Bảy ngày kết hôn ngắn ngủi: Mẹ yêu đừng trốn! - Chương 111 - 112

Chương 111: Anh em đoạn tuyệt

Lâu Tử Hoán nhìn vào mắt Lâu Nhược Hi, rút tay về. "Bỏ
ra, tôi tự mình đi được."

Lâu Nhược Hi vẻ mặt cứng ngắc, việc Lâu Tử Hoán đối xử lạnh
lùng với cô chưa từng xảy ra, cô cứ đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, nhìn anh trai khó
khăn xuống giường.

Trên mặt Lâu Tử Hoán một điểm huyết sắc cũng không có, thân
thể lảo đảo, nhưng không có gì làm lung lay được sự kiên định không cho người
khác hỗ trợ của hắn. Hắn đi tới cửa, sau đó quay đầu lại: "Lâu Nhược Hi cô
nghe đây, nếu Tử Khê và ba có mệnh hệ gì, tôi cả đời này cũng sẽ không tha thứ
cho cô. Từ nay về sau cô không còn là em gái của tôi nữa, không có một chút
quan hệ nào cùng với Lâu Tử Hoán tôi nữa."

"Em làm sai rồi sao?" Lâu Nhược Hi đau lòng nhìn
anh, mọi việc cô làm đều là vì hắn, vì mẹ mà. "Vì sao anh cứ lần này đến
lần khác đều vì An Tử Khê mà làm tổn thương em. Em để ba nhìn thấy bộ mặt thật
của An Dạ Vũ là có gì sai, An Tử Khê suy cho cùng có cái gì tốt mà đáng giá để
anh đối xử với em như vậy. Em là em gái ruột của anh mà."

Lâu Tử Hoán chống vào cửa, cười ha hả: " Đúng, cô là em
gái của tôi, là đứa em gái cưng mà từ nhỏ tôi yêu thương hết mực. Thế nhưng,
Nhược hi, cô ngẫm lại xem, cô đã làm gì. Cô tự hủy hoại bản thân mình, hết lần
này đến lần khác để bức tôi. Cô bức tôi rơi vào bước đường cùng, không sao, tôi
chấp nhận hết, ai bảo cô là em gái tôi, tôi đã đáp ứng với mẹ sẽ chăm sóc cho
cô. Thế nhưng còn ba? Cho dù cô có hận ông ấy bao nhiêu, ông ấy cũng là ba của
chúng ta, mà ông ấy bị bệnh tim cũng mới tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Vậy mà cô lại quá nửa đêm đưa ông ấy đến Dạ Đô. Cô không phải không biết, ông
ấy hiện tại không chịu nổi kích thích, cô có nghĩ hay không, cô có thể sẽ hại
chết ông. Cô hại An Tử Khê hết lần này tới lần khác, tôi nhịn, thậm chí còn đem
tội danh đổ hết lên người cô ấy để thỏa mãn cô. Tôi chỉ xin cô buông tha cho
tôi, mong cô mở rộng lòng mình, nhưng cô thì sao? Cô hại cô ấy chưa đủ, còn
muốn cô ấy chết. Nhược Hi, cô làm sao có thể trở thành như vậy, tâm địa của cô
làm sao có thể trở nên độc ác như vậy, lãnh khốc vô tình như vậy. Tôi thật sự
không nhận ra cô nữa rồi, hơn nữa tôi cũng mệt mỏi, thật sự rất mệt
mỏi."

"Anh!" Lâu Tử Hi vòng tay ôm hắn từ phía sau
"Em muốn Tử Khê chết, thật sự, em không muốn cô ấy chết. Em chỉ là muốn
dạy dỗ cô ấy một chút thôi, em thật không ngờ cô ấy lại bị tai nạn, anh, anh
không thể bỏ mặc em, em chỉ có mình anh, chỉ có anh thôi."

Thân thể Lâu Tử Hoán suy yếu gần như đứng không vững, hắn
dựa vào cánh cửa, đứng bất động: "Nhược Hi, cô đem anh trai cô trở thành
cái gì? Tôi là kẻ ngốc sao? Tên tài xế kia tôi chỉ cần cho Mộc Thạch Nam đi tìm hiểu
một chút là có thể biết rõ được ngọn ngành mọi chuyện. Mỗi một việc cô làm tôi
đều chấp nhận được, duy nhất việc lần này tôi sẽ không thể tha thứ, tôi không
có cách nào lại dung túng cho cô như trước kia nữa, lại tìm ra trăm nghìn cái
cớ để để tha thứ cho cô được nữa." Hắn dùng hết khí lực còn sót lại kéo
tay cô ra, mở rộng cửa đi ra ngoài.

Lâu Nhược Hi khóc đến không còn là mình, té trên mặt đất. Là
lỗi của An Tử Khê, tất cả đều là lỗi của An Tử Khê, nếu không phải vì cô ta,
anh trai sẽ không đối xử với cô như thế.

Lâu Tử Hoán tới phòng cấp cứu của An Tử Khê, Tiêu Tề cũng
dìu Lâu Ngọc Đường tới. Lâu Ngọc Đường nghiêm mặt tái nhợt, An Dạ Vũ khóc ngã
vào bên cạnh ông.

"Ngọc Đường, Tử Khê thật là con của ông. Ông nếu không
tin có thể xét nghiệm AND. Cho tới nay tôi không dám xác định, thế nhưng y tá
vừa nói cho tôi biết nhóm máu của Tử Khê là RH âm tính, tôi mới dám khẳng định.
Máu của ông chẳng phải cũng là RH âm tính sao? Thì ra Tử Khê đúng là con của
ông."

Lâu Tử hoán đang đứng ngây ra chờ đợi, hắn từng bước một đi
tới, gầm nhẹ: "An Dạ Vũ, bà câm miệng. Tử Khê không có khả năng là con của
ba, chúng tôi có cùng nhóm máu chỉ là trùng hợp thôi!"

Lâu Ngọc Đường ngẩng đầu, sắc mặt con trai so với mình còn
khó xem, tái nhợt hơn, nó vừa mới rút 1000CC máu để truyền cho Tử Khê, suy yếu
đến nỗi chỉ chạm nhẹ cũng có thể ngã quỵ. Ở trên xe, ông đã hiểu rõ ràng, tình
cảm của Tử hoán đối Tử Khê rất sâu đậm. Nếu Tử Khê đúng là con gái ông, là em
gái Tử Hoán, ông không dám tưởng tượng được điều này có bao nhiêu đả kích đối
với Tử Hoán.

Lâu Ngọc Đường nói: " Con trước tiên ngồi xuống đã, Tử
Khê còn đang trong phòng cấp cứu, chờ nó được bình an đưa ra đã."

An Dạ Vũ an tĩnh lại, bà ta ngồi ở trên ghế, toàn thân run
run.

Lâu Tử Hoán dựa vào tường, thân thể suy nhược, váng vất nặng
nề như muốn ngất đi. Thế nhưng hắn không được phép ngã xuống, hắn muốn chờ thấy
An Tử Khê ra khỏi căn phòng kia, hắn muốn khi mở mắt ra người cô nhìn thấy đầu
tiên là mình.

Cửa mở, bác sĩ đi ra. An Dạ Vũ xông lên trước: "Bác sĩ,
con gái của tôi thế nào rồi?"

Lâu Tử Hoán dựa vào tường, sức lực của hắn bắt đầu không còn
nữa, hắn nhìn bác sĩ, chờ bác sĩ thật sự không còn khí lực nhìn bác sĩ, chờ bác
sĩ trả lời.

Bác sĩ cởi khẩu trang nói: " An tiểu thư tạm thời chưa
tỉnh lại, bởi vì não An tiểu thư bị chấn thương nghiêm trọng, nội tạng cũng bị
tổn thương, phải đưa đến phòng đặc biệt quan sát thêm ba ngày."

Lâu Tử Hoán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng
không chống cự được nữa, dựa vào Tiêu Tề bên cạnh đỡ mình. "Dìu tôi qua
đó!" hắn thấp giọng nói.

Tiêu Tề nói: " Lâu thiếu, An tiểu thư đã không sao rồi.
Tôi trước tiên đưa cậu đến một... phòng bệnh khác, cậu đã lấy rất nhiều máu,
tốt nhất là truyền glucoza, nếu không thân thể không chịu nổi mất."

"Tôi nói dìu tôi qua đó!" Không nhìn thấy An Tử
Khê, hắn không thể an tâm, hắn không thể làm chuyện gì khác.

Tiêu Tề chỉ còn biết dìu hắn đi từng bước. An Tử Khê được
đẩy ra, cô vẫn còn hôn mê, đầu băng kín mít. Tay Lâu Tử Hoán bắt đầu run run,
nâng tay xoa nhẹ lên khuôn mặt cô, rồi chuyển qua mũi. Cô vẫn còn thở, ngay lập
tức, hắn ngã vào người Tiêu Tề.

Lúc Tử Khê tỉnh lại, Lâu Tử Hoán mỉm cười nhìn cô. Rõ ràng
sắc mặt anh không tốt lắm, trong mắt toàn là tơ máu, cô thực sự rất muốn chạm
vào anh, nhưng thân thể một chút khí lực cũng không có. Cô hé miệng, thanh âm
khàn khàn căn bản nói không ra lời.

"Em đã tỉnh rồi!" Hắn nắm lấy tay cô áp lên mặt
mình, "Không nói được thì trước tiên không cần nói, anh sẽ ở lại bên cạnh
em, sau đó có thể từ từ nói."

Tử Khê chạm vào khuôn mặt lạnh giá của hắn, đầy thương yêu
nhìn vẻ tiều tụy của hắn. Thật tốt, cô còn có thể mở mắt nhìn thấy khuôn mặt
hắn, còn có thể chạm vào hắn, cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

"Em bây giờ còn chưa thể uống nước được, để anh lấy tăm
bông thấm ướt miệng giúp em." Mỗi một động tác của hắn đều ôn nhu không gì
sánh bằng, nhấp nước, chấm lên môi cô. "Bác sĩ nói, ba ngày sau em có thể
chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt."

Cô biết rõ sẽ không có việc gì cả, có Lâu Tử hoán ở đây, cô
sẽ không có việc gì. Bọn họ vừa mới bắt đầu, cô không muốn lại kết thúc nhanh
như vậy.

Hắn nắm lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay: "Chờ em khỏe
lại, chúng ta sẽ kết hôn. Em nghĩ muốn hôn lễ như thế nào? Chúng ta có thể từ
từ lên kế hoạch, sau đó sẽ để Nhạc Nhạc cầm hoa cho chúng ta."

Chuyện này, cô đã từng nghe hắn nói qua. Khi hắn nói đến
Nhạc Nhạc, cô nhíu mi, khàn khàn bật lên một chữ: " Nhạc..."

Lâu Tử Hoán đoán được cô đang lo lắng cái gì, lập tức nói:
"Nhạc Nhạc còn chưa biết, anh gọi điện thoại cho con bé nói là em nhận
công việc mới, tạm thời không thể về nhà. Đợi hai ngày nữa, chờ em ra khỏi
phòng chăm sóc đặc biệt, anh sẽ đưa con bé đến thăm em."

Tử Khê yên tâm, cô thật mệt chết đi được, hai mắt đấu tranh
nhìn hắn, lại nặng nề nhắm lại ngủ thiếp đi.

Chương 112: Lập tức kết hôn

Ba ngày sau, Tử Khê thuận lợi chuyển đến phòng bệnh bình
thường, Lâu Từ Hoán ngay cả máy vi tính cũng đưa đến bệnh viện, theo sát bên
cạnh không rời khỏi cô. Tử Khê ở trong phòng bệnh VIP, trong phòng có sắp xếp
bàn làm việc, thỉnh thoảng nhìn hắn, hắn đeo kính gọng vàng, hết sức chăm chú
làm việc, trong lòng cô không khỏi dấy lên một sự sùng bái tán thưởng nồng đậm
đối với hắn. Người đàn ông này đúng là một người đàn ông mạnh mẽ, hắn có đầy đủ
khả năng để che gió che mưa cho cô.

Thỉnh thoảng, cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn sẽ quay đầu
lại hiểu ý cười với cô. Khi một phần công việc hoàn thành, hắn sẽ ngồi xuống
cạnh giường cùng cô nói chuyện.

Chuyển tới phòng bệnh bình thường, Lâu Tử Hoán cũng đưa Nhạc
Nhạc đến. Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy cô nằm trên giường, thân thể cuộn lại như cái
bánh bao, nước mắt giàn dụa. "A Tử, mẹ có đau không?"

Tay Tử Khê đã có thể chuyển động, cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn
của Nhạc Nhạc: " Nhạc Nhạc, A Tử không đau đừng có khóc."

Nhạc Nhạc vội vàng lau nước mắt: "ATử, Nhạc Nhạc mấy
ngày nay rất ngoan nha! Con rất nghiêm túc làm bài tập, cô giáo nói con làm bài
rất chăm chỉ, thưởng cho con một bông hoa hồng. Cả lớp chỉ có người được
nha!"

"Nhạc Nhạc thật thông minh!" Tử Khê cười, Nhạc
Nhạc nghe lời thật khiến cho cô yêu thương, vừa nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ của
con bé, cả người cô lại tràn đầy sức sống.

"A Tử, mẹ phải nhanh chóng bình phục, Nhạc Nhạc sẽ cổ
vũ cho mẹ!" Hốc mắt Nhạc Nhạc hồng hồng, muốn khóc nhưng cố nén không
khóc.

"Cảm ơn Nhạc Nhạc!" Tử Khê kéo đích tay nhỏ bé của
con bé, "Nhạc Nhạc, qua đây, hôn A Tử nào!"

Lâu Tử Hoán ôm lấy Nhạc Nhạc, cẩn thận không cho Nhạc Nhạc
đè nặng cô. Nhạc Nhạc cẩn thận hôn lên mặt A Tử: "A Tử, cố lên
nha!"

"Có cái hôn nhẹ của Nhạc Nhạc, A Tử rất nhanh sẽ khỏe
lại!" Tử Khê cũng hôn con bé một cái, nói.

"Được rồi, Nhạc Nhạc, A Tử phải nghỉ ngơi rồi! Con ra
chơi với chú Thạch Nam
đi." Tiểu quỷ này chiếm quá nhiều thời gian rồi, ngay cả một câu hắn còn
chưa được nói đây!

Nhạc Nhạc bất mãn nhìn Lâu Tử Hoán, rõ ràng là chú xấu xa
muốn chiếm lấy A Tử. Nhưng mà vẻ mặt A Tử nhìn qua thực sự có chút mệt mỏi, con
bé không cam lòng từ trên người hắn đi xuống. Thạch Nam đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Hết sức
tủi thân nói: " A Tử, con đi trước nha! Con sẽ đến thăm mẹ, mẹ phải cố lên
đó!"

Tử Khê gật đầu: "Được!"

Chờ Nhạc Nhạc đi ra ngoài, Lâu Tử Hoán ngồi vào bên giường:
"Mệt không? Có muốn ngủ một chút không?"

Tử Khê lắc đầu, cô thật sự rất lưu luyến muốn nhìn hắn. Lúc
này đây tìm được đường sống trong chỗ chết, cô càng thêm quý trọng tình cảm
cùng Lâu Tử Hoán, có thể sống lại, còn có thể cùng hắn ở một chỗ, đây thật sự
là chuyện vô cùng hạnh phúc.

"Em nhìn anh như thế, là ám chỉ anh đến hôn em phải
không?" Lâu Tử Hoán nói xong, cúi sát xuống muốn hôn cô. Một suy nghĩ hiện
lên trong đầu hắn, biểu tình cứng đờ, "Quên đi, trước tiên bỏ qua cho em đã!"

Tử Khê đã nhắm mắt lại rồi, sau đó mơ hồ mở mắt ra. Lúc nào
Lâu Tử Hoán lại trở nên lém lỉnh như thế? "Có phải là xảy ra chuyện gì
không? Tất cả mọi người hình như có gì đó là lạ!"

Lâu Tử Hoán lập tức nói: "Có thể có cái gì lạ chứ, em
suy nghĩ nhiều quá rồi!" Hắn tận lực không cho An Dạ Vũ một mình gặp Tử
Khê, lại càng cảnh báo vĩnh viễn không cho bà ta nhắc lại sự kiện kia. Hắn
không cho phép chuyện tình như vậy xảy ra, hơn nữa hắn càng không tin.

"Anh cũng rất lạ!" Rõ ràng hắn vừa nãy cũng rất
muốn hôn cô, nhưng sau cùng lại dừng lại. "Lâu Tử Hoán, anh thành thật nói
cho em biết, xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện gì cũng không có, em hiện tại quan trọng nhất
chính là chiếu cố để cho thân thể mau bình phục, không được suy nghĩ miên
man." Hắn cố gắng né tránh, điều cấm kỵ kia, cả cô và hắn đều không chịu
nổi.

Tử Khê không hề hỏi nữa, hắn không muốn nói, thì nhất định
hỏi thế nào cũng không ra.

Cửa phòng bệnh mở ra, Lâu Ngọc Đường cùng An Dạ Vũ tiến vào.
Lâu Ngọc Đường ân cần hỏi cô: "Tử Khê, con khá hơn chút nào
không?"

Dáng vẻ quan tâm như thế của Lâu Ngọc Đường thật làm Tử khê
thụ sủng nhược kinh (được yêu thương nhưng vừa mừng vừa lo sợ). "Cảm ơn
bác Lâu quan tâm, cháu đã khỏe hơn rất nhiều rồi, bác xem tay của cháu cũng có
thể cử động rồi!"

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Lâu Ngọc Đường
nói, hốc mắt vậy mà lại đỏ lên, vẻ mặt hổ thẹn nhìn cô.

Tử Khê không hiểu, thật bất ngờ, trong một đêm thôi mà thái
độ của Lâu Ngọc Đường đối với cô hoàn toàn thay đổi. Trước đây, ông ta nói đồng
ý cho cô cùng Lâu Tử Hoán kết hôn, cô còn có thể nhìn ra ông ta là bất đắc dĩ
miễn cưỡng tiếp thu. Bây giờ nhìn ông, trong mắt tràn đầy yêu thương, giống như
ánh mắt một người cha nhìn con gái.

"Tử Khê, con nhất định phải nhanh khỏe lại một
chút!" An Dạ Vũ nói, nước mắt đã chảy xuống. Bà thậm chí cũng không dám
nhìn vào mắt của Tử Khê và Lâu Tử Hoán.

"Bác Lâu, bác cùng mẹ con...?" Cô không dám hy
vọng xa vời Lâu Ngọc Đường thực sự sẽ tha thứ cho mẹ cô, hai người bọn họ cùng
xuất hiện, cô quả thực rất bất ngờ.

"Chúng ta tốt lắm!" Lâu Ngọc Đường cười, "Bà
ấy đáp ứng ta, sau này sẽ dốc lòng làm Lâu phu nhân, mà ta cũng sẽ tận lực làm
một người chồng tốt."

Tử Khê kinh ngạc không thể tin vào tai mình, với người như
Lâu Ngọc Đường, lại đã từng thấy mẹ cô ở bên ngoài... Sau lại còn có thể tha
thứ, trên thực tế, việc mẹ cô làm ra không đáng được tha thứ. "Bác Lâu,
cảm ơn bác còn có thể tha thứ cho mẹ cháu. Cháu sau này sẽ để ý thật kỹ đến bà,
cháu tin tưởng bà là thật tâm muốn làm Lâu phu nhân."

Lâu Ngọc Đường vui vẻ gật đầu, An Dạ Vũ nức nở khóc, kéo tay
con gái: "Tử Khê, mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ chuyên tâm trong cuộc sống với
bác Lâu của con, sẽ không làm con thất vọng."

Tử Khê tin tưởng mẹ cô là thật tâm muốn sửa đổi, trong một
đêm đó, mọi chuyện đều phù hợp với ý nghĩ của cô. Tai nạn xe cộ của cô có thể
đổi lấy kết quả như vậy, cô chịu chút khổ cực ấy cũng là đáng giá.

"Tử Hoán, con đi theo ba ra đây một lát, ba có lời muốn
nói với con. "Lâu Ngọc Đường đẩy xe lăn đi ra, "Tử Khê, cháu nghỉ
ngơi cho thật tốt!"

Lâu Tử Hoán chần chờ một chút, ánh mắt thật sâu nhìn An Dạ
Vũ, mang theo cảnh cáo ngầm.

Lâu Tử Hoán theo ba đi ra ngoài, đi đến phòng bệnh của ông.
Lâu Tử Hoán mơ hồ đoán được ba muốn nói gì, mặt âm trầm nhìn ông.

"Ba ngày trước, ba đã tự đi xét nghiệm ADN của ba với
ADN của Tử Khê!" Lâu Ngọc Đường cũng nhìn con trai, khó khăn nói.

Sắc mặt Lâu Tử Hoán đại biến: "Con không phải đã nói
sao? Lời người đàn bà kia nói không thể tin được, Tử Khê không có khả năng là
con gái ba, ba vì sao còn muốn đi xét nghiệm?"

"Tử Hoán, ba không có thể không xét nghiệm." Mọi
chuyện xảy ra đối với ông mấy ngày nay, đối Lâu Ngọc Đường mà nói cũng là dày
vò. Ông cầm trong tay báo cáo, tay run run, kết quả này, đối với Tử Hoán mà nói
chính là đòn đả kích trí mạng. "Ba không có biện pháp, lúc ba biết Tử Khê
có thể là con ba, ba không tài nào coi như không biết được. Nhóm máu của nó
cùng với nhóm máu của con, tính toán thời gian, đích xác là lúc ấy ba và An Dạ
Vũ cùng một chỗ. Trước đây ta không tin, An Dạ Vũ có rất nhiều đàn ông, Tử Khê
thế nào có khả năng là con của ba. Thế nhưng hiện tại, ba phải hoài
nghi."

Lâu Tử Hoán cũng thấy được báo cáo trong tay ông, hắn một
phen giật lấy: "Cái báo cáo này một chút ý nghĩa cũng không có. Ba cho là
ba thực sự như vậy được không? An Dạ Vũ ở cùng quá nhiều đàn ông, làm sao có
thể là của ba được. Nhóm máu ăn khớp, điều này không phải là trùng hợp."
Hắn xé báo cáo thành từng mảnh nhỏ, mặc kệ kết quả làm sao, hắn cũng không cần
biết.

"Tử Hoán, Tử Khê là em gái con." Lâu Ngọc Đường
đau lòng nhìn con trai, tàn nhẫn nói cho hắn biết kết quả, "Trên báo cáo
nói xác xuất ba cùng Tử Khê là cha con là trên 90%, đã xác nhận chúng ta có
quan hệ cha con."

Lâu Tử Hoán ngây ra như phỗng, tin tức này quá khó khăn để
tiêu hóa. Hắn rống to hơn: "Con không tin, tuyệt đối không tin, ba không
phải nói 90% thôi sao? Cũng sẽ không phải là 100%. An Tử Khê sẽ không là em gái
con, con không tin, con không tin!"

"Tử Hoán,ba thật xin lỗi con." Lâu Ngọc Đường nhìn
bộ dạng sụp đổ con trai, hốc mắt đau lòng ửng đỏ. "Ba biết, chuyện này đối
với con mà nói rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thực."

"Không, không!" Lâu Tử Hoán một mảnh hỗn loạn, hắn
đấm mạnh vào tường, "An Tử Khê sẽ không phải là em gái con, cô ấy làm sao
có thể là em gái con! Ba, ba gạt con, ba không muốn con ở cùng Tử Khê một chỗ, cho
nên mới kết hợp cùng An Dạ Vũ bịa ra lời nói dối này. Con sẽ không tin, sẽ
không tin."

Hắn chạy ra khỏi phòng, hắn không biết An Dạ Vũ sẽ cùng An
Tử Khê nói gì, cho dù thế nào tuyệt đối không thể để Tử Khê biết. Hắn xông về
phía phòng bệnh, Tử Khê trên mặt hoàn lộ dáng vẻ tươi cười, đang nói chuyện
cùng mẹ.

Tử Khê nhìn hắn vẻ mặt cuồng loạn, hỏi: "Lâu Tử Hoán,
anh làm sao vậy, bộ dạng thế này."

"Không, không có gì!" Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt
hai người, không có gì khác thường. Hắn hít sâu một hơi, "Dì An, ba tôi
gọi bà trở về."

An Dạ Vũ xấu hổ nhìn hắn một cái, nói với Tử Khê: "Tử
Khê, mẹ đi trước xem bác Lâu của con."

Tử Khê gật đầu, nhìn theo mẹ rời đi.

Lâu Tử Hoán ngồi vào bên giường cô, cầm tay cô, nhất thời bi
ai ùa đến. Hắn từ trước đến nay cho rằng, bản thân mình có thể nắm hết được mọi
chuyện, không có chuyện gì là hắn không thể đối mặt, không thể giả quyết được.
Nhưng giờ này khắc này, đối mặt với Tử Khê, hắn thực sự không biết làm sao,
không biết làm sao bây giờ. Tử Khê là em gái hắn, bọn họ đã từng có một đứa
con, bọn họ đã có vô số lần hoan ái triền miên, bọn họ thậm chí đã muốn dây dưa
cả đời. Làm sao cô lại có thể là em gái hắn được chứ, ông trời quá độc ác, đối
với hắn tàn nhẫn như thế.

Loạn luân, hai chữ thật đáng sợ, đủ để phá hủy ý chí của
hắn. Bản thân hắn sẽ lại không có hy vọng, cũng không nhìn thấy lối ra nữa. Hắn
không thể mất đi Tử Khê, càng không thể xem cô là em gái hắn. Hắn làm không
được, cho dù có giết hắn, hắn cũng làm không được.

"Tử Hoán, anh làm sao vậy, bác Lâu nói với anh cái
gì?" Khuôn mặt hắn chôn trong lòng bàn tay cô, cô không thấy được vẻ mặt
của hắn. Cô có thể cảm nhận được hắn đang bi thương cùng tuyệt vọng, tim cô
cũng thắt chặt lại.Vừa nãy ánh mắt của mẹ nhìn cô cũng rất lạ, cô khẳng định đã
xảy ra chuyện rất quan trọng.

"Tử Khê, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời
bỏ anh, đúng không?" Lâu Tử Hoán ngẩng đầu hỏi cô.

Tử Khê giật mình, trong ánh mắt hắn quá bi thương, quá tuyệt
vọng, hình như bị đả kích trí mạng. Cô nhẹ vỗ về khuôn mặt hắn: "Đương nhiên,
cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải ở cùng một chỗ."

"Em không được rời bỏ anh, vĩnh viễn không được."
Hắn hôn lên khắp lòng bàn tay cô, "Chúng ta kết hôn, chúng ta lập tức kết
hôn. Anh đi tìm người đến, chúng ta kết hôn ngay bây giờ."

An Tử Khê không biết đã xảy ra cái gì, khiến hắn mất đi lý
trí, hắn hoảng loạn tựa như một đứa bé. Cô nắm lấy tay hắn: " Không phải
nói chờ em xuất viện sao? Vì sao đột nhiên gấp như thế?"

"Lẽ nào em đổi ý rồi sao? Em không muốn kết hôn với anh
sao?" Lâu Tử Hoán vừa nghe cô cự tuyệt, sắc lạnh hỏi lại.

"Em không có đổi ý a! Em chỉ nghĩ không cần gấp như
thế." Tử Khê giải thích trấn an hắn, "Tử Hoán, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?"

"Em đừng hỏi." Lâu Tử Hoán né tránh chủ đề này,
ngay sau đó nói, "Chúng ta trước làm công chứng kết hôn, hôn lễ chờ em
xuất viện sẽ tổ chức. Anh bảo Tiêu Tề mời người ở phòng công chứng đến, chúng
ta ngày hôm nay sẽ kết hôn."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3