn có khoảng sáu, bảy
người, chỉ là lão già họ Phàn vẫn không thấy xuất hiện, xem chừng đợi ông ta đến
cứu tôi là chuyện không tưởng rồi, lão ta cũng thật là, dám đưa tôi vào nơi hang
hùm miệng rắn. Tôi yên lặng dựa đầu vào thành sofa nghỉ ngơi lấy lại sức, định đợi
tỉnh rượu một chút, tháo chạy khỏi đây cũng chưa muộn.

Tổng giám đốc Từ đó lại đi
đến, vòng tay qua vai tôi, rất tình tứ hát một bài tình ca cũ Có gì cho em.Tôi
phải giả vờ hết lần này đến lần khác cúi người lấy dưa hấu trong đĩa hoa quả mới
thoát được thân. Tôi lại không thể đắc tội với bọn lang sói này, nếu không ngày
mai cơm cũng chẳng có mà ăn.

Trên người lão già này không
hiểu sao lại có mùi nước hoa của phụ nữ, có lẽ là mùi của một con hồ ly tinh nào
đó còn vương lại. Khi tôi gục đầu vào vai ông ta, trong lòng trào lên niềm hối hận
không nói nên lời.

Không biết khi nào ông ta
quay lại nhìn tôi hau háu, sau đó động chân động tay. Bài hát của ông ta sắp hết
rồi, tôi đi đến cuối hành lang, vào nhà vệ sinh. Hai nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đứng
trước nhà vệ sinh, lúc tôi đi đến, thật không ngờ họ lại đưa tay ra chặn lại.

Thật hỗn, lợi dụng tôi uống
nhiều một chút, ai cũng muốn bắt nạt tôi.

“Tiểu thư, xin lỗi, bên kia
mới là nhà vệ sinh nữ.” Anh chàng người cao cao lễ phép nói với tôi.

Tôi giả vờ lắc lắc đầu: “Nhầm
rồi, nhầm rồi. Thật xin lỗi.”

Anh ta khe khẽ lắc đầu, chỉ
tay sang bên kia. Quỷ cũng biết Hứa Y Thần tôi hôm nay đã uống hết số rượu bằng
số rượu cả đời tôi được uống, cũng không biết vì sao tôi lại sa đọa đến bước này.

Ở phòng vệ sinh đi ra, tôi
vốn định chuồn thẳng, không ngờ lão Tổng giám đốc Từ đó đã đứng sẵn ngoài cửa, ôm
cây đợi thỏ. Tôi lại ngoan ngoãn để ông ta dẫn vào phòng 206. Mấy lão già này đang
vừa uống bia vừa đập cốc.

Tôi thầm rủa, uống cho chết
hết đi.

Lần đầu tiên trong đời tôi
cảm thấy khó chịu thế này, giống như linh hồn và sự tự do của bản thân bị trói chặt
vậy. Lão Tổng giám đốc Từ đó ngồi bên trái tôi, lại đưa tay khoác vai tôi, có lúc
còn đặt tay lên đùi tôi. Tôi nhìn đám vỏ chai bia trên bàn, thật sự muốn đập chúng
vào đầu lão, nhưng tôi biết lý trí vô cùng quan trọng.

Ông ta nhích lại gần tai
tôi, nói thầm: “Tiểu Hứa, chúng ta đi tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?”
Tôi nhìn mặt ông ta, đoán ngay ra ý đồ bẩn thỉu của lão. Đúng là dê già lại đòi
ăn cỏ non, không biết lượng sức mình.

Vận dụng trí tuệ khôn ngoan
của phụ nữ, tôi đứng lên, cầm lấy micro đứng trước mặt ông ta nói dõng dạc: “Được,
được, nhưng em muốn nghe anh hát lại bài hát Có gì cho em. Hát xong rồi chúng
ta cùng đi, được không ạ?”

Đương nhiên lão ta đồng ý
ngay, sau đó túm lấy micro say sưa hát như một kẻ không biết liêm sỉ.

Tôi vô cùng cẩn thận lấy
điện thoại ra nhắn cho Lăng Sở một tin cầu cứu, sau khi tỉnh hơn một chút, tôi càng
cố nghĩ cách để chạy khỏi đây.

“Quán karaoke Khải Hoàn Ca,
mau đến đón tôi, khẩn!” Để biểu thị tình huống khẩn cấp, tôi cố ý sử dụng hai dấu
cảm thán.

Không lâu sau Lăng Sở nhắn
lại, tôi thở mạnh ra một hơi.

Tôi lại chọn một bài hát
dài nữa để Tổng giám đốc Từ đó hát xong Có gì cho em sẽ phải hát tiếp Nước
mắt nhà giam.
Nhưng người đàn ông đó từ đầu tới cuối vẫn không quên chuyện tôi
đã đồng ý đi cùng với ông ta ra khỏi đây. Đột nhiên tôi cảm thấy thật nực cười,
bốn mươi chín tuổi đầu rồi còn đòi phong lưu gì nữa.

Tin nhắn đến: “Anh đang ở
ngoài cửa.”

Lão Tổng giám đốc Từ đó đang
hát rất tình cảm, nhìn thấy tôi muốn đứng dậy, liền kéo tay tôi lại, hỏi: “Đi đâu?”

Tôi thoát khỏi bàn tay ông
ta, nhả từng chữ một rất rõ ràng: “Đi vệ sinh, quay lại rồi chúng ta sẽ đi, đợi
em.”

Ông ta đương nhiên bị tôi
lừa rồi, rất nhanh chóng buông tay lão nương tôi ra. Tôi nhẹ nhàng đi ra cửa, không
thèm quay đầu lại, thầm chửi: “Đi cái đầu ông ấy.” Đương nhiên tôi đã ra đến ngoài
cửa phòng, ra ngoài rồi, thoát rồi, giờ thì tôi muốn làm gì thì làm. Bảo vệ đứng
ngoài hành lang trợn mắt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn xuống bóng mình dưới đất, sau đó
chạy như bay ra bãi đỗ xe.

Tôi giống như tên trộm bị
cảnh sát truy đuổi, hoảng loạn leo lên xe của Lăng Sở, thúc giục: “Mau, đi mau đi.”

Lăng Sở đánh tay lái, quay
xe chạy vào đường Văn Hồi. Lúc này chúng tôi giống như hai kẻ cướp liều mạng chạy
trốn đến nơi chân trời góc bể. Cướp ngân hàng thì có tiền, cướp hiệu vàng thì có
vàng, xem ra chúng tôi phát tài rồi.

“Tại sao lại thế này?” Lăng
Sở hỏi, kéo tôi ra khỏi giấc mộng kim tiền. Thấy tôi mặt nhễ nhại mồ hôi, anh ấy
không chịu được hỏi tôi như hỏi em gái anh ấy.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ
xe, vừa thở vừa dựa đầu vào ghế, sau đó mới chậm rãi trả lời: “Không, không có gì.”

Lăng Sở luôn là người biết
chăm sóc người khác, từ khi gặp anh ấy, tôi thật sự mới hiểu được hàm nghĩa của
mấy từ “người đàn ông tốt”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3