Tâm Lý Học Xã Hội - Chương 09
PHẦN CHÍN: KINH TẾ
HỌC XÃ HỘI
LÝ THUYẾT TRAO ĐỔI
Một khía cạnh của cuộc sống liên quan tới
việc tính toán hợp lý, khá lạnh lùng về những điều được và mất trong sự tương
tác xã hội là: Chúng ta so sánh các phương án lựa chọn, cân nhắc giữa điều lo lắng
và hy vọng, dự tính những bước đi của mình... Chúng ta gọi điều này là khía cạnh
công cụ của cuộc sống, nó đã được các nhà nghiên cứu nghiên cứu tỷ mỉ dưới cái
tên lý thuyết trao đổi[1].
[1] Exchange theory
Đây là một quan điểm
có từ rất lâu, Jeremy Bentham, một triết gia người Anh đã, gán cho nó một tiêu
đề rất ấn tượng là "phép tính chủ nghĩa khoái lạc."[2] Trong lý thuyết hiện đại ngày nay, nó thường được biểu diễn
bằng công thức: MF = E x V. Động cơ thúc đẩy bằng tỷ lệ kỳ vọng nhân với giá trị.
Nếu chúng ta đang nói về một hành vi phức tạp, động cơ thúc đẩy sẽ bằng giá trị
trung bình của các thành tố "E's x V's."
[2] "hedonistic calculus"
Kỳ vọng[3] là khả năng theo chủ quan mà kết quả
mong muốn sẽ xảy ra. Nó bao gồm cái mà bạn tin là có sự liên hệ giữa sự cố gắng
của mình và kết quả: "Nếu tôi là một chàng trai tốt, tôi sẽ nhận được một
chiếc bánh quy;" "Nếu tôi chăm chỉ, tôi sẽ thành công;" "Nếu
tôi thúc giục mọi người, họ sẽ làm việc chăm chỉ hơn vì tôi;"... Nhớ rằng,
những niềm tin này có thể sai và khả năng xảy ra có thể xa vời, nhưng miễn là
tin chúng thì chúng sẽ là một phần trong công thức động cơ thúc đẩy của bạn.
[3] Expectancy, được viết tắc là E trong công thức
Giá trị[4] là mong muốn chủ quan của kết quả - kết
thúc nào là có giá trị đối với bạn. Ở đây, chúng ta có thể đưa tới những điều
giống như hệ thống thứ bậc của Maslow, hay gán cho những giá trị rất riêng, đôi
khi là quái gở, nó khiến cho mỗi người trong chúng ta là độc nhất vô nhị:
"Tôi muốn sự khai sáng tâm hồn;" "Tiền bạc là số một đối với
tôi;" "Tôi thực sự thích Rocky Road."
[4] Value, được viết tắc là V trong công thức
Hãy để tôi chỉ cho bạn cách thức kết hợp
chúng lại với nhau. Động cơ thúc đẩy bạn học hành chăm chỉ ở lớp là gì? Lập một
danh sách các kết quả có thể, tỷ lệ theo chủ quan (0 đến 1.0) của việc đạt được
mỗi kết quả, và mỗi kết quả có giá trị đối với bạn thế nào (-1.0 đến 1.0). Sau
đó, nhân mỗi tỷ lệ với từng giá trị (E x V). Sau đó cộng tất cả chúng lại với
nhau, đảm bảo việc theo dõi các biểu hiện, rồi chia cho số kết quả. Sau đó, bạn
có thể so sánh động cơ thúc đẩy bạn học tập chăm chỉ ở lớp với những hành vi
phức tạp khác, ví dụ dành thời gian nghỉ học kỳ đến miền Namnước Pháp.
Ở mức độ này, bạn thực sự có một lý thuyết
về động cơ thúc đẩy. Nhưng chúng ta có thể biến lý thuyết xã hội này trở thành
đơn giản bằng cách nhìn vào "MF's" của hai người mà các kết quả hành
động của họ phụ thuộc lẫn nhau, có nghĩa bạn nhìn vào sự trao đổi.
Trò chơi
Hầu hết những
nghiên cứu về lý thuyết trao đổi đều có liên quan tới các trò chơi. Và trò chơi
phổ biến nhất được dựa trên tình huống tiến thoái lưỡng nan của những người
tù[5]. Cảnh sát nghi ngờ bạn và một kẻ đồng
phạm tham gia vào vụ cướp có vũ trang. Uỷ viên công tố cần ít nhất một trong
hai người thú nhận để kết án vụ cướp. Mặt khác, ông ta chỉ có thể bắt cả hai
người do sở hữu súng trái phép. Nên ông ta đưa từng người một vào phòng thẩm vấn,
và đưa ra một đề nghị:
Nếu không ai thừa nhận, ông ta sẽ bắt cả
hai người vì sở hữu trái phép vũ khí, đưa ra bản án tối thiểu bắt buộc là mỗi
người một năm.
Nếu một trong hai người thú nhận, người đó
sẽ được phóng thích, trao đổi bằng chứng hiện trạng, và người kia sẽ bị kết án
10 năm.
Tuy nhiên, nếu cả hai thừa nhận, ông ta bắt
buộc phải làm tới và truy tố cả hai, nhưng ông sẽ đưa ra bản án nhẹ là mỗi
người năm năm.
[5] the prisoners' dilemma
Bạn có thể sắp xếp điều này theo dạng ma
trận:
Sự lựa chọn mang tính hợp tác ở đây là
không thừa nhận: Bạn có thể thông đồng với người kia (không phải với Uỷ Viên
Công Tố), để đạt được kết quả có lợi toàn diện nhất cho cả hai người. Sự lựa
chọn mang tính cạnh tranh là thừa nhận: Bạn cố gắng để đạt được kết quả tốt
nhất cho bản thân, không đếm xỉa gì đến việc người bạn kia sẽ bị đi tù.
Vì vậy điều này được
gọi là trò chơi động cơ phức hợp[6], bởi bạn có thể có lòng vị tha hay gây
hấn. Hầu hết những trò chơi mà chúng ta thấy hấp dẫn - từ bóng đá đến quần vợt,
cờ hay bài brít - đều là những trò có tính đối kháng. Tất nhiên, bạn hợp tác với
những người đồng đội của mình nhưng điểm số trong một trò chơi đối kháng có
"tổng là không:" Nếu tôi thắng, bạn thua; Nếu bạn thắng, tôi thua.
[6] mixed-motive games
Tuy nhiên, những trò chơi động cơ phức hợp
có mô hình thực tế tốt hơn những trò chơi đối kháng đơn thuần, và chúng ta có
thể tìm thấy kiểu trò chơi tiến thoái lưỡng nan của người tù ở khắp mọi nơi.
Lấy những mối quan hệ quốc tế làm ví dụ:
Hay lấy một trò chơi cổ đẻ xem coi ai nhát
gan, ví dụ, hai quý ông trẻ tuổi lái hai chiếc xe tiến thẳng về phía nhau.
Người thứ nhất thình lình đổi hướng, mất đi danh tiếng và mảnh giấy hồng (giấy
đăng ký xe).
Tất nhiên, điều này là rất chủ quan: Nếu cả
hai bạn cùng đổi hướng, mỗi người sẽ nhận được 1 điểm trợ giúp. Nếu một người
đổi hướng còn người kia thì không, người đổi hướng mất điểm và người kia có 10
điểm "anh hùng", tiếng tốt để đi cua gái. Nhưng nếu cả hai tiến tiếp,
sẽ mất đi 100 điểm đau đớn và khổ sở vì tông nhau.
(Chú ý rằng trong những trò chơi này,
"điểm số" mang tính tiêu cực nhiều hơn tích cực. Điều này cho thấy đó
là những trò chơi bạn không nên chơi! Ngoài ra có những trò chơi khác tích cực
hơn rất nhiều.)
Một câu hỏi được đặt ra: Bạn quyết định như
thế nào? Trong trường hợp trò chơi tiến thoái lưỡng nan ban đầu của người tù,
chỉ có một lần đối phó với uỷ viên công tố, nên bạn chỉ có một quan điểm về
tính cách của người đồng phạm. Nhưng trong trò chơi đua xe, và trong hầu hết
các trường hợp của cuộc sống thực tế, bạn có thể chơi lại hết lần này đến lần
khác, nên quyết định của bạn có thể dựa trên kinh nghiệm hay hiểu biết của bạn
về đối thủ. Và bạn có thể sử dụng công thức trao đổi:
Nếu khả năng đổi hướng của đối thủ là 50%
và khả năng tiến tiếp là 50%, động cơ thúc đẩy (MF) tương đối của bạn là gì?
Động cơ thúc đẩy để bạn đổi hướng là 50% nhân với +1 (bạn cảm thấy thoải mái
nếu cả hai người chuyển hướng) cộng với 50% nhân với -10 (điểm số nông nổi của
bạn), kết quả là a - 4 1/2.
(50% x +1) + (50% x -10) = - 4 1/2
Động cơ thúc đẩy để tiến tiếp là 50% nhân
với +10 (điểm số nam nhi của bạn) cộng 50% nhân với -100 (điểm số đau đớn và
khổ sở của bạn) bằng -45.
(50% x +10) + (50% x -100) = -45
Cả hai lựa chọn là tiêu cực (vì vậy tốt hơn
bạn nên dừng trò chơi), nhưng đổi hướng rõ ràng là sự đánh cuộc tốt hơn của
bạn.
Nói cách khác, nếu khả năng đổi hướng của
đổi thủ là 99%, thì con số là:
(99% x +1) + (1% x -10) = +.89
(99% x +10) + (1% x -100) = +8.9
Lần này, bạn sẽ là đấng nam nhi.
Tất nhiên, dựa trên biểu hiện của bạn trong
quá khứ, anh ta cũng đang suy đoán tỷ lệ này, điều này làm thay đổi tỷ lệ mà
bạn sẽ cần để đưa ra lựa chọn của mình, điều này làm thay đổi tỷ lệ đối với anh
ta... Đây chính là cái tạo nên trò póckơ - nếu không thì là một trò chơi trẻ
con về sự thay đổi - đó là một trò chơi thú vị.
Về mặt lý thuyết, bạn có thể sử dụng những
ma trận này để mô tả bất cứ tương tác xã hội nào. Ví dụ bà chủ của bạn đang
đứng ở dưới sảnh và hướng về phía bạn. Bạn đang nghĩ đến việc đề nghị bà ta
tăng lương. Thực tế, bạn vừa mới kiếm được một hợp đồng về cho bà ta. Khi bạn đi
qua đại sảnh, bạn có nhiều sự lựa chọn: Bạn có thể nói xin chào; bạn có thể xin
một lời khuyên (bạn biết rằng điều này khiến bà ta cảm thấy mình là người thông
minh); bạn có thể đưa ra đề nghị tăng lương... Bà chủ của bạn cũng có nhiều sự
lựa chọn: Bà ta có thể nói xin chào; bà ta có thể khen ngợi bạn về bản hợp đồng
đó; bà ta hoàn toàn lờ bạn đi... Mỗi sự kết hợp các câu trả lời đều có những
lợi ích và thiệt hại nào đó đối với mỗi một người, và thực tế cả hai người có
thể đang cân nhắc động cơ thúc đẩy cho mỗi một hành động có thể.
Chiến lược
Con người thích đơn giản hóa cuộc sống của
họ càng nhiều càng tốt. Vì vậy đa số chúng ta, thay vì lúc nào cũng cân nhắc
động cơ thúc đẩy thường lựa chọn sống theo các nguyên tắc nào đó. Một khả năng
là luôn luôn chuẩn bị nhận một cú đánh mà không trả đũa lại, tức là kiên định
chơi với tinh thần cộng tác. Nếu những người khác trong cuộc sống của bạn đang
chơi theo lý trí (thay vì chơi theo những nguyên tắc cao của bạn), họ sẽ lựa
chọn ganh đua mọi lúc, bạn sẽ mất và mất nhiều. Nói cách khác, nếu bạn quyết
định sống một cách hung hăng thì bất cứ ai bắt đầu với một nỗ tực hợp tác, sẽ
ngay lập tức học được bài học của riêng mình và bắt đầu phản ứng bằng sự lựa
chọn ganh đua, và cả hai bạn đều sẽ thua thiệt. Liệu có chiến lược nhất quán
nào có tác dụng tốt hơn không?
Chiến lược tốt nhất
rất đơn giản. Nó hoạt động bằng cách khuyến khích cả bạn và đối tác hợp tác với
nhau. Nó được gọi là chiến lược phòng bị[7]: Bạn bắt đầu bằng cách hợp tác; từ đó
trở đi, bạn làm bất cứ điều gì mà đối thủ của bạn đã làm để đáp lại hành động
trước của đối thủ. Ăn miếng trả miếng.[8]
[7] contigency strategy
[8] Chiến lược phòng bị = Contigency strategy có giống với
chiến lược "tiên lễ hậu binh không": trước là lễ phép, nhưng người ta
xấu thì mình trả đũa, như Trần Hưng Đạo trước khi đánh quân Nguyên vẫn có sứ
thần đi triều cống!
Thực tế, một số
nhà tâm lý học đưa ra ý kiến rằng Hoa Kỳ nên bắt đầu làm điều này với Liên Bang
Xô Viết trong việc liên quan tới vũ khí hạt nhân. Họ gọi nó là GRIT, để giảm
dần sự căng thẳng[9]. Hoa Kỳ không bao giờ chấp nhận điều
này nhưng đó là chiến lược mà Gorbachev đã sử dụng.
[9] Graduated Reduction in Tension
Mô hình trò chơi tương tác giữa người với
người trở nên thú vị hơn nhiều khi bạn bắt đầu tăng số người chơi. Những gì
chúng ta nhìn thấy sau đó là sự thiết lập các liên minh - khi người chơi yếu
hơn, liên kết để trở nên mạnh hơn. Đây thực chất là những điều mà tất cả những
xã hội cộng hòa và dân chủ đang thực hiện.
VẤN ĐỀ KINH TẾ HỌC
Thật không may, nhiều người trong số chúng
ta thích những công thức ngắn gọn, những công thức trao đổi chứa đầy những vấn
đề.
Đầu tiên, nói
chung nó là những vấn đề về công thức. Ví dụ, con người không phải luôn luôn
"tối ưu hóa"[10] - họ thường "thỏa mãn"[11] nhiều hơn. Có nghĩa là, họ có mức độ chấp nhận kết quả tối
thiểu. Chúng ta không chờ đợi sự hoàn hảo, nhưng chộp lấy thứ "đủ tốt"
nào đó đầu tiên. Ngoài ra, con người thường hoạt động theo kết quả "ngắn hạn",
không xem xét đến kết quả "dài hạn". Ví dụ chúng ta có thể trả 10% tiền
lời thay đổi hơn là 12% tiền lời cố cố định. Và mọi người cố gắng thực hiện những
điều chắc chắn nhiều hơn, dù cho nó có đem lại lợi ích cho họ hay không. Hầu hết
mọi người thích có chắc chắn 80$ hơn là 90% khả năng có được 100$, thậm chí mặc
dù khả năng có được 100$ có "động lực thúc đẩy"[12] cao hơn. Tóm lại, chúng ta thích những điều chắc chắn thỏa
mãn trong thời gian ngắn hơn là những rủi ro tối ưu trong thời gian dài. Đây là
lý do giải thích tại sao hầu hết chúng có kết quả kém cỏi ở thị trường chứng
khoán.
[10] "optimize"
[11] "satisfy"
[12] "motivational force"
Một khó khăn lớn khác trong việc sử dụng
công thức trao đổi để dự đoán hành vi là các kỳ vọng và giá trị hoàn toàn là
chủ quan. Ví dụ, chúng phụ thuộc nhiều vào tính cách của bạn: Một số người rất
lạc quan và cảm thấy kiểm soát được cuộc sống của họ (chúng ta gọi là
"điểm kiểm soát bên trong,"); người khác bi quan hơn và cảm thấy như
thể họ là nạn nhân của môi trường sống, xã hội, di truyền, hay bất kỳ điều gì
khác ("điểm kiểm soát bên ngoài").
Hơn nữa, chúng ta có thể bóp méo kỳ vọng
giống như những quả bom chùm, do đó tiến hành loại bỏ những xác xuất có thể.
Bạn đang học kém ở lớp "làm bánh" - nên bạn thuyết phục bản thân rằng
học làm bánh không phải là điều đáng học. Hay không đi học, để khi bạn thất bại
thì đó là bởi bạn thất học (dốt) - chứ không phải do bạn có chỉ số thông minh
thấp (ngu). Hay bạn xác định lại mục đính đi học: ngày xưa là vì kiến thức; bây
giờ mục đích là "để có điểm cao". Điều này khiến bạn có thể nhận được
lợi ích ở những kỹ năng học tập đặc biệt, chẳng hạn như trò gian lận (để có
điểm cao). Ví dụ cuối cùng này thực sự liên quan tới sự thay đổi giá trị để
giải quyết vấn đề trong kỳ vọng! Tôi ngờ rằng bạn có thể thấy kỳ vọng khó nắm
bắt hơn so với chữ E nhỏ nhắn, mà chữ E này đơn thuần đưa bạn tới các kỳ vọng.
Sau đó, cũng có những khó khăn với các giá
trị. Những gì bạn đánh giá rõ ràng phụ thuộc vào nhu cầu của bạn. Nếu bạn cần
protein, việc ăn có động lực thúc đẩy cao hơn. Nhưng giá trị cũng phụ thuộc vào
sự so sánh bên trong, những gì bạn đã quen nhận được cả về mặt số lượng lẫn
chất lượng. Mặc dù, chúng ta có thể cần protein, tuy nhiên, bát cháo dinh dưỡng
có thể bị đánh giá thấp hơn.
Giá trị cũng phụ thuộc vào những so sánh
bên ngoài, những gì bạn thấy người khác nhận được. Mặc dù rằng Big Mac có thể
thỏa mãn nhu cầu protein, nhưng nếu mọi người xung quanh bạn đang ăn một con
tôm hùm thì...
Về cơ bản, những so sánh bên ngoài cần được
thực hiện một cách công bằng: Nếu tôi thấy bạn nhận được nhiều hơn tôi, tôi có
thế coi đó là không công bằng. Đây là chỉ là một sự mở rộng hơn mong muốn của
chúng ta về một thế giới có trật tự, một thế giới đích thực. Một số nhà lý luận
thậm chí còn cho rằng chúng ta phải cẩn thận khi sáng tạo ra thế giới bên kia
(thế giới sau khi chết) bởi lý do sau: Người tốt sẽ không nhận được phần thưởng
xứng đáng, và kẻ xấu không bị trừng phạt thích đáng trong cuộc sống này!
Lý thuyết công bằng
Vấn đề công bằng
này là rất là quần chúng, có một một lý thuyết nhỏ, trọn vẹn đề cập đến nó được
gọi là lý thuyết công bằng[13]. Về cơ bản đó là một dạng so sánh phức
tạp hơn, kết hợp với quan điểm không hòa hợp: Chúng ta nhìn vào tỷ số kết quả
trên sự cống hiến và so sánh với tỷ số kết quả trên sự cống hiến của người
khác. Nếu tôi làm việc chăm chỉ như anh ta, tôi muốn được trả lương tương tự; nếu
anh ta được trả lương giống tôi, tôi muốn anh ấy làm việc chăm chỉ như tôi.
[13] equity theory
Nếu tỷ số của bạn cao hơn của tôi, tôi sẽ
cảm thấy bất thuận trong trạng thái tức giận; nếu của tôi cao hơn của bạn, tôi
cảm thấy tội lỗi. (Nhiều người trong số các bạn có thể chú ý thấy rằng chúng ta
không hoàn toàn cảm thấy tội lỗi khi làm tốt hơn lúc chúng ta cảm thấy tức giận
khi chúng ta làm không tốt. Đây không phải là vấn đề đối với lý thuyết này: cảm
giác tội lỗi được xoa dịu chút ít bởi sự thực là chúng ta, thực sự, đang được
thưởng bởi làm việc tốt!)
Một lần nữa, những con số trong công thức
là khá chủ quan, và những gì là kết quả (hay sự cống hiến) đối với tôi có thể
không phải là kết quả hay sự cống hiến đối với bạn.
Sử dụng công việc làm ví dụ, những kết quả
có thể bao gồm việc trả lương, bảo hiểm, những lợi ích khác, địa vị, những kỳ
nghỉ hay thời gian dễ chịu, văn phòng tốt, trách nhiệm và không có trách
nhiệm...
Sự cống hiến có thể bao gồm thời gian, nỗ
lực, mồ hôi, sự mệt mỏi tinh thần, thâm niên, yêu cầu trình độ, kinh nghiệm,
cần ăn mặc chải chuốt...
Vậy những gì liên quan tới bạn, tính vào
trong công thức của bạn và những gì liên quan tới tôi sẽ tính vào công thức của
tôi: Ai nên được thăng chức đầu tiên - người làm việc lâu năm hay người trẻ
tuổi? Điều này phụ thuộc vào việc ai là người làm tính.
Tất nhiên, sự bất thuận thường đưa tới việc
sữa đổi sự bất thuận. Tất nhiên, nếu chúng ta có một mức độ chín chắn nhất
định, chúng ta có thể hành động để thay đổi nhiều thứ khiến chúng trở nên tốt
đẹp hơn. Tuy nhiên, chúng ta có xu hướng thực hiện sự phòng bị:
1. Chúng ta có thể thay đổi sự cống hiến
của bản thân. Ví dụ, nếu chúng ta tức giận, chúng ta có thể làm việc kém hơn,
nghỉ thường xuyên hơn, thậm chí phá hoại công việc của mình.
2. Chúng ta có thể thay đổi kết quả. Chúng
ta có thể ghi thêm vào bản tính công tác phí, ăn cắp hàng, gian lận sổ sách.
3. Chúng ta có thể gây hấn với những người
mà chúng ta so sánh họ với bản thân để thay đổi kết quả và sự cống hiến của họ.
Chúng ta gây áp lực để họ làm việc chăm hơn, chỉ cho cấp trên thấy sai sót của
họ, và nói chung làm cho cuộc sống của họ trở thành địa ngục.
4. Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì
"trong tâm trí chúng ta" - tức là xuyên tạc và phủ định. "Đó là
mức lương tệ hại nhưng ôi! Ít nhất tôi có ý cái nhìn tốt về văn phòng của mình.
Và ít ra tôi có một công việc. Và tôi không thực sự coi trọng sự thành công
theo cách một số người thường làm."
5. Và chúng ta có thể rời đi, bỏ việc.
Các nhà nghiên cứu khá ủng hộ lý thuyết
này. Thậm chí về khía cạnh "tội lỗi": mọi người nghĩ họ đang làm việc
trong một dây truyền lắp ráp với người khác. Người ta bảo họ rằng họ làm 35%
công việc và người kia làm 65% công việc. Sau đó, họ được yêu cầu chia thưởng
theo bất cứ cách nào họ cho là đúng. Lạ chưa kìa, hầu hết mọi người tự chia cho
mình 35% phần thưởng! Trong những nghiên cứu khác, khi họ bị thuyết phục rằng
họ đang được trả lương quá cao, họ sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn!
Nhưng, trong lý thuyết công bằng, chúng ta
có thể thấy một số vấn đề giống với những vấn đề trong lý thuyết trao đổi nói chung,
và một vài vấn đề thậm chí còn rõ ràng hơn. Công thức công bằng nói rằng, thực
chất, "với mỗi người theo sự cống hiến của anh ta." Nếu chúng ta đang
phân bổ sự xa hoa của cuộc sống, một vài người trong chúng ta sẽ không đồng ý
với công thức: Nếu bạn không làm việc, bạn không thể chơi.
Nhưng còn việc bầu cử? Liệu có nên chỉ bầu
cho những người có đóng góp tích cực đối với xã hội, cho những người làm thuê,
hay cho chủ đất (như một số người mà những người thành lập Hoa Kỳ đã muốn)? Hay
bầu cho những người có tước vị? Thật khó. Quy tắc, hầu hết chúng ta thích ở đây
là "với mỗi người, một" hay "với mỗi người đều nhau."
Thế còn vấn đề y tế và lương thực cơ bản?
Người nghèo có nên làm việc mà thiếu những thứ đó không? Mặc dù, hầu hết chúng
ta đều đồng ý rằng khi một thứ trở nên thiết yếu, quy tắc này nên đọc là
"với mỗi người theo nhu cầu của anh ta." (Cám ơn, Karl Marx.)
Bằng cách thay đổi công thức để phù hợp với
các trường hợp khác nhau này, chúng ta có thể cứu vãn tính hữu dụng của lý
thuyết công bằng.
Hành động thực chất được coi trọng
Bất chấp những vấn đề mà chúng ta đã bàn
tới thì mô hình trao đổi vẫn hữu ích khi những hành vi chúng ta nhìn thấy là
công cụ, phương tiện hướng tới mục đích. Mục đích ở đây được gọi là ý định, mục
tiêu, giá trị hay đôi khi được gọi là ý nghĩa (bởi không có chúng thì hành vi
sẽ không có ý nghĩa!)
Vậy thế còn những hành vi không có ý nghĩa
hướng tới mục đích thì sao? Liệu những hành động thực chất có ý nghĩa thì có
giá trị thực sự không? Rõ ràng, bạn không thể áp dụng công thức cho những vấn
đề này.
Ví dụ như sự dũng cảm: Nếu bạn lao vào tòa nhà
đang cháy để cứu một đứa trẻ - đó là sự dũng cảm! Nhưng nếu bạn làm việc này
bởi người ta hứa cho bạn 1 triệu USD tiền thưởng - thì đó lại là lòng tham. Nó
chỉ là dũng cảm nếu bạn không làm việc đó với tư cách là phương tiện hướng tới
mục đích.
Hay lấy rộng lượng làm ví dụ: Nếu bạn cho
mà không nghĩ đến lợi ích bản thân, bạn là người rộng lượng. Nếu bạn cho để lấy
lòng ai đó, hay để có được cái gì từ ai - đó chính là mánh khoé. Bạn chỉ thực
sự rộng lượng nếu bạn không có động cơ bên trong.
Chân thành: Đó có còn là sự chân thành nếu
nó phục vụ cho mục đích của bạn?
Tình yêu: Đó có còn là tình yêu nếu bạn đặt
điều kiện cho nó?
Hãy quan sát kỹ hơn sự dũng cảm. Nó không
phải là sự dũng cảm nếu bạn hành động vì phần thưởng. Cũng không phải là dũng
cảm nếu bạn hành động để có được sự tán đồng hay để được lên thiên đường. Cũng
không còn là dũng cảm nếu bạn không nhận thức được sự nguy hiểm, hay nếu bạn bị
thôi miên hay phê thuốc... Bạn phải lựa chọn làm việc này và biết những rủi ro.
Một người dũng cảm là người làm việc bởi anh ta cảm thấy đó là việc đúng cần
phải làm. Anh ta có được sự cảm nhận thông qua trực giác, kiến thức xã hội, hay
lý do đạo đức, nhưng miễn là anh ta nhận thấy nó là việc đúng cần làm, và không
có gì hơn, đó là lòng dũng cảm.
Một cách khác để xem xét lòng dũng cảm là
một người có hành vi dũng cảm bởi vì đó là một phần của con người anh ta. Đó là
một phần liêm chính của anh ta. Anh ta sẽ cảm thấy sai nếu không làm việc đó.
Anh ta không thể sống với bản thân. Nhưng đừng nhầm lẫn: Bạn không "hành
động" dũng cảm để cảm thấy tốt về bản thân. Lòng dũng cảm là một cách cảm
thấy tốt!
Đối với hầu hết chúng ta lòng dũng cảm là
một thứ đáng giá. Hãy nhìn vào công việc. Hầu hết mọi người dành một phần ba
cuộc đời để làm việc hay chuẩn bị làm việc (có nghĩa là học tập ở trường).
Đương nhiên là chúng là làm việc vì mục đích; nghĩa là vì tiền; tiền mang lại
cho chúng ta những thứ thiết yếu trong cuộc sống và chúng ta hy vọng nó cũng
mang lại cho chúng ta một vài thứ xa xỉ. Ở chừng mực này chúng ta có thể nhìn
công việc thông qua mô hình trao đổi.
Nhưng có một số công việc và khía cạnh của
công việc có giá trị thực chất: Kỹ năng, phẩm chất, sự lành nghề, sáng kiến,
khám phá, óc sáng tạo, cống hiến, nghĩa vụ... Những thứ này thỏa mãn ý thức của
bạn về bản thân, đề cao cuộc sống của bạn, đề cao cuộc sống của người khác, và
nói chung để cải thiện thế giới. Nói cách khác, công việc có thể là một dạng
hiện thực, có một giá trị trong bản thân nó, một thứ khiến cho cuộc sống có ý
nghĩa.