Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 2 - Phần 1
Chương 2 SA VÀO HÀNH LANG BẤT TẬN
Năm xưa tôi cùng cha mình vì
muốn lấy trộm viên ngọc khuyết Song Long Triều Thánh mà đã đi lạc vào một địa
cung vô danh trong thành cổ Hàm Dương, bị khốn trong hành lang yến quy. Tôi thì
mất đôi mắt, còn cha tôi thì mất mạng, đến cả thi hài cũng không thể lấy ra,
may được anh cả đây cứu thoát. Nhưng anh cả này, hành lang yến quy khi đó không
đi kèm với Điên phốc đạo và Bát trận đồ Gia Cát, so với hành lang này rõ ràng
còn kém xa…
Chương 2.1 CÁNH CỔNG MỞ
Cách Thiên Đàn* tám trăm bước về phía đông có một rừng
cây lớn rậm rạp. Đại thể là căn cứ theo nguyên lí thiên địa hợp ngũ phương, âm dương
hợp Ngũ hành trong “Hà đồ,”** do trời ba sinh Mộc, đất tám làm thành. Cách rừng
cây này khoảng sáu trăm bước về phía đông lại có một hồ nước, theo Ngũ hành thì
Mộc khắc Thổ, Thủy khắc Hỏa, nên thông thường khi xây nhà, kị nhất là đất động
lửa cháy. Mặt khác, Thủy có thể sinh Mộc, nên giữa rừng cây và hồ nước đã hình
thành một con đường vận hoạt,*** là cục tướng đại cát trong kiến trúc. Lại nằm
sát gần đàn tế trời của hoàng thất, chắc hẳn sẽ được trời cao phù hộ.
* Thiên Đàn là một công trình
kiến trúc nằm ở phía đông Bắc Kinh hiện nay, nơi các hoàng đế triều Minh, Thanh
dùng để cử hành lễ tế trời và cầu mưa. Đây cũng là quần thể kiến trúc tế tự có
quy mô lớn nhất hiện tồn của Trung Quốc.
** Hà đồ là một đồ hình bí ẩn
được tạo thành từ những chấm đen và chấm trắng với số lượng từ một đến chín,
sắp xếp theo một trật tự số học nhất định. Tương truyền vào thời Phục Hy, có
con long mã nổi trên sông Hoàng Hà, trên lưng có các đốm xoáy với số lượng khác
nhau, Phục Hy căn cứ vào đó mà làm ra Hà Đồ.
*** Trong Phong thủy học có câu
“Đạo hoạt tắc thông, đạo hoạt tắc chuyển” (đường sống thì thông, đường sống thì
chuyển), đường vận hoạt là chỉ con đường phong thủy may mắn có thể mang lại vận
khí tốt đẹp.
Nơi đây quả thực có một tòa nhà lớn, và cũng chỉ có
duy nhất một tòa nhà đó, trông rất đồ sộ nguy nga. Nhìn từ bên ngoài, trông
không giống vương phủ, cũng không giống dinh quan, nhưng xem quy cách của cổng
Thanh Long mở tại mé đông nam, có thể biết được rằng đây chỉ là một tứ hợp
viện, có điều lớn hơn rất nhiều lần so với những tứ hợp viện bình thường khác.
Phía trước tòa nhà cũng có thể coi là một nơi náo
nhiệt hằng ngày đều có những con buôn nhỏ lẻ, thầy bói ăn mày tụ tập ở dây. Tại
sao vậy? Bởi vì đây là con đường buộc phải đi qua nếu muốn vào cửa phía đông
của Thiên Đàn. Từ thời Dân Quốc, thường dân đã dược phép ra vào Thiên Đàn để
chiêm ngưỡng vẻ uy phong và hoa lệ của hoàng gia. Bởi vậy, việc chốn này trở
nên tấp nập cũng là điều dễ hiểu.
Song không khí chộn rộn đó lại chưa bao giờ đến với
khu trạch viện, thậm chí cánh cổng cũng chưa từng thấy mở, chẳng ai biết được
trong ngôi nhà này có những ai sinh sống. Nơi đây vốn dĩ vô cùng tĩnh lặng song
giờ đây triều đại đã đổi thay, trong ngoài thành Bắc Bình chẳng còn mấy nơi duy
trì được không khí yên tĩnh nữa.
Lỗ Nhất Khí đã từng đến nơi đây. Cậu cũng đã chú ý tới
tứ hợp viện này. Khi đó cậu vừa đọc xong những phần tàn dư của cuốn “Tứ tượng
pháp điển.” Nhìn từ bên ngoài, ngôi trạch viện này rất phù hợp với thuyết “tứ
tượng viên thông.” Hơn nữa, bức chiếu bích* chắn trước cổng chính, hay còn được
gọi là “chiếu bích phản Bát tự” rất thu hút cậu. Do nó có kết cấu cấu tường mái
rất hiếm gặp, đặc biệt, những hình điêu khắc trên nền gạch xanh của chiếu bích
cũng rất quái lạ, khiến cậu có cảm giác rằng nơi này có chút gì đó rất khác
thường.
* Chiếu bích, hay ảnh bích, là
một đoạn tường ngắn và thấp được xây ở khu vực gần cổng chính, dùng để che
chắn, cản sát, giữ sinh khí, thường xuất hiện trong các kiến trúc xưa.
Thế nhưng cậu không bao giờ có thể ngờ được rằng đây
chính là nhà của cậu. Ngồi trong một quán trà nhỏ đối diện với cổng chính ngôi
nhà, Lỗ Nhất Khí nhìn trân trân vào cánh cổng bằng gỗ tùng đóng đinh đồng sơn
đỏ, trong lòng không có chút cảm giác giống như đang trở về nhà, mà ngược lại,
cậu thấy nó chẳng khác gì hang hùm động rắn.
Lỗ Thịnh Hiếu có lẽ đã nhận ra được sự hoài nghi của
cậu cháu, ông bèn nói:
- Đây vẫn chưa phải là nhà của con, nhà của con ở bên
trong nữa kia. Cả khu nhà trước mắt con đây, thực chất chính là một khảm diện
khổng lồ mà năm xưa người họ Chu đã xây nên nhằm bao vây tiêu diệt chúng ta.
Trong căn nhà do tổ tiên chúng ta để lại có một gian mật thất, trong đó cất giữ
di mệnh mà tổ sư gia Lỗ Ban đã ủy thác lại cho chúng ta, cũng là bí mật mà họ
Lỗ chúng ta đời đời phải gìn giữ và bảo vệ. Người họ Chu vì muốn đoạt lấy bí
mật đó nên đã tìm mọi cách để đuổi cùng giết tận người họ Lỗ. Khi đó, con vẫn
nằm trong bụng mẹ, đã cùng với cha con, lão mù và ta liều mạng chạy thoát khỏi
nơi đây. Đã hai mươi năm trôi qua, Chu gia vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc hẳn
là vẫn chưa tìm ra thứ mà họ muốn. Lần này, chúng ta trở về đây, là giành lại
những thứ vốn dĩ thuộc về chúng ta trước họ một bước. Đó là bảo vật có liên quan
tới vận mệnh của cả thiên hạ chỉ có truyền nhân đích mạch của Lỗ gia mới có thể
hiểu được bí mật ẩn chứa trong đó. Người đó chính là con, Lỗ Nhất Khí!
Lỗ Thịnh Hiếu không thể nói thẳng với cậu về mức độ
nguy hiểm của chốn này. Ông cũng không thể cho câu biết rằng, vì không muốn để
đối phương có thời gian chuẩn bị, nên lần hành động này hết sức vội vàng gấp
rút. Ông càng không thể nói cho cậu hay, lần này, số người mà ông mời đến giúp
sức không chỉ có lão mù và Quỷ Nhãn Tam, song họ phần đông đều không tới. Một
số là do đường sá xa xôi chưa tới kịp, song phần lớn là vì không muốn bị cuốn
vào một trường ác đấu.
Lỗ Nhất Khí điềm nhiên uống nước, ăn điểm tâm, song
đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào cánh cổng, thi thoảng mới đưa ánh mắt đầy khâm
phục liếc về phía lão mù tay ôm bình nước bằng da bò, miệng thao thao bất tuyệt
xem bói cho khách vãng lai; và Quỷ Nhãn Tam co ro trong tấm vải đen rộng lùng
bùng đang rên rỉ thảm thiết: “Xin bác, xin chú nhón tay làm phúc!” Hai người
này ngồi cách nhau rất xa. Ngay từ lúc còn ở Mai Sấu hiên, Lỗ Nhất Khí đã phát
hiện thấy họ có vẻ không hợp nhau, thậm chí còn có chút oán hận.
Về nhà là một chuyến đi vô cùng nguy hiểm. Ngay từ lúc
chuẩn bị lên đường, khi thấy chú Tư mắt ngấn lệ giữ lấy tay Lỗ Thịnh Hiếu, và
chuẩn bị cho mình một chiếc túi vải thô, bên trong đựng một khẩu súng lục và
hai quả lựu đạn trứng vịt của Đức, cậu đã biết rõ chuyến đi này lành ít dữ
nhiều. Song cậu cũng hiểu rõ một điều, dù có gặp phải mối nguy hiểm đáng sợ đến
đâu, cậu cũng không được phép lùi bước, bởi vì đó nhà của cậu, cậu cần phải
quay về.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lại thêm gió Bắc từng hồi
lạnh buốt, ai chẳng muốn mau mau về nhà cuộn tròn trong chăn ấm. Đến lúc dẹp
quán rồi, ông chủ quán trà đã liên hồi giục giã. Lỗ Thịnh Hiếu vác chiếc hòm gỗ
lên vai, vừa bước ra khỏi quán chưa đầy năm bước, đã thấy chủ quán hạ xong lều
bạt, xếp toàn bộ bàn ghế, ấm chén lên xe, trong nháy mắt đã đi mất hút. Nhìn
theo bóng dáng vội vã của ông chủ, Lỗ Nhất Khí bất giác chau mày.
Màn đêm đã buông xuống, bầu trời không trăng tối thẳm.
Đứng phía trước cổng lúc này chỉ còn hai bác cháu. Lão mù ngồi dưới gốc cây
phía tây đã không còn xem bói nữa. Quỷ Nhãn Tam từ đầu tới cuối vẫn ngồi thu lu
ở góc tường không xê dịch lấy nửa bước, giờ đã chìm lẫn vào màn đêm đen đặc.
Lỗ Nhất Khí không nhìn thấy hai người họ, song cậu cảm
giác được rằng họ đều không động cựa. Đặc biệt là từ phía Quỷ Nhãn Tam, ở đó
lẩn quất một làn thi khí nhàn nhạt, rất dễ nhận biết.
Lỗ Thịnh Hiếu đột ngột đặt chiếc hòm gỗ trên vai
xuống, chạy vụt lên bậc tam cấp trước cánh cổng. Theo phản xạ, Lỗ Nhất Khí cũng
định nhấc chân chạy theo song lão mù và Quỷ Nhãn Tam đã ập tới hai bên cậu từ
lúc nào, giữ chặt hai tay cậu, không cho cậu chạy theo.
Cậu đã hiểu, bác cậu đang thực hiện một việc hết sức
nguy hiểm. Tim cậu bỗng thắt lại, theo bản năng, cậu vùng khỏi hai người kia,
rồi thò tay vào trong túi, nắm chặt lấy báng súng. Cậu không thể để bác mình
gặp tổn thương, chỉ cần có chút gì bất thường, cậu sẽ lập tức rút súng bắn
ngay!
Cậu biết bắn súng ư? Biết! Đó là lần chú Tư giúp phó
quan Ngô Phương Thiên ở phủ đại soái kiếm được một số cổ vật, đã được phó quan
Ngô trả ơn bằng cách dẫn hai chú cháu đi săn.
Lần đó, cậu đã bắn tám phát đạn. Lúc đầu là bắn bằng
súng trường. Phát thứ nhất không biết bay đi đâu. Phát thứ hai cậu bắn trúng cổ
một con hươu nhỏ, con hươu trúng đạn chạy tiếp khoảng trăm mét thì ngã vật
xuống chết. Trong lúc mọi người đang hết lời khen ngợi cậu là một xạ thủ trời
sinh, thì cậu tiếp tục giương súng bắn một con ngỗng trời đang bay qua, một
phát xuyên qua đầu ngỗng. Lúc này, mọi người bắt đầu kinh ngạc, nhưng vẫn có
người nói rằng đó là do cậu may mắn. Phó quan Ngô bèn đổi cho cậu khẩu súng
lục, và với khẩu súng ngắn trên tay, cậu lại một phát đạn bắn chết một con cáo
đang chạy thục mạng, hơn nữa còn bắn xuyên qua mắt, bởi vì có người hét lên với
cậu đừng làm hỏng bộ da. Tiếp đó, cậu lại bắn xuyên mắt một con sóc, phát cuối
cùng trúng đầu một con chim sẻ. Và còn có một điều chỉ mình cậu biết, đó là
cách con chim sẻ này chừng hơn năm bước, còn có một con chim sẻ khác cũng đồng
thời rớt xuống, cũng là bị đạn xuyên qua mắt.
Phó quan Ngô ngay lập tức định tiến cử cậu lên đại
soái, muốn cậu theo nghiệp súng đạn. Song chú Tư đã hết lời thuyết phục, lại
phải dấm dúi cho ông ta một đôi ngọc cổ đời Hán, ông ta mới chịu im miệng.
Giờ đây, bàn tay cậu đang nắm chặt khẩu súng mà chú Tư
đưa cho trước lúc lên đường, và hiểu rằng đây chính là thời điểm cần dùng tới
nó. Khẩu súng do phó quan Ngô kiếm giúp, là hàng Đức chính hiệu, báng súng mịn
êm nằm vừa vặn trong lòng bàn tay, phần thân súng trơn bóng lấp lánh ánh sáng
xanh trầm sẵn sàng tuột ra khỏi lớp vải thô bất cứ lúc nào để nhả đạn trong
chớp mắt.
Lỗ Nhất Khí không quá để tâm tới khẩu súng. Nó đã ở
trong tay cậu, cũng giống như một bộ phận trên cơ thể cậu. Cậu vẫn nhìn không
chớp mắt vào bóng dáng của người bác, cái bóng đó đã ở phía trước cổng chính
đang chậm rãi thực hiện một động tác có vẻ đơn giản, trông như đang gõ cửa, gõ
cửa mà không phát ra tiếng động. Tay của ông không chạm vào cánh cửa, chỉ có độ
gập của đôi chân là liên tục biến đổi, giống như đang mô phỏng các chiều cao
khác nhau, về những chiêu này, Lỗ Nhất Khí hoàn toàn mù tịt. Cậu chỉ biết căng
mắt tụ lực nhìn chằm chằm vào khối đen đó, trong cảm giác của cậu, bóng đêm đen
đã dần trở nên sáng rõ.
Bỗng vang lên một chuỗi âm thanh loảng xoảng, rồi cánh
cổng cọt kẹt mở ra. Lỗ Thịnh Hiếu thở phào, quay đầu lại nói khẽ:
- Được rồi!
Lão mù và Quỷ Nhãn Tam đều thở ra một hơi như rũ được
gánh nặng. Đúng lúc Lỗ Nhất Khí cũng sắp thở phào theo thì đột nhiên phát hiện
ra mối nguy hiểm đang tới: có hai vệt sáng mờ bay vụt từ hai góc mái ở hai bên
chiếu bích thẳng về phía Lỗ Thịnh Hiếu.
Lỗ Thịnh Hiếu không kịp tránh nữa rồi! Rút súng cũng
không kịp nữa. Tuy Lỗ Nhất Khí bắn súng cực nhanh cực chuẩn, thậm chí không cần
ngắm bắn, chỉ cần dựa vào cảm giác, song thực sự đã không còn đủ thời gian để
hành động nữa.
Viên đạn đã vụt ra kèm theo một tiếng nổ, không quá
lớn, thoạt nghe như chỉ có một tiếng, nhưng cả hai vệt sáng đều đã đột ngột tắt
ngấm ngay trong khoảnh khắc sắp chạm vào má Lỗ Thịnh Hiếu. “Sầm” một tiếng lớn,
cánh cổng đóng sập lại như cũ.
Lỗ Nhất Khí đã nổ súng? Đúng vậy, cậu đã bóp cò ngay
khi khẩu súng đang còn trong túi vải, nên tiếng súng không thật vang. Chỉ bằng
một phát súng cậu đã dập tắt hai vệt sáng kia? Đương nhiên là không thể, vì
viên đạn không thể tách làm hai ngả. Cậu đã bóp cò liền hai phát, song do tốc
độ quá nhanh, nên hai tiếng súng gần như hòa làm một.
Trên tay Quỷ Nhãn Tam bật ra một đốm lửa, là một que
diêm đang cháy, tuy chỉ lóe lên trong giây lát, song đã giúp họ nhìn rõ thứ
quái quỷ gì đang nằm dưới đất.
Huống hồ lại có lão mù không cần nhìn cũng đã tỏ tường
mọi sự. Lão lên tiếng trước, giọng gằn lên giận dữ:
- Rắn hoàng vĩ ống trúc! – Ngay từ lúc viên đạn bắn
nát đầu hai con rắn, lão đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc tới, lão nói tiếp – Đuôi
lò xo như cung, thân thước thẳng như tên, răng chạm hồn về chầu địa phủ. Ông
anh lần này sơ suất quá đấy!
Lỗ Thịnh Hiếu thất vọng nhìn cánh cổng đã đóng lại
trước mặt, lẩm bẩm:
- Đúng vậy, đúng vậy, sơ suất quá! Chắc chắn không
phải chỉ đơn giản là một nút thắt đuôi chó hai dơi* như thế này. May mà có Nhất
Khí, nếu không, đi đứt cái mạng già này đã đành, lại còn mất mặt ngay lúc mở
màn, đến cả cánh cổng cũng không qua nổi.
*Nguyên văn là “cẩu vĩ song bức,”
cũng tương tự như nút thắt móng đạp bươm bướm, nhưng do một sợi dây hai vòng
tròn đuôi chó xuyên qua hai nút thắt hình cánh dơi. Điểm khác biệt là ở chỗ
phần đuôi chó liên tục vẫy, kéo theo hai con dơi đập cánh liên hồi. Khi tháo
nút, nếu động tác hơi mạnh một chút, toàn bộ nút thắt sẽ di chuyển, lật vòng
ngược lại, hình thức liên kết cũng biến đổi theo, nên càng khó tháo gỡ. Song
tương tự, nếu có thể phá hủy cơ quan trung tâm dùng để kéo nhả dây thừng, sẽ
tháo được toàn bộ nút thắt.
Rắn hoàng vĩ ống trúc là một loại rắn do con người
nuôi dưỡng, nó chính là một biến thể của rắn hổ mang, tức là rắn hổ mang từ nhỏ
đã được cho ăn rất nhiều độc tố, khiến cho độc tính trong nó mạnh hơn nhiều lần
so với rắn hổ mang bình thường, lại không sợ mùa đông lạnh giá. Loài rắn này
chỉ có một răng nanh rất lớn, mọi độc tố đều tích tụ ở đó, chỉ cần khẽ chạm
phải chiếc nanh cực độc này, sẽ về chầu Diêm Vương ngay lập tức. Ngoài ra,
người ta còn ngâm nó trong dung dịch thuốc, khiến cho nó không thể lớn lên, dài
lắm cũng chỉ tầm một thước*. Phần đuôi cùa nó cứng như thép, nếu nhốt nó vào
trong ống trúc, đuôi rắn tự nhiên sẽ xoắn lại thành nhiều vòng giống như một
chiếc lò xo bị ép chặt. Khi nắp ống trúc bật mở, nhờ chiếc “lò xo” này mà nó sẽ
bắn vụt ra như một mũi tên.
* Một thước tương đương khoảng
33,33 cm.
Lúc này tuy mới canh một, song nơi đây im lặng như tờ
nghe rõ cả tiếng vi vu của từng làn gió Bắc. Chẳng ai nói một câu nào, những
phát súng thần kì của Lỗ Nhất Khí cũng không hề khiến họ cảm thấy kinh ngạc như
thể họ đã quá quen thuộc với điều này.
- Hãy nhìn những hình chạm khắc trên gạch và phần mái
của bức chiếu bích kia, từ lâu con đã thấy có điều gì đó bất thường! – Lỗ Nhất
Khí lên tiếng, cậu cảm thấy cần phải nói điều này cho mọi người biết.
Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam nhìn về phía chiếu bích,
song họ đều không có phản ứng gì. Lỗ Nhất Khí biết rằng đứng từ khoảng cách này
chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy, cho dù có đi tới sát gần, cũng phải có thần
nhãn mới nhìn rõ được. Bởi vậy, chỉ có cách cử người không nhìn thấy gì đi lên
xem thử.
Lão mù dò dẫm đi về phía chiếu bích ở mé phía tây gần
chỗ lão, tỉ mẩn sờ mó từng nét chạm khắc trên gạch, động tác rất chậm, rất thận
trọng, và cũng rất dứt khoát. Đột nhiên, lão ta loạng choạng lao sang chiếu
bích phía đông, đưa tay sờ soạng mấy cái, rồi lại tấp tểnh chạy về phía Lỗ Nhất
Khí.
Quỷ Nhãn Tam một bước dấn lên, chắn ở phía trước Lỗ
Nhất Khí, cản lão mù lại mà hỏi:
- Lão định làm gì?
- Ta muốn xem bức chiếu bích phía nam. – Lão mù dừng
bước trả lời.
- Ở chỗ này làm gì có chiếu bích, chỉ có hai bức ông
đều đã xem cả rồi! – Lỗ Nhất Khí vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Quỷ Nhãn Tam sang
bên cạnh.
- Không, phải có, chắc chắn phải có! – Lão mù kêu lên,
giọng khàn đặc.
- Thế thì nó là một chiếu bích vô hình ư? – Lỗ Nhất
Khí cảm thấy hơi tò mò.
- Không, nó có hình thù! Nó là bức chiếu bích ma! -
Lão mù vẫn quả quyết.
- Vậy nó ở đâu? – Lời nói cúa lão mù khiến Lỗ Nhất Khí
có chút sợ hãi. Một bức chiếu bích ma hữu hình năm con mắt sáng đều không nhìn
thấy, trong khi một người mù lòa lại khẳng định nó đang tồn tại.
Giọng nói khàn đục của lão mù lại vang lên, gằn mạnh
từng tiếng:
- Nó, ở ngay dưới chân cậu!