Xứ OZ diệu kỳ - Chương 12 - 13

Chương 12: Ông BỌ RÂU NGOẰM P.T.Q.M., G.D.T.D.

_ Lúc này đây, cuộc đào
thoát khỏi Thành phố Ngọc Lục Bảo của Bù nhìn rơm khiến Tướng
Jinjur - người hẳn bạn còn nhớ là Tư lệnh của Quân Phiến loạn - thấy
rất phiền phức. Cô sợ, và với lí do chính đáng, rằng nếu Nhà vua và
Thợ rừng Thiếc liên thủ, đó sẽ là mối hiểm hoạ đối với cô và toàn
quân; bởi lẽ người dân xứ Oz vẫn chưa quên được chiến công của những
vị anh hùng trứ danh này, những người đã thành công vượt qua bao cuộc
phiêu lưu đầy sửng sốt.

Thế là Jinjur bèn gửi
đến cho mụ phù thủy Mombi già một bức thư khẩn, và hứa hẹn sẽ
thưởng cho mụ thật hậu hĩnh nếu mụ chịu đến hỗ trợ quân phản loạn.

Mombi giận điên lên với
trò bịp bợm mụ của Tip cũng như việc thằng bé đã đào tẩu và đánh
cắp đi hũ Bột sự sống quý báu; thế nên chẳng cần ai xúi giục mụ
cũng đã khởi hành đến Thành phố Ngọc Lục Bảo để hỗ trợ Jinjur chống
lại Bù nhìn rơm và Thợ rừng Thiếc, những người đã coi Tip là bạn.

Vừa mới đến được lâu
đài hoàng gia thì Mombi đã phát hiện ra, bằng ma thuật bí mật của
mụ, rằng những nhà phiêu lưu đã đang khởi hành chuyến đi tới Thành
phố Ngọc Lục Bảo; thế là mụ liền rút vào một căn phòng nhỏ nằm
tít trên ngọn tháp cao, khoá trái mình và thực hiện những ma thuật
mà mụ có thể gọi ra để ngăn cản chuyến trở về của Bù nhìn rơm và
bè bạn.

Đó là lí do vì sao
hiện giờ đây Thợ rừng Thiếc bỗng dừng chân và nói:

"Điều gì đó rất
lạ lùng đã xảy ra. Tôi biết nằm lòng và đến từng bước chân về
chuyến đi này, tuy thế tôi sợ rằng chúng ta đã đi sai đường mất
rồi."

"Đó hoàn toàn là
điều không thể!" Bù nhìn rơm phản đối. "Tại sao anh lại
nghĩ, anh bạn yêu quý của tôi ạ, rằng chúng ta đã đi lạc đường?"

"Sao à, trước mặt
chúng ta đây là một cánh đồng bạt ngàn hoa hướng dương - và cả đời
tôi chưa từng nhìn thấy cánh đồng này bao giờ cả."

Những lời này khiến cả
bọn nhìn ra chung quanh, và tất cả những gì họ thấy là mình thật
sự đang bị bao quanh bởi một cánh đồng phủ đầy những thân cây cao,
mỗi thân lại có một bông hướng dương khổng lồ đính trên đỉnh. Và
những bông hoa này không chỉ gần như mờ ảo trong sắc đỏ và vàng rực
rỡ, mà chúng còn xoay tròn quanh thân như một cối xay gió thu nhỏ,
hoàn toàn làm loá đi tầm nhìn của những người chứng kiến, và quá bí
ẩn khiến họ hoang mang không biết nên đi đường nào.

"Là ma thuật!"
Tip kêu lên.

Trong khi họ còn đang ngập
ngừng, lưỡng lự và băn khoăn, Thợ rừng Thiếc bèn hét lên một tiếng mất kiên
nhẫn và vung vẩy rìu xông lên chặt đổ những thân cây trước mặt. Nhưng giờ những
bông hướng dương đột nhiên dừng xoay nhanh, và những kẻ du hành nhìn thấy ngay
giữa mỗi bông hoa hiện lên rõ nét khuôn mặt của một cô gái. Những khuôn mặt dễ
thương ấy nhìn nhóm người đang sửng sốt với nụ cười mỉa mai, và rồi òa lên
thành một tràng cười nhạo báng cái sự kinh hoàng do chính sự xuất hiện của
chúng gây ra.

"Ngừng lại! Ngừng lại!"
Tip túm lấy cánh tay người Thợ rừng la lớn; "Chúng còn sống! Chúng là
những cô gái!"

Vào lúc đó những bông hoa
bắt đầu xoay tròn trở lại, và những khuôn mặt mờ dần và biến mất theo những
vòng xoay nhanh ấy.

Thợ rừng Thiếc thả rơi
chiếc rìu và ngồi phệt xuống đất.

"Thật là nhẫn tâm nếu
đốn đổ những sinh vật sinh đẹp này," ngài nói đầy chán nản. "Tuy vậy
tôi vẫn chưa tìm ra cách nào khác để chúng ta có thể tiếp tục lên đường."

"Lạ kì là với tôi
trông chúng giống như khuôn mặt của Quân Phiến loạn vậy," Bù nhìn
rơm đăm chiêu. "Nhưng tôi không hiểu làm thế nào mà mấy cô gái đó
có thể theo chúng ta tới đây nhanh như thế."

“Tôi tin đó là ma thuật,”
Tip quả quyết, “và rằng có ai đó đang chơi khăm chúng ta. Trước đây tôi có biết
mụ Mombi già cũng làm những điều tương tự. Có lẽ nó chẳng hơn gì ngoài một ảo
giác, và chẳng hề có bông hướng dương nào ở đây cả.”

“Thế thì chúng ta hãy nhắm
tịt mắt lại và tiến lên phía trước,” Thợ rừng Thiếc đề xuất.

“Bỏ quá cho tôi,” Bù nhìn
rơm đáp. “Nhưng cặp mắt sơn của tôi không nhắm lại được. Bởi vì anh tình cờ có
mí mắt bằng thiếc, anh cũng không nên tưởng rằng tất cả chúng ta đều được tạo
ra theo cùng một cách.”

“Và hai mắt của con Ngựa
bàn cưa là hai mắt gỗ,” Tip nói, chồm lên phía trước để xem xét chúng.

“Tuy thế, mày phải tiến
nhanh lên,” Tip ra lệnh, “và bọn tao sẽ theo sau mày và cố gắng trốn thoát. Mắt
tao đã mờ đến nỗi tao gần như chẳng thể thấy được gì.”

Thế là Đầu bí ngô liền
phóng lên phía trước, và Tip túm lấy đuôi con Ngựa bàn cưa và chạy
theo sau với cặp mắt nhắm nghiền, còn Bù nhìn rơm và Thợ rừng Thiếc
thì bám theo sau chót. Chưa đi được vài thước, Jack bỗng thốt lên một
tiếng hò reo vui vẻ, báo hiệu con đường phía trước họ hoàn toàn
trống trải.

Thế rồi tất cả đều
dừng lại và ngoảnh nhìn về phía sau, nhưng không một dấu vết nào về
cánh đồng hướng dương còn sót lại.

Phấn khởi hơn, giờ đây
họ lại tiếp tục cuộc hành trình của mình; nhưng mụ Mombi đã biến
đổi cảnh trí xung quanh và nếu không nhờ có Bù nhìn rơm sáng suốt
quyết định lấy mặt trời để căn hướng đi thì chắc chắn là họ đã bị
lạc. Bởi lẽ không phép thuật nào có thể thay đổi được hướng của
mặt trời, và vì thế đó quả là một "người chỉ đường" đáng
tin cậy.

Tuy vậy, bao khó khăn
trở ngại khác vẫn còn đang nằm chờ phía trước. Con Ngựa bàn cưa
bước hụt xuống một cái hố thỏ và ngã nhào ra đất. Cú ngã khiến
Đầu bí ngô bay vọt lên không trung, và nếu Thợ rừng Thiếc không bắt
lấy trái bí ngô khi nó rơi xuống một cách tài tình và cứu nó khỏi
thương tổn thì có lẽ lịch sử của Jack đã kết thúc ngay lúc đó rồi.

Tip liền gắn nó lại
vào cổ và đỡ Jack đứng dậy. Nhưng con Ngựa bàn cưa không thoát ra dễ
dàng thế. Bởi lẽ khi nó rút được chân ra khỏi hố thỏ thì chân nó
đã gãy lìa, và phải được thay thế hoặc sửa chữa mới có thể đi
tiếp được.

"Việc này khá là
nghiêm trọng," Thợ rừng Thiếc nói. "Tôi có thể chế tạo ngay một cái
chân khác cho con vật này nếu có cây ở gần đây; nhưng cả dặm xung quanh đây tôi
chẳng thấy dù chỉ là một bụi cây nào cả."

"Và cũng chẳng có hàng
rào hay căn nhà nào ở vùng này của xứ Oz," Bù nhìn rơm chán chường nói
thêm.

"Vậy chúng ta làm gì
bây giờ?" cậu nhóc thắc mắc.

"Tôi cho là mình phải
bắt đầu động não thôi," Đức vua Bù nhìn rơm đáp; "bởi những trải
nghiệm đã dạy tôi rằng tôi có thể làm được mọi thứ nếu biết dành thời gian nghĩ
ngợi."

"Tất cả hãy cùng nghĩ
nào," Tip nói; "và có lẽ chúng ta sẽ tìm ra cách chữa cho con Ngựa
bàn cưa."

Thế là họ bèn ngồi thành
hàng trên bãi cỏ và bắt đầu suy nghĩ, trong khi con Ngựa bàn cưa bận rộn với
việc nhìn chằm chằm vào chiếc chân gãy của nó một cách tò mò.

"Có đau không?" Thợ
rừng Thiếc hỏi với giọng nhẹ nhàng đầy cảm thông.

"Không hề," Ngựa
bàn cưa đáp; "nhưng lòng tự trọng của tôi bị tổn thương khi thấy cơ thể
mình thật mỏng manh dễ gãy."

Cả nhóm tiếp tục ngồi
lặng yên suy ngẫm trong một lúc. Ngay sau đó Thợ rừng Thiếc ngẩng đầu
lên và nhìn quanh cánh đồng.

"Cái thứ đang tiếp cận
chúng ta kia là loại sinh vật gì thế?" ngài ngạc nhiên hỏi.

Những người còn lại
liền ngó theo hướng nhìn của ngài, và phát hiện ra một sinh vật lạ
thường nhất mà họ từng trông thấy đang tiến về phía họ. Nó lướt
nhanh qua bãi cỏ mềm mại mà không hề phát ra tiếng động, và rồi vài
phút sau đứng trước mặt những nhà phiêu lưu và nhìn cả nhóm với vẻ
sửng sốt chẳng kém gì họ.

Bù nhìn rơm vẫn bình
tĩnh trong mọi tình huống.

"Chào buổi sáng!"
ngài lịch sự nói.

Kẻ lạ nhấc nón với vẻ
lịch lãm, cúi rạp người, rồi đáp lời:

"Chào buổi sáng,
một người và tất cả. Tôi hi vọng tất cả các bạn đều đang khoẻ mạnh.
Cho phép tôi được đưa ra danh thiếp của mình."

Cùng với những lời nói
lịch sự ấy là một tấm danh thiếp được đưa tới cho Bù nhìn rơm,
người nhận lấy nó, lật qua lật lại, rồi trao cho Tip với một cái
lắc đầu.

Cậu nhóc đọc lớn:

"Ông BỌ RÂU NGOẰM
P.T.Q.M., G.D.T.D."

"Ôi tôi ơi là
tôi!" Đầu bí ngô thốt lên, nhìn chằm chằm vẻ chăm chú.

"Thật là dị thường
làm sao!" Thợ rừng Thiếc nói.

Tip tròn mắt đầy kinh
ngạc, còn Ngựa bàn cưa thì thốt ra một tiếng thở dài và quay đầu
đi.

"Anh thật sự là
một con Bọ râu ngoằm đấy chứ?" Bù nhìn rơm thắc mắc.

"Dĩ nhiên rồi, thưa
tiên sinh!" kẻ lạ nhanh nhẩu đáp. "Chẳng lẽ tên tôi không có
trên tấm danh thiếp sao?"

"Có chứ," Bù
nhìn rơm nói. "Nhưng liệu tôi có thể hỏi 'P.T.Q.M.' có nghĩa là
gì không?"

"'P.T.Q.M.' nghĩa
là Phóng To Quá Mức," Bọ râu ngoằm tự hào đáp.

"Ồ, tôi hiểu
rồi." Bù nhìn rơm nhìn kẻ lạ mặt vẻ chỉ trích. "Và có thật
là anh được phóng to quá mức?"

"Thưa tiên sinh,"
Bọ râu ngoằm nói, "Tôi cho ngài là một quý ông có óc suy xét và sáng suốt.
Chẳng lẽ ngài không nảy ra ý nghĩ rằng tôi lớn hơn bất kì Bọ râu ngoằm nào ngài
từng thấy gấp hàng ngàn lần sao? Thế nên quá hiển nhiên là tôi được Phóng to Quá
mức, và chẳng có lý do chính đáng vì sao ngài lại nghi ngờ sự thật đó cả."

"Thứ lỗi cho
tôi," Bù nhìn rơm đáp. "Trí óc tôi có chút hỗn độn kể từ
lần cuối tôi được giặt là. Tôi hỏi điều này liệu có không thoả
đáng, nhưng bốn chữ 'G.D.T.D' ở cuối tên anh có nghĩa là gì
thế?"

"Những chữ đó biểu
lộ học vấn của tôi," Bọ râu ngoằm nở nụ cười hạ cố đáp.
"Nói rõ hơn thì, những chữ viết tắt đó có nghĩa là tôi được
Giáo Dục Toàn Diện."

"Ồ!" Bù nhìn rơm
nói, có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tip vẫn chưa dời mắt
khỏi nhân vật kỳ diệu này. Cái mà cậu thấy là một cơ thể to, tròn
giống loài bọ, được đỡ bởi đôi cẳng chân mảnh khảnh và bàn chân
mỏng manh - với những ngón chân uốn ngược lên trên. Thân hình của Bọ râu
ngoằm khá phẳng, và đánh giá từ những gì có thể thấy được về nó là một màu nâu
đen lấp lánh ở phía sau, trong khi phía trước sọc những vằn nâu nhạt xen kẽ
trắng, trộn lẫn với nhau ở phần viền. Hai cánh tay nó hoàn toàn mảnh khảnh như đôi
chân, và tọa trên một chiếc cổ khá dài là chiếc đầu – không phải là không giống
đầu của con người, ngoại trừ dưới cánh mũi là cọng râu, hay còn gọi là “xúc
tu,” cong vút, và hai cọng râu ngay phía đỉnh vành tai nó trang trí cho hai bên
đầu như cặp đuôi lợn tí hon xoăn tít. Phải thừa nhận rằng nhìn bề ngoài thì cặp
mắt đen tròn nom có hơi lồi ra; nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Bọ râu ngoằm
chẳng có gì là khó chịu cả.

Về ăn mặc thì con bọ
vận một chiếc áo khoác đuôi tôm với lớp vải lót lụa màu vàng và
một bông hoa cài ở khuyết áo; chiếc áo gi-lê trắng bằng vải bông căng chặt
quanh thân hình to bự; chiếc quần chẽn gối màu nâu vàng làm từ vải lông, được
buộc chặt ở đầu gối bằng đôi khóa mạ vàng; và, trên chiếc đầu nhỏ của nó, là một
chiếc mũ lụa cao vui nhộn.

Thẳng lưng đứng trước những
người bạn đang hết sức kinh ngạc của chúng ta, Bọ râu ngoằm nom có vẻ cao ngang
ngửa người Thợ rừng thiếc; và chắc chắn là trên khắp xứ Oz không có
con bọ nào từng đạt tới kích thước khổng lồ như vậy cả.

"Tôi phải thú
nhận," Bù nhìn rơm nói, "rằng sự xuất hiện đột ngột của anh đã
làm tôi ngạc nhiên, và chắc chắn khiến những người bạn đồng hành
của tôi giật mình. Tuy vậy, tôi hi vọng rằng việc này sẽ không khiến
anh buồn lòng. Có lẽ cuối cùng chúng tôi cũng sẽ quen dần với anh
thôi."

"Xin tiên sinh, đừng
xin lỗi!" Bọ râu ngoằm nghiêm chỉnh đáp. "Việc làm người khác
ngạc nhiên cho tôi niềm vui thú lớn; bởi chắc chắn là tôi không thể
được phân cùng loại với những loài sâu bọ thông thường và có quyền
được nhận cả sự tò mò lẫn sự ngưỡng mộ từ những người mình gặp."

"Thực vậy,"
nhà vua tán đồng.

"Nếu tiên sinh cho
phép tôi ngồi với nhóm oai vệ của ngài," kẻ lạ tiếp tục,
"tôi sẽ vui lòng kể lại lịch sử của tôi, để các bạn có thể
hiểu thấu đáo hơn về diện mạo khác thường - liệu tôi có thể nói là
phi thường? - của mình."

"Anh có thể nói
những gì mình thích," Thợ rừng thiếc ngắn gọn đáp.

Thế là Bọ râu ngoằm ngồi
xuống bãi cỏ, mặt đối mặt với cả nhóm, và kể họ nghe câu chuyện
tiếp sau đây:

Chương 13: Lịch sử Phóng
Đại Quá Mức

"Bắt đầu câu chuyện
tôi phải thú thật rằng tôi sinh ra là một con Bọ râu ngoằm rất đỗi bình
thường," gã bắt đầu kể, với chất giọng thẳng thắn và thân thiện.
"Chẳng biết gì hơn, tôi sử dụng tay chân để đi lại, và bò dưới những gờ đá
hay trốn giữa những rễ có mà chẳng có mảy may ý nghĩ nào ngoại trừ việc tìm lấy
vài con côn trùng nhỏ hơn mình để lấp dạ.

Những buổi đêm giá lạnh
khiến cả người tôi tê cứng, bởi lẽ tôi không mặc quần áo, nhưng những tia nắng
mặt trời ấm áp mỗi sáng đã trao cho tôi sự sống mới và khôi phục tôi hoạt động
trở lại. Đó quả là một cuộc sống kinh khủng, nhưng các ngài phải nhớ rằng đó là
cuộc sống thường lệ đã được định cho những con Bọ râu ngoằm, cũng như nhiều
sinh vật nhỏ bé khác sinh sống ở trên Trái Đất này.

Nhưng Vận mệnh đã chọn tôi,
dẫu là một kẻ tầm thường bé nhỏ, cho một số phận vĩ đại hơn! Một ngày nọ khi
tôi bò gần một ngôi trường nông thôn nọ, và trí tò mò của tôi bị kích thích bởi
tiếng ê a đều đều của đám học sinh ở trong đó, tôi đánh liều tiến vào và bò dọc
theo vết nứt giữa hai tấm bảng cho đến tận đầu cuối, nơi vị thầy giáo đang ngồi
trên chiếc bàn của mình ở trước nền lò sưởi sắp tàn.

Không ai buồn để ý tới một
loài vật nhỏ bé như Bọ râu ngoằm, và khi tôi phát hiện thấy lò sưởi thậm chí
còn ấm áp và thoải mái hơn ánh mặt trời, tôi quyết tâm dựng ngôi nhà tương lai
của mình gần cạnh đó. Thế là tôi tìm một chỗ náu đầy quyến rũ giữa hai hòn gạch
và trú mình trong đó trong rất, rất nhiều tháng.

Giáo sư Nowitall, không còn
nghi ngờ gì nữa, là học giả nổi tiếng nhất toàn xứ Oz, và vài ngày sau tôi bắt
đầu nghe thấy tiếng ông giảng bài và trò chuyện với học sinh. Không ai trong số
chúng chăm chú nghe giảng hơn con Bọ râu ngoằm nhỏ bé không ai buồn chú ý này,
và nhờ đó mà tôi lĩnh hội được cả kho kiến thức mà tôi phải thú nhận là tuyệt
đối phi thường. Đó là lý do vì sao tôi đặt cụm từ ‘G.D.T.D’ Giáo Dục Toàn Diện
trên tấm danh thiếp của mình; vì lòng kiêu hãnh lớn nhất của tôi nằm ở sự thật
rằng thế giới không thể tạo ra một con Bọ râu ngoằm khác với một phần mười sự
uyên bác và văn hóa mà tôi có.”

"Tôi không trách
anh," Bù nhìn rơm nói. "Giáo dục là một thứ đáng tự hào. Bản thân tôi
cũng được giáo dưỡng. Bộ não hỗn độn mà Phù thủy Vĩ đại trao cho tôi được những
người bạn của tôi coi là vượt trội hơn người."

"Tuy thế," Thợ
rừng Thiếc chen ngang, "tôi tin rằng một trái tim tốt còn đáng thèm muốn
hơn sự giáo dục hay trí thông minh."

"Với tôi," Ngựa
bàn cưa nói, “một cẳng chân tốt còn đáng thèm muốn hơn cả hai thứ ấy."

"Liệu hạt bí có thể
thay cho não được không?" Đầu bí ngô đột ngột hỏi.

"Im lặng!" Tip
nghiêm nghị ra lệnh.

"Được thôi, cha yêu
quý," Jack ngoan ngoãn nghe theo.

Bọ râu ngoằm lắng nghe một
cách kiên nhẫn – thậm chí với vẻ kính cẩn – những lời nhận xét này, và rồi kể
tiếp câu chuyện của mình.

"Hẳn là tôi đã sống
trọn ba năm trong chiếc lò sưởi ẩn khuất của ngôi trường sở đó," con bọ
nói, "uống sạch từng ngụm nguồn suối tri thức chảy dạt dào bất tận trước
mắt tôi."

"Khá là nên thơ,"
Bù nhìn rơm gật gù tán thành, nhận xét.

"Nhưng một ngày
nọ," con Bọ tiếp tục, "một sự kiện phi thường xảy ra đã làm biến đổi
sự tồn tại của tôi và đem đến cho tôi sự to lớn tột cùng như hiện này. Giáo sư
phát hiện ra tôi khi tôi đang bò ngang lò sưởi, và trước khi tôi kịp trốn
thoát, ông đã dùng ngón cái và ngón trỏ túm lấy tôi.

’Các trò yêu quý,' ông ta
nói, 'thầy đã bắt được một con Bọ râu ngoằm – một mẫu vật cực kỳ hiếm có và thú
vị. Có ai trong các trò biết một con Bọ râu ngoằm là gì không?'

'Dạ không!' đám học sinh
đồng thanh kêu lớn.

'Vậy thì,' Giáo sư nói,
‘thầy sẽ lôi chiếc kính lúp nổi tiếng của mình ra và phóng to con bọ này lên
màn ảnh để tất cả các trò có thể nghiên cứu cấu trúc khác thường của nó một
cách kỹ lưỡng và làm quen với tập quán và lối sống của nó.’

Rồi ông lôi ra từ chiếc tủ
chén thứ dụng cụ lạ lùng nhất tôi từng thấy, và trước khi tôi có thể nhận thấy
chuyện gì đã xảy ra, tôi thấy mình trên màn ảnh trong tình trạng phóng đại –
thậm chí bự bằng kích thước mà giờ các bạn đang nhìn ngắm tôi đây.

Đám học sinh đứng hết lên
ghế và nhướn cổ về phía trước để quan sát tôi được rõ hơn, và hai cô nhóc còn
nhảy tận lên đứng trên bục cửa sổ mở để có thể nhìn rõ những gì thầy chúng làm.

'Hãy chú ý!' vị giáo sư la
lớn, ‘con Bọ râu ngoằm phóng to quá mức; một trong những loài côn trùng lạ kỳ
nhất từng hiện hữu!'

Vốn được Giáo dục toàn
diện và biết được điều gì cần phải có ở một quý ông có văn hóa, lúc
này đây tôi liền đứng thẳng dậy, tay áp lên ngực, và cúi mình chào
rất ư lịch sự.

Hành động không ngờ đến
này của tôi hẳn đã làm cho họ giật mình, bởi một trong những cô
nhóc đứng vắt vẻo trên bậu cửa sổ hét lên một tiếng và ngã bổ
ngửa ra ngoài khung cửa và biến mất, kéo theo cả người bạn đồng học
chịu chung số phận.

Vị Giáo sư thốt lên
tiếng kêu kinh hãi và phóng ào ra cửa để xem xem đứa nhỏ tội nghiệp
có bị cú ngã làm cho xây xát gì không. Đám môn sinh láo nháo bám
theo thầy, và trong phòng học chỉ còn có duy mình tôi bị bỏ lại,
vẫn trong tình trạng Phóng to Quá mức và tự do thích làm gì thì làm.

Ngay lập tức tôi nhận ra
đây chính là một cơ hội tốt để trốn thoát. Tôi tự hào về kích cỡ
to lớn của mình, và nhận ra rằng giờ đây mình có thể an toàn mà chu
du tới bất cứ nơi đâu trên thế giới, trong khi vốn văn hoá cao hơn của
tôi sẽ biến tôi thành một người bạn phù hợp cho người có học thức
nhất mà tôi có thể có cơ may được gặp gỡ.

Thế là, trong lúc Giáo sư
đỡ mấy cô nhóc ‐ chúng có phần sợ hãi nhiều hơn là bị
thương ‐ đứng dậy, và đám học sinh thì bu lại
thành một đám vây quanh ông, tôi yên lặng cất bước ra khỏi ngôi trường sở, rẽ
vào một góc, và lủi vào một lùm cây gần đó trốn thoát mà không bị ai để ý
tới."

"Tuyệt vời!" Đầu
bí ngô kêu lên vẻ ngưỡng mộ.

"Thực thế," Bọ
râu ngoằm gật gù đồng ý. "Tôi chưa từng ngớt chúc mừng bản thân vì đã trốn
thoát trong khi được Phóng to Quá mức; bởi nếu tôi vẫn còn là một con bọ bé
nhỏ, tầm thường thì thậm chí với sự hiểu biết đến dư thừa cũng gần như vô dụng
với tôi."

"Tôi chưa từng
biết," Tip nhìn Bọ râu ngoằm vẻ bối rối, nói, "rằng bọ cũng mặc quần
áo đấy."

“Thường thì loài bọ không
mặc," kẻ lạ mặt đáp. "Nhưng trong khi đi lang thang vô cư định tôi đã
có cơ may cứu được mạng thứ chín của một thợ may ‐ có lẽ mọi
người đã biết là thợ may có đến chín cái mạng giống loài mèo. Anh chàng cực kỳ
biết ơn tôi, bởi lẽ nếu mất đi cái mạng thứ chín ấy thì coi như anh ta đi tong
rồi; thế nên anh ta nài nỉ tôi cho phép anh ta được cung cấp tôi bộ trang phục
thời thượng mà tôi đang khoác lên mình đây. Nó rất hợp với tôi, phải vậy
không?" Và rồi Bọ râu ngoằm đứng dậy và chầm chậm xoay mình để tất cả có
thể quan sát kỹ anh ta.

"Hẳn anh ta là một thợ
may giỏi," Bù nhìn rơm nói, có phần hơi đố kỵ.

"Giá nào đi nữa, anh
ta là một thợ may có trái tim vàng," Nick Chopper nhận xét.

"Nhưng mà anh đang
tính đi đâu khi gặp chúng tôi vậy?" Tip hỏi Bọ râu ngoằm.

"Chẳng tới nơi nào cụ
thể cả," là câu trả lời, "dẫu vậy tôi dự tính là sẽ sớm ghé thăm
Thành phố Ngọc Lục Bảo và sắp xếp một khóa thuyết giảng với những khán giả được
chọn về đề tài 'Lợi thế của sự phóng to'."

"Hiện giờ chúng tôi
đang hướng tới Thành phố Ngọc Lục Bảo," Thợ rừng Thiếc nói; "vậy nên
nếu anh thích thì chúng tôi sẵn lòng chào đón anh tham gia cùng chúng tôi đồng
hành."

Bọ râu ngoằm cúi rạp mình
xuống chào.

"Tôi sẽ rất vui
lòng," anh ta nói, "được chấp nhận lời mời tử tế của ngài; bởi không
nơi đâu trên Xứ Oz tôi có thể hi vọng lại được gặp gỡ bạn đồng hành tâm đầu ý
hợp với tôi như vầy nữa."

"Đúng thế đấy,"
Đầu bí ngô gật gù. "Chúng ta khá là tâm đầu ý hợp với nhau như ruồi và mật
ong vậy."

"Nhưng ‐ xá lỗi cho
tôi nếu tôi có vẻ tọc mạch ‐ tất cả các vị chẳng phải có hơi ‐ e hèm! -
hơi khác thường?" Bọ râu ngoằm thắc mắc, mắt nhìn hết người này tới người
kia với sự thích thú không buồn che đậy.

"Cũng chẳng hơn anh là
bao," Bù nhìn rơm đáp. "Mọi điều trong cuộc sống đều khác thường cho
tới khi ta quen với nó."

"Thật là một triết lý
hiếm có làm sao!" Bọ râu ngoằm thốt lên vẻ ngưỡng mộ.

"Phải; não bộ của tôi
hôm nay vận hành rất tốt," Bù nhìn rơm thừa nhận với chất giọng nhuốm màu
kiêu hãnh.

"Vậy thì, nếu các vị
đã ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ và khỏe khoắn rồi, chúng ta hãy dồn bước tiến tới
Thành phố Ngọc Lục Bảo nào," con bọ đề nghị.

"Chúng tôi không
thể," Tip nói. "Một chân của con Ngựa bàn cưa đã bị gãy rồi nên nó
không thể dồn bước được. Và quanh đây lại chẳng có tí gỗ nào để làm cho nó một
cái chân mới. Và chúng ta không thể bỏ con ngựa lại vì các khớp của Đầu bí ngô
cứng đơ đến nỗi anh ta phải cưỡi ngựa mới được."

"Thật xui xẻo làm
sao!" Bọ râu ngoằm kêu lên. Rồi gã quan sát cả nhóm một cách kỹ lưỡng và
lên tiếng:

"Nếu như Đầu bí ngô cưỡi
ngựa, vậy sao không lấy một chân của anh ta dùng làm chân cho con ngựa mà anh
ta cưỡi? Theo phán đoán của tôi thì cả hai đều làm từ gỗ."

"Giờ thì, đó là cái mà
tôi gọi là trí thông minh thật sự," Bù nhìn rơm nói vẻ tán đồng. "Tôi
tự hỏi tại sao trước đây bộ não của tôi không nghĩ ra điều đó nhỉ! Bắt tay vào
làm việc nào, anh bạn Nick thân mến, và lắp chân của Đầu bí ngô vào cho Ngựa
bàn cưa."

Jack đặc biệt không hài
lòng với ý tưởng này; nhưng gã vẫn cam chịu để cho Thợ rừng Thiếc chặt cụt
chiếc chân trái của mình và vót lại nó cho vừa với chân trái của Ngựa bàn cưa.
Ngựa bàn cưa cũng đặc biệt không hài lòng với việc làm này; bởi nó cứ làu bà
làu bàu về việc bị "mổ xẻ" ‐ theo như cách nó gọi ‐ và sau đó
tuyên bố rằng chiếc chân mới là một nỗi hổ thẹn đối với một con Ngựa bàn cưa
đáng tôn trọng.

"Xin mày hãy cẩn thận
hơn khi phát ngôn giùm tao," Đầu bí ngô sắc bén nói. "Mày vui lòng
nhớ giùm cho là cái 'thứ' mà mày đang gièm pha chính là chân của tao đấy."

"Tôi chẳng thể quên
điều ấy," Ngựa bàn cưa vặn lại, "bởi nó cũng hoàn toàn mỏng manh như
phần còn lại của con người anh."

"Nông cạn! Tao mà nông
cạn à!" Jack nổi khí xung thiên hét lớn. "Sao mày dám gọi tao là nông
cạn hả?"

"Bởi vì anh được dựng
lên lố bịch như một con choi choi," con ngựa nhạo báng, cặp mắt gỗ của nó
đảo tròn vẻ độc ác. "Thậm chí đến cái đầu của anh cũng chẳng giữ thẳng
được, và anh chẳng bao giờ có thể phân biệt được là mình đang dòm lên phía
trước hay ngó về phía sau!"

"Các bạn, tôi khẩn
khoản xin các bạn đừng có cãi nhau nữa!" Thợ rừng Thiếc lo lắng nài nỉ.
"Thật ra mà nói thì chẳng có ai trong số chúng ta có gì hơn nhau cả, thế
nên chúng ta hãy chịu đựng những thiếu sót của nhau nhé."

"Một đề nghị tuyệt
vời," Bọ râu ngoằm tán đồng. "Anh hẳn là phải có một trái tim tuyệt
hảo đấy, anh bạn kim loại của tôi."

"Đúng vậy," Nick
hài lòng đáp. "Trái tim đúng là phần tuyệt nhất của tôi. Nhưng thôi giờ
chúng ta hãy tiếp tục cuộc hành trình của mình nào.”

Cả bọn treo Đầu bí ngô –
lúc này chỉ còn có một chân – lên lưng Ngựa bàn cưa, và dùng một sợi dây thừng
nhỏ cột gã vào chỗ ngồi để gã không thể té ngã được.

Và rồi, với Bù nhìn rơm đi
trước dẫn đường, cả bọn cất bước theo sau và tiến về phía Thành phố Ngọc Lục
Bảo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3