Loạn Thế Anh Hùng (Tập 2) - Chương 04 - Phần 02
Nhưng kết quả lại vượt quá xa dự liệu của lão - uy lực của trận này đương nhiên nằm ở người bố trận. Trận này không được lưu truyền trên đời, lão cũng là vì xuất thân hoàng thất, lại để chí với nghiệp võ nên mới biết đến. Thuở ấu thơ, lão ở Lang Nha các trong Đại nội, tìm được mật đồ của trận này, cực kỳ có hứng thú, bèn sao chép một bản. Sau loạn Tĩnh Khang, lão sống ở ven Trường Giang lâu ngày, nghĩ lại chuyện nghe được thuở nhỏ mới để ý tìm tòi. Sau mười năm vắt kiệt tâm trí mới có được tâm đắc trong chỗ then chốt của việc vận hành trận. Hồ kiếm của Lạc Hàn tuy sắc nhưng không tin hắn đối phó nổi ba năm tận sức bài bố của bậc đại tông sư như Quy Hữu Tông. Nay lại có thêm bản thân là cao thủ tinh thông Dịch Vĩ, Lạc Thư tọa trấn Loạn thạch đồ nơi Đại Thành Pha này. Tương truyền năm xưa sau khi bày trận xong, Quy Hữu Tông cũng cực kỳ hưng phấn, khắc trên một tảng đá lớn rằng: “Trời đất là lò hề, tạo hóa là thợ, âm dương là than hề, vạn vật là đồng”, cái sự đắc ý trong lòng có thể thấy ở đây, ngắn ngủi mấy lời khắc của lão, muốn luyện chính là hồn vía cao thủ trong thiên hạ.
Tảng đá nọ hiện nằm chính giữa trận, cách chỗ Lạc Hàn đứng chưa đầy ba thước, Lạc Hàn đang đứng đó, khoanh tay trầm tư. Triệu Vô Cực nghĩ: Mình cố nhiên không bì được Quy Hữu Tông, nhưng Lạc Hàn kia tất cũng không bằng hai mươi chín vị cao thủ tiền triều nọ. Chỉ nghe Lạc Hàn hắng giọng đọc: “Trời đất là lò hề? Tạo hóa là thợ? Âm dương là than hề? Vạn vật là đồng?”
Cùng một câu mà từ miệng hắn đọc ra lại thành khác. Kết từng câu không còn là lời đoan chắc mà là nghi vấn, hoặc có thể nói là chất vấn! Chỉ nghe hắn nói: “Hắc hắc, ta không phục! Lão là hậu nhân Triệu gia, quả nhiên có cái tính thối coi vạn vật trong thiên hạ là chó rơm của hoàng đế lão nhi. Có điều, vạn vật trong thiên hạ, lão nói luyện là luyện được chắc? Cho dù lão là lò lớn giữa thiên địa, tới mà luyện ta, cái thứ sống nơi hoang dã, ở nơi man di, chẳng vàng chẳng đồng, chẳng tên gọi, chẳng có gì này đi!”
Nói rồi, chỉ thấy trong tăm tối lóe lên một tia sáng lạnh. Kiếm quang đó xao động, sóng sánh tựa sóng nước nhuốm sáng, trong bóng tối toát lên một thứ long lanh làm say lòng người. Chỉ thấy trên Đại Thạch Pha, phong vân bỗng nổi, Lạc Hàn đã chộp đúng chỗ cốt yếu, xông tới hướng đông. Hắn vừa động thân, Triệu Vô Cực đã cảm thấy không ổn, lập tức phóng tới. Vị trí lão ngồi tựa như đi đâu cũng tiện, bởi thế tuy lão động sau mà vẫn kịp tới chắn trước mặt Lạc Hàn. Chỉ thấy lão từ trên không trung khuất côn đánh tới, côn của lão vốn dài, là cây Tề mi của Thái tổ, một kích đánh từ trên không này, cộng thêm uy thế của thạch trận, quả thật chẳng phải trò đùa. Lạc Hàn lại càng không chịu thua người khác về khí thế, dám dùng đoản kiếm hai thước ngạnh tiếp cây Tề mi côn của Triệu Vô Cực đập xuống!
Chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm côn giao nhau, tiếng tuy không to nhưng hoa lửa tung tóe. Lạc Hàn không hoàn toàn đỡ cứng, đoản kiếm đã thuận thân côn mà lên, gọt thẳng tới mu bàn tay Triệu Vô Cực. Tay trái Triệu Vô Cực lập tức buông ra, dùng tay phải nắm chặt một đoạn khác trên thân côn, đầu côn nhắm thẳng tới lồng ngực Lạc Hàn. Lạc Hàn giả bộ đưa tay muốn tóm đầu côn, đoản kiếm lại khua tới cổ họng Triệu Vô Cực; Triệu Vô Cực rụt đầu, mảnh vải bó trên búi tóc bị mũi kiếm của Lạc Hàn lia qua, đứt tung, đầu tóc lão lập tức xõa tung. Lão không hoảng, mượn cơ hội, tay trái lại kéo đầu côn, hai tay bẻ lại, cây côn liền cong thành hình cung, chiêu này dưới đáy Trường Giang lão từng dùng, chẳng qua một thức khi ấy là Tiễn xạ thiên lang, lúc này thì là một thức Hỗn độn côn, sau đó lão buông tay, đầu côn mang theo một luồng khí lưu bật thẳng đi. Lạc Hàn sức yếu, không ngăn được sức bật một côn này của lão, bèn vươn tay dùng mũi kiếm điểm tới đầu côn của lão, tuy tránh thoát nhưng người đã bay lùi ngược vào trận. Triệu Vô Cực tóc dài tung tán, dịch chuyển lại khối đá ban nãy lộ ra chút kẽ hở khiến Lạc Hàn suýt nữa thoát ra được rồi mới chống côn ngẩng lên, dưới ánh sao mờ mờ, những nếp nhăn trên mặt lão khắc sâu. Gã thiếu niên này rốt cuộc là người gì thế? Chỉ cần có chút kẽ hở, hắn dường như có thể nhân cơ hội len tựa thủy ngân mà thoát ra, nếu không nhờ Loạn thạch đồ này, thật không biết trong thiên hạ còn có thứ gì có thể vây khốn được hắn! Lão đã tận hết sức lực, hơn hai ngày nay đã phát huy hơn cả lĩnh ngộ ngày thường của lão đối với Phá trận đồ. Nhưng võ công của Lạc Hàn hoàn toàn không theo lẽ thường, không tuân đạo lý, ba ngày nay tuy cầm chân được hắn nhưng mỗi một kích của Lạc Hàn đều nhắm vào chỗ Triệu Vô Cực đã suy đi ngẫm lại, khó khăn tính toán, có vài lần đã dọa cho Triệu Vô Cực toát mồ hôi lạnh, vả lại trong đó tựa hồ còn bao hàm không ít tinh nghĩa võ học, đáng tiếc, Triệu Vô Cực đã không rảnh mà tham ngộ. Nếu không phải toàn đại thạch trận này quả thực rộng lớn, thường có những diệu dụng mà Triệu Vô Cực chưa từng dự kiến thì nếu chỉ dựa vào lý giải ngày trước của lão, sợ rằng sớm đã bị Lạc Hàn xông thoát khỏi trận rồi. Từ lúc vây khốn tới nay, chỉ có mỗi nửa ngày đầu là Triệu Vô Cực có thể có chút nhàn nhã, uống vài ngụm rượu bản thân đem tới, hơn hai ngày còn lại, lão còn chưa được ăn một miếng nào. Cho tới giờ này, lão đã không biết là mình dùng thạch trận vây khốn Lạc Hàn hay là Lạc Hàn dùng trận này vây khốn mình đây?
Lúc này, trong đầu Triệu Vô Cực không khỏi nhớ tới bức Âm dương ngư trong Thái Cực đồ hồi nhỏ lão từng xem.
Hai con cá bám đuôi nhau, con nào âm, con nào dương? Trong phần Vĩ của sách Dịch nói: “Phản Thiệt hữu thanh, ninh nhân tại trắc[49]”, tình cảnh này, bản thân cùng Lạc Hàn chẳng phải giống như câu Phản Thiệt hữu thanh kia sao? Càng giống hai con cá âm dương, là âm tới từ dương hay là dương ôm ấp âm? Là lật ngược hữu đến vô? Hay là toàn bộ lấy vô làm hữu? Triệu Vô Cực tóc bạc tiêu điều, nghĩ ngợi chỗ này.
Sách Dịch có câu: “Cửu tam: Vô bình bất bi, vô vãng bất phụ; gian trinh vô cữu, vật tuất kỳ phu, vu thực hữu phúc.[50]” Tượng của hào quẻ rằng: “Vô vãng bất phục, thiên địa tế dã[51].” Kẻ vây người không phải vây luôn chính mình sao?
[49] Phản Thiệt là tên một loài chim, lưỡi có thể lật đi lật lại, còn có tên gọi khác là Bách Thiệt. Lời trên vốn thuộc phần Thời huấn giải sách Dật Chu thư, Nho gia xưa có thuyết thiên nhân cảm ứng, tức là giữa trời và người, mà đại diện là Thiên tử, có cảm ứng qua lại với nhau, con người làm việc phải lẽ thì trời thuận hòa, lời này cũng nằm trong ý ấy. Ở đây nói về hiện tượng trong tiết Mang Chủng thuộc 24 tiết khí, trong tiết này chim Phản Thiệt không cất tiếng, chim Phản Thiệt mà cất tiếng tức là có kẻ gian nịnh bên cạnh bậc quân vương.
[50] Đây là lời trong quẻ Thái sách Dịch, đại ý là: Hào Cửu tam: Không chỗ phẳng nào mà không có lồi lõm, không có chuyện đi không trở lại; gặp gian nan phải bền lòng thì sẽ không sai sót, chớ lo âu cái sự mong cầu, thế ắt sẽ có phúc việc ăn hưởng.
[51] Đây là phần Tượng của hào Cửu tam quẻ Thái tức là: “Chẳng có chuyện đi không trở lại, trời đất giao tiếp nhau vậy.” Đại ý nói về cái lẽ dương lên, âm xuống trong quẻ Dịch.
Triệu Vô Cực trầm ngâm suy tư ở chỗ này, Cảnh Thương Hoài thì lại đang nghĩ về vài chuyện khác. Hắn không dây dưa tới Dịch lý nhưng đang nghĩ tới một vài việc trên đời. Thái tổ, Thái tông và Quy Hữu Tông đều là bậc hào hùng một thời, nhưng hành vi xóa bỏ hết chiến binh trong thiên hạ để được yên ổn, đoạt sạch quyền của muôn dân để được vững bền, thật sự là đúng sao?
Hắn nghĩ tới chuyện từ khi khai quốc, lập triều Tống tới nay, loạn bên trong không ngừng, họa từ ngoài không dứt. Cứ nói nước thiếu rường cột, nơi thôn dã chẳng có nhân tài, nhưng cho dù có đi nữa mà cứ như buổi đầu triều Tống, hoàng thất nhà Tống tự bỏ đi thế nước, trong triều đình thì xóa hết binh quyền, nơi giang hồ thì nhốt sạch hào kiệt - xóa hết chiến binh trong thiên hạ để cầu không động đao binh, ngu hóa hết muôn dân trong thiên hạ để cầu không có nổi loạn. Từ đó thiên hạ như bị phế - lấy đó để đổi lấy thái bình, có thể lâu dài nổi sao? Đấy là thái bình thật sự sao?
Hắn nhìn vào trong trận, chỉ thấy bên trong đá lớn như sao giăng cờ bày, kỳ diệu như quỷ thần, Lạc Hàn đang đứng trong đó, thân hình ngay thẳng. Thiếu niên này lúc thường trông uể oải nhưng mỗi khi gặp nguy khốn lại thể hiện sự sắc bén. Đại Thạch Pha khí tượng muôn vàn nhưng không che khuất nổi khí thế của hắn. Hắn đang trầm tư nhưng trên tay, trên vai, trên kiếm, trên mi mày đều có một luồng khí thế đặc biệt mà trận đồ cự thạch này cũng không vây khốn nổi! Hắn đứng đấy phải vài khắc, trên trời, sao mai đã lên, đã được nửa canh giờ, Lạc Hàn bỗng hô lên: “Triệu Vô Cực, ta hiểu rồi, ta sẽ phá trận pháp của lão vào khắc đầu của giờ Mão, trước ánh ban mai buổi sớm!”
Giờ Dần ba khắc, từ xa bỗng văng vẳng vọng lại tiếng gà gáy. Triệu Vô Cực chợt lại động thân, lão định trước khi giờ Dần qua hết, khí dương bắt đầu tỏa lập tức biến trận. Chỉ thấy bước chân lão vội vàng, xoay tới xoay lui trong thạch trận. Thoáng cái, lão đã lại dịch chuyển mười mấy khối đá lớn, sau đó ngẩng đầu trông sắc trời, tựa như đã rất cấp bách, lại càng mau tay. Cảnh Thương Hoài thấy biến hóa lần này của lão lại càng tinh vi. Mới rồi, Triệu Vô Cực ngồi trên tảng đá kia, trầm mặc không nói năng, khổ não tính toán, xem ra lần này lão mưu tính tới ói máu. Cảnh Thương Hoài quyết định phải giúp Lạc Hàn kia một tay, ngắm ba khối đá Triệu Vô Cực dịch chuyển ở vòng ngoài cùng, len lén lách đi. Tay chân hắn rất nhẹ, lại thêm việc
Triệu Vô Cực chưa từng liệu tới việc trong trận lại có kẻ khác, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì, chỉ vội việc của mình. Trong âm thầm, Cảnh Thương Hoài đã lén dịch chuyển hai khối đá trong đó đi nửa thước.
Cảnh Thương Hoài cũng không biết mình dịch đúng hay không, xê xích nửa thước này là có lợi hay có hại với Lạc Hàn, nên trước sau cứ lo việc mình, vô ý kích phát sát cơ càng lợi hại hơn trong trận. Chỉ thấy trong trận, bóng đen lập lờ, dường như không có biến hóa gì. Giờ này vốn là một khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh, Cảnh Thương Hoài nhớ tới lời vừa rồi của Lạc Hàn, muốn phá trận này vào khắc đầu của giờ Mão, không biết vì sao, lòng bàn tay thấy hơi ươn ướt. Triệu Vô Cực cũng đã xong việc, quay trở về trên tảng đá nọ, trầm mặc chẳng nói chẳng rằng.
Ba người cùng chờ đợi thời khắc này, ý nghĩa một khắc ấy đối với mỗi người mà nói rất không giống nhau. Lạc Hàn là phải làm được, Cảnh Thương Hoài kiên quyết trợ giúp, Triệu Vô Cực lại cảm thấy mệt mỏi, nghĩ: Biến hóa trong đêm của trận pháp này có vài chỗ bản thân dường như còn chưa hiểu rõ, chỉ cần chống đỡ qua được một khắc này, có lẽ tới sáng ngày mai có thể có được một ngày yên ổn rồi.
Ắt hẳn ba người cũng chẳng nghĩ tới sẽ có một ngày, trong cùng một sơn cốc, cùng ngóng bình minh.
Trời bỗng sầm đi, sau đó, ánh sáng lóe rạng, lan khỏi chân trời. Chỉ nghe thấy Lạc Hàn hú dài một tiếng, âm thanh vang động mấy dặm, trong cốc ngoài cốc, chim đêm ồ ạt bay, tiếng kêu vang trời không dứt. Kế đó, một đạo kiếm quang theo ánh bình minh nhàn nhạt nở ra, tựa như thủy ngân thấm đất, kỳ hoa mới chớm, liên miên, man mác, rất khác kiếm ý trước đây của Lạc Hàn. Thế của nó tuy chậm nhưng không gì có thể cản trở, lan ra ngoài trận. Triệu Vô Cực cũng kêu to một tiếng, tay nắm Tề mi côn, phi thân tới, côn ảnh như dệt, từ trên úp xuống.
Cảnh Thương Hoài chẳng rảnh xem kĩ bọn họ, trầm eo vận sức, đánh tới khối đá thứ ba. Khối đá nọ tuy nặng nhưng vẫn bị hắn đẩy đi hơn ba thước. Hắn lo không đủ, xoay lưng tựa lên một khối đá lớn nặng gần vạn cân, vận hết sức bình sinh, đẩy mạnh một cái. Hay cho Cảnh Thương Hoài, tới đá lớn vạn cân cũng bị hắn đẩy lay. Sau đó, hắn liền thấy trong trận tựa hồ chớp mắt có biến hóa, đá vẫn là mấy khối đá ấy, nhưng không rõ có phải vì trời sáng hay không mà trông sáng tỏ hơn nhiều rồi. Có điều, khối đá kia quá nặng, lập tức lại đổ lại chỗ cũ, Cảnh Thương Hoài thiếu chút nữa có cảm giác thoát lực, trước mắt tối sầm, lại cảm thấy thế cục trong trận tối lại. Xem ra, trận này không phải nói hủy là hủy được!
Bấy giờ, Cảnh Thương Hoài nghe thấy tiếng cười của Lạc Hàn truyền tới. Ánh kiếm của hắn cùng cây Tề mi côn của Triệu Vô Cực vọng ra một loạt tiếng giao kích: “Keng keng keng keng”. Triệu Vô Cực đón đỡ một chập mới kinh hãi cảm thấy Lạc Hàn xuất thủ tranh đoạt chính là một thoáng thời cơ lúc ánh bình minh ló dạng, vào một khắc ấy, trong trận tựa như có chút kẽ hở. Lão toàn lực che chắn, khổ nỗi cảm thấy trong sự che chắn của mình mà trận thế lại lung lay, chỉ một thoáng ấy, Lạc Hàn đã mang kiếm men theo ánh bình minh thoát ra ngoài trận. Triệu Vô Cực sững sờ, thấy Lạc Hàn đã nhảy lên một tảng đá lớn thì hít sâu một hơi, mãnh hổ thoát cũi, mới rũ gông xiềng, sự sắc nhọn của nanh vuốt có thể tưởng tượng được. Triệu Vô Cực toác da đầu nhưng không muốn va chạm với Lạc Hàn vào lúc này. Sững một lúc, lão cười lớn một tiếng, xoay về hướng tâm trận thoát đi. Lạc Hàn hận lão giam mình ba ngày, bấy giờ đang muốn ăn miếng trả miếng, thấy hành động của lão thì không khỏi ngạc nhiên. Đại thạch trận này quá mức rối rắm, hắn cũng không dám tùy tiện đuổi theo. Triệu Vô Cực kia cười, nói: “Lạc tiểu bằng hữu, ngộ tính kiếm thuật của ngươi thực vượt xa tiểu lão nhi dự liệu lúc trước. Vốn ta cho rằng có thể dựa vào trận này vây ngươi ít nhất là bảy ngày, tới lúc ấy, thả ngươi hay không còn phải tùy hứng của ta. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là có thể gây phiền toái cho Viên lão đại mà thôi. Nhưng giờ xem ra, ha ha ha ha, chỉ e ngươi là kẻ đương thời hiếm có có thể đối phó Viên lão đại. Hắc hắc, ta cùng đường huynh lúc trước cũng từng mấy lần mạo hiểm, mưu đồ dụ Viên lão đại vào trận này, ai ngờ hắn không mắc mưu. Nay xem ra, hắn không đến, thật không biết là phúc phận của hắn hay là phúc phận của bọn ta. Ta chỉ cầm chân ngươi được ba ngày, nhưng ba ngày này hẳn cũng đủ rồi. Lạc tiểu ca nhi, về sau chúng ta sẽ còn gặp mặt.”
Nói rồi, lão xoay sang chỗ Cảnh Thương Hoài ẩn thân, oán hận trừng mắt. “Sau tảng đá kia là vị cao nhân nào thế? Hắc hắc, với công lực này, Giang Nam hiện thời trừ Viên lão đại ra, chỉ có mình Cảnh Thương Hoài thôi. Nếu chẳng có trợ giúp của ngươi, Lạc tiểu bằng hữu thoát được ra khỏi trận này hay không còn chưa biết thế nào, ân đức của bằng hữu, Triệu thị huynh đệ ta nhớ rõ rồi!”
Nói xong, lão không nhiều lời nữa, nhảy xuống nước, thuận dòng mà đi.
Cảnh Thương Hoài thấy lão bơi xa mới lộ thân hình. Lạc Hàn đang thu kiếm, kiếm của hắn không có vỏ, là dùng một miếng vải bọc lại, cất trong tay áo. Hắn vốn gầy, ba ngày nay chưa có hạt cơm nào vào miệng, cái bụng càng hóp thêm. Cảnh Thương Hoài chỉ thấy hắn khom lưng, mượn dòng suối rửa mặt, nước suối lạnh băng khiến làn da trẻ trung của hắn càng căng ra. Mấy ngày không ăn không uống, sắc da nâu nhạt của hắn có chút nhợt nhạt, nhưng càng thấy được tinh thần. Cảnh Thương Hoài trước nay cảm thấy mình ít nói, nào biết Lạc Hàn lại càng lầm lì. Hắn rửa mặt xong thì dựa vào tảng đá nghỉ ngơi, xem ra trận vừa rồi hắn tiêu hao cũng rất lớn. Lạc Hàn cứ ở đó đợi tới sáng, cỏ cây trong cốc dần rõ ràng, giờ là mùa đông, trên nhành cỏ, sương sớm trong ánh bình minh mang sắc trắng giá, trong veo lạnh lẽo. Sau đó, thiếu niên nọ như đã được nghỉ ngơi, đứng lên, hít một hơi rồi nhảy xuống nước, bơi ngược về bờ sông.
Cảnh Thương Hoài đi theo hắn ra chỗ khe đá. Lạc Hàn liền chụm môi huýt một tiếng, ngoài khe đá lập tức có tiếng lạc đà kêu mừng. Một chủ một thú ứng tiếng, vang vọng trong sơn cốc, nghe thật hân hoan, tới Cảnh Thương Hoài cũng thấy vui vẻ. Chớp mắt đã thấy bãi cát, Lạc Hàn nhảy ra rồi liền tới ôm con lạc đà, tuy hắn cúi đầu, không thấy được vẻ mặt nhưng Cảnh Thương Hoài lần đầu tiên thấy hắn cao hứng như thế.
Cảnh Thương Hoài cũng định nói với hắn vài câu, bây giờ bỗng cảm thấy nói không nên lời. Viên lão đại, Đề kỵ, Tất Kết, bãi Bạch Lộ, cái loạn của võ lâm Giang Nam... tất tật những thứ ấy tựa hồ không cùng một thế giới với thiếu niên này. Cái hắn quan tâm không phải là chúng, hắn tuy cướp tiêu, giết người nhưng nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành dường như đều vì một thế giới khác của hắn. Cho dù ngẫu nhiên tới thế giới của người khác thì cũng mang dáng vẻ vô can, giọt nước chẳng dây, nhưng cũng khiến cho người khác nghi vấn: Thế hắn tới làm gì?
Cảnh Thương Hoài lẳng lặng suy nghĩ, không biết nên làm thế nào để tiến vào cái thế giới đó của hắn.

