Án mạng đêm động phòng - Chương 07

Chương 07

Giờ phút này Thư
đại tướng quân Thư Đông Thế vô cùng khổ não. Mang vẻ ngoài của Tiêu Ngân Đông, hắn
bước vào Thúy Phương viên, bên trong nhốn nháo ầm ĩ hẳn lên, đám đàn bà con gái
trang điểm xinh đẹp, ăn vận lòe loẹt cùng với những mùi hương nồng nặc như ong vỡ
tổ dũng mãnh ùa vào, vây quanh hắn nhao nhao nói: “Tiêu Nhị thiếu, rốt cuộc ngài
cũng đã tới rồi!”

Thư Đông Thế: “...”

Trước kia khi hắn
ở quân doanh, Phiêu Kỵ tướng quân nhặt được hắn, vừa là thầy vừa là cha, dạy hắn
cầm quân đánh giặc, dạy hắn làm người thế nào, trong con mắt của cậu bé Thư Đông
Thế ngày ấy, Phiêu Kỵ tướng quân giống như một vị thần tối cao, đánh đâu thắng đó,
không ai có thể thay thế.

Đương nhiên hắn cũng
tò mò, một tướng quân lợi hại như thế liệu có điều gì khiến ông sợ hãi hay không.

Một buổi tối nọ,
sau khi đánh thắng trận, mọi người tụ tập lại một chỗ vừa ăn thịt vừa uống rượu
chúc mừng, Thư Đông Thế không kìm được buột miệng hỏi điều khiến hắn thắc mắc đã
lâu.

Lúc ấy Phiêu Kỵ tướng
quân rất sửng sốt, sau đó ngay lập tức cười khổ: “À, có chứ, ấy là đàn bà.”

“Đàn bà ư?” Thư Đông
Thế cảm thấy rất khó hiểu.

Đàn bà, hắn ít thấy
nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn chưa từng thấy qua. Trong suy nghĩ của Thư
Đông Thế, “đàn bà” là một danh từ chỉ những người con gái yếu đuối, các nàng tay
trói gà không chặt, cần được bảo vệ, không hơn.

Nghe Thư Đông Thế
hỏi vậy, Phiêu Kỵ tướng quân chỉ cười khổ lắc đầu: “Say này lớn lên con sẽ hiểu.”

Nhưng có lẽ Phiêu
Kỵ tướng quân cũng không nghĩ tới, tận đến khi hai mươi ba tuổi Thư Đông Thế vẫn
còn chưa bước một bước ra khỏi biên ải.

Mà người gần gũi
với đám đàn bà con gái, chính là thân xác của kẻ mà hắn đang dùng đây.

Người đầu tiên hắn
gặp chính là Lâm Tiểu Chúc, là một cô gái tốt, nhưng lại không giống với những cô
gái bình thường... Bởi vì nhìn nàng có vẻ cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, đã thay đổi
định nghĩa về phái nữ trong suy nghĩ của hắn.

Mà Tiêu phu nhân,
với khả năng muốn khóc lúc nào cũng được, cùng với kỹ năng vơ đũa cả nắm khiến hắn
vô cùng khiếp sợ.

Nhưng hắn chưa hề
nghĩ tới một điều, trên thực tế, một người phụ nữ không hề đáng sợ.

Đáng sợ nhất chính
là, xuất hiện trước mắt một đám đàn bà con gái thế này...

Trong quân doanh
cũng có quân kỹ, nhưng lúc mới vào quân đội, hắn vẫn còn quá nhỏ nên không tham
dự, sau này tuy trưởng thành hơn nhưng thấy Phiêu Kỵ tướng quân không tham gia mấy
hoạt động đó, nên hắn cũng cho rằng đó là hành vi dơ bẩn, đương nhiên cũng không
tham dự.

Về chốn thanh lâu
như thế này, hắn cũng thường nghe cấp dưới kể cho nhau nghe về những cô gái dịu
dàng ngọt ngào bên kia sông, những cảnh gió trăng... nhưng hắn sẽ coi như không
nghe thấy, thỉnh thoảng còn trách mắng bọn họ.

Ai ngờ có một ngày,
chính bản thân mình lại bị lôi tới nơi đây...

Một cô gái mặc váy
sa mỏng màu hồng nhạt, bên tai cài một bông hoa cũng màu hồng nhạt đột phá vòng
vây, thành công túm được tay phải của Tiêu Ngân Đông, nàng thân mật ôm lấy hắn,
nhiệt tình nói: “Tiêu Nhị thiếu, lâu rồi chàng không tới, có phải không còn nhớ
người ta là ai nữa chăng...”

Tiêu Ngân Đông: “Đúng
là không nhớ.”

Nàng kia: “...”

Một cô gái thấy thế,
nhếch môi cười lén, rồi hung hăng đẩy cô kia ra, chính mình dán lại gần dịu dàng
nói: “Tiêu Nhị thiếu, em đoán chắc chàng cũng không nhớ em là ai, nhưng cũng không
sao, em tin rằng mỗi lần chúng ta cùng trò chuyện, đến một ngày nào đó chàng sẽ
nhớ rõ em.”

Tiêu Ngân Đông: “Ta
không muốn nói chuyện với cô.”

Nàng kia: “...”

Lại một cô gái mặc
y phục màu vàng tiến lên, kéo tay hắn nói: “Ôi, Tiêu Nhị thiếu, sao hôm nay chàng
lạnh lùng quá vậy, không sao, không muốn nói chuyện thì đừng nói, chúng ta đi uống
rượu nha? Hôm nay ma ma mới mua được mấy bình Diệp Thanh ủ mấy chục năm rồi, chắc
chắn là đã đoán trước được hôm nay có khách quý tới chơi, phải không ma ma?”

Tú bà đứng bên cạnh
phối hợp gật đầu: “Tiêu Nhị thiếu, ngài nếm thử nhé?”

Lúc này Tiêu Ngân
Đông bị các nàng xô đẩy lên một phòng lớn trên lầu hai, trong phòng chỉ có Tiêu
Ngân Đông, A Văn, A Vũ là đàn ông, còn lại đều là đàn bà con gái, hoặc ngượng ngùng
hoặc nhiệt tình sôi nổi, nhưng ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Ngân Đông.

Thư Đông Thế toát
mồ hôi lạnh, tuy hồi trong doanh trại không ít lần giáo huấn cấp dưới, nhưng hắn
không thể la mắng phái nữ, cũng không thể ra tay với bọn họ, giờ chửi không được,
phạt không xong, cảm giác mềm mại quấn quýt lấy thân, lần đầu tiên Thư Đông Thế
cảm nhận được thế nào là sói nhiều mà thịt ít.

Tiêu Ngân Đông đen
mặt nói: “Ta không uống rượu.”

“Hả?” Tú bà sửng
sốt.

Không phải mọi lần
Tiêu Ngân Đông đều uống rượu say khướt rồi vui chơi với các cô nương cả một đêm
mới vừa lòng đây sao?

Không uống rượu...

A Văn vội vàng vàng
nói: “Ầy, Chu ma ma, chẳng lẽ bà không thấy trên trán thiếu gia vẫn còn vết thương
kia sao? Thật sự cậu ấy không thể uống rượu, uống vào để lại sẹo rồi bà có chịu
trách nhiệm được không?”

Chu ma ma thấy thế,
mới hô lên: “Ui cha, Tiêu Nhị thiếu, sao ngài lại bị thương như vậy? Còn uống rượu...
Tiểu Hoàng ngươi là con heo ngu ngốc, không chịu chú ý gì cả!”

Cô gái mặc y phục
màu vàng kia xấu hổ bĩu môi, sau đó lại quay ra làm nũng với Tiêu Ngân Đông: “Ưm...
Tiêu Nhị thiếu, vậy chàng lấy trà thay rượu vậy nha, chàng uống trà, chúng em uống
rượu là được chứ gì?”

Làm gì có khách nào
không lấy chuyện quá chén với các nàng làm việc vui, bây giờ lại có thể dùng trà
thay rượu, có lẽ đủ khiến Tiêu Ngân Đông hôm nay mặt mày khó đăm đăm cảm thấy rao
rực vui mừng rồi.

Nhưng Tiêu Ngân Đông
vẫn lắc đầu như cũ: “Không cần...”

Chu ma ma bối rối,
“Tiêu Nhị thiếu, hôm nay ngài làm sao vậy?... Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ngài cứ
nói ra, mọi người đều chiều theo ý ngài...”

Tiêu Ngân Đông vô
cùng bình tĩnh đáp: “Ta muốn ra khỏi đây!”

“Ai ui, ngài nói
gì thế?” Chu ma ma đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, Tiêu Ngân Đông vừa tới đã đòi đi, rõ
ràng là đang tức giận rồi! Mình cũng đâu phải không tiếp đãi chu đáo đâu...

Ánh mắt bà ta quét
qua đám người trong phòng một vòng, nhanh chóng hiểu ra, ngầm nói với A Văn đứng
phía sau Tiêu Ngân Đông: “Thiếu gia nhà ngươi không vui, có phải vì Bạch Mai không
tới chăng?”

A Văn cũng đang cảm
thấy ngạc nhiên, nghe thế liên tục gật đầu: “Có lẽ là vậy, có lẽ là vậy.”

Chu ma ma khó xử
chép miệng, sau đó nói: “Ôi, Tiêu Nhị thiếu, là do sơ xuất của tôi... Ngài đang
giận vì Bạch Mai không tới phải không? Ngài cũng đừng khó chịu nha, dù sao Bạch
Mai cũng chỉ là một cô gái ký khế ước tạm thời với chúng tôi, tôi cũng không thể
ép buộc cô ấy tiếp khách được, mỗi khi ngài tới, không phải Bạch Mai đều lập tức
bỏ rơi người khác, vội tới đánh đàn hầu ngài sao?”

Tiêu Ngân Đông ngơ
ngác nhìn Chu ma ma, nghĩ thầm Bạch Mai với Hồng Mai gì đó là ai...

Chu ma ma thấy hắn
như thế, thầm nghĩ có hi vọng, tiếp tục nói: “Nhưng mà ngài ngàn lần, vạn lần đừng
hạ dược với Bạch Mai à nha! Tính khí Bạch Mai thế nào ngài cũng biết rồi đấy, vừa
bướng bỉnh vừa kiêu ngạo, trước kia ngài đối xử với nàng ấy rất tốt, đã cho nàng
ấy ở phòng rộng hơn rất nhiều, tôi chỉ còn chờ tới ngày nào đó Bạch Mai thật sự
yêu thích ngài, xem ngài trở thành người thân thiết nhất! Ai ngờ ngài... ngài lại
hạ dược nàng ấy, khiến nàng đau lòng và tức giận, tuy đã đẩy ngài đi ra, nhưng vì
muốn giải dược tính, đã dầm người trong nước lạnh cả ngày, bệnh nặng một hồi, bây
giờ vẫn còn ho khan!”

Thư Đông Thế: “...”

Tiêu Ngân Đông lại
còn hạ dược với cô gái thanh lâu...

Hắn đen mặt nói:
“Vớ vẩn.”

Đương nhiên ý hắn
nói hành vì của Tiêu Đông Ngân quá mức vớ vẩn, nhưng Chu ma ma lại cho rằng Tiêu
Nhị thiếu nghe xong lời bà ta lại càng thêm giận Bạch Mai, nên toát mồ hôi nói:
“Không, không phải đâu, Bạch Mai vẫn còn chưa khỏe... cho nên mới chưa tới...”

Thư Đông Thế không
hiểu vì sao bà ta lại nói vậy, đáp: “Ta biết, nàng ấy vốn không cần đến.”

Ý của Thư Đông Thế
là - ta vốn bị ép buộc tới thanh lâu mà cô gái tên Bạch Mai kia bị ép ra tiếp Tiêu
Ngân Đông, hiện giờ ta là Thư Đông Thế, sao có thể ép cô gái đó nữa? Đương nhiên
cô ta không cần đến.

Chu ma ma tự lý giải
là - Bạch Mai chẳng qua chỉ là một cô gái chốn thanh lâu, dám ba lần bốn lượt từ
chối ta, bây giờ lại còn lấy lý do mang bệnh mà không tới, bà nhớ kỹ cho ta, ta
còn có rất nhiều cơ hội và thủ đoạn chỉnh nàng ấy, sau này nàng có thể không cần
đến đây, Thúy Phương viên các người cũng không cần tiếp tục mở cửa nữa.

Lúc này nước mắt
Chu ma ma tuôn xuống như mưa.

Bà hít sâu một hơi,
miễn cưỡng mỉm cười nói: “Ngài xem kìa! Bạch Mai bị bệnh nên mới nghỉ ngơi, không
biết ngài đã tới ấy mà! Tôi, tôi đi gọi nàng tới ngay, nàng ấy sẽ tới ngay thôi!”

Chu ma ma vội vàng
chạy ra khỏi phòng.

Thư Đông Thế: “?!”

Hắn muốn cản bà ta
lại, nhưng đã có một người con gái khác nhích lại gần, nũng nịu xấu hổ nói: “Ghét
ghê... Tiêu Nhị thiếu muốn chạm vào em sao?”

Thư Đông Thế kinh
ngạc: rõ ràng là cô tự chạm vào ta cơ mà?

Chu ma ma toát mồ
hôi chạy về phía sau hậu viện, nơi đó là chỗ ở của các cô nương. Trong Thúy Phương
viên chia làm hai khu vực, khu vực ngoài gọi là tiền viên là nơi tiếp đãi khách
hàng ngày, còn chỗ các nàng ở gọi là hậu viên.

Lẽ ra với những chuyện
thế này, chỉ cần sai nha hoàn hoặc mấy gã giúp việc đi là được, nhưng Bạch Mai là
trường hợp đặc biệt, Chu ma ma phải tự mình đi một chuyến.

Bạch Mai vốn là tiểu
thư con nhà quan lại, Chu ma ma cũng không còn nhớ rõ tên thật của nàng là gì, chỉ
nhớ sau khi nàng tới Thúy Phương viên liền gọi là Bạch Mai.

Mặc dù cha của nàng
không phải là quan to, nhưng của cải giàu có, cuộc sống không cần lo nghĩ, ai ngờ
vì chuyện vận chuyển lương thảo mà thất lễ khiến hoàng thượng nổi giận ra lệnh chém
đầu, khám nhà, mẹ nàng vì thế mà thắt cổ tự vẫn, chỉ còn lại hai chị em Bạch Mai,
nhưng lúc ấy em gái nàng mang bệnh nặng, Bạch Mai chỉ còn hai bàn tay trắng lại
bị Chu ma ma trông thấy.

Bạch Mai có thể coi
là một mỹ nhân dù không quá mức tuyệt đẹp, nhưng nàng thường mặc y phục màu trắng,
mái tóc đen buông lơi, ánh mắt ngơ ngác bối rối nhìn xung quanh đã thu hút mọi ánh
nhìn.

Chu ma ma đi tới,
biết được nàng muốn tìm việc làm, nhưng nàng chỉ là một người con gái bé nhỏ, sao
có thể tìm được công việc có tiền lương cao. Chu ma ma hỏi nàng có am hiểu nhạc
cụ không, nàng nói nàng biết đàn, biết thổi sáo. Chu ma ma vui mừng, vốn định lừa
nàng ký văn tự bán thân cho mình, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc, không chịu
ký tên, Chu ma ma đành phải nhân nhượng, để nàng ký khế ước mười năm, chỉ cần ở
Thúy Phương viên diễn tấu.

Trên khế ước chỉ
ghi là diễn tấu, vả lại Chu ma ma cũng không nói cho nàng biết Thúy Phương viên
là chốn nào, Bạch Mai ký tên xong mới biết đó là nơi thế nào, vô cùng khiếp sợ nhưng
đã đâm lao đành phải theo lao.

Sau này Bạch Mai
chính thức ở lại ở Thúy Phương viên, khả năng đánh đàn của nàng không tồi, mỗi khi
người ngồi xuống, y phục trắng phiêu lãng, khiến tất cả quan khách đều ngước nhìn.
Tuy chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng lại hấp dẫn đông đảo khách làng chơi, chỉ
cần một mình nàng ngồi trong phòng đánh đàn, nghe nàng đàn một khúc nhạc mà thôi.

Sau khi biết bản
thân rất được hoan nghênh, Bạch Mai thường xuyên lấy cớ tay đau, không dễ dàng nhận
đánh đàn cho khách, bây giờ nàng chính là cái cây hái ra tiền của Chu ma ma, bà
ta chỉ có cách chiều theo ý nàng, dụ nàng tiếp đãi khách quý, mà các vị khách cũng
ra tay rất hào phóng.

Nhưng Bạch Mai có
thể lôi kéo những vị khách có tiền tới thì cũng kéo theo không ít phiền toái, chẳng
hạn như Tiêu Ngân Đông, tuy lắm tiền quyền cao, nhưng lại là kẻ vô lại, lần đầu
tiên nhìn thấy Bạch Mai đã muốn ép nàng lên giường, bị Bạch Mai tát cho một cái,
Tiêu Ngân Đông giận dữ, lại nghĩ cách khác, mỗi ngày tới tìm nàng, chỉ yêu cầu nàng
đàn một khúc nhạc, lại cùng nàng làm thơ vẽ tranh, thật sự đã khiến mỹ nhân lạnh
lẽo như băng này cảm động.

Ai ngờ Tiêu Ngân
Đông là kẻ chẳng ra gì, thấy người ta không còn đề phòng lại ra tay hạ dược muốn
nhân cơ hội chiếm đoạt Bạch Mai, may mà Bạch Mai sớm phát hiện, lấy cái chết ép
hắn rời đi, còn bản thân lại tuyệt vọng dầm mình trong nước lạnh cả đêm.

Nàng ốm, thất vọng
hòa lẫn phẫn nộ, nàng quyết định không bao giờ gặp lại Tiêu Ngân Đông.

Bởi vậy khi Chu ma
ma bước vào, nàng vẫn còn đang dựa vào thành giường nhìn hoa rơi ngoài cửa, vừa
ho vừa nói: “Tôi không muốn nhìn thấy hắn.”

Chu ma ma lúng túng
nói: “Bạch Mai à, tôi biết Tiêu Nhị thiếu làm vậy là không đúng, nhưng dù sao hắn
cũng đã xin lỗi rồi, hôm nay tâm tình hắn không vui. Ngay cả Thúy Nhi, Tiên Liên
dán vào người hắn, hắn cũng thèm liếc mắt một cái, từ lúc đến tới giờ mặt mũi xầm
xì! Tôi nhắc tới cô, hắn mới có chút phản ứng!”

Bạch Mai hơi ngẩn
người, sau đó lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Thì đã sao? Hắn vốn là kẻ chẳng ra gì...”

“Ôi, Bạch Mai ơi,
cô giận dỗi với thần tài làm gì? Nếu Tiêu Nhị thiếu giận dữ, Thúy Phương viên không
thể tiếp tục mở cửa... đương nhiên, mặc dù hắn có một người cha lợi hại, cũng không
đủ khả năng khiến chúng ta không thể tiếp tục làm ăn... nhưng ít nhất cũng có thể
khiến chúng ta khó sống, đối với cô hay với tôi đều không có lợi. Nếu tôi nhớ không
nhầm thì bệnh tình em gái cô lại tái phát phải không? Không cần tiền đi chữa bệnh
nữa sao?”

Bạch Mai lạnh nhạt
nói: “Tôi cũng không cần lấy tiền của hắn, cứ nhìn thấy hắn là tôi lại thấy ghê
tởm.”

Chu ma ma khuyên
nhủ: “Cô cứ cố chấp như thế làm gì? Cô tiếp một mình hắn có thể kiếm được tiền bằng
tiếp mười người! Huống hồ Tiêu Nhị thiếu... còn trẻ tuổi, vẻ ngoài sáng lạn, cũng
không kém Hồng đại nhân, Kim đại nhân... chỉ cần thoải mái một chút thôi!”

Bạch Mai nhếch môi
cười nhạt, sau đó nàng miễn cưỡng nói: “Được rồi, nếu hắn muốn thấy tôi, tôi đành
đi gặp hắn vậy. Dù sao tôi cũng muốn xem xem, hắn có thể dùng thủ đoạn gì khiến
tôi vui vẻ... Đi thôi!”

Chu ma ma vui vẻ
nói: “Vậy được, chúng ta đi thôi!” Sau đó dẫn Bạch Mai đến Phong Hương cư mà Tiêu
Ngân Đông đang ngồi, trên đường đi Chu ma ma thầm nghĩ đi càng nhanh càng tốt, chỉ
hận không thể mọc cánh bay, mà Bạch Mai lại chậm rãi, cố tình để Tiêu Ngân Đông
chờ lâu thêm một lát.

Nhưng khi hai người
đến Phong Hương cư lại giật mình trông thấy cảnh tượng ở đó.

Trong Phong Hương
cư, lúc đầu ít nhất cũng phải hơn chục người, mà nay chỉ còn lại một gã giúp việc
và một nha hoàn đang dọn dẹp. Chu ma ma trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Tiêu Nhị thiếu
gia đâu?”

Nha hoàn kia cung
kính nói: “Thưa ma ma, sau khi người đi không lâu, sắc mặt Tiêu Nhị thiếu càng lúc
càng khó coi, ngay cả chị Liên Nhi và chị Thúy Nhi hay bám hắn cũng bị bỏ rơi, rốt
cuộc đã đi rồi... Những người khác cũng đành phải rời đi, hiện giờ có lẽ đều đã
ra ngoài đại sảnh...”

Chu ma ma sắp ngất
tới nơi, vội nói: “Xong rồi, xong rồi, Bạch Mai, cô đi nhanh lên.”

Bạch Mai lại thản
nhiên mỉm cười. Tiêu Ngân Đông vừa đến đã đi, rốt cuộc hắn có âm mưu gì? Nếu thật
là vì nàng... hừ. Bạch Mai nhếch môi, đáp: “Thôi, tôi về đây.”

Chỉ còn lại Chu ma
ma ủ rũ đứng nguyên tại chỗ, lo lắng không thôi.

***

Trên thực tế, mặc
dù trong mắt người khác là Tiêu Ngân Đông tức giận bỏ đi không quay đầu lại, nhưng
trong mắt Thư Đông Thế, hắn đã tháo chạy trối chết.

Trước đây hắn khinh
thường đám lính đào ngũ, mà bây giờ lần đầu tiên hắn kiên quyết lựa chọn phương
án chạy trốn. A Văn và A Vũ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã không còn trông thấy
bóng dáng thiếu gia nhà mình, vội vã lao theo, lại phát hiện... không thấy người
đâu nữa.

Thư Đông Thế ra khỏi
ngách nam, đến một ngã rẽ liền đi nhanh về phía trước, lại trùng hợp va phải người
đang chìm trong giấc mộng phát tài, quá mức hào hứng nên không nhìn rõ đường đi.
Hai người va vào nhau, Tiểu Chúc kích động ngẩng đầu lên, đang định nói xin lỗi
thì lại thấy người nọ vô cùng quen mắt.

Nàng theo bản năng
hô lên: “Tiêu Ngân Đông?”

Người nọ cũng ngạc
nhiên, nhưng chỉ hơi hơi chắp tay: “Lâm cô nương?”

Tiểu Chúc trừng mắt
nhìn, hít hà mùi hương ám trên người Tiêu Ngân Đông, tiếp tục nhìn vết son phấn
dính trên ống tay áo hắn, sau đó ánh mắt lướt nhìn về phía ngách nam, lại liếc nhìn
nét mặt hắn, trên mặt hiện rõ vẻ “à, thì ra là thế”.

Vị Thư tướng quân
này hai mươi ba năm làm hòa thượng, hiện giờ rốt cuộc cũng cần... cái gì gì ấy ư?

Nhưng sao lại đến
ngách nam... Tuy rằng Tiêu Ngân Đông đến ngách nam là chuyện vô cùng bình thường,
nhưng Tiểu Chúc biết rõ người bên trong thân thể này là Thư Đông Thế!

Tiểu Chúc do dự không
biết phải nói gì thì lại trông thấy từ phía sau Thư Đông Thế truyền tới âm thanh
của hai gã người hầu, đúng là A Văn và A Vũ, hai người vừa hô to: “Nhị thiếu gia”
vừa chạy về phía bên này. Thư Đông Thế sa sầm nét mặt, nói: “Ta phải đi rồi, tạm
biệt.”

Lâm Tiểu Chúc hiểu
ra, nói: “Huynh muốn trốn bọn họ à? Nào, đi theo ta.”

Tiểu Chúc dẫn Thư
Đông Thế vào cửa hàng mới thuê của mình, sau đi cài cổng cẩn thận mới hỏi: “Là bọn
họ kéo huynh đi tới ngách nam à?”

Thư Đông Thế bất
đắc dĩ đáp: “Đúng vậy.”

Tiểu Chúc nhìn dáng
vẻ của hắn, đoán được bảy tám phần, không kìm được cười phá lên: “Nhìn huynh thế
này, chắc là chạy trốn rồi.”

Thư Đông Thế cũng
chỉ biết lặp lại câu nói cũ: “Đúng vậy.”

Tiểu Chúc thấy hắn
bực bội như thế, rất muốn cười to hai tiếng, nhưng vẫn cố kìm nén: “Thư tướng quân,
huynh cũng không cần quá câu nệ, tốt xấu gì huynh cũng đường đường là một người
đàn ông, chưa thành thân cũng không có hôn ước, tuy những nơi như đó không tốt nhưng
thỉnh thoảng lui tới... cũng không sao... đại loại là vậy.”

Thư Đông Thế nghiêm
túc trả lời: “Không được.”

Tiểu Chúc: “Sao?”

“Nhất định phải kết
duyên vợ chồng, tâm ý tương thông mới...” Thư Đông Thế ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Tóm lại, ta sẽ không tới nơi như thế đâu.”

Tiểu Chúc ngẩn người,
nghĩ thầm không đúng, vì sao mình lại ở trong cửa hàng với một người thanh niên,
cô nam quả nữ thảo luận vấn đề này. Nàng nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng, đúng,
suy nghĩ của tướng quân cực kỳ hợp lý, gắng giữ vững... Còn về hai gã kia, tướng
quân nghe ta nói một câu, bây giờ huynh là Tiêu Ngân Đông chứ không phải Thư Đông
Thế, Tiêu Ngân Đông ngang ngược như thế nào, tuy huynh không tận mắt nhìn thấy nhưng
có thể đoán được vài phần đúng không? Huynh không cần trở thành kẻ đáng ghét như
hắn, nhưng mắng chửi người thì vẫn có thể, đường đường là một thiếu gia, lại bị
hai gã hầu đuổi theo, còn ra thể thống gì nữa.”

Thư Đông Thế: “...
Ta đã nói rõ là ta muốn rời khỏi đó, nhưng bọn họ đều cho rằng ta không vui, đang
nói nhảm.”

Tiểu Chúc lén cười
thầm, nghĩ thấy buồn cười lắm, Tiêu Đông Thế vừa vào thanh lâu đã đòi đi ra... đúng
là chuyện lạ.

Nàng nói: “Thư tướng
quân nói vậy là kiên quyết không dựa theo cách sống nguyên bản của Tiêu Ngân Đông
rồi, vậy thì phải hạ quyết tâm thay đổi một trận, khiến bọn họ tin tưởng huynh không
phải là người như trước kia. Huynh thích luyện võ, vậy cứ luyện, không thích làm
gì thì cứ nghiêm khắc nói ra. Như thế họ sẽ không thể không nhận ra sự thay đổi
của huynh... Nếu không, huynh còn có thể tiếp tục bị ép phải hành động theo Tiêu
Ngân Đông, dần dần sẽ rơi vào con đường xấu xa của hắn.”

Thư Đông Thế chuyên
tâm nghe nàng nói, sau đó còn tự ngẫm một lát, mới nói: “Đa tạ Lâm cô nương.”

Tiểu Chúc mỉm cười:
“Không có gì, không có gì, sau này ta mở cửa hàng ở đây, he he, nếu không có việc
gì huynh cứ tới chơi, dẫn thêm đám bạn xấu...”

Thư Đông Thế ngẩn
người: “Cô nói tới đám bạn của Tiêu Ngân Đông ư? Ta không biết.” Cũng không có hứng
thú quen biết.

Tiểu Chúc nghiêm
mặt nói: “Không biết thì sao chứ? Huynh chính là Tiêu Ngân Đông! Bọn họ sẽ tự động
dẫn xác tới! Đến lúc đó, ha ha ha...”

Tiểu Chúc nghĩ tới
nguồn tài nguyên cuồn cuộn kéo tới, trong lòng càng thêm vui vẻ.

Thư Đông Thế: “...”
Hắn nghĩ thầm: Lâm cô nương, vừa rồi không phải cô bảo ta phải thoát khỏi cái bóng
Tiêu Ngân Đông à?

Lâm cô nương, cô
thực sự quá khác biệt...

Chưa từng tiếp xúc
gần gũi với một cô gái nên những hành vi kỳ quặc của Lâm Tiểu Chúc đều khiến Thư
Đông Thế vô cùng hoài nghi và khó hiểu, kèm theo đó là... sự sợ hãi theo bản năng.

Lúc này bên ngoài
có tiếng đập cửa: “Nhị thiếu gia! Chúng tôi thấy cậu vào đây rồi! Nhị thiếu gia!”

Tiểu Chúc vỗ vai
hắn: “Đi thôi.”

Thư Đông Thế: “...
Cám ơn!”

Tiểu Chúc mở cửa,
Thư Đông Thế lạnh lùng đi ra ngoài, A Văn và A Vũ không ngờ Tiểu Chúc ở bên trong,
nhất thời đều ngẩn người. A Vũ nhanh chóng đuổi theo Thư Đông Thế đi phía trước,
chỉ còn lại A Văn suy ngẫm, nhìn cửa hàng, lại nhìn Tiểu Chúc.

Tiểu Chúc thấy ánh
mắt hắn, biết gã hầu của Tiêu Ngân Đông lại suy nghĩ linh tinh, liền nói: “Sao nào?
Không đuổi theo thiếu gia nhà ngươi à?”

A Văn nói: “À, à...
không có gì... Lâm cô nương, sao cô và thiếu gia lại cùng ở bên trong vậy?”

Tiểu Chúc thấy hắn
có vẻ muốn hỏi tới cùng chuyện này, cảm thấy rất buồn cười nói: “À... Ngân Đông
hẹn ta tới đây.”

Gã kia ngạc nhiên,
hô nhỏ một tiếng. Tiểu Chúc nín cười hỏi lại: “Sao nào?”

A Văn lắc đầu: “Không,
không có gì... Nhưng vừa rồi vì sao Nhị thiếu gia lại có vẻ không vui...”

“Bởi vì ta mới từ
chối hắn một lần nữa.” Tiểu Chúc chép miệng, nghĩ tới nội dung trò chuyện khi nãy
của mình, tiếp tục nói: “Ta nói... Ta thích một người đàn ông cường tráng, phải
biết võ công!”

A Văn còn đang ngẩn
người thì Tiểu Chúc đã nhanh chóng đóng cửa hàng, bản thân thảnh thơi rời đi.

Đúng như theo suy
đoán của Tiểu Chúc, Tiêu Ngân Đông vừa trở về liền yêu cầu được luyện võ, hắn không
thể chịu nổi dáng vẻ yếu ớt gầy gò này. Tiêu phu nhân nghe thấy, vô cùng khiếp sợ,
vì sao con trai vừa từ thanh lâu trở về chẳng những không vui vẻ lại còn hầm hầm
đòi luyện võ?

Bà đợi A Văn trở
về hỏi lý do, A Văn khổ sở đáp: “Phu nhân, người không biết rồi, hôm nay thiếu gia
rất khác thường, vừa đến Thúy Phương viên, chẳng thèm nhìn mấy cô nương kia, chưa
đầy một lát đã bỏ chạy, còn...”

“Sao nữa?”

“Còn lén lút gặp
Lâm cô nương...”

“Lâm cô nương? Lâm
Tiểu Chúc?”

“Đúng thế... Thiếu
gia muốn luyện võ, có lẽ cũng vì cô ấy, cô ấy nói với thiếu gia rằng mình không
thích người không biết võ công, thiếu gia vừa về đến đã muốn luyện võ...” A Văn
cúi đầu nói.

Tiêu phu nhân tức
giận, vỗ bàn quát: “Con hồ ly tinh chết tiệt!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3