Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 20 - Phần 2
Nàng ta thoáng có chút thẹn thùng rồi rất nhanh đã thản nhiên
nói: “Nô tỳ từ nhỏ đã sống trong chốn thâm cung, bây giờ cũng ba mươi tuổi rồi,
tất nhiên không phải hạng trẻ người non dạ, chưa từng trải chuyện đời.” Thoáng
dừng lại, nàng ta nói tiếp với giọng ôn tồn mà kiên định: “Sau lưng An Phương
nghi có lẽ còn có người giật dây, nhưng bất kể thế nào, nếu lúc này nương nương
vì nàng ta mà tự làm tổn hại tới thân thể mình thì thực không đáng, xin nương
nương chú ý giữ gìn.” Sau đó lại có chút thổn thức. “Kỳ thực việc này cũng
không sao hết, nương nương trọng tình nghĩa nên mới thương tâm, ở trong cung dù
là chị em ruột cũng có ngày trở mặt, huống chi hai người còn chẳng phải họ hàng
thân thích.”
Nghe nàng ta nói vậy, tôi bất giác thấy thư thái hơn nhiều,
không nói gì thêm, chỉ tự an ủi bản thân, yên tâm đi ngủ.
Khi tôi mang thai được sáu tháng cũng là lúc trời nóng nhất.
Tôi vốn không chịu được cái nóng, do đang mang thai nên không thể ăn đồ lạnh,
thành ra lại càng cảm thấy khó chịu, tính tình cũng có chút nóng nảy. Điều đáng
mừng duy nhất là thai nhi trong bụng tôi ngày càng động đậy rõ ràng hơn.
Hôm ấy tôi ngủ trưa trong điện, vì từ sau khi có thai đến giờ
tôi cứ luôn ngủ không ngon, hiếm có khi nào ngủ sâu được như bây giờ, do đó mọi
người đều rất vui vẻ. Vì sợ quấy nhiễu giấc ngủ của tôi, mọi người chỉ để một
mình Hoán Bích ở lại bên cạnh tôi phẩy quạt hầu hạ. Trưa hôm nay trời vừa mưa,
những làn gió mát rượi từ bên ngoài ô cửa sổ phía bắc không ngớt thổi vào, do
đó tôi ngủ rất ngon.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy Hoán Bích quạt rất mạnh, từng
làn gió mát rượi liên tục thổi tới, do đó lại càng thoải mái. Tôi đã nằm mơ, mơ
về năm tôi vừa được sủng hạnh, lúc đang ở Thái Bình hành cung, cũng là một dịp
trưa hè thế này, khi ấy trời nóng, Huyền Lăng tới thăm tôi. Bao nhiêu lời lẽ
yêu đương dạt dào tình cảm của y loáng thoáng vang lên bên tai, dịu dàng mà
trầm ấm. Y đột nhiên cất tiếng gọi tôi: “Hoàn Hoàn, điệu Kinh hồng đó nàng múa
đẹp thật!” Tôi đang ngồi trước bàn trang điểm, y vẽ lông mày hình núi xa cho
tôi, động tác rất thành thạo, nhưng thực ra lông mày của tôi thích hợp với kiểu
mày lá liễu hơn. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, lớn tiếng hô lên: “Tứ lang!
Thiếp là Hoàn Hoàn, không phải Hoàn Hoàn kia, không phải Hoàn Hoàn gì hết!”
Nhưng y lại chỉ đắm đuối nhìn tôi, giọng nói thiết tha chứa đầy tình cảm: “Hoàn
Hoàn, điệu Kinh hồng của nàng...”
Đầu tôi đau như muốn nứt ra, cơ hồ muốn bật khóc thành tiếng,
điệu Kinh hồng tung bay trong mê loạn, một tiếng sáo u buồn vang lên bên tai
tôi, là tiếng sáo hay tiếng tiêu, tôi gần như không thể phân biệt rõ. Tiếng
cười giòn tan của mẹ cất lên. “Học điệu Kinh hồng là để múa cho tình lang mà
mình yêu quý xem đấy, điệu múa mà một cô gái phải khổ công luyện tập sao có thể
tùy tiện để người ngoài xem được!”
Tôi hết sức khó chịu, trong lúc mơ màng cảm thấy có một bàn
tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán mình, hỏi với giọng lo lắng: “Nàng ấy thường
xuyên ngủ không được ngon thế này sao?”
Đó rõ ràng là một giọng nam, Hoán Bích khẽ cất tiếng trả lời:
“Nương nương khi ngủ cứ luôn bị giật mình như vậy đấy, ăn cũng chẳng được
ngon.”
Y khẽ “ồ” một tiếng, một chiếc khăn mát rượi được đắp lên
trán tôi, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dường như có một đôi tay đang nhẹ
nhàng vuốt ve cái bụng ngày một tròn hơn của tôi, nhưng cảm giác không được rõ
ràng lắm, đó là một sự tiếp xúc hết sức nhẹ nhàng.
Tôi cảm thấy rất mệt, chỉ loáng thoáng nghe thấy y và Hoán
Bích dường như đang thấp giọng trò chuyện với nhau, sau đó dần thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì đã là đêm khuya, tôi cựa mình trở dậy, nói:
“Bụng càng ngày càng to hơn rồi, cử động thật khó khăn quá!”
Hoán Bích cười, nói: “Thân hình nương nương trông không có vẻ
phát phì chút nào.”
Tôi mỉm cười hỏi: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy muội nói
chuyện với ai đó, có ai từng tới đây sao?”
Hoán Bích nói: “Bây giờ thì còn có ai tới được chứ? Là Tiểu
Doãn Tử vừa vào, thấy nương nương ngủ mà cũng đổ mồ hôi liền đắp cho nương
nương một chiếc khăn lạnh.” Tôi thấy bên tay mình quả nhiên có một chiếc khăn
vuông màu trắng, cũng không mấy để tâm, đang định bảo Hoán Bích lấy cho một
ngụm nước thì chợt cảm thấy thành bụng hơi rung nhẹ, hình như vừa bị đá một cú.
Tôi lập tức ngây người, không dám động đậy, hồi lâu sau, cảm giác đó lại lặp
lại.
Tôi mừng đến rơi nước mắt, vội kéo tay Hoán Bích, đặt lên
bụng mình, giọng nói có chút lộn xộn: “Muội nghe! Muội nghe đi! Nó đang đá ta
đấy!”
Hoán Bích vứt thứ đang cầm trong tay qua một bên, mừng rỡ
nói: “Thật vậy sao?” Sau đó liền áp sát mặt mình vào. “Nương nương! Hình như nó
đang động đậy này, hình như... hình như là đang vươn vai.”
Dấu hiệu của sinh mệnh đã rõ ràng hết sức, tôi mừng đến nỗi
chẳng biết phải nói gì. Hoán Bích nắm lấy bàn tay tôi, khuôn mặt đầy nét vui
sướng và kích động. “Nương nương...” Rồi không kìm được mà rơi nước mắt.
Tôi vội cười, nói: “Khóc cái gì chứ.” Tôi khẽ vuốt ve cái
bụng đã nhô hẳn lên của mình. “Muội là dì của nó đấy, nên vui mừng mới phải.”
Hoán Bích vừa cười vừa khóc, vẻ mừng vui lại càng thể hiện rõ
ràng. “Đúng là một đứa bé ngoan, biết thương mẹ nó, do đó quãng thời gian trước
nương nương dù buồn nôn nhưng cũng không nôn mửa dữ quá. Sau này nó nhất định
sẽ là vị hoàng tử hiếu thuận nhất!”
Tôi chỉ mỉm cười, khẽ nói: “Sao phải là một hoàng tử. Ta hy
vọng nó là một công chúa cơ.”
Hoán Bích khẽ kêu “úi” một tiếng, tò mò nói: “Nương nương
không hy vọng là hoàng tử sao? Phải là hoàng tử thì nương nương mới có thể trở
mình, nhận lại ân sủng được.”
Tôi hờ hững lắc đầu. “Ân sủng? Ta chẳng thèm. Ta chỉ mong đứa
bé này có thể bình an trưởng thành.” Tôi cúi xuống, khẽ nói: “Nếu là một công
chúa thì sẽ có thể tránh khỏi cuộc chiến tranh giành ngôi báu sau này. Ngươi
biết đấy, những cuộc tranh đấu trong hoàng tộc xưa nay luôn là kẻ sống người
chết, quá mức tanh máu.” Tôi thoáng do dự nói tiếp: “Huống chi đứa bé này chưa
chắc đã được lòng phụ hoàng của nó.”
Hoán Bích có chút suy tư, khẽ nói: “Điều này cũng khó nói, nô
tỳ chỉ mong đứa bé này được bình an thôi!”
Tôi khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Kể từ khi bị cấm túc đến
giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui mừng và hạnh phúc như vậy. Đứa bé này
đang ở trong bụng tôi, đang sống trong bụng tôi, đang trưởng thành trong bụng
tôi. Lúc này đây, sự vĩ đại và hừng hực của sinh mệnh cuồn cuộn tràn vào trái
tim đang ngợp trong mỏi mệt và bi ai, thù hận của tôi, tất cả tâm trạng tiêu
cực nhanh chóng tan biến hết, chỉ có sinh mệnh nhỏ bé kia mới là nơi tôi thác
gửi mọi niềm yêu thương và hy vọng.
Sang thu, thân thể tôi lại càng nặng nề, vướng víu. Độ này
trời nắng đẹp, mỗi ngày Phương Nhược đều đến đưa tôi đi dạo trong Thượng Lâm
uyển một canh giờ để tiện cho việc sinh nở. Phương Nhược hiển nhiên đã được
người ta dặn dò, rất ít khi nói với tôi về chuyện bên ngoài, thỉnh thoảng thấy
tôi đi đã mệt thì cũng chỉ lẳng lặng dắt tôi tới ngồi xuống nghỉ ngơi, không
nói gì nhiều, nhưng sự quan tâm và xót xa trong mắt lại không cách nào giấu
được.
Việc đi lại của tôi ngày một trở nên nặng nề và khó khăn hơn,
thường xuyên phải có người dìu đỡ, thân thể thì gầy guộc và nhợt nhạt, duy có
phần bụng là tròn vo, nhô hẳn lên, nhìn từ xa tới chỉ thấy được mỗi cái bụng.
Phương Nhược cô cô ngó quanh, thấy bốn phía không có ai liền thấp giọng cảm
thán: “Nếu sớm biết có mối tai họa ngày hôm nay, khi đó nô tỳ đã không dụng tâm
chỉ dạy nương nương rồi, như thế nương nương cũng bớt phải chịu khổ.”
Tôi nhìn bầu trời xa xăm, thấy một đàn chim nhạn đang bay về
phương Nam, bốn phía xung quanh những bức tường đỏ cao vút của Tử Áo Thành là
một khoảng trời xanh biếc, không một gợn mây, dường như vĩnh viễn thuần khiết
như thế. Tôi khẽ mỉm cười, trái tim hết sức bình lặng, thời tiết thế này thật
rất giống với hôm tôi mới vào cung, tôi của khi đó ôm một tâm trạng thấp thỏm
bất an về tương lai phía trước, hệt như tôi của bây giờ, cũng không biết con
đường trước mặt sẽ đưa mình đi tới đâu. Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Cô cô và bản
cung đều không phải thánh nhân, làm sao biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì. Bất
kể là khi nào, chúng ta cũng chỉ có thể để tâm tới chuyện trước mắt mà thôi.”
Phương Nhược không biết phải trả lời ra sao, sau khi im lặng
một thoáng liền nói: “Kỳ thực Hoàng thượng rất quan tâm tới nương nương đấy!”
“Vậy sao?” Tôi hơi nhếch khóe môi, coi như cười mỉm. “Là quan
tâm tới bản cung hay đứa bé trong bụng bản cung?” Ánh nắng mùa thu ấm áp tựa
bông hoa sen đang nở rộ trên người tôi, tôi hơi nheo mắt, nói tiếp: “Nếu cô cô
nói lời này với mấy vị quý nhân mới, chắc bọn họ sẽ thấy vui mừng hơn bản cung
nhiều.”
Phương Nhược muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ im
lặng.
Phía đằng xa có tiếng cười của nữ tử vang lại, chính là mấy
vị quý nhân năm ngoái mới vào cung. Kỳ Quý nhân đã được tấn phong làm Kỳ Tần,
Thụy Quý nhân cũng được làm Thụy Tần, hiện giờ khá được Huyền Lăng sủng ái,
Phúc Quý nhân và Tường Quý nhân thì kém bề ân sủng, vẫn chưa được tấn phong.
Nhìn thấy tôi, Kỳ Tần khom người hành lễ từ xa, Tường Quý nhân thì có vẻ không
bằng lòng lắm, kéo tay áo Kỳ Tần, khẽ làu bàu: “Hoàng thượng chỉ cho nàng ta
đãi ngộ bậc tần, cũng giống như Kỳ tỷ tỷ thôi, tỷ hà tất phải hành đại lễ với
nàng ta như thế?”
Kỳ Tần không tỏ vẻ gì, Thụy Tần xưa nay luôn thoát tục, sau
khi hành lễ chỉ khẽ mỉm cười với tôi, không để ý gì đến lời của Tường Quý nhân.
Phúc Quý nhân đứng bên cạnh hơi cau mày với Tường Quý nhân, tỏ ý bảo nàng ta im
lặng, sau đó khẽ cười với tôi coi như chào hỏi. Nhưng Tường Quý nhân chẳng thèm
để ý tới nàng ta, một mình cất bước rời đi trước.
Tôi coi như chẳng nghe thấy lời của Tường Quý nhân. Phương
Nhược thấy bọn họ đã đi xa, liền cười, nói: “Phúc Quý nhân quả là một người
hiền lành.”
Tiểu cung nữ bưng khay hoa quả đi theo bên cạnh Phương Nhược
không kìm được cất tiếng nói chen vào: “Còn chẳng phải thế sao, nghe nói Tường
Quý nhân dám mời Hoàng thượng đi từ trong cung của Phúc Quý nhân nữa, hại Phúc
Quý nhân ba tháng liền không được gặp Hoàng thượng. Nhưng kể cũng lạ, Phúc Quý
nhân vẫn ngày ngày tươi cười vui vẻ, không hề tỏ ra khó chịu.”
Phương Nhược giận dữ trừng mắt nhìn tiểu cung nữ đó. “Chuyện
của Quý nhân mà ngươi cũng dám tùy tiện bàn luận sau lưng sao? Mau lui xuống,
sau này không được tới đây hầu hạ nữa.”
Tiểu cung nữ đó mặt đầy vẻ ấm ức, nhưng chỉ trề môi không dám
khóc. Tôi mỉm cười, nói: “Phương Nhược cô cô cũng cẩn thận quá rồi, lời của
thị, bản cung chỉ coi là chuyện cười để nghe mà thôi.”
Giọng nói của Phương Nhược hòa hoãn hơn một chút: “Nương
nương đang có thai, thật không nên nghe những lời không hay đó.”
Tôi chỉ nói: “Có thai hay không thì chuyện cũng đã xảy ra
rồi, còn sợ phải nghe sao?”
Hồ Thái Dịch lúc này trong veo, xanh biếc, giữa những gợn
sóng lăn tăn là vô số bóng mặt trời bé nhỏ, khiến người ta cảm thấy vừa rực rỡ
vừa hư ảo. Ngồi lâu, tôi cảm thấy thân thể hơi lạnh, bèn chống tay đứng dậy.
“Đi đâu đó tản bộ một chút thôi, ngồi lâu rồi, ta thấy hơi lạnh.” Phương Nhược
vâng lời, cùng Hoán Bích mỗi người một bên đỡ lấy tôi.
Tôi rất muốn đi thăm My Trang nhưng mỗi lần Phương Nhược đều
để ý cẩn thận, thành ra chẳng thể. Mà cứ mỗi khi My Trang đến gần tôi trong
phạm vi ba trượng, Phương Nhược đều hòa nhã mời tỷ ấy tránh đi. Tuy rằng hòa
nhã nhưng lại có ý chỉ của Huyền Lăng, do đó My Trang chỉ có thể đứng từ xa
nhìn tôi trong chốc lát, sau đó liền xoay người rời đi.
Tôi chậm rãi bước đi dọc theo bờ hồ Thái Dịch, trời thu như
vẽ, lá sen nhô cao, còn chưa có vẻ gì là sẽ tàn. Thượng Lâm uyển luôn đẹp đẽ
như vậy, mùa xuân tươi mới, mùa hạ tưng bừng, mùa thu đậm hương hoa, đến cả mùa
đông cũng được điểm xuyết bằng vô số bông hoa giả làm từ lụa là gấm vóc, hệt
như những nữ tử xinh đẹp trong cung, nhóm này già rồi thì lại có nhóm mới vào, bờ
môi thắm tươi, đôi má mịn màng bóng bẩy, ánh mắt đung đưa, thân hình yểu điệu,
tựa như những bông hoa xuân chẳng bao giờ nở hết. Nhớ thuở xưa, tôi cũng từng
là một bông hoa diễm lệ nhất trong Thượng Lâm uyển này.
Chiếc đu tôi từng ngồi ngày đó vẫn còn đây, chỉ là dây tử
đằng và cỏ đỗ nhược trên dây đu sớm đã khô héo, chỉ còn lại những sợi vàng vọt,
mà chiếc đu cũng trống trải và phủ đầy bụi, hình như đã lâu lắm rồi chưa có
người dùng, còn cây hạnh vốn nở hoa rực rỡ ngay gần đó lúc này cũng đá úa vàng.
Tôi thoáng ngây người trong khoảnh khắc, dường như những ngày tháng xưa cũ đó
vẫn còn đây, tôi ngẫu nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn thấy thân thể cao lớn của
Huyền Lăng. Tất cả mọi việc, tôi đều không thể tránh khỏi, và cứ thế bắt đầu
một cách đẹp đẽ. Tôi vẫn loáng thoáng nhớ được lời của bản thân năm xưa: “Hoa
hạnh tuy đẹp nhưng lại kết ra quả hạnh rất chua, hạt lại đắng chát. Nếu con
người sống trên đời cũng như vậy, mở đầu đẹp đẽ nhưng kết cục lại thảm thương,
vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Chẳng được như tùng bách, quanh năm xanh tươi, tuy
không hoa chẳng quả nhưng vẫn tốt hơn nhiều.”
Quả đúng là nói chơi mà cuối cùng thành thật, đang lúc tôi
ngơ ngẩn, Hoán Bích nhắc nhở: “Nương nương nên về rồi. Nhà bếp đã làm xong món
hạnh hầm chim ngói, ăn vào lúc này là bổ nhất đấy!”
Tôi nghe thấy thế thì bất giác gượng cười một tiếng. “Hạnh
hầm chim ngói? Hoa hạnh nếu đã nở rồi thì thôi hãy bỏ đi.”
Hoán Bích thoáng suy nghĩ, lập tức hiểu ra, khuôn mặt bất
giác đỏ bừng. Tôi thấy Hoán Bích có vẻ lúng túng liền nói: “Đúng lúc ta đang
đói, chúng ta cùng về đi!”
Vừa định đứng dậy, tôi bỗng thấy Huyền Thanh dẫn theo mấy tên
thái giám đang đi tới từ phía trước, bèn thỉnh an: “Vương gia an hảo!” Huyền
Lăng chắc chưa dặn dò Phương Nhược việc nếu gặp hoàng thân quốc thích thì có
cần ngăn cản hay không, thành ra Phương Nhược nhất thời không kịp phản ứng, để
cho Huyền Thanh bước tới gần, cất tiếng chào tôi: “Lâu lắm không gặp Quý tần
rồi!” Khi nhìn về phía bụng tôi, trong mắt y thoáng qua một tia mừng rỡ và bất
lực, rất nhanh đã nói: “Tiểu vương còn chưa kịp chúc mừng Quý tần, xin có lời
tại đây.”
Tôi khẽ mỉm cười. “Vương gia khách sáo rồi!” Dừng một chút
lại hỏi: “Vương gia chuẩn bị đi thỉnh an Thái hậu sao?”
“Ta vừa từ chỗ hoàng huynh tới đây, đang định đi thăm Thái
hậu.” Trên mặt y xuất hiện một nét cười hiền hòa. “Đến đây vội quá, ta chưa kịp
chuẩn bị quà mừng cho Quý tần.”
Tôi cười, nói: “Đa tạ vương gia!” Ánh mắt vô tình lướt qua
cây sáo mà y đeo bên hông, tôi tiện miệng nói: “Đã lâu rồi không được nghe
tiếng nhạc, bản cung cảm thấy mồm miệng nhạt nhẽo, chẳng có chút hứng thú ăn
uống.”
Y hiểu ý, nói: “Nương nương thích nghe bài gì? Bản vương xin
được dùng tiếng nhạc làm quà mừng.”
“Hạnh hoa thiên ảnh[29].”
Tôi buột miệng nói, ngay sau đó lập tức hối hận. Khúc nhạc này tôi từng thổi
trong lần đầu gặp Huyền Lăng, bây giờ nghe lại, làm gì còn chút ý nghĩa nào
nữa.
[29] Tên một
điệu từ, do Khương Quỳ người thời Tống sáng tác.
Huyền Thanh cúi xuống, lấy cây sáo ra đưa lên bên môi, chậm
rãi cất tiếng thổi. Tôi lùi về phía sau hai bước, lặng lẽ lắng nghe. Hồi đó,
tôi còn ít tuổi, chỉ cảm thấy khúc nhạc này rất hay, nhưng cái thâm ý bên trong
thì lại không hiểu rõ hoàn toàn. Đợi đến bây giờ hiểu rõ, tôi mới hay bên trong
khúc nhạc là một nỗi sầu mênh mang, cảnh đẹp thường không dài, nỗi bi thương ngợp
khắp nơi nơi.
Vẻ mặt Huyền Thanh nghiêm túc mà chăm chú, tôi dường như đã
từng nhìn thấy ở đâu rồi. Ánh mắt tôi lướt qua khuôn mặt y, lần đầu tiên nổi
lên một suy nghĩ thế này, người mà tôi vừa ý rốt cuộc là Huyền Lăng trong địa
vị của kẻ đế vương, hay là nam tử nho nhã đi ra từ giữa những bông hoa hạnh lất
phất bay đầy trời kia?
Khúc nhạc còn chưa hết, tôi đã khẽ cất tiếng cắt ngang:
“Vương gia chắc đang nôn nóng đi thỉnh an Thái hậu, bản cung không làm phiền
nữa. Mời Vương gia!”
Trong mắt y lóe lên một tia sáng kỳ dị, dường như ẩn đầy nỗi
xót thương. “Mời Quý tần!” Y tỏ vẻ vô tình nói với gã thái giám bên cạnh: “Nghe
nói sau khi vào thu, Thái hậu ăn gì cũng chẳng thấy ngon, trong phủ bản vương
thường dùng ngân nhĩ và cẩu kỷ hầm thành canh tẩm bổ, đợi lát nữa sẽ sai người
về vương phủ lấy một ít đưa tới đây.” Y thể hiện vẻ quan tâm một cách kín đáo
vô cùng, tôi chỉ hờ hững đứng nhìn từ xa.
Gã thái giám kia vội cười, nói: “Vương gia không cần phải như
vậy đâu, lát nữa cứ bảo phủ Nội vụ chọn loại thượng hảo đưa tới cho Thái hậu là
được mà.”
Một gã thái giám khác nói: “Đó là lòng hiếu thảo của Vương
gia đối với Thái hậu, những thứ trong phủ Nội vụ có thể so bì được sao?”
Huyền Thanh khẽ mỉm cười, cuối cùng chỉ nói: “Quý tần xin hãy
bảo trọng!” Sau đó liền vội vã rời đi.
Về đến Đường Lê cung, tôi nằm lên giường nghỉ ngơi. Hoán Bích
ngồi bên cạnh phẩy quạt cho tôi. “Không biết có phải nô tỳ cả nghĩ không, vừa
rồi cứ luôn cảm thấy bộ dạng của Kỳ Tần tiểu chủ có vẻ hơi cổ quái.”
Tôi ngồi dậy, một tay chống cằm, một tay lật xem những bộ
quần áo nhỏ mà các cung nhân chuẩn bị cho đứa bé sắp ra đời, khẽ “ồ” một tiếng,
hỏi: “Tức là sao?”
Hoán Bích nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đây chỉ là
sự nghi ngờ của nô tỳ thôi. Mùa đông năm ngoái, khi công tử vào cung từng nhắc
đến việc nhị ca Quản Khê của Kỳ Tần tiểu chủ sẽ cưới nhị tiểu thư vào dịp Trùng
Dương năm nay, tại sao bây giờ đã là tháng Tám rồi mà vẫn chẳng có chút động
tĩnh nào?”
Tôi không để ý lắm, chỉ thầm nghĩ nếu cái thai lần trước của
tôi thật sự bị Hoàng hậu và Lăng Dung làm hại, vậy tại sao lần này lại chẳng có
chút động tĩnh nào như thế, dù rằng tôi đã xin Huyền Lăng hạ chỉ cho Hoàng hậu
phụ trách việc sinh nở của tôi. Tôi chỉ khẽ cười tự giễu: “Bây giờ ta đã thành
ra thế này rồi, người ta sao còn dám tùy tiện làm thân nữa.” Dừng một chút, tôi
nói tiếp: “Ai biết bây giờ người nhà họ Quản đang có suy nghĩ thế nào, một mối
hôn sự như vậy, Ngọc Diêu chẳng cần cũng được.”
Hoán Bích khẽ gật đầu, bất bình nói: “Nương nương chẳng qua
chỉ nhất thời thất thế, dù gì cũng đã mang thai cốt nhục của Hoàng thượng, bọn
họ sao lại như vậy chứ?”
Tôi mỉm cười, phủi nhẹ ống tay áo, nói: “Thói đời nóng lạnh,
muội không phải mới thấy lần đầu, việc gì phải tức giận như vậy chứ. Giúp ta
cất chỗ quần áo này đi nào.”
Hoán Bích vâng lời làm theo, lát sau đã quay trở lại, trên
tay bưng một chiếc bát sứ, thì ra là canh ngân nhĩ với cẩu kỷ. Nàng ta cười,
nói: “Canh chim ngói hồi nãy nương nương không thích ăn, chi bằng hãy nếm thử
cái này đi. Nô tỳ vừa bảo nhà bếp làm đấy.”
Tôi hỏi: “Đang yên đang lành làm món này làm gì?”
Hoán Bích mím môi cười, đáp: “Vừa rồi Vương gia đặc biệt dặn
dò thứ này có thể kích thích việc ăn uống, nô tỳ sao dám không để tâm.”
Tôi lòng đã hiểu rõ nhưng vẫn cố ý vẻ ngạc nhiên. “Ồ? Sao ta
không biết Vương gia từng dặn dò muội nhỉ?”
Hoán Bích nôn nóng nói: “Vương gia đang yên đang lành lại
nhắc đến việc Thái hậu ăn không ngon miệng, hơn nữa còn ở ngay trước mặt chúng
ta, mà vừa trước đó nương nương có nói mình mồm miệng nhạt nhẽo, ý tứ của Vương
gia rõ ràng thế rồi mà.”
Tôi mỉm cười trêu chọc: “Úi chà, sao lời của Vương gia lọt
vào tai muội tại trở nên rõ ràng như vậy?”
Hoán Bích thẹn thùng đỏ bừng hai má, xoay người nói: “Người
khác tất nhiên là không biết, nhưng nô tỳ thì hiểu rõ Vương gia quan tâm đến
cung của chúng ta không phải mới ngày một ngày hai, nương nương hà tất phải
trêu chọc nô tỳ làm gì.”
Tôi cười, nói: “Được rồi, được rồi, muội đã có lòng như vậy,
ta ăn là được.”