Thiên sứ của chiến binh - Chương 30 - 31

Chương 30

Keeley
rời gường lúc tinh mơ, đăm chiêu nhìn ra ngoài trời. Tuyết gần như đã tan hết
suốt đợt không khí ấm lên bất ngờ, một điều hết sức bất thường trong tháng
Giêng. Nàng đã thức trắng đêm, cặp mắt lờ mờ và đau nhức.

Lời
khuyên của Maddie thật vô giá. Keeley rất cần được nghe những điều sáng suốt từ
một phụ nữ từng trải khác. Quả thật trốn trong phòng giận hờn buồn tủi thì có
ích gì. Nàng không còn là cô bé đầy sợ sệt, kinh hãi trước viễn cảnh phải tự
mình xoay xở mà không có sự hỗ trợ của gia tộc.

Giờ
nàng đã có gia tộc McCabe. Nàng đã có gia đình. Và bạn bè. Những người bạn tốt
bụng và trung thành. Rionna cùng cha cô ấy không thể tổn hại nàng nữa.

Dẫu
cho khó khăn đến mấy, nàng cũng sẽ mỉm cười trong hôn lễ của Alaric. Nàng sẽ
gửi đến chàng tất cả tình yêu trong tim không kèm theo giọt nước mắt nào. Không
đau buồn. Có những điều thuộc về riêng tư. Nàng khao khát được hét lên để ai
nấy đều biết về tình yêu nàng dành cho Alaric, nhưng nàng biết tốt hơn hết nên
giữ trái tim mình ở nơi không gì có thể lợi dụng để chống lại chàng.

Cảm
thấy đỡ hơn phần nào sau cả một đêm khóc lóc, nàng rửa mặt, chải tóc, rồi hít
một hơi thật sâu và rời phòng đi xuống dưới lầu. Nàng thực sự không biết sẽ làm
gì hôm nay. Mấy tuần qua, nàng và những người phụ nữ khác trong pháo đài thường
tụ tập bầu bạn với Mairin tại đại sảnh. Nhưng có mặt gia tộc McDonald ở đây,
nhóm phụ nữ có thể phải tìm một chỗ kín đáo hơn.

Keeley
sớm thấy ngay rằng hầu hết mọi người còn ngủ vùi bởi đêm qua đã thức khuya tiếp
đãi gia tộc McDonald. Bầu không khí im ắng bao trùm cả pháo đài.

Thật
là một cơ hội tuyệt vời để dạo quanh sân, chí ít là từ khi lãnh chúa ra lệnh
cấm bất cứ ai mạo hiểm đi xa.

Nàng
dừng ở bếp, muốn hỏi thăm Gertie có loại thảo mộc nàng cần để điều chế dược
liệu chưa. Gertie cau mày vẫy tay xua nàng đi, lẩm bẩm gì đó về việc bị phá đám
khi đang cố gắng suy nghĩ.

Tươi
cười, Keeley hướng về phía sân. Một cơn lạnh thốc vào người ngay khi nàng đặt
chân ra ngoài, nhưng nàng vẫn đón nhận nó thấm vào da thịt. Nàng hít sâu và
nhắm mắt. Không khí đúng là trong lành hơn, tươi mát hơn vào mùa đông. Phổi đầy
căng cảm giác tê buốt của băng tuyết, nàng thở ra một luồng hơi.

Cười
khúc khích như đứa trẻ, nàng đi vòng quanh bờ tường và mạo hiểm đi xuống bên
hông pháo đài. Bên trái nàng là mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương. Mặt trời
he hé trên bề mặt bóng loáng đó, làm nàng liên tưởng đến tấm khiên giơ cao
trong trận chiến.

Nàng
để hết tâm trí vào cảnh mặt hồ đến mức không hề nhận ra có người đang bước tới
cho đến khi nghe thấy tên mình.

“Keeley?
Keeley McDonald, là cậu phải không?”

Keeley
quay phắt lại, trái tim muốn nhảy ra ngoài. Cách nàng chỉ một khoảng ngắn là
Rionna đang đứng sững sờ.

“Phải,
tớ đây,” Keeley khẽ đáp và ngập ngừng lùi bước.

Nỗi
đau làm biến dạng khuôn mặt Rionna. Đôi mắt ánh vàng của cô trở nên mờ đục cho
đến khi vẻ lung linh luôn hiện diện phai nhạt sang màu hổ phách.

“Tớ
cứ tưởng cậu không còn nữa. Khi mọi người nói cậu đã ra đi, tớ trông ngóng. Tớ
chờ đợi. Nhưng khi cậu không quay về, tớ nghĩ cậu đã chết rồi.”

Keeley
nhăn mặt bối rối. “Cậu nói chuyện với ai? Tớ vẫn khỏe mạnh như cậu có thể thấy
đấy.”

“Những
người tớ cử đến nhà cậu để đảm bảo rằng cậu vẫn ổn. Làm sao cậu đến được đây?
Cậu đang làm gì trên đất của gia tộc McCabe? Đã nhiều tháng qua kể từ lần cuối
mọi người thấy cậu tại ngôi nhà cũ.”

Ánh
mắt Keeley đầy đề phòng, không chắc phải trả lời thế nào. “Đây là nơi tớ được
chào đón.”

Một
cơn đau vụt qua khuôn mặt của Rionna. Bỗng một người trong gia tộc McDonald
xuất hiện phía xa và lớn tiếng gọi Rionna.

“Lãnh
chúa đang tìm tiểu thư. Ngài muốn tiểu thư có mặt trong bữa điểm tâm.”

Tay
Rionna cuộn tròn thành nắm đấm chặt cứng. Cô liếc lại về phía Keeley rồi nhìn
người được cha cô cử đi gọi mình về. “Tớ phải đi đây. Gặp lại cậu sau nhé. Tớ
có nhiều điều để nói với cậu.”

Không
giải thích thêm, Rionna quay lưng vội vã trở về tháp chính. Keeley nhìn theo,
lòng dạ quặn thắt. Lòng nàng rối bời như mớ bòng bong. Một phần trong nàng muốn
quàng tay ôm lấy Rionna. Muốn nói rằng nàng nhớ người bạn ấu thơ của mình đến
chừng nào và rằng Rionna đã đẹp ra biết bao.

Phần
khác lại muốn yêu cầu một lời giải thích. Sự thương tổn nàng tưởng đã vùi chôn
từ lâu chợt bừng bừng trỗi dậy. Có lẽ nàng không bao giờ quên hay tha thứ được
cho việc bị buộc từ bỏ cuộc sống và sự bảo vệ duy nhất mà mình biết.

Thở
dài, Keeley quay lại phía hồ nước, bước tới mép hồ và dán mắt như bị thôi miên
vào mặt nước trong vắt như pha lê. Nàng yêu những dòng nước. Nó hấp thu trạng
thái và vẻ đẹp của thiên nhiên, thể hiện lên bề mặt cho tất cả mọi người nhìn
thấy. Thật tự do. Không giả tạo. Không trốn tránh. Phản chiếu hết những gì sục
sôi ngay bên dưới bề mặt.

Nàng
không rõ mình đã đứng đó bao lâu. Nàng cứ ngó chăm chăm ra mặt hồ, lạc vào
những ý nghĩ và nỗi đau dai dẳng trong tim.

“Cô
không nên ở lâu ngoài trời lạnh vào lúc sáng sớm thế này,” giọng Gannon nhẹ
nhàng vang lên.

Nàng
quay lại, giật mình trước sự hiện diện của người chiến binh. Nàng không hề nghe
thấy tiếng bước chân anh ta bởi quá mải mê chú tâm vào điều khác.

Nàng
gượng cười. “Thật tình tôi không hề thấy lạnh.”

“Vậy
sẽ còn tệ hơn vì cô không biết khi nào mình đã tê cóng.”

Nàng
muốn hỏi có phải Alaric cử anh ta ra đây không nhưng lại không dám thốt lên cái
tên ấy. Nàng đã nguyện sẽ kìm nén, chịu đựng, dù khó khăn cách mấy.

“Sáng
nay trời thật đẹp,” nàng bắt chuyện. “Tuyết gần như tan hết. Thường thì khí hậu
không ấm áp đến vậy vào thời điểm này trong năm.”

“Phải,
nhưng vẫn là quá lạnh để một thiếu nữ như cô ăn mặc phong phanh ra ngoài một
mình như vậy.”

Keeley
thở dài và lại dán mắt vào mặt nước. Sự tĩnh lặng xoa dịu nàng. Mang đến cảm
giác bình yên khi trong lòng nàng đang dậy sóng. Giá mà nàng có thể quấn nó
quanh mình như chiếc áo. Một chiếc áo giáp sắt không ai có thể chọc thủng.

“Anh
biết không, McDonald là gia tộc của tôi đấy.”

Lời
lẽ buồn rầu vuột ra theo kiểu bốc đồng. Nàng không biết tại sao mình lại nói
thế. Gannon khó có thể là người để trút bầu tầm sự. Người chiến binh có lẽ thà
để bị chặt đứt cánh tay hơn là nghe phụ nữ thổ lộ nỗi lòng.

“Vâng,
tôi biết điều đó,” anh đáp.

Giọng
điệu anh ta có vẻ lạ lùng nhưng nàng không thể chỉ rõ ra.

“Họ
không còn là thế nữa.”

Gannon
gật đầu. “Đúng. Bây giờ cô là một thành viên của gia tộc McCabe.”

Keeley
mỉm cười. Câu nói kia làm ấm lòng nàng đến mức nàng phải ráng lắm để không
quàng tay ôm siết anh ta chặt hết mức.

Mắt
nàng nhòe lệ và anh ta trao cho nàng cái nhìn khiếp đảm khiến nàng phải bật cười.

“Cảm
ơn anh đã nói như vậy. Quả thực sáng nay tôi cần nghe câu đó. Tôi... tôi chưa
chuẩn bị tinh thần đối diện với họ.”

“Không
việc gì phải khóc hết,” Gannon sẵng giọng. “Người McCabe không khóc. Họ ngẩng
cao đầu và không cho phép ai chà đạp mình.”

Lần
này sự thôi thúc quá mạnh mẽ khiến nàng vung tay ôm choàng lấy người lính khiến
anh ta lảo đảo.

“Cái
gì...?”

Anh
ta túm chặt nàng để cả hai không ngã lăn quay và đứng cứng đờ như pho tượng rồi
thở dài. “Hết cô rồi đến phu nhân McCabe, tôi thề là gia tộc McCabe đang trở
thành một nơi dạt dào cảm xúc.”

Keeley
toe toét cười. Giọng Gannon cộc cằn nhưng cũng thật sự tình cảm. Nàng buông anh
ta ra và cười trong nước mắt. “Anh thích tôi à?”

Anh
ta nhăn nhó. “Tôi chẳng nói gì về điều đó cả.”

“Thừa
nhận đi. Anh thích tôi.”

“Ngay
lúc này thì không thích nhiều lắm.”

“À,
nhưng lúc trước anh có thích.”

Mặt
anh ta hằn sâu vẻ cau có. “Cô nên trở vào trong tháp chính ngay bây giờ.”

“Cảm
ơn anh, Gannon. Thật ra hôm nay tôi không khỏe lắm.” Nàng ngước mắt nhìn và
muốn ôm anh ta lần nữa, nhưng dường như nhận ra ý định của nàng, Gannon vội
vàng lùi lại. Nàng lại toét miệng cười. “Tôi rất yêu quý gia tộc mới của mình.
Người McCabe đánh giá cao tầm quan trọng của lòng trung thành và gia đình.”

Gannon tỏ vẻ bực bội. “Tất nhiên là vậy rồi. Không gia
tộc nào trung thành hơn gia tộc McCabe và không lãnh chúa nào tốt hơn lãnh chúa
của chúng ta.”

“Tôi rất vui được ở đây,” nàng khẽ nói khi họ quay về
hướng tháp chính.

Gannon ngập ngừng chốc lát rồi liếc sang phía nàng. “Tôi
cũng rất vui khi cô ở đây, Keeley McCabe.”

Chương 31

Được Gannon hộ tống, Keeley bước vào đại sảnh nhưng thận
trọng không nhìn cha con Rionna. Gannon đưa nàng đến chỗ cạnh Mairin rồi anh ta
ngồi vào kế bên Keeley.

Nàng trao cho anh một nụ cười biết ơn cùng lúc Mairin
siết lấy tay nàng dưới gầm bàn.

Nàng không muốn nhìn Alaric đang ngồi đâu đó giữa Rionna
và lãnh chúa McDonald mà tập trung ánh mắt vào Mairin cùng Christina đang ngồi
đối diện cạnh Cormac.

Sự căng thẳng khiến nàng phát ốm và dạ dày quặn thắt.
Chắc chắn Rionna đã kể với cha mình về sự hiện diện của nàng lúc này. Lão ta có
hô hoán lên trước mặt gia tộc McCabe rằng nàng là gái điếm không? Lão có tìm đủ
mọi cách hủy hoại vị trí của nàng ở đây không? Và Rionna cần nói gì với nàng?

Keeley ăn trong im lặng, gật đầu khi Mairin lên tiếng.
Một lúc sau, Gannon nghiêng sang nói khẽ, “Cô vừa gật đầu đồng ý khi phu nhân
McCabe hỏi cô có nghĩ phu nhân sẽ tiếp tục mang thai mấy tháng nữa không.”

Keeley nhắm mắt, kìm nén thối thúc tự động vào trán mình.
Sau đó nàng quay sang Mairin, lời xin lỗi hiện lên trong mắt.

“Em xin lỗi.”

Mairin tươi cười và lắc đầu. “Chị chỉ đùa với em thôi.
Chị đã biết em không chú ý vì em cứ gật đầu suốt về mọi chuyện.” Sau đó cô ấy
kề sát hơn. “Gần xong rồi. Không ai có thể dễ dàng đoán ra là em rất không ổn
đâu.”

Keeley mỉm cười biết ơn nhưng khi quay lại, nàng thấy
lãnh chúa McDonald nhìn chằm chằm vào mình. Lão nhíu mày và nàng đoán lão đã
nhận ra. Mắt lão mở to, liếc về phía Rionna, vẻ khó chịu hiện trên khuôn mặt.
Rồi lão lại nhìn Keeley, một cái nhìn không hề ẩn chứa sự tức giận hay thậm chí
là bất ngờ.

Nó rực cháy dục vọng và khiến Keeley sợ hãi nhiều hơn cả
việc lão đứng dậy hét toáng lên rằng nàng là gái điếm.

Nàng không thể nhìn lão mà không nhớ lại cảm giác hoàn
toàn bất lực của nhiều năm trước, khi nàng chắc chắn mình sắp bị lão cưỡng
hiếp.

Ý muốn rời khỏi bàn và chạy ù đi thôi thúc mạnh mẽ đến
mức nàng sắp đứng dậy thì mới nhận ra rằng mình đang để một điều xảy ra cách
đây quá lâu ảnh hưởng tới bản thân.

Cũng nhanh như sự hoảng loạn và sợ hãi tràn ngập khắp cơ
thể khiến nàng yếu ớt và run rẩy, cơn giận dữ ồ ạt bùng lên. Nàng thả lỏng
người trên ghế, nới lỏng nắm tay.

Nàng không còn là con bé ngày xưa nữa. Nàng đã là một phụ
nữ trưởng thành có cách tự bảo vệ mình. Lão lãnh chúa ấy giờ sẽ tìm thấy một
mục tiêu không hề bất lực.

“Cô không đơn độc,” Gannon thì thầm.

Quyết không rớt nước mắt làm cho cả hai đều lúng túng,
nhưng nàng vẫn thấy mắt mình hơi nhòe đi khi ngước nhìn anh ta.

“Phải, tôi không đơn độc. Không còn vậy nữa.”

Gannon mỉm cười. “Nếu cô đã dùng bữa xong, tôi sẽ đưa cô
về phòng.”

Keeley thở phào nhẹ nhõm. Không phải nàng sợ lão lãnh
chúa hoặc thậm chí Rionna có thể đuổi theo về phòng mà là e ngại gây chú ý khi
xin phép cáo lui.

"Cảm ơn anh. Thật tốt khi được sớm về phòng.”

Mairin lắng nghe rồi chồm tới chạm vào cánh tay Keeley.
“Đúng thế, Keeley, sao em không lên lầu đi.”

Keeley đứng dậy lặng lẽ hết sức, nhưng bất chấp nỗ lực
không gây chú ý của nàng, cả bàn ăn lập tức đổ dồn mắt về phía nàng.

Rionna, Alaric và lãnh chúa McDonald đều dán mắt vào nàng
nhưng với những cảm xúc khác nhau. Ánh mắt của Alaric chất chứa đầy sự quan tâm
lo lắng và thình lình nheo lại ngay khi Gannon chìa tay ra cho Keeley. Rionna
nhìn nàng với vẻ như đau buồn, còn lão lãnh chúa chăm chăm ngó nàng với khao khát
thèm muốn, cái nhìn của lão trườn khắp người nàng đến mức nàng phải rùng mình.

“Đi nào,” Gannon hạ giọng.

Keeley quay đi và Gannon đưa nàng lên cầu thang. Tới
phòng nàng, Gannon lịch sự đợi nàng mở cửa.

“Tôi ở bên ngoài nếu cô có cần gì,” anh nói khi nàng bước
vào.

Keeley nhíu mày nhìn người chiến binh.

“Nhiệm vụ đó của anh dành cho anh em nhà lãnh chúa mà.”

“Phải, đúng thế. Tuy nhiên, chính cô mới là người cần tôi
nhất vào lúc này.”

Mất một giây để Keeley nhận ra rằng Gannon biết về vụ tấn
công của lãnh chúa McDonald. Hơi nóng lan khắp hai má, nàng cúi mặt, không thể
nhìn thẳng vào người chiến binh nữa.

“Cảm ơn anh,” nàng lí nhí.

Trước khi anh ta kịp đáp lại, nàng đã đóng cửa và ủ rũ
dựa lưng vào.

Thật là một bài toán hóc búa khủng khiếp. Nàng muốn Rionna
và lão lãnh chúa rời khỏi lãnh địa McCabe càng sớm càng tốt, nhưng khi họ đi,
Alaric cũng sẽ đi cùng trong vai trò phu quân của Rionna.

Thở dài não nề, nàng thay đồ rồi leo lên giường. Nàng nằm
đó một lúc lâu, nhìn chăm chăm vào đống lửa đã tắt ngúm trong lò sưởi. Lúc này
đây Alaric có nghĩ về nàng không, hay chàng đang làm quen với cô dâu tương lai?

Keeley choàng tỉnh và bật dậy, tim đập thình thịch. Cửa
phòng nàng mở toang và trong khoảnh khắc cơn ác mộng lại tràn đến bao trùm. Tất
cả những gì nàng có thể thấy là lãnh chúa McDonald đứng đó liếc nhìn nàng đầy
dâm dật.

“Keeley,
ta đây, Ewan đây. Ta cần cô đến gấp. Mairin sắp
sinh rồi.”

Nàng chớp mắt xua đi nỗi kinh hoàng và dần dần nhìn rõ vị
lãnh chúa. Anh ta đứng ngay ngưỡng cửa chờ nàng.

“Vâng, tất nhiên. Tôi sẽ đến ngay lập tức,” nàng lắp bắp.

Nàng lật đật rời giường, với tay lấy trang phục giữ chặt
trên ngực trong khi chờ lãnh chúa ra khỏi phòng.

Vội vội vàng vàng mặc đồ, Keeley suýt vấp ngã vì vướng
vào vạt váy trong lúc hấp tấp. Nàng sắp chạy ra ngoài thì dừng lại và đưa tay
vỗ vào đầu.

“Nghĩ đi, Keeley, nghĩ đi.”

“Tôi có thể giúp gì không?” Gannon vừa hỏi vừa ló đầu vào
nhìn nàng.

Keeley xoa bóp thái dương nhức buốt của mình, vẫn đang
vật lộn với những tác động từ giấc mơ. Thật lố bịch khi lại sợ hãi đến thế
trước việc lãnh chúa McCabe lao vào phòng. Gannon ở bên ngoài. Anh ta sẽ không
cho phép bất cứ ai khác được vào.

Nhắc nhở đó giúp nàng dịu đi và nàng nhắm mắt hít một hơi
thật sâu. “Vâng, hãy gọi Maddie. Và Christina. Bảo họ mang nước và khăn sạch
đến. Tôi phải đi lấy những thứ cần thiết rồi sẽ đến phòng lãnh chúa.”

Gannon gật đầu và sải bước trên hành lang trong khi
Keeley trở vào phòng lấy những thứ nàng còn quên.

Một lát sau, nàng gõ cửa phòng lãnh chúa. Cánh cửa bật mở
và Ewan đứng trước nàng, vẻ mặt dữ dội.

“Ai vậy, Ewan?” Mairin lên tiếng. “Phải Keeley không?”

Keeley được Ewan đẩy vào tầm nhìn của Mairin. Nàng mỉm
cười khích lệ. “Vâng, em đây. Chị sẵn sàng đón em bé chưa?”

Mairin ngồi dậy trên giường, tay nắm chặt phần áo trên
cái bụng nhô to. Váy cô dồn lại quanh đầu gối còn tóc bung xổ ra. Vẻ căng thẳng
vơi bớt trong mắt và đôi môi cô cong lên thành một nụ cười.

“Rồi, quả thật chị mệt mỏi vì mang thai. Chị sẵn sàng ôm
thằng bé trên tay chứ không phải trong bụng nữa.”

Keeley bật cười. “Em nghe phụ nữ sắp sinh nói thế nhiều
rồi.”

Nàng cẩn thận để những thứ cần thiết lên bàn trang điểm
trong phòng rồi quay lại, ngồi xuống mép giường.

“Chị bắt đầu đau khi nào? Và có thường xuyên không?”

Mairin nhăn mặt ngước nhìn Ewan với vẻ có lỗi. “Từ sáng
nay, nhưng đau rồi hết.”

Ewan
cau mày thở hắt ra. “Nàng phải nói với ta ngay lúc bắt đầu thấy đau chứ.”

“Em
không muốn nằm trên giường suốt cả ngày,” Mairin lẩm bẩm.

“Lúc
nào thì cơn đau bắt đầu mạnh hơn và không ngớt?” Keeley vừa hỏi vừa vuốt ve tay
Mairin, ra sức dỗ dành xoa dịu cô.

“Trước
bữa ăn tối và kể từ đó chúng xuất hiện thường hơn.”

“Thật
khó nói chị sẽ chuyển dạ trong bao lâu,” Keeley nhổm dậy. “Đôi khi khá là
nhanh, nhưng cũng có những đứa trẻ quyết định tất cả phải chờ đợi.”

Mairin
cười. “Chị hi vọng sẽ là trường hợp đầu.”

Tiếng
cười của cô tắt ngúm và tiếng rên vuột khỏi môi. Cô gập người lên, bấu chặt
phần thân giữa, nét mặt in hằn nỗi đau đớn.

Ewan
cúi xuống ngay lập tức, hai tay lướt khắp người cô. “Mairin, nàng ổn chứ? Đau
quá ư?”

Sau
đó anh quay phắt sang Keeley. “Ta có thể làm gì?
Có cách nào để ta giúp cô ấy không?”

Keeley thấy rõ rằng nếu lãnh chúa cứ có mặt tại đây, anh
ta sẽ khiến mọi người luống cuống chẳng còn biết làm gì. Nàng vừa đặt tay lên
cánh tay Mairin vừa đứng lên, cất lời, “Em sẽ trở lại ngay.”

Nàng lao ra hành lang gặp Gannon. “Tôi cần anh đi gọi
Caelen hoặc Alaric. Nói họ đến đưa lãnh chúa xuống lầu. Cho ngài chút rượu hoặc
thứ gì đó giúp làm dịu tinh thần.”

Gannon cười ra tiếng. “Nói cách khác là không để ngài làm
phiền cô và phu nhân McCabe nữa chứ gì.”

Keeley mỉm cười. “Chính xác. Tôi sẽ gọi ngài ấy đến khi
tới lúc đứa trẻ chào đời.”

Gannon đi khỏi, Keeley vào với Mairin. Nàng chưa kịp ngồi
xuống thì Maddie và Christina đã hối hả trở lại với các thứ Keeley yêu cầu.
Mairin trông vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy họ và khuôn mặt bớt đi phần nào sự
căng thẳng.

“Theo những dấu hiệu này thì cô chưa sinh ngay đâu,”
Maddie nói với Mairin.

Mairin cau mày.

Ewan não nề nhìn quanh khắp lượt những người phụ nữ. Rõ
ràng anh bị giằng xé giữa việc muốn bỏ đi cho yên thân với việc ở lại làm chỗ
dựa cho vợ. Anh không cần đưa ra quyết định khó khăn đó nữa khi Caelen và
Alaric đến.

Một cuộc tranh luận ngắn diễn ra trước khi Mairin xua
Ewan đi, bảo anh để cô yên. Caelen và Alaric, mỗi người kéo một tay, lôi Ewan
ra khỏi phòng.

Ở ngưỡng cửa, Alaric dừng lại liếc về phía Keeley. Môi
chàng khẽ nhếch lên như mỉm cười và nàng đáp lại tương tự. Sau đó, ba anh em đi
khỏi. Gannon xuất hiện và cúi đầu về phía Mairin.

“Nếu phu nhân cần gì, tôi ở ngay ngoài cửa phòng.”

Mairin mỉm cười. “Cảm ơn anh, Gannon.” Sau đó khuôn mặt
cô lập tức nhăn nhó bởi cơn đau lại kéo đến và cô làu bàu một tràng trong lúc
Gannon vội vàng lùi ra.

“A, bây giờ tốt hơn rồi,” Maddie thốt lên cùng một nụ
cười nài lòng. “Nơi sinh nở không có chỗ cho đàn ông. Họ cứ như trẻ con khi
thấy phụ nữ đau đẻ.”

Christina cười khúc khích còn Mairin gật đầu đồng tình,

“Ewan muốn ở đây. Việc này quan trọng đối với anh ấy,”
Mairin nhẹ nhàng lên tiếng.

“Em đảm bảo lãnh chúa sẽ có mặt. Em đã nói Gannon bảo mọi
người không để lãnh chúa quá chén,” Keeley trêu chọc. “Nhưng chị còn lâu mới
sinh. Tốt nhất chị hãy thoải mái và càng ít căng thẳng càng tốt.”

Vài giờ trôi qua, những người phụ nữ nói chuyện rồi pha
trò với Mairin. Họ vỗ về cô trong cơn đau, lau trán cho cô và giúp cô thoải
mái.

“Chúa ơi, ở đây nóng quá,” Mairin phàn nàn khi Christina
lau mồ hôi trên trán cho cô lần thứ mười.

“Thực ra là khá lạnh đấy,” Maddie chỉ ra. “Em đâu muốn
cậu bé lạnh run khi ra khỏi sự ấm áp trong bụng mẹ phải không nào?”

“Em nghĩ đã đến lúc cởi váy cho chị và đỡ chị nằm xuống,”
Keeley nói. “Các cơn đau của chị đang dồn dập và em cần kiểm tra để đảm bảo đứa
trẻ nằm đúng tư thế.”

“Nếu thằng bé nằm không đúng thì sao?” Mairin lo lắng.

“Chị không cần lo đâu,” Keeley dỗ dành.

Cả ba người giúp Mairin cởi trang phục và nằm thoải mái
trên những tấm khăn sạch. Mairin mảnh khảnh nhưng hông nở nang khiến Keeley
thấy nhẹ nhõm nhiều. Nếu đứa bé không quá lớn, cô ấy sẽ không gặp khó khăn gì
trong việc sinh nở.

Nửa giờ sau, các cơn đau gần như liên tục và Keeley ngước
lên từ giữa hai chân Mairin. “Gọi lãnh chúa đi,” nàng nói khẽ. “Gần đến lúc
rồi.”

Christina mở to mắt. “Em sẽ đi,” cô buột miệng và ra khỏi
cửa trước khi Maddie hoặc Keeley kịp phản ứng.

Thậm chí chưa đến một phút sau, lãnh chúa ào vào phòng,
ánh mắt gắn chặt vào Mairin. Anh quỳ cạnh giường và nắm lây tay cô.

“Nàng ổn chứ, vợ yêu quý?” Giọng anh đầy âu lo. “Có đau quá
không?”

“Không,
không hề,” Mairin nghiến răng. “Đau muốn chết thôi!”

“Em
thấy đầu em bé rồi!” Keeley kêu lên. “Ở cơn đau kế tiếp, em muốn chị hít vào,
giữ hơi rồi rặn. Đừng rặn quá mạnh, chỉ cần rặn đều.”

Mairin
gật đầu và bấu tay Ewan mạnh hơn.

“Ôi!”
Mairin bắt đầu.

“Đúng
rồi, vậy đó,” Keeley cổ vũ.

Khi
Mairin thở ra và nằm bẹp xuống giường, Keeley ngước lên. “Giờ chị nghỉ đi và
chờ đến cơn đau tiếp theo. Chị cũng sẽ làm tương tự, cứ như thế.”

“Thật
không hiểu nổi,” Ewan lẩm bẩm. “Tại sao đứa bé chưa ra đây?”

Maddie
đảo mắt. “Đúng là đàn ông. Cứ xuất hiện là muốn mọi thứ đã xong.”

Những
phút tiếp theo, Mairin cùng Keeley bắt tay cùng nhau thực hiện việc này một
cách trơn tru. Mairin hít thở khi Keeley bảo và rặn theo chỉ dẫn. Đầu đứa bé ló
ra rồi rơi vào đôi tay chờ đợi của Keeley.

“Ra
rồi, Mairin!” Keeley phấn khởi. “Rặn thêm một lần nữa thôi là xong.”

Mairin
gập người lên và được Ewan đỡ, cô lấy hơi, ráng sức rặn, mắt nhắm nghiền tập
trung.

Cuối
cùng, đứa bé đã nằm gọn trong đôi tay của Keeley, toàn thân nhờn dính, ấm áp và
đầy sức sống.

“Một
bé gái!” Keeley reo lên. “Chị có con gái,
Mairin ơi!”

Lệ dâng đầy trong mắt Mairin, ngay cả mắt lãnh chúa cũng
ươn ướt khi nhìn xuống vợ.

“Một cô con gái,” giọng anh khàn khàn.

Keeley cắt dây rốn, băng cuống rốn rồi nhanh chóng làm
sạch cho đứa bé. Tiếng khóc nho nhỏ vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.

Cha mẹ đứa trẻ bị mê hoặc trước âm thanh đầu tiên đó. Họ
trố mắt nhìn Keeley cẩn thận quấn chiếc chăn ấm áp quanh đứa bé rồi đặt nó kề
vào bầu ngực của Mairin.

“Con
thật đẹp,” Ewan thì thầm. Anh hôn vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Mairin rồi vuốt
tóc vương trên mặt cô. “Đẹp như mẹ nó.”

Mairin
nhẹ nâng con lên ngực, dỗ dành cho đến khi đứa trẻ sơ sinh yếu ớt ngậm vú mẹ và
bắt đầu bú.

Mắt
Keeley cay xè khi thấy tình cảm dạt dào trong ánh nhìn cùa Ewan. Anh ôm cả vợ
và con gái trong vòng tay khi đứa bé đang nút dòng sữa mẹ ngọt lành. Cả người cha
lẫn người mẹ đều không thể rời mắt khỏi cô con gái bé bỏng của mình.

"Em
làm tốt lắm,” Maddie vừa thì thầm vừa ôm lấy Keeley. “Chị chưa từng thấy ca
sinh nở nào diễn ra trôi chảy đến vậy.”

Keeley
mỉm cười rồi ra hiệu bảo Maddie phụ gom những tấm khăn dính máu. Họ lặng lẽ
làm, không muốn quấy rầy giây phút hạnh phúc ngọt ngào của vợ chồng lãnh chúa.

Họ
nhẹ nhàng đi về phía cửa thì bất ngờ lãnh chúa quay lại và đứng lên. Anh thu
hẹp khoảng cách với Keeley, đến trước mặt nàng, đôi mắt bừng sáng sự nhẹ nhõm và
vui sướng.

“Cảm
ơn cô, Keeley. Mairin là tất cả mọi thứ đối với ta. Ta không thể chịu nổi việc
mất cô ấy hay đứa con. Ta mãi mãi mang ơn cô và đây là một món nợ ta không mong
trả hết.”

Keeley
mỉm cười. “Lát nữa tôi sẽ trở lại kiểm tra tình hình nhé.”

Ewan
gật đầu rồi nhanh chóng trở lại giường với vợ con. Khi Keeley cùng Maddie ra
hành lang, Caelen, Alaric và Gannon đều bật người ra khỏi bức tường.

“Xong
chưa?” Caelen hỏi.

Keeley
gật đầu. “Lãnh chúa có con gái.”

Alaric
mỉm cười. “Một bé gái. Thế là chuẩn rồi. Con bé sẽ như mẹ nó, khiến đầu óc anh
ấy quay cuồng cho xem.”

Gannon
cười. “Chưa kể đến tất cả chúng ta,”

“Còn Mairin? Chị ấy ổn cả chứ?” Caelen hỏi.

Keeley
nhướng mày. “Ổ, Caelen, tôi nghĩ nói cho cùng thì anh cũng có trái tim đấy.
Vâng, Mairin khỏe. Ewan đang ở cùng vợ con và tôi nghĩ nên cho họ chút riêng
tư.”

Caelen
cau mày, làu bàu gì đó không rõ, nhưng Keeley có thể thấy sự nhẹ nhõm trong mắt
anh ta.

“Xin
thứ lỗi, chúng tôi phải xuống dưới lầu để dọn dẹp các thứ và quả thật tôi muốn
chút không khí trong lành,” Keeley cất lời.

Không
đợi ai phản ứng, nàng đi ngang qua ba người đàn ông, bước xuống cầu thang,
Maddie theo gót nàng.

“Đưa
chị mớ khăn,” Maddie lên tiếng khi họ bước vào đại sảnh. “Đi hít thở khí trời
đi. Em đã có một buổi tối vất vả rồi.”

Keeley
không cãi lại và hướng ra sân, háo hức cảm nhận cái lạnh thấm vào hai gò má.
Nàng nhắm mắt ngay khi giá rét thốc vào người. Kiệt sức, nàng sụp xuống bậc tam
cấp. Nàng rất lo sợ khi đỡ đẻ. Có rất nhiều phụ nữ đã chết trong khi sinh con
và Keeley quyết không để điều đó xảy ra với Mairin. Nhưng nàng không cần phải
lo lắng. Đây là một trong những ca sinh nở dễ dàng nhất mà nàng từng đỡ. Tuy
nhiên, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng vẫn mãnh liệt đến mức đầu gối nàng trở nên
yếu ớt.

Thế
là nàng ngồi đó hít sâu, ổn định nhịp thở.

“Keeley,
nàng ổn chứ?”

Nàng
quay lại thấy Alaric đứng trong bóng tối. Nhịp tim đập nhanh hơn khi nàng say
sưa nhìn ngắm dáng hình chàng. Thật buồn cười bởi nàng gặp chàng cách đây có
lâu gì cho cam, thế mà nàng vẫn đắm chìm vào chàng như cây khô được đón cơn mưa
rào.

“Vâng,
em ổn,” nàng thì thầm.

Chàng
tiến một bước về trước nhưng dừng lại cách nàng một khoảng đáng kể. “Keeley,
ta...”

Nàng
đứng dậy, xốn xang trước sự băn khoăn trong giọng nói của chàng. Nàng đến gần
đặt một ngón tay lên môi chàng. “Đừng, đừng nói,” nàng khẽ khàng. “Em luôn biết
số phận của chàng và của em. Chàng thuộc dòng dõi cao quý. Đừng hối tiếc gì cả.
Chàng sẽ trở nên vĩ đại, Alaric. Chàng sẽ là một lãnh chúa tuyệt vời. Em tự hào
được nói rằng chàng là của em dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.”

Tay
chàng chạm vào má nàng rồi chầm chậm cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi
nàng. Vô cùng ngọt ngào và chóng vánh. Chỉ thoáng chốc nhưng nàng cảm nhận nó
khắc sâu vào tâm khảm.

“Nàng
cũng rất tuyệt vời, Keeley McCabe,” chàng thì thầm. “Gia tộc của ta tốt hơn khi
có nàng.”

Nàng
nghiêng người theo nụ hôn của chàng đến khi trán hai người chạm nhau, rồi nhắm
mắt lại, thưởng thức sự tiếp xúc ngọt ngào. Hít thở, nàng để chàng cuốn bay mọi
mệt mỏi và đau buồn.

Sau
đó, Keeley rời chàng ra và cố che đậy nỗi đau trong tim, làm mình trở nên cứng
rắn. “Em phải đi đây. Em phải đến xem tình hình Mairin và đứa bé mới sinh.”

Alaric
vuốt sợi tóc vương trên má nàng rồi lòng bàn tay chàng ôm ấp một bên mặt nàng.
“Ta yêu nàng. Hãy luôn nhớ như thế.”

Nàng
đặt tay lên tay chàng, mỉm cười một cách đau đớn. “Vâng, em sẽ nhớ.”

Từ
từ chàng lùi ra để nàng lướt qua, trở vào trong tháp. Nàng không ngoái lại
nhưng cảm thấy hai bên má ướt đầm trước khi bắt đầu cất bước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3