Biểu ca ,đến đây đi - Chương 06

Chương 6: Sư huynh

Thời điểm người kia vào trong viện, ta nghe thấy.

Ta cảm thán, không hổ là vai nữ chính, nói có hái hoa tặc
thì đêm đó liền gặp hái hoa tặc a.

Ta chỉ sử dụng một nữa công lực thì có thể nghe thấy lúc hắn
nhảy lên nóc nhà, lảo đảo dẫm nát ngói. Trấn này nhỏ, ngói không tốt lắm, dùng
sức một chút là có thể đạp bể nát. Nghe hắn đi rất dè dặt cẩn trọng, ta lo lắng
thay hắn nha. Ngộ nhỡ ngã xuống thì làm sao bây giờ? Chưa từng nghe nói qua hái
hoa tặc bời vì nhà không tốt mà rớt xuống nóc nhà, như vậy hẳn là người trong
nghề cười chết đi.

Tên kia vừa đi đến nóc nhà của ta, ta nghĩ, nhiều một chuyện
không bằng bớt một chuyện, ta ngàn vạn lần không thể học xen vào việc người
khác như Trương Tử Hành. Vì thế ta nhẹ nhàng đứng lên, xoay người ẩn phía sau
mặt tủ.

Ngói trên nóc nhà rung động nhẹ nhàng, một khối mái ngói bị
lấy đi, ánh trăng theo đó chảy vào.

Ta ở phía sau tủ nhìn lén, người trên nóc nhà dùng miếng vải
đen bịt mặt, nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ tháy đôi mắt nhỏ, chuyển a chuyển.

Hắn nhìn xuống, có vẻ như thấy căn phòng không có người, mất
hứng liền đem mái ngói để lại chỗ cũ.

Nghe tiếng bước chân của hắn, hẳn là đến căn phòng cách vách
của Trương Tử Hành đi.

Trương Tử Hành nói, nếu hái hoa tặc thấy trong phòng là một
nam nhân, sẽ rời đi, hắn hẳn là an toàn rồi. Ta lại đi về giường, nằm xuống
chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Nhưng nằm lại không yên, nhịn không được nghiêng tai nghe,
muốn biết hái hoa tặc có phải hay không chỉ nhìn rồi đi.

Nhưng mà tình hình rất không tốt, ta nghe bên phòng
kia có âm thanh tiếp đất, tên hái hoa tặc nhảy vào phòng Trương Tử Hành bằng
cửa sổ.

Không thể nào, chẳng lẽ là một nữ dâm tặc?

Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, Trương Tử Hành dầu gì cũng
là biểu ca ta, bị người không minh bạch lấy đi trinh tiết thì thật là đáng
buồn. Huống hồ còn không biết người nọ là nam hay nữ, nếu là nam thì càng….

Ta bật dậy, từ trên giường đứng lên, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài
cửa sổ, lén lút đi tới bên cửa sổ phòng cách vách nhìn xem tiểu tặc kia muốn
thế nào.

Trong bóng tối, người nọ có vẻ chưa bắt đầu cướp sắc, là
đang trộm tiền.

Hắn đầu tiên là lật đi lật lại quần áo của Trương Tử Hành,
chậm rãi lấy ra một quyển sách, lại lấy thêm hai tờ ngân phiếu, còn lấy đồ lung
tung ý chơi đùa. Ta ngưng thần nhìn thấy viên Đạn Châu, thật hổ thẹn, lúc ở Kim
Lăng thấy thật tò mò, bảo Trương Tử Hành mua, về sau liền quên bén. Không ngờ
hắn không để trong xe, mà là luôn luôn mang bên người

Lục loạn một lát, lại đem ra một hình nhân nhỏ, hình như là
ta ở trên đường nhìn thấy, nhưng nó rất quý, cảm thấy không cần thiết, thì ra
hắn đã mua.

Lúc này, Trương Tử Hành ở trên giường hàm hàm hồ hồ mà nói
mớ, làm tiểu tặc kia một phen hoảng sợ.

Cảm thấy như vậy rất không an toàn, tiểu tặc kia từ torng
túi lấy ra một khối vải che lên lỗ mũi Trương Tử Hành, ta thuận gió ngửi được,
thần kinh thả lỏng một chút lại một cảm thấy muốn ngủ dâng lên, nghĩ nghĩ, nó
chắc là mê dược. Túi vải đó đắp lên trên mũi sẽ không trí mạng, nhưng là ngày
hôm sau nhất định đầu váng mắt hoa, tuy tai hại nhưng không nguy hiểm.

Vì thế, thiên hạ đệ nhất nữ hiệp rất nhanh tay tương trợ.

Nhưng ta không muốn đánh nhau với tiểu tặc trong này, làm
cho toàn bộ mọi người ở đây biết, ngày thứ hai quan tới, phải đi ghi khẩu cung
thật là phiền phức vô cùng nha.

Ta nhanh chóng lượm mấy cục đá, tay phải bắn ra, chuẩn xác
đánh trúng cổ tay đang dùng khối vải bịt mũi Trương Tử Hành.

Không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng ta biết tiểu tặc kia
đã kinh ngạc nóng nảy, hắn cầm lấy tay bị đánh trúng, lui thân lại, có chút
hoảng loạn nhìn bốn phía.

Tại sao vẫn còn chưa đi nha, nhìn cái cọng lông, ta thấy chỉ
như vậy thì không đuổi hắn đi được. Lại bắn ra một viên đá, bay thẳng đến đầu
gối hắn.Tiểu tặc bị đánh trúng một gối khụy xuống đất, nhưng võ công không tệ,
chống đỡ không để bản thân quỳ xuống đất.

Lúc này, ước chừng hắn cũng biết có cao nhân ở đây, có thể
tùy lúc đoạt mạng hắn không dung tha hắn làm chuyện thương thiên lại lý. Tiểu
tặc không do dự nữa, thân mình chuyển một cái, từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Ta vội
vàng nấp ở chỗ tối, nhìn hắn đi xa mới đi khỏi chỗ đó.

Đột nhiên cảm thấy làm một vị cao nhân thần bí đứng phía sau
màn hạ độc thủ cảm giác thật tốt.

Ta nghĩ, đến lúc cái tiểu tặc kia già đi, nhớ lại hôm nay
nhất định sẽ run như cầy sấy.

Đêm tối, ánh trăng thần bí giống như đang âm thầm tính toán,
che giấu tung tích của người càng thêm ủy dị [Tâm Tâm: Câu này không
hiểu, vì thế chém, chém, chém..]

Ngày thứ hai.

Sáng sớm Trương Tử Hành đã gõ cửa dồn dập, ta vặn eo, lắc
lắc cái cổ hỏi hắn có chuyện gì, nguyên do là hắn phát hiện đồ đạc của mình bị
lục tung, khẩn trương sang phòng cách vách gõ cửa. Ta nói mọi chuyện đều tốt
đẹp, có thiếu cái gì không? Hắn nghe thế mới về phòng kiểm tra, kiểm đi kiếm
lại thấy không mất thứ gì,

“Vậy ca nói chuyện gì xảy ra?” Ta cố ý không nói sự thật cho
hắn biết, làm bộ hỏi.

Trương Tử Hành do dự nói “Chẳng lẽ là ta mộng du?”

Tacười ha ha, còn tưởng rằng hắn sẽ suy nghĩ lung tung, gặp
hồ tiên linh tinh gì đó.

Bất quá sau này, ta cùng hắn gặp hồ tiên, hắn nói: Lực lượng
ma quái náo loạn, bản thân là người ngay không sợ ma quỷ thần. Xem ra hắn không
phải người mê tín.

Hừng đông đã chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Trương Tử Hành thu thập xong này nọ, ta và hắn đứng trước
cửa Trịnh viên ngoại cáo biệt. Hắn tặng cho Trịnh viên ngoại một quyển sách,
sau đó cung kính thở dài.

“Tử Hành vô cùng đa tạ viên ngoại cho ta tá túc, xin cáo từ”

Trịnh viên ngoại khách khí nâng hắn dạy,

“Phía trước có một huyện, nếu các ngươi đi nhanh hơn, tối
đến có thể ở đó qua đêm” Trịnh viên ngoại tốt bụng cho ý kiến “Trương huynh, ta
sẽ không tiễn, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Bọn ta cám ơn Trinh viên ngoại xong liền lên xe ngựa tiếp
tục đi.

Ta không nói chuyện tiểu tặc kia với Trương Tử Hành nhưng
lại nói với Trịnh viên ngoại, tiền tài nhất định phải cất kỹ, không biết ông ấy
có hiểu ý của ta hay không.

Xe ngựa đang chạy trên đường dựa theo Trịnh viên ngoại chỉ
điểm, bọn ta chạy nhanh đến huyện phía trước trước khi trời tối.

Thời tiết rất tốt, hoa tươi nổ rộ.

Ta ngồi trên xe ngựa, vén rèm nhìn ra bên ngoài. Trương Tử
Hành tâm trạng cũng rất tốt, vừa đi không bao lâu, hắn liền kéo ta qua, một tay
dấu ở phía sau ra vẻ thần bí nói với ta “Muội đoán, trong tay ta cầm cái gì?”

Còn cái gì nữa, nhất định là hình nhân tối hôm qua ta thấy.

Nhưng ta cũng rất phối hợp hỏi “Oa, thật là khó đoán nga, là
cái gì?”

“Muội xem!”

Quả nhiên, hắn lấy từ sau lung ra hình nhân búp bê hôm
mà hôm qua ta hìn thấy. Búp bê nhỏ này mặc váy màu vàng nhạt, tóc mai chải hình
sừng trâu, khuôn mặt nhỏ nhắn kia được khâu bằng màu vàng nhạt, môi son, sắc
mặt có vẻ tốt lắm.

Ở Kim Lăng ta có nhìn qua, cảm thấy thủ công thật tinh xảo,
mượn nó nhìn một chút. Ta hỏi bao nhiêu tiền, lão bản nói 5 hai, ta nhanh chóng
trả lại cho ông ta. Tuy rằng thời gian ở cổ đại không lâu, nhưng ta vẫn biết
đơn vị tiền tệ ở đây, rất nhiều thứ đều là mấy xâu tiền, mấy xâu tiền. Vật này
muốn 5 hai, không phải mắc tổ cha sao.

Nào có chuyện bị lỗ như Trương Tử Hành được.

Nhưng mà trong lòng ta vẫn rất cao hứng, dù sao ta cũng
thích hình nhân kia, vật này mặt đặc biệt tròn, rất giống ta.

“Cảm ơn” Ta nhận hình nhân, vẫn nhịn không được hỏi “Ca mua
hết bao nhiêu tiền?”

Hắn mỉm cười ói “Tiền không quan trọng, chủ yếu là biểu
muội, muội thích”

“Ít nói nhảm”

“….Mười hai”

Ta cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Biểu muội, muội thích, bên trong kinh thành còn có rất
nhiều, đến kinh thành ta sẽ cho muội mua” Trương Tử Hành cười tủm tỉm.

Ta nghĩ, không phải một hai con rối có thể mua chuộc ta đâu.

“Ca không nên có ý đồ hối lộ ta, ta đi kinh thành chủ yếu là
đi báo thù” Ta nghiêm túc nói, sau đó lại thêm một câu “Bất quá, nếu có mua nhớ
mua mặt tròn”

Hắn tiếp tục cười tủm tỉm

Ta và hắn nói chuyện phiếm câu được câu không, ta phát hiện
phía sau có một người cưỡi ngựa phía xa đi theo bọn ta.

Ta nhòm hắn trong chốc lát, hắn ước chừng cũng phát hiện ta
nhìn thấy hắn, liền giục ngựa chạy lên chào hỏi.

“Xin hỏi, ngươi là thiên hạ đệ nhất kiếm nữ tử, trang chủ
Kiếm sơn trang chủ hạ Tiểu Huyền sao?”

Ta hoảng sợ, chẳng lẽ danh tiếng ta đã đến nước này sao,
người qua đường cũng có thể nhận ra, hồi xuống núi báo thù ta không có báo cho
mọi người a, ta có tốt như vậy sao?

Trương Tử Hành cho xe dừng lại, cảnh giác nhìn người kia hỏi
“Ngươi là ai?”

Người nò không trả lời vấn đề của hắn mà chỉ vào bảo kiếm
của ta nói “Đây là của sư thúc ta Thiên hạ đệ nhất kiếm khác chủ nhân của Thanh
Long bảo kiếm, ngươi cầm kiếm, có phải hay không là sư muội Hạ Tiểu Huyền?”

Ta ngây người, sư muội?

Xem ra trừ biểu ca, ta còn có sư huynh a,

“Ta đúng là Hạ Tiểu Huyền, ngươi là…..” Một khi đã vậy, ta
cũng hào phóng thừa nhận.

Tên kia lộ ra sắc mặt vui mừng, mặt hiện lên chữ ‘nơi đất
khách gặp người quen’ nói “Ta là sư huynh ngươi Hùng Bá a, sư phụ của ta với sư
phụ của ngươi là đồng môn, không thể tưởng tượng được ở nơi này gặp được tiểu
sư muội, thật là khéo nha”

Ta bị tên của hắn làm cho thất thần, Hùng Bá, tại sao không
gọi Phong Vân đi?

Năm đó, bái sư học nghệ trở thành đại đệ tử của Thanh Vân
Môn, võ nghệ phi phàm, kiếm thuật trác tuyệt. Muồi tám tuổi tiếng tăm vang vọng
võ lâm, trở thành hảo hữu của thiên hạ đệ nhất đao được xưng danh Đao Kiếm Song
Tuyệt. Đến năm hai mươi tuổi gặp được mẹ ta Diệu Thủ Y Tiên. Dây dưa đến năm
hai mươi bốn tuổi 2 người cùng quy ẩn giang hồ (thật sớm, hai mươi bốn
tuổi đời người mới vừa bắt đầu đi)
chuyên tâm nghiên cứu y dược cùng kiếm
thuật, thuận tiên sinh ra Hạ Tiểu Huyền ta.

Vị Hùng Bá này mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, thoạt nhìn
cả người cơ bắp dũng mãnh lại không mất đi chân lý xưng hùng xưng bá, đúng là
sư đệ đệ tử của hắn, vì thế ta cũng đương nhiên trở thành sư muội của hắn.

“Sư muội, ngươi định đi đâu?” Hùng bá hỏi ta.

“Ta đến kinh thành, còn ngươi?”

“Ta đến thị trấn phía trước”

Đoạn đối thoại này cũng thật là khác nhau một trời một vực,
ta lập tức có vẻ muốn ngừng không nói nữa.

“Rất tốt” Ta không có ý tốt.

“Chuyện của sư thúc ta đã nghe nói, ngươi nén bi
thương” Hùng Bá nhìn ta thâm tình, an ủi ta.

“Hoàn hảo, vẫn chịu được đến bây giờ”

“Sư muội thật kiên cường, lúc ông ngoại ta qua đời, ta
khóc chết đi sống lại, thật lâu mới tâm trạng mới khôi phục” Hùng Bá tản thưởng
nói.

“…Ngươi đi huyện dưới là đi thăm người thân sao?” Ta cảm
thấy ta có phần giống với lời hắn nói a.

“Không, gần nhất ổ đấy có hải hoa tặc, quan phủ treo
giải thưởng, ta đi tróc ãn hái hoa tặc.”

“Ân”

“Vị này là…” Hùng Bá cuối cùng cũng nhớ tới
Trương Tử Hành.

Trương Tử Hành thật vô liêm sỉ ôm lấy ta nói “Phu quân của
nàng”

Khuỷu tay ta thúc vào bụng hắn, haha nói “Biểu ca ta thích
nói giỡn”

Hùng bá nhìn bọn ta đầy nghi hoặc, sắc mặt không tốt nói “Sư
phụ trước kia nói với ta bảo ta đến nhà ngươi cầu hôn, hắn….”

Thân người Trương Tử Hành hơi hơi cứng lại, ta cũng cảm thấy
hơi xấu hổ, tuy rằng ta mong muốn làm nương tử của một thiếu hiệp, nhưng không
phải là một nam tử có thân hình tục tằng a.

“Sư huynh, cái kia, bọn ta còn phải đi” Ta ở đây nói rõ,
liền như vậy từ biệt đi.

Hắn gật đầu, nhảy lên ngựa không chút khách khí nói “Được
rồi, ta tới trấn phía trước chờ ngươi”

Sau đó thúc ngựa chạy như bay.

Còn lại ta lệ rơi đầy mặt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3