Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 25 - Phần 2

Thái phi nghiêm túc cất lời: “Con nghe ta nói xong đã”, rồi
lại nói tiếp với tôi: “Con đường trước đó các con coi như đã vượt qua được rồi,
giờ có thể ở bên nhau, lòng ta thực vô cùng mừng rỡ. Nhưng con đường sau này
chưa biết thế nào, các con đã quyết định đi cùng nhau, nhất định phải cố gắng
đi tiếp. Có lẽ càng về sau con đường sẽ càng khó đi hơn, nhưng ta tin việc
thành là bởi người, chỉ cần các con đồng lòng thì việc gì cũng có thể thành
công. Những lời này của ta, các con hãy ghi nhớ kĩ!”

Lời của Thư Quý thái phi câu nào cũng hợp tình hợp lý, tôi
nghe mà cảm kích vô cùng, cùng Huyền Thanh vái sâu một cái.

Tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Thái phi, vừa rồi khi tới đây con
đã sợ hãi vô cùng, sợ là người không thích con. Dù sao con cũng là người từ trong
cung ra.”

Thái phi mỉm cười, đưa tay xoa đầu tôi. “Nói tới từ trong
cung ra, ba người bọn ta, kể cả Tích Vân nữa, có ai mà không từ trong cung ra
đâu. Ta biết con lo nghĩ điều gì, nhưng việc quá khứ dù sao cũng đã qua rồi, ai
mà không có quá khứ riêng. Đại Chu khai quốc đã được trăm năm, ta chưa từng
nghe nói có phế phi nào còn quay trở về. So với việc chết già ngoài cung, chẳng
bằng hãy tìm cách để sống cuộc sống mà mình mong muốn. Đời người trăm năm là
tận, những ngày tháng thực sự thỏa lòng liệu có được bao nhiêu chứ?”

Tôi nghe thế thì cảm động vô cùng, Huyền Thanh quàng tay qua
vai tôi, hai chúng tôi nhìn nhau cười khẽ.

Vừa khéo lúc này Tích Vân mang táo đỏ và ngân nhĩ tới, cất
tiếng làu bàu với Thái phi: “Hôm nay Thái phi thực nhiều trò quá, đang từ canh
bách hợp lại đổi sang táo đỏ với ngân nhĩ.”

Thư Quý thái phi bật cười, đẩy bà ta một cái, nói: “Đồ ngốc,
ăn táo đỏ với ngân nhĩ là có nguyên do đấy, thử nhìn hai đứa bé này xem.”

Tích Vân thấy tôi và Huyền Thanh nắm tay nhau đứng đó, bất
giác vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Quả nhiên là nên ăn táo đỏ với ngân nhĩ,
Thái phi thật có phúc đấy!”

Thái phi lộ vẻ tự đắc, cười hỏi: “Thế nào?”

Tích Vân cười đến nỗi không khép được miệng. “Vương gia chọn
đi chọn lại, mãi vẫn không chọn được cho mình một vị Vương phi, tầm mắt tất
nhiên cao vời. Mới lần đầu nương tử tới đây, nô tỳ đã nói với Thái phi rồi,
nhìn nương tử và Vương gia nhà ta hệt như một đôi người ngọc, không ngờ quả
nhiên là có ngày này.” Nói rồi, thị vội vàng hành lễ với tôi.

Tôi thẹn thùng vô hạn, vội đưa tay đỡ Tích Vân đứng lên. “Cô
cô nói như thế, bảo vãn bối phải làm sao mới tốt đây?”

Huyền Thanh cười, nói: “Nàng thấy thế nào? Ta đã nói rồi mà,
mẫu phi và cô cô ắt sẽ đều tán thành chuyện của chúng ta.”

Thái phi cũng khẽ cười. “Hai đứa bọn con có được mối nhân
duyên này cũng chẳng dễ gì, Thanh Nhi, con phải đối xử với Hoàn Nhi thật tốt.”
Lúc này trăng sáng treo cao, những tia sáng dìu dịu chiếu vào qua cửa sổ, trong
phòng ánh nến đung đưa, tấm dung nhan xinh đẹp của Thái phi như được phủ một
tầng ánh sáng thánh khiết.

Huyền Thanh trịnh trọng nói: “Dạ. Cho dù mẫu phi không dặn
dò, hài nhi cũng nhất định sẽ làm được.”

Thái phi thở dài cảm khái: “Hôm nay ta thực sự rất vui mừng,
Trường tương tư và Trường tương thủ đã lại thành một đôi, quả đúng là ý trời.”
Rồi lại hiền từ vuốt ve bàn tay tôi, nói: “Hoàn Nhi, hai người thật lòng thích
nhau là một việc không dễ gì có được, có thể thẳng thắn và cam tâm tình nguyện
thương yêu đối phương lại càng chẳng dễ dàng gì, hãy trân trọng hạnh phúc trước
mắt.”

Tôi khom người hành lễ. “Lời của Thái phi, Hoàn Nhi sẽ ghi
nhớ kĩ.”

Từ An Tê quán đi ra, Huyền Thanh mặt đầy nét mừng, nói: “Bây
giờ nàng đã yên tâm chưa?”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Gì cơ?”

Huyền Thanh cúi đầu, hôn nhẹ ngón tay tôi, nghiêm túc nói:
“Ta dẫn nàng đến gặp mẫu phi, nói với mẫu phi chuyện của chúng ta, ấy là mong
nàng hiểu rằng tình cảm của ta với nàng không phải chỉ như nước sương mong manh
ngắn ngủi mà hết sức chân thành. Ta thực sự hy vọng có thể “cầm tay nàng hẹn
mấy lời, sống bên nhau mãi đến hồi già nua[37]”.”

[37] Trích Kích cổ 4, Kinh Thi,
dịch thơ Tạ Quang Phát. Nguyên văn Hán Việt: chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão -
ND.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời, sống bên nhau mãi đến hồi già nua.
Nhớ hồi xưa cũ, khi còn là một thiếu nữ sống trong khuê các ngày ngày mơ mộng,
tôi đã từng bị câu thơ trong Kinh Thi
này làm cho chấn động sâu sắc, rồi một cánh cửa mở ra trước mắt tôi, để tôi
thấy được biển cả tình yêu bao la bát ngát, trong lòng sinh ra chấp niệm “mong
người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau”.

Giờ đây, tôi cứ luôn nghĩ rằng mình và y không có tương lai,
nhưng không ngờ y lại đưa tôi tới chỗ mẫu phi của y, nói với tôi những lời như
vậy.

Sự cảm động trong lòng tôi giống như vô số bông hoa anh đào
cùng nở rộ, tỏa hương bát ngát, ngợp khắp trái tim. Trong sự mừng rỡ đến mức
không dám tin, tôi cơ hồ muốn rơi nước mắt.

Y nắm chặt bàn tay tôi đặt lên ngực y, cất giọng kiên định
nói: “Nàng nhất định phải tin ta.”

Tôi gật đầu thật mạnh, lại nép vào lòng y. Có được lời hứa
này rồi, dù con đường trước mắt mênh mang thế nào, tôi cũng phải kiên trì đi
tiếp.

Sau hồi lâu tĩnh lặng, tôi khẽ nói: “Thái phi đúng là đẹp
quá!”

Huyền Thanh ngạc nhiên hỏi: “Sao đang yên đang lành lại nói
tới việc này?”

Tôi cười nói: “Trước đây muội đã cảm thấy như vậy rồi, chẳng
qua là ngại không nói với huynh mà thôi.”

Huyền Thanh tươi cười vui vẻ, nói: “Vẻ đẹp của mẫu phi không
phải là trời sinh đâu, hoặc có thể nói trước đây khi còn ở Bãi Di, mẫu phi chỉ
khá xinh đẹp, chứ không có được khí chất như bây giờ.” Thấy tôi lộ vẻ nghi
hoặc, y bèn giải thích: “Chỉ có một nữ tử toàn tâm toàn ý yêu thương tình lang,
lại được tình lang hết dạ yêu thương thì mới có được khí chất như vậy, đây là
thứ mà bất cứ loại son phấn nào cũng không thể tô vẽ nổi. Trong hậu cung Đại
Chu, Thanh dám khẳng định mẫu phi là nữ tử duy nhất từng có một tình yêu hoàn
chỉnh.”

Tôi hiểu ý, bèn nói: “Do đó, mỗi cái đưa mày liếc mắt hay
từng lời nói, nụ cười của Thái phi mới tươi đẹp và ấm áp như vậy.”

Đó hoàn toàn là dấu ấn của một tình yêu tuyệt đẹp thuở nào.

Dưới ánh trăng dịu mát, Huyền Thanh dắt tay tôi chậm rãi bước
đi. “Khi nàng còn ở trong cung, ta biết rõ nàng là sủng phi của hoàng huynh,
nên ngoài việc đứng sau lưng lặng lẽ nhìn nàng, ta không thể làm gì khác. Ta đã
từng vô cùng tuyệt vọng, nhưng cũng rất hy vọng rằng nàng sẽ có được vẻ đẹp do
tình yêu mang lại giống như mẫu phi ta, ta hy vọng hoàng huynh có thể mang tới
cho nàng vẻ đẹp đó. Nhưng ngoài sự ưu sầu và tâm kế ra, ta chưa từng thấy thần
thái nào khác trên mặt nàng. Hoàn Nhi, ta với nàng từng gặp gỡ mấy lần trong cung,
nhưng có lần nào nàng thật sự vui vẻ? Mỗi lần gặp nàng, ta đều thấy nàng đau
thương buồn tủi, nàng có biết ta đã đau lòng thế nào không?” Huyền Thanh dịu
dàng vuốt ve bờ má tôi, tỏ ra hết sức trịnh trọng. “Bây giờ, có được cơ hội như
vậy, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, không để nàng phải chịu
bất cứ nỗi ấm ức nào nữa.”

Tôi khẽ nắm lấy bàn tay y, nhìn y bằng ánh mắt chứa chan tình
cảm. “Muội cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương huynh như thế.”

Huyền Thanh nở nụ cười tươi, bên trong chứa đầy tình sâu ý
nặng, khiến tôi cảm thấy ngay đến ánh trăng cũng trở nên ngọt ngào.

Tối hôm ấy, trước khi đi ngủ, tôi đã không còn cảm thấy dằn
vặt và mâu thuẫn nữa, có thể chìm vào giấc mộng trong sự bình yên. Khi tôi tỉnh
dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, vầng dương trên cao tỏa những tia sáng
màu vàng rực rỡ, len qua khe hở trên bức rèm trúc mà chiếu vào phòng, tựa như
những dải vải lụa mềm mại kéo lê trên mặt đất, dải dày dải mỏng.

Tôi uể oải mở mắt ra, cảm thấy thân thể mình dường như vẫn
còn ở trong giấc mộng. Vì ngủ lâu quá, trên người tôi đổ chút mồ hôi, bên cạnh
dường như có ai đó đang quạt cho tôi, từng làn gió mát thổi tới.

Mở hẳn mắt ra, tôi nhìn thấy Cận Tịch, nàng ta cười tủm tỉm,
nói: “Lần này nương tử tỉnh dậy, cứ như đã biến thành một con người mới ấy.”

Cứ như đã biến thành một con người mới?

Trong quãng thời gian cô đơn mà thanh tịnh vừa qua, tôi đã
từng ngày đêm tụng niệm kinh văn, như một con thú bị nhốt trong lồng, chỉ biết
làm vậy để kìm nén nỗi đau đớn và khổ sở, tâm trạng tràn ngập những mảng mây
mù, không có lấy một tia sáng nào. Thế nhưng nhờ có sự thấu hiểu và sẻ chia của
y, khoảng không u ám trong trái tim tôi đã bị xé rách một khe hở nhỏ, qua đó vô
vàn ánh nắng rực rỡ chiếu vào.

Trong bao ngày đêm vừa qua, ký ức của tôi là một mảng hỗn
độn, trong đó đan xen sự tuyệt tình của Huyền Lăng, sự phản bội của Lăng Dung,
sự giả dối của Hoàng hậu, và cả khuôn mặt non nớt đang say ngủ của Lung Nguyệt
mà lần cuối cùng tôi được nhìn thấy... Trong những giấc mộng, câu nói “không
thể cứu sống được nữa rồi” kia của Lăng Dung cứ đeo bám lấy tôi, kèm theo đó là
một dòng máu tươi rợn người chảy khắp.

Tôi đã từng vô số lần giật mình thức giấc lúc nửa đêm, nhớ về
phụ thân và huynh trưởng ở hai vùng Nam, Bắc xa xôi, rồi còn cả Ngọc Diêu yếu
đuối, Ngọc Nhiêu ít tuổi, mẫu thân đã già cùng tẩu tẩu và Trí Ninh đã chết thảm
trong ngục. Tôi căm hận vô cùng nhưng chỉ biết nắm chặt hai bàn tay, để đến
cuối cùng những chiếc móng tay đã nuôi được rất dài lần lượt gãy lìa, những
tiếng “cạch cạch” giòn tan đó giống như sự thù hận và chết chóc đeo bám lấy
tôi, tựa như ma quỷ một bước không rời, găm sâu vào trái tim tôi, biết bao lần
khiến tôi uất nghẹn, khiến tôi lòng như tro tàn, chẳng còn thiết tha gì với
cuộc sống.

Nếu như không có Huyền Thanh, có lẽ tôi sẽ dần chìm nghỉm
trong dòng ký ức đau khổ và thê lương đó, không có cách nào thoát ra được, để
đến cuối cùng là chết trong sự cô đơn, không kèn không trống, chẳng ai đoái
hoài.

Tôi chỉ có thể không ngừng tụng niệm kinh văn, tụng niệm
những lời chân ngôn tuyệt cú của Phật Tổ, lại cẩn thận ghi chép từng câu, cố
kìm nén nỗi bất bình và bất an của bản thân giữa làn khói đàn hương vương vất,
giữa những tiếng tụng niệm của các ni cô xung quanh. Tôi giống như con thú bị
vây giữa thiên binh vạn mã, dù tả xung hữu đột nhưng rồi cuối cùng vẫn không
thể thoát được.

Tôi vốn cho rằng sau khi thoát khỏi chốn cung đình, gửi mình
vào cửa Phật, ngày ngày nghe tiếng trống sớm chuông chiều, có lẽ nỗi oán hận và
bi thương trong lòng tôi sẽ dần được xoa dịu. Thế nhưng rốt cuộc tôi vẫn chẳng
thể tránh được những chuyện thị phi, trái tim vẫn bị vướng vào cõi đời trần
tục, để rồi cuối cùng có một ngày sẽ đi vào tuyệt lộ giữa vô số tiếng tụng niệm
kinh văn.

Nếu không có Thanh, nếu không có sự yêu thương và thấu hiểu
của Thanh, có lẽ ngày đó đã ở cách tôi rất gần rồi. Sự yêu thương và thấu hiểu
của y, tình cảm tha thiết của y chính là phương thuốc tốt nhất để làm lành vết
thương, xoa dịu lòng thù hận trong tôi.

Tôi đã từng cố gắng kiếm tìm một thang thuốc tốt, mong có thể
chữa bệnh cho trái tim mình. Giữa bóng hoa hạnh đầy trời, tôi cứ ngỡ mình đã
tìm được, lòng đầy mừng vui, để cuối cùng phải đón nhận một mũi giáo lạnh băng
đâm ngược lại.

Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi tôi mới biết, thì ra Huyền
Thanh cùng với tình yêu sắt son thắm thiết kia của y mới chính là phương thuốc
tốt nhất dành cho tôi.

Đã để mất một thời gian dài như thế, đã bỏ lỡ mất nhiều cơ
hội như thế, đã phải trải qua biết bao nhiêu gian nan, trắc trở như thế nhưng
rồi cuối cùng tôi vẫn tìm được y, và y cũng chờ được tôi. Hai chúng tôi cùng
quên hết buồn vui, nắm tay nhau đi tìm hạnh phúc.

Rốt cuộc, cũng đã có ngày này.

Tôi cầm gương soi, thấy đôi mắt mình quả nhiên lấp lánh có
thần, tựa như vầng trăng sáng, cả trái tim dường như đã sáng bừng trở lại.

Hoán Bích đứng tựa cửa nhìn tôi từ xa, bên khóe môi thấp
thoáng nụ cười hờ hững. “Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, Vương gia
và tiểu thư cuối cùng đã được như ý nguyện, ai ai cũng vui mừng.” Ngoảnh đầu
nhìn ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống, Hoán Bích hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói
tiếp: “Chỉ cần hai người được vui vẻ như ý, nô tỳ cũng không còn mong mỏi gì
hơn.”

Kỳ thực, tỉ mỉ nhìn kĩ, dung mạo Hoán Bích rất giống tôi. Mà
nếu chỉ nhìn thoáng qua, bóng lưng Huyền Thanh và Huyền Lăng cũng có mấy phần
tương tự, dù sao bọn họ cũng là huynh đệ cùng cha.

Trong những ngày ở bên Huyền Thanh, tôi thỉnh thoảng cũng
nghĩ tới Huyền Lăng.

Chỉ là đã tới nước này rồi, những chuyện xưa dù ngọt ngào hay
đau khổ cũng không có gì khác biệt, dần bị tình cảm đậm sâu của Huyền Thanh làm
cho phai nhạt. Đôi lúc, trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi lại tự hỏi bản thân,
trong những tháng ngày xưa cũ, liệu tôi có mấy phần thật lòng với Huyền Lăng?

Kỳ thực tôi cũng hiểu, tạm không tính đến chút tình cảm thuở
ban sơ, đa phần thời gian tôi cũng đều bày mưu tính kế với y.

Huống chi, một chút tình cảm ấy cũng đã dần đi vào ngõ cụt,
đi vào đường cùng, về sau, giữa hai chúng tôi chỉ còn lại sự nghi ngờ và đề
phòng, hơn nữa còn ngày một nặng nề.

Một tình cảm như thế, liệu có thể coi là thật lòng không?

Tình cảm của tôi đối với y, chẳng qua chỉ nhiều hơn người
khác một chút mà thôi.

Và giờ đây, y đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của tôi. Không
tính tới Huyền Thanh, người thỉnh thoảng còn mang theo chút hơi thở của hoàng
cung tới chỗ tôi chỉ có mình Phương Nhược.

Kỳ thực, từ sau khi tôi dọn đến thiền phòng ở đỉnh Lăng Vân,
số lần Phương Nhược tới thăm tôi ít hẳn.

Tôi rời cung cũng đã được ba năm, tháng Sáu năm nay, Phương
Nhược lại tới thăm tôi lần nữa, nhưng không mang đi chỗ kinh Phật mà tôi chép.
Đó là lần cuối cùng bà ta tới thăm tôi, sắc mặt bà ta lộ vẻ ưu thương mà điềm
tĩnh. “Thời gian trôi nhanh thật, mới thoáng đó mà đã gần ba năm rồi.” Dừng một
chút, bà ta chậm rãi nói tiếp: “Những người không yên tâm về nương tử trong
cung nay đã chẳng còn thời gian rảnh mà để ý tới nương tử nữa, kể từ giờ nương
tử có thể nói là đã an toàn, do đó nô tỳ cũng không cần tới đây thăm nương tử
nữa.”

Tôi hết sức ngạc nhiên, có chút lưu luyến nói: “Phương Nhược
cô cô, sao cô cô lại nói vậy chứ? Dù bọn họ không còn rình mò nữa, cô cô cũng
có thể tới đây thăm ta mà.”

Phương Nhược khẽ vuốt vai tôi vẻ hiền từ, trìu mến. “Trước
đây, nô tỳ tới thăm nương tử là để nhắc nhở những người kia chớ có khinh động,
còn bây giờ tâm tư bọn họ đã chẳng đặt ở chỗ nương tử nữa rồi, nô tỳ mà tới nữa
sẽ chỉ khiến bọn họ chú ý tới nương tử, không những không có lợi mà còn có
hại.”

Tôi nghi hoặc hỏi: “Cớ sao cô cô lại nói như vậy? Bọn họ thật
sự đã không còn để ý tới ta nữa sao?”

“Quả thực là vậy.” Phương Nhược cất giọng cảm khái: “Thứ nhất
là vì thời gian qua đã lâu, thứ hai là vì sau đợt tuyển tú ngày mùng Hai tháng
này có năm người mới đã được chọn vào cung, tâm tư của bọn họ đều đặt vào đó cả
rồi.”

Tôi nhìn mái tóc đã điểm bạc của Phương Nhược, nghĩ tới
chuyện bà ta đã chiếu cố cho mình bao năm, trong lòng hết sức cảm động. Tôi gục
đầu lên gối Phương Nhược, nói: “Cô cô chiếu cố ta bao năm, thực đã vất vả rồi.
Từ nay về sau, cô cô không thể tới thăm ta nữa, ta có một thỉnh cầu quá đáng
thế này, hy vọng về sau cô cô ở trong cung có thể giúp ta chiếu cố cho Lung
Nguyệt và My Trang tỷ tỷ, như thế ta cũng được yên tâm.”

Phương Nhược rơm rớm mắt lệ, khẽ đáp: “Việc này không cần
nương tử phải nói, nô tỳ cũng sẽ dốc sức làm. Xin nương tử cứ yên tâm.” Nói tới
đây, trên mặt bà ta bất giác lộ nét âu lo. “Chỉ là vừa có người mới vào cung,
chốn hậu cung chỉ e từ nay sẽ xuất hiện vô số phong ba.”

Tôi tò mò hỏi: “Chẳng lẽ những người mới đó có vấn đề gì
không ổn sao?”

“Người mới vào cung, ít nhiều gì cũng sẽ gây ra một số
chuyện.” Phương Nhược khẽ vỗ tay tôi, vẻ hết sức hòa nhã. “Nương tử bây giờ đã
là người tự do rồi, xin hãy tự bảo trọng.”

Tôi đứng bên bậu cửa, nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của
Phương Nhược, thầm nghĩ tới những sự quan tâm mà bà ta dành cho mình kể từ lúc
mới vào cung đến giờ, sống mũi bất giác cay cay. Từ giờ trở đi ngay cả bà ta
cũng không tới nữa, sợi dây liên hệ giữa tôi và Tử Áo Thành lại mỏng manh thêm
một phần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3