Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 06

Chương 6: Gặp lại người xưa

Nó chạy bay vào trong nhà mang trong mình nỗi sợ bao trùm,
nhưng trước mặt nó là 1 căn nhà u tối không bóng người và lạnh lẽo. Nó bước vào
trong nhà đi tiến đến chỗ cái bàn ăn mà hằng ngày ** May hay ngồi nhìn nó ăn,
nó thấy 1 mẫu giấy nhỏ

“Xin lỗi! Tiểu thư ta ra đi mà không nói trước với tiểu thư
câu nào, tiểu thư đừng lo lắng ta đã qua Mỹ cùng ông Hai. Thời gian không có **
tiểu thư hay tự săn sóc mình, hãy vượt qua những ám ảnh của quá khứ và hãy để
nó qua đi theo thời gian, ta chắc đại tiểu thư không muốn nhìn thấy con như thế
đâu. ** yêu con nhiều lắm, mong sớm được gặp tiểu thư……”

Nước mắt nó bỗng rơi, còn 2 ngày nữa là tới sinh nhật nó
cũng chính là ngày đau đớn nhất của nó.

-Anh ah………! Mình làm vậy có tàn nhẫn quá với con không, cũng
10 năm rồi bé Linh Linh không bao giờ thoát được nổi ám ảnh lớn đó, em sợ lần
này bà May về đây bên cạnh con không còn ai, em lo lắm – mama nó (LinhLinh mới
chính là tên thật sự của nó)

-Anh biết nhưng nếu không để con pé đối diện với sự thật thì
chẳng bao giờ nó thoát ra khỏi chuyện đó, với lại nó đã bắt đầu trả thù cho
LyLy rồi, tuy hơi tàn nhẫn với con nhưng anh muốn con tự đấu tranh với cái quá
khứ không ai muốn đó, anh muốn con không bị hận thù làm che mắt nó- papa

-Hay mình nói cho con biết tất cả sự thật đi anh, em sợ, em
sợ 1 ngày nào đó khi nó biết được sự thật này nó sẽ giận em và anh nếu như thế
có lẽ lại 1 lần nữa em lại làm mất đi đứa con này. Em đau lắm anh ak – mẹ nó
lúc này ôm ảnh của nó mà khóc

-Em yên tâm đi mọi chuyện sẽ không tồi tệ như em nghĩ đâu,
anh đã nhờ Ken và Min sang Việt Nam
để chăm sóc cho con rồi với lại muốn con quên đi chuyện của chị nó không đơn
giản tý nào. Khi nào cần thiết chúng ta sẽ xúat hiện. Thôi em đi ngủ tý đi – pa
nó cũng buồn lắm nhưng không thể hiện ra

Khi mẹ nó vào phòng ngủ rồi pa nó mới ra ngồi vào chiếc xích
đu màu hồng mà ngày nào nó và chị nó hay ngồi cười đùa, ông nhớ lại nhưng ngày
gia đình vui vẻ bên nhau nhìn thấy nụ cười của 2 chị em nó. Ông nghĩ về nó,
thật sự ông nhớ nó lắm, nhớ bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi cho ông khi ông hì hục
ngồi trong cho chị em nó mấy bông hoa, nhớ vòng tay ôm lấy ông khi ông đi xa
về,…v…v, ông đang nghĩ lời hứa của nó trước mộ chị nó, liệu ông làm thế đúng
hay sai, liệu nó có thể bỏ qua quá khứ mà sống vui vẻ không, nó đã giết 1 người
trong 3 người đó, nhưng việc này sẽ đi về đâu,,

-Alo….bác nghe đây

-Dạ cháu và Min đã tới nơi có lẽ sẽ làm 1 bất ngờ cho Linh
Linh

-Ùm ta cảm ơn cháu nhiều, ta mong cháu với Min giúp nó thoát
khỏi ám ảnh của quá khứ, ta và bác gái sẽ qua đó trong thời gian sớm
nhất.

-Dạ thôi bác nghĩ ngơi sớm con không làm phiền

-Ùm chào con

Ông cúp máy nở 1 nụ cười hiếm hoi từ sau khi nó đi ông ít
cười hẳn, ông chấp tay sau lưng rồi đi vào trong nhà nghỉ ngơi

6.00 Am

Reng…………Reng……….

-Con dậy rồi ** ơi tắt chuông đi – nó lấy gối bịt chặt hai
tai

Nhưng nó không nghe thấy tiếng cười hay tiếng trả lời của
**. Nó ngồi dậy nhìn trước mặt nó chẳng có ai cả chỉ là cái đồng hồ mà trước
khi đi ** để báo thức cho nó thôi. Nó buồn rầu rồi đứng lên làm vệ sinh, không
biết làm đồ ăn nên để bụng đói tới trường. Vào lớp nằm ngục xuống bàn mà chẳng
thèm nhìn ai, hắn và Bảo đến sau thấy nó như thế nên tưởng nó ngủ không làm
phiền nó.

-Ê nhỏ, vào lớp đã lăn ra ngủ rồi bà, haizzz, dậy ăn đi này
– Hân vừa nói vừa đưa một hộp kitty màu hồng cho nó

-Gì vậy bà tự nhiên hôm nay làm cái này cho tôi – nó ngạc
nhiên nhìn Hân

-Ăn đi, trước lúc ** May đi có gọi điện thoại cho tao nhờ
tao chăm mày dùm, hahahha, không ăn tao cho người khác ak – Hân cười cười

-Ùm ….thanks bà – Nó cầm lấy rồi cười lại với Hân nhưng nụ
cười không tươi tý nào

Hắn nhìn nó nãy giờ biết nó đang buồn nhưng chẳng biết nói
sao nên đành im lặng nhìn nó ăn ngon lành, quay sang Bảo thì Bảo đang nhìn chằm
chằm nhỏ Hân

-Thích con người ta có cần nhìn lộ liễu như thế không – hắn
đẩy tay Bảo

-Điên hả ông, tao mà đi thích cái con khỉ đó hả đang tức
muôn điên đây – Bảo khoanh tay liếc qua Hân

Tới giờ vào lớp nó và hắn chẳng tập trung tý nào mỗi người 1
suy nghĩ riêng, đang phiêu hồn vào tư tưởng thì cô giáo bước vào lớp.

-Lớp nghiêm..

-Chào các em, hôm nay lớp ta có 2 bạn mới, các em vào đi- cô
giáo cười tươi nhìn ra ngoài

Bước vào lớp là 1 chàng trai cao ráo gương mặt điển trai và
1 cô gái có gương mặt thanh tú, mái tóc hung đỏ bồng bênh

-Các em tự giới thiệu về mình cho cả lớp đi – cô giáo lên
tiếng

-Mình là Ken Cowell mình mới chuyển từ Mỹ về đây mong mọi
người giúp đỡ- Ken nở 1 nụ cười nhưng chỉ hướng về phía nó thôi

Nó vừa nghe thấy tên thì ngước lên nhìn đó chính là vị hôn
phu năm xưa của nó

-Mình là Châu Huệ Vân gọi mình là Min nhá, mình cuũng vừa từ
Mỹ chuyển về mong mọi người giúp đỡ -Min nở 1 nụ cười làm mấy thằng trong lớp
tý nữa thì té ghế. ( nhân vật này giới thiệu sau ^^ )

Lúc này nó mới thật sự bất ngờ toàn phần, tại sao pama lại
cho 2 người này về đây, đang lẫn trong mớ hỗn độn thì

-Ê bà 2 học sinh đẹp trai và xinh quá ba hen – Hân quay
xuống lay lay tay nó

-Bà …..bà sao thế sao tay run thế này – hân hoảng sợ khi tay
nó đang run lên

Hắn nhìn quá thấy biểu hiện của nó lạ nên lay lay vai nó
nhưng không thấy nó trả lời, lúc này Ken và Min đi xuống chỗ bàn nó và hắn.
Thấy hắn động vào người nó Ken thấy tức lắm nhưng mới vào lớp không muốn gây
sự, Ken lúc này mới lên tiếng

-Honey….à…..anh đã về với em đây – Ken nắm lấy tay nó rồi
cười

Hắn, Bảo, Hân vả cả lớp đều ngac nhiên trong lòng hắn tự
nhiên thấy khó chịu khi nghe Ken gọi nó thế.

-Chị ơi….. – Min đang nói thì bị khựng lại

Cháttttttt……………..

-Đi về…..về ngay cho tôi…..tôi không muốn nhìn thấy 2 người
…..đi đi- nó hét lên làm 3 người kia va cả lớp không hỉu gì cả

-Anh……. – Ken không biết nói sao vì khi nó giận lên rất la
đang sợ

-Chị ak….chị không muôn thấy Min sao…..Min nhớ chị lắm …anh
Ken cũng thế…vì pama đã kêu ** May và ông Hai về Mỹ nên sợ không ai lo cho chị
nên em và anh Ken đã bỏ công việc bên đó về đây với chị mà – Min ngân ngấn nước
mắt khóc

Nó đang hỗn loạn lắm, pama nó đang suy nghĩ gì đây nó không
muốn Min và Ken dính đến nhưng chuyện này, nó đã bắt đầu thực hiện lời hứa của
nó, nó không muốn vì nó mà nhưng xung quanh vị vã lây gì mặc dù hôi RED đã tan
dã cách đây 10 năm sau khi bị chính tay pa nó phá hủy nhưng hội đó vẫn còn
nhưng tay trung thành sẵn sàng làm mọi chuyện việc nó làm chắc chắn sẽ tìm ra
được người của nó và nó trong nay mai.

-Bây giờ tôi xin 2 người về lại Mỹ đi, tôi không muôn 2
người dính vào chuyện này làm ơn đi mà…….- nó khóc đây là lần đâu tiên nó khóc
trước mặt của nhiều người như thế

Hắn nhìn thấy nước mắt nó rơi nên trong lòng đau lắm muốn ôm
nó nhưng

-Được rồi anh biết chuyện em đang lo, nhưng không có gì quan
trọng cả em cứ yên tâm – Ken đã ôm lấy nó và an ủi

-Chị ơi…..chị đừng lomọi chuyện sẽ qua nhanh thôi – Min cũng
ôm lấy nó

-Thôi đủ rồi tình cảm đến đây thôi vào học được chưa các cô,
các cậu – cô giáo thở dài lên tiếng làm cả lớp đang xem thí quay trở lại

Nó thấy hình như hôm nay mình hơi lố làm trò cho cả lờp
nhìn, nó cắm mặt xuống bàn, Hân vì chơi với nó lâu rồi nên biết được cũng kha
khá chuyện của nó, nên không nói gì mà quay lên còn hắn mang tâm trang hỗn
loạn, Bảo thì nhìn cũng biết chẳng hiểu gì cả.

Ở một chỗ khác

-Thưa ông đã tìm thấy xác của ông Lê Hoàng tại 1 nhà hoang ở
Quận 7

-Cái gì…….không….không thể nào, ông ấy chết như thế nào
?

-Dạ thưa ông, ông Lê Hoàng có lẽ bị tra tấn và bị bắn chết,
trên tường có ghi lại dòng chữ “ người xưa quay lại đòi món nợ cũ”

-Hãy báo cho gia đình của ông ấy và tăng cường thêm vệ sĩ
cho tôi

Trở lại trường học hết tiết nó quay sang hắn nhìn khuôn mặt
hắn hình như không vui nhưngnó cũng đã có lỗi nên ( lỗi là lấy cái nhẫn đó đó
^^)

-Ah cái nhẫn này tôi tháo ra không được, anh cho tôi thêm
thời gian nghen nó dính chặt quá – nó nhìn mặt thật tội nghiệp và dơ cái ngón
tay đỏ lừ và sưng lên cho hắn xem ( tại cố gắng quá mà chiếc nhẫn ấy chặt quá
nên bị như thế ấy mà )

-…………- hắn im lặng không nói vì hắn đang cho hồn theo tư
tưởng mà

-NÀY……… anh có nghe cô ấy đang noi chuyện với anh không –
Ken thấy hắn không tl đành hét to lên

Hắn vẫn im lặng, nghe nói to làm Bảo quay lại nhìn sang chỗ
hắn và nó, tình cờ nhìn thấy cái nhẫn mà trên tay nó đeo

-Á sao chiếc nhẫn này lại ở đây……- Bảo nhìn chiếc nhẫn thằc
mắc hỏi

-Ah…..ah….tại vì tình cờ tôi thấy nó ở trong 1 căn phòng bỏ
không ở nhà anh ta, lỡ tay đeo nó vào rồi không gỡ ra được – nó gãi gãi đầu
nói

-Không gỡ được đâu dây là chiếc nhẫn khi mẹ nó mất đã…………..ư
ư ư- bảo đag nói thì bị hắn bịt miệng lại ( tại nghe thấy từ mẹ với lại liên
quan đến bí mật chiếc nhẫn hắn chợt nhập hồn lại ^^ )

-Không có gì đâu chừng nào tháo được thì trả tôi nhưng đừng
làm mất là được

-Sao nãy anh ta nói không tháo được

-Nó nói bậy đo cô đừng tin…….

Reng……Reng…. Tiếng chuông ra chơi cứu hắn và cũng cứu Bảo
khỏi cái bàn tay bằng sắt của hắn “ thẳng quỷ mài không muốn tao nói thì àm
cach khác chứ, tao muốn nghet thở luôn” Bảo nhìn qua hắn bằng ánh mắt nói ra
câu đó “nếu không làm thế thì cái miệng cậu có thôi nói bậy dâu” hắn cung lườm
lại Bảo là anh chang nàyntự hiểu

-Hân này, tao có chuyện muốn nói với 2 người này, mài xuống
cantin 1 mình nghen chờ tao, tao xuống liền – nó nói rồi lôi Min và Ken đi

-Ùm nhanh nhen tao chờ - Hân thì hơi buồn nhưng vẫn mở miệng
cười

Hắn đứng nhìn nó dẫn Ken và Min đi tuy không vui nhưng dù
sao thì nó đâu là gì của hắn mà tại sao trong lòng khó chịu vậy, hắn và Bảo
xuống cantin rủ Hân cùng theo nhưng hắn vừa đi vừa phài bịt tai vì Hân và Bảo
cãi nhau um sùm. Làm hắn cuối cùng phải thốt lên 1 câu làm Hân và Bảo há hốc
miệng

-Đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau- rồi hắn bỏ đi 1 nước
không thì tiêu

-CÁI GÌ…………..TÔI MÀ THÈM CÁI THẰNG ĐÊ NÀY AH- Hân chỉ tay
qua Bảo

-CÁI GÌ……CÓ TÔI KHÔNG THÈM CÁI CON KHỈ NHÀ CÔ AK- bảo cũng
hét to không kém nhỏ

-Anh ah đồ con dê

-Cô ah đồ con khỉ

-Con dê………

-Con khỉ……….

-Bộp……này thì khỉ này…..anh chết đi – Hân tức quá đấm cho
Bảo 1 cái rồi hất mặt bỏ đi

-YAH………SAO CÔ LẠI ĐẤM TUI….CÓ BIẾT CÁI MẶT TUI LÀ ĐỂ LÀM ĂN
KHÔNG HẢ………….NUPAKAGI (chài anh chang nay lớn rồi mà con coi hhình hãy đợi đấy
pó chiếu ) – Bảo tức lắm nhưng lòng lại có cảm giác vui vui

Lúc này trên sân thượng có 3 người 1 người với khuôn mặt
thay đổi sang lạnh dần, 2 người còn lại thì đang sợ gap khuôn mặt này

Châu Huệ Vân ( Min) 16t nhưng làm hồ sơ giả đễ được hõc
chung vớ nó, là trẻ mồ côi chính nó là người đã dẫn con bé về nhà khi nó ôm khư
khư bộ hài cốt của pama và em trai con bé. pama nó đã nhận nó làm con nuôi, Huệ
Vân từ nhỏ rất nghe lời nó và xem nó vừa la ân nhân vừa coi là chị nên nó rất
thương và sẵn sàng làm mọi chuyện vì nó.

-Pama em khỏe không- nó quay đi hướng khác hỏi Ken

-Hai bác khỏe cả họ nhớ em lắm nhưng vì…..- Ken đang nói thì
nó có vẻ buồn

-Em biết pama lo cho em nhưng e nhớ họ lắm bao năm qua em
như thế nào pama có biết không – nó nói nhưng nước mắt đã chảy vì quay mặt với
Ken và Min nên 2 người đó không biết

-Chị ah pama nhớ chị lắm, họ luôn biết chị làm gì và gặp
phải chuyện gì, mama vì thương nhớ chị mà bệnh tình nặng hơn hồi trước – Min
nắm chặt tay nó và cũng khóc theo

-Vậy vậy mama ổn chứ…..chị…..chị thật sự nhớ pama lắm – bây
giờ nó thực sự cảm nhận đươc nước mắt nó đang rơi

-Em yên tâm 2 bác sẽ sớm qua việtnam thăm em thôi, em đừng lo

-Ùm cám ơn anh và Min nhưng có lẽ việc em trả thù cho LyLy,
pama đã biết nên mới kêu 2 người đến Việt nam phài không

-Ùm họ mong em hãy quên quá khứ đi hãy sống vui vẻ như vậy
LyLy mới yên nghỉ được

-Ngày hôm đó em đã hứa với chị 2, em sẽ trả thù cho chị dù
phải đánh đổi bằng tính mạng em cũng làm không ai ngăn được em cả

-Anh biết và 2 bác cũng biết nên chỉ chi anh và Min qua đây
để giúp em làm nhưng chuyện em cần khi xong thì sẽ quay về Mỹ, nhưng cũng chỉ
nhắc nhở em đâu là điểm dừng đề em không hối hận thôi

-Hối hận sao không bao giờ có từ đó trong em, họ làm nhưng
việc đó sao không bị ai trừng trị hay gặp quá báo tại sao chứ, chẳc lẽ LyLy
chết trong đau đớn mà họ vẫn có thể sống vui vẻ hưởng thụ cuộc đời này như chưa
bao giờ họ làm chuyện ác sao, chính họ là người cướp đi nụ cười, cuộc sống cướp
đi tất cả của LyLy và của em, em không muốn……không muốn nhìn họ sống trong
tiếng cười sống trong vui vẻ, còn LyLy mãi mãi nằm trong bong tối, nằm trong
đất cát mà thôi anh hỉu không

-Anh hỉu……….anh hỉu Linh Linh ak….anh không cản em em d8ừng
như thế, đừng tự dằn vặt bản thân minh…anh xin em nhìn em như vậy anh đau lắm -
Ken vưa nói vừa tiến lại gần nó định ôm nó nhưng nó đã đẩy tay Ken ra

-Chị ah….! dù chị quyết định như thế nào em sẽ không bao giờ
cản chị, chỉ cần trong lòng chị còn Min như ngày xưa vẫn coi Min như đứa em gái
nào của chị, chị đừng lạnh lùng, đừng đuỗi Min đi…- Min khóc

-Chị xin lỗi…..xin lỗi em….chị thương Min nhiều lắm chị
không đuỗi Min đâu đừng khóc nữa. – nó ôm lấy Min

Nó biết Ken vẫn yêu nó quan tâm nó như ngày nào nhưng nó
không muốn Ken ôm nó, nó mãi chỉ coi Ken là 1 người anh trai là người nó rất
coi trong như LyLy nhưng nó không muốn Ken mãi ngộ nhận tình cảm này. Nó ôm Min
và kêu Ken đi xuống, nó muốn giới thiệu họ cho Hân.

Lúc này ở đưới cantin Hân đang ngồi với hắn và Bảo, hắn thì
cứ nhìn về phía sân thượng còn Bảo thì đang lấy đá chườm con mắt xíu nữa là
bầm, Hân đi đang mải ăn

-Cô ăn nhiều quá đó – Bảo nhin sang Hân cứ cắm cúi ăn không
thèm để ý đến cái vết thương mà cô ta gây ra cho mình

-Kệ tôi anh cũng ăn đá nãy giờ đó….sao nói tui hà hà hà hà –
Hân nói rồi chỉ tay vào cái mắt cùa Bào

-Grừ…..còn cười được hả

-Thích…..ai cấm

-Hứ không thèm nói chuyện với cô….mà sao 3 người kia đi lâu
quá vậy

-Bộ tôi thích nói chuyện với anh lắm sao… mà cũng đúng 8 năm
rồi không gặp còn gì

-Hả….mà cô biết 2 ngươi đó sao

-Sao kêu không nói chuyện

-Hihihihi nhưng bây giờ thì cầnnnnnnnnn……………hân xinh tươi
nói cho Bảo và Minh nghe đi nhaz nhaz nhazzzzz heheheh

Lúc này hắn quay sang Hân như muốn biết câu trả lời 2 người
đó là ai

-Xý …… đồ nham nhở………..ừuuuu thì ngắn gọi thôi nhaz chứ kể
lúc em với nó quen biết nhau mệt lắm, năm tụi em 15t anh Ken có sang VN chơi và
cũng là thăm nó,trườc khi về Mỹ anh Ken có nhờ em quan tâm nó giúp ảnh, lúc đó
e cũng tường anh Ken là anh họ của Yến thôi nhưng sau khi anh Ken đi thì nó mới
nói Ken là vị hôn phu lúc nhỏ, lúc đó nó mới có 7t, còn cô bé kia thì không
biết.

-Hảaaaaaaaaaaa…………….phải không đó

Trong lòng hắn bây giờ khó tả khi nghe Hân nói

-Ngậm cái miệng vào hả miệng đủ cho cả đàn ruồi làm ổ
đó

Bảo quê 1 cục nên đành im lặng nghe Hân nói tiếp

-Đáng lẽ ngày nó và Ken đính hôn cũng là ngày sinh nhật của
nó nhưng, hình như là nó và chị LyLy bị bắt cóc trước 1 ngày, sau đó thì lễ
đính hôn bị hủy thay vào đó là đám tang của chị nó, lý do thì nó không kể em
nghe, sau đó pama nó cho nó sang VN vể tinh thần của nó được ổn định

-Là sao …anh không hỉu lắm tại sao tinh thần không ổn định –
hắn hỏi nhưng trong đầu lại nghĩ theo hướng khác

-Thì chị LyLy mất là một cú sốc lớn nhất đối với nó

-Vậy mà tưởng không lấy được Ken là 1 cú sốc chứ - Bảo nhanh
miệng chen vào

-Khùng này………..làm như nó ham lắm không bằng, nó thương chị
nó lắm, hồi đầu em cũng thắc mắc nếu như chị nó mất đâu nhất thiết nó phải sang
VN để quên đi cú sốc này, nhưng hỏi thì nó không nói, chỉ đến khi 1 lần em xin
nó cho em theo để thắp cho chị LyLy 1 nén nhang nó mới cho em theo, khi đến nơi
thì đó là khu vườn hoa LyLy rất đẹp ở giữa là 1 ngôi mộ được xây rất khang
trang, khi em thắp hương xong thi nó kêu đợi nó ở ngoài, em tính quay sang hỏi
** May người chăm sóc chị em nó từ nhỏ, mà hình như lúc đo bà ấy biết em muốn
hỏi gì nên dẫn em đi đến 1 cánh cửa thông qua là vườn hoa Lyly lúc nãy, lúc đó
em thấy nó đang quỳ và ôm lấy tấm bia khóc rất nhiều, chưa bao giờ em thấy nó
yếu đuối như thế cả lúc em đau lòng lắm, ** May nói là nó và chị nó năm đó bị
bắt cóc và nó đã chứng kiến cảnh chị nó chết, chết trước mặt nó, đau đớn lắm
nhưng nó không làm gì được, khi gđ tìm thấy nó và chị nó thì lúc đó nó đang ôm
xác chị nó và con mắt trở nên vô hồn từ lúc đó nó không cười, không nói,pama vì
thương nó nên đanh đưa nó và xác chị nó về VN mong rằng về đây nó tìm thấy niềm
vui trở lại, lúc em nghe ** May nói em gần như không đứng nổi, ** May cũng mong
em giúp nó quên đi quá khứ, giúp nó tìm lại được nụ cười ngày nào. Có lẽ bây
giờ nó cũng đỡ hơn trước nhưng em biết nó chưa quên được chuyện đó, haizzzz em
chỉ làm nó vui hơn trước tý thôi, chán thật – Hân thở dài rồi nghĩ ngơi lung
tung

-Em không biết nguyên do gì chị Yến chết sao – hắn hỏi nhưng
trong lòng cũng đang buồn thì ra nó tỏ ra mạnh mẽ là vì thế ư

-Không anh em có hỏi nhưng nó không nói, với lại em cung
không thích nó nhớ lại chuyện cũ nên cũng chẳg hõi nò lần nào nữa

-Buồn quá……….hix….hixx….. – Bảo nãy giờ ngồi nghe mà xít
xoa

-Xạo quá ông tướng…….làm như mình yếu lòng không bằng

-Người ta có tâm hồn ngây thơ và cao thượng mà……huhuhuhu-
bảo giả bộ chùi chùi nước mắt

-Mắc ói quá đi…………này thì ngây thơ này…..này thì cao thượng
này – Hân lấy đồ ăn chọi Bảo

Hắn thì chẳng nói gì nhưng trong lòng có 1 chút gì đó có thể
gọi là hơi đau lòng, hơi thương cảm nó, hắn đang nghĩ klung tung, 2 tay thì lại
vò vò đầu tóc

-Tôi nói anh rồi mà nơi công cộng sao cứ gãy đầu sồn sột
vậy……ghê quá đi – tiếng nó nói làm hắn đang gãi gãi đầu liền bõ tay xuống

-Tụi làm gì là kệ tui…liên quan gì đến cô…..cô nên nhớ cô là
con nợ của tui đó – hắn quê quá rồi đành lấy cn đó ra nói

-Chỉ nợ điều kiện chứ đâu nợ lời nói mắc gí tôi nói không
đcược hả…….

-Grừ………- hắn tức chẳng biết noi gì

-Không thèm nói chuyện với anh………..xýyyyyyyyy- nó bỏ qua hắn
tiến tới chỗ Hân

-Hân bà biết anh Ken rồi thì tui khỏi gthiệu, còn đây là Min
em gái mình, Min đây là chị Hân là bạn thân của chị – no quay sang chỉ
Min

-Chào em….chị là Hân hihih, ủa sao bà nói là khôn có em, mà
giờ có đứa em xynh thế - Hân cười cười

-EM chào chị…..hihihi em là em nuôi thôi hihihi, em đẹp y
như lời chị em nói – Min chạy lại hun cái chóc vào má của Hân tự nhiên theo
kiễu mỹ hóa

-Min đây là trường và là VN chứ không phài bên Mỹ mà tự
nhiên như thế đâu – nó quay sang Min nghiêm nghị

-Dạ…..em sẽ chú ý hơn…..chụttttttttttt- Min vừa nói xong thì
hun vào má no 1 cái làm nó bó tay lun

-Thôi không sao….mình lên lớp đi sắp tới giờ học rồi – hân
nói rồi kéo tay nó và Min đi

Ken thì đứng cười quay và quay sang nhìn hắn và Bảo, Ken
thấy hắn nãy giờ nhìn nó hoài tâm trang không vui tý nào nên cũng lườm hắn 1
cái rồi đi. Hăn thì củng không thích Ken vì cứ sáp sáp nó ( bộ thích người ta
sao ma gét), hắn kéo Bảo vào WC sau khi Bảo bị Hân tẩn cho 1 trận te
tua.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3