Loạn Thế Anh Hùng (Tập 3) - Chương 04 - Phần 01

CHƯƠNG 4

BÍCH QUAN

Cũng là đêm, gió
sông rầu rĩ, phủ lấy một doanh trại ở ngoài thành Kim Lăng cách thành Thạch Đầu
không quá tám, chín dặm.

Chỗ này có một
cánh quân nho nhỏ chưa đủ ba trăm người. Cánh quân này không thuộc về các thế
lực ven sông. Chỉ e rất ít người biết được, nó cũng là một cánh quân tinh nhuệ
mà Viên lão đại bố trí nơi hẻm núi sóng xiết bên dòng Trường Giang. Đội ngũ này
tuy nhân số ít nhưng lại rất quan trọng trong việc bình định cục diện Tô Nam.

Trong Viên môn
vốn không chỉ có Trường Xa.

Trong doanh giờ
này là một mảnh yên ắng.

Ngoài doanh, lúc
này có một bóng hình cao lớn đang đứng. Người này tuổi độ ba mốt, ba hai, trán
rộng, y phục sang trọng. Vóc dáng hắn rất cao, vai rộng lưng thẳng, trên mặt có
nét cao quý không sao che giấu nổi - Hắn chính là Hoa Trụ, tề danh cùng Hồ Bất
Cô trong Viên môn: “Hai xe tung hoành, bảy mã liên hoàn, bên trái tướng ngự,
bên phải sĩ điều”, người đời gọi là Hữu sĩ.

Bấy giờ hắn đang
nhìn con sông cuồn cuộn dưới vầng mây phủ trăng, đứng lẳng lặng.

Không biết vì
sao, đêm nay lòng hắn luôn mang nỗi bất an khó tả. Gió sông dần rít, thổi lay
tay áo rộng rãi của hắn, hắn đang nghĩ: Viên lão đại đang gặp Lý Tiệp của Tả
Kim Ngô vệ, với võ công mưu lược của lão đại hẳn sẽ không có việc gì. Vậy điều
gì khiến hắn bất an đây? Là thế cục bên thành Thạch Đầu sao?

Đêm nay Viên lão
đại bày ba lớp phục kích, nhất định muốn truy sát Lạc Hàn, chỉ để mình hắn ở
lại trấn thủ ghềnh hoang.

Kể ra, hắn là kẻ
chí cao ưa ẩn dật, tuy chưa gặp mặt Lạc Hàn lần nào nhưng lại thầm cảm thấy đôi
bên rất hợp nhau. Có điều, giết Lạc Hàn đã thành đại kế của Viên môn, hắn cũng
chẳng làm sao cản được.

Bãi hoang này có
tên gọi là ghềnh Hổ Đầu. Lúc nước nông, đầu ghềnh có thế lùa vào trong lòng
sông, hình như đầu hổ. Hiện Hoa Trụ đang đứng trong miệng con hổ đó.

Hoa Trụ nhớ mình
cũng từng hỏi Viên lão đại: “Nếu cả ba lớp phục kích đều không có hiệu quả thì
sao?”

Hắn tính toán
cực kín kẽ, tuy biết gần như không có khả năng - cho dù Lạc Hàn tài cao kiếm
sắc, chống cự được công kích mật phục của Hồ Bất Cô, chạy thoát khỏi vây công
của Trường Xa nhưng trong tình huống người mang thương tích thì khó mà trốn nổi
hợp kích của Cửu đại quỷ trên Long Hổ sơn. Có điều, Hoa Trụ hắn thân là mưu sĩ
không thể không truy hỏi một chút cái “một phần vạn” kia.

Viên lão đại
nói: “Vậy chỉ còn ta tự mình ra tay, quyết chiến một trận với hắn thôi.”

Đã gần mười năm
Viên Thần Long chưa tự mình ra tay rồi - Người của Viên môn lúc nhàn nhã chuyện
phiếm đều không khỏi mong đợi có một ngày được thấy Viên Thần Long tự mình động
thủ. Có điều, đôi lúc uy nhiếp tạo thành lúc chưa xuất thủ còn mạnh hơn khi đã
xuất thủ. Đang suy nghĩ như vậy, bỗng phía thành Thạch Đầu vút lên một mũi tên
hiệu, màu khói lam, tuy cách xa trong màn đêm nhưng vẫn rất bắt mắt. Hoa Trụ cả
kinh, trong lòng dậy lên mối bi thương vô hạn: Đó là dấu hiệu mật của Viên môn,
Thạch Nhiên đã gặp nạn.

Mũi pháo hoa đó
rất chói lọi. Trong Viên môn, màu xanh là đại diện cho Thạch Nhiên. Trong lòng
Hoa Trụ quặn đau, hắn biết Thạch Nhiên hẳn đã bị hại…

Pháo hoa đó chỉ
khi nào có nhân vật quan trọng trong Viên môn gặp nạn mới được phóng.

Đó là một loại
buồn đau và tưởng niệm.

Hoa Trụ chẳng
thèm nghĩ ngợi, lập tức gọi một tiếng, trong doanh vốn có người trực đêm, đáp
tiếng xuất hiện. Hắn gọi lại, căn dặn mấy câu rồi đi tới chuồng ngựa, dắt ra
một con khoái mã, lật người nhảy lên rồi phi về hướng thành Thạch Đầu.

Gã binh sĩ nọ
hỏi với từ đằng sau hắn: “Công tử, ngài không mang theo người cùng đi cứu viện
sao?”

Trong gió, Hoa
Trụ nói lớn: “Trường Xa báo nguy, nhất định chẳng phải vì sức của mình Lạc Hàn,
kẻ nhúng tay vào hẳn là Văn phủ, sợ là cũng không chỉ có mình chúng. Đem theo
người chỉ e cũng sẽ rơi vào toan tính của chúng. Huống chi lỡ bọn chúng điều cả
nhân mã trong quân tới, cho nên trước hết ngươi hãy truyền dặn toàn doanh cảnh
giới. Nếu không, ghềnh Hổ Đầu mà mất, chúng ta càng chẳng còn đất lui về phòng
thủ.”

Hoa Trụ thúc
ngựa phi men sông, ngựa hắn cưỡi là khoái mã, thêm vào thuật cưỡi ngựa tài ba,
lộ trình tám, chín dặm đối với hắn chỉ chớp mắt là tới. Chính lúc hắn sắp tới
thành Thạch Đầu, khi đang quành ở một khúc ngoặt, phóng bên bờ Tần Hoài, giữa
dòng Tần Hoài chợt có một con thuyền nhỏ trôi ra, cùng hắn ngược dòng đi lên.
Ngựa của hắn phi cực nhanh, mà người chèo thuyền nọ sức tay cực mạnh, chèo
thuyền giữa sông mà tạm thời không hề chậm hơn hắn phi ngựa. Chỉ nghe trong
thuyền có tiếng ca của một ông lão: “Ngư
ông đêm nghỉ vách núi tây, Vo nước sông trong đun củi trúc, Trăng lên sương
tạnh người chẳng thấy, Núi biếc sông trong chèo vang khúc…

Lời ca văng vẳng,
hòa với ánh trăng tiếng nước càng tăng phần bi thương. Hoa Trụ cả kinh - Triệu
Vô Cực! Lão già trên thuyền đã cất tiếng: “Hoa công tử, vội vã đêm trăng là vì
chuyện gì? Thành Thạch Đầu phong vân tụ hội, công tử chắc là muốn qua sông? Lão
hủ xin đưa ngài một chuyến được chăng?”

Lúc này Hoa Trụ
đã chạy tới dải đất bằng đối diện thành Thạch Đầu, chỉ thấy trong khu rừng phía
xa ẩn chứa sát phạt, còn trên khu ruộng trống Lạc Hàn đang ngồi ca hát. Hắn
nhìn bờ đối diện, trên sườn núi có ánh đuốc cháy rực, lờ mờ thấy được bóng hình
Tiêu Như đang ngồi trên nóc lán cỏ. Chỉ có thành Thạch Đầu lẳng lặng chìm vào
một mảnh tĩnh lặng, bức tường đen đen dường như đang kể vô số câu chuyện hưng
suy thuở cũ. Hoa Trụ dừng ngựa, nhướng mày. Triệu Vô Cực chèo một khỏa thuyền
đã vào tới bờ. Chỉ nghe lão cười, nói: “Tiểu lão nhi mong mỏi được cùng Hoa
huynh trò chuyện đã lâu, đêm nay được gặp thật may mắn lắm. Tới đây, tới đây,
lão đưa ngài qua sông.”

Hoa Trụ nghiêm
sắc mặt, tới cả việc hắn chạy tới đối phương cũng đã tính sẵn, xem ra đêm nay
quả nhiên là cục diện nguy hiểm.

Trên đầu thành
Thạch Đầu, Triệu Vô Lượng tóc trắng phất phơ, nhìn con thuyền đang qua sông Tần
Hoài, lẩm bẩm: “Tới rồi.”

Triệu Húc ngạc
nghiên.

Triệu Vô Lượng
cầm thanh đoản côn dựng cạnh gối cháu mình, trịnh trọng đặt vào tay hắn, trầm
giọng nói: “Húc Nhi, từ khi con học nghệ thành tài tới nay vẫn chưa từng chính
diện đấu một trận với cao thủ. Cầm côn cho vững vào, đêm nay kẻ tới chính là
người tề danh với Hồ Bất Cô, dựa vào kiếm pháp mà lừng danh thế gian, Viên môn
Hoa Trụ. Công lực của Hồ Bất Cô con từng thấy rồi, một lúc nữa Hoa Trụ sẽ tới.
Ngón Thanh sơn nhất phát thị Trung Nguyên trong Nhất phát kiếm pháp của hắn, hà
hà, tới hạng cường hoành như Viên lão đại cũng phải công nhận là độc bộ giang
hồ. Tới lúc ấy, chỉ sợ đại thúc gia cũng sẽ có chỗ không chiếu cố tới con được,
tự con phải để tâm.”

Triệu Húc tựa
như không hề ngờ tới hóa ra đêm nay đại thúc gia cũng chẳng phải chỉ ở bên cạnh
mà xem không, cuối cùng cũng phải xuất thủ. Hắn một tay nắm côn, trong lòng
dâng lên mối hưng phấn khó hiểu.

Lạc Hàn ngồi
lặng thinh trong khu ruộng. Tay trái hắn bị thương, chân phải chỗ gần háng cũng
trúng một mũi tên của Trường Xa, xương sườn có một khúc gần như đã gãy, hắn bèn
băng bó lại từng thứ một. Nhưng thật ra mấy vết thương này hắn đều không coi
vào đâu, thứ thật sự khiến hắn hít thở không thông, chỗ ngực bụng cực kỳ nôn
nao khó tả chính là do trúng một cú phất ống tay áo của Hồ Bất Cô lúc ở dưới
thành Thạch Đầu - hà hà - Ngô đạo bất cô, Ngô đạo bất cô… Thất phu chân khí của
Hồ Bất Cô quả nhiên không phải hạng xoàng. Chỗ tấm tức nằm trong phổi hắn, trên
dưới lồng ngực, chỉ cần đề khí là sẽ khó chịu vạn phần.

Hắn hít một hơi
dài, thế cục đêm nay vốn không phải là hắn muốn một mình đối đầu. Viên môn quá
mạnh, hắn chỉ có một người một kiếm, bất kể thế nào cũng khó bề địch lại số
đông cường thủ, chiến xa sắc bén của Viên môn. Nhưng nếu hắn không tới, người
nọ ở Hoài Thượng sẽ ra sao?

Cặp mắt hắn nhìn
vào màn đêm tối tăm này, phía tây bắc, nơi cực kỳ xa xôi phía tây bắc chính là
quê nhà của hắn. Đó cũng là một vùng hoang dã, nơi sự vắng vẻ yên bình tồn tại
song song với sát cơ. Nhưng ở đó, dù thế nào đi nữa, vẫn không có những toan
tính giữa người với người thâm hiểm và phức tạp nhường này. Ví như hạng gian
ngoan cùng cực như đám Văn phủ, hay kẻ tựa bậc ẩn cư nơi hoang vắng như Tông
thất nhị lão. Hắn bật cười, Văn phủ muốn tranh thủ cái lợi của ngư ông, làm gì
có chuyện dễ dàng thế! Dù nói thế nào thì hắn cũng đã lôi bọn họ vào sát cuộc
này.

Ở một nơi không
tính là quá xa xôi phía tây bắc, cũng là đêm, còn một đôi mắt khác. Nghĩ tới
đôi mắt ấy, cõi lòng Lạc Hàn liền cô quạnh. Nếu chẳng phải Viên lão đại thế ép
Hoài Thượng, hắn vốn định hộ tống tiêu ngân qua sông xong liền rời đi, nhưng,
đã vào trong cuộc thì dù có là kẻ độc hành như hắn cũng thoát nổi chăng? Đã
vướng phiền não chốn trần ai thì đó là dây dưa muôn vàn. Rất nhiều việc trốn
không nổi, thoát không xong.

Kiếm của hắn đặt
ngang đùi, được ống tay áo che phủ hoàn toàn, trong tay hắn đang nghịch một cái
chén nho nhỏ bằng ngọc thạch. Cái chén nhỏ nằm trong những ngón tay hơi nâu của
hắn được hắn nhẹ nhàng mân mê vờn lật, tựa như đang cực kỳ mệt mỏi nắm lấy tay
một người bằng hữu. Có lẽ, cái ta có thể giúp huynh chỉ là một thanh kiếm cô
tịch này thôi. Ruộng đồng không người, nước sông chảy mãi, hắn nhớ tới ánh mắt
âm ấm, lành lạnh, nhàn nhạt nhưng hữu tình, nhìn cõi thế gian này như trống
rỗng của một người bằng hữu, có điều, sự hỗn loạn nơi nhân thế là thứ ta chỉ
cần cố hết sức là có thể vỗ yên được sao? - Mà vì sao huynh vẫn quyết ý vùi
mình tại Hoài Thượng, không chịu buông bỏ mấy thứ ấy đi?

Cõi đời này rối
rắm muôn vàn, móc ngoặc khó đoán, dù huynh tự phụ tài hoa nhưng liệu có duy trì
nổi việc dốc hết sức mình vào đó không?

Hắn đang đợi lớp
phục kích thứ ba của Viên lão đại. Hắn biết Viên Thần Long đã ra tay thì không
chỉ có thế. Dựa vào tính cách ác liệt, ngang ngược của hắn, đoán chừng một khi
động thủ tuyệt đối không chịu dễ dàng bỏ qua cho mình.

Bầu trời dường
như tối thêm, có một bóng đen to lớn nào đó đã che đi vầng trăng khuyết vừa lộ
khỏi tầng mây. Khóe mắt Lạc Hàn giật một cái: Ưng vồ dằng dặc, cú múa ba phen?

Hôm trước Đỗ
Hoài Sơn cũng từng kêu lên câu này. Trong gió bấc căm căm, bỗng dưng có âm
thanh lạ rạch trời truyền tới, giống tiếng dơi lượn bầu không. Lạc Hàn ngước
mắt - Cửu đại quỷ - Cửu đại quỷ trên Long Hổ sơn. Hắn sớm nên nghĩ tới, giờ
phút này lực lượng Viên lão đại có thể sử dụng để phát động lượt công kích thứ
ba hẳn chính là Cửu đại quỷ của Long Hổ sơn mà hắn từng đả thương trên sông
nước Đồng Lăng.

Long Hổ sơn nằm
ở Giang Tây, là một phái thuộc Thiên Sư đạo, Trương Thiên Sư các đời, đã trải
nhiều triều, triều nào cũng được nhận sắc phong, thanh danh trăm đời thậm chí
còn hưng thịnh hơn Khổng môn ở Khúc Phụ. Trương Thiên Sư trên núi cùng Văn
Chiêu Công của Văn phủ và Lỗ Bố Thí của An Huy đều là bậc tông sư cự phách danh
tiếng cực thịnh trong võ lâm, dù là kẻ ít giao tiếp như Lạc Hàn cũng không thể
không nghe tới tên tuổi họ, không dám xem thường họ.

Có tổng cộng bảy
người đang tới, khinh công của họ đều được truyền thụ đặc biệt, hiệu xưng “Ưng
vồ dằng dặc, cú múa ba phen”, dùng sức áo choàng chao liệng giữa tầng không như
có đôi cánh vậy. Bên sông nước Đồng Lăng, Lạc Hàn từng một phen chứng kiến, hôm
đó hắn thắng không dễ dàng gì. Huống chi hôm nay hắn mới bị thương, huống chi
lần này đối phương có những bảy người.

Bảy bóng người
bồng bềnh bay tới - liệng cao bốn kẻ, lượn thấp có ba, trong đó không có Hình
lão thất bị Lạc Hàn chặt mất một tay lúc trước. Xem thân pháp bọn họ tựa như
lừng lẫy giang hồ, dùng ngón khinh công độc bộ võ lâm, Cửu quỷ Hình Tiêu đứng
cuối cùng cũng không tới. Lạc Hàn cụp mắt nhìn kiếm, chỉ nghe một giọng lạo xạo
vang lên: “Sao rồi, kẻ từng dựa vào thuật Cửu huyễn hư hồ nức tiếng một thời
như Lạc huynh chân trúng tên liền đứng cũng không nổi sao?”

Vết thương do
tên bắn của Lạc Hàn vốn đã đắp thuốc, tuy hắn đã nặn máu băng lại nhưng vẫn tê
bại khó cử động, không ngờ đối phương vừa mới đến đã nhìn ra được.

Kẻ lên tiếng
chính là Đại quỷ Hình Phong từng một lần gặp mặt, chỉ nghe hắn nhỏ giọng nói:
“Nếu Hồ kiếm đã thành tọa kiếm, nhị đệ, tứ đệ, hai người thật không khỏi tiếc
nuối rồi.”

Hắn gọi mỗi “nhị
đệ”, “tứ đệ” là vì trong Cửu đại quỷ, võ nghệ của Nhị quỷ Hình Thiên và Tứ quỷ
Hình Dung là vượt trội hơn số khác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3