Án mạng đêm động phòng - Chương 39
Chương 39
Bạch Mai ở Lan Cao Minh Chúc thử ba bốn ngày, trong khoảng thời gian đó luôn
lôi kéo Tiểu Chúc giúp mình, mặc dù hơi mệt nhưng Tiểu Chúc vẫn nhớ Bạch Mai là
người mới, nên luôn tận tâm tận lực hỗ trợ.
Mà Bạch Mai cũng cảm nhận được, thực sự Tiểu Chúc rất tốt tính, Tiểu Chúc may
mắn như thế cũng là số mệnh. Mặc dù chuyện Tiểu Chúc sắp thành thân với Tiêu Ngân
Đông vẫn khiến Bạch Mai vừa hâm mộ vừa đố kỵ, nhưng trải qua thời gian này đã phai
nhạt đi nhiều. Suy nghĩ kỹ, nếu không phải Tiểu Chúc gả cho Tiêu Ngân Đông thì nàng
làm sao có cửa hàng này được.
Chờ khi mọi chuyện đã vào quỹ đạo, Bạch Mai mới nói cho Trịnh Thấm biết. Nghe
Bạch Mai nói mình đã mua Lan Cao Minh Chúc, Trịnh Thấm hơi giật mình, nhưng vẫn
vui mừng, sau đó nghi hoặc... xem ra Bạch Mai tiết kiệm được không ít nha, còn có
thể mua cửa hàng…
Trịnh Thấm nhìn Bạch Mai, cười cười nói: “Cháu mua Lan Cao Minh Chúc, đó cũng
là chuyện tốt. Nhưng mở cửa hàng như thế, có lẽ rất vất vả đúng không?”
Bạch Mai lắc lắc đầu: “Không sao, giờ cũng đã quen rồi ạ, hơi mệt một chút,
cũng không có gì đáng ngại.”
Trịnh Thấm nói: “Hầy, thật ra cháu cũng không cần lo lắng... Lại nói, hai ngày
trước Tôn công tử có đến đây, nói là có thứ gì đó muốn đưa cho cháu, nhưng cháu
lại đi vắng, nên đã về...” bà hơi chán nản: “Hai ngày nay bận bịu quá, ta cũng quên
không nói cho cháu biết.”
Nghe tới tên Tôn Trường Hưng, Bạch Mai liền cảm thấy không thoải mái, nhưng
ngoài mặt vẫn cười cười: “Không sao ạ.”
Trịnh Thấm nói: “Có vẻ Tôn công tử cũng rất thích cháu. Nếu cháu trở thành Tôn
thiếu phu nhân, vậy cũng không cần mở cửa hàng nữa. Nhìn Lâm Tiểu Chúc là biết,
đến lúc đó, lại mất công sang nhượng cửa hàng.”
Bạch Mai do dự một lát, mới nói: “Cháu… cháu, thật ra không muốn qua lại với
Tôn công tử.”
Trịnh Thấm giật mình: “Hả? Vì sao?”
Bạch Mai ngẫm nghĩ rồi nói: “Vẫn là… vấn đề thân phận. Hầy, bác gái, bác có
từng nghĩ tới, nếu có một ngày người nhà họ Tôn biết cháu xuất thân từ Thúy Phương
viên, vậy… vậy họ sẽ nghĩ thế nào?”
Trịnh Thấm nói: “Đang êm đẹp, làm sao họ biết được chuyện này? Trước kia ta
cũng có biết gì về Thúy Phương viên đâu, nếu không Ngân Đông… ừm.”
Trịnh Thấm ngừng lại, nói tiếp: “Cháu không cần lo lắng.”
Bạch Mai xấu hổ cười: “Bác cũng biết, trước kia Tiêu nhị thiếu từng tới những
chỗ như vậy, thật ra thỉnh thoảng Tiêu nhị thiếu sẽ cùng bạn tới, cũng thường xuyên
đi… Nếu tương lai gả cho Tôn công tử, tất nhiên cháu sẽ phải gặp mặt bạn bè của
hắn, trong số đó, có lẽ một hai người từng nhìn thấy cháu. Đến lúc đó, hắn từ miệng
người khác nghe được chuyện này, sẽ nghĩ thế nào về cháu, nghĩ thế nào về mọi người?”
Trịnh Thấm cũng giật mình: “Chuyện này…”
Bạch Mai dịu dàng nói: “Cháu không muốn làm ảnh hưởng tới thanh danh của bá
phụ, bá mẫu, cũng biết bản thân không thể trèo cao, cho nên, bá mẫu, cháu thật sự
không muốn gặp lại Tôn công tử…”
Thực ra, Bạch Mai rất sợ phải chạm mặt Tôn Trường Hưng, sợ hắn chế giễu mình,
ác ý châm biếm mỉa mai nàng, nhưng giờ nàng chỉ có thể nói là vì thanh danh của
Tiêu gia, như thế càng có vẻ khéo hiểu lòng người hơn.
Trịnh Thấm thở dài, kéo tay nàng: “Hầy, cháu và Tôn công tử lẽ ra có thể ở bên
nhau, thật là…”
“Không sao ạ, giờ cháu đã có Lan Cao Minh Chúc, cũng coi như có thể tự kiếm
tiền, nuôi sống bản thân và Mạn Nhi, chờ một thời gian, khi làm ăn có lãi cháu sẽ
thuê nhà riêng, lúc đó cháu sẽ rời đi, còn chuyện thành thân, cứ để sau này hãy
nhắc tới ạ.” Bạch Mai dịu dàng nói.
Trịnh Thấm vốn muốn Bạch Mai mau ra ngoài ở, nhưng nghe nàng nói thế, ngược
lại cảm thấy Bạch Mai rất đáng thương, nói: “Chuyện ra ngoài không cần gấp đâu cháu.”
Bạch Mai cười cười, cũng không nói gì.
Thực ra nàng muốn nói…
Nếu ra khỏi đây, trước tiên phải trả hết tiền cho Tiêu Thần Tức, chờ sau khi
hai người hết nợ nần, nàng sẽ cùng Tiêu Thần Tức bồi đắp tình cảm… sau đó… không
cần phải rời đi nữa.
***
Từ sau khi nói chuyện với Tiêu Ngân Đông, Tôn Trường Hưng cũng cảm thấy hành
vi của mình không hay ho cho lắm, nhưng trước đó hắn đã tỏ vẻ mình rất có hứng thú
với Bạch Mai trước mặt Trịnh Thấm, hiện giờ nếu tự nhiên nói không tiếp tục gặp
Bạch Mai nữa sẽ rất kỳ quái.
Cũng không phải là không thể nói ra thân phận của Bạch Mai, nhưng Tôn Trường
Hưng khác với Tiêu Ngân Đông. Tiêu Ngân Đông với những hành vi bỉ ổi của mình, như
cưỡng bức dân nữ, thường xuyên tới thanh lâu… vốn không hề che giấu, nên mới tiếng
xấu đồn xa như thế.
Mà hắn thì khác, tuy hắn cũng làm không ít chuyện xấu xa, nhưng thường đều im
ỉm che giấu. Nếu muốn hắn công khai nói với mẹ mình rằng trước kia tới thanh lâu
hắn đã từng gặp Bạch Mai, là điều không thể.
Tôn Trường Hưng do dự suy nghĩ, vẫn cảm thấy trước mắt cứ nên gặp gỡ Bạch Mai,
lần trước Bạch Mai đột nhiên đồng ý ra ngoài cùng hắn, còn dùng ánh mắt như thế
nhìn hắn…
Thật ra, Tôn Trường Hưng còn có cảm giác chờ mong xem Bạch Mai bị ép tới đường
cùng sẽ thế nào. Bởi thế, khi nghe mẹ nói, ý tứ của Tiêu phủ bên kia là, Bạch Mai
vừa mua một cửa hàng gì đó, nên chuyện tâm vào chuyện làm ăn, không muốn gặp gỡ
Tôn Trường Hưng một thời gian, Tôn Trường Hưng vô cùng ngạc nhiên.
Tôn phu nhân không hài lòng nói: “Con gái nuôi của Tiêu gia mà lại đi mở cửa
hàng làm gì? Dù có mở cửa hàng, nhưng chẳng lẽ thật sự bận rộn như vậy? Bận gì mà
đến mức thời gian gặp mặt cũng không có, hừ…”
Tôn Trường Hưng nhếch môi: “Ừm, có lẽ con đã khiến Hầu cô nương không vui…”
Tôn phu nhân nói: “Hai đứa mới gặp nhau một lần, lần đó cô ta có nói gì đâu.”
Tôn Trường Hưng nói: “Vậy, để con lại tới tìm cô ấy là được mà.”
Tuy Tôn phu nhân không hài lòng, nhưng trước mắt chỉ có thể như thế, mà lần
trước vẫn còn đưa tặng cây trâm cho Bạch Mai, nên lần này Tôn Trường Hưng coi như
đây là cái cớ, đi thẳng tới Lan Cao Minh Chúc.
Bên trong Lan Cao Minh Chúc, quả nhiên có Bạch Mai ở đó, thấy có người đi vào,
theo thói quen đứng dậy, sau khi nhìn thấy Tôn Trường Hưng liền ngẩn người.
Tôn Trường Hưng quan sát cửa hàng một lượt, phát hiện ngoài nha hoàn Vi Nhi
mà hắn từng gặp thì còn có một cô gái lạ mặt, nhìn có vẻ còn ít tuổi, đang sắp xếp
quầy hàng, nghĩ đây chắc là người tới giúp một tay.
Nhìn dáng vẻ Bạch Mai như gặp quân thù, Tôn Trường Hưng bật cười: “Hầu cô nương,
đã lâu không gặp.”
Bạch Mai liếc mắt nhìn hắn, lại liếc nhìn Tiểu Chúc không hiểu đầu đuôi câu
chuyện, thấp giọng nói: “Công tử tới đây làm gì? Rõ ràng ta đã nhờ Tiêu bá mẫu nói…”
“Đúng vậy, đúng là Tiêu phu nhân có nói chuyện với mẹ ta, nói nàng bận rộn mở
cửa hàng nên không tiện gặp ta... Trâu đã không đi tìm cọc, thì để ta đảm nhiệm
chức vụ cọc vậy, nàng xem, không phải ta đã tới cửa hàng rồi hay sao?”
Tôn Trường Hưng cười khẽ, nhưng lại khiến Bạch Mai cảm thấy rét run, nàng cắn
môi nói: “Ta không muốn gặp công tử, mở cửa hàng chỉ là cái cớ, vì sao công tử lại
giả vờ không biết?”
Tôn Trường Hưng ra vẻ ngạc nhiên: “Vì sao Hầu cô nương không muốn gặp ta? Chẳng
lẽ lần trước ta đã nói gì khiến Hầu cô nương không vui?”
Bạch Mai giận dữ trừng hắn: “Công tử sao phải giả vờ không hiểu?”
Tôn Trường Hưng ra vẻ vô tội nói: “Ta thật sự không biết gì hết! Lại nói, những
lời lần trước ta đã nói thật đáng xấu hổ, sau đó ta đã rất ân hận, nếu đã khiến
Hầu cô nương không vui. Vậy nàng cứ mắng ta đi.”
Bạch Mai nhìn hắn, bỗng nhiên cười nhạt, sau đó cũng không kiêng dè, kéo hắn
ra ngoài, đi thẳng tới cây liễu dưới chân cầu vắng vẻ không người qua lại. Tôn Trường
Hưng nhìn cánh tay trắng nõn của nàng đang kéo ống tay áo của mình thì rất bất ngờ,
còn đang miên man nghĩ thì Bạch Mai đã buông tay áo hắn ra, sau đó nhìn hắn, lạnh
lùng nói: “Tôn công tử, ta không biết giờ công tử đang có âm mưu gì, nhưng có mấy
lời này ta nghĩ vẫn nên nói ra thì hơn.”
Dừng một chút, nàng nói: “Tôn công tử, trước kia có chỗ nào không phải, lỡ đắc
tội công tử, giờ cho ta nói một tiếng xin lỗi. Nếu Tôn công tử cứ cố tình dây dưa,
ta cũng không thể nhẫn nhịn mãi! Lệnh đường là Hồng Tư Lự Khanh, bản thân công tử
cũng có tương lai sáng sủa, mà ta chỉ là một cô gái mồ côi không cha không mẹ, bốn
phía không chỗ nương tựa, cũng chẳng sợ sống chết. Nếu công tử cứ muốn hùng hổ dọa
người, ta cũng không sợ lành làm gáo, vỡ làm muôi đâu…”
Nàng nhìn Tôn Trường Hưng chằm chằm, giống như đã hạ quyết tâm: “Ngày ấy, ta
đồng ý đêm thất tịch sẽ cùng công tử ra ngoài, là vì muốn tìm cơ hội nói rõ ràng
với công tử. Tôn công tử là người thông minh, nói như thế chắc công tử cũng hiểu
được ý ta.”
Tôn Trường Hưng nghe Bạch Mai nói thế, cảm thấy rất ngạc nhiên, sau đó bật cười:
“Bạch Mai cô nương, cô vẫn còn một người em gái phải không?”
Bạch Mai: “…” Nàng trợn mắt, há hốc miệng: “Công tử có còn là con người hay
không? Sao có thể có âm mưu với em gái ta?”
Tôn Trường Hưng lắc đầu: “Không, không, cô hiểu lầm ý ta rồi, ý ta là, không
phải cô vẫn còn một người em gái hay sao? Sao có thể cùng ta lành làm gáo, vỡ làm
muôi được. Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, thì em gái cô sẽ ra sao?”
Bạch Mai sửng sốt, sau đó nói: “Có lẽ Tiêu gia sẽ chăm sóc con bé…”
Thấy Bạch Mai còn nghĩ kỹ tới chuyện hậu sự sau này, Tôn Trường Hưng cảm thấy
buồn cười, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nàng rất đáng thương, vì thế hắn nói:
“Cô yên tâm, thực ra ta cũng không có ép cô, chỉ là mẹ của ta rất hài lòng về cô,
nên ta… Mặc dù ta biết thân phận của cô, nhưng cũng không để tâm. Nếu cô đồng ý,
ta thấy chúng ta có thể thử qua lại.”
Bạch Mai lạnh lùng nói: “Cám ơn, nhưng ta không muốn.”
Tôn Trường Hưng cười: “Không cần phải từ chối nhanh như vậy. Nhưng đêm thất
tịch tới, ta nghĩ, bất kể thế nào, chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, chỉ là đi
dạo chợ đêm thì có sao? Hầu cô nương, cô không cần phải lo lắng, ta hiểu rõ về cô,
nếu giờ ta đã không để ý, thì sau này dù cô có bị vạch trần thân phân, cũng không
cần phải xấu hổ. Vả lại, tuy nhà ta không bằng Tiêu gia, nhưng cũng không quá kém.
Tóm lại, ta nghĩ, dù thế nào thì cô cũng không cần từ chối nhanh như thế.”
Bạch Mai vốn định nói mình không tin hắn, nhưng nghĩ lại, đành nói: “… Ta còn
phải suy nghĩ.”
“Được, hai ngày nữa tới đêm thất tịch, ta lại tới Lan Cao Minh Chúc.” Tôn Trường
Hưng cười, nhanh nhẹn rời đi.
Bạch Mai nhìn theo bóng lưng hắn một lúc, sau đó cũng xoay người quay về Lan
Cao Minh Chúc.
***
Loáng một cái, cũng sắp tới đêm thất tịch, bấm đốt ngón tay, Tiểu Chúc phát
hiện đã nhiều ngày nay mình không gặp gấu chó rồi, mấy ngày qua, so bát tự cũng
hợp, cũng đã nhận lễ ăn hỏi, chỉ đợi qua đêm thất tịch là tới ngày lành của hai
người.
Tiểu Chúc không muốn thừa nhận, nhưng đúng là nàng có chút nhớ nhung gương mặt
tươi cười ngơ ngác của gấu chó.
Mấy ngày nay, nàng không có việc gì liền tới Lan Cao Minh Chúc giúp một tay,
hiện giờ Bạch Mai buôn bán không tệ, huống chi Bạch Mai lại biết ăn mặc hơn Lâm
Tiểu Chúc, là người đẹp từng nổi danh, sau khi nàng tiếp nhận cửa hàng, những cô
gái thanh lâu gần đó rất kinh ngạc, chạy tới xem, rất ghen tị việc nàng vừa có thể
vào Tiêu gia, lại vừa có thể mở cửa hàng, đồng thời cũng qua mua đồ ủng hộ.
Cứ như thế, lợi nhuận thu về có phần cao hơn thời kỳ của Lâm Tiểu Chúc, vì thế
Bạch Mai cũng đưa Vi Nhi tới, Vi Nhi cũng rất thông minh, đi theo học hỏi. Vi Nhi
tính tình vui vẻ, lại hiền lành, tuổi còn nhỏ nên nhanh chóng thân thiện với Lâm
Tiểu Chúc.
Lần trước do bản thân khóa cửa mới gây rắc rối cho Tiểu Chúc, nên Vi Nhi luôn
cảm thấy áy náy, giải thích mấy lượt, Tiểu Chúc đều phất tay bảo không sao.
Nhìn thấy sắp tới đêm thất tịch, Bạch Mai chờ mong Tiêu Thần Tức sẽ tới mời
nàng đi chơi, nhưng trở về Tiêu phủ, thấy Trịnh Thấm rất vui vẻ, hỏi ra mới biết,
Tiêu Thần Tức đã hẹn Thường Như Tinh.
Bạch Mai vô cùng tức giận, đúng lúc nhớ Tôn Trường Hưng nhắc đến chuyện đi chơi,
Bạch Mai không hề do dự liền đồng ý, Tôn Trường Hưng vui vẻ nói, đêm thất tịch sẽ
tới đón nàng.
Ngày thất tịch, Tiểu Chúc lại tới Lan Cao Minh Chúc giúp một tay, Vi Nhi ngồi
bên cạnh thì thầm: “Tiểu Chúc cô nương, hôm nay cô không ra ngoài cùng Tiêu nhị
thiếu hay sao?”
Lâm Tiểu Chúc bĩu môi: “Chơi cái gì chứ, bọn ta đâu thể gặp mặt.”
Vi Nhi nói: “A… Vậy chúng ta đi chơi đi. Tiểu thư sẽ ra ngoài cùng Tôn công
tử, ta không thể đi theo.”
Lâm Tiểu Chúc: “…” Rồi nàng rầu rĩ nói: “Được… Nhưng nếu chỉ có hai cô gái chúng
ta ra ngoài, có vẻ hơi quái dị… Ây da, cô không có người yêu hay gì gì đó sao?”
Vi Nhi đỏ mặt: “Không có, ta, ta chưa nghĩ tới chuyện này..”
“… Ha ha, đêm nay là thất tịch rồi, nói vậy cũng sẽ có không ít chàng trai đi
tìm giai nhân, đến lúc đó ta sẽ thuận tiện xem xét giùm cô.” Tiểu Chúc cười nói.
Vi Nhi lại đỏ mặt, nhưng cũng không từ chối.
Xẩm tối, Tôn Trường Hưng đã tới đón Bạch Mai, Bạch Mai đã dò la ở Tiêu phủ,
từ chỗ Trịnh Thấm mới biết Tiêu Thần Tức và Thường Như Tinh muốn tới phố Chu Tước
chơi, vì thế cũng tỏ vẻ muốn tới đó. Tôn Trường Hưng đương nhiên đồng ý, dẫn nàng
tới phố Chu Tước.
Mà Lâm Tiểu Chúc và Vi Nhi đến tối mới đóng cửa hàng, khi đó trời đã tối om,
nhưng khắp nơi sáng bừng, trên phố vô cùng náo nhiệt. Là đêm thất tịch, nên càng
có thêm nhiều hàng rong, đủ các loại mặt hàng, lại còn bán rất nhiều hoa đăng rực
rỡ. Tiểu Chúc và Vi Nhi vừa đi vừa chỉ trỏ, ngắm mọi người qua lại.
Nhưng đi tới đi lui, Tiểu Chúc đã phát hiện…
Vì sao luôn có một người đàn ông đeo mặt nạ đi phía sau các nàng?
Đêm thất tịch, có không ít người đeo mặt nạ, mỗi người một chiếc, giống như
muốn nói, đã đeo mặt nạ lại còn có thể nhận ra nhau, thì chứng tỏ hai người có duyên.
Nhưng người này…
Tiểu Chúc nghi ngờ nhìn lại, thấy người nọ giả vờ như không có gì xảy ra, cúi
đầu lựa chọn đồ này nọ.
Tiểu Chúc nhếch môi… dáng người kia, động tác kia…
Gấu chó xấu xa, chàng cho rằng chàng đeo mặt nạ rồi thì ta không nhận ra chàng
chắc?