Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 25 - Phần 1

Chương 25

Lòng say giấc tình

Mỗi ngày ở bên Thanh, tôi đều cảm thấy vui vẻ và chân thực,
thế nhưng lần nào cũng thế, tôi luôn đi vào giấc ngủ giữa những sự mâu thuẫn và
dằn vặt, tôi thầm nghĩ tôi và Thanh dường như không có tương lai. Tất cả mọi
thứ bây giờ đúng như câu hát của Cận Tịch, “lửa cháy ngang mày, hãy nhìn trước
mắt”, cũng là một sự nóng bỏng và tuyệt vọng khi “bỏ hết kiếp sống này, đến
cùng chàng khoái lạc[35]”. Đặc biệt là mỗi lần Phương Nhược
tới thăm tôi, kể với tôi bất cứ chuyện gì có liên quan tới cuộc sống của tôi
trong cung đình thuở trước, tôi đều giật mình phát hiện, toàn thân tôi đều đã
in hằn dấu ấn của quá khứ rồi.

[35] Trích Bồ tát man, Ngưu Kiều -
ND.

Tôi không biết mình nên làm thế nào để thoát khỏi thân phận
của bản thân, cái thân phận đáng giận bây giờ khiến tôi cảm thấy vừa khó xử vừa
nhục nhã.

Nhưng mỗi ngày tỉnh dậy, nhìn những tia nắng bình minh dìu
dịu xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, nghĩ tới việc ngày hôm nay mình có lẽ
sẽ lại được gặp y, tâm trạng tôi liền lập tức ngập chìm trong nỗi mừng vui và
ngọt ngào to lớn.

Đó là sự ngọt ngào như thế nào đây? Mỗi khoảnh khắc ở bên
cạnh Thanh, lòng tôi đều nhẹ nhõm, vui tươi, cảm thấy tất cả mọi sự phiền não
trên thế gian này sẽ chẳng bao giờ tới tìm mình cả.

Có lúc, tôi sẵn lòng biến thành một nữ tử vô tri, vô đạo đức,
không biết liêm sỉ, không có quan niệm thị phi, thậm chí là... không có ký ức.
Như thế, tôi sẽ không còn đau khổ nữa, không còn khó chịu nữa.

Nếu có thể, tôi sẵn lòng dùng tất cả mọi thứ mà mình đang có
để đổi lấy những khoảng thời gian vui vẻ bên Thanh.

Tôi sẵn lòng.

Hôm ấy, tôi cùng y ra ngoài đi dạo, lòng nhẹ nhõm, thảnh
thơi, cảm thấy được y dắt tay như thế này đã là một niềm hạnh phúc hết sức lớn
lao rồi.

Đường núi gồ ghề khó đi, lại quanh co xuyên qua một khu rừng
nhỏ. Những phiến đá lát trên mặt đường do lâu ngày không có ai đi lại nên đã
mọc một lớp rêu xanh rất dày, chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng có thể trượt ngã.
Trên đỉnh đầu chúng tôi là vô số cành cây đan xen nhau một cách hỗn loạn, những
cái bóng lờ mờ chiếu xuống nhìn như cánh tay đáng sợ của đám yêu ma quỷ quái,
chỉ là trên những cánh tay ấy mọc đầy những chiếc lá non màu vàng tơ, khiến vẻ
ma mị dịu đi và được thay bằng mấy phần tươi mới. Có chú chim không rõ tên gọi
đậu trên cành cây cất tiếng hót líu lo, khiến buổi hoàng hôn trong khu rừng
tịch mịch bất giác tràn ngập một luồng sức sống khó mà miêu tả bằng lời. Trên
núi có mấy gốc phụng tiên vừa nở hoa, nửa kín nửa hở nép mình vào lùm cỏ dại,
nhìn rực rỡ như ngọn đuốc.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, tà dương lay lắt, những ánh
ráng chiều rực rỡ đủ màu phủ khắp nửa bầu trời, tựa bức tranh gấm rực rỡ và hoa
lệ nhất giữa nhân gian... Trên đỉnh núi trước mặt y có một quầng ráng chiều rực
rỡ tụ lại, chừng như chỉ cần thò tay ra là có thể với tới, còn sau lưng tôi là
một khoảng không âm u vô tận, những đám mây màu mực như làn khói sương cuốn
tới, chuẩn bị cuộn phăng mọi ánh sáng.

Ánh ráng chiều màu vàng cuối cùng bao trùm quanh người y, y
ngoảnh lại nhìn tôi, vì khuôn mặt đang ngược sáng nên không thể nhìn rõ lắm. Y
chậm rãi đưa tay về phía tôi. “Đường núi khó đi, để ta dắt tay nàng nào.”

Dưới ánh ráng chiều, thân thể y toát ra một vẻ trang nghiêm,
thanh khiết như thiên thần, từng làn gió núi thổi vun vút qua chỗ chúng tôi,
khiến đôi ống tay áo rộng của y lất phất bay.

Lúc này tôi cảm thấy tim mình cứ đập thình thịch không ngừng,
trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào nhưng đồng thời cũng rất do dự, hai bàn
tay chẳng đưa ra mà cứ nắm chặt nhau, nơi lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi.

Nơi dòng sông dưới núi loáng thoáng vọng lại tiếng hát, dần
trở nên rõ ràng, thì ra là A Nô, lời ca vẫn không có gì thay đổi so với trước
đây: “Em nay đối với tình lang, tình càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ. Nhớ ai
nhớ đến bao giờ? Ngày ngày tựa cửa trông chờ tình lang. Tình lang ơi hỡi tình
lang, lòng này thắm thiết xin chàng chớ quên...”

Tiếng ca ấy như đã khắc ghi vào trái tim tôi, lúc này nghe
thấy liền không kìm được thầm xao động, nhất thời chẳng nói được gì.

Đôi mắt y trong veo như mặt nước hồ thu phẳng lặng, giọng nói
dịu dàng, ấm áp như làn gió tháng Tư: “Nàng nghe kìa!”

Tôi thấp giọng đáp: “Muội nghe thấy rồi.”

Y đưa bàn tay tới gần hơn, chỉ thiếu chút nữa là đã chạm vào
ống tay áo tôi rồi. Trầm ngâm một chút, y khẽ nói: “Lòng ta với nàng cũng hệt
như vậy đấy.” Thấy tôi không nói gì, sắc mặt y thoáng trở nên buồn bã. “Ngày đó
nàng viết cho ta bài Bích ngọc ca, tạ
ơn chàng hữu ý, thẹn không sắc khuynh thành. Mở hết cả cuốn Nhạc phủ, ta chưa từng sợ một câu thơ
nào như vậy.”

Tôi ngẩng đầu nhìn y, chậm rãi thò bàn tay từ trong ống tay
áo ni cô màu xám ra. Do ăn chay lâu ngày, hai tay tôi đều nhợt nhạt, làn da
mỏng tang để lộ những mạch máu màu xanh yếu ớt, lấp lánh phản chiếu lại những
tia ráng chiều dìu dịu.

Tôi nhìn thẳng vào mắt y, trái tim vốn loạn nhịp dần bình
tĩnh trở lại, một nụ cười mỉm rạng rỡ xuất hiện trên khóe môi, giọng nói vang
lên mềm mại như cỏ bồ: “Lần này thì để muội nói, điều muội muốn nói là: Đã thấy
quân tử, cớ gì chẳng yêu[36].”

[36] Trích Phong vũ, Kinh Thi.
Nguyên văn Hán Việt: Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ - ND.

Một làn gió thổi tới khiến chiếc áo ni cô màu sắc ảm đạm của
tôi khẽ tung bay, tự nơi đáy lòng bất giác trào dâng mấy tia mừng rỡ. Tình yêu
của tôi với Huyền Thanh xưa nay luôn ẩn sâu trong huyết quản, và bây giờ, những
lời vốn phải cố sức kìm nén ấy đã bật ra ngoài, khiến tôi có cảm giác mừng vui
và nhẹ nhõm khó tả, cứ thể cười tủm tỉm, chăm chú nhìn y.

Trên mặt y lộ ra nét dịu dàng, ấm áp cùng thần sắc vừa ngạc
nhiên vừa vui mừng, giữa sắc trời dần trở nên u ám, trông y lúc này tựa như một
ánh dương rạng rỡ nhất mùa hè, khiến người ta bất giác vui lây.

Nụ cười của tôi trào lên tự đáy lòng, dần lan tỏa khắp từng
tấc da thịt.

Y nắm chặt lấy bàn tay tôi, mừng rỡ đến nỗi chẳng nói nổi một
lời, chỉ biết cười mà nhìn tôi không chớp.

Bàn tay y rất ấm áp, rất lớn, nắm trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn
của tôi.

Từng làn hơi thở quen thuộc của y như bao bọc lấy tôi, đột
nhiên người tôi bị kéo về phía trước, mặt vùi vào vạt áo trước ngực y. Y ôm tôi
rất chặt, lại cọ nhẹ cằm vào mái tóc của tôi, ghé sát miệng vào tai tôi, nói:
“Chúng ta cùng đi thôi.”

Trái tim tôi như bị thứ gì va phải, thoáng nhói đau, sống mũi
cay cay như muốn khóc.

Kỳ thực tôi cũng không biết chúng tôi có thể đi tới nơi nào.
Tôi là phế phi bị trục xuất khỏi cung, để tóc tu hành, y là thân vương hoàng
tộc địa vị cao quý, thân phận cách biệt có thể nói là một trời một vực. Đúng
như lời Cận Tịch nói, chẳng qua là “lửa cháy ngang mày, hãy nhìn trước mắt” mà
thôi.

Nhưng lúc này, nghe y nói năng trịnh trọng như thế, lòng tôi
liền thấy thư thái và dễ chịu hơn nhiều, đối với tương lai mờ mịt kia cũng có
thể sinh ra một tia tưởng tượng.

Những làn gió núi không ngừng thổi qua chỗ chúng tôi, khiến
mấy gốc phụng tiên đung đưa nhẹ nhàng. Y dắt tay tôi bước dần lên đỉnh núi, cứ
đi được một bước lại ngoảnh đầu nhìn tôi một lần.

Y đột nhiên dừng chân, tách từng ngón tay của tôi ra, đặt
những ngón tay của mình vào giữa, cuối cùng mười ngón tay của chúng tôi đan xen
nhau. Tôi cảm thấy hơi nghi hoặc nhưng chỉ im lặng nhìn y. Huyền Thanh khẽ mỉm
cười, cất giọng vô cùng kiên định: “Tư thế dắt tay này có tên gọi Đồng tâm
khấu, nghe đồn cặp nam nữ nào dắt tay nhau như thế này, cả đời sẽ không bao giờ
ly biệt.”

Lòng tôi trào dâng muôn vàn cảm giác phức tạp nhưng nổi lên
trên hết là một nỗi mừng vui và xao xuyến tột cùng, hết sức khó tả. Lúc này tôi
thấy mình như đang ở trong giấc mộng, nhưng lại là một giấc mộng chân thực vô
cùng, không có vẻ gì là xa xôi thăm thẳm, chỉ cần đưa tay ra là có thể với tới.

Rồi tim tôi bỗng máy động, tôi đột nhiên cất tiếng: “Thanh,
muội cứ có cảm giác như đang nằm mơ vậy, huynh cắn hoặc véo muội một cái đi
được không? Để muội biết rằng muội thực sự không phải đang nằm mơ.”

Huyền Thanh cúi đầu, khẽ hôn một cái lên mũi tôi, thấp giọng
cười, nói: “Ta không nỡ.” Tôi chợt thấy mình ngốc nghếch, sao tôi lại có thể
ngốc đến thế cơ chứ, ngay đến bản thân tôi bây giờ cũng không kìm được mà muốn
tự cười mình. Hai bờ má tôi đỏ bừng, tựa như quầng mây màu rực rỡ đằng xa, đi
kèm theo đó là sự thẹn thùng khôn xiết.

Y vẫn một mực mỉm cười hòa nhã. Nụ cười của y trông đẹp biết
mấy, hệt như tiếng hát trong veo giữa mây xanh, vang đi khắp muôn dặm đất trời.
Mặt tôi bỗng đỏ bừng, nói năng lại càng không biết lựa lời: “Thanh, nụ cười của
huynh đẹp quá!”

Trước đây tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng chưa từng dám thừa
nhận. Ôi, bây giờ đứng trước mặt y tôi trở nên ngốc nghếch quá chừng, lời gì
cũng nói ra được.

Huyền Thanh nắm chặt bàn tay tôi, mỉm cười, thở dài nói: “Nụ
cười của ta, đều là vì nàng nên mới có!”

Nụ cười của y là vì tôi nên mới có, còn nụ cười thật lòng của
tôi lúc này há cũng chẳng thế hay sao? Tôi thoáng cảm thấy thẹn thùng, cúi
xuống nhìn đôi giày cỏ mộc mạc mà mình đang đi, thấy chúng chậm rãi bước đi
trên lớp rêu xanh dày, mỗi bước chân đều tràn ngập nét mừng vui.

Tôi chợt nhớ đến đôi giày được Huyền Lăng ban cho khi còn đắc
sủng năm xưa. Đôi giày đó có đế làm bằng ngọc thạch, bên trong lót hương liệu,
mũi giày có đính một viên minh châu Hợp Phố vô cùng bắt mắt. Trên mặt giày làm
bằng gấm Thục thêu hình uyên ương bằng chỉ vàng, gấm Thục xưa nay vốn vang danh
thiên hạ, huống chi còn là loại gấm thêu tinh tế như thế, các nữ tử Thục Trung
phải cần trăm người thêu suốt ba năm mới xong một xấp, mỗi tấc đều có giá không
dưới một đấu vàng, các nữ tử trong cung xưa nay đến nhìn thấy còn chẳng dễ,
đừng nói là xa xỉ đến mức dùng để làm giày.

Nhưng lúc này được cùng y dắt tay dạo bước, dù dưới chân là
đôi giày cỏ giản đơn tôi cũng vẫn mừng rỡ và cảm động vô cùng, cảm giác khi
nhận được đôi giày quý báu năm xưa căn bản không thể so sánh được.

Y cùng tôi ngắm cảnh chiều tà, lại khẽ vuốt ve mái tóc tôi,
dịu dàng nói: “Đi cả ngày rồi, nàng có mệt không?”

Nơi đáy mắt tôi bất giác dâng trào một nét cười vui vẻ.
“Không mệt.”

“Vậy...” Y chợt nói: “Nàng cùng ta đến An Tê quán thăm mẫu
phi nhé?”

Tôi thoáng sững người, khuôn mặt không khỏi ửng hồng, thẹn
thùng nói: “Vậy đâu có tiện chứ.”

Y nắm lấy bàn tay tôi, khẽ nở nụ cười. “Mẫu phi xưa nay vẫn
luôn thích nàng mà.” Thấy tôi xấu hổ, y lại nói thêm: “Mẫu phi là người sảng
khoái, ắt sẽ không ngăn cấm chúng ta. Huống chi, Hoàn Nhi, có được nàng rồi ta
mừng rỡ vô cùng, chỉ muốn nói ngay với mẫu phi ta rằng con của bà đã có được
người mà nó muốn có nhất trên đời này rồi!”

Tôi khẽ cười một tiếng, dù không biết chuyện sẽ diễn ra thế
nào nhưng sao tôi đành lòng từ chối y đây, thế là bèn cúi đầu, thẹn thùng nói:
“Được!”

An Tê quán vẫn hệt như xưa nhưng tâm trạng của tôi khi đi gặp
Thư Quý thái phi thì đã hoàn toàn đổi khác, không ngờ lại có một tia căng thẳng
khó mà miêu tả bằng lời. Gõ cửa mấy cái, người đi ra mở cửa chính là Tích Vân,
nhìn thấy tôi và Huyền Thanh cùng tới thì không kìm được ngạc nhiên thốt lên:
“Hôm nay sao lại trùng hợp như vậy? Không ngờ Vương gia và nương tử lại cùng
nhau tới đây.”

Huyền Thanh mỉm cười không đáp, khẽ hỏi: “Mẫu phi đâu?”

Tích Vân cười nói: “Thái phi vừa tụng kinh xong, giờ đang
uống trà.”

Lúc này đang là mùa hè, các cửa sổ trong An Tê quán đều mở
rộng, vì xung quanh trồng nhiều cây cối nên thực mát mẻ vô cùng. Trong chiếc bể
lớn giữa sân có trồng một ít hoa sen, nhìn nhỏ nhắn, xinh xắn, vô cùng đáng
yêu.

Thái phi đang ngồi xếp bằng trên chiếc sạp, ung dung uống
trà, nhìn thấy chúng tôi đi vào liền vẫy tay cười, nói: “Đến đúng lúc lắm, Tích
Vân vừa mới hầm canh bách hợp đấy.” Sau đó liền bảo Tích Vân múc hai bát đưa
lên.

Huyền Thanh nói: “Nàng hành lễ với mẫu phi trước đi.”

Tôi quỳ xuống bái lạy. “Thái phi an hảo.”

Tôi đến An Tê quán đã nhiều lần, thường ngày gặp mặt chỉ chào
hỏi theo lối bình thường mà thôi, bây giờ lại trịnh trọng hành lễ như vậy khiến
Thư Quý thái phi bất giác ngẩn người, đưa mắt liếc nhìn tôi, cười tủm tỉm hỏi:
“Hôm nay làm sao vậy?”

Huyền Thanh lúc này cũng quỳ xuống hành lễ. “Hài nhi bái kiến
mẫu phi.”, nói rồi liền đỡ tôi đứng dậy, nắm lấy tay tôi.

Thái phi giật mình hiểu ra, không kìm được đưa tay vuốt trán,
nở nụ cười tươi. “Hay! Hay! Rốt cuộc đã đến với nhau rồi!”, sau đó lại quay
sang nói với Tích Vân: “Đừng mang canh bách hợp tới nữa, lấy một ít táo đỏ và
ngân nhĩ đến đây!”

Tôi đỏ bừng hai má, thấp giọng nói: “Đa tạ Thái phi”, sau đó
lại cúi gằm mặt xuống, khẽ mỉm cười nói tiếp: “Nghe khẩu khí của Thái phi vừa
rồi, hình như đã sớm biết vãn bối và Thanh...” Tôi bất giác thẹn thùng, liền
ngừng lời, trừng mắt nhìn Huyền Thanh.

Huyền Thanh vội vàng xua tay, nói: “Không phải là ta nói
đâu.”

Thái phi cười bảo: “Thanh Nhi không nói gì với ta cả. Chỉ là
ngày đó hai đứa gảy đàn thổi sáo ăn ý với nhau như thế, quả đúng là tâm ý tương
thông, con thực sự nghĩ ta đã già, không thể nhìn ra điều gì hay sao? Cái
chuyện tâm ý tương thông này xưa nay vốn chỉ có ở những người hữu tình.”

Tôi đỏ mặt tía tai, nói: “Thái phi quả có cặp mắt tinh đời.”

Thái phi cầm lấy tay tôi, kéo tôi lại gần, nói với giọng trìu
mến: “Ngày đó ta kỳ thực cũng chỉ thoáng nghĩ tới chuyện này thôi, không ngờ
con và ta còn có duyên phận như vậy.” Nói rồi bà lại mỉm cười nhìn qua phía
Huyền Thanh. “Đồ ngốc, chuyện tốt thế này sao lại không nói sớm với ta, làm ta
đến bây giờ mới biết, hai đứa giấu ta kĩ quá!”

Huyền Thanh có chút xấu hổ, âu yếm đưa mắt liếc tôi. “Chuyện
này thực là khúc chiết lắm, chứ con đâu dám giấu giếm mẫu phi, chỉ vừa mới có
kết quả thôi con đã lập tức dẫn Hoàn Nhi tới đây thỉnh an mẫu phi rồi.”

Thái phi mặt đầy nét mừng, nhìn tôi cười, nói: “Hoàn Nhi, bây
giờ ta cũng gọi con như vậy nhé!”, sau đó lại thở dài một tiếng. “Hoàn Nhi, con
là một đứa bé thông minh, ta thực sự yêu quý con từ tận đáy lòng. Chỉ là ta
thoáng nghe nói, con là một đứa bé mệnh khổ. Thanh Nhi từ nhỏ đã phải rời xa
ta, cũng là một đứa bé khổ mệnh. Bao năm nay nó một lòng đi tìm nữ tử mà mình
vừa ý, mãi đến tuổi này rồi vẫn chưa chịu thành hôn, ta là người làm mẹ, trong
lòng thực lo lắng lắm...”

Huyền Thanh nhìn tôi cười hì hì, nói: “Mẫu phi cứ yên tâm,
ban đầu con kiếm cớ không chịu thành thân chẳng qua là vì không muốn để Thái
hậu và hoàng huynh an bài hôn sự của mình, còn về sau thì hẳn nhiên là vì cô ấy
rồi.”

Tôi cười phỉ phui, nói: “Hừm, trước mặt Thái phi mà huynh còn
dám nói bừa như vậy.”

Thái phi đưa tay làm bộ đánh Huyền Thanh một cái, cười mắng:
“Ta còn đang nói đấy, không ngờ con lại dám chen vào”, sau đó lại quay sang nói
với tôi: “Vừa rồi Thanh Nhi nói chen vào một câu, kỳ thực cũng khiến ta được
yên tâm hơn rồi. Đứa bé này vốn trọng tình trọng nghĩa, nó đã nói như vậy, có
thể thấy không phải mới dụng tình với con chỉ một, hai năm. Hai đứa bọn con để được
ở bên nhau như bây giờ, hẳn đã phải trải qua không ít gian nan trắc trở, mà con
lại đang tu hành, sợ rằng cũng từng do dự rất lâu. Hơn nữa, con đường sau này
của bọn con sợ rằng cũng chẳng được thuận buồm xuôi gió.”

Huyền Thanh đưa mắt nhìn tôi, nói: “Mẫu phi...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3