Xứ OZ diệu kỳ - Chương 16 - 17

Chương 16. Bù nhìn rơm mất thời gian nghĩ ngợi.

_ "Đối với
tôi," Bù nhìn rơm bắt đầu khi tất cả đã tề tựu một lần nữa
trong phòng ngai, "cô gái Jinjur ấy khá đúng về việc tự nhận
mình là Nữ hoàng. Và nếu cô ta đúng thì tôi sai, và chúng ta chẳng
có quyền gì mà chiếm lấy lâu đài của cô ta."

"Nhưng anh đã là Vua
trước khi cô ta tới," Bọ râu ngoằm vừa nói vừa thọc tay vào túi
quần và bước khệnh khạng qua lại; "vậy nên với tôi có vẻ như
chính cô ta mới là kẻ xâm lăng chứ không phải anh."

"Đặc biệt là khi
chúng ta mới vừa chiến thắng cô ta và khiến cô ta phải tháo
chạy," Đầu bí ngô chêm vào, hai tay nâng lên để xoay mặt mình về
phía Bù nhìn rơm.

"Chúng ta thật sự
đã chiến thắng cô ta?" Bù nhìn rơm lặng yên hỏi. "Hãy nhìn
ra ngoài cửa sổ, và nói tôi nghe xem cậu nhìn thấy gì."

Tip chạy ra phía cửa sổ
và dòm ra ngoài.

"Lâu đài đang bị bao
vây bởi hai hàng binh lính toàn phụ nữ," cậu thông báo.

"Ta đã nghĩ là
vậy," Bù nhìn rơm đáp. "Chúng ta thật sự là tù nhân của họ
như trước khi những chú chuột dọa họ chạy khỏi lâu đài."

"Anh bạn của tôi
nói đúng đấy," Nick Chopper - người nãy giờ đã đang dùng một mẩu
da dê để đánh bóng ngực mình - nói. "Jinjur vẫn là Nữ hoàng, và
chúng ta là tù nhân của cô ta."

"Nhưng tôi hy vọng cô
ta không thể tấn công chúng ta," Đầu bí ngô la lên, rùng mình vì
sợ hãi. "Anh biết đấy, cô ta dọa sẽ lấy tôi làm bánh tart."

"Đừng lo," Thợ
rừng Thiếc nói. "Việc đó cũng chẳng quan trọng lắm. Nếu anh cứ
chôn mình ở đây thì dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ bị hư thối. Một
chiếc bánh tart ngon lành còn tuyệt hơn một kẻ tài trí thối
rữa."

"Rất đúng," Bù
nhìn rơm gật gù.

"Ối trời!" Jack
than vãn; "số phận của tôi mới hẩm hiu làm sao! Cha yêu quý, tại
sao cậu lại không làm tôi từ thiếc - hay thậm chí từ rơm - để tôi có
thể giữ được mãi mãi chứ."

"Im đi!" Tip
phẫn nộ đáp. "Anh nên mừng vì tôi đã tạo ra anh đấy." Rồi
cậu nói thêm vẻ ngẫm nghĩ, "đến một lúc nào đó, mọi vật đều phải đi
tới kết thúc."

"Nhưng xin cho tôi
được nhắc anh một việc," Bọ râu ngoằm chen vào, đôi mắt tròn lồi
của gã nom buồn rười rượi, "đó là vị Nữ hoàng Jinjur tồi tệ
này đề nghị lấy tôi làm ra gu - Tôi! Con Bọ râu ngoằm Phóng To Quá mức
và Giáo dục Toàn diện duy nhất trên cái thế giới rộng, rộng lớn
này!"

"Tôi nghĩ đó quả
là một ý tưởng xuất sắc," Bù nhìn rơm nhận xét vẻ tán đồng.

"Sao anh không nghĩ
rằng anh ta sẽ làm thành một món súp ngon lành hơn?" Thợ rừng
Thiếc quay sang hỏi bạn.

"Ờ, có lẽ
vậy," Bù nhìn rơm công nhận.

Bọ râu ngoằm rên rỉ.

"Tôi có thể hình
dung, bằng cặp mắt tâm linh của mình," gã nói đầy tang tóc,
"đám dê đang ăn những mảnh nhỏ của người bạn yêu quý của tôi,
người Thợ rừng Thiếc, còn món súp làm từ tôi thì được nấu trên ngọn
lửa mừng đốt lên bởi thân của Ngựa bàn cưa và Jack Đầu bí ngô, và
Nữ hoàng Jinjur ngồi trông cho tôi sôi trong khi lấy bạn tôi Bù nhìn rơm
châm thêm cho ngọn lửa cháy!"

Bức tranh không lành
mạnh này khiến vẻ u sầu bao trùm cả nhóm, làm cho họ thấy bồn chồn
và lo lắng.

"Trong một khoảng
thời gian việc đó sẽ chẳng thể xảy ra," Thợ rừng thiếc cố nói
một cách vui vẻ; "bởi chúng ta sẽ có thể ngăn Jinjur khỏi tiến
vào lâu đài cho đến khi cô ta xoay sở đánh sập được mấy cánh
cửa."

"Và trong lúc đó
có khả năng tôi sẽ chết vì đói, và Bọ râu ngoằm cũng vậy," Tip
thông báo.

"Về phần tôi,"
Bọ râu ngoằm nói, "tôi nghĩ là mình có thể cầm cự trong một khoảng
thời gian nhờ vào Jack Đầu bí ngô. Không phải là tôi thích bí ngô hơn
đồ ăn; nhưng tôi tin rằng bí ngô khí giàu chất dinh dưỡng, và cái đầu
của Jack thì bự và tròn trĩnh."

"Thật nhẫn tâm làm
sao!" Thợ rừng Thiếc la lên đầy sửng sốt. "Cho tôi hỏi, chúng
ta là những kẻ ăn thịt đồng loại, hay chúng ta là những người bạn
trung nghĩa?"

"Tôi thấy rõ ràng
là chúng ta không thể nhốt mình trong lâu đài này mãi," Bù nhìn
rơm quyết định. "Vậy nên chúng ta hãy kết thúc cuộc nói chuyện
ảm đạm này lại và cố tìm ra cách trốn thoát nào."

Nghe được lời đề nghị
này cả bọn bèn hăm hở quây lại quanh ngai vàng - nơi Bù nhìn rơm đang
ngồi, và khi Tip ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, một lọ tiêu bỗng rớt
ra từ túi cậu nhóc và lăn lăn trên sàn nhà.

"Cái gì đây?"
Nick Chopper đưa tay nhặt chiếc lọ lên, hỏi.

"Cẩn thận
đấy!" cậu nhóc kêu lên. "Đấy là Bột của sự sống của tôi.
Đừng có đánh đổ nó, bởi nó gần như sắp hết rồi."

"Và Bột của sự
sống là…?" Bù nhìn rơm thắc mắc khi Tip cẩn thận nhét chiếc lọ
vào lại trong túi.

"Đó là thứ đồ
pháp thuật nào đó mụ Mombi già lấy được từ một lão phù thủy xấu
xa," cậu giải thích. "Mụ đã dùng nó để khiến Jack sống
dậy, và rồi sau đó tôi đã dùng nó để khiến cho con Ngựa bàn cưa
sống dậy. Tôi đoán là nó sẽ đem lại sự sống cho bất cứ thứ gì mà
nó rắc lên; nhưng mà trong lọ chỉ còn có đủ bột cho một lần nữa
thôi."

"Vậy thì nó là thứ cực
kỳ quý giá," Thợ rừng Thiếc nói.

"Thật vậy," Bù
nhìn rơm tán đồng. "Nó có thể là phương tiện tuyệt nhất giúp chúng ta
thoát khỏi khó khăn. Tôi tin mình sẽ dành vài phút nghĩ ngợi; vậy nên tôi sẽ
cảm ơn, cậu bạn Tip, nếu cậu lôi con dao của mình ra và gỡ chiếc vương miện
nặng chịch này ra khỏi trán tôi."

Tip liền cắt những đường
chỉ thêu đính chặt chiếc vương miện vào đầu của Bù nhìn rơm, và vị vua tiền
nhiệm của Thành phố Ngọc Lục Bảo gỡ nó ra với một tiếng thở dài nhẹ nhõm và
treo nó lên chiếc móc cạnh ngai vàng.

"Đây là vật kỷ niệm
cuối cùng của tôi về hoàng tộc," ngài nói; "và tôi mừng rơn vì đã
tống khứ được nó. Vị vua thuở trước của Thành phố này, đức ngài Pastoria, đã
đánh mất vương miện về tay Phù thủy Vĩ đại, người đã truyền lại nó cho tôi. Giờ
cô gái Jinjur đòi lấy nó, và tôi chân thành hy vọng rằng nó sẽ không khiến cô
ấy bị đau đầu."

“Tôi rất khâm phục suy nghĩ
tử tế này của anh," Thợ rừng Thiếc nói, đầu gật gù tán đồng.

"Và giờ tôi sẽ chìm
mình vào suy nghĩ trong im lặng," Bù nhìn rơm nói, ngả người lên chiếc
ngai vàng.

Những người còn lại giữ yên
lặng và nín thinh nhiều nhất có thể để không làm ngài mất tập trung; bởi tất cả
đều rất tin tưởng vào bộ óc phi thường của Bù nhìn rơm.

Và, sau một khoảng thời
gian dường như kéo dài vô tận với những người đang lo lắng quan sát, người suy
tư liền đứng dậy, nhìn xuống bè bạn của mình với biểu cảm kỳ dị nhất, và cất
tiếng:

"Hôm nay não bộ của
tôi vận hành rất tôi. Tôi hoàn toàn tự hào về chúng. Giờ thì, hãy nghe đây! Nếu
chúng ta cố trốn thoát qua những cánh cửa của lâu đài thì chắc chắn là chúng ta
sẽ bị bắt giữ. Và, bởi chúng ta chẳng thể trốn thoát bằng cách độn thổ, chỉ còn
duy nhất có một cách khác ta có thể làm. Chúng ta phải trốn thoát bằng đường không!”

Ngài ngừng lại để nhìn xem
hiệu lực mà những lời này đem lại; nhưng những người lắng nghe ngài nói, tất cả
đều có vẻ bối rối và hoài nghi.

"Vị Phù thủy Vĩ đại
trốn thoát trong một chiếc khinh khí cầu," ngài tiếp tục. "Dĩ nhiên,
chúng ta không biết cách chế tạo một chiếc khinh khí cầu; nhưng bất kỳ thứ nào
có thể bay được trên không trung đều có thể mang theo chúng ta một cách dễ
dàng. Vậy nên tôi đề nghị anh bạn Thợ rừng Thiếc của tôi – một người thợ cơ khí
khéo léo – sẽ chế tạo nên một loại máy nào đó có những cái cánh chắc khỏe để
mang chúng ta đi; và rồi người bạn Tip của chúng ta có thể làm cho Vật đó sống
dậy với thứ bột nhiệm màu cuả mình."

"Hay lắm!" Nick
Chopper kêu lên.

"Thật là một trí tuệ
tuyệt vời!" Jack lẩm bẩm.

"Thật đúng là thông
minh!" Bọ râu ngoằm Được giáo dục nói.

"Tôi tin là việc đó có
thể làm được," Tip bày tỏ; "đó là nếu Thợ rừng Thiếc đủ sức để chế
tạo Vật ấy."

"Tôi sẽ cố gắng hết
sức," Nick phấn khởi nói; "và, thật ra mà nói, khi tôi có cố gắng tôi
không thường thất bại. Nhưng Vật ấy sẽ phải được dựng trên mái của cung điện để
nó có thể tiện bay lên không trung dễ dàng."

"Chắc rồi," Bù
nhìn rơm nói.

"Thế thì chúng ta hãy
sục sọi khắp lâu đài," Thợ rừng Thiếc nói tiếp, "và mang tất cả những
vật liệu mà chúng ta có thể tìm thấy lên mái nhà nơi tôi sẽ bắt tay vào công
việc của mình."

"Tuy vậy, trước
tiên," Đầu bí ngô nói, "tôi tha thiết khẩn cầu anh hãy giải thoát tôi
khỏi con ngựa này, và làm cho tôi một cái chân khác để đi laị. Vì với tình
trạng hiện giờ của tôi thì tôi là vô dụng với cả bản thân lẫn với những người
khác."

Thế là người Thợ rừng
Thiếc dùng rìu chặt đổ chiếc bàn ăn ở trung tâm thành nhiều mảnh và
gắn một trong những cái chân bàn - vốn được trạm trổ rất đẹp - vào
cơ thể Jack Đầu bí ngô. Jack thấy rất tự hào với thứ mình vừa nhận
được.

"Có vẻ thật là
lạ," gã nói khi ngắm nhìn người Thợ rừng Thiếc làm việc,
"khi chân trái lại là bộ phận thanh lịch và vạm vỡ nhất trên cơ
thể tôi."

"Điều đó chứng tỏ
ngươi là một kẻ khác thường," Bù nhìn rơm đáp, "và ta đoan chắc rằng
trên thế giới này chỉ có những kẻ khác thường mới đáng được xem trọng. Bởi lẽ
những kẻ bình thường nhiều như lá trên cây, và sống và chết đi mà không ai buồn
để tâm đến."

"Anh nói như một
triết học gia vậy!" Bọ râu ngoằm kêu lên khi gã giúp Thợ rừng
Thiếc đỡ Jack đứng lên trên đôi chân của mình.

"Hiện giờ anh cảm
thấy thế nào?" Tip hỏi, mắt nhìn Đầu bí ngô bước những bước cà
nhắc lộp cộp vòng quanh để thử cái chân mới của mình.

"Tốt như mới"
Jack vui vẻ nói, "và hoàn toàn sẵn sàng để giúp tất cả mọi
người trốn thoát."

"Vậy chúng ta hãy bắt
tay vào làm việc nào," Bù nhìn rơm nói bằng chất giọng thạo việc.

Thế là, với niềm vui
sướng được làm bất cứ việc gì có thể chấm dứt tình trạng bị giam
cầm của mình, những người bạn của chúng ta chia nhau ra lảng vảng
khắp lâu đài kiếm tìm những vật liệu thích hợp dùng để xây nên
chiếc 'máy bay' của họ. _

Chương 17. Chuyến bay Lạ
lùng của Gump

_ Khi những nhà du hành
tụ lại trên mái nhà, có thể thấy có một sự phân loại đặc biệt kỳ
quái những món đồ hàng mà các thành viên trong nhóm đã chọn lựa
góp nhặt. Dường như không ai trong số họ tỏ tường là họ cần cái gì,
nhưng tất cả đều đem lên thứ gì đó.

Bọ râu ngoằm cầm lên
chiếc đầu của một con Gump - nó vốn được treo phía trên mặt lò sưởi
ở đại sảnh - được điểm tô thêm bởi bộ sừng đồ sộ; và rồi hết sức cẩn
thận, gã chật vật bê nó leo lên những bậc thang lên mái nhà. Con Gump này trông
giống với đầu của con nai sừng tấm, mỗi tội chiếc mũi của nó hếch ngược lên
trên với thái độ láo xược và cằm nó mọc râu giống râu dê đực. Bọ râu ngoằm
chẳng thể giải thích được tại sao gã lại chọn món vật này, ngoại trừ việc nó
khơi lên một nỗi tò mò trong gã.

Tip, với sự giúp đỡ của
Ngựa bàn cưa, khênh lên trên mái một chiếc đi văng bự chảng. Đó là một món đồ
nội thất cổ lỗ sĩ với lưng dựa và tay vịn cao, và nó nặng đến nỗi thậm chí khi
đã đặt trọng lượng nặng nhất lên lưng con Ngựa bàn cưa, cậu nhóc thấy mình gần
như mệt đến tắc thở khi cuối cùng chiếc sofa bất tiện cũng được đùn lên trên
mái.

Đầu bí ngô thì đem lên thứ
đầu tiên gã nhìn thấy - một cây chổi. Còn Bù nhìn rơm thì cầm tới vài sợi dây
phơi quần áo và dây thừng ngài tìm được ở sân trong, và trong khi cất bước lên
cầu thang, mớ dây làm ngài vướng víu đến nỗi nếu không có Tip cứu mạng thì ngài
và mớ gánh nặng trên vai đã lăn tõm xuống dưới do vấp phải đám đồ chất đống
trên mái nhà.

Người Thợ rừng Thiếc xuất
hiện cuối cùng. Ngài cũng tới sân trong và cắt lấy bốn chiếc lá to xòe rộng từ
cây cọ khổng lồ vốn là niềm tự hào của tất cả cư dân Thành phố Ngọc Lục Bảo ở
đó.

"Anh bạn Nick yêu quý
của tôi!" Bù nhìn rơm thốt lên khi nhìn thấy việc bạn mình làm; "anh
vừa mới gây ra tội nặng nhất mà bất cứ người dân nào của Thành phố Ngọc Lục Bảo
có thể phạm phải. Nếu tôi nhớ không lầm, hình phạt dành cho kẻ chặt lá cây cọ
hoàng gia là kẻ đó sẽ bị giết bảy lần và sau đó chịu án tù chung thân."

"Hiện giờ tôi không
thể làm khác được," người Thợ rừng Thiếc vừa nói vừa thả đám lá bự chảng
xuống mái nhà. "Nhưng đó có thể là một lý do nữa giải thích tại sao chúng
lại cần thiết trong việc giúp chúng ta trốn thoát như vậy. Và giờ hãy xem xem
mọi người đã tìm thấy gì để tôi dùng nào."

Những ánh nhìn ngờ vực
hướng về phía đống đồ linh tinh lỉnh kỉnh đang vất bừa vãi trên mái nhà. Cuối
cùng Bù nhìn rơm lắc đầu nhận xét:

"Ôi chao, nếu anh bạn
Nick có thể tạo ra một Vật bay được và chở chúng ta đến nơi an toàn từ đống phế
thải này, tôi sẽ công nhận anh bạn là một thợ máy tài hoa hơn tôi nghĩ."

Nhưng lúc đầu người Thợ
rừng thiếc dường như có vẻ không chắc chắn về năng lực của mình, và chỉ sau khi
dùng miếng da lừa chà mạnh để đánh bóng trán ngài mới quyết định đảm đương
nhiệm vụ.

"Thứ đầu tiên cần cho
bộ máy," ngài nói, "là một cơ thể đủ lớn để mang được tất cả chúng
ta. Chiếc đi văng này là thứ lớn nhất ta có, và chúng ta có thể dùng nó để làm
thân máy. Nhưng nếu nhỡ chiếc máy có nghiêng sang một bên thì rất có thể cả bọn
sẽ trượt sang và rớt bịch hết xuống đất."

"Sao ta không dùng hai
chiếc đi văng?" Tip hỏi. "Có một chiếc nữa cũng y chóc như chiếc này
ở dưới lầu đấy."

"Đó quả là một lời đề
xuất thấu tình đạt lý," Thợ rừng Thiếc thốt lên. "Cậu phải mang chiếc
đi văng kia lên đây ngay lập tức."

Thế là, với bao công sức nỗ
lực, Tip và Ngựa bàn cưa đã xoay sở đem được chiếc ghế đi văng thứ hai lên mái
nhà; và khi hai chiếc đi văng được xếp sát rạt vào nhau, phần lưng dựa và tay
vịn đã tạo thành một thành lũy bảo vệ bao quanh chỗ ngồi

"Tuyệt hảo!" Bù
nhìn rơm la lớn. "Chúng ta có thể ngồi khá thoải mái trong chiếc tổ gọn
gàng ấm cúng này."

Hai chiếc đi văng lúc này
đây đã được buộc chặt vào nhau bằng dây thừng và dây vải, và rồi Nick Chopper
gắn chặt đầu con Gump vào một đầu của chúng.

"Cái này sẽ chỉ ra đâu
là phần đầu của Vật ấy," ngài nói, vẻ cực kỳ hài lòng với ý tưởng
này." Và, thật đấy, nếu các bạn xem xét nó một cách kỹ lưỡng, Gump trông
rất giống một hình chạm thường thấy ở mấy đầu mũi tàu. Những chiếc lá cọ to lớn
này - vì nó mà tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình đến bảy lần - sẽ đảm nhiệm
chức năng của một đôi cánh."

"Chúng có đủ chắc
không?" cậu nhóc hỏi.

"Chúng đủ chắc bằng
bất cứ thứ gì chúng ta có thể kiếm được," người Thợ rừng Thiếc đáp; "và
dẫu rằng kích thước của chúng có không tương xứng với thân của Vật, tình thế
này của chúng ta không cho phép chúng ta có thì giờ làm kỹ lưỡng tỉ mỉ
được."

Thế rồi ngài gắn chặt những
lá cọ vào hai chiếc đi văng, mỗi bên hai lá.

Bọ râu ngoằm cất tiếng đầy
vẻ thán phục:

"Giờ thì Vật ấy đã
hoàn thành rồi, và ta chỉ còn cần khiến nó sống dậy nữa thôi là được."

"Chờ chút đã!"
Jack kêu lên. "Anh không tính dùng cây chổi của tôi à?"

"Để làm gì cơ?"
Bù nhìn rơm hỏi.

"Sao, ta có thể gắn
nó ở phía sau làm đuôi," Đầu bí ngô đáp. "Hẳn anh không thể
nói Vật ấy là hoàn tất mà thiếu đuôi được."

"Hừm!" người
Thợ rừng Thiếc nói. "Tôi không thấy được một cái đuôi thì có
ích lợi gì. Chúng ta không cố ý phỏng theo một con quái vật, hay một
con cá, hay một chú chim. Tất cả những gì chúng ta đòi hỏi ở Vật
này là chở chúng ta bay trên không trung."

"Có lẽ là sau khi
Vật ấy sống dậy, nó có thể dùng đuôi để chuyển hướng bay," Bù
nhìn rơm đề xuất. "Bởi nếu nó bay trên không trung thì ta không
thể nói là nó không giống một con chim, và tôi thì để ý thấy rằng
tất cả loài chim đều có đuôi - vốn được chúng dùng như một bánh lái
trong khi bay lượn."

"Được lắm,"
Nick đáp, "thế thì chiếc chổi sẽ được dùng làm đuôi," và
rồi ngài gắn chặt nó vào phần sau thân đi văng.

Tip móc lọ bột ra từ
trong túi.

"Vật này trông rất
lớn đấy," cậu nhóc nói vẻ lo lắng; "và tôi không chắc là
trong lọ có còn đủ bột để làm cả người nó sống dậy không. Nhưng tôi
sẽ cố gắng để có nhiều bộ phận nhận được bột nhất có thể."

"Hãy rải bột nhiều
nhất ở phần cánh nhé," Nick Chopper nói; "bởi chúng phải
được làm cho vững chắc nhất có thể."

"Và đừng có quên
cái đầu đấy!" Bọ râu ngoằm la lên.

"Hay cái đuôi!"
Jack Đầu bí ngô chêm vào.

"Im lặng giùm,"
Tip lo lắng nói; "mọi người phải để cho tôi có cơ hội thực thi
bùa phép cho đúng cách chứ."

Và rồi, cực kỳ cẩn thận,
cậu nhóc bắt đầu rắc thứ bột quý giá lên Vật ấy. Trước tiên Tip
phủ một lớp bột mỏng lên bốn chiếc cánh, rồi tới rắc lên cặp đi
văng, và khoác lên cho chiếc chổi một lớp phủ mỏng.

"Cái đầu! Cái đầu!
Tôi xin cậu đấy, đừng có quên cái đầu!" Bọ râu ngoằm la lên đầy
hứng khởi.

"Chỉ còn lại có
chút xíu bột thôi," Tip nhìn vào trong lọ thông báo." Và có
vẻ như với tôi việc đem lại sự sống cho chân đi văng thì quan trọng hơn
là cho chiếc đầu đấy."

"Không hẳn," Bù
nhìn rơm quả quyết. "Vạn vật đều phải có một chiếc đầu để
định hướng; và bởi sinh vật này là để bay chứ không phải đi bộ,
việc những cái chân của nó có sống dậy không thật sự là không hề
quan trọng."

Thế là Tip nghe theo
quyết định này và rắc lên đầu con Gump đám bột còn sót lại.

"Giờ thì," cậu
nói, "hãy giữ im lặng trong khi tôi làm phép nhé!"

Vốn đã nghe được mụ
Mombi già phát âm những từ ma thuật, và chính mình cũng đã thành
công trong việc đem lại sự sống cho Ngựa bàn cưa, Tip không hề lần lữa
một khắc nào trong việc nói ra ba từ nhiệm màu, mỗi từ lại đi kèm
theo với một động tác tay đặc biệt.

Đó quả là một nghi lễ
trang nghiêm và ấn tượng.

Khi cậu hoàn tất việc
làm phép, cả thân hình to lớn của Vật ấy rùng lên, con Gump hét lên
một tiếng thất thanh vốn thông thường với những động vật này, và
rồi bốn cánh của nó bắt đầu đập điên cuồng.

Tip xoay sở túm lấy được
chiếc ống khói, nếu không cậu nhóc đã bị ngọn gió khủng khiếp do những chiếc
cánh gây nên thổi bay khỏi mái nhà. Bù nhìn rơm, vốn có cân nặng nhẹ hều, bị
cơn gió nâng cả thân người lên và cuốn bay trên không trung cho đến khi Tip may
mắn chộp được một chân của ngài và giữ chặt. Bọ râu ngoằm nằm thẳng cẳng trên
mái nhà và vì thế nên thoát nạn, còn người Thợ rừng thiếc - do sức nặng của
thiếc neo chặt ngài lại - thì vòng cả hai tay ôm lấy Jack Đầu bí ngô và xoay sở
cứu được gã khỏi bay đi mất. Về phần Ngựa bàn cưa, con vật ngã ngửa ra sau và
nằm đó với bốn chân giơ lên không trung chới với.

Và lúc này đây, khi cả nhóm
còn đang chật vật để lấy lại được thăng bằng, Vật ấy chậm rãi cất mình lên khỏi
mái nhà và bay vào không trung.

"Ở đây cơ mà! Quay lại
đây!" Tip vừa một tay níu lấy ống khói, tay kia nắm lấy Bù nhìn rơm, vừa
kêu lên giọng khiếp đảm. "Tao lệnh cho mày quay lại đây ngay lập
tức!"

Lúc này đây sự sáng suốt
của Bù nhìn rơm trong việc chọn mang lại sự sống cho chiếc đầu của Vật ấy thay
vì những cái chân đã được chứng tỏ không còn nghi ngờ gì nữa. Bởi Gump, lúc ấy
đã bay tút trên cao, quay đầu lại khi nghe thấy lệnh của Tip và từ từ vòng mình
lại cho đến khi nó có thể trông thấy mái lâu đài.

"Quay lại đây!"
cậu nhóc hét lên một lần nữa.

Và con Gump nghe theo. Chậm
rãi và duyên dáng, nó đập đập bốn cánh trên không trung cho đến khi Vật ấy một
lần nữa đáp lên mái nhà và đứng lặng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3