Bảy ngày kết hôn ngắn ngủi: Mẹ yêu đừng trốn! - Chương 139 - 140

Chương 139

Một vũ khúc hoàn tất, Hắc Chí Cương dẫn Tử Khê tới chào hỏi
Lâu Tử Hoán. Trong trí nhớ của cô, Lâu Tử Hoán rất ghét Hắc Chí Cương, vừa thấy
Hắc Chí Cương liền khó chịu. Hiện tại hai người lại đứng trò chuyện vui vẻ với
nhau, Tử Khê đứng bên chỉ cảm thấy thật thần kì.

"Violet, chúng ta không nên gây trở ngại cánh đàn ông
nói chuyện phiếm, chúng ta đi qua bên kia đi!" Niên Mạn Linh lôi kéo tay
cô cười nói.

Tử Khê có thể cảm thấy ánh mắt khác thường của Niên Mạn Linh
khi nhìn cô, nhưng cô vẫn cười mà đi theo.

Niên Mạn Linh lấy một đĩa hoa quả nhỏ nói: "Violet,
không ngờ cô cũng quen với Hắc nhị thiếu, cô quen biết rộng thật."

Tử Khê nhận ra được lời nói bóng gió của cô ta, cô không bất
ngờ vì người đàn bà bên cạnh Lâu Tử hoán chính xác là không đơn giản. Cô chỉ
duy trì bộ dáng tươi cười đáp lại nhưng không tiếp lời.

"Cô cũng quen biết Lâu thiếu phải không?" Ngược
lại Niên Mạn Linh tiếp tục hỏi.

Tử Khê sửng sốt, cô và Lâu Tử Hoán trước mắt người ngoài vẫn
đóng giả làm người vừa mới quen biết. Niên Mạn Linh làm sao biết, trừ phi Lâu
Tử Hoán nói với cô ấy. Lòng cô căng thẳng, lẽ nào Lâu Tử Hoán và cô ta có quan
hệ tốt đến mức nói rõ ràng mọi chuyện sao?

"Tôi thấy Hi Hi và cô cũng quen biết, là bạn học, tôi
đang suy nghĩ cô và Lâu thiếu khẳng định cũng biết nhau." Niên Mạn Linh
nói ra phỏng đoán của mình.

Tử Khê thở ra một cái, kì thực cô bị nhận ra là cũng có khả
năng. Năm đó cô giả mạo làm thiên kim của Lâu gia, không có ít lần lên tạp chí.
Về sau Lâu Tử Hoán họp báo công khai cô và hắn không phải là anh em. Cô tham dự
không ít các buổi yến tiệc của giới thượng lưu, giúp Hi Hi phát biểu, những
hoạt động trước đều được mọi người biết rõ. Cô đang suy nghĩ Lâu Tử Hoán làm
sao có thể trước mặt người ở bên ngoài làm bộ không nhận ra cô, hơn nữa không
ai nghi vấn. Cô về nước cũng đã được một thời gian rồi không phải sao? Theo đạo
lý hẳn là sẽ có người nhận ra, đến nay tất cả mọi người gọi cô Violet, dường
như đã quên từng có một An Tử Khê.

"Lâu thiếu là một nhân vật tầm cỡ như vậy làm sao không
biết. Chỉ tiếc là tôi biết anh ấy, nhưng anh ấy không nhận ra tôi." Tử Khê
nói.

"Vậy nhân vật tầm cỡ như Lâu thiếu đây thì chỉ cần là
người đều muốn có quan hệ với anh ấy." Niên Mạn Linh và cô cùng nhau ngồi
xuống sô pha, "Có đôi khi tôi rất đau đầu, cô biết không Lâu thiếu tuy là
vị hôn phu của tôi nhưng có không ít ngôi sao không từ bỏ ý định, vọng tưởng
bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, dùng mọi thủ đoạn thu hút chú ý của Lâu
thiếu. Để xứng đáng làm bóng hồng bên cạnh anh ấy thật sự là mệt."

Bộ dạng tươi cười của Tử Khê cứng đờ, hiển nhiên là trong
lời nói của Niên Mạn Linh, cô cũng là ngôi sao nữ vọng tưởng bay lên ngọn cây
làm phụng hoàng. "Ngũ tiểu thư có thể làm bóng hồng bên cạnh anh ấy cũng
là phúc không phải sao?" Như cô cũng không có tư cách này.

Dáng vẻ tươi cười của Niên Mạn Linh trầm xuống, nắm lấy tay
cô: "Không gạt gì cô, Violet, Lâu thiếu là người đàn ông như vậy, đừng
nhìn bề ngoài tuấn mĩ như vậy, hoa tâm của anh ấy ai cũng biết. Anh không cự
tuyệt với bất kì ngôi sao nữ nào, chơi vài ngày rồi lại bỏ, có đôi khi thay anh
xử lí những người vì anh mà bị tổn thương làm cho tôi thật mệt."

Lòng Tử Khê liên tục trầm xuống, Lời Niên Mạn Linh nói ý tứ
rất rõ ràng. "Cho nên chỉ có Niên tiểu thư mới xứng đôi với Lâu thiếu
không phải sao?"

Niên Mạn Linh thắng lợi nở nụ cười, nhìn lại cô, cô đã cảnh
cáo thành công với An Tử Khê, nhưng lại có tác dụng. "Kỳ thực mặc dù Lâu
thiếu hoa tâm ở bên ngoài, anh ấy cũng chơi có lúc, tôi biết anh ấy chơi chán,
cuối cùng cũng trở về bên cạnh tôi. Đó cũng là lý do tôi biết anh ấy có nhiều
tình nhân bên ngoài nhưng vẫn nguyện ý chờ anh ấy."

Một người đàn ông như thần như Lâu Tử Hoán vậy, người đàn bà
nào chiếm hữu được vị trí này sẽ không dễ dàng buông tay. Vừa nhìn là thấy Niên
Mạn Linh là nhân vật lợi hại, lòng cô có thể rõ ràng, Lâu Tử Hoán cũng không
yêu cô ta. Thế nhưng cô ta cũng không thèm để ý, chỉ cần cô ta chiếm được vị
trí có lợi, cô ta có thể ứng phó lâu dài. Huống chi đối với Lâu Tử Hoán, yêu
đương là không thể. Bên cạnh hắn ba năm, cô không bỏ qua biểu tình nào trên nét
mặt hắn. Khi hắn nhìn cô vẻ mặt đều là lạnh nhạt. Đối với một người đàn ông có
thể chấm dứt được đoạn tình yêu như vậy thì chỉ có Lâu Tử Hoán.

Tử Khê cảm thấy mệt chết đi, có một người đàn bà như Niên
Mạn Linh bên cạnh hắn, cô còn đường khác sao? Năm năm trước, một Lâu Nhược Hi
cũng đủ khiến cô thống khổ, nay lại thêm Niên Mạn Linh cô làm sao có thể suy
nghĩ.

"Mạn Linh chị ở đây à" Lâu Nhược Hi khoác tay
Hoàng Bân Đức đi đến, "Thì ra Violet cũng ở đây à"

Tử Khê bội phục bản lĩnh diễn kịch của Lâu Nhược Hi, cô ta
hẳn là nữ diễn viên xuất sắc nhất mới phải.

"Chị đang nói chuyện phiếm với Violet, Nhược Hi, em là
bạn học của Violet sao, vậy chắc là rất vui khi gặp lại." Niên Mạn Linh
muốn toàn thắng, phong thái nữ chủ nhân kéo Lâu Nhược Hi.

"Em đã trò chuyện với Violet rồi."Cô ta ngồi vào
bên cạnh Niên Mạn Linh và Tử Khê, " Violet, nể tình là bạn học. Anh trai
mình kết hôn với Mạn Linh, cậu phải đến nha, làm khách quý đặc biệt, chắc chắn
là rất có ý nghĩa nha."

An Tử Khê rõ ràng ý tứ của cô ta. Khuôn mặt cô cười cứng
ngắc, buồn cười tự hỏi mình tại sao lại ngồi cùng với Niên Mạn Linh, thật là tự
làm tự chịu.

"Ngại quá, tôi đi toilet một chút." Ngồi thêm khắc
nào nữa, cô sắp hít thở không thông.

Niên Mạn Linh và Lâu Nhược Hi đều biểu lộ ra bộ dạng tươi
cười thắng lợi, nhìn theo bóng lưng hoảng loạn rời đi của cô.

Chương 140: Nghiêm phạt trong thang máy

Trong toilet Tử Khê trang điểm lại một chút, cô nhìn lại
mình trong gương, hít sâu một hơi.

Vừa ra bên ngoài cô liền bị một lực rất mạnh kéo lại, cô
thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi, vừa ngẩng đầu lên thí chính là Lâu Tử Hoán. Hắn
nghiêm mặt đen xì, kéo cô lên một cầu thang, một tay đẩy cô đặt tại trên tường:
" An Tử Khê, em rất can đảm, coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai
phải không?"

"Em không biết anh đang nói cái gì? Buông ra, em phải
trở về!" Hiện tại Tử Khê một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn, thấy hắn
cô chỉ nhớ lại cô vì hắn mà bị Niên Mạn Linh và Lâu Nhược Hi lăng nhục.

Lâu Tử Hoán không áp chế được phẫn nộ, một tay giữ chặt cổ
cô: "An Tử Khê em nghe đây, em coi anh như thằng ngốc à, nếu em còn dám dụ
dỗ thằng đàn ông khác, anh thực sự sẽ giết em."

Tử Khê thấy vẻ mặt hắn điên cuồng, Lâu Tử Hoán trước mắt
không còn là Lâu Tử Hoán đại thương nhân nữa, hắn căn bản là người điên.
"Anh buông ra, anh làm đau em!"

"Đau!" Lâu Tử Hoán cười nhạt, "Em cũng biết
sợ đau?" Trên lầu hình như có người đến, hắn buông lỏng cô ra, ôm cô vào
trong ngực kéo đi đến một hướng khác.

Tử Khê luống cuống tay chân, lúc này Lâu Tử Hoán hoàn toàn
mất đi lý trí, cô càng không biết hắn muốn dẫn cô đi nơi nào?" Lâu Tử
Hoán, anh điên rồi sao? Anh buông ra, em phải đi về!" Cô giãy dụa, muốn
lay chuyển lý trí của hắn.

Lâu Tử Hoán như không nghe thấy, hắn một tay là có thể ôm cô
cố định vào trong ngực, để mặc cô làm ầm ĩ. Đi tới cửa thang máy, hắn ấn nút mở
thang máy đem cô kéo vào trong. Vừa vào, hắn ấn cô vào thang máy: "Em thật
đúng là một chút cũng không thay đổi, anh nói đông em liền hết lần này tới lần
khác muốn tây. Xem ra anh không cho em một chút giáo huấn là không được."
Nói xong, tay hắn vén váy của cô lên, xé rách váy của cô.

Tử Khê thật luống cuống, nước mắt chảy ra: " Lâu Tử
hoán, Lâu Tử Hoán anh điên rồi sao? Đây là thang máy, có camera, sẽ có người
thấy!"

Lâu Tử Hoán cười nhạt, bắt đầu cởi dây lưng của mình, hắn
cắn tai của cô: "Camera quay thang máy này chỉ có anh mới xem được, yên
tâm." Hắn cởi bỏ dây lưng trên lễ phục của cô, làn da trắng như tuyết lộ
ra trong không khí." Anh có ở chỗ này làm ba ngày ba đêm với em, cũng sẽ
không có người quản."

Lâu Tử Hoán trước mắt tựa như dã thú khát máu, vừa tiếp xúc
với ánh mắt hắn cô liền run như cầy sấy. " Lâu Tử Hoán, van cầu anh, không
nên như vậy." Cô thực sự rất sợ, thân thể toàn bộ run rẩy.

Hắn không hề ôn nhu, khi hắn thấy cô và Chung Khang Tề khiêu
vũ thì trong đầu hắn liền hiện ra trăm ngàn loại hình phạtdành cho cô.Phương
pháp trực tiếp nhất là chiếm lấy cô, giam cầm cô, làm cho cô chỉ có hắn.

Toàn thân Tử Khê đổ mồ hôi lạnh, nhưng lúc này đại thế đã
mất, những nơi nữ tính thẹn thùng yếu ớt nhất đều bị hắn chiếm lĩnh, cô mất đi
phản kháng.

Lâu Tử Hoán bị nước mắt của cô làm đau đớn, thế nhưng hắn
vừa nghĩ tới cô và Chung Khang Tề ôm nhau thân thiết khiêu vũ như vậy, hắn liền
muốn trừng phạt cô. Cô tựa như một búp bê không có sinh mệnh mặc hắn loay hoay,
trong thang máy kín mít, hắn lần lượt bày ra các loại tư thế khuất nhục chiếm
giữ lấy cô.Cuối cùng, khi hắn phát tiết trong cơ thể cô, tay hắn mạnh mẽ bóp
chặt cần cổ của cô, thật sự muốn một cái chấm dứt. Tử Khê nghĩ, hay là như vậy
cũng tốt, lòng của cô bị hắn nhào nát thành những mảnh vụn, đã sứt mẻ không còn
đầy đủ, giữ lại thân thể để làm cái gì.

Nhưng hắn lại buông lỏng tay ra, lúc này thang máy đã đi từ
trên xuống dưới không biết bao nhiêu lần, hắn ấn tầng cao nhất. Đem cô chỉnh
trang lại, vẻ mặt cô đều là nước mắt, thân thể mềm lả một chút khí lực cũng
không có, chỉ có thể dựa vào trên người hắn.

Khách sạn này là do hắn làm chủ, phòng trên tầng cao nhất
chính là của riêng hắn, hắn ấn vân tay vào khóa bảo mật rồi ôm cô đi vào. Bọn
họ trực tiếp vào phòng tắm, hắn xả nước, bỏ tinh dầu vào bên trong. Cởi hết y
phục trên người cô, ôm cô cùng nhau đi vào.

Toàn bộ quá trình, một câu Tử Khê cũng không có nói. Lâu Tử
Hoán bắt đầu hỏi cô: " biết sai rồi sao? Hử?"

Tử Khê chỉ cảm thấy Lâu Tử Hoán trước mắt rất xa lạ, hắn tựa
như một ma quỷ, biến cô thành vật sở hữu của hắn, nếu là chọc tới hắn thì hài
cốt cũng không còn. Vừa rồi, cô thực sự nhận thấy được, hắn muốn giết cô. Hắn
không chỉ có uy hiếp, mà là hắn thực sự muốn làm như vậy. Hiện tại Lâu Tử Hoán
đã không phải là Lâu Tử Hoán năm đó, trước đây hắn lạnh lùng hắn vô tình, nhưng
đó chỉ là ngụy trang của hắn. Hiện tại hắn vô tình khát máu đều là bản chất,
hắn đã biến thành một người khát máu, bản chất ma quỷ.

Cô run rẩy: " Vì sao, vì sao anh lại biến thành cái
dạng này?" Cô khóc rất bất lực, mặt dựa vào trong ngực hắn, "Vì sao
anh phải như vậy, vì sao?"

Tay Lâu Tử Hoán cầm lấy hạ thân đi vào cô, chỉ có trong cơ
thể cô hắn mới có thể nghĩ mình thực sự là đang sống. Hắn nói bên tai cô:
"Năm đó bởi vì anh nhân từ, mới có thể khiến Hắc Diệu Tư ép buộc, mà em
phải đi xa tha hương. Năm đó bởi vì anh nhẹ dạ, để em tại nước Mỹ năm năm, mới
có thể khiến Chung Khang Tề có cơ hội nhảy vào. Anh sẽ không để bất luận kẻ nào
có cơ hội cướp đi cái gì thuộc về anh, sẽ không bao giờ nữa."

"Lâu Tử Hoán!" Lúc này không phải bởi vì sợ hãi mà
rơi lệ, mà là hắn nói làm cho cô không nỡ, khiến cô muốn khóc. " Xin lỗi,
xin lỗi. Tử Hoán, xin lỗi." Cô lúc này mới ý thức được, khi cô rời đi năm
đó với hắn mà nói thương tổn rất lớn, thậm chí đưa linh hồn hắn đi vào quỷ
môn.

"Nói cách khác, từ nay về sau anh sẽ không cho bất kỳ
kẻ nào xin lỗi anh. An Tử Khê, em nghe rõ đây, rời xa Chung Khang Tề một chút,
đừng tiếp hắn. Bởi vì nếu có lần nữa, anh không biết là anh sẽ làm ra cái
gì?" Hắn nói xong, mạnh mẽ chuyển động trong cơ thể cô,,"Đừng khảo
nghiệm sự kiên trì của anh, không phải không chỉ có em chịu nghiêm phạt, anh
còn có thể cho Chung Khang Tề biến mất trên thế giới này."

Tử Khê nghe mà kinh hãi, hắn có thể dễ dàng nói ra lời này,
lẽ nào loại chuyện này với hắn mà nói bình thường như vậy sao? Cô thở hổn hển,
hạ thân vẫn còn đau, hắn hiển nhiên không có dự định thương tiếc cô, muốn cho
cô thật sâu nhớ kỹ bài học này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3