Hãy nắm lấy tay em - Chương 08

Chương 8: Đã từng gặp

“Em không nhớ tôi sao?”, anh vẫn nhìn tôi đăm đăm.

Tôi khó hiểu hỏi: “Sao cơ?”

“Em thật sự không nhớ tôi?”, anh nhíu mày kiểu như mất kiên
nhẫn.

Vì sao tôi phải nhớ anh ta? Anh ta hỏi vậy là sao? Vì sao
anh ta lại trình ra cái bộ mặt như muốn đòi nợ tôi thế? Chẳng lẽ tôi nợ nần gì
anh ta thật? Không thể nào đâu, từ trước tới nay nợ nần ai tôi đều nhớ rất kĩ
cơ mà.

“Vì sao tôi phải nhớ anh?”, tôi nghiêng mặt hỏi lại. Tôi
thật sự không hiểu.

“Chúng ta trước đây đã gặp nhau rồi, trong một trường hợp có
thể coi là đặc biệt”, anh không nhìn tôi nữa, anh chuyển ánh mắt xa xăm ấy ra
đường phố.

Vì sao anh có vẻ buồn như vậy?

“Chúng ta đã từng gặp nhau ư? Khi nào?”

“Khoảng tháng mười năm ngoái, trong quán bar Crazy, em không
đủ tiền trả tiền rượu, tôi đã giúp em trả”, anh thu hồi ánh mắt xa xăm, tiếp
tục nhìn tôi. Cứ như muốn nhìn xem tôi đây đang giả vờ quên hay là thực sự đã
quên.

Tôi há mồm, tôi nghĩ, lúc này tôi đã mất sạch hình tượng
thục nữ rồi. Tay tôi run lên, cảm giác như
toàn bộ lông trên người như muốn dựng thẳng, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra. Tôi
lắp bắp hỏi lại:

“Cái…cái gì? Tức là tôi đã thiếu tiền anh ư? Đêm đó là anh
giúp tôi trả tiền?”

“Đúng vậy! Em còn nói hôm sau sẽ trả lại cho tôi, nhưng sau
đó thì không thấy bóng đâu”, khóe môi anh hơi mỉm cười.

Không ngờ tôi đoán mò mà cũng đúng, thật sự là tôi thiếu nợ
người ta, vì thế mà lúc nãy anh ấy mới nhìn tôi như muốn đòi mạng như vậy. Nếu
là tháng mười…Bộ não của tôi bắt đầu hoạt động, nhớ rồi! Đêm đó là đêm tôi
không muốn nhớ nhất, là đêm mặt mũi của tôi xem như bị ăn cắp mất hết rồi, là
lần đầu tiên tôi buông thả bản thân vì ngày đó tôi vô cùng đau đớn vì cuộc chia
tay với Hải.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi bước chân vào quán bar, trước đó
tôi không có can đảm bước vào những nơi như thế. Quan điểm “cổ xưa” của tôi,
quán bar luôn bị tôi liệt vào “Black list”, có lẽ bởi tôi bị “nhiễm” phim
truyền hình, hồi nhỏ lúc coi phim thường thấy mấy cảnh ăn chơi thác loạn, những
hành vi xấu, những cạm bẫy…hay có nhất trong các quán bar. Từ đó mà trong đầu
óc tôi đã mặc định quán bar là nơi mình không nên tới.

Hôm đó đã cách ngày chia tay ba tháng, tôi vừa mới tìm được
việc làm nhưng nỗi đau trong tôi không hề giảm mà càng lúc càng tăng. Tôi không
còn kiểm soát được lí trí, tôi quyết định buông thả một lần. Nói chung là lúc
đó tôi muốn làm một điều gì đó có tính điên cuồng. Việc làm ấy chính là tới
quán bar có cái tên cũng điên giống tâm trạng chính tôi lúc đó: Crazy. Lúc tôi
bước vào quán, có một vài ánh nhìn kì lạ hướng tới tôi. Quả thật là rất “crazy”,
âm nhạc rất “crazy”, những kẻ đang đứng phía sân khấu kia cũng đang nhảy điên
cuồng theo nhạc. Nếu là ngày thường, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi âm lượng
cao như thế, rất lạ là hôm đó tôi lại vô cùng hài lòng với mức âm lượng đó. Tôi
vẫn chưa điên đến mức nhào vào đám đông cùng nhảy, hơn nữa nhìn lại những cô
nàng đang nhảy ấy, ai cũng ăn mặc vô cùng thời thượng, kiểu cách quyến rũ. Nhìn
lại tôi, áo sơ mi trắng, quần jean, giày thể thao, tóc đuôi gà, cộng thêm phụ
kiện là một chiếc balo sinh viên. Một trời một vực!

Có lẽ không ai tới quán bar lại ăn mặc như tôi, may mà bảo
vệ đã không nghi ngờ tôi chưa đủ tuổi. Tôi đã hiểu vì sao lúc bước vào liền bị
người ta nhìn như nhìn sinh vật lạ.

Tôi bước tới một góc phòng, nhìn nhìn menu suy nghĩ, đồ uống
ở đây tôi đều chưa từng thử qua. Tới quán trà sữa, tôi thường uống trà sữa
kiwi, tới nơi này tôi bối rối nhắm mắt chọn đại một loại rượu, giờ đã quên tên.

Tôi đã quên mất mình uống cả thảy bao nhiêu ly, lần đầu tiên
tôi say đúng nghĩa. Tôi biết tôi đã thành công trong sự nghiệp buông thả bản
thân.

“Em không nhớ gì sao?”, Vũ mất kiên nhẫn hỏi tôi, thành công
làm dứt quá trình hòai niệm của tôi.

Tôi giật mình, xấu hổ không dám nhìn anh, giả bộ cắm đầu
uống nước cam. Tuy nhiên tôi biết anh vẫn đang chờ tôi trả lời.

“Tôi…tôi thật sự không nhớ gì cả, một ngày sau tôi mới tỉnh
lại, đầu rất đau, mơ mơ hồ hồ, tôi thực sự không nhớ cái gì”, tôi lí nhí nói
như muỗi kêu.

Tôi ngẩng lên nhìn anh, thấy nét mặt của anh càng lúc càng
xấu, tôi cố gắng nói tiếp: “Tôi chỉ biết có người đã ôm tôi ra khỏi quán, sau
đó đưa tôi về phòng trọ, lúc đó…”

“Lúc đó thế nào?”

“Lúc đó…tôi đã cố gắng nhìn xem ai đang đưa tôi đi, đáng
tiếc là không biết sao kính sáp tròng của tôi rơi đâu mất, tôi không nhìn rõ
mặt người đó. Tôi nghĩ anh ta sẽ có hành vi xấu với tôi, không ngờ anh ta lại
đưa tôi về phòng, có lẽ lúc say nhưng tôi vẫn còn chút ý thức nên mới nói đúng
địa chỉ nhà cho anh ta. Tôi vẫn luôn biết ơn người đó, sau đó tôi đã đến quán
Crazy ba lần nhưng chỉ đứng bên ngoài mà không dám vào trong. Tuy nhiên đã
không bắt gặp bất cứ dáng người nào giống người đó”. Nói xong tất cả, tôi cảm
thấy hơi nhẹ nhõm hơn chút ít.

Anh thở dài rồi nói: “Đêm đó là đêm cuối tôi ở Sài Gòn trong
chuyến công tác, mười ngày sau tôi có vào đây chơi, cũng có đến đó mấy lần
nhưng không gặp em”.

“Anh…là người đã giúp tôi trả tiền, vậy anh có biết ai đã
đưa tôi về hay không? Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn người đó”.

Vũ cười, một nụ cười có chút nguy hiểm.

“Em không định trả ơn tôi sao? Em định cảm ơn người đó như
thế nào?”

“Đương nhiên sẽ trả lại tiền cho anh, còn người đó…phải làm
thế nào thì tôi chưa biết. Dù sao để gặp được một người tốt như thế vẫn rất
hiếm, có lẽ sẽ tìm gặp mặt sau đó sẽ nghe theo mong muốn của người đó”. Tôi khó
nhọc nuốt nước bọt.

“Vậy được rồi! Tôi vừa là người trả tiền, vừa là người giúp
đưa em về nhà”

Nhìn nụ cười của anh ta, không hiểu sao răng tôi thấy ngứa
ngứa, cảm giác giống như mình vừa lọt vào bẫy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3