Bảy ngày kết hôn ngắn ngủi: Mẹ yêu đừng trốn! - Chương 137 - 138
Chương 137: Tiệc mừng
Nhạc Nhạc trở lại phòng, Tử Khê cũng chưa ngủ. Nó leo lên
giường, sà vào lòng ôm lấy thắt lưng Tử Khê: "A Tử, người ở cùng ba ba bại
hoại phải không?"
Cô vỗ về lưng của nó, cười khổ: " Nhạc Nhạc, mẹ với ba
ba bại hoại đã không thể nào rồi. Còn nữa, đáp ứng mẹ không được trước mặt
người khác gọi hắn là ba ba, lại càng không nên nói với người khác về quan hệ
của mẹ và hắn."
Nhạc Nhạc gật đầu, một lúc lâu, nó nhịn không được nói:
" A Tử, con nghĩ ba ba bại hoại là ba ba bại hoại của trước đây, thế nhưng
ba hình như có chút không giống như trước."
Tử Khê thở dài một tiếng: "Nhiều năm như vậy rồi, mọi
người có thể thay đổi."
Ngày thứ hai Tử Khê tham gia tiệc mừng lễ trao giải, cô là
nữ diễn viên được công chúng quan tâm nhất. Cô khoác tay Chung Khang Tề tiến
vào, đoàn làm phim còn có lịch trình khác, đã quay về nước Mỹ. Chung Khang Tề
đảm nhận việc làm bạn nam của cô, cô đối với Chung Khang Tề đã có bóng ma, song
vẫn có chút áy náy. Nhìn hắn bức thiết thỉnh cầu, một bên thì Đường Khiết Hân
khích lệ cô đáp ứng, cô không muốn lại khiến hắn khó xử, nên không thể làm gì
khác hơn là đáp ứng.
Cô và Chung Khang Tề đến khách sạn thì Lâu Tử Hoán và Niên
Mạn Linh cũng đến, lúc Lâu Tử Hoán thấy An Tử Khê và Chung Khang Tề cùng đi
đến, mắt thoáng nhíu lại.
An Tử Khê vừa nhìn thấy Lâu Tử Hoán, theo bản năng nắm lấy
tay Chung Khang Tề. Chung Khang Tề cầm tay cô, nhìn cô một cái thật sâu. Tử Khê
không thể làm gì khác hơn là bình tâm, cùng hắn đi vào. Tiệc tối còn có phóng
viên, nhìn cô và Chung Khang Tề đi vào, đều ra sức chụp hình.
"Chung thiếu, quan hệ giữa cậu và Violet xem ra không
bình thường!" Một phóng viên nói, những phóng viên này đều chuyên nghiệp,
nên liền đi vào vấn đề chính yếu. Nói ra mà hoàn toàn không kiêng kỵ.
Chung Khang Tề cười cười nhìn Tử Khê: "Tôi và Violet đã
biết nhau nhiều năm rồi, chúng tôi là bằng hữu rất tốt."
Tử Khê cũng cười gật đầu, Chung Khang Tề nói không rõ ràng,
nhưng trong tư tưởng của cô cũng không muốn làm cho hắn xấu mặt.
Phóng viên cũng cười: " Chung thiếu nói câu này còn có
hàm ý khác, có người nói quan hệ giữa Chung thiếu và Violet tại Mỹ cũng rất
chặt chẽ, có phải có tình cảm nhưng chưa công bố?"
Dáng vẻ tươi cười của Tử Khê cứng đờ, Chung Khang Tề cười
thần bí: "Tôi dù muốn nói không có, anh chắc chắn cũng sẽ không tin, không
phải sao?"
"Đó là tất nhiên!" Người phóng viên cũng theo kịp,
"Chung thiếu, anh và Violet bắt đầu khi nào?"
Tử Khê không thể tưởng tượng nổi nhìn Chung Khang Tề, hắn
biết hắn đang nói cái gì sao? Mà cách đó không xa Lâu Tử Hoán đang bóp chặt
chén rượu, bừng bừng lửa giận.
"Được rồi, các người không nên đoán mò, tôi và Violet
chỉ bằng hữu rất thân thôi. Chuyện quá khứ của chúng tôi cũng không có
gì." Chung Khang Tề biết, hắn mà nói thêm gì nữa, Tử Khê sẽ thực sự tức
giận.
Thoát khỏi đám phóng viên, bọn họ đi tới một góc sân. Tử Khê
chất vấn hắn: "Khang Tề, vừa rồi anh nói như vậy, rõ ràng là muốn ký giả
hiểu lầm, anh làm sao có thể nói vậy?"
Mắt Chung Khang Tề nhìn thấy ánh mắt Lâu Tử Hoán đang chú ý,
miệng hắn lộ ra vẻ tươi cười: " Violet, kỳ thực như vậy cũng không có gì
xấu đúng không? Em xem Lâu Tử Hoán và vị hôn thê ân ái, anh là giúp
em!"
"Anh căn bản không phải giúp em, anh hẳn là biết em
không thích như vậy, Khang Tề, anh chỉ là lợi dụng em để thị uy với Lâu Tử
Hoán." Tử Khê tức giận muốn bỏ hắn lại.
"Violet" Chung Khang Tề cản cô lại, "Theo anh
có gì không tốt? Lẽ nào em muốn trở lại bên cạnh Lâu Tử Hoán, em đừng quên, hắn
đã có vị hôn thê."
Tử Khê bị lời hắn nói như một nhát đâm vào tim, lập tức phản
bác: "Chuyện này không liên quan tới Lâu Tử Hoán, em không nghĩ phải về
bên cạnh Lâu Tử Hoán, càng không nghĩ tới dùng phương thức như vậy để thị uy
với Lâu Tử Hoán. Khang Tề, chuyện như ngày hôm nay em mong muốn không có lần
sau!"
"Violet chúng ta đính hôn đi!" Chung Khang Tề kéo
tay cô, đột nhiên thỉnh cầu.
"Anh, anh nói cái gì?" Tử Khê căn bản không biết
những lời này hắn lấy từ đâu đến?
Chung Khang Tề cầm tay cô: "Đính hôn với anh đi, Tử
Khê! Rốt cuộc em cũng có cơ hội giúp anh một lần. Lần này về nước, ba mẹ một
mực buộc anh xem mặt, mỗi ngày đều gặp mặt một vị thiên kim tiểu thư, đầu anh
muốn nổ tung. Anh nghĩ cho em vị trí vị hôn thê của anh, có em rồi, ba anh sẽ
không bức ép anh nữa."
Đầu Tử Khê nghe mà cháng váng, Chung Khang Tề thỉnh cầu quá
đột ngột, nếu như hắn chỉ là biểu lộ sự yêu thương, cô có thể tìm cớ cự tuyệt.
Thế nhưng hắn muốn cô giúp, trái lại cô không biết nên nói như thế nào.
"Đương nhiên, em là nhân vật của công chúng, nếu như em
nghĩ như vậy đối với em mà nói không tiện thì quên đi!" Chung Khang Tề
nhìn sắc mặt của cô, liền thay đổi chủ đề câu chuyện, "Vừa rồi anh lỡ lời,
anh sẽ quay lại giải thích với phóng viên, không cho công bố buổi phỏng
vấn."
"Khang Tề!" Cô kéo hắn, hắn giúp cô nhiều lắm, lúc
này đây mặc kệ hắn có dụng ý gì. Hắn nhờ cô hỗ trợ, cô quả thực không thể cự
tuyệt. "Kỳ thực cũng không có vấn đề gì, em thể giúp anh ứng phó với ba mẹ
anh! Đóng giả làm bạn gái còn được thế nhưng vị hôn thê thì quá nhanh
không?" Hơn nữa cô cũng lo lắng đến lúc đó thực sự đâm lao phải theo lao,
bạn trai bạn gái không hợp còn có thể chia tay.
"Em nói cũng đúng, cảm ơn em, Violet!" đôi mắt
Chung Khang Tề hiện lên một tia đắc ý, "Chúng ta đi ra ngoài đi, vẫn còn
chưa công bố mà?"
Tử Khê gật đầu, khoác tay hắn đi ra ngoài. Đầu tiên là chào
hỏi với vị chủ trì bên kia và chụp ảnh.
Lúc này Lâu nhược Hi khoác tay một nam diễn viên trong nước
đi vào, cô trước tiên đến chào Lâu Tử Hoán, mắt cũng nhìn thấy Tử Khê. Hèn chi
sắc mặt anh trai không tốt lắm.
Kỳ thực Mạn Linh đứng cũng muốn điên lên trong bữa tiệc. Bên
người Lâu Tử Hoán có không ít đàn bà, thế nhưng từ trước đến nay Lâu Tử Hoán
cũng có tôn trọng cô. Chỉ cần hắn và cô cùng một chỗ, hắn chưa bao giờ liếc mắt
nhìn người đàn bà khác. Đàn bà của hắn cũng biết quy tắc này của hắn, thấy Niên
Mạn Linh đều an phận, ai cũng không dám lỗ mãng.
Tối nay, cô đã chứng kiến ánh mắt Lâu Tử Hoán tìm kiếm An Tử
Khê đến nhường nào. Ánh mắt hắn rất suồng sã. Cô chưa từng thấy Lâu Tử Hoán
dùng ánh mắt như vậy nhìn một người đàn bà, cô không khỏi đề cao cảnh giác. Cô
thực sự là coi thường An Tử Khê rồi, mới có vài ngày ngắn ngủi mà có thể hấp
dẫn được Lâu Tử Hoán.
Lâu Nhược Hi kéo tay bạn nam đến chỗ cô chào hỏi: "Tử
Khê, đã lâu không gặp?"
Bạn nam bên cạnh cô rất kinh ngạc: "Hi hi, em quen
Violet"
Tử Khê nhận ra bạn nam của cô ta là ngôi sao điện ảnh và
truyền hình Hoàng Bân Đức cùng đóng trong "Đát Kỉ" với cô, hắn vào vai
Bá Ấp Khảo là vai đối thủ của cô.
"Ừ, bọn em đã từng là bạn học." Lâu Nhược Hi nói
xong, cười nhìn Tử khê.
Tử Khê cười nhàn nhạt, tâm cơ thủ đoạn của Lâu Nhược Hi
trước mắt ngày càng cao hơn, càng đáng sợ hơn.
Chương 138: Ba người chạm mặt
Tử Khê chỉ cười nhàn nhạt, Hoàng Bân Đức đương nhiên là cảm
thấy rất hứng thú đối với cô, cười nói: "Thực sự là trùng hợp, Violet xin
chào!"
Tử Khê gật đầu, âm nhạc khiêu vũ vang lên. Chung Khang Tề
kéo tay cô: "Chúng ta đi khiêu vũ đi!"
Cứ như vậy, cô bị Chung Khang Tề lôi vào sàn nhảy. Tử Khê
không tập trung, vài lần thiếu chút nữa đạp vào chân hắn. Ánh mắt cô tràn đầy
áy náy nhìn hắn: "Xin lỗi!"
Chung Khang Tề bao dung lắc đầu, hắn có chút say đắm, thân
thể Tử Khê rất mềm mại, còn cả hương thơm thoang thoảng. Ôm cô khiêu vũ như thế
này, khiến hắn sực nhớ lại. Quá khứ, hắn và Tử Khê cũng tham dự một vài buổi
tiệc, để tránh sự nghi ngờ, cô và hắn đều giả vờ không quen biết nhau. Ôm cô
khiêu vũ như thế này, chính là lần đầu tiên.
Thân thể Tử Khê cũng cứng ngắc, Chung Khang Tề ôm cô hơi
chặt, ngoại trừ chụp hình, bình thường cô rất ít thân mật với người khác như
thế. Hơi thở xa lạ khiến cô không thoải mái, thế nhưng vì phép lịch sự nên cô
phải nỗ lực phối hợp.
"Tử Khê!"
"Hả!" Cô suýt nữa nhảy dựng lên, lần đầu tiên
Chung Khang Tề gọi tên tiếng Trung của cô.
"Làm sao vậy, bị anh dọa sao?" Hắn cúi đầu nhìn
khuôn mặt ửng hồng của cô, "Anh phát hiện anh thích gọi Tử Khê, Violet
dường như chỉ là mặt nạ của em, mà Tử Khê mới là người thật."
Tử Khê ngẩng đầu, cô thấy được thâm tình trong mắt Chung
Khang Tề, theo bản năng cô muốn né tránh. Thế nhưng hiện tại cô đang khiêu vũ,
cô không thể bỏ lại hắn mà đi khỏi. Cô cười cười: "Chỉ là cách gọi mà
thôi!"
"Tử Khê, có muốn thử một lần hay không?" Chung
Khang Tề nhìn cô không chớp mắt, " Có lẽ thử một lần, em có thể tránh khỏi
bùa chú của người đàn ông kia. Em đóng kín bản thân, cũng chỉ làm khổ chính em
mà thôi."
Tử Khê thấy hoảng vì cô cảm thấy được ánh mắt của Lâu Tử
Hoán nhìn cô, đủ để đốt cháy cô. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, âm nhạc kết thúc,
cô vội vàng tách ra khỏi Chung Khang Tề. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâu Nhược
Hi đang cười nhìn cô.
"Tử Khê, chúng ta tâm sự đi!" Lâu Nhược Hi cầm một
ly rượu đưa cho cô.
Tử Khê không có gì muốn nói chuyện với cô ta, thế nhưng Nhược
Hi rất kiên trì ý muốn nói chuyện với cô. Tử Khê thở dài, cùng cô ta tới một sô
pha nhỏ bên cạnh. Các vị khách khác cũng đang nói chuyện, Lâu Tử Hoán nhìn hai
người họ đang nói chuyện, hắn bị Niên Mạn Linh bên cạnh quấn lấy đòi khiêu vũ,
hắn không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Cô biết không? Biết cô chừng đó thời gian, năm đó tôi
biết có một ngày cô nhất định sẽ quay lại."
Tử Khê chỉ cười, ngay cả chính cô cũng không biết mình có
thể trở về hay không, vậy mà cô ta đoán được cô nhất định sẽ quay trở về.
"Lúc đó tôi tự nói với mình nếu ông trời cho tôi một cơ
hội nữa, khi cô quay về, tôi nhất định sẽ phải chuẩn bị cho tốt, không thể lại
bị thua." Lâu Nhược Hi nói xong, cười nhìn cô, nhấp một ngụm rượu.
Tử Khê cũng đã nghĩ đến, đây mới là Lâu Nhược Hi.
"Nhược Hi, cho tới bây tôi chưa bao giờ muốn đấu cùng
cô. Nhiều năm như vậy rồi, những sóng gió trong quá khứ thật đã làm cho tôi rất
mệt. Vì vậy khiến cô thất vọng rồi, bởi vì sẽ không có một cuộc chiến
nào."
Miệng Lâu Nhược Hi nhếch lên nhìn cô: "Tử Khê cho tới
bây giờ mà cô vẫn chưa rõ tình hình sao? Chỉ cần anh trai tôi còn muốn cô thì
trận chiến này sẽ không kết thúc."
Tử Khê giật mình nhận ra là Lâu Nhược Hi đã không còn là Lâu
Nhược Hi của năm đó. Năm đó Lâu Nhược Hi lấy quan hệ anh em áp chế Lâu Tử Hoán
nhưng vẫn thất bại, giờ đây cô ta rất thông minh đã lôi kéo thêm đồng
minh.
"Tử Khê, vì sao cô phải trở về? Năm đó anh trai tôi đã
buông tha cô không phải sao? Hắn phải kết hôn cùng Niên Mạn Linh, nhưng cô lại
trở về. Cô thực sự không nên trở về!"
Lời Lâu Nhược Hi nói như dao đâm vào lòng cô. Lâu Tử Hoán
cũng đã từng nói với cô như vậy, vì sao cô lại trở về, nhưng cô chính là đã trở
về. Thì ra năm đó ra đi là đã định trước cô không có đường quay lại sao?
"Anh trai tôi đã quay lại cuộc sống bình thường. Anh ấy
đính hôn với Niên Mạn Linh, thậm chí là có kế hoạch kết hôn. Hiện tại cô đã trở
về, tất cả đều rối loạn. Cô hẳn là biết, năm đó hai người cùng một chỗ vốn là
một sai lầm, cô ở cùng với anh ấy sẽ hủy hoại anh. Cô xem tôi hiện tại, cũng
không phải là buông tay rồi sao? Thanh thản ổn định mà làm em cũng có thể hài
lòng."
Sắc mặt Tử Khê tái nhợt, tay cô phát lạnh, mắt cô nhìn thấy
Lâu Tử Hoán trong sàn nhảy. Hắn và Niên Mạn Linh ôm nhau rất chặt, dưới ánh đèn
nhìn rất xứng đôi. Đúng vậy, hắn chính là có cuộc sống của hắn, vậy mới là bình
thường và quang minh.
"Tôi và anh trai cô đã kết thúc, cô không cần nói những
lời này với tôi." Cô nhấp một ngụm rượu, mùi rượu nồng đậm khiến cô bị
sặc. Cô ho nhẹ hai tiếng, thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
"Cô nghĩ kết thúc, nhưng anh trai tôi không cho là như
vậy. Trừ phi cô thực sự ở cùng một người đàn ông khác, làm vợ người khác, có
thể anh ấy sẽ thanh tỉnh một chút." Lâu Nhược Hi nói xong, mắt nhìn sang
Chung Khang Tề đang nhìn bọn họ, "Chung Khang Tề đối với cô không tệ, có
thể thấy hắn thực sự rất thích cô."
Tử Khê phẫn nộ rồi, cho dù cô có muốn cùng một chỗ với Lâu
Tử Hoán hay không, cũng không tới phiên Lâu Nhược Hi quan tâm tới xu hướng tình
cảm của cô. « Nhược Hi, cô thật sự thông minh hơn so với trước đây. Hiện tại cô
biết công kích vào nhược điểm của tôi. Bất quá có như vậy cũng không có nghĩa
là cô có thể can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không ở
cùng Lâu Tử Hoán, lại càng không muốn dính dáng đến Lâu gia. »
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi. Lâu Nhược Hi nhấp rượu, ý
cười bên khóe miệng càng sâu. An Tử Khê, nhiều năm như vậy rồi, cô không hề
tiến bộ ra chút nào. Thế nhưng tôi thì không như vậy, tôi đã không còn là Nhược
Hi năm đó.
Chung Khang Tề thấy cô phải đi, vội vàng đi theo sau:
"Làm sao vậy, tiệc vừa mới bắt đầu mà! Ngày hôm nay em là diễn viên, bây
giờ mà đã rời khỏi không phải là không nể mặt người chủ trì sao?"
Chung Khang Tề nói rất đúng, thế nhưng ở lại chỗ này quả
thực là một hồi ác mộng.
Họ đang nói chuyện thì cửa lại vừa mở ra. Tử Khê vừa nhìn
thì thấy Hắc Chí Cương, hôm nay thực sự là mọi người đều tụ về một chỗ.
Hắc Chí Cương đi vào chào hỏi chủ bữa tiệc trước, thấy cô,
hướng cô đi tới: "Tử Khê, chúc mừng em."
Tử Khê cười: "Cảm ơn! Anh như thế nào sẽ đến?" Cô
biết anh sẽ không thích những buổi như vậy.
"Không tham dự lễ trao giải anh đã rất áy náy, em nhận
được giải thưởng, anh muốn tới chúc mừng em một chút." Anh thấy Chung
Khang Tề bên cạnh cô, " Vị này là Chung thiếu gia phải không, xin
chào"
"Hắc nhị thiếu gia, có thể gặp anh ở đây, thật là ngoài
ý muốn." Mọi người đều biết, Hắc Chí Cương rất ít tham gia yến hội như
vậy. Mọi công tử con nhà giàu ít nhiều gì đều có dính líu đến các nữ diễn viên.
Nhưng Hắc Chí Cương chính là một ngoại lệ, anh ta chưa từng xảy ra tiếng xấu
nào với bất kì ngôi sao nữ nào, lại càng không nghe nói anh ta quen biết vị
tiểu thư nào.
Không ít tạp chí lá cải phỏng đoán, Hắc nhị thiếu gia có
phải là đàn ông hay không, không phải vậy mà một người đàn ông ba mươi rồi
nhưng lại không gần nữ sắc, thực sự rất kỳ quái. Bất quá hiện tại hắn có thể
xác định, nam tính của Hắc nhị thiếu khẳng định bình thường. Ánh mắt anh ta
nhìn Tử Khê giống như mình nhìn Tử Khê vậy.
"Chung thiếu, không ngại nếu tôi muốn mời Violet khiêu
vũ chưa?" Hắc Chí Cương nói với Chung Khang Tề nhưng mắt lại nhìn Tử
Khê.
Ánh mắt Chung Khang Tề buồn bã, cười nói: "Đương nhiên
không ngại."
Hắc Chí Cương đã đưa Tử Khê vào sàn nhảy, trước mặt Hắc Chí
Cương, Tử Khê cũng tương đối thả lỏng. Chung Khang Tề tạo áp lực quá lớn đối
với cô, cùng một chỗ với hắn cô sẽ nổi giận mất.
"Không nghĩ tới có một ngày, anh có thể khiêu vũ như
thế này với em!" Hắc Chí Cương cảm thán nói.
Tử Khê cười cười, cũng không đáp lời.
"Tử Khê, tránh xa Chung Khang Tề một chút."
Cô ngẩng đầu, không rõ Hắc Chí Cương vì sao đột nhiên nói
như vậy. Lâu Tử Hoán có nói qua như vậy, cô nghĩ chỉ là tâm tính ghen tị của
đàn ông. Thế nhưng, Chí Cương vì sao cũng nói như vậy? Anh và Chung Khang Tề
hẳn là không quen biết nhau!
Hắc Chí Cương muốn nói lại thôi, có một số việc anh không
tiện nói cho Tử Khê, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tử Khê, anh nói: " Tin anh,
Chung Khang Tề là người không đơn giản, hắn ở bên cạnh em, động cơ lại càng
không đơn thuần."
"Em quen Khang Tề đã lâu, hắn giúp em rất nhiều. Huống
chi em chỉ là một ngôi sao nhỏ, đối với hắn cũng không có ích lợi gì!" Tử
Khê thấy anh quan tâm quá độ, lập tức nói.
Trong lòng Hắc Chí Cương thở dài, anh nhảy với Tử Khê một
vòng, bắt gặp ánh mắt Lâu Tử Hoán cách đó không xa. Anh hướng hắn gật đầu, sắc
mặt Lâu Tử Hoán nghiêm túc, khóe miệng miễn cưỡng bày ra bộ dạng tươi
cười.