Tính Bất Yếm Trá - Chương 55 - 56

Chương 55: Đau lòng

Ôn Tửu bất ngờ không kịp đề
phòng, gấp gáp nói: “Buông, mau buông.”

Yến Luật nghiêm mặt nói: “Em
đừng cậy mạnh, anh đưa em vào trường đua ngựa tìm bác sĩ nhìn xem.” Đột nhiên
sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, nghiêm túc, khí thế có vài phần không giận mà
uy.

Ôn Tửu cảm thấy mình không bị
nặng lắm, không vấn đề, nhiều lắm là bong gân. Vốn đang giãy muốn xuống tự đi, nhưng
nghĩ nghĩ rồi lại thay đổi ý định. Hồ câu cá cách trường đua ngựa rất xa, Yến
Luật bế cô đi cả một đường như vậy, nhất định không chịu đựng nổi.

Để Yến Luật chịu chút khổ
chịu chút mệt, biết khó mà lui cũng được, với dáng vẻ thiếu gia nuông chiều từ bé,
xem anh có thể bế bao lâu?

Tuy rằng Ôn Tửu không mập,
nhưng rốt cuộc đường xá không gần, đi trong chốc lát, nhìn thái dương Yến Luật
đã đổ mồ hôi, Ôn Tửu mềm lòng.

“Anh thả em xuống, em tự đi
được.”

Yến Luật không lên tiếng trả
lời, vẫn bế cô đi về phía trường đua ngựa.

Ôn Tửu vốn muốn làm khó anh,
lúc này thì thật sự đau lòng rồi, bắt đầu giãy xuống dưới, sợ anh mệt.

Yến Luật ngừng bước chân,
ngược lại ôm cô chặt hơn: “Em đừng lộn xộn.”

Anh không chịu thả Ôn Tửu
xuống dưới, nhưng Ôn Tửu lại không muốn để anh nhìn ra mình đau lòng anh, đành
phải nói: “Vậy anh cõng em đi, bế như vậy, em rất không thoải mái.” Cõng tiết
kiệm sức hơn bế nhiều.

Yến Luật nhìn cô, đột nhiên
cười cười.

Trái tim Ôn Tửu đập rộn lên,
cô không biết anh đột nhiên cười là có ý gì. Ngược lại hơi chột dạ mà đỏ mặt.

Yến Luật buông Ôn Tửu, khom
lưng nói: “Vậy em lên đi.”

Ôn Tửu nhìn tấm lưng rộng rãi
của anh, nằm úp sấp lên, chần chờ một lát mới nhẹ nhàng ôm cổ anh.

Trên đường hầu như không có
ai, gió thổi qua ngay trước mặt, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi hương dầu gội
trên tóc anh, mùi thơm rất nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.

Thể lực của Yến Luật rất tốt,
một đường cõng cô, không hề cố hết sức, ngược lại cảm thấy con đường này dài
thêm một ít cũng không sao, anh có thể ở bên cô gần gũi như thế. Đôi tay thả
trước mặt anh trắng trẻo như tuyết, mười ngón nhỏ dài. Anh như có xúc động muốn
hôn lên.

Cả quãng đường, hai người đều
không nói gì. Chia tay, hiểu lầm, ngăn cách, giống như chưa từng xảy ra, bọn họ
giống như vẫn là người yêu thân mật khăng khít, chưa từng tách ra.

Để ngừa bất trắc, khách cưỡi
ngựa có gì ngoài ý muốn, sẽ được cứu chữa kịp thời, bên cạnh trường đua ngựa,
làng du lịch có bố trí một phòng y tế, tuy Ôn Tửu đã đến đây cưỡi ngựa rất
nhiều lần, nhưng chưa từng vào phòng khám.

Bình thường những người đảm
nhiệm chỗ này đều là bác sĩ về hưu, xây phòng khám chỉ để ngừa không may, lúc
không ai đến cưỡi ngựa, phòng khám này liền như thùng rỗng kêu to. Bình thường
ít có bệnh nhân, thích hợp nhất cho bác sĩ già uống trà đọc sách, vừa có thể
kiếm khoản thu nhập thêm, vừa có thể dưỡng sinh hưu nhàn.

Ôn Tửu tưởng rằng người khám
bệnh bên trong sẽ là một bác sĩ già, ai biết khi Yến Luật cõng cô đi vào thì cô
phát hiện, ngồi ở sau bàn là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua còn không đến
ba mươi tuổi.

Nhìn thấy Ôn Tửu bị cõng vào,
anh ta lập tức đứng lên, hỏi: “Ngã ở đâu?”

Thẩm Nguy Nhiên không phải là
bác sĩ ở đây, ông nội anh mới là chuyên gia được làng du lịch dùng lương cao
mời đến. Hôm nay bạn ông nội mất, Thẩm Nguy Nhiên mới đến trực thay ông nội một
ngày.

Anh vừa đứng lên, liền khiến
trước mắt người ta sáng ngời, vóc dáng cao gầy rắn rỏi, tuấn tú nho nhã, áo
khoác trắng như tuyết sạch sẽ gọn gàng, cả người bỗng tạo cảm giác cao cả xuất
sắc.

Yến Luật thả Ôn Tửu lên
giường bệnh bên cạnh.

Ôn Tửu ngượng ngùng cười: “Không
phải ngã, lúc đi đường, tôi bước trật chân.”

Thẩm Nguy Nhiên khom người
cởi giày tất cô ra, nhìn kĩ mắt cá chân Ôn Tửu, lại nhấn vài cái, hỏi: “Đau
không?”

Ôn Tửu chỉ vào bên cạnh mắt
cá chân nói: “Nơi này có hơi đau.”

Thẩm Nguy Nhiên ừ một tiếng,
lại sờ trái sờ phải, sau đó nói: “Không sao, tôi bóp chút rượu thuốc cho cô.”

Yến Luật hỏi: “Không sao?
Không cần chụp phim?”

Thẩm Nguy Nhiên cười, ngữ
điệu rất khẳng định, “Không sao, không cần chụp.”

Anh xoay người đi đến tủ
thuốc lấy một chai rượu thuốc ông nội tự chế ra. Mở nắp bình đổ vào trong lòng
bàn tay, sau khi chà xát nóng, liền nắm cổ chân Ôn Tửu, xoa nhẹ trong chốc lát.
Da Ôn Tửu rất trắng, dáng người mảnh khảnh, ngay cả cổ chân cũng xinh xắn vô
cùng, làn da trắng như có thể trông thấy mạch máu.

Nhìn Thẩm Nguy Nhiên cầm chân
Ôn Tửu, Yến Luật vốn đã rất không thoải mái. Cố tình, Ôn Tửu là người thích
ngắm tay, đôi tay của Thẩm Nguy Nhiên gần như là đôi tay đàn ông đẹp nhất cô
từng thấy, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay no đủ mượt mà, gần như hoàn mĩ.
Cô vô thức nhìn tay anh.

Yến Luật đã ghen đến sắp nổi
giận, suýt chút nữa đã muốn kéo Thẩm Nguy Nhiên ra, tự mình bắt tay vào làm.

May mắn, Thẩm Nguy Nhiên rút
tay lại, đứng lên, cười với Ôn Tửu: “Xong rồi.”

Ôn Tửu thoáng giật mình xoay
cổ chân, thật sự không quá đau nữa, hơn nữa nơi mắt cá chân nóng hầm hập rất
thoải mái. Cô cười duyên với Thẩm Nguy Nhiên: “Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.”

Thẩm Nguy Nhiên đổ chút rượu
thuốc vào trong lọ thủy tinh, đưa cho Ôn Tửu: “Buổi tối trước khi ngủ lại xoa
bóp một lần.”

Ôn Tửu lại nói lời cảm ơn,
cùng Yến Luật rời khỏi phòng khám.

Trở lại chỗ ở, ba Hứa và mẹ
Ôn vừa thấy Yến Luật cõng Ôn Tửu trở về, đều cười hớ hớ nhìn hai người, còn
tưởng rằng hai người đã làm lành như lúc ban đầu. Mãi đến khi Yến Luật thật cẩn
thận thả Ôn Tửu lên trên sô pha, hai người mới cảm thấy là lạ, vội hỏi: “Đây là
làm sao vậy?”

“Không sao cả, chỉ bị trật
chút thôi, vừa rồi con đã đi khám ở phòng khám trong trường đua ngựa rồi.”

Ôn Minh Nguyệt thế này mới
yên tâm.

Hứa Toản vội vàng từ trên
tầng xuống, vừa nhìn thấy Ôn Tửu liền làm mặt cười, “Chị, chị không sao chứ.”

Ôn Tửu vẫy tay, cười khanh
khách hỏi: “Bụng cậu khỏi chưa? Lại đây chị trị cho.”

Hứa Toản liên tục xua tay: “Đã
khỏi rồi, không đau nữa rồi, chị nên nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sau đó rất nịnh nọt
rót hai chén trà cho Ôn Tửu và Yến Luật.

“Anh Yến một đường cõng chị
trở về?”

“Ừ.”

“Chị xem anh Yến tốt với chị
thế còn gì. Nếu em là chị, em đã hạnh phúc chết rồi.”

Ôn Tửu cười cười: “Nếu không,
chị giẫm bẹp chân cậu, cũng cho cậu nếm thử mùi vị hạnh phúc này được không?”

Hứa Toản rất nịnh nọt gượng
cười: “A, không không không, loại hạnh phúc này vẫn là để lại cho chị đi.”

Yến Luật nhấp một ngụm trà,
vô cùng chấp nhận lời nói của Hứa Toản.

Trong lúc người một nhà nói
nói cười cười, hoàng hôn buông xuống, ba Hứa giữ Yến Luật lại ăn cơm.

Hứa Toản gọi điện thoại, trực
tiếp gọi đồ ăn lại đây, mọi người ngồi quây quanh bàn ăn, hòathuận vui vẻ giống
như người một nhà. Ôn Tửu thế lực đơn lẻ đã cảm thấy lực bất tòng tâm với chiến
thuật của Yến Luật.

Sau khi ăn xong, Yến Luật và
ba Hứa đánh cờ vây. Ôn Tửu và mẹ ngồi ở trên sô pha xem tivi.

Mắt thấy đã sắp chín giờ, Ôn
Tửu tính lên tầng ngủ. Vừa đứng lên khỏi ghế sô pha, mẹ Ôn và ba Hứa gần như
đồng thời nói: “Yến Luật, cháu giúp đỡ nó đi lên.”

Hứa Toản tốt bụng nói: “Thôi
để anh Yến bế lên đi.”

Ôn Tửu đưa lưng về phía ba
người thân đã phản bội mình, xấu hổ đến nóng bừng cả mặt, tác hợp thế này cũng
quá rõ ràng đi. Cô quay đầu trừng Hứa Toản một cái, nói: “Chân con đã tốt rồi.
Con có thể tự mình đi.”

Dù vậy, Yến Luật vẫn kiên trì
đỡ cánh tay cô, cùng cô lên tầng.

“Cảm ơn. Anh cũng trở về nghỉ
ngơi đi.”

“Anh xoa rượu thuốc cho em.”

“Không cần, em tự làm.”

“Em khách sáo với anh làm gì.”

Ngữ điệu này càng như người
một nhà rồi. Ôn Tửu cởi giầy, duỗi chân ra, cố ý nói: “Em chưa rửa chân.” Cô
cũng không tin Yến Luật có tính thích sạch sẽ còn dám đặt tay lên.

Kết quả lại ngoài dự định,
Yến Luật thế mà không hề ghét bỏ chút nào, ngồi xổm xuống, đặt chân cô lên đầu
gối mình, sau đó đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, làm theo Thẩm Nguy Nhiên chà
xát nóng lòng bàn tay, dán lên cổ chân Ôn Tửu xoa bóp.

Anh ngồi chồm hổm, tóc đen
nhẹ nhàng khoan khoái, rủ xuống thái dương, Ôn Tửu nhìn từ mày rậm của anh, đi
dần xuống, lúc rơi xuống môi anh, trong đầu hiện lên hình ảnh ôm hôn anh.

Lòng cô lập tức loạn cả lên,
trong phòng yên tĩnh lặng yên nổi lên hơi thở ái muội, một dòng nước ấm từ mắt
cá chân chậm rãi lan tràn lên trên. Theo cá tính kiêu ngạo của anh, đánh cuộc
thua, nên lập tức liền dẹp đường trở về mới đúng, nhưng anh lại không ngại loại
tình cảnh xấu hổ này mà ở lại, hiển nhiên vẫn không có ý định dứt bỏ. Ôn Tửu
biết rõ mặt mũi người đàn ông quan trọng cỡ nào, anh đã chịu buông bỏ cái giá
và tự tôn, thật sự khiến cô cảm động.

“Được rồi. Anh trở về đi, cảm
ơn anh.” Từ khi hai người cãi nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu dùng ngữ
điệu dịu dàng như vậy nói chuyện cùng anh.

Yến Luật đứng lên, cũng chưa
đi, mà lại nhân thể ngồi ở bên cạnh cô, bình tĩnh nhìn cô.

Ôn Tửu không dám đối diện với
ánh mắt anh, ánh mắt sáng quắc bức người như lửa như điện nướng gương mặt cô.

“Anh nghe Nguyễn Thư nói, em
muốn tìm một người đàn ông như cha dượng. Anh ở cùng chú Hứa, ngộ ra một điều
rất sâu sắc, em có biết đó là gì không?”

“Cái gì?”

“Anh chẳng hề kém gì chú Hứa,
hơn nữa anh đẹp trai hơn chú.”

Ôn Tửu vốn đang nghĩ đến anh
thấy tính cách của cha rồi sẽ hiểu được, sau đó kiểm điểm lại bản thân từ đầu
chí cuối, kết quả lại ra cái kết luận tự kỉ đắc ý như vậy. Cô cũng hết chỗ nói
rồi.

Yến Luật lại nói: “Anh vẫn cảm
thấy em rất thông minh. Nhưng lúc này đây anh lại phát hiện em hơi ngốc.”

Ôn Tửu nhướn mày: “Em ngốc?”

“Đúng, anh là người đàn ông
tốt như vậy, thế mà em lại dứt bỏ, chẳng lẽ em không ngốc hay sao.”

Ôn Tửu tức đến cười, nâng lên
một chân muốn đá ra, hơn nữa theo quán tính nên dùng chân phải.

Yến Luật tay mắt lanh lẹ đón
được, nhân thể nắm cổ chân cô, cười nói: “Xem ra chân em thật sự không đáng
ngại.”

Ôn Tửu lớn như vậy, còn chưa
ai dám nói cô ngốc, tức giận: “Đi mau, bằng không em sẽ không khách sáo với anh.”

Yến Luật nắm cổ chân cô, nhấc
lên trên, Ôn Tửu thu thế không được liền ngã nằm ra giường, Yến Luật lập tức đè
lên bả vai cô, mỉm cười nhìn cô: “Được, anh xem em không khách sáo với anh như
thế nào.”

Ôn Tửu ra tay muốn công kích
anh, Yến Luật sớm đề phòng, nắm cổ tay cô lên tai, chân dài thuận thế chặn lại
eo cô.

Ôn Tửu vốn rất thưởng thức
chân dài của anh, nhưng sau khi trải qua vài lần vật lộn, phiền muộn nhất là
chân dài của anh, dễ dàng đặt trên đùi hoặc eo cô, nửa người dưới của cô liền
mất đi cơ hội phản kích.

“Buông.”

Yến Luật cúi đầu nhìn chằm
chằm đôi mắt của cô, “Buổi chiều ở trên đường, em đau lòng anh đi.”

Ôn Tửu nóng mặt lên, hừ nói: “Ai
đau lòng anh.”

“Nếu không, sao em bảo anh
cõng em, rõ ràng bế mới thoải mái hơn.”

Chương 56: Dùng thử

Ôn Tửu bị Yến Luật vạch trần
nhưng không chịu thừa nhận, đỏ mặt nói: “Em chỉ cảm thấy được cõng rất thoải
mái, anh đừng có mà tự mình đa tình.”

“Tự mình đa tình?” Yến Luật
nhíu mày, đôi mắt tối sầm lại, cúi đầu làm ra vẻ muốn hôn cô.

Ôn Tửu bị anh đè ép, không
thể động đậy, nhìn thấy anh sắp hôn tới, vội la lên: “Anh dám, em sẽ kêu lên.”

Yến Luật cách khuôn mặt cô
chưa tới hai mươi xen ti mét, ung dung chờ cô, “Được, em kêu đi. Kêu xong rồi,
anh lại hôn.”

Ôn Tửu: “...”

Cô mà kêu lên, ba mẹ và cả
Hứa Toản dưới tầng đều sẽ chế giễu cô, hơn nữa hai người mà hòa giải thì đúng
là bọn họ cầu còn không được.

Ôn Tửu chỉ có một thân một
mình, đành phải đỏ mặt trừng mắt nhìn Yến Luật, tuy rằng dáng vẻ rất hung dữ,
nhưng cũng chỉ là một con hổ giấy bó tay chịu trói.

Yến Luật quyết đoán cúi đầu
xuống hôn. Tuy rằng mới xa nhau chưa bao lâu, nhưng anh đã quen thân mật với
Ôn, đã sớm nghiện hương vị thân thiết với cô, vừa mới gần gũi đã khó kìm lòng
nổi, vốn định hôn vài cái liền thôi, nhưng vừa gặp phải cánh môi thơm ngọt của
cô liền không khống chế được lại muốn càng nhiều, hôn cô đến mức cô không có
lực chống đỡ, đến khi cô thở hổn hển mới buông cô ra.

“Chẳng lẽ anh nói không tính
sao, đã thua cuộc không được nhắc đến tái hợp.”

“Anh không nhắc đến mà.” Yến
Luật cười cười: “Trước giờ anh chưa từng đồng ý chia tay với em, nếu không có
chia tay, thì sẽ không có tái hợp, em nói đúng không?”

“Anh chơi xỏ!”

“Học theo em mà, binh bất yếm
trá.”

Ôn Tửu buồn bực không còn lời
nào để nói.

Yến Luật nhẹ giọng hỏi: “Em
còn đang giận anh à?”

“Không.” Ôn Tửu nói rất chân
thành, không giống như chỉ thuận miệng nói cho có lệ, hơn nữa Yến Luật cũng
biết cô không phải loại người miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nếu nói
không, có nghĩa đã thật sự hết giận.

Yến Luật vừa lòng cười: “Vậy
chúng ta coi như đã hòa bình rồi nhé.”

Ôn Tửu nghiêm túc nói: “Biết
rõ tính cách không hợp, cần gì phải thử lại một lần nữa.”

Yến Luật bình tĩnh nhìn cô: “Không
ai phù hợp với em bằng anh, cách nói tính cách không hợp căn bản không thành
lập.”

“Đây là anh tự cho là đúng,
trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”

“Theo em nói, thì phải là
người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, cô chú đều là người thương em
nhất, ngay cả bọn họ đều đứng về phía anh, có thể thấy được anh thật sự tốt.”

Ôn Tửu hừ nói: “Anh còn có
thể bảnh chọe hơn được sao?”

“Không phải bảnh chọe, là tự
tin.” Yến Luật trầm giọng nói: “Tự tin về ánh mắt của anh, cũng tự tin, anh có
thể cho em hạnh phúc.”

Ôn Tửu giật mình nhìn anh, im
lặng không nói.

Yến Luật biết cô đã mềm lòng,
tiếp lời: “Em có biết không, trên thế giới này, có hàng tỉ người, có thể tìm
được một người để yêu, nào có dễ dàng gì? Đặc biệt là người đàn ông tốt như
anh, nếu như em buông tay, tương lai nhất định sẽ hối hận không kịp.”

Ôn Tửu bị lí do tự luyến của
anh chọc cho vừa buồn cười vừa tức giận.

“Hơn nữa, rõ ràng em thích
anh, vừa ôm em một lát đã đau lòng không chịu nổi, còn nói chia tay cái gì.”

Ôn Tửu đỏ mặt, nghiêm mặt
nói: “Lần trước đồng ý ở bên anh, thật ra là em hơi xúc động, chưa suy nghĩ cẩn
thận, lúc này em phải lí trí hơn, nhìn xem biểu hiện của anh như thế nào. Nếu
anh biểu hiện tốt thì khôi phục thân phận bạn trai của anh, nếu biểu hiện không
tốt thì loại bỏ hoàn toàn.”

Nói cả buổi, vẫn còn đang thử
việc. Trong lòng Yến Luật chán nản mất một nửa, không tình nguyện hừ một tiếng.

Ôn Tửu nhìn ra anh không vui,
liền nói: “Nếu không muốn, bây giờ có thể từ chức luôn, em không giữ.”

“Ai nói anh muốn từ chức. Thử
việc trong bao lâu?”

“Ba tháng.”

Yến Luật sa sầm mặt, hừ nói: “Không
được, quá dài, ba ngày.”

Ôn Tửu nói: “Ba ngày quá
ngắn.”

Nghĩ đến thời gian dài như
vậy, lại còn danh bất chính ngôn bất thuận, Yến Luật thật sự cảm thấy mình
không thể chịu đựng được, hơn nữa ngộ nhỡ trong ba tháng này lại có người đàn
ông ưu tú khác xuất hiện, khiến Ôn Tửu động lòng, cơ hội chuyển thành chính
thức lại càng xa vời, ví dụ như vị bác sĩ trong phòng khám bệnh, Ôn Tửu cứ nhìn
anh ta chằm chằm.

Cho nên, ba tháng, tuyệt đối
không được.

Yến Luật suy nghĩ một chút,
uy hiếp nói: “Ba ngày. Nếu em không đồng ý, anh sẽ nói chuyện em ứng tuyển làm
bạn gái hồi Tết âm lịch cho cô chú biết.”

Ôn Tửu cười một tiếng: “Anh
dám nói cho họ biết, em sẽ mách ông ngoại anh, ai sợ ai a, hừ.”

“Không sao, ông ngoại anh đã
biết rồi.”

Ôn Tửu giật nảy mình: “Hả?
Ông đã biết?”

Yến Luật nói: “Ngày đó anh
không đến nhà em là vì chuyện này bị ông ngoại biết được, tức giận đến đột
nhiên phát bệnh phải đi bệnh viện.”

Ôn Tửu vội hỏi: “Làm sao mà
ông biết được?”

“Có người chuyển phát nhanh
tài liệu đến. Ông vừa nhìn thấy thì hiểu hết.”

Ôn Tửu hỏi: “Là ai gửi chuyển
phát nhanh? Là Úc Thiên Thiên hay là Thương Cảnh Thiên?” Cô không nghĩ ra trừ
hai người này còn có ai khác, Hứa Đình Đình hẳn sẽ không làm như vậy, không hề
có lợi cho cô ấy, Yến Luật lại không có quan hệ gì với cô ấy.

Yến Luật không quan tâm nói: “Sẽ
không nằm ngoài hai người đó đi. Cái hạng mục kia, anh đã không làm nữa. Trước
kia anh cảm thấy Thương Cảnh Thiên tuy rằng lăng nhăng phong lưu, nhưng kinh
doanh rất giỏi, lại biết cách móc nối quan hệ, cho nên không quá để ý nhân phẩm
của anh ta, hiện tại xem ra, về sau muốn hợp tác với người khác, cần phải thận
trọng xem xét nhân phẩm của đối phương.”

Ôn Tửu càng thêm giật mình,
khó tin hỏi: “Anh cứ vứt bỏ hạng mục này như vậy sao?”

Yến Luật gật đầu, vẻ mặt vô
cùng nghiêm túc: “Không có hạng mục nào quan trọng hơn em cả.”

Ôn Tửu vô cùng rung động, im
lặng không nói nhìn anh, mặc dù cô có ôm oán hận đối với Thương Cảnh Thiên,
nhưng vẫn không thể mở miệng yêu cầu Yến Luật hủy bỏ hợp tác với anh ta, dù sao
hạng mục này rất có triển vọng, lại đã đi tới thời khắc mấu chốt, cô không thể
yêu cầu Yến Luật vì ân oán cá nhân của cô, mà vứt bỏ lợi ích lớn như vậy.

Cho nên đây vẫn là một khúc
mắc trong lòng cô, nhưng hiện tại, khúc mắc này đã được Yến Luật tháo gỡ dễ
dàng như vậy. Từ nay về sau, anh không còn là người hợp tác với Thương Cảnh
Thiên nữa.

Ôn Minh Nguyệt vẫn nói, trên
thương trường không thể làm việc theo cảm tính, nhưng việc Yến Luật làm theo
cảm tính lại khiến cô thấy cảm động và ấm áp như vậy. Cô thích người đàn ông
chí tình chí nghĩa, yêu ghét rõ ràng như vậy.

Từ trong đôi mắt trong suốt
của Ôn Tửu, Yến Luật như thấy được sự dao động tâm lí của cô lúc này, liền cong
khóe môi nở nụ cười: “Có phải rất cảm động không? Vậy lấy thân báo đáp đi.”

Ôn Tửu đỏ mặt lên. Quyết tâm
chia tay vốn nghĩ rằng không thể phá vỡ được, ai ngờ mới chỉ hai ngày ngắn ngủi
đã sụp đổ, trước mắt lại càng cách xa ngàn dặm.

Yến Luật nhíu mày: “Ba ngày
thử việc có phải quá dài không? Anh cảm thấy ba phút cũng đủ rồi.”

Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức
giận, lườm anh một cái: “Ba ngày. Không thể ngắn hơn nữa.”

“Được, ba ngày.” Yến Luật
tươi cười tràn đầy tự tin, việc khôi phục thân phận bạn trai ba ngày sau như
ván đã đóng thuyền.

“Em muốn đi ngủ, tạm biệt.”
Ôn Tửu cảm thấy anh còn tiếp tục kì kèo thì rất có khả năng sẽ biến thành ba
phút, cho nên vội vàng tiễn khách.

Yến Luật đạt được thành công
lớn, cười đứng lên, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ôn Tửu sửa sang lại đầu tóc,
đột nhiên có chút ngượng ngùng nhìn anh. Ý chí chia tay kiên định như vậy, lại
dễ dàng bị phá tan như thế rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, cổ
chân Ôn Tửu đã khỏi hoàn toàn, có thể hoạt động tự nhiên.

Làng du lịch được xây ở dải
đất đồi núi vùng ngoại ô, vào buổi sáng, không khí vô cùng tươi mát, Ôn Tửu
thay quần áo xong liền đi đến trường đua ngựa. Thứ nhất là muốn đi cưỡi ngựa,
thứ hai cũng muốn đi cảm ơn vị bác sĩ ngày hôm qua.

Đến phòng khám bên cạnh
trường đua ngựa, hành lang gấp khúc rất im ắng, Ôn Tửu đi đến trước cửa phòng
khám bệnh, trong phòng khám chỉ có mình Thẩm Nguy Nhiên, trên bàn đặt một chén
trà xanh và một quyển sách thuốc, anh đang tưới nước cho một chậu cây Văn Trúc
đặt trên bệ cửa sổ, bóng dáng cao gầy tao nhã.

Ôn Tửu gõ cửa, Thẩm Nguy
Nhiên xoay người lại thấy là cô, mỉm cười: “Chào cô, chân đã khỏi rồi đúng
không?”

Ôn Tửu mỉm cười nói: “Đã khỏi
rồi, cố ý đến cảm ơn anh. Ngày hôm qua tôi đi vội quá, còn chưa hỏi tên anh.”

“Không cần khách sáo, tôi tên
là Thẩm Nguy Nhiên, bác sĩ của bệnh viện hạng nhất trực thuộc đại học y.” Thẩm
Nguy Nhiên cười gật đầu: “Mời ngồi.”

“Tôi còn tưởng rằng anh là
bác sĩ ở đây.”

“Không, là ông nội tôi khám
bệnh ở đây, bạn ông mất, hai ngày nay không đến, vừa đúng lúc tôi được nghỉ nên
lại đây làm thay ông hai ngày.”

Ôn Tửu cười: “Hóa ra là hạnh
lâm thế gia(*).”

(*) Hạnh lâm là danh từ chuyên dùng cho thầy thuốc;
hạnh lâm thế gia: chỉ gia đình có truyền thống làm nghề y.

Đang nói chuyện, trước cửa
chợt xuất hiện bóng người, Yến Luật thế mà đang đứng ở cửa. Từ sáng sớm anh đã
không thấy Ôn Tửu đâu, nghe Hứa Toản nói cô đến trường đua ngựa, còn tưởng rằng
cô đến cưỡi ngựa, kết quả đi tới trường đua ngựa, cũng không tìm được người,
phát hiện ra từ sáng tinh mơ cô đã đến tìm Thẩm Nguy Nhiên nói chuyện phiếm.

Anh gắng nặn ra nụ cười, gật
đầu với Thẩm Nguy Nhiên, sau đó liền không chút khách sáo đặt tay lên bả vai Ôn
Tửu, khom người hỏi: “Sao chưa ăn sáng mà đã chạy đến đây rồi?”

Giọng nói ân cần, động tác vô
cùng thân thiết như vậy tự nhiên là muốn tuyên bố rõ ràng mối quan hệ giữa anh
và Ôn Tửu cho Thẩm Nguy Nhiên biết.

Ôn Tửu nói: “Em định đi cưỡi
ngựa một lát rồi mới đi ăn, bây giờ em không đói bụng.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Yến
Luật không nói thêm gì nữa liền kéo Ôn Tửu đứng dậy, sau đó cười với Thẩm Nguy
Nhiên: “Không quấy rầy anh làm việc nữa.”

Ôn Tửu đành phải chào tạm
biệt Thẩm Nguy Nhiên.

“Tạm biệt, bác sĩ Thẩm.”

“Tạm biệt.”

Ra phòng khám bệnh, Yến Luật
liền hỏi: “Em đã biết tên của anh ta rồi?”

Ôn Tửu nghe thấy giọng anh có
vị chua, cố ý nói: “Đúng vậy, anh ấy tên là Thẩm Nguy Nhiên, là bác sĩ của bệnh
viện hạng nhất trực thuộc đại học y, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn
phóng khoáng a.”

Sắc mặt Yến Luật càng lúc
càng khó coi.

“Tay anh ấy rất đẹp, anh có
để ý không?”

Yến Luật không chút khách sáo
chìa bàn tay ra, lập tức đưa đến gần mũi Ôn Tửu, không phục hỏi: “Đẹp hơn tay
anh sao?”

Ôn Tửu gật đầu: “Đúng vậy,
đẹp hơn tay anh.”

Ánh mắt Yến Luật tối sầm lại,
anh cầm tay Ôn Tửu thật chặt. Ôn Tửu dùng sức muốn rút ra, Yến Luật tất nhiên
khỏe hơn cô, nhẹ nhàng nắm thôi mà cô dùng lực thật mạnh cũng không thể rút ra
được.

Yến Luật hừ một tiếng: “Dù
đẹp hơn nữa cũng vô dụng. Đời này em chỉ có thể chạm vào tay anh.”

Ôn Tửu nói: “Hẹp hòi. Thử
việc thêm một tháng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3