Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 47 - 48 - 49

Chương 47

-Tôi là VƯƠNG ÁI HY ……………– nói xong cô ta cũng đứng dậy mặc
lại quần áo

Lấy trong túi hàng hiệu màu đỏ cô ta lôi ra một bức hình có
ảnh chàng trai mặc đồ vest, cô ta khẽ nhếch môi cười.

-Huỳnh Hiểu Minh……..Ái Hy của anh về rồi đây – cô ta cười
một nụ cười đầy ham muốn một điều gì đó

Tại một căn phòng khác của hkách sạn, một người đàn ông
trung niên khuôn mặt khắc khổ già theo năm tháng, bên cạnh ông ta cũng là một
người đàn ông nhưng cũng đã lớn tuổi đầu tóc bạc trắng và trên tay cầm trai
rượu dáng đứng rất kính cẩn với người đàn ông kia.

-Ông chủ liệu việc này nếu cậu chủ biết………..- người quản lỷ
già có vẻ mặt hơi lo lắng

-Không sao, mọi thứ đã quay về đúng vị trí ông không cần quá
lo thằng Minh cũng buồn khi con bé ÁI Hy ra đi lần này con bé quay về thì tốt
chứ sao

-Vâng…..nhưng tôi lo cậu chủ sẽ không tin

-Ông lo xa quá rồi, ngày kia là sinh nhật của thằng Minh mọi
chuyện tôi đã sắp xếp ỗn thỏa, thôi tôi mệt rồi ông cũng đi nghỉ đi

-Vâng …….! Ông chủ nghỉ ngơi tôi không làm phiền

11:30 Pm tại TP. HCM

-Anh à…………… anh giận em đó hả - Hân giọng ngọt xớt

-Không giám……..em là bà hoàng mà sao anh giám giận em – Bảo
vận giọng giận hờn

-Vậy mà nói không giận, thôi mà thương thương mai qua đây em
làm cơm tình yêu cho cục cưng ăn nhé……- Hân dỗ ngọt

-Khỏi nịnh……em biết hôm nay anh vừa quê vừa nhục không
hả…? - Bảo kìm nén hết mức có thể giờ mới bộc phát

-Thôi mà anh, em đâu nhớ là cái ví của anh ờ trong túi em
chứ với lại em cũng trả tiền rồi gọi cho chú Bình đến đón anh mà – Hân vẩn cố
nhẹ nhàng

-Hừm…… VẬY SAO KHÔNG NÓI SỚM, EM CÓ BIẾT ANH QUÊ TỚI MỨC NÀO
KHÔNG, BAO NHIÊU NGƯỜI NHÌN ANH ĐÃ THẾ CÒN XÌ XẦM TO NHỎ, NHỤC……NHỤC QUÁ ĐI MÀ
– Bảo được nước lên lấn tới

-Em biết lỗi rồi mà, lần sau em sẽ nói trước với anh tại
Linh bị chày máu nên em hoảng quá nhật thời quên thôi mà – Hân nuốt cục tức vào
trong vẫn nhỏ nhẹ nói

- CÒN CÓ LẦN SAU NỮA SAO, HÔM NAY ĐÃ ĐỦ QUÊ RỒI, CÁI MẮT ANH
NHƯ VẬY MÀ ĐỂ NGƯỜI KHÁC XÌ XẦM NÓI XẤU ĐÃ THẾ CON NHÂN VIÊN TƯỞNG ANH KHÔNG CÓ
TIỀN NÊN NÓ CHO KHÔNG, HỌ NGHĨ ANH MẶC ĐỒ THẾ NÀY MÀ KHÔNG CÓ TIỀN TRẢ VẬY DANH
DỰ ĐÀN ÔNG CỦA ANH Ờ ĐÂU…..NHỤC QUÁ ĐI LÀ NHỤC – Bảo đang hả hê vì như thế mới
ra dáng bạn trai đang chỉnh đốn bạn gái chứ mặc dù biết mình đang lấn quá xự
việc nhưng thôi một lần lấy oai cũng được đang tự cười sung sướng

-TÔI NHỊN ANH ĐỦ RỒI NHÁAAAAAAAAAAAA………………. CHỈ VÌ TÔI QUÊN
CHỨ TÔI MUỐN ANH NHƯ THẾ À……NẾU TÔI MUỐN ANH QUÊ MẶT VIỆC GÌ TÔI PHẢI TRẢ TIỀN
CÒN NỮA NẾU TÔI MUỐN ANH LẾT BỘ VỀ CẦN GÌ TÔI PHẢI GỌI CHO LÁI XE CỦA ANH CHỨ
HẢ…………AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…………….TỨC QUÁ MÀ, ANH ĐANG ĐƯỢC NƯỚC LẤN TỚI CHỨ GÌ
GIỜ THÌ SAO HẢ, HÂN NÀY DỄ BỊ ANH LẤN ÁP LẮM SAO………….ANH ĐI CHẾT ĐI, ĐỒ NHỎ MỌN
– Hân tức khí la hét một đường dài cảm thấy hả hê lắm vì nãy giờ phải chịu
đựng

Bảo nghệch mặt trong điện thoại vì biết đã trọc giận nhầm
người

-Em……Em…..này……….." thôi tiêu tôi rồi đang được cao
giọng giờ phải hạ mình quay lại xin lỗi nữa, ngu thật biết thế nãy hòa cho xong
"– Bảo tự tặng cho mình cái cú vào đầu

-Grừmmmmm…………lần này cho anh đi năn nỉ gãy lưỡi luôn, thiệt
tức mà……nhưng – Hân lại ngồi thơ thẩn

-Nhưng mà ỗng nói cũng đúng mình cũng có lỗi mà, chắc ông
que dữ lắm………..aishhhhhhhhhhhhhh kệ đi ai biểu nãy mình xin lỗi không chịu bỏ
qua thì thôi còn mạc xác mình nữa kệ……….- Hân vừa nghĩ tới suy nghĩ của Bảo
cũng vừa giận Bảo

Come on baby come on gwiireul yeoreobwah

feel it baby feel it eoseo neukkyeobwah

Go on baby go on yonggireul naebwah

1 2 3 ja ready set go

Come on baby come on gwiireul yeoreobwah

feel it baby feel it eoseo neukkyeobwah

Go on baby go on yonggireul naebwah

1 2 3 ja ready set go

Điện thọai của Hân hiện chữ “ Honey”, Hân nửa muốn nghe nửa
lại không, nhạc điện thoại reo hoài nhỏ bèn tắt máy.

Bảo gọi lại lần nữa nhưng lại nghe câu nói quen thuộc muôn
thủa

-Thuê bao quý khách vừa gọi……………

-Lại giận rồi, thôi để mai tính – Bảo nhảy lên giường đi ngủ
mà cũng không quên nhắn tin cho một người trợ giúp

Giờ heo xinh xinh heo Manly đi trên con đường

Và tay trong tay chân song song 2 cái mông tròn

Nào qua bên đây qua bên kia lên bên trên và cái đuôi xoay
tròn

Cái mông có miếng bông gòn nhưng đẹp đôi

Nghe cái nhạc chuông là biết ai là tác giả vụ này rồi, nó mở
máy lên đọc dòng tin nhắn rồi bật cười

-Hai người này thật là giống con nít quá, haizzz, anh Bảo à
anh còn khổ dài dài

Nó bước vào nhà thấy Hân đang coi hài cười không ngớt trong
đầu nó bỗng nghĩ “ nó giống người đang giận hay buồn người yêu chỗ nào, haizzz
người khác nhìn cảnh này chắc chẵng ai nghỉ người như nhỏ đó mà có bạn trai” (
thật ra chị Hân đang coi hài tay ôm đĩa trái cây ăn đã thế còn bốc tay, chân
thì gác lên bàn, miệng thì vừa nhai vừa cười lâu lâu có nước trái cây chảy
xuống Hân lấy tay quẹt ngang--------ôi dơ không chịu được)

-Dơ quá đó……….không hiều sao anh Bảo quen mày được – nó vất
áo khoác qua một bên rồi ngồi xuống

-Gì…………. ổng nói gì với mày à – Hân thôi ngừng ăn quay sang

-Không…….nhưng nhìn lại mình coi, người khác nhìn vào mày
giống nhỏ thiếu ăn không – nó cố chỉ vào mấy chỗ đang dính nước và thức ăn
vương ra nhà

-Kệ có ai đâu, mà ông gọi điện hay nhắn tin cho mày……..nói
mau – Hân vùng dậy

-Đừng dộng vào tao, dơ quá đi – nó cố tránh xa Hân

-Mày không nói ông nhờ vả gì thì tao không tránh- Hân có dí
tay vào người nó

-Thôi được rồi, ảnh kêu an ủi mày đừng có buồn ông chẳng qua
ông chỉ hơi giận tý

nên nóng tính la mày thôi – nó lập lại lời tin nhắn nhưng có
thêm bớt

-Hừm, giả tạo……..- Hân ngồi ngăn sản nhà khoang tay

-Thôi đi chị……giả bộ hoài nhớ người ta muốn chết còn bày
đặt

-Xý……..ai thèm, mà ông đó chỉ nói vậy thôi hả

-Hahahah…… vậy mà nói là không quan tâm

-Ùm thì…….tại ông chứ ai, tao đã nhịn rồi mà còn làm
tới

-Chuyện chẵng có gì cũng giận, thì thằng nào mà chẵng thế
gặp chuyện đó ai mà không quê chứ, thôi huề đi

-Biết rồi, kệ ông cứ để đi mài rồi tính……..giờ tính mày
trước đã

-Gì …..liên quan tới tao nữa

-Mày đi gặp anh Minh mà tại sao giờ mới về đã thế môi mày
còn sưng lên nữa, hay là hai người thế này,………..hehehehe – Hân lấy mấy ngón tay
chụm lại rồi cho chúng động vào nhau như thề hiện hình hai người đang hôn

-Bậy bạ……ông sỉn tao đưa ổng về nhà thôi mà

-Vậy sao mặt mày lại đỏ……….

Chương 48

-Vậy sao mặt mày lại đỏ……….

-Thì…………thì………….thôi tao đi ngủ đây mai còn đi học

-Không được, đứng lại đó tao chưa hỏi xong mà

-Áaaaaaaaaaaa…………thả tao ra nhột quá, nhột quá…………hahahahhah………….bỏ
tao ra đi………….hahahahah………được rồi….ahahahahha………tao nói tao nói…..- nó bị Hân
đè xuống rồi chọc lét

-Vậy mới phải chứ cứ đề tao dùng bạo lực không

-Thì nãy tao tới chỗ ông, rồi đưa ổng về
nhà…….bla…………bla……….bla……….

-Mày nghĩ sao………..- Hân hỏi nó

-Tao không biết, nhưng………- nó hơi ngập ngừng

-Thì hơi đợi ngày mai coi sao, hồi sáng anh Bảo có nói ngày
kia là sinh nhật của anh Minh hay đến lúc đó mày nói thật nhưng gì trong lòng
của mày ra cho ảnh nghe

-Liệu như thế có quá đường đột không, tao sợ với lại hôm nay
anh ta say chứ đâu có thật

-Phải thử mới biết, hay hôm sinh nhật mày cho ảnh ta một sự
bất ngờ …

-Bất ngờ gì………..

-Thì hôm đó tính, giờ đi ngủ mai còn đi học. Yên tâm đi có
quân sư ờ đây mà lo gì

-Gớm chưa kìa …..tự tin quá đó

-Chuyện……..bạn mày không tự tin thì còn ai vào đây nữa hà
hà…………thôi ngủ nào

-Ừ………thì ngủ

Ngày hôm sau tụi nó vẫn đến trường như bình thường, Bảo chạy
từ nhà đến trường vẫn tò tò theo Hân xin lỗi rối rít nhưng Hân vẫn đang hành
xác Bảo không chịu tha.

-Làm quá người ta theo em khác đó – nó nói móc Hân

-Xý…………tại anh ta chứ bộ - Hân vận giả giận

-Thôi đi coi lại cái mặt kìa – nó chỉ tay vào mặt rồi chạy
nhanh lên lớp

Hân đuổi theo còn Bảo thì vẫn xách cắp theo nhỏ nãy giờ
nhưng khaỏgn cách là 16mét 50. Vào lớp nó thấy trên bàn là một bó hoa hồng rất
đẹp, Hân thấy thế chạy đến cầm bó hoa hồng rồi cười nham hiểm

-Ghê ghê…….hôm nay bạn Linh nhà ta số đào chưa – Hân cầm bó
hoa dúi vào tay nó

-Thôi nhò này……..nhò cái miệng lại – nó lấy ngón trỏ đ0ưa
lên miệng làm hiệu nói nhỏ lại

-Wow……….hoa đẹp vậy, ai tặng thế - Bảo vừa lên nhìn thấy hùa
vào với vợ yêu của mình

- Hôm này được người ta tặng hoa mà ngượng đỏ mặt kia – Hân
khoác tay Bảo cười nói vui vẻ quên cả giận

-Thôi mà Linh, nói coi ai tặng thế giấu giếm là không tốt
đâu nhé, phải không vợ - Bảo hùa theo

-Đúng….đúng……chồng em nói trí phải – Hân cười tít mắt

-Ủa…….hai người hết giận nhau rồi hả……- nó chì tay vào hành
động đang thân mật cùa 2 người đối diện

-Áaaaaaaa…………quên mất, tránh ra em ra……….xýyyyyyyyyyyy- Hân
hất Bảo ra không thương tiếc

-Bà xã à………bla……bla……….

-Không………là không………….tại anh ………..bla…….bla……

Thế là nó lại đứng nhìn 2 người này cãi nhau rồi nắm tay rồi
đánh chí chóe “ không biết có phải bồ bịch không nữa, pó tay”

Nó không thấy hắn đâu, nhìn lên bó hoa có một tấm thiếp nhỏ,
nó mở ra đọc

-“ Em lên trên sân thượng nhé, đừng cho Hân và Bảo theo anh
có chuyện muốn nói

Love you”

-Hai người cãi tiếp nhé, tôi ra ngoài một chút – nó bò tấm
thiếp vào hộp bàn rồi đi ra ngoài

-Anh……….tạm tha cho anh, đi theo coi nó đi đâu – hân kéo tay
Bảo đi

-Thôi………đề Linh đi đi……..theo dõi kỳ lắm - Bảo lắc đầu

-Anh không đi cùng em, giận nữa đó – Hân khoang tay nhìn
Bảo

-Được rồi….được rồi vợ là nhất, đi thôi- Bảo đành chiều theo
hân

Nó đi lên sân thượng nhưng không biết đằng sau còn có hai
người vì nghĩ họ đang cãi nhau nên chắc không theo. Nó vặn núm cửa đẩy vào bước
vào bên trong nó không thấy hắn đâu, nhìn xuống dưới chân thì một vòng hoa hồng
được xếp lại với nhau rất đẹp ( ko phải hình trái tim đâu nhé)

Nó ngước lên thì nhìn thấy hắn đang cầm một nhánh hoa hồng
rất đẹp, hắn nhìn nó cười rồi kéo tay nó lại ôm lấy nó.

-Nhiêu đây đủ chứng minh lòng thành của anh chưa – hắn cười
nụ cười thật sự

-Anh……..làm tất cả việc này vì lý do gì cơ – nó vẩn không
tin vào mắt mình

-Vì em…..vì muốn em biết tría tim anh đang thuộc về em và em
là người quan trọng trong trái tim anh – hắn đang dủng những câu bay bướm mà
hắn hay nghe từ Bảo

-Anh có cảm thấy nó quá gượng gạo không…….- nó thật sự chưa
tin

-Em không tin cũng không sao, có lẽ lời nói của anh thật sự
làm em buồn nhưng anh sẽ dùng hành động thay cho mọi lời nói của mình chỉ cần
làm em vui làm em hạnh phúc thì anh đánh đổi gì anh cũng chịu, em cho anh một
cơ hội chứ - hắn quỳ xuống

-Anh……... – nó cảm thấy tim mình đập loạn xạ

Bộp………….bộp………….hura……………

-Hai người này ghê nha, trốn lên đây đề tỏ tình – Bảo cười
tươi chọc nó và hắn

-Anh thấy không người ta tĩnh cảm thế, ai như anh – Hân giả
bộ giận hờn

-Tưởng gì, vợ thích gì anh chiều hết nói chi chuyện cỏn con
đó – Bảo tự nâng cao bản thân

-Thôi tự cao quá, mà sao hai người lại lên đây – hắn lúc này
mới lên tiếng

-Rình……….không rình sao bắt gặp được chuyện hay chứ -
Hân

-Đi xuống thôi, chuông vào học rồi – nó đang đỏ cả mặt hen
có tiếng chuông cứu nó

-Nhỏ này mắc cỡ rồi……bạn em trông cả vào anh đó – nói xong
hân cũng chạy theo nó

Chỉ còn Bảo vào hắn, khi bóng Hân và nó khuất sau Bảo thu
lại nụ cười rồi nhìn sang hắn.

-Mày chắc chuyện mày đang làm là đúng chứ…….- Bảo hòi
hắn

-Chứ mày nghĩ tao đang đùa sao, tao đâu phải người dỗi hơi
đi làm mấy chuyện vô bổ này – hắn tay vẫn cầm bông hồng

-Tao mong lời mày nói là thật, đừng làm tao thật vọng – nói
xong Bảo đi xuống

Chỉ còn mình hắn, hắn nhếch miệng cười rồi ném bông hoa
xuống

-Thật vọng gì chứ……….tao cũng mong những chuyện này là thật
bời tao không muốn làm cô ấy buồn nhưng nếu mọi chuyện theo hướng khác tao sẽ
đối mặt với ba tao và cả vong linh của Ái Hy ra sao

-Khốn nạn….tại sao mọi chuyện lại rắc rối vậy chứ - hắn dẫm
lên nhưng đóa hồng rồi đi xuống

Nó và hân xuống tới lớp rồi Hân quay sang chọc nó

-Sướng quá đi…….lãng mạn hết sức à – hân chớp mắt nhìn

-……….- nó im lặng chẳng nói gì

-Ủa mày sao thế, không vui sao……bây giờ mày không phãi lo
rồi ảnh cũng thích mày mà – Hân lay vai nó

-Không………..chỉ là………..- nó không biết nên nói sao

-Chỉ là sao……ấp úng hoài à hay mày không thích thế

-Tao…………tao thấy mọi chuyện lạ lắm cứ sao sao á

-Sao là sao thế nào, hay mày suy nghĩ nhiều quá nên
vậy

-Chắc vậy…………- nói xong nó gục xuống bàn

Hân cũng không hiểu rốt cuộc nó đang lo lắng chuyện gì, Hân
cũng cảm thấy là lạ vì dạo này cảm thấy tron lòng cứ khó chịu và nôn nao cứ mỗi
khi nhỏ như thế là sẽ có chuyện xảy ra. Thấy Bảo xuống lớp nhỏ vội kéo Bảo chạy
ra khỏi lớp làm cho anh chàng chẳng kịp ú ớ gì cả.

Hắn không xuống lớp mà vào phòng y tế nằm, chuông vào lớp,
nó thì ngũ còn Bảo và Hân thì cúp còn hắn thì trốn trong phòng y tế ( chắc ngủ
chứ gì, haizzzz)

-Em kéo anh ra đây chi vậy, vào học rồi – Bảo thở hổn hển (
anh chắc lưới tập thể dục mới có tý đã mệt rồi ----Bảo: im, anh đây tập gim cơ
bụng 6 múi đàng hoàng-------sa: ghê qá à có mà 3 ngấn á,hahahha * zọt lẹ
*

-Em có chuyện muốn hỏi anh – Hân ngồi phịch xuống thảm cỏ
xanh mượt ( tội nghiệp cỏ ghê, * bẹp zí*)

-Em muốn hỏi anh thì cũng phải từ từ, kéo anh ra đây đã thế
còn cúp tiết chừ - Bảo ngồi xuống gần nhỏ

-Anh thấy chuyện này như thế nào….? - Hân hỏi Bảo

-Chuyện này là chuyện nào………- Bảo mặt ngờ ngệch

-Thì chuyện sáng này của anh Minh với con Linh á

-À……..!... Em hỏi vậy là ý gì, Linh không vui
sao….

-Ùm……..nó sao sao ấy với lại em thấy anh Minh sao sao á
không được tự nhiên như trước cứ gượng gượng sao á

-Anh cũng nghĩ thế, anh sẽ để ý coi sao

-Xý………anh thì làm được gì

-Vợ à……sao em cứ khinh thường chồng em thế

Chương 49

-Thôi không giỡn với anh nữa, mình vào lớp thôi không Linh
nó học một mình lại buồn – Hân đứng dậy phủi qua quần áo rồi đi

-Vợ này,……….tối nay em đi với anh đến một nơi có được không
– Bảo gải đầu

-sao tự nhiên mặt anh đỏ lên vậy – hân quay sang nhìn
Bảo

-Hôm nay, anh dẫn em đi gặp 2 người đặc biệt em – Bảo nhìn
hân cười

-Vậy tối mấy giờ hà anh…….- hân chẳng suy nghĩ nhiều gật đầu
đồng ý

-Vậy tối 7h anh đón em, giờ lên lớp thôi vợ- Bảo cười tươi
nắm tay Hân

Trong lớp cô giáo đang giảng bài say xưa thì Hân và Bảo vào
ung dung ( lớp học mà như cái chợ á, ra vào vô tự--------cô ơi xử đi…….)

-Hai em có biết tiết học của tôi bắt đầu từ hơn cả tiếng rồi
không – bà cô tức khi 2 đứa học sinh này coi bà như người vô hình vậy

-Dạ……….tụi em có chút chuyện đột xuất mà cô – hân chớp chớp
mắt nhìn về phía cô

-Ôi trời ơi cô…..! da mặt cô đẹp thế này mà nhăn nhó
không tốt đâu sẽ có nếp đó cô – Bảo nói giọng nịnh nọt

-Vậy sao……..hen chi dạo này cô thấy da mặt mình hơi nhăn
nhăn – bà cô sờ lên mặt

-“ dễ bị lừa thật, đúng là già còn ham” suy nghĩ của Hân và
Bảo – Vậy cô phải cười nhiều và dễ tính thì mới mau hết nếp nhăn đó cô – Hân
nịnh tiếp

-Ờ……..Ờ………thôi hai em vào chỗ đi, lần sao không được trễ đâu
đó- bà cô cười tít mắt

-Dạ/ Vâng…..- Hân và Bảo mổi người một câu

-YEAHhhh………! --- Bảo và Hân đập tay vào nhau
cười ròi đi xuống thấy nó đang ngũ

-Lại ngủ nữa rồi – Hân ngán ngẩm nhìn nó ngủ ngon lành

Hân lục lục tìm điện thoại nó để chơi game, nhỏ và Bảo chơi
hết game này đến game khác lâu lâu còn nghe được tiếng cãi và tiếng đánh nhau.
Nó ngủ đã 3 tiết ngước đầu dậy thấy Bảo và Hân đang chụm đầu chơi game ngon
lành

-Cốp………….! --- nó lấy tay đập hai cái đầu vào
nhau

-YAH……..mày/em có biết đau không – HÂn và Bảo đồng
thanh

-Vậy cái gì đó- nó chỉ xuống cái điện thoại

-Hihihihi……….chỉ mượn tý xíu thôi mà – Hân cười rồi gải gải
đầu

-Còn anh chơi ké……hì hì – Bảo cũng bắt chước theo

“ hai vợ chồng nhà này, haizzzz chịu thua” nó nhún vai lắc
đầu rồi bước đi

-À………..Linh………..đi đâu đó – Hân gọi to

-Đi ăn – nó nói xong đi tiếp

Theo sau nó là Hân và Bảo đang chạy theo, hắn ngủ cũng đã
rồi lên tính xuống canteen mua chai nước uống.

-À! …..nãy mày có tin nhắn của cô Jen – Hân đang
ăn

-Sao không nói sớm – nó nhăn mặt

-Quênnnnnnnn……… - Hân kéo dài

Nó thở dài rồi cầm điện thoại lên đọc tin nhắn đúng lúc hắn
đi xuống nên cầm chai nước ngồi cạnh nó

-Ai nhắn tin vậy – hắn hỏi

-Cô Jen biết rồi còn hỏi – nó vẩn đang đọc và tưỡng là Hân
hõi

-Vậy nội dung là gì – hắn vẫn hỏi

-Hỏi làm g…………..- nó quay lại thì á khẩu

-Hahahahha………ngậm miệng lại đi, mắc cười quá- Hân đang uống
nước thì phun ra hên là Bảo né kịp

-Làm gì mà ngỡ ngàng thế- hắn nhìn nó miệng nhếch lên
cười

-Không…….. – nó quay đi nhưng vẫn còn hơi ngượng

-Vậy cô Jen nói gì – hắn vẫn câu hỏi đó

-Cô hẹn lát nữa đến chỗ cô, cô có việc nhờ - nó vẫn đáp trả
bình thường

-Vậy đi thôi – hắn kéo tay nó dậy

-Này………này……….Ha…..â…..n………..- nó chỉ kịp kêu tên thì thấy
Hân và Bảo vẫy tay chào nó

Nó bị kéo lên xe rồi phóng như bay trên đường, nó vẩn nhìn
ra ngoài cửa kính. Hắn cũng chẳng nói câu gì cả. Đến quán nó mở cửa xe vào
trước, đứng từ bên trong cô Jen thấy tụi nó đến nhưng cảm nhận được nó và hắn
đang có chuyện gì đó.

-Con chào cô……..- nó đi vào thấy cô Jen ngồi ở bàn rồi

-Hai đứa đến rồi à, nào ngồi xuống đây – cô Jen vẫn nở nụ
cười tươi

-Dạ…….- nó ngồi xuống

Cô Jen nhỉn nó cười rồi gọi cho nó một ly capuchino đá, hắn
đi đỗ xe xong thì vào thấy nó và cô Jen đã ngồi nói chuyện vui vẻ rồi.

-Sao hôm nay lại uống capu đá – hắn thấy tự nhiên hôm nay nó
đỗi khảu vị

-À………..- nó đang ấp úng

-Là cô gọi cho con bé đó, uống nóng nhiều cũng đâu tốt đâu –
cô Jen nói thay cho nó

-Ử…….. mà cô nhắn bọn con tới đây chắc không phải uống cafê
không chứ - hắn ngồi kế nó rồi hỏi

-Cha bố cậu……….chưa ngồi nóng chỗ đã móc mé tôi rồi……..hôm
nay cô có một bữa tiệc nhỏ 2 đứa tới cho vui nhé – cô Jen mắng yêu hắn

-Dạ…..nhưng……….- nó

-Không………- Hắn làm cô Jen tặt ngấm nụ cười

-Sao thế…….thôi mà đến cho vui chứ mình cô buồn lắm – cô Jen
chớp mắt ngấn lệ ( sa: cô xạo quá nhé-----cô Jen: không thế sao tụi nó chịu
đi----sa: pó tay)

-Cô đừng buồn tụi con sẽ đi mà – nó thúc mạnh vào người hắn
rồi cười nói

-Haizzzz……..mấy giờ - hắn hòi

-7 giờ…..7 giờ nhé, vậy là đồng ý rồi Linh đi theo cô…nhanh
lên – cô Jen chưa kịp để nó nói năng gì kéo nó đi một mạch

Để hắn lại bơ vơ hắn vơ đại ly nước lên uống, nhìn qua phía
bên ghế nó nhìn thấy cái túi xách của nó còn để ở đó. Vốn tính không thích tò
mò nhưng cái hắn cần liệu có ờ trong đó.

Hắn ngó nghiệng coi có người không, hắn cầm túi của nó lên
đặt trên đùi rồi kéo dây khóa ra bên trong chẳng có tập cở gì cả củng chẳng có
phấn son, trong đó chì có điện thoại, máy nghe nhạc và một cái Apple the new
Ipap 4G.

Ngoài ra, hắn chẳng thấy thứ gì cả. Có lẽ thứ hắn kiếm không
ở đây, phía sau cánh cửa có một ánh mặt nhìn hắn nhìn những hành động của hắn
nãy giờ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3