Loạn Thế Anh Hùng (Tập 2) - Tứ giải - Phần 01
TỨ GIẢI
Chim bay vờn nhẹ
Đậu nhánh vườn ta
Thu cánh ngơi nghỉ
Hót vang tưng bừng
Chẳng lẽ không ai
Nhớ người thực nhiều
Lời mong chẳng đến
Ôm hận đành sao!
Tuy Lỗ Tiêu đã đi nhưng “Biệt viện Tam Tàng” Trương Ngũ Tàng, Cổ Cự, Vu Hiểu Mộc của Văn gia Giang
Nam nhất thời vẫn hít thở không thông. Được một lúc, Trương Ngũ Tàng mới lại gom sát cơ, cười gằn, nói: “Dịch công tử, bùa hộ thân của ngươi đã đi rồi, mời xuống đây tỷ thí được chăng? Ngươi lấy được ba cái đầu của bọn ta, tự nhiên không cần đáp gì nữa. Nếu không, hắc hắc, ba người bọn ta không moi được câu trả lời trong miệng ngươi, thật không có mặt mũi nào về gặp Tần Thừa tướng, đành cắt cái đầu của ngươi xuống đem về, coi như đem cái miệng của ngươi về, để ông ấy tự mình hỏi là được.”
Người ngồi đây cũng không nghĩ tới đi đòi nợ lại gặp kết quả thế này, biến thành một trường tranh chấp thế lực, lại còn cả Văn gia ở Hồ Châu, Viên lão đại của Đề kỵ cho tới đương triều Tần Thừa tướng đều nhảy cả vào, tuy nghe được lắm bí mật, có cảm giác không uổng chuyến này, có điều cũng biết rõ cái gọi là cá biết nước sâu không phải là điều tốt, giả như “Văn gia Tam Tàng” đắc thủ, không biết liệu có liên lụy tới mình không.
Thoắt cái, một cuộc tranh chấp tiền bạc biến thành hành động thích sát Dịch Bôi Tửu của Văn gia Giang Nam. Chúng nhân tuy biết Dịch Bôi Tửu liên quan cực lớn, không thể để người này chết nhưng không sao nhúng tay vào được. Chỉ nghe Dịch Bôi Tửu lãnh đạm nói: “Tại hạ không biết võ công, làm sao tỷ thí?”
Thẩm Phóng cùng Tam Nương nhìn nhau, nghĩ: Thôi rồi! Bọn họ sớm đã thấy Dịch Bôi Tửu quá mức yếu ớt, e rằng không biết võ công, không ngờ đoán đúng. Một tay Tam Nương đã ngầm nắm lấy chủy thủ trong lòng, tuy nàng tự biết không địch lại nhưng vào lúc này rồi chỉ còn cách liều. Chỉ nghe nàng thấp giọng dặn: “Ngạo Chi, chốc nữa thiếp liều mạng quấn lấy kẻ kia, đây là tổng đường của Lục Hợp môn, người bọn chúng muốn giết lại có liên quan trọng đại, những người ngồi đây cũng chưa chắc đã khoanh tay mặc kệ, nếu bọn họ ra tay thì vẫn còn một tia cơ hội, nếu không ra tay, thiếp cũng gắng ngăn ba kẻ kia một lúc, ngăn được mười chiêu thì mười chiêu, ngăn nổi năm chiêu thì năm chiêu, cho dù ba chiêu cũng được, tới lúc đó chàng chớ bận tâm đến thiếp, đưa Dịch công tử đi trước.”
Đây đã là lần thứ hai nàng dặn Thẩm Phóng chạy trước, mắt Thẩm Phóng ươn ướt, nhưng biết đang lúc gay go, không thể lo tình riêng nhi nữ, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Vậy nàng cẩn thận!” Bỗng nghe Trương Ngũ Tàng bên kia ngửa mặt cười ha ha, nói: “Thật là chuyện lạ, ngươi đã dám một mình hành tẩu giang hồ, chính là không sợ chết, lẽ nào gặp kẻ khác muốn giết ngươi, ngươi chỉ nói một câu không biết võ công liền xong chuyện sao? Hắc hắc, nếu thật như thế, Nam triều, Bắc triều cũng chẳng cần tranh đấu, giữa Tống với Kim cứ thế nghị hòa. Chỉ là, trong thiên hạ sẽ có không ít phế vật cứ sống tiếp, khiến người ta thấy mà bực bội.”
Lời này của gã ngữ khí ngạo nghễ, rất có ý vị coi vạn vật là chó rơm. Dịch Bôi Tửu vẫn điềm tĩnh như không, quay đâu cười nói với Tam Nương Tử: “Tôi nghe Đỗ Hoài Sơn nói, Kinh nữ hiệp thiện dùng chủy thủ. Kẻ hèn không biết võ công, không biết mời Kinh nữ hiệp thay mặt xuất thủ được chăng?”
Kinh Tam Nương sửng sốt, không nghĩ Dịch Bôi Tửu sẽ tìm đến mình, lòng nhủ: “Thì ra hắn không lo không hoảng là ỷ vào mình, lần này hắn tính sai mất rồi!” Phải biết ngày nọ trong rừng tùng, Tam Nương gắng sức liều mạng cũng chỉ miễn cưỡng ngăn được Văn Đình Các, chỉ e vừa qua dăm ba trăm chiêu thì quá nửa không có gì hay ho. Vừa rồi thấy gã họ Vu xuất thủ, rõ ràng công phu mạnh hơn Văn Đình Các rất nhiều, có thể bằng một người khống chế bốn cao thủ Lục Hợp môn, bức bọn họ ai nấy đều gặp nguy cơ. Tam Nương tự lượng năng lực bản thân cũng sàn sàn cỡ Cù Vũ, chỉ sợ Văn gia Tam Tàng này, một người bản thân cũng không chống nổi huống chi cả ba? Có điều, dọc đường nàng thấy hành sự, bố cục của Dịch Liễm chu toàn kín kẽ, ít có chuyện nóng vội, hoặc có thể nói, không cái nào là không trúng, không giống hạng người khiến người khác bước vào chỗ nguy hiểm, thầm nghĩ: Hay là hắn có ý tứ gì khác? Nàng trước nay hào khí không nhường mày râu, tuy biết trận này hung hiểm nhưng chẳng tỏ ra yếu nhược, nghe gọi liền cười mà đứng dậy, cất tiếng trong veo, đáp: “Dịch công tử đã có lệnh, có gì mà không được? Có sợ thì chỉ sợ Kinh Tử tôi phận nữ, không ngăn nổi ba vị cao thủ Văn gia kia, phụ sự ủy thác của tiên sinh.”
Cái đứng dậy này của nàng, vẻ hiên ngang bình thản, điệu cười giọng nói thật không biết khiến bao nhiêu nam tử hán phải xấu hổ.
Chỉ nghe Dịch Bôi Tửu thản nhiên nói: “Sẽ không đâu. Chưởng lực Âm trầm trúc? Nội công Nhất lôi thiên hạ hưởng? Chỉ e vẫn chưa được coi là thiên hạ vô địch. Kinh nữ hiệp, năm xưa Công Tôn lão nhân có từng truyền cho nữ hiệp bộ Kiếm Khí Hành chăng? Áo tơ môi ngọc, răng sáng má hồng, bước đi thong dong, múa đổ Trung Nguyên[25], tại hạ bất tài, muốn thay Tam Nương làm mới một chút.”
[25] Dịch tụ châu thần, hồng nhan hạo xỉ, ngẫu nhiên xích hành, “Vũ phá Trung Nguyên”.
Lời này người bên cạnh nghe không cảm thấy gì nhưng Kinh Tam Nương thì như sét đánh ngang tai. Mấy năm nay, tuy nàng sống an nhàn ở Trấn Giang nhưng đông rét hạ nực, đêm tuyết sớm sương, thủy chung chưa từng bỏ bê võ công. Nhưng luyện tới luyện lui, trước sau vẫn khó có tiến bộ. Nàng biết bản thân đã đạt tới bình cảnh võ công, mắc lại ở tầng này, khổ nỗi không có cao nhân chỉ điểm, mãi vẫn không đột phá được. Trong lúc gian nan này, liền nhớ tới năm xưa Công Tôn lão nhân truyền võ công chủy thủ cho nàng có nói với nàng rằng: “Tư chất của ngươi rất tốt, căn cốt tuyệt hảo, lại thông minh, gan dạ, quyết đoán, vốn là một nhân tài quý báu, đáng tiếc, thời gian có hạn, ta chỉ có thể ở cùng ngươi ba tháng. Nếu không, trong Kiếm Khí Hành của bản môn có một bộ kiếm pháp rất cao minh gọi là ““Vũ phá Trung Nguyên””, cực kỳ thích hợp cho nữ đệ tử tập luyện. Nếu luyện thành, không dám nói quát mắng thiên hạ, không ai địch nổi, chỉ e cũng đủ để vươn tới hạng cao thủ nhất lưu, ít ai có thể chống đỡ. Đáng tiếc, hai trăm năm nay, chưa ai luyện thành. Ngươi vốn có hy vọng nhưng muốn luyện bộ võ công này, ít ra cũng phải mười năm sau. Nhưng tới lúc ấy, ta với ngươi chỉ sợ đã không có duyên gặp lại nữa rồi.”
Bấy giờ Tam Nương hiếu kỳ, cứ bướng bỉnh xin lão nhân truyền khẩu quyết cho mình. Đáng tiếc, mấy năm nay luyện tập, thân pháp, bộ pháp, ánh mắt, không cái nào không đúng, chỉ là rời rạc, không liền mạch, múa không ra. Bây giờ nghe Dịch Liễm nhắc tới, mắt nàng liền sáng bừng, dung mạo bỗng đẹp đẽ khôn tả, cười, nói: “Dịch tiên sinh, vậy mời ngài chỉ điểm một chút!”
Nàng trước vốn luôn gọi Dịch Liễm là Dịch công tử, nhưng nghe giọng điệu của hắn vừa rồi rõ ràng có ý giúp đỡ mình thành nghệ, nếu quả thật thành được, vậy cũng xem đã có nửa danh phận sư đồ, không khỏi tôn xưng thêm. Dịch Liễm cười, nói: “Không dám nhận, bộ Kiếm Khí Hành này vốn truyền từ Hoàng Thạch lão nhân đời Hán, nổi tiếng ở đời là nhờ Công Tôn Đại Nương đời Đường, Tam Nương hẳn cũng từng khổ luyện không ít, nhưng chỉ sợ có chỗ không rõ. Bộ Kiếm Khí Hành này vốn thoát thai từ múa, ngộ đạo nhờ múa, mà ý cũng quy về múa. Đã là múa, không có nhạc khúc sao thành được! Tại hạ không thạo gì khác, chỉ là vẫn có thể tấu một khúc trợ hứng cho chủy thủ của Tam Nương.”
Nói rồi, hắn phủi trụ hành lang, ngồi khoanh chân trên đất, gác đàn lên trên, ngón tay gõ nhẹ dây đàn, miệng lanh lảnh nói: “Nghe rõ nhé, Kiếm Khí Hành ca quyết: Xưa có giai nhân, Công Tôn Đại Nương; múa điệu kiếm khí, danh vang bốn phương; người xem như núi, ý khí tác tan, trời đất vì nó, theo nhịp miên man; tới như lôi đình, ùng ùng vang dội; lui như sông biển, đọng ánh trong ngời...”
Ca quyết hắn đọc chính là tổng quyết Kiếm Khí Hành của Công Tôn lão nhân năm xưa, mấy câu đầu lấy ý từ bài Quan Công Tôn Đại Nương vũ kiếm khí hành của thánh thi Đỗ Phủ đời Đường, đọc tới bên dưới thì chính là ca quyết, tiến thế nào, thoái ra sao, làm sao để tránh né, làm sao để phòng thân, một kích như sấm sét thế nào, nhảy nhót nhào lộn như thỏ ra sao, thế nào để núp, thế nào để dừng... Người ở bên nghe mà mơ hồ, Kinh Tam Nương mấy năm nay khổ công nghiên cứu thứ này, chẳng quản ngày đêm, lúc nào cũng để tâm, bây giờ nghe hắn đọc ra, mỗi âm tiết đều như gõ vào tim mình. Nàng ngày thường tìm hiểu kiếm quyết này, chỉ bới móc ý tứ từng câu, từng chữ, không thể nói là không đạt được gì nhưng đem một phen khổ công ấy ra dùng, một thiên ca quyết đó tuy không hiểu sai câu nào nhưng luôn không xâu chuỗi lại được. Lúc này, nghe Dịch Liễm một hơi đọc ra, ban đầu còn chưa thấy gì, về sau chỉ thấy trầm bổng du dương, ngâm nhẹ thán dài, như hợp với nhịp tiết, như trúng chỗ then chốt, trên mặt nàng lộ nét mừng rỡ. Dịch Liễm thấy thế, gật đầu mỉm cười, lúc này hắn đã đọc tới lần thứ hai, nhưng không hoàn toàn tương đồng với lượt thứ nhất, sâu xa, khúc chiết, tựa như lộ ra thứ mà lượt thứ nhất chưa để lộ, mi mày Tam Nương khẽ nheo lại, thầm nghĩ: “Khẩu quyết này thì ra còn có thể xâu chuỗi như thế, chỉ là không giống với lượt đầu, vậy rốt cuộc theo cái nào, bỏ cái nào?” Lòng quýnh lên, nàng cũng biết đang khi tranh đấu, không tham ngộ thấu thì sao thi triển được, mồ hôi lạnh trên mặt tứa ra, trong lòng cũng rối tung rối mù.
Thẩm Phóng không hiểu võ nghệ, kỳ thật đâu chỉ hắn, bao nhiêu cao thủ ngồi đây cũng nhất thời không đoán ra được đọc mấy lượt nọ, võ nghệ của Tam Nương có thể chớp mắt liền thành sao? Chỉ là thấy Dịch Bôi Tửu thong dong ngâm ngợi, Tam Nương nhíu mày, đắm chìm trong một thiên Kiếm Khí Hành. Bấy giờ Dịch Bôi Tửu đã đọc tới lượt thứ ba, khẩu âm dường như đã nhạt đi rất nhiều, mộc mạc không màu mè, không chút thăng giáng, nhưng tốc độ lại nhanh thêm. Tam Nương đang hồi hộp không yên, gấp gáp, sôi sục, chỉ cảm thấy lộ tuyết ở khắp nơi, xem thì dường như có thể gỡ nhưng mãi không tìm ra đầu mối, lúc này chỉ cảm thấy Dịch Liễm mỗi chữ mỗi nhanh, từng chữ nện vào lòng mình, mơ hồ thấy đau nhưng cũng dần thông tỏ. Đột nhiên, Dịch Bôi Tửu duỗi ngón tay vạch trên dây đàn vang đánh “tinh” một tiếng. Tam Nương vốn đang nghiêng người tựa vào cột hành lang, lúc này bỗng nhảy dựng lên, cười lớn: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!”
Văn gia Tam Tàng lúc trước thấy bọn họ bộ dạng, cử chỉ cổ quái, lấy làm ngạc nhiên, bất giác đợi hai người một lúc, càng xem càng thấy lạ, lúc này bỗng thấy bọn họ một người cười lớn, một người tủm tỉm, trong lòng không khỏi bất an, quát lên: “Ngươi hiểu cái gì? Dịch công tử, thì ra ngươi bị thịt như vậy, quen lấy nữ nhân ra ngăn giúp mình. Kinh Tam Nương, ta khuyên ngươi chớ không biết tự lượng sức, trúng kế của họ Dịch kia.”
Gã cũng đang canh cánh lo, chỉ sợ Dịch Bôi Tửu thâm tàng bất lộ, cho nên không muốn nhiều thêm một địch thủ, chứ kỳ thực trong lòng nào từng để ý đến Kinh Tam Nương!
Kinh Tam Nương chỉ cười nhẹ, không đáp gì. Lại nghe Dịch Liễm nói: “Kinh nữ hiệp, võ nghệ của người sơ thành, vừa khéo có cao thủ bậc ấy thử kiếm, chẳng đáng mừng lắm sao, mời ấn chứng với cầm khúc!”
Lúc này Tam Nương đã khá tin phục hắn, chỉ nghe hắn hơi ngừng lời rồi nói tiếp: “Ra tay trước thế cường, ra tay sau thì gặp tai ương. Kiếm khí thi triển, chiếm tiên cơ là quan trọng nhất. Kinh nữ hiệp không ra tay còn đợi lúc nào?” Nói rồi, hai tay hắn khua liên tục, cây thất huyền cầm như mưa đêm giội mạnh, bình vỡ nước tung, năm âm Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ nhất tề vang lên, thật là sấm lớn chợt nổi, thiết kỵ đột xuất, tiếng ầm vang dội nhất thời đồng loạt nổi lên nhưng không chút hỗn loạn. Tam Nương Tử cũng theo tiếng đàn mà lên, theo thế Phiêu diêu tây lai đánh thẳng tới Trương Ngũ Tàng. Trương Ngũ Tàng không kịp đỡ, hai tay chấn động, lùi thẳng về sau. Chủy thủ của Tam Nương lại đâm sang Cổ Cự, Cổ Cự vỗ song chưởng, trong nội đường liền như có tiếng sấm động, gã muốn dùng đôi tay trần kẹp lấy chủy thủ. Tam Nương đời nào để gã kẹp được! Chỉ thấy thế tới của chủy thủ phiêu hốt, cứ thế vòng qua Cổ Cự mà đâm về phía Vu Hiểu Mộc sau lưng gã. Vu Hiểu Mộc chính là kẻ vừa ra tay khi nãy, gã thấy thế tới của Tam Nương quái lạ, không dám lơ là, bèn dùng chưởng thứ nhất Trầm trầm như bích trong Âm trầm thập chưởng khai chiêu, Tam Nương tránh thế đánh, đi lối hiểm, chủy thủ sát sạt huơ qua đầu Vu Hiểu Mộc, bật nhảy cả trượng, lùi về chỗ cột hành lang.
Một chiêu vừa rồi, người trong phòng ai nấy cả kinh. Văn gia Tam Tàng kia dường như cũng không ngờ Kinh Tam Nương một thân nữ lưu, chủy thủ đánh ra lại cao minh đến thế, thật đoán không ra một phen đối đáp vừa rồi của nàng và Dịch Bôi Tửu là làm bộ hay thật sự thu được lợi ích không nhỏ. Người bên cạnh cũng lấy làm kinh sợ một kiếm phiêu hốt, như quỷ như mị này, tới người không hiểu võ công như Thẩm Phóng cũng cảm thấy chiêu này của Tam Nương rất khác lúc xưa. Lúc xưa, Tam Nương ra tay cũng nhanh, chuẩn, độc nhưng dường như khô cứng, trong chiêu thức, dụng ý cầu nhanh, cầu chuẩn, cầu độc rất rõ ràng, một chiêu vừa rồi ý thế liên miên, phiêu hốt lăng lệ, khiến người ta nhìn vào mà có cảm giác đang thấy Cô Dạ tiên tử, như thể những lời ban nãy khiến Tam Nương như được lời hay, như nghe đạo lớn vậy.
Ngay đến bản thân Tam Nương cũng thầm kinh hãi, lúc nãy nàng ở một bên nhìn, đã nhận ra võ công đối phương cực cao, bản thân tựa hồ khó thấy nổi bóng lưng, nhưng một chiêu vừa rồi mới biết đối thủ ra tay lợi hại thế nào! Lạ ở chỗ bản thân lại ứng phó được, cũng không rơi xuống thế hạ phong. Nàng thở ra một hơi, nhớ lại câu: “Ra tay trước thế cường” của Dịch Liễm, lại nhảy lên, một kích này không còn là thăm dò mà là đánh cận thân, chỉ nghe “keng keng, tang tang”, một loạt hơn ba chục tiếng, mỗi tiếng đều rất nhỏ nhưng tiếng nào tiếng nấy vào lỗ tai đều có thể tách biệt rõ ràng. Tiếng “keng” này thì ra là bởi đối phương thấy Tam Nương quá mạnh, không hẹn mà cùng rút trong tay áo ra một cây thiết côn, dài không tới một thước, đen trùi trũi, không biết là thứ vũ khí gì, hẳn là món binh khí đặc biệt bọn họ tự luyện. Một đợt công kích vừa kết thúc, Tam Nương nhảy ngược về phía sau, sắc mặt hơi đỏ, thái dương toát mồ hôi, nàng không đợi thở dốc đã lại nhào lên, chỉ nghe lại một chặp “keng keng, tang tang”, cứ thế ba đợt, cục thế đã thành nàng công kích, địch phòng thủ. Mỗi kích của nàng đều thế nhanh như chớp, ra tay mau lẹ, sau đó phiêu hốt lùi về. Lần đầu tiên ra tay xong, lùi về trụ hành lang đầu nam; lần thứ hai lùi về đầu tây; tới lần thứ ba thì lùi tới cửa đằng bắc; lần thứ tư này lại ngừng ở đầu đông. Chỉ chớp mắt, nàng đã ba phen công kích, hoán chuyển bốn phía, mỗi kiếm đều không mảy may sai sót, sai sót một chút chỉ e trọng thương bỏ mạng, ấy vậy mà nàng lại làm được. Trước đây, nàng cũng từng vô số lần căm giận mà ra tay báo thù rửa hận, nhưng thật ra đều là bị bức bách. Nàng luyện võ cũng không phải bởi thích thú, chỉ là buộc phải khổ luyện, không thể không như thế. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra, nàng ra tay thoải mái đến thế. Võ công đã không còn chỉ là thủ đoạn phòng thân của nàng, nàng tựa như đã bước vào một mảnh đất trời kỳ diệu nào đó, tuy sẩy tay một chiêu có thể khiến nàng từ đây vạn kiếp bất phục nhưng nàng lại cảm thấy được tự do. Tam Nương liếc ngọn chủy thủ bầu bạn với nàng bao năm - bảy năm mãi nghệ, mười năm ẩn mình, chăm chỉ mài giũa, khổ công luyện tập, đúng vậy, cũng đã đến lúc nàng có được thành tựu rồi.