Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Tuyết chưa rơi

Ngồi trong xe, tôi chậm rãi vén rèm, thò đầu ra ngoài hỏi:
“Là ai vậy?”

Dưới ánh tà dương, những cánh chim mỏi đều đã về rừng, mặt
sông lóng lánh màu đỏ rực, ngập tràn cảm giác tang thương, tựa như đang đè nặng
lòng người. Lăng Dung thân hình gầy guộc, chỉ dắt theo Bảo Quyên, ôm một bọc
hành lý nhỏ, nói: “Tỷ tỷ xin dừng bước.”

Tôi buồn bã mỉm cười, lắc đầu, nói: “Muội đến đây tiễn ta
sao? Vào lúc này hà tất phải đến tận nơi đưa tiễn như vậy, thực bắt mắt quá,
cuộc sống của muội sau này ắt sẽ khó khăn hơn.”

Nụ cười của Lăng Dung nhu mì và hiền dịu, rất phù hợp với
thân hình liễu yếu đào tơ của nàng ta. Chậm rãi bước lại gần, Lăng Dung khẽ cất
tiếng: “Muội không đến để tiễn tỷ tỷ.” Nàng ta ôm chặt bọc hành lý nhỏ trước
ngực, nói tiếp: “Muội đã bẩm báo với Hoàng thượng, xin được cùng tỷ tỷ đến ở
tại Vô Lương điện rồi!”

Tôi chấn động không thôi, trong lòng dâng trào một cảm xúc
khó tả. “Muội nói gì cơ?”

Vẻ mặt Lăng Dung hững hờ mà bình tĩnh. “Hoàng thượng đã đồng
ý để muội và tỷ tỷ cùng tới Vô Lương điện rồi.”

Nỗi cảm động như dòng thủy triều tràn khắp toàn thân, sự chấn
động của tôi chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
“Không được nói năng bừa bãi. Vô Lương điện là nơi nào chứ, nếu muội cùng ta
đến đó thì tiền đồ trong cung coi như chấm dứt luôn rồi!” Sắc mặt đầy vẻ buồn
bã, tôi nhìn nàng ta, nói tiếp: “Huống chi lần này ta tới đó, bề ngoài thì nói
là để suy nghĩ lỗi lầm, kỳ thực cũng không rõ lúc nào có thể quay về, chưa biết
chừng có thể phải ở lại Vô Lương điện suốt đời. Muội hà tất phải cùng ta tới đó
mà chịu khổ.”

Đêm ngày Mười lăm tháng Bảy, vì tôi ăn mặc hơi đơn sơ mà có
chút không chịu nổi những làn gió đêm giá lạnh. Tôi đột nhiên nhớ ra, hôm nay
là ngày Tết Quỷ trong truyền thuyết, ngay đến gió đêm cũng có chút âm u, mang
theo một chút oán khí và sát khí. Sắc mặt Lăng Dung có chút thê lương, mà ngoài
cái vẻ thê lương ấy còn thấp thoáng đôi phần nhẹ nhõm khó mà diễn tả bằng lời.
Giữa làn gió rít, giọng nàng ta vang lên không được rõ ràng cho lắm: “Lăng Dung
gần đây đã đắc tội với quá nhiều phi tần, tỷ tỷ lại có ơn nặng như núi với
muội, so với việc tiếp tục ở lại trong cung mà lục đục đấu đá, chịu đủ nỗi ghẻ
lạnh khổ sở, muội thà đi bầu bạn với tỷ tỷ, hai bên chiếu cố lẫn nhau.”

Tôi khẽ thở dài, gió thổi lọn tóc mai cọ vào bờ má, mang tới
cảm giác hơi ngứa ngáy, khóe mắt bất giác đỏ hoe.

Lời của Lăng Dung quả là thực, từ sau khi được sắc phong làm
tần, sự ân sủng của Huyền Lăng đối với nàng ta kém hẳn trước kia, dăm ba ngày
chẳng được gặp lấy một lần. Hơn nữa, vì nàng ta chưa có phong hiệu chính thức
nên tuy được liệt vào hàng chính ngũ phẩm nhưng về mọi mặt đều kém mấy người
Điềm Tần một bậc. Mà sau chuyện sắc phong đó, mọi người trong cung ngoài đố kỵ
cũng hiểu được rằng tình cảm của Huyền Lăng với nàng ta chỉ có vậy mà thôi, lại
thấy giờ đây Huyền Lăng đối xử với nàng ta như vậy, thế là càng ngấm ngầm giễu
cợt không thôi, khiến cuộc sống của nàng ta quả thực chẳng dễ chịu gì.

Lăng Dung thấy tôi vẫn hơi do dự thì buồn bã nói: “Tỷ tỷ hãy
thành toàn cho muội đi!” Nàng ta đưa bọc hành lý tới trước mặt tôi, có chút
ương bướng nói: “Ngay cả hành lý muội cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu tỷ tỷ
không đồng ý, muội sẽ không về Ngọc Nhuận đường nữa, chỉ có thể ở lại Nghi Phù
quán này trông coi phòng ốc cho tỷ tỷ thôi.”

Nàng ta chịu làm như vậy cũng có thể coi như là bằng hữu
chung hoạn nạn với tôi rồi. Mà đi với tôi, đối với nàng ta mà nói, cũng không
phải là không có lợi.

Tôi khẽ nắm bàn tay Lăng Dung, đón lấy bọc hành lý, nói: “Chỉ
cần muội muội không ngại Vô Lương điện hoang vu, vắng vẻ, không có người hầu hạ
là được.”

Lăng Dung mỉm cười, vẻ mừng rỡ trên mặt khó mà giấu giếm.
“Muội chỉ cần có tỷ tỷ ở bên thôi!”

Vô Lương điện không hề xa, ở trên một hòn đảo giữa hồ Phiên
Nguyệt, sau khi đổi sang thuyền nhỏ, trong khoảng thời gian hai tuần hương là
có thể tới nơi. Có điều, ngoài đi thuyền thì không còn cách nào khác để tới Vô
Lương điện.

Rời thuyền lên đảo, chúng tôi cùng tới Vô Lương điện. Đây là
tòa cung điện mà Hoàng đế khai quốc xây dựng làm nơi nghỉ mát cho Hoàng hậu,
bên trong không có xà, chỉ có bốn ô cửa sổ lớn nên tầm nhìn rất rộng, mà những
thứ nhìn thấy được ngoài cỏ cây xanh mướt thì chỉ có nước hồ mênh mang, dập
dềnh sóng biếc.

Hoán Bích ngó nghiêng khắp trong ngoài một lượt, không kìm
được mừng rỡ, thở phào một hơi, nói: “Tuy không thể so được với Nghi Phù quán
nhưng may mà không đến mức cũ nát, hoang tàn quá!” Nói xong liền cùng Cận Tịch,
Lưu Chu, Bảo Quyên và Tiểu Doãn Tử bắt tay vào làm việc, đặt các thứ rương hòm
vào phòng ngủ.

Lăng Dung bước vào, mừng rỡ nói: “Muội còn tưởng Vô Lương
điện sớm đã tồi tàn, tan hoang lắm rồi, không ngờ vẫn sạch sẽ chỉnh tề như vậy.
Xem ra Hoàng thượng tuy nghe lời Hoa Phi nhưng cũng không đến mức bạc đãi tỷ
tỷ.”

Tôi nghe nàng ta nói vậy thì lòng thầm máy động, quay sang
nói với Lý Trường đã đưa chúng tôi đến đây: “Vô Lương điện tuy hẻo lánh, hoang
vu nhưng lại được thu dọn chỉnh tề như vậy, bản cung biết công công đã phải hao
tổn không ít công sức, xin có lời cảm tạ tại đây!”

Lý Trường hiểu ý, khom người thưa: “Khi xưa nương nương đã để
tâm chiếu cố đến nô tài, bây giờ nương nương gặp nạn, nô tài chỉ có thể tỏ chút
tâm ý của mình thôi, mong rằng sau này còn có cơ hội hầu hạ nương nương.” Tôi
thầm cảm thấy tức cười, gã này đúng là cơ trí thật, tiếp lời không có chút sơ
hở nào.

Lăng Dung mỉm cười, nói: “Tỷ tỷ trước kia đối xử chân thành
với người khác, hôm nay rốt cuộc đã có sự hồi báo, muội muội thành ra may mắn
được nhờ.”

Tôi chỉ khẽ cười, Lý Trường vội vàng nói: “Nô tài không thể ở
lại đây lâu, sau này mọi sự cung ứng đều sẽ phái người đưa tới, những chiếc
thuyền này không thể để lại được. Sắc trời đã tối, nương nương và tiểu chủ nghỉ
ngơi sớm đi.”

Tôi không khỏi buồn bã ra mặt. “Làm phiền công công rồi, xin
cáo từ!”

Thấy Lý Trường đã rời đi, Lăng Dung nói: “Tỷ tỷ đừng buồn
quá, Hoàng thượng chỉ nhất thời mờ mắt mà thôi, trong lòng nhất định vẫn còn
rất thương yêu tỷ tỷ, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ lại đón tỷ tỷ trở lại.”

Tôi vỗ nhẹ bàn tay Lăng Dung, an ủi: “Ta không sao, chỉ khổ
cho muội cũng phải đến đây thôi!” Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sao muội chỉ
mang theo một mình Bảo Quyên, Cúc Thanh đâu? Một cung nữ thì đủ sai bảo làm sao
được?”

Lăng Dung nở một nụ cười ngọt ngào, đáp: “Bảo Quyên là a hoàn
muội mang theo từ nhà, tuy tay chân vụng về nhưng sai bảo đã quen. Cúc Thanh là
cung nữ tỷ tỷ tặng cho muội, muội sao nhẫn tâm đưa đến đây, nên đã để nàng ta ở
lại trông coi Ngọc Nhuận đường rồi.” Nàng ta mỉm cười vuốt ve bàn tay tôi, nói
tiếp: “Tỷ tỷ yên tâm, muội cũng biết một chút về may vá, thêu thùa, có việc gì
thì tự mình động tay động chân là được.”

Tôi thấy nàng ta nói như vậy, không khỏi có chút cảm khái:
“Thực làm khó cho muội rồi.”

Cuộc sống ở Vô Lương điện diễn ra một cách yên ả mà cô quạnh,
xung quanh chỉ có mấy cung nữ và thái giám, việc có thể làm chỉ là thêu thùa
hoa lá, xem ít sách vở, trò chuyện giải sầu với Lăng Dung, thỉnh thoảng vui vẻ
thì cùng nhau nghiên cứu cách làm mấy món ăn mới, hoặc dựa theo sách cổ pha chế
một số loại hương liệu đơn giản, tìm niềm vui.

Những tháng ngày này thật giống với lúc tôi và Lăng Dung còn
chưa vào cung, ngày ngày ở bên nhau như hình với bóng, không bị ước thúc bởi
những thứ nghi lễ cung đình khô khan, nhạt nhẽo. Cuộc sống này tưởng như rất
yên bình và chẳng còn tranh đấu nhưng tôi lại thầm cảm thấy bất an. Sự bất an
này không phải là vì bản thân thất sủng và bị giam lỏng ở nơi này, mà bởi một
nỗi lo lắng không tên tại nơi sâu thẳm trong nội tâm.

Huyền Lăng vẫn khỏe chứ? Ca ca giờ thế nào rồi?

Mới thoắt đó đã hơn mười ngày trôi qua, trời chừng như sắp
lạnh. Mỗi ngày tôi đều ngồi một mình nơi rìa đảo chừng một, hai canh giờ, nhìn
những tòa cung điện dày đặc bên bờ hồ Phiên Nguyệt đằng xa, trông về hướng
Huyền Lăng trong Thủy Lục Nam Huân điện, mong rằng y không gặp điều gì trắc
trở.

Trong nỗi lo lắng về tình hình chính sự, thỉnh thoảng tôi lại
có chút ngẩn ngơ. Những bông hoa sen nở rộ khắp hồ đã sắp đến ngày tàn lụi,
khiến tôi nhớ lại cảnh hoa sen trong hồ Thái Dịch năm xưa, khi đó y đã lẳng
lặng chở thuyền đưa tôi về Đường Lê cung. Cũng chính là y, vào dịp tháng Tư đã
khiến sen trắng nở rộ để mừng sinh nhật tôi, thực là dụng tâm biết mấy.

Mà lần này đến Thái Bình hành cung, tôi dường như không còn
nhìn thấy bóng dáng y nữa, cũng không muốn hỏi tới, chỉ loáng thoáng nghe người
ta nói Huyền Lăng đã phái y tới biên quan, bề ngoài là để hiệp trợ các tướng
lĩnh ở đó, kỳ thực là tìm cơ hội cho y đi du sơn ngoạn thủy, mà y cả ngày say
rượu trong quân, Nhữ Nam Vương cũng chẳng hề để ý tới. Do đó, người trong hoàng
thất mỗi lần nhắc tới y quá nửa đều cười khà khà nói rằng đó chỉ là một vị
vương gia nhàn tản, kế thừa cái dung mạo đẹp đẽ của cha mẹ mà thôi, ngoài chút
văn tài thì kỳ thực là người trói gà không chặt.

Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, mũi tên sắc bén bắn xuyên qua cặp
mắt của Hải đông thanh lần đó chính là do y bắn ra.

Huyền Lăng nuôi binh ngàn ngày, ắt có một giờ nào đó cần dùng
tới.

Mỗi lần thấy tôi ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, Lăng Dung đều không
kìm được có chút lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ đang nhớ đến ai sao?”

Tôi lẳng lặng quay đầu. “Đâu có ai mà nhớ, chỉ nghĩ về bản
thân mình mà thôi.”

Lăng Dung vén váy bước đến, ngồi xuống bên cạnh tôi, từng làn
gió lạnh thổi tới như khiến tấm dung nhan mỏng manh, thanh tú của nàng ta nhăn
lại. Lăng Dung hờ hững nói: “Hoàng thượng chắc đã quên chúng ta rồi nhỉ?”

Đầu tháng Tám, Lý Trường đích thân tới một chuyến, đưa quần
áo và đồ đạc vụn vặt dùng trong mùa thu, tôi liền sai người đi nhận và sắp xếp
cẩn thận.

Lý Trường thấy tôi có vẻ hơi gầy đi, bèn nói: “Nương nương
vẫn khỏe chứ? Hoàng thượng rất nhớ nương nương đấy!”

Tôi khẽ gật đầu. “Ta khỏe, xin công công hãy nói với Hoàng
thượng là không cần lo lắng gì cho ta.”

Tôi giả bộ cất bước đi dạo, tới rìa đảo, thấy xung quanh
không có người mới cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng khỏe chứ?”

Lý Trường mỉm cười đáp: “Hoàng thượng vẫn khỏe.”

Tôi vẫn chưa yên tâm, lại hỏi thêm: “Mọi việc đều thuận lợi
chứ?”

Y cúi đầu thưa: “Chỗ Hoàng thượng mọi việc đều tiến hành
thuận lợi, nương nương xin hãy yên tâm.” Tôi nghe thế thì thở phào một hơi, sắc
mặt cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lý Trường lại khom người, nói: “Lần này nô tài tới đây là để
nói với nương nương, ngày mai Hoàng thượng sẽ hồi cung.”

Tôi thầm lo lắng về những tình cảnh mà y có thể gặp phải ở
kinh thành, ngoài miệng thì chỉ hờ hững “ồ” một tiếng, nói: “Phiền công công
hãy chăm sóc Hoàng thượng cho tốt.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một mảnh mênh mang, trời
nước một màu nối liền, khiến người ta chẳng rõ đâu là điểm tận cùng. Lý Trường
bước lại gần tôi, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, phượng thể của Thái
hậu còn chưa hết bệnh, cuộc tuyển chọn tú nữ năm nay sẽ dời ngày cử hành.”

Sự khoan khoái của tôi bất giác lan tỏa khắp toàn thân.

Hoa Phi đắc sủng, Nhữ Nam Vương lăm le hành động, lúc này tôi
tự lo cho mình còn chẳng xong, nếu lại có thêm người mới vào cung làm mưa làm
gió, khó tránh khỏi xuất hiện cảnh lo cái này, mất cái kia.

Huyền Lăng cũng hiểu điều này, sau lưng các phi tần tiến cung
đều có thế lực riêng, vào thời khắc mấu chốt này sẽ chỉ khiến thế cục càng phức
tạp, cho nên thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.

Tôi khẽ đưa tay phủi bụi trên áo, nói: “Việc trong cung xin
phiền Hoàng hậu để mắt nhiều cho.”

Lý Trường gật đầu, thưa: “Dạ, nương nương cố gắng chịu ấm ức
thêm một thời gian nữa vậy.” Y lấy từ sau lưng ra một bọc vải bông, nói: “Thứ
này là do Thẩm Tiệp dư giao cho nô tài. Tiệp dư nói thời tiết đang lạnh dần,
Hoàng thượng lại không cho phép nương nương hồi cung, ngoài hồ gió lớn, do đó
mới dặn nô tài mang bọc đồ này tới.”

Trong lòng tôi trào dâng cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót, bất
kể có hiềm khích thế nào, trong lòng My Trang rốt cuộc vẫn có tôi.

Trước lúc đi, Lý Trường nói thêm: “Ngày mai nô tài phải đi
rồi, đồ đệ của nô tài là Tiểu Vưu khá thông minh, cơ trí, sau này việc đưa đồ
tới cho nương nương sẽ do y đảm nhận.”

Y vừa đi được mấy bước, tôi đã đuổi theo, nôn nóng nói: “Lỡ
như về đến kinh thành mà xảy ra chuyện gì không hay, nhất định phải phái người
thông báo cho ta biết đấy!”

Lý Trường khuyên nhủ: “Hoàng thượng vì lo nương nương đứng
mũi chịu sào gặp điều không hay nên mới để nương nương tạm lánh một thời gian,
nương nương cứ yên tâm.”

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng thầm mong mọi việc đều thuận lợi.

Sau khi Huyền Lăng và các phi tần rời đi, Thái Bình hành cung
lại trở nên tịch mịch. Tôi chưa từng được bình tâm ngắm khu lâm viên hoàng gia
đẹp đẽ này vào thời điểm như hiện tại, thì ra sau một hồi ồn ào, rộn rã, nó lại
vắng lặng đến mức này.

Cuộc sống sau khi rời xa kinh thành và hậu cung thực giống
như bị ngăn cách với đời nhưng dù là như vậy, vẫn có một số tin tức vụn vặt ở
triều đình được truyền tới chỗ tôi qua miệng Tiểu Vưu. Có lúc tôi mừng rỡ, có
lúc lại âu lo nhưng đa số thời gian vẫn là quan tâm và lo lắng.

Hoa sen khắp hồ đều đã lụi tàn, mưa thu lất phất bay, rơi
xuống lá sen khô, phát ra những âm thanh vụn vỡ khiến tôi trằn trọc không sao
ngủ nổi.

Lá phong đã rực đỏ, hoa cúc đã nở rộ, chim nhạn đã bay về
phía nam. Những làn gió thu cũng dần trở nên lạnh lẽo, vẻ tiêu điều ngày một
nồng đậm, hai tháng trôi qua mà tưởng như trong nháy mắt. Trong thời gian này,
việc mừng lớn nhất là tẩu tẩu đã sinh hạ được một bé trai bụ bẫm, trắng trẻo ở
Tiết phủ. Nhà họ Chân có người nối dõi, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Đêm khuya hôm ấy, tôi và Lăng Dung cùng ngồi dưới cửa sổ.
Nàng ta cúi đầu may một chiếc áo bông chuẩn bị mặc vào mùa đông, tôi thì chong
đèn lật xem sách sử. Lưu Chu đã rất mệt mỏi, ngủ gà ngủ gật một bên, tiếng thở
có hơi nặng nề, ngoài ra trong phòng chỉ còn tiếng lật sách sột soạt, bên ngoài
có tiếng nước vỗ bờ, hình như trời đang mưa nhỏ.

Nét mực trên những trang giấy đã ố vàng vẫn toát ra mùi thơm
thoang thoảng, từng lời từng chữ đều là chuyện của tiền nhân nhưng lại thấp
thoáng ẩn hiện ở nơi này. Sách sử phần lớn đều là lịch sử của nam nhân, tạm
chưa nói đến những việc huynh đệ trở mặt, phụ tử thành thù ở thời loạn thế như
Xuân Thu Chiến Quốc hay Nam Bắc giao tranh, ngay cả trong khi thịnh trị cũng có
“cái loạn bảy nước[19]” ở thời Hán Cảnh Đế, “biến cố Huyền Vũ
Môn[20]” ở thời Đường Thái Tông, “tiếng rìu bóng nến[21]
ở thời Tống Thái Tông, nguyên một bộ sách sử đều là do máu, nước mắt và bóng đao,
bóng kiếm viết thành.

[19] Chỉ việc
bảy vua chư hầu nhà Tây Hán làm phản, bảy vị vua này đều là người trong hoàng
thất, có họ gần với Hoàng đế.

[20] Chỉ việc
Đường Thái Tông giết hết các anh em ở Huyền Vũ Môn rồi ép cha nhường ngôi.

[21] Chỉ về nghi
án thời nhà Tống về việc Tống Thái Tông Triệu Khuông Nghĩa giết chết anh ruột
là Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn để đoạt ngôi.

Huynh đệ tranh quyền, một còn một mất, kẻ thắng làm vua kẻ
thua làm giặc, sinh tử chỉ cách nhau một lằn ranh. Trái tim tôi bỗng run rẩy,
bàn tay mềm nhũn, để cuốn sách rơi xuống đất.

Lăng Dung ngẩng lên, ngạc nhiên cất tiếng hỏi: “Tỷ tỷ sao
vậy?”

Tôi sợ bị nàng ta nhìn ra tâm sự của mình, vội nở nụ cười che
giấu. “Không có gì, cầm sách lâu quá nên tay hơi tê mỏi thôi!”

Lăng Dung bật cười khúc khích, nói: “Muội thật không hiểu,
sao tỷ tỷ lại thích xem sách như thế chứ, muội cứ nhìn những con chữ nhỏ như
con kiến đó là lại cảm thấy đau đầu.”

Tôi khom người nhặt sách lên, mỉm cười, nói: “Chẳng qua là để
giải sầu mà thôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3