Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 21 - Phần 2 (Hết tập 3)

“Gửi ái thê Uyển Uyển, nghĩ tới việc nàng đã ra đi, lòng ta
xiết bao đau xót, thường ngày nhớ đêm mong, quên ăn quên ngủ. Hồi tưởng lại
từng lời nói, tiếng cười của nàng thuở xưa, lòng ta đớn đau, nay làm bài Thuật bi phú để tỏ lòng thương nhớ. Mong
hương hồn nàng trên trời có linh thiêng hãy hiểu cho nỗi khổ của ta, thường vào
trong giấc mộng để giúp ta thỏa nỗi tương tư da diết. Ta dù có được Hoàn Hoàn,
người con gái giống nàng, có thể tạm thời xua tan nỗi sầu đau, nhưng hiềm rằng ngoài chốn non Vu chẳng có mây[33].

Cớ gì Kinh Dịch bắt
đầu bằng càn khôn? Tại sao Kinh Thi
đặt quan tuy lên trước nhất? Ấy là vì phu thê là khởi nguồn cho mọi mối nhân
luân, càn khôn thì đại diện cho trời đất... Bóng hình nàng ở mãi trong ta,
khiến lòng ta bồi hồi da diết. Phi tần lục cung nhiều sao kể xiết, ta nhìn mà
chỉ nhớ đến nàng... Đau đớn thay, vật cũ bày ra nhìn ngắm, lòng lại nhớ đến
cảnh tốt đẹp năm xưa, có lúc tâm thần phiêu đãng, bỗng đâu tức cảnh sinh tình,
thổn thức làm sao. Cõi đời kia thực chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi vạn sự giai
không. Hỡi ôi, sầu gì hơn nỗi sầu sinh ly tử biệt, đau gì hơn nỗi đau để mất ái
thê, từ nay đằng đẵng cuộc đời ai cùng ta theo bước? Cung điện kia nay còn ai
ở, rèm trướng kia trống trải xiết bao, gió xuân khẽ thổi, người đã chẳng còn,
chỉ biết thở dài thống thiết, tỏ rằng: Gió xuân trăng thu đều đã ở đây rồi,
ngày hạ đêm đông đến khi nao mới quay trở lại[34]?”

[32] Chữ “Uyển”
này đồng âm với chữ “Hoàn” trong “Hoàn Quý tần”.

[33] Trích Ly tư
kỳ 4, tác giả Nguyên Chẩn, ý rằng đã thấy một cảnh đẹp tuyệt vời rồi thì chẳng
còn thiết tha gì những cảnh đẹp khác nữa.

[34] Bài Thuật
bi phú này vốn do vua Càn Long viết để kỷ niệm người vợ kết tóc đã qua đời là
Hiếu Hiền hoàng hậu, những chỗ ba chấm là phần bị lược bỏ - ND.

Bút tích của Huyền Lăng tôi vốn đã vô cùng quen thuộc, nhìn
đến đoạn cuối cùng, bút lực dần trở nên yếu ớt, ngắt quãng, còn có vệt nước mắt
lưu lại bên trên làm nhòe dấu mực, đủ thấy khi hạ bút, y đã thương tâm đến mức
độ nào.

Ngoài chốn non Vu chẳng có mây, hay cho câu ngoài chốn non Vu
chẳng có mây. Thì ra là nàng ta, không ngờ lại là nàng ta, tất cả mọi sự sủng
ái tôi nhận được hóa ra đều là bởi nàng ta, bởi tôi và nàng ta có mấy phần
giống nhau.

Ngày nhớ đêm mong, ngày nhớ đêm mong, những tiếng gọi chứa
chan tình ý của Huyền Lăng trong giấc mộng, hóa ra đều là gọi nàng ta, gọi
Thuần Nguyên Hoàng hậu Chu Nhu Tắc vốn đã qua đời.

Vậy, tôi được tính là gì đây?

Đôi tay tôi bất giác trở nên mềm nhũn, tờ giấy Tiết Đào nhè
nhẹ buông rơi, đậu xuống chiếc thảm màu vàng. Dường như toàn bộ sức lực trong
thân thể tôi đều đã bị rút cạn, chẳng còn lại chút nào, cứ thế ngồi bệt xuống
đất. Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng rả rích không ngớt vang lên, một cây phong
hững hờ tỏa bóng, màu đỏ tươi của nó khiến đôi mắt tôi nhói đau, cơ hồ không
thể nhìn thấy thứ gì khác nữa.

Lồng ngực tôi nhộn nhạo khó tả, cơn đau nơi bụng vì thế mà
lại càng trở nên dữ dội hơn, dường như đứa bé trong bụng tôi cũng hiểu được sự
ấm ức mà mẹ nó phải chịu, đang bất bình thay cho tôi.

Huyền Lăng nhặt tờ giấy Tiết Đào đó lên, sắc mặt đầy vẻ tiếc
thương dịu dàng, ánh mắt dần dịu xuống, trong veo như một đầm nước thu. Ánh mắt
đó chẳng hề dừng lại trên người tôi, chỉ có vẻ đang tập trung suy nghĩ, dường
như đã đắm chìm vào dòng quá khứ đẹp đẽ ngày xưa, miệng hỏi: “Nàng biết rồi?”

Tôi không trả lời, giờ còn có gì để nói nữa đâu?

Huyền Lăng cất giọng cảm khái: “Kỳ thực có mấy phần giống với
Uyển Uyển, đó cũng là cái phúc của nàng.”

Tôi cơ hồ cười lạnh thành tiếng, vậy sao? Đó rốt cuộc là cái
phúc của tôi, hay là sự bất hạnh? Tôi cảm thấy sau lần gặp mặt này, trái tim
tôi đã hoàn toàn giá lạnh, tất cả mọi tình cảm cũng tan biến sạch. Y thực xa lạ
biết bao, khiến người ta cảm thấy khó gần biết bao. Người sai không chỉ có
Huyền Lăng, tôi cũng đã sai rồi, tình yêu trong bao năm nay đều giao phó nhầm
người.

Cánh cửa kêu “két” một tiếng, mở ra, một thân hình nhỏ nhắn
đi vào, nhìn thấy tôi cũng ở đây liền vội vàng lùi lại. Tôi gần như không còn
nhớ được, nơi thư phòng này, ngoài tôi ra, Lăng Dung cũng có thể tùy ý ra vào.

Sắc mặt nàng ta kiều diễm mà tươi trẻ, hồng hào như ráng
chiều, so với sự thương tâm và tiều tụy của tôi lúc này lại càng khiến người ta
không đành lòng đưa mắt. Huyền Lăng gọi nàng ta lại, hỏi: “Có chuyện gì?”

Nàng ta lúng túng đưa mắt nhìn tôi, muốn nói mà lại thôi.
Huyền Lăng vốn không thích bộ dạng này, lập tức thúc giục mấy bận rồi nàng ta
mới rụt rè nói: “Vừa rồi thái y tới bẩm báo, Chân thiếu phu nhân và tiểu công
tử bị sốt rét quá nặng, đã không thể cứu được nữa rồi.” Nàng ta còn chưa nói
xong, nước mắt đã giàn giụa, khiến người ta nhìn mà cảm thấy thương xót.

Lăng Dung nói rồi liền bước tới đỡ tôi, nói với giọng hết sức
quan tâm: “Tỷ tỷ đang có thai, ngàn vạn lần chớ thương tâm quá!”

Tôi biết sự việc không đơn giản như vậy, giữa dòng nước mắt
nhạt nhòa, tôi thấy khuôn mặt nàng ta trở nên méo mó, hết sức đáng sợ. Nàng ta
thừa dịp ở ngay gần tôi, lẳng lặng ghé tai tôi, khẽ cười, nói: “Bọn họ không
thể cứu được nữa rồi!”

Tôi căm hận đến nỗi cơ hồ muốn hộc máu, đang định đẩy tay
nàng ta ra, nơi bụng chợt truyền tới một cơn đau dữ dội, chừng như muốn nứt ra.
Gió thu lạnh tựa băng, sương thu phủ đất trời, vầng trăng tựa một khuôn mặt quỷ
quái, tất cả cùng lao về phía tôi. Bàn tay tôi mất hết sức lực, buông rũ xuống,
cuối cùng tôi nhìn thấy mép váy đỏ tươi của mình, mảu đỏ lan đi như dòng suối.

Đau quá, đau đến nỗi không thở nổi, tựa như đang bị muôn vàn
con dao tùng xẻo trên người, đau đến thấu vào gan ruột. Trong cơn đau, thân thể
tôi trở nên ướt nhẹp, dường như có muôn vàn dòng suối cuộn chảy trong thân thể
tôi, những đốt xương như nứt ra từng chút. Là ai đang khóc, sao lại đớn đau như
thế, khiến trái tim tôi trở nên bấn loạn, mỗi tấc da thịt dường như đều đang
nứt ra. Tôi cơ hồ có thể nghe thấy những tiếng “răng rắc”, có thứ gì đó chuẩn
bị chui ra khỏi thân thể tôi.

Tôi chìm trong cơn hôn mê, giọng nói của vô số người đang
thúc giục tôi... “Dùng sức! Gắng dùng sức!” Những bông hoa hạnh bay khắp trời, nhẹ
nhàng rơi xuống thân thể tôi, tôi vì y mà hạ quyết tâm tham gia vào những cuộc
tranh đấu trong hậu cung...

Đêm đầu tiên trong Nghi Nguyên điện, y ôm chặt thân thể tôi,
thành khẩn nói: “Tâm ý của nàng trẫm coi như báu vật, ắt sẽ không phụ nàng.”

Điệu Kinh hồng tung bay tha thướt, làm xao động trái tim y,
hay là trái tim tôi? Mẹ nói, điệu Kinh hồng là để múa cho nam tử mà mình yêu
xem.

Ngày hè trong Nghi Phù quán, y vẽ lông mày hình núi xa cho
tôi, sắc mặt lộ vẻ mê đắm. “Thứ trẫm xem trọng là tình cảm của nàng.”

Giữa đêm khuya, y cùng tôi ngồi bên ô cửa sổ, thắp đèn viết
chữ làm thơ như những cặp phu thê trong gia đình bình thường. Giữa cảnh xuân
sâu tựa biển, giữa những bông hoa lê trắng xóa như tuyết, y trang điểm cho tôi
theo lối Giảo lê trang, rồi cất tiếng cười rộ. “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn! Nàng đã
có đứa con của chúng ta rồi, nàng có biết trẫm vui mừng đến thế nào không?”

Trên mặt y ngợp nét cười, phong thái lại càng siêu phàm thoát
tục, chỉ tay vào nhành hải đường trên búi tóc tôi, nói: “Trẫm và Hoàn Hoàn cũng
đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, hãy mãi ở bên nhau như hai bông hoa liền cành
này.”

Y cất giọng vô cùng trịnh trọng: “Dù chốn hậu cung có muôn
ngàn giai lệ, trong lòng Tứ lang vẫn chỉ có duy nhất một Hoàn Hoàn thôi, không
ai có thể thay thế được.”

Y khẽ hôn lên vành tai tôi, thấp giọng nói: “Trẫm sẽ không để
nàng rơi nhiều nước mắt thế nữa đâu.”

Chuyện xưa như giấc mộng lần lượt hiện lên trong đầu tôi, rốt
cuộc hóa thành sương tuyết, chỉ còn lại một mảng trắng lòa sạch sẽ.

Tôi cố gắng giãy giụa, gắng hết sức lực toàn thân.

Dường như có một niềm vui to lớn đang bao bọc lấy tôi, xung
quanh là tiếng khóc vang trời của trẻ sơ sinh và những tiếng cười vui vẻ. Tôi
mỏi mệt chìm vào giấc mộng, không còn sức mở mắt ra nữa.

Tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy vô số chuyện ngày
xưa, vừa vụn vặt vừa rõ ràng. Vào cung mới bốn năm, vậy mà đã xảy ra biết bao
chuyện, tựa như cả một cuộc đời.

Đợi khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng, Cận Tịch vừa vui mừng
vừa buồn bã bước tới, tha thiết nói: “Chúc mừng nương nương, người đã hạ sinh
một vị công chúa.” Rồi lại nói thêm: “Công chúa rất khỏe mạnh, trông xinh đẹp
lắm.”

Tôi vẫn còn có chút ngẩn ngơ, Công chúa?

Hoán Bích đứng bên cạnh, nói: “Nương nương làm nô tỳ sợ chết
mất, người đã hôn mê một ngày một đêm rồi!”

Tôi vô thức đưa tay sờ bụng, bụng tôi bây giờ phẳng lì, tôi
sợ đến giật nảy mình, đứa bé của tôi biến mất rồi! Từng có một lần tôi cũng
tỉnh dậy từ sau giấc ngủ như thế, và đứa bé của tôi đã chẳng còn trên cõi đời
này!

Tôi cơ hồ muốn bật khóc thành tiếng, Cận Tịch vội bế đứa bé
đến trước mặt tôi, nói: “Nương nương đừng nôn nóng, Công chúa ở đây.”

Tôi bất giác thở phào một hơi, ôm chặt đứa bé vào lòng, nó
nhỏ biết mấy, làn da trên mặt còn hơi nhăn và đỏ bừng, đôi mắt đang hé mở,
giống tôi như đúc. Nó rất nhẹ, rất ấm áp, tôi mừng đến rơi nước mắt. Con gái
của tôi, đây là con gái của tôi.

Hoán Bích chỉ tay vào nhũ mẫu, nói: “Đây là nhũ mẫu của Công
chúa, Cận Nương.”

Đó là một người đàn bà đoan trang, khỏe mạnh với làn da trắng
trẻo, thân hình phốp pháp, khi nói chuyện cũng thể hiện rõ sự thuần phác, dịu
dàng. Cận Tịch nói: “Công chúa bị sinh non, còn chưa đầy tháng, thái y tới khám
qua, nói là phải chăm sóc thật cẩn thận.”

Tôi dù sao cũng vừa sinh nở xong, người hãy còn yếu, bế được
một lúc đã cảm thấy mỏi, nhưng vẫn không nỡ buông đứa bé xuống. Cận Tịch ghé
tai tôi, khẽ nói: “Hoàng thượng tới rồi, tới thăm nương nương đấy!”

Tôi đang định dặn: “Bảo là ta thân thể không khỏe, không gặp
được.” Ngẩng lên đã thấy Huyền Lăng bước vào điện, bèn ngoảnh đầu đi, không
thèm nhìn y. Con người này, tôi không muốn gặp lại nữa.

Y đưa mắt nhìn tôi. “Vẫn giận sao? Lẽ nào nàng còn chưa hiểu
thấu sự tình?”

Tôi hết cách, đành nói: “Hoàng thượng muốn thần thiếp hiểu
thấu điều gì?”

Y tỏ ra có mấy phần cảm khái: “Nàng đã sinh cho trẫm một công
chúa, còn muốn tiếp tục giận dỗi thế này nữa sao? Trẫm đã quyết định rồi, bất
kể nhà họ Chân thế nào trẫm cũng sẽ không trút giận lên nàng, chỉ cần nàng bằng
lòng, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ phong nàng làm chiêu nghi.”

Tôi ngoảnh đi, nói: “Thần thiếp thất đức, không dám ở ngôi
chiêu nghi.”

Y bước tới gần tôi, dịu giọng khuyên nhủ: “Hoàn Hoàn, nếu
nàng chịu, nàng vẫn sẽ là sủng phi của trẫm, trẫm sẽ đối xử với nàng như trước
đây.”

Tôi cười lạnh, cười đến không thể kiềm chế được, lát sau mới
dừng lại, nói: “Hoàng thượng cho rằng còn có thể sao?”

Thần sắc sau nháy mắt đã trở nên lạnh lùng, y hờ hững nói:
“Không sai, quả đúng là trẫm đã quá xót thương nàng rồi. Tâm tính nàng như vậy,
thực không thích hợp ở lâu trong cung.”

Cuộc sống trong cung, tôi sớm đã chán ngấy rồi. Hận ư? Yêu ư?
Đều đã không còn quan trọng nữa. Hoàng hậu và Lăng Dung, Hoa Phi và Dư thị,
người tôi hận nhiều đến thế, liệu có giết hết được không? Tôi đã giết bao nhiêu
người rồi, còn phải giết bao nhiêu người nữa, sợ là không có điểm dừng. Quanh tôi
toàn là máu tanh và sự giết chóc, chẳng có tình cảm, cũng chẳng có lấy một chút
chân tâm. Nhà đã tan rồi, người cũng chết rồi, tôi đã chán ghét tới cực điểm.
Tôi nào còn muốn ở lại nơi này nữa, chi bằng quay về, chi bằng quay về.

Huyền Lăng nói tiếp: “Để trẫm nói với nàng, cha mẹ, anh em
của nàng hôm nay đều đã khởi hành rồi.”

Tôi chỉ thoáng ngẩn ra, nở một nụ cười thê lương. “Đa tạ
Hoàng thượng!”

Y lắc đầu, lộ vẻ chán ghét. “Nàng như thế này... Hãy tới Phật
đường tĩnh tâm đi, không cần ở lại đây nữa.”

Đúng thế, tôi không thể ở lại đây nữa, có một mẫu phi không
được lòng phụ hoàng như vậy, có một gia tộc đằng mẹ suy bại đến thế này, con
gái của tôi sẽ vì tôi mà phải chịu rất nhiều nỗi giày vò và khổ sở.

Nhưng ở Phật đường... tôi sẽ phải ở cách con gái tôi rất xa.

Con gái tôi vẫn còn ở trong nôi, mọi việc trên đời nó chưa hề
hay biết gì. Bao nhiêu mưu mô chước quỷ, bao nhiêu sóng gió ngợp trời trong
chốn hậu cung nó còn chưa thể lĩnh hội được, và tôi cũng không thể để nó lĩnh
hội. Người làm mẹ tôi đây sắp phải rời xa chốn hậu cung đã khiến tôi hao tổn
gần như toàn bộ tâm lực và tình cảm, tương lai của nó, tôi đã không thể mang
lại bất kỳ sự đảm bảo gì nữa rồi. Chuyện duy nhất tôi có thể làm bây giờ là
giúp nó an bài mọi việc trong khả năng cho phép của tôi.

Nỗi đau đớn và nhục nhã lớn lao trong lòng tựa như những lưỡi
dao sắc bén cứa lên da thịt, tôi cắn chặt bờ môi, trái tim chừng như muốn nhỏ
máu. Thế rồi, tôi ngẩng lên, bình tĩnh nói: “Đứa bé này còn chưa được đặt tên,
thần thiếp sắp đi rồi, tên của đứa bé xin cho phép thần thiếp được đặt. Mong
Hoàng thượng thành toàn.”

Ánh mắt y bình tĩnh đến nỗi gần như không có chút tình cảm
nào, hồi lâu sau mới nói: “Được!”

Tất cả mọi nỗi chua xót sau nháy mắt đã trào lên cổ họng, tôi
cố sức nuốt nước mắt vào trong, nói chậm rãi từng từ: “Hãy gọi là Oản Oản[35]
đi.” Cứ nói được một chữ, trái tim tôi lại giống như bị cứa vào một nhát dao
nhục nhã.

[35] Trong tiếng
Hán, chữ “Oản” này đồng âm với chữ “Hoàn” trong “Hoàn Quý tần” - ND.

Hai mắt y lóe sáng, bên trong ngợp một nỗi, chấn động, đau
lòng và nhiệt tình khó mà miêu tả bằng lời, dường như có thể đốt cháy toàn bộ
ánh trăng trên mặt đất, giọng nói trở nên hơi khàn khàn: “Uyển Uyển?”

Nỗi đau đớn nơi đáy lòng cùng tiếng cười lạnh nơi kẽ răng cơ
hồ bật thốt ra ngoài, trong lòng y, quả nhiên vĩnh viễn chỉ có một Uyển Uyển
thôi! Nhưng rốt cuộc tôi vẫn kiềm chế được, mỗi lời nói, cử chỉ của tôi lúc này
đều có liên quan tới tương lai và sự an nguy của đứa bé trong lòng tôi, vì nó,
tôi nhất định phải nhẫn nhịn.

Trong chăn có đặt một bình nước nóng dùng để sưởi ấm, vậy
nhưng dường như chẳng còn chút nhiệt độ nào, vừa giá lạnh vừa ẩm ướt. Đôi chân
tôi đã trở nên tê dại, duy chỉ có đầu óc là vẫn còn nhạy bén như cũ. Nụ cười
thê lương đã không còn chịu sự khống chế của tôi, từ từ lan lên khóe môi. “Thần
thiếp sao dám để Công chúa dùng nhũ danh của tiên Hoàng hậu, ấy là tội đại bất
kính.” Có lẽ tự nơi đáy lòng tôi cũng không hy vọng con gái mình thật sự dùng
chung tên với nàng ta, bèn chậm rãi nói: “Tóc dài trói lòng chàng[36],
chuyện mà thần thiếp không làm được, chỉ mong Công chúa có thể. Tất cả những
chuyện bất hạnh đã xảy ra với người mẹ vô dụng này, mong là đừng xảy ra với nó
nữa. Trong quãng đời còn lại, thần thiếp nhất định sẽ ngày đêm ở bên ngọn đèn
dầu với bức tượng Phật cầu xin cho nó được bình an.”

[36] Trích Tử dạ
ca, Tiều Thái. Theo phong tục cổ của Trung Quốc, vợ chồng trong đêm tân hôn mỗi
người sẽ phải cắt một lọn tóc, dùng chúng buộc thành nút đồng tâm, tỏ ý mong
tình chồng vợ được lâu bền, câu thơ chính là nói tới việc này - ND.

Y thoáng im lặng, sắc mặt dần hòa hoãn. “Kỳ thực nàng không
muốn rời cung cũng được, có thể ở lại Thái miếu trong cung...”

Thái miếu trong cung? Tôi kiên quyết cự tuyệt: “Thần thiếp
mang tấm thân chẳng lành, thực không dám quấy nhiễu sự bình yên trong cung.”

Sắc mặt y trở nên có chút khó coi, rồi không còn dị nghĩ gì
nữa. “Nàng đi sớm cũng tốt, hoàng cung chẳng thể giữ nàng lại được nữa rồi!”

Y đón lấy con gái từ trong tay nhũ mẫu, ôm chặt vào lòng, ánh
mắt lộ vẻ thương yêu, khóe miệng nở nụ cười mỉm như một người cha hiển từ,
chẳng hề liếc nhìn tôi lấy một cái, chỉ dịu dàng gọi tên đứa bé: “Oản Oản...
Oản Oản...” Tôi không biết khi y gọi như vậy, liệu có nhớ tới Thuần Nguyên
Hoàng hậu không, có điều nhìn bộ dạng của y, quả đúng là yêu thương con gái vô
cùng. Có một cái tên tương tự như vậy, con gái tôi sẽ được phụ hoàng của nó rất
mực thương yêu, mà nó lại không phải con trai, tất nhiên sẽ không bị cuốn vào
cuộc chiến tranh đoạt quyền thừa kế ngai vàng, có được một chút thương yêu này
là đã đủ để nó không bị người ta coi thường rồi. Chỉ là nghĩ đến việc tiền đồ
của con gái tôi lại phải dựa vào Thuần Nguyên Hoàng hậu, con người có tướng mạo
hơi giống với tôi kia, trái tim tôi thực chua xót vô cùng, mà bên trong sự chua
xót còn ngợp nỗi bi thương.

Tôi chỉnh sửa lại quần áo, trịnh trọng quỳ xuống, khấu đầu
nói: “Thần thiếp còn có một chuyện muốn cầu xin.”

Ánh mắt y dừng lại trên mặt tôi, khẽ nói: “Nàng nói đi!”

Nước mắt ầng ậng trong khóe mắt, tôi nhìn đứa bé, thầm nói:
Con gái, mẹ phải đi đây, mẹ sẽ cố gắng an bài sẵn con đường sau này cho con,
nhưng kết cục thế nào rốt cuộc vẫn phải dựa vào bản thân con, mẹ cũng chẳng thể
làm gì hơn được. Rồi tôi cất tiếng: “Kính Phi nương nương vào cung đã lâu,
không có con cái, lại có tấm lòng của một người mẹ hiền, thần thiếp hy vọng sau
khi mình xuất cung, Công chúa sẽ được giao cho Kính Phi nương nương nuôi
dưỡng.”

Y thoáng suy nghĩ rồi nói: “Hoàng hậu và Đoan Phi đều đã có
con, Kính Phi đúng là có thể nhờ cậy được.”

Tôi lại khấu đầu một cái thật sâu. “Vậy, thần thiếp không còn
điều gì nuối tiếc nữa.”

Tôi và y đều không nói gì thêm, những năm nay, tôi kỳ thực
chưa từng thật sự hiểu y, mà y cũng chưa từng thật sự hiểu tôi. Đối với y, tôi
rốt cuộc vẫn có điều mưu tính, mà y thì cũng chẳng khác gì.

Bầu không khí trong điện tĩnh lặng lạ thường, thỉnh thoảng
lại có tiếng quạ thê lương vang lên giữa màn đêm, gió thổi cành cây bên ngoài
cửa sổ phát ra những tiếng lào xào không ngớt. Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ vào
phòng, để lại trên mặt đất những tia sáng lờ mờ, dìu dịu.

Tôi đưa tay ra bế con gái, dán sát mặt nó vào mặt mình. Nó
còn chưa biết gì, vẫn nhắm chặt mắt ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng. Một giọt nước
mắt của tôi rơi xuống, nó vô thức chóp chép miệng, không biết có thể cảm nhận
được một tia ngọt ngào từ bên trong giọt nước mắt đắng chát ấy không.

Vẻ mặt Huyền Lăng có chút ngẩn ngơ và buồn bã, nhìn bóng
trăng rọi xuống đầy đất, y nói: “Lúc này, ánh trăng mông lung, vậy ban cho Oản
Oản phong hiệu là Lung Nguyệt đi.”

Lung Nguyệt, đúng là một phong hiệu không tồi. Các công chúa
bình thường phải đợi tới ngày đầy tháng mới được ban phong hiệu, mà cũng chỉ là
những chữ bình thường như hiền lương thục đức. Lung Nguyệt vừa ra đời đã có
vinh dự này, đủ thấy Huyền Lăng rất thương yêu nó, mà ấy cũng là một sự an ủi
với Kính Phi. Tôi không còn điều vướng bận gì nữa, lẳng lặng tạ ơn.

Y cũng cảm thấy tẻ nhạt, lại có chút cô đơn, ánh mắt vừa dịu
dàng vừa lạnh lẽo, tựa như những tia sáng lập lòe bất định. Những tháng ngày
bao năm qua và chút tình cảm còn sót lại, cuối cùng ngưng tụ thành một câu:
“Hoàn Hoàn, nàng còn có điều gì muốn nói với trẫm không?”

Còn có điều gì để nói nữa đây, giữa tôi và Huyền Lăng, thật
sự đã chẳng còn gì nữa rồi. Thế nhưng Hoàng đế đã hỏi chuyện, tôi không thể
không trả lời. Hồi lâu sau, tôi khẽ đáp với giọng kiên quyết: “Dây đàn đứt, gương sáng vỡ, sương sớm khô,
hương thơm tàn, người đầu bạc, thương nỗi biệt ly, mong chàng mạnh giỏi, mau
mau quên thiếp, sông Cẩm mênh mang, từ nay xin cùng chàng vĩnh biệt[37]
!” Ngâm xong,
tôi khấu đầu ba cái, không nói gì thêm.

[37] Trích Quyết
biệt thư, Trác Văn Quân - ND.

Giọng nói của y có chút chua chát: “Được! Được! Đã như vậy,
trẫm không còn gì để nói nữa. Nàng đã quyết ý đi, Lung Nguyệt, trẫm sẽ cùng
Kính Phi nuôi nấng thật tốt!” Dứt lời, y liền phất tay áo rời đi. Tôi lạnh lùng
nhìn theo bóng y, không rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Ba ngày sau, tôi bị phế bỏ toàn bộ phong hiệu và tước vị,
phải rời khỏi Đường Lê cung đến chùa Cam Lộ ở ngoại ô kinh thành để tóc tu
hành. Cận Tịch và Hoán Bích nhất quyết đi theo tôi, những người khác thì ở lại
chăm sóc Lung Nguyệt.

Trong khoảnh khắc được bế Lung Nguyệt trên tay, Kính Phi cảm
động đến rơi nước mắt, nắm chặt lấy bàn tay tôi, nói: “Ta nhất định sẽ coi Công
chúa như con ruột của mình.”

Tôi khẽ cất giọng thành khẩn: “Đứa bé chính là con ruột của
tỷ tỷ rồi, việc gì phải coi như. Muội tin tỷ tỷ nhất định sẽ chăm sóc cho nó
thật tốt.”

Nàng ta gật đầu. “Ta biết, đứa bé này trao cho ai nuôi nấng
mà chẳng được, muội vì thương ta không có con cái làm nơi nương tựa nên mới nhờ
ta.”

Tôi cúi đầu, nói: “Mong tỷ tỷ niệm tình nghĩa ngày xưa mà
giúp muội chiếu cố Thẩm Tiệp dư một chút!” Tôi khẽ hôn lên má Lung Nguyệt, lòng
đau đớn tột cùng, xoay người rời đi.

Tôi lẳng lặng nhìn Hoán Bích và Cận Tịch chuẩn bị đồ đạc,
những thứ cần mang theo chỉ là một số vật thiết yếu nhất, còn quần áo và đồ
trang sức thì đều để lại Đường Lê cung. Đêm trước khi đi, Hoán Bích do dự hỏi
tôi, có cần mang theo đôi giày ngọc mà năm xưa Huyền Lăng tặng cho không, dù
sao đối với tôi, đó cũng là thứ quý giá nhất.

Tôi khẽ cười hờ hững, lấy cây đàn Trường tương tư ra, còn
những vật khác mà Huyền Lăng tặng cho thì đều cất vào trong rương và khóa lại,
đó là những thứ của quá khứ rồi, hà tất phải giữ lại làm gì nữa. Duy có cây đàn
Trường tương tư này mới thật sự là tri âm của tôi!

Ngoài cửa sổ, mưa rơi rả rích, xe ngựa lộc cộc lăn bánh chạy
trên vĩnh hạng, khi đi ngang qua Vân Ý điện, tôi nhớ lại, chỉ mới bốn năm trước
thôi, tôi đã bước chân vào hoàng cung từ nơi này. Tôi cười khẽ, khi đó tôi trẻ
biết mấy, tự cao biết mấy, tuy không có lòng vào cung nhưng lại nhất thời vô ý
trổ tài thơ từ trước mặt Huyền Lăng, thế là mới có biết bao sự tranh đấu và
phong ba sau này. Nếu nói tới hối hận, đó nhất định là ngày mà tôi hối hận
nhất.

Những hạt mưa mỏng manh, giá lạnh như nước mắt, ngoài Vân Ý điện
đứng đầy những nữ tử ăn mặc điệu đà, làm sáng rực chốn cung đình vốn đang tiêu
điều giữa mùa mưa. Tôi vừa có chút nghi hoặc, Cận Tịch đã ghé đến bên cạnh tôi,
nói: “Hôm nay là ngày tuyển tú.”

Thì ra là tuyển tú, việc bị trì hoãn từ năm ngoái, năm nay rốt
cuộc đã tiến hành rồi.

Các nữ tử bên ngoài điện ai nấy đều trẻ trung, xinh đẹp, tươi
cười rạng rỡ, ánh mắt toát đầy vẻ cao ngạo và khát khao, như thể những bông hoa
non nớt đang chờ đợi kẻ quân vương đến hái. Nếu bọn họ biết được câu chuyện của
tôi, liệu có sinh lòng e sợ, rồi vì thế mà chùn bước hay không?

Không, bọn họ nhất định sẽ không chùn bước. Vì Lăng Dung từng
cùng vào cung với tôi giờ đây đã trở thành người thắng lợi. Hậu cung là nơi
khiến người ta phát điên như thế đấy, chỉ cần có một người thành công, chỉ cần
có một khoảnh khắc thành công, vậy là sẽ có vô số người cam lòng đi tranh đấu,
đi bày mưu tính kế, đi nhuốm máu tanh lên đôi tay của mình.

Có điều, đó là câu chuyện của bọn họ.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người
yêu sách.]

Cửa cung nguy nga chót vót, đưa mắt nhìn ra xa, hai bóng hình
quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi. Giữa làn mưa bụi mịt mù, My Trang lặng im đứng
đó, Ôn Thực Sơ ở ngay cạnh tỷ ấy, tay cầm ô che cho cả hai người.

Xe ngựa đi chậm lại một chút, tiếng vó ngựa lộc cộc như gõ
vào lòng người, nước mắt của tỷ ấy rưng rưng trong khóe mắt, tôi đưa tay tới,
rồi hai chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau. Ôn Thực Sơ thấy vậy bèn nhét một túi
bạc cho thị vệ, xin y lui ra xa vài bước.

My Trang đưa tay lên gạt những giọt nước mắt sắp rơi, cười
buồn nói: “Đi rồi cũng tốt, ít nhất cũng được giải thoát khỏi chốn ngục tù
này.”

Sống mũi tôi cay sè, khẽ ngoảnh đầu qua một bên. “Tỷ tỷ xin
hãy bảo trọng, muội sợ là không còn cơ hội gần gũi với tỷ tỷ nữa rồi.”

Tỷ ấy vỗ nhẹ bờ vai tôi. “Muội đã đi rồi, ta còn lưu luyến gì
nơi đây nữa, chỉ mong được cùng đi với muội.”

Tôi lại càng lộ rõ nét bi thương. “Sao tỷ tỷ lại nói vậy?”
Thấy bốn phía xung quanh không có ai khác, tôi khẽ nói: “Ngày nào còn ở trong
cung, tỷ nhất định phải để ý An Lăng Dung và Hoàng hậu, cũng phải cẩn thận Kỳ
Tần, đừng vì muội mà hành động theo cảm tính, bảo vệ bản thân mới là điều quan
trọng.” Rồi lại thành khẩn quay sang phía Ôn Thực Sơ. “Ôn đại nhân, tỷ tỷ cô
độc một mình, ta xin giao phó tỷ ấy cho ngài, mong ngài đừng để tỷ ấy bị rơi
vào cạm bẫy của người khác.”

Ôn Thực Sơ nói: “Nương nương...”

Tôi mỉm cười ngăn lại: “Ta đã không còn là nương nương nữa
rồi!”

Hắn thẹn thùng gọi: “Hoàn muội muội...” Đây là lối xưng hô mà
hắn từng dùng với tôi ngày trước, bây giờ gọi lại nghe gượng gạo vô cùng, bản
thân tôi cũng cảm thấy đường đột. My Trang hơi biến sắc nhưng chỉ nhìn hắn
không nói gì. Ôn Thực Sơ hoàn toàn không phát hiện ra. “Muội cũng bảo trọng,
khi nào có cơ hội, ta nhất định sẽ tới thăm muội ngay.”

Tôi khẽ lắc đầu. “Sau khi vào chùa Cam Lộ, ta sẽ không còn là
người trong chốn hồng trần, ở một thế giới khác hẳn với đại nhân, chúng ta thực
không tiện qua lại nữa. Đại nhân nếu như có lòng, xin hãy giúp ta chăm sóc Công
chúa, lo cho tỷ tỷ, đó cũng là tâm nguyện duy nhất của ta bây giờ.”

Nét đau đớn trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, phía sau lưng,
Cận Tịch khẽ kéo áo tôi, thấp giọng nói: “Chúng ta nên đi thôi!”

Tôi chậm rãi gật đầu, cố dằn lòng, sai phu xe giục ngựa rời
đi.

Phía sau lưng, My Trang và Ôn Thực Sơ vẫn đứng giữa màn mưa,
dùng ánh mắt tiễn chúng tôi rời đi, đây là ấn tượng cuối cùng mà cuộc sống bốn
năm trong hậu cung lưu lại cho tôi.

- - - Hết tập 3
- - -

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Du Ca – Mint

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3