Án mạng đêm động phòng - Chương 40

Chương 40

Tuy Tiểu Chúc nhận ra Tiêu Ngân Đông, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ trốn trốn tránh
tránh của hắn rất thú vị, vì thế cũng không cố vạch trần, chỉ thỉnh thoảng giả vờ
nhìn trái nhìn phải, lúc thì quay đầu giả vờ quan sát đám đông… mỗi lần như thế,
lại nhìn thấy gấu chó ngắc ngứ cúi nhìn đồ xung quanh.

Tiểu Chúc cười trộm, nghĩ trêu hắn thú vị như thế nên nàng cũng không vạch trần
vội, Vi Nhi thì không biết gì, chỉ chuyên tâm ngắm nhìn những chiếc đèn lồng xinh
xắn.

Thấy Vi Nhi hào hứng, Tiểu Chúc rất ngạc nhiên: “Vi Nhi, theo lý mà nói, lẽ
ra cô phải thường xuyên đi chợ đêm mới phải, sao cứ như lâu lâu mới được đi một
lần thế?”

Vi Nhi vội nói: “À, không có đâu, tôi chỉ là một nha hoàn, tôi không được phép
tự tiện chạy ra ngoài trừ khi chị Bạch Mai đưa tôi theo. Ngay cả đêm thất tịch…
lại càng không thể, hôm đó rất bận rộn.”

Tiểu Chúc nghe xong, khẽ thở dài: “Cô… cũng sống không dễ dàng gì, nhưng giờ
thì ổn rồi, Lan Cao Minh Chúc mở cửa sớm, đến chạng vạng tối đã đóng cửa, thời gian
tối của cô rất rảnh rỗi mà.”

Vi Nhi cười ngọt ngào: “Đúng vậy. Cũng nhờ có chị Bạch Mai, nếu không có chị
ấy luôn quan tâm tới tôi, lần này còn chuộc tôi ra ngoài, nếu không chắc giờ tôi
vẫn còn đang ở Thúy Phương viên.”

Tiểu Chúc thấy nàng như thế, lại nhớ đến đoạn đối thoại giữa Bạch Mai và Chu
ma ma mà mình nghe lén được, cũng chỉ cười cười nói: “Đúng thế.”

Vi Nhi vừa đi vừa xem rất vui vẻ, mà tâm tư của Tiểu Chúc lại dồn hết về phía
gã gấu chó nào đó đi phía sau, một lát sau, Vi Nhi cũng phát hiện ra Tiểu Chúc có
vấn đề, tò mò hỏi: “Tiểu Chúc cô nương, cô có phải… có tâm sự gì sao?”

Tiểu Chúc: “A… không có…”

Vi Nhi nói: “Tôi có cảm giác cô cứ
nhìn lại phía sau…”

Vi Nhi cũng muốn quay đầu nhìn lại,
Tiểu Chúc sợ bị lộ tẩy, vội giữ lấy bả vai cô nàng: “Ây dà, không có gì đâu mà,
tôi chỉ thích mấy món đồ chơi nhỏ, lại tiếc không nỡ mua, nên mới thỉnh thoảng quay
đầu lại nhìn…”

Vi Nhi nghi ngờ: “Ơ, Tiểu Chúc cô
nương, cô hẳn là không thiếu tiền… muốn mua thì cứ mua chứ sao…”

Tiểu Chúc: “… Đúng thế.”

Trong lúc bối rối lại nói dối như
thế, Tiểu Chúc cũng cảm thấy mình thật buồn cười, nhưng vẫn kiên quyết kéo Vi Nhi
đi về phía trước, kết quả chưa đi được hai bước thì có một cô bé mặc trang phục
nha hoàn vội vã chạy tới, nhìn thấy Vi Nhi liền kéo cô lại nói: “Xin hỏi, cô nương
là Vi Nhi phải không?”

Vi Nhi ngạc nhiên, nhìn sang Tiểu
Chúc rồi lại gật đầu với nha hoàn kia: “Đúng thế, xin hỏi cô là…”

“Tôi là nha hoàn trong Tôn phủ, Hầu
cô nương và công tử nhà tôi tranh cãi, Hầu cô nương lại còn đẩy thiếu gia nhà tôi
xuống nước…” Nha hoàn kia vô cùng bất mãn, giọng lại luống cuống: “Cô mau về thông
báo cho nhà họ Tiêu, chuyện này thật quá đáng!”

Vi Nhi và Tiểu Chúc giật mình: “Đẩy
Tôn công tử xuống nước ư?”

“Còn không phải ư, ngay trên cầu Mã
Hưng, rất nhiều người trông thấy.” Nha hoàn kia giận dữ nói.

Vi Nhi nói; “Tôi, tôi sẽ về Tiêu gia…”

Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Chúc, Tiểu
Chúc gật đầu: “Không sao, không sao, cô mau đi đi thôi.”

Vi Nhi cắn môi, xoay người bỏ chạy,
Lâm Tiểu Chúc thấy nha hoàn nhà họ Tôn vẫn còn giận dữ đứng đó, không kìm được hỏi:
“Công tử nhà cô có sao không?”

Cô bé nha hoàn kia đang định rời đi,
lại thấy Tiểu Chúc hỏi như thế, mím môi nói: “Cô muốn hỏi gì?”

Tiểu Chúc đáp: “Mặc dù đã vào thu,
nhưng thời tiết vẫn còn khá nóng, Tôn công tử cường tráng khỏe mạnh, chắc không
có gì đáng ngại chứ?”

Cô bé nha hoàn kia hừ một tiếng, rồi
rời đi, hiển nhiên là Tiểu Chúc nói không sai.

Tôn Trường Hưng không bị làm sao,
chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết, chuyện cứ hắn và Bạch Mai cứ để Tiêu gia nghĩ
cách đi…

Nói tới Tiêu gia…

Tiểu Chúc nhìn lại, gấu chó kia hiển
nhiên là không thể nghe thấy chuyện ở đây, còn đứng rõ xa nhìn nàng, thấy nàng quay
đầu liền cúi đầu xuống. Tiểu Chúc dở khóc dở cười, dứt khoát đi nhanh, rồi rẽ vào
trong một hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ ít người qua lại, hơn
nữa có rất nhiều ngóc ngách, Tiểu Chúc rẽ trái rẽ phải, bước đi nhanh thoăn thoắt,
Tiêu Ngân Đông không dám tiếp cận quá gần, nhưng ở nơi xa lạ này, chỉ một lát sau
hắn đã bị mất dấu.

Tiêu Ngân Đông mờ mịt nhìn quanh.
“…”

Tiểu Chúc đi vào trong ngõ hẻm một
lát, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Tiêu Ngân Đông. Nàng biết hắn đã mất dấu
chính mình, không kìm được cười một tiếng, đi vòng lại, dự tính đi đường khác rồi
vòng ra sau lưng Tiêu Ngân Đông, dọa cho hắn một trận.

Không ngờ Tiểu Chúc đi chưa được vài
bước, liền va phải một đám người… thực ra là ba gã thanh niên, nương theo ánh trăng,
nàng nhìn thấy ba gã này ăn mặc lôi thôi, sắc mặt lưu manh, hiển nhiên không phải
là người tốt.

Nhìn ba người dàn hàng ngang chắn
đường cười cười nói nói, Tiểu Chúc rất căng thẳng nhưng lại ra vẻ như không có chuyện
gì xảy ra, xoay người muốn đi hướng ngược lại, không ngờ một trong ba gã lại tinh
mắt, liền nói: “Úi chà, sao lại có một cô em đi lạc đường ở đây nhỉ?”

Tiểu Chúc làm như không nghe thấy,
lại đi nhanh về phía trước, gần như là chạy, ai ngờ ba gã đó không buông tha, liền
đuổi theo, trực tiếp chắn trước mặt Tiểu Chúc, cười như có như không nhìn nàng.

Một người chặn trước mặt, hai người
kia nhanh chóng từ phía sau đuổi tới, trước sau bao vây Tiểu Chúc.

Gã đứng đằng trước nói: “Ồ, lại còn
rất xinh đẹp.”

Kẻ phía sau cười nói: “Hơn nữa nửa
đêm lại ở đây, chắc là đi ra từ ngách nam bắc rồi.”

Mấy lời xấu xa này thật đáng ghét,
Tiểu Chúc ăn mặc đứng đắn, không hề để lộ cổ, mà trên người cũng không đeo đồ trang
sức, sao có thể là cô gái thanh lâu, gã kia cố ý nói như vậy, trước là muốn dùng
lời nói khiếm nhã trêu chọc Tiểu Chúc, sau là có thể thuận thế động tay động chân.

Tiểu Chúc hiểu rõ, nàng cắn răng nhưng
cũng không dám làm bừa, trong lòng cầu nguyện gấu chó kia mau tìm tới, bên ngoài
thì nói: “Ta… ta là đi dạo chợ đêm, đi cùng phu quân ta nhưng lại bị lạc được. Hẳn
là hắn đang đi tìm ta.”

Lâm Tiểu Chúc cố tình nói “phu quân”
mình đang tìm mình, muốn dùng lý do này dọa ba người kia.

Ai ngờ một trong số đó cười nói: “Đang
tìm? Vậy chắc cũng bị lạc nốt rồi… Chẹp chẹp, cô em, em xem ngày hội thất tịch thế
này, lại không có phu quân bên cạnh, một mình cô em, hẳn là rất cô đơn phải không?”

Tên còn lại cũng hùa theo: “Ha ha,
trùng hợp là ba người chúng ta cũng chưa có thê tử, giờ cũng đang rất nhàm chán…”

Tiểu Chúc: Ta phỉ nhổ, ba người các
người tự giải quyết nỗi cô đơn của các người có phải khỏe không?

Nhưng ngoài mặt nói: “Ta chỉ muốn
tìm phu quân ta, xin ba vị cho đi qua.”

“Chẹp chẹp, thật chả biết điều…” Người
nọ bĩu môi, rồi từ từ lại gần nàng, Tiểu Chúc trợn mắt nhìn, nghĩ thầm, chẳng lẽ
nàng bị quả báo?

Chính mình trêu chọc gấu chó, ngay
cả ông trời cũng thấy không vừa mắt…

Tiểu Chúc dứt khoát hét to: “Cứu tôi
với! Cứu tôi với!”

Tiếng kêu này khiến ba người kia hoảng
sợ, một gã trong đó điên tiết quát: “Ngươi kêu cái gì?”

Dứt lời, đưa tay đẩy Tiểu Chúc, Tiểu
Chúc muốn tránh, tại không thể tránh được, bị hắn đẩy một cái liền đập lưng vào
bức tường bẩn thỉu phía sau.

Bả vai và lưng nàng vô cùng đau đớn,
nhưng vẫn hét to: “Cứu… tôi… với!”

Ba người kia sán lại gần, nói: “Đêm
thất tịch, tất cả mọi người còn đang bận đi dạo chợ đêm, trong ngõ hẻm này làm gì
có ai, cô em có kêu cũng vô dụng.”

Gã cầm đầu vươn tay, vuốt ve mặt nàng:
“Ây da… làn da thật mịn màng…”

Tiểu Chúc: thật ghê tởm, đáng sợ quá,
buồn nôn quá…

Đúng lúc đó không xa vang lên tiếng
bước chân dồn dập, đi lại vội vàng, còn có tiếng gọi “Tiểu Chúc”. Tiểu Chúc mừng
thầm, cảm thấy mình sắp được cứ.

Mà ba gã kia lại nhíu mày, một gã
vươn tay nói: “Khiêng cô ả lên, mang về!”

Tiểu Chúc: “…” Tay chân Tiểu Chúc
vận dụng hết toàn bộ sức mạnh đánh loạn, muốn tránh bị bọn chúng khiêng đi, vừa
đánh vừa hét: “Ta ở đây! Cứu với!”

Vì nàng dùng toàn lực, nên gã kia
cũng chưa túm được nàng, không thể thực hiện được mục đích, hắn giận dữ đưa tay
lên định tát Tiểu Chúc, nhưng cứu binh của Tiểu Chúc đã tới, lập tức tóm lấy tay
gã kia, trong lúc bọn chúng không kịp phản ứng, hắn hung hăng quật gã kia ngã xuống,
sau đó còn giẫm mạnh vào bụng gã.

Khoảnh khắc trước, Tiểu Chúc còn nhắm
tịt mắt đánh lung tung, nay cảm giác xung quanh mình có tiếng va chạm, nàng mở to
mắt nhìn, chỉ thấy một người thanh niên đeo mặt nạ đang giẫm lên bụng gã khốn kia,
tay trái giữ một gã, mà tay phải đấm thẳng vào mũi gã còn lại, sau đó dùng chân
đạp bay gã đi… một chọi ba, mạnh mẽ dứt khoát, đánh cho ba gã khốn ngã vật xuống
không dậy nổi, miệng kêu rên ầm ĩ.

Nhưng Tiêu Ngân Đông cũng không phải
người hiếu chiến, kéo tay Tiểu Chúc đi ra ngoài.

Lâm Tiểu Chúc bị kéo ra ngoài, nương
theo ánh trăng mờ chạy ra khỏi ngõ nhỏ đi tới đường cái tràn ngập đèn đuốc, bàn
tay bị nắm cũng thấy hơi hâm hấp nóng.

Tiểu Chúc nghe thấy bước chân đang
đi dồn dập giống như trái tim mình vậy. Rồi sau đó Tiêu Ngân Đông bỗng nhiên buông
tay nàng ra, vô cùng kích động, đến mức lắp bắp: “A, ta, ta…”

Lúc nói chuyện cũng không dám quay
đầu lại nhìn nàng.

Tiểu Chúc: “…” Thấy hắn ngượng nghịu
như thế, nàng buồn cười nói: “Đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”

Có lẽ không ngờ mình không bị phát
hiện, Tiêu Ngân Đông vui vẻ nói: “Không cần cám ơn, không cần cám ơn.”

Tiểu Chúc cố nén cười, nghiêm túc
nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh ân công?”

“Ta, ta…” Tiêu Ngân Đông “Không cần
biết tên ta, ta chỉ… tiện tay... Ừm, ta phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

Thấy Tiêu Ngân Đông muốn chạy trốn,
Tiểu Chúc dở khóc dở cười, vội chạy tới kéo tay hắn rồi dịu dàng nói: “Ân công chớ
đi vội, dù với công tử chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng với ta mà nói, chính là ơn
cứu mạng kia mà! Ta phải cảm ơn công tử mới phải!”

Tiêu Ngân Đông kích động: “Không cần…
cảm ơn. Thật sự không cần.”

Tiểu Chúc: “Không được, không được,
ta nhất định phải trả ơn công tử… Nhưng mà tiểu nữ vô dụng yếu đuối, lại không có
đồ vật gì quý để báo đáp ân công.. Chỉ e là chỉ có thể lấy thân báo đáp…”

Tiêu Ngân Đông: “…” Hắn ngẩn người,
cả người cứng đờ, tuy đang đeo mặt nạ, nhưng Tiểu Chúc có thể cảm nhận được sự kinh
ngạc của hắn, Tiểu Chúc phải dùng hết sức mới nhịn được ý cười.

Tiêu Ngân Đông ngắc ngứ nói: “Không…
Hơn nữa… cô… cô đã có hôn ước! Sao có thể lấy thân báo đáp người đàn ông khác…”

Nói mấy lời cuối, còn mang theo vài
phần tủi thân…

Tiểu Chúc thật sự muốn cười to, nghe
hắn nói thế, cũng cảm thấy mình đùa quá đà, nói: “Ơ? Sao công tử biết ta đã có hôn
ước?”

Tiêu Ngân Đông: “… Ta… ta…”

Tiểu Chúc nhếch môi: “Công tử biết
ta sao?”

Tiêu Ngân Đông: “... Ta…”

Rốt cuộc Tiểu Chúc không giả vờ được
nữa, bật cười: “Gấu chó ngốc nghếch, đần chết được.”

Tiêu Ngân Đông ngây người: “Tiểu Chúc…
Nàng, nàng nhận ra ta à?”

Tiểu Chúc: “Từ đường Đông Thập Tự ta đã biết rồi.”

Tiêu Ngân Đông lại ngẩn người: “Vậy...”

“Này, ta đã nói rồi, sao chàng vẫn còn chưa xoay người lại?”

Tiêu Ngân Đông nghiêm túc nói: “Không được, chúng ta sắp thành thân, không thể
gặp mặt.”

Tiểu Chúc bĩu môi: “Hứ, vậy chàng còn đi theo ta làm gì?”

Tiêu Ngân Đông ngắc ngứ: “Bởi vì... ta đeo mặt nạ, cho nên là nàng nhận ra ta,
chứ không phải ta nhìn nàng…”

“…” Tiểu Chúc cảm thấy bội phục hắn, buồn cười nói: “Vậy vì sao chàng phải tới
nhìn ta? Hử?”

Tiêu Ngân Đông im lặng một lúc lâu nói: “Bởi vì muốn thấy nàng, đã nửa tháng
rồi mà.”

Tiểu Chúc không ngờ hắn lại công khai nói lý do như thế, lúc này cũng đỏ mặt,
nụ cười cũng nhạt dần, sau đó nàng ấp úng nói: “Chuyện đó… ta cũng muốn thấy chàng.”

Tiêu Ngân Đông khựng lại, sau đó nói: “Không được, ta đã tới gặp nàng rồi, cho
nên nàng không thể nhìn ta, nếu không sẽ không hay.”

Tiểu Chúc: “…”

Đúng là mệt óc chết được.

Tiểu Chúc hầm hầm kéo hắn lại nói: “Dù sao chàng vẫn đang đeo mặt nạ, không
sợ!”

Tiêu Ngân Đông: “… Được rồi.”

Đối với Lâm Tiểu Chúc, hắn đúng là không có cách nào khác, nàng nói thế nào
thì là thế đó.

Lâm Tiểu Chúc nhìn dáng vẻ buồn cười của Tiêu Ngân Đông, cố gắng xuyên qua hai
hốc mắt của mặt nạ nhìn hắn, nhưng Tiêu Ngân Đông lại cứ nhìn ra chỗ khác, cố gắng
chống lại ánh mắt nàng, Tiểu Chúc dở khóc dở cười, nhưng chỉ có thể để mặc hắn.

Cuối cùng nàng nói: “Vậy cùng ta đi dạo chợ đêm chứ?”

Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Được.”

Tiểu Chúc mỉm cười, kéo tay hắn, hai người sóng vai đi dạo chợ đêm. Rõ ràng
đây là lần đầu tiên Tiêu Ngân Đông đi chơi chợ đêm, nên vẫn có nhiều thứ hắn không
biết, Tiểu Chúc buồn cười: “Đường vừa nãy cũng có mà.”

Tiêu Ngân Đông: “Ta chỉ mải nhìn theo nàng, lại phải đề phòng bị nàng phát hiện,
nên có ngắm kỹ đâu.”

Tiểu Chúc không kìm được bật cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. “Vậy để ta
giới thiệu cho chàng biết… Chàng xem, đây là quả dứa, trước chỉ có tết đoan ngọ
mới bán, giờ thì người ta không để ý mấy chuyện này nữa, chỉ cần có ngày hội là
sẽ bán… Cái kia là…”

Tiêu Ngân Đông liên tục gật đầu, thỉnh thoảng mua một ít, hai người chia nhau
cùng ăn, rồi lại mua ít đồ chơi cho Tiểu Chúc.

Tiểu Chúc cầm trong tay một đống đồ chơi nhỏ, tuy cảm thấy có hơi lãng phí,
nhưng cũng không nói gì, tránh làm cả hai bị mất hứng, chỉ hi vọng duy trì không
khí vui vẻ này.

Tiếc rằng hai người ra chơi muộn, chỉ một lát sau những hàng rong cũng dần dần
thu hàng về, nhìn thấy đèn đuốc tắt dần, Tiêu Ngân Đông rõ ràng không muốn, nắm
tay Tiểu Chúc, không chịu buông ra.

Đến tận khi về đến cửa phòng trọ của Tiểu Chúc, hắn vẫn cố nán lại, sau đó cúi
đầu, lúng ta lúng túng nói: “Tiểu Chúc... nàng… mau vào đi… Chúng ta… sẽ sớm gặp
lại thôi.”

Tiểu Chúc nói: “Đúng thế. Nói đúng lắm, cứ như ta muốn gặp chàng vậy.”

Tiêu Ngân Đông: Hử? Rõ ràng lúc đầu người nói cũng muốn gặp ta là ai…

Tiêu Ngân Đông đầy bụng nghi hoặc, nhưng cũng thông minh không hỏi ra, chỉ nói:
“À… đúng thế, là ta muốn gặp nàng…”

Tiểu Chúc nói: “Đồ ngốc…”

Nàng tiếng lên vài bước, chủ động ôm lấy hắn, gò má phớt hồng: “Được rồi, chàng
cũng mau về đi thôi, đi đường cẩn thận nhé.”

Nàng chỉ tùy tiện ôm hắn một cái, ai ngờ Tiêu Ngân Đông cũng giang tay ôm nàng,
gắt gao ôm chặt, nói: “Ừ.”

Tiểu Chúc mỉm cười, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, cũng không thúc giục, hai
người lặng lẽ ôm nhau một lát, bỗng nhiên Tiêu Ngân Đông nói: “Tiểu Chúc…”

Tiểu Chúc: “Sao?”

Tiêu Ngân Đông: “… Ta, ta có thể hôn nàng được không?”

Tiểu Chúc dở khóc dở cười: “… Cái gì?”

Tiêu Ngân Đông vội nói: “Không được cũng không sao.”

Tiểu Chúc nói: “Chúng ta còn không được nhìn mặt nhau! Hôn cái đầu chàng!”

Tiêu Ngân Đông: “Vẫn hôn được mà…”

Tiêu Ngân Đông vẫn một tay ôm nàng như cũ, không cho nàng rời ra, một tay dường
như tháo mặt nạ, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai nàng.

Đó là một nụ hôn rất nhẹ, chỉ khẽ lướt qua, nếu không có hơi thở của hắn vấn
vít xung quanh, e rằng nàng cũng không biết mình bị hôn.

Tiêu Ngân Đông: “Như thế… sẽ tốt hơn…”

Tiểu Chúc đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy vành tai rất là nóng, nghiến răng nói: “Chàng
thật thông minh, trực tiếp cho ta tự biểu diễn…”

Tiêu Ngân Đông: “Sao cơ? Tiểu Chúc, nàng giận ư…”

“…” Đương nhiên nàng không giận, nhưng bị hỏi như thế lại không biết phải trả
lời thế nào, một lúc lâu sau mới khó chịu nói: “Cũng không phải tức giận! Nhưng…
Được rồi, được rồi, không sao…”

Tiêu Ngân Đông mỉm cười. Một lần nữa lại đeo mặt nạ vào, hai người lưu luyến
tạm biệt nhau, đợi đến khi Tiểu Chúc bình yên vào nhà, thắp đèn lên thì Tiêu Ngân
Đông mới chậm rãi ra về.

Mà ở trong phòng, Tiểu Chúc khẽ vuốt vành tai mình, đúng là… vẫn còn rất nóng,
giống như đèn đuốc ở chợ đêm vừa lướt qua, giờ phút này vẫn còn vấn vít hơi nóng
quanh tai nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3