Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 22 - Phần 1
Chương 22
Anh hùng đâu cứ phải mày râu
Thế
là suốt mấy ngày sau đó Huyền Lăng chỉ tới thăm tôi mấy lần, phần lớn thời gian
còn lại đều ở Ngọc Chiếu cung. Thân thể Từ Tiệp dư đã khỏe dần lên, ngay đến
Lưu Đức nghi ở cùng cũng nhờ đó mà khá được ân sủng. Tuy Từ Tiệp dư hiện vẫn
đang bị cấm túc nhưng Ngọc Chiếu cung đã khác hẳn ngày xưa, trở thành nơi các
phi tần đều muốn đến nhưng chẳng dễ gì đặt chân vào được.
Hoán
Bích hỏi tôi: “Tiểu thư là một trong Tam phi, lại có cái ơn cứu mạng với Từ
Tiệp dư, tại sao lại không tranh thủ đi thăm Từ Tiệp dư một chút?”
Tôi
đưa mắt liếc nhìn chậu hoa nhài mà Hoa phòng vừa đưa tới, chậm rãi nói: “Ta đã
tặng than cho nàng ta giữa trời tuyết rơi rồi, việc gì còn phải thêu hoa trên
gấm nữa, cứ để Hoàng thượng bầu bạn bên cạnh nàng ta là được rồi.” Hoán Bích
mím môi cười, nói: “Tiểu thư không biết ư? Vâng theo ý chỉ của Thái hậu, hiện
giờ Huệ Quý tần đang phải ở bên Hoàng thượng cả ngày đấy!”
Tôi
bất giác có chút ngạc nhiên, bèn dừng công việc thêu thùa trong tay lại. “Đây
là việc từ bao giờ vậy?”
“Thân
thể Từ Tiệp dư vừa mới chuyển biến tốt, Thái hậu liền kêu Huệ chủ tử phải ở bên
Hoàng thượng nhiều một chút, thế là bây giờ ba người bọn họ thường xuyên ở
trong Ngọc Chiếu cung nói chuyện với nhau.”
Tôi
khẽ cười một tiếng, nói giọng giễu cợt: “Từ Tiệp dư hẳn nhiên là muốn được ở
riêng với Hoàng thượng nhiều một chút, còn My Trang tỷ tỷ tính tình như vậy
chắc cũng chẳng muốn chen vào giữa bọn họ làm gì. Thái hậu lần này dụng tâm hơi
quá, thành ra tốn công tốn sức mà chẳng làm ai vừa lòng.” Rồi tôi bèn đứng dậy.
“Dù sao cũng chẳng có việc gì làm, chúng ta tới Đường Lê cung thăm Huệ Quý tần
một chút nào.”
Đường
Lê cung vẫn thanh tịnh như xưa, mọi cảnh vật trong cung đều được giữ nguyên như
thuở tôi rời đi năm nào, không có gì tăng thêm hay giảm bớt, có điều hai gốc
hải đường trước Oánh Tâm điện giờ đã cao lớn xanh mướt hơn nhiều.
Tôi
thầm cảm kích, xét về tình nghĩa, nhất định là tôi và My Trang thân nhau nhất
trong chốn hậu cung này.
Lúc
này Đường Lê cung vô cùng tĩnh lặng, chỉ có một gã thái giám đang ngồi ngủ gật
nơi cửa cung. Mùa hoa hải đường và hoa lê sớm đã qua đi, những gốc cây phía sau
cánh cửa giờ đây đều um tùm cành lá, xanh biếc một màu, khiến khung cảnh càng
thêm phần yên ả. Chợt Bạch Linh vén tấm rèm trúc Tương Phi chậm rãi bước ra,
hai mắt mơ mơ màng màng vừa đi vừa ngáp. Nhìn thấy tôi, nàng ta bất giác giật
nẩy mình, vội cười nói: “Nương nương tới rồi, nương nương nhà nô tỳ đang ở bên
trong đấy, người vừa mới nói là không ngủ được xong thì nương nương tới, đúng
là trùng hợp.” Dứt lời bèn dẫn tôi đi vào.
My
Trang lúc này đang nằm trong hậu đường của Oánh Tâm điện, tôi thấy tỷ ấy không
có vẻ gì là buồn ngủ thì liền trêu chọc: “Thường ngày tỷ rõ ràng là người ham
ngủ nhất, sao bây giờ lại không buồn ngủ chút nào vậy?”
My
Trang thấy tôi đi vào thì tiện tay cầm lấy cây trâm dài làm bằng vàng ròng trên
bàn trang điểm, quấn mái tóc lên và cố định, sau đó mới oán trách: “Người ta đang
phiền lòng muốn chết đây, thế mà muội còn cứ trêu chọc.”
Tôi
thấy tỷ ấy thực sự có vẻ phiền muộn, liền thu lại vẻ mặt tươi cười, trầm giọng
hỏi: “Có phải là vì Thái hậu và Hoàng thượng không?”
Lúc
này đang là mùa hạ nóng nực, My Trang chỉ mặc một chiếc áo ngủ may bằng lụa mềm
màu đỏ, bên trên thêu những bông cúc vàng, sắc mặt đầy vẻ nôn nóng, phiền muộn.
Đôi hàng lông mày dài tới tận chỗ tóc mai cau lại như vầng trăng non, tỷ ấy nhẹ
nhàng cất tiếng: “Muội đã biết vậy rồi, hẳn cũng hiểu được ta đang phiền muộn
điều gì.”
Tôi
khẽ cười, nói với giọng trêu chọc: “Sự việc đã qua đi nhiều năm như vậy rồi, lẽ
nào tỷ tỷ vẫn còn giận Hoàng thượng sao?”
Trên
khuôn mặt vẫn luôn đoan trang của My Trang lộ ra vẻ bi thương và khinh miệt.
“Giận ư? Ta cảm thấy vì y mà tức giận thực là không đáng chút nào. Sự việc đã
qua đi nhiều năm, nhưng bao năm nay ta vẫn luôn lẳng lặng quan sát, cảm thấy
con người này càng ngày càng khiến người ta thất vọng.” Ngón tay My Trang vô
tình lướt qua dây đàn, làm vang lên một tràng âm thanh trong trẻo. “Cứ nghĩ tới
những việc mà y đã làm với muội, với Từ Tiệp dư, với Phó Như Kim, ta liền cảm
thấy bất kể là khóc hay cười vì y thì cũng đều không đáng.” My Trang khẽ cười
nhạt một tiếng, bên trong thấp thoáng vẻ hờ hững và lạnh lùng. “Như Hoàn Nhi
muội chẳng hạn, liệu còn được bao nhiêu chân tình với y đây? Và muội về cung
liệu có thực sự là vì y?”
Tôi
đứng dậy, gần như không thể kiềm chế được nụ cười của mình. “Tỷ tỷ đã biết rõ
rồi, còn phải hỏi làm gì? Muội cũng giống tỷ thôi, đều cảm thấy không đáng, duy
có điều khác biệt là muội có việc còn cần đến y, trong khi đó tỷ thì chẳng có
nhu cầu gì với y cả.”
My
Trang cười phì một tiếng, cặp môi đỏ căng mọng tựa hai cánh hoa tươi, bên trong
thấp thoáng một tia cười giễu cợt. “Ta kỳ thực cũng có việc cần đến y, chẳng
qua là y không thể cho ta mà thôi!” Tỷ ấy chỉnh lại cây trâm dài có vẻ đã hơi
lỏng ra, chậm rãi nói tiếp: “Hai ngày nay ta thực sự rất khó xử nhưng Thái hậu
cứ bắt ta phải chen vào giữa Hoàng thượng và Từ Tiệp dư, khó chịu vô cùng. Ta
thấy Từ Tiệp dư đã dành toàn bộ tình cảm cho Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng
thì lại chỉ để tâm tới đứa bé trong bụng nàng ta mà thôi.”
Tôi
tươi cười nói: “Tỷ cũng phát hiện ra tâm tư của Từ Tiệp dư rồi sao?”
“Trước
đây ta chỉ cảm thấy nàng ta tính tình hiền hòa, không thích tranh sủng, sinh
sự, bây giờ tới gần rồi mới biết, hóa ra tình ý của nàng ta với Hoàng thượng
lại sâu sắc đến thế.” Dừng một chút, My Trang nói tiếp bằng giọng xiết nỗi bi
thương: “Nhưng nàng ta dù gì cũng vẫn còn trẻ, đâu biết được sự tai hại của sáu
chữ “tình si thác gửi nhầm nơi” kia!”
Tình
si thác gửi nhầm nơi! Sáu chữ ấy tựa như những cây kim đâm vào trái tim, nếu là
trước đây, có lẽ tôi đã ôm mặt mà khóc rống lên rồi. Thế nhưng lúc này đây, cảm
giác đau đớn chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, ngay sau đó trong tôi đã chỉ còn
lại sự tê dại.
Thương
tâm ư? Đúng là tôi từng đau đớn đến xé gan xé ruột, chẳng còn muốn sống. Nhưng
giờ đây nỗi thương tâm đã qua rồi, không bao giờ trở lại nữa, trong lòng tôi
chỉ còn lại sự dửng dưng đối với chuyện xưa mà thôi.
My
Trang đưa tay gạt nhẹ chiếc lá rủ xuống trong chậu hoa lan treo trước cửa sổ,
hờ hững nói: “Tình ý của Từ Tiệp dư với Hoàng thượng ta tự nhận muôn vạn lần
không thể sánh bằng, do đó bất kể Thái hậu có muốn ta hầu hạ Hoàng thượng đến
thế nào, ta cũng không sao thực hiện được.”
My
Trang đã nói tới mức này rồi, tôi cũng không tiện nói gì thêm, thế nhưng cuối
cùng vẫn không kìm được mà khuyên nhủ: “Thái hậu dù sao cũng là Thái hậu, còn
là người duy nhất mà hiện giờ tỷ có thể dựa vào, chớ nên trái ý bà ta quá.”
Ánh
mắt My Trang phút chốc trở nên ảm đạm, tựa như ngọn nến bị ném xuống hồ, ánh
sáng nhanh chóng tắt phụt, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: “Muội
yên tâm, ta tự có chừng mực.”
Sự
chừng mực đó của My Trang đã truyền tới tai tôi vào một đêm ba ngày sau. Nếu
không phải là do Lý Trường chính miệng thông báo, tôi thực khó có thể tin vào
điều này. Lý Trường đã ghé tai tôi nói khẽ: “Đêm nay Hoàng thượng sẽ nghỉ lại
Đường Lê cung.”
Lúc
ấy tôi vừa thay một chiếc áo ngủ màu hồng thêu hình cánh bướm, đang uống bát
canh Thất thúy mà Cận Tịch tự tay hầm suốt hai canh giờ. Vừa nghe Lý Trường nói
vậy, tôi bất giác sững người, thiếu chút nữa không cầm chắc nổi bát canh.
Từ
sau khi tôi rời cung, Đường Lê cung đã trở thành một vùng đất không lành trong
mắt mọi người, dù sau này My Trang có dọn vào đó ở, Huyền Lăng cũng chẳng chịu
đặt chân tới nửa bước, thỉnh thoảng có sủng hạnh My Trang thì cũng chỉ triệu tỷ
ấy tới Nghi Nguyên điện mà thôi. Theo như lời My Trang nói, sau năm đầu tiên kể
từ khi tôi rời cung, Huyền Lăng chưa từng sủng hạnh tỷ ấy lần nào, bây giờ đột
nhiên nghe nói Huyền Lăng sẽ “nghỉ lại Đường Lê cung”, đừng nói là tôi, ngay
đến Tiểu Doãn Tử từng hầu hạ My Trang cũng không kìm được thầm chậc lưỡi.
Lý
Trường cười híp mắt, nói: “Đây là chuyện mừng của Quý tần nương nương, cũng là
điều mà Thái hậu vẫn luôn mong ngóng. Vả lại, tuy trước đây Hoàng thượng không
thích Đường Lê cung nhưng giờ nương nương đã về rồi, tất nhiên không còn điều
kiêng kỵ gì nữa.”
Lý
Trường nhắc nhở như vậy lập tức khiến tôi tỉnh ngộ, hành động này của Huyền
Lăng và My Trang kỳ thực một phần là do Thái hậu gợi ý bấy lâu. Lại suy nghĩ kĩ
thêm, hiện giờ Từ Tiệp dư và tôi phải chuyên tâm an thai, An Lăng Dung và Quản
Văn Ương một người bị ghẻ lạnh, một người bị cấm túc, bên cạnh Huyền Lăng chẳng
còn ai, chính là lúc để My Trang phục hồi sự sủng ái.
Lý
Trường thản nhiên nói: “Hôm nay trước lúc Hoàng thượng tới Đường Lê cung, Thái
hậu còn từng triệu Huệ Quý tần tới Di Ninh cung nói chuyện nữa đấy.”
Lý
Trường chỉ điểm tới là dừng, tôi đã hiểu ra, bèn cười tủm tỉm, nói: “Bản cung
có việc này muốn thỉnh giáo công công, hôm nay Hoàng thượng cứ thế đến nghỉ tại
Đường Lê cung, không dặn dò gì trước, Đồng sử ở Kính sự phòng liệu có bỏ sót
việc ghi chép không?”
Lý
Trường ngẩn ra, đột ngột vỗ đầu một cái, đứng dậy nói: “Nô tài thực hồ đồ quá
chừng, không ngờ lại quên mất việc này.”
Tôi
cầm chiếc thìa bạc khẽ khuấy bát canh, chậm rãi nói: “Bản cung vốn nghĩ hôm nay
Hoàng thượng nghỉ tại Đường Lê cung, theo lý mà nói công công cũng nên hầu hạ ở
đó mới phải, nhưng bây giờ công công lại ung dung tới đây, hẳn là do Hoàng
thượng hoặc Huệ Quý tần đã có lời. Mà công công đã tới đây rồi, thường ngày lại
nhiều việc, có lẽ đã quên mất việc ghi chép trong Đồng sử cũng chưa biết chừng,
do đó mới nhắc nhở một câu mà thôi.”
Lý
Trường vội cười trừ, nói: “Vốn là Huệ Quý tần nói không cần ai ở ngoài hầu hạ
nữa, liền đuổi bọn nô tài ra ngoài. Quý tần lúc này chắc đang uống rượu với
Hoàng thượng, bọn nô tài cũng tranh thủ đi làm việc riêng. May mà được nương
nương nhắc nhở, bằng không nô tài đã làm lỡ việc rồi.”
Tôi
bình thản nói: “Quên việc ghi chép trong Đồng sử cũng chẳng có gì quan trọng,
bản cung chỉ thầm nghĩ nếu lần này tỷ tỷ may mắn mang được thai rồng, có Đồng
sử làm bằng chứng sẽ tốt hơn. Bây giờ công công vì một câu nói của bản cung mà
làm lớn chuyện thì thực không hay, đợi lát nữa kêu người viết thêm đôi dòng vào
sách Khởi cư chú[12] là được rồi.”
[12] Tức cuốn sách chuyên ghi lại
những lời nói và việc làm của Hoàng đế Trung Quốc - ND.
Lý
Trường vội vàng vâng dạ, sau đó liền quay về Nghi Nguyên điện, chờ trời sáng sẽ
cho kiệu đến Đường Lê cung đón Huyền Lăng lên triều.
Sau
lần đó My Trang không kể gì với tôi, tôi làm bộ tình cờ hỏi Huyền Lăng thì y
cũng chỉ khẽ xoa trán tôi mà cười đáp: “Hôm đó trẫm vốn uống rượu ở chỗ Huệ Quý
tần, không ngờ mấy ngày vừa rồi mỏi mệt nên tửu lượng kém hẳn, mới được vài
chén đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.”
Tôi
cũng không suy nghĩ nhiều, suốt mấy ngày sau đó My Trang tỏ ra dửng dưng, Huyền
Lăng cũng không nôn nóng, thỉnh thoảng muốn triệu My Trang tới thì My Trang lại
kiếm cớ là thân thể không được khỏe để thoái thác. Cứ như thế, Huyền Lăng cho
người tới mấy lần rồi liền cho qua việc này.
Tôi
thầm cảm thấy thân thể của mình ngày một nặng nề, cái thai đã được hơn sáu tháng,
nếu cứ ngày ngày bó bụng thế này chỉ e sẽ có hại tới thai nhi, thế là bèn kêu
Hoán Bích đi mời Ôn Thực Sơ tới, chuẩn bị thương lượng đối sách với hắn.
Ôn
Thực Sơ tới rất nhanh, sau khi nghe xong sự lo lắng của tôi bèn nói: “Dùng vải
lụa để bó bụng dù sao cũng không phải kế lâu dài nhưng thứ nhất là nương nương
bó không quá chặt, thứ hai là bó cũng đúng cách, do đó không có vấn đề gì quá
lớn. Hiện giờ có thể từ từ buông lỏng ra từng chút, đợi chừng hơn nửa tháng sau
mọi người sẽ dần thấy xuôi mắt hơn, không có vẻ gì là quá đột ngột.”
Tôi
nhìn xuống bụng mình vẻ bối rối, khẽ thở dài một tiếng. “Không biết tại sao bản
cung cứ luôn cảm thấy bụng mình có vẻ to hơn bình thường, nếu không phải như
vậy thì cũng chẳng cần ngày ngày buộc bụng thế này.”
Ôn
Thực Sơ thoáng lộ vẻ ngẩn ngơ, dường như tâm tư đã bay tới tận phương trời nào
xa tít. Hắn rất ít khi lộ ra thần sắc như vậy trước mặt tôi, tôi đã nói xong
được một lát mà hắn vẫn thẫn thờ, dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó khó
nói. Tôi bất giác cảm thấy có chút ngạc nhiên, bèn khẽ ho một tiếng, gọi: “Ôn
đại nhân.”
Tới
lúc này hắn mới giật mình tỉnh táo trở lại, hai má bất giác ửng hồng, sau một
hồi lúng túng mới do dự nói: “Vi thần có một việc này suy nghĩ đã lâu mà vẫn
không biết có nên nói với nương nương hay không.”
Tôi
thấy sắc mặt hắn nặng nề, trái tim không kìm được hơi trầm xuống, cất giọng
khàn khàn: “Đại nhân cứ nói đi, có phải thai nhi xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Ôn
Thực Sơ vội xua tay lia lịa, nói: “Không không không, đây kỳ thực là một việc mừng.”
Dừng một chút hắn mới lại tiếp: “Cái thai trong bụng nương nương là thai sinh
đôi.”
Tôi
bất giác sững người, chẳng nói nổi một lời, có cảm giác như một quả bóng bị
người ta ấn xuống đáy nước, sau đó đột ngột nẩy lên, trong lòng tràn ngập một
niềm vui khó tả. Mãi hồi lâu sau tôi mới tỉnh táo trở lại, bèn run giọng hỏi:
“Đại nhân không gạt bản cung đấy chứ?”
Ôn
Thực Sơ lắc đầu, nói: “Vi thần hầu hạ trong cung đã bao năm nay, đối với việc
này vẫn còn có thể nắm chắc được.” Khuôn mặt hắn vẫn nguyên vẻ thấp thỏm, bất
an như vừa rồi. “Có điều, việc này nương nương chớ nên để người ngoài biết thì
hơn.”
Tôi
lập tức hiểu ra, nếu người ngoài biết được tôi đang mang thai sinh đôi, chỉ e
sẽ càng chú ý, đến lúc đó lại không kìm được mà ra tay hại tôi cũng chưa biết
chừng.
Hoán
Bích đứng kế bên hơi cau mày, nói: “Tiểu thư mới về cung chưa lâu, trong cung
địch bạn khó phân, nếu phao tin này ra ngoài rất có thể sẽ có kẻ tự chui đầu
vào lưới.”
Tôi
chỉ đưa mắt liếc qua, không nói năng gì, chậm rãi phe phẩy cây quạt tròn trong
tay nhưng Ôn Thực Sơ nghe xong thì lại hơi biến sắc, trầm giọng nói: “Bích cô
nương nói vậy là sai rồi, cách thức mà cô nương nói là sử dụng hiểm chiêu, có
thể sẽ có hiệu quả nhưng rốt cuộc cái thai trong bụng nương nương quan trọng
hay phân rõ địch ta quan trọng đây?”
Ôn
Thực Sơ nói vẻ nôn nóng, hoàn toàn chẳng còn bộ dạng hiền hòa, đôn hậu thường
ngày. Hoán Bích biết mình lỡ lời, bèn cúi gằm mặt không dám nói gì thêm.
Từ
ngoài điện, mấy làn hương hoa thơm phức bay vào, tôi chậm rãi cất tiếng: “Phân rõ
địch ta đương nhiên rất quan trọng, bằng không có khác nào treo mình nơi vách
đá, chẳng biết phải ứng phó ra sao. Có điều, nếu phải dùng cái thai này làm mồi
nhử, bản cung quyết không bao giờ chấp nhận, và muốn phân rõ địch ta cũng chưa
hẳn đã cần dùng biện pháp nguy hiểm này.” Khóe môi tôi hơi nhếch lên, tạo thành
một đường cong mềm mại. “Việc này bản cung tự có tính toán.”
Hôm
ấy thời tiết rất tốt, cái nóng nực của mùa hè đã bị cơn mưa rào đột nhiên kéo
tới xua đi hết, trong không khí vẫn còn đọng lại sự thanh tân trong trẻo của
những giọt nước mưa và mùi hương hoa ngọt ngào nồng đậm chỉ có trong mùa hè.
Tôi thay một chiếc áo lụa mỏng màu tím, bên trên thêu hình những ánh mây ngũ
sắc, lại kèm theo chiếc váy dài màu đỏ phía dưới, trên đầu cài một cây trâm
tròn đính trân châu, sau đó ngồi kiệu tới Di Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Di
Ninh cung lúc này yên ắng vô cùng, thỉnh thoảng mới có mấy tiếng nói cười vọng
ra, chính là Huyền Lăng đang trò chuyện với Thái hậu.
Trông
thần sắc Thái hậu hôm nay khỏe khoắn hơn nhiều, Huyền Lăng thì chỉ mặc một
chiếc áo dài màu ngó sen kèm theo chiếc áo chẽn màu trắng bên trong, dáng vẻ
ung dung tự đắc. Cũng khó trách y lại vui vẻ, hiện giờ cái thai của Từ Tiệp dư
đã ổn định, y coi như bớt được một mối tâm sự lớn trong lòng.
Tôi
thướt tha hành lễ, đoạn cười nói: “Khí sắc Thái hậu đúng là càng ngày càng tốt
hơn rồi.”
Thái
hậu vội vàng kêu tôi đứng dậy rồi mỉm cười quay sang nói với Huyền Lăng: “Đứa
bé Hoàn Phi này đúng là quy củ quá, ai gia đã nói bao nhiêu lần là đang có thai
khỏi cần hành lễ, vậy mà nó cứ không nghe.”
Huyền
Lăng mặt mày tươi tắn nhìn tôi cười, nói: “Lòng hiếu thảo của Hoàn Phi với mẫu
hậu cũng giống như nhi thần vậy.” Y quan sát tôi một chút, thoáng lộ vẻ ngạc
nhiên: “Bụng nàng hình như lại to hơn rồi.”
Tôi
bất giác ửng hồng hai má, thẹn thùng cúi đầu. Thái hậu cũng dừng ánh mắt lại
nơi bụng tôi, mỉm cười nói: “Bụng của Hoàn Phi đúng là có hơi to so với những
người bình thường có thai được gần năm tháng.”
Tôi
khẽ cười một tiếng, nói giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thái y nói, trong bụng thần
thiếp có lẽ là một cặp thai song sinh.”
Huyền
Lăng gần như không dám tin vào tai mình, mừng rỡ thốt lên: “Hoàn Hoàn, nàng nói
thật ư?”
Tôi
cả thẹn, lại càng cúi đầu thấp hơn, lí nhí nói: “Là Ôn thái y chẩn đoán như
vậy, thần thiếp không dám nói bừa.”
Thái
hậu nở một nụ cười hết mực hiền từ. “Ôn thái y là người thành thực, y thuật
cũng giỏi, chắc hẳn không có nhầm lẫn gì đâu.”