Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 06 - Phần 2

Trong mắt lóe lên một tia sáng rực rỡ, Huyền Lăng mừng rỡ,
nói: “Không sai, Vương phi của y sinh được một trai một gái, con gái là Khánh
Thành Quận chúa, năm nay vừa tròn mười hai tuổi, trẫm có ý phá lệ phong cho làm
công chúa; sau đó lại phong cho con trai của Nhữ Nam Vương làm thế tử, được
quyền kế thừa nghiệp cha.”

Tôi gật đầu, mỉm cười, nói: “Hoàng thượng anh minh, chủ ý này
rất ổn. Nhưng thần thiếp nghĩ không nên chỉ phong làm công chúa, còn cần thay
đổi phong hiệu, như hai chữ “Cung Định” chẳng hạn, có thể thường xuyên nhắc nhở
phụ vương của cô bé phải “cung kính an định”. Tất nhiên, Hoàng thượng cũng muốn
không phải động can qua mà hóa giải được mối tai họa ngầm giữa hai huynh đệ,
nhưng còn phải xem Vương gia có chịu nhận thiên ân hay không. Hơn nữa, còn nên
đưa Cung Định Công chúa vào nuôi dưỡng trong cung, để Thái hậu đích thân chăm
sóc... Tương lai lỡ như có điều gì bất trắc thì cũng tạm thời uy hiếp được Nhữ
Nam Vương.”

Y thoáng trầm tư, đoạn mừng rỡ nói: “Hay lắm, trẫm nghe lời
nàng, sẽ cho người đi soạn chỉ ngay.” Y nói xong, bất giác lộ vẻ nhẹ nhõm, đưa
tay bế thốc tôi lên, mở cửa đi tới căn phòng phía đông, lại ghé sát sau tai
tôi, cười nói: “Vừa rồi nàng mới nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân...”

Tôi cười khẽ, lại đẩy nhẹ y một cái. “Hoàng thượng cứ trêu
thần thiếp, thần thiếp đâu phải mỹ nhân gì cho cam.” Ngoài miệng thì nói như
vậy nhưng trong lòng tôi lại suy nghĩ xem nên tìm cớ gì để thoái thác y. Đêm
qua vừa mới hoan hảo với y xong, tôi cũng nên có một vài ngày không gần gũi với
y, nếu không sẽ rất dễ khiến y sinh cảm giác nhàm chán.

Đúng lúc y sắp bước vào phòng, Lý Trường bỗng mặt mày nôn
nóng rảo bước đi theo bên cạnh, khẽ cất tiếng nhắc nhở: “Hoàng thượng, Hoàng
thượng, đêm nay người đã chọn An Tiểu viện thị tẩm rồi!” Y thoáng chút do dự.
“Mới rồi bên Tiểu viện đã mấy lần sai người qua đây hỏi thăm.”

Tôi thầm cười lạnh, xem ra Lăng Dung cũng nôn nóng rồi đây.
Huyền Lăng chỉ “ồ” một tiếng, dường như giật mình nhớ ra, suy nghĩ một chút bèn
nói: “Vậy ngươi đi nói với nàng ta, bảo nàng ta đêm nay không cần qua đây nữa,
cứ ở trong cung của mình mà nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trong khoảnh khắc mà y suy nghĩ đó, tôi đã nhẹ nhàng giãy ra
khỏi lòng y, chỉnh lại cây trâm cài tóc đã gần rớt xuống, nói: “An muội muội
mới được Hoàng thượng sủng hạnh không lâu, chính là lúc cần được thương yêu
thật nhiều, sao có thể để muội ấy uổng công chờ đợi được? Thần thiếp nên cáo
lui thì hơn.” Nói rồi liền xoay người định đi.

Huyền Lăng kéo tay áo tôi lại. “Nàng đừng đi vội.” Đoạn y
nghiêm túc quay sang dặn dò Lý Trường hãy đi từ chối Lăng Dung. Tôi lật tay
lại, nắm lấy tay áo y, cười dịu dàng, nói: “Không biết bây giờ An muội muội
đang ở trong cung mong chờ ý chỉ của Hoàng thượng đến thế nào, Hoàng thượng là
bậc cửu ngũ chí tôn, nhất ngôn cửu đỉnh, không thể thất hứa được.”

Y thoáng nghĩ ngợi, cuối cùng cười, nói: “Nhưng trẫm muốn
cùng nàng...”

Tôi mỉm cười, kiên trì nói: “Chỉ cần Hoàng thượng nghĩ tới
thần thiếp là được rồi, thần thiếp sao có thể tranh giành sự sủng ái với An
muội muội chứ!” Y hết cách trước sự kiên trì và thoái thác của tôi, bèn mỉm
cười đồng ý, đưa mắt tiễn tôi rời đi.

Trời đêm rất lạnh, giữa mùa đông sau tết Nguyên Tiêu, những
bông tuyết to như lông ngỗng vẫn rơi lả tả, trong kiệu có đặt chiếc lò sưởi nạm
bạc, hết sức ấm áp. Mấy thái giám khiêng kiệu bước đi trên nền tuyết làm phát
ra những tiếng “lộp bộp lộp bộp” nhẹ nhàng, chợt nghe gần đó có tiếng người trò
chuyện khe khẽ.

Tôi vén rèm lên, chiếc xe loan chở Lăng Dung đi về phía phòng
đông của Nghi Nguyên điện vừa khéo đi ngang qua, người đánh xe cầm trong tay
một chiếc đèn lồng đỏ lớn, không ngừng đưa qua đưa lại giữa không trung, bánh
xe lăn lộc cộc trên đường, chiếc đèn lưu ly treo trước xe liên tục va đập với
gió tuyết, làm phát ra những âm thanh tinh tang vui tai, vang xa theo làn gió.

Tôi buông rèm kiệu xuống, ngồi im lặng. Ai thị tẩm không quan
trọng, điều quan trọng là tôi có nắm được trái tim của Huyền Lăng hay không.

Cuộc gặp gỡ với Hạ Phi mấy ngày tới mới thực sự là điểm mấu
chốt. Lúc này nhất định không được để Nhữ Nam Vương có cơ hội phản kích, nếu
không người phải chết không chỉ là tôi và Huyền Lăng mà còn muôn vạn chúng sinh
nữa. Không còn tính mạng, nói gì đến việc báo thù và yên thân? Tôi nhất định
phải mưu tính cẩn thận.

Hôm vào cung, Nhữ Nam Vương phi Hạ thị tới chỗ Hoàng hậu
thỉnh an trước tiên, nhìn thấy tôi mỉm cười ngồi ngay bên dưới Hoàng hậu thì có
chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thản nhiên cười, nói: “Nương nương lành hẳn
bệnh rồi sao? Thiếp thân chúc mừng nương nương.”

Tôi cười nhã nhặn, đáp: “Hôm Nguyên Tiêu đó nhìn thấy Vương
phi theo đoàn Mệnh phụ cung đình vào cung chúc mừng, ta vốn rất muốn trò chuyện
với Vương phi vài câu, chỉ đáng tiếc lại đang có việc cần làm, thành ra lỡ mất
cơ hội.”

Hạ Phi cười, nói: “Nương nương thân phận tôn quý, thiếp thân
sao dám tùy tiện tới làm phiền nương nương.”

Tôi khẽ cười. “Theo lẽ cương thường thì là như vậy nhưng xét
về bối phận trong nhà, bản cung còn phải gọi Vương phi một tiếng “tam tẩu” nữa
đấy. Huống chi bây giờ đều là người một nhà, chúng ta vốn nên gần gũi nhau mới
phải.”

Hạ Phi nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương hôm nay khí
sắc tốt quá!”

Hoàng hậu đưa tay xoa má, thoáng nét tươi cười. “Vương phi
đúng là biết nói chuyện, bản cung thì thấy sau khi sinh được Thế tử, tinh thần
Vương phi lại càng tốt hơn đấy.”

Hạ Phi có chút bất ngờ. “Thế tử? Hoàng hậu đang đùa thiếp
thân sao, Dư Bạc năm nay mới sáu tuổi, sao đã là Thế tử được?”

Hoàng hậu mặt mày tươi tỉnh, nói: “Vậy mới thể hiện được ân
sủng của Hoàng thượng chứ! Trong thế hệ con cháu bây giờ, Hoàng thượng thích
Bạc Nhi nhất, Bạc Nhi tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại thông minh, lanh lợi, do đó
Hoàng thượng mới muốn phong nó làm Nhữ Nam vương thế tử thật sớm để tiện bề dạy
bảo, ngày sau còn giống như phụ vương của nó, giúp Hoàng thượng an bang định
quốc, mở mang cơ nghiệp.” Nói đoạn, nàng ta liền đưa mắt nhìn tôi, cười khẽ.

Người làm cha mẹ đa phần đều hơi thiên vị con út, Hạ Phi cũng
không phải ngoại lệ. Nàng ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nét rạng rỡ trên mặt
không sao kìm nén được, vội vàng đứng dậy tạ ơn. Hoàng hậu mỉm cười, nói tiếp:
“Không chỉ có vậy đâu, ý của Hoàng thượng là việc tốt thành đôi, người còn muốn
phá lệ phong Khánh Thành Quận chúa làm công chúa nữa, ngay đến phong hiệu cũng
đã nghĩ sẵn rồi, là “Cung Định”, sau này Cung Định Công chúa sẽ được Thái hậu
đích thân nuôi dưỡng.”

Hạ Phi vốn rất vui mừng nhưng nghe nói phải giao con cho Thái
hậu nuôi dưỡng thì sắc mặt biến đổi hẳn, vội vàng nói: “Đa tạ thánh ân của
Hoàng thượng, nhưng con gái thiếp thân Vãn Y năm nay mới mười hai tuổi, rất
không hiểu chuyện, nếu được phong làm công chúa giao cho Thái hậu nuôi dưỡng,
chỉ sợ sẽ quấy nhiễu Thái hậu, mong Hoàng thượng hãy thu hồi lại thánh lệnh thì
hơn.”

Sự thoái thác của Hạ Phi vốn đã nằm trong ý liệu, Hoàng hậu
đưa mắt nhìn tôi, tôi bèn mỉm cười, khẽ nói: “Hoàng thượng hiện giờ con cái
không nhiều, trong cung chỉ có hai vị công chúa là Thục Hòa và Ôn Nghi, đều còn
nhỏ tuổi. Khánh Thành Quận chúa của Vương phi có thể vào cung cho Thái hậu nuôi
dưỡng là một chuyện mừng, Đại Chu ta từ khi thành lập đến nay, nghe nói chỉ có
Thánh tổ khai quốc là từng phong con gái của thân vương làm công chúa, mà đó
còn là trong dịp công chúa sắp thành hôn, sắc phong một phần còn là do nể mặt
nhà chồng. Người được sắc phong khi còn nhỏ tuổi như Khánh Thành Quận chúa thực
đúng là lần đầu tiên đấy!”

Hạ Phi thoáng trầm ngâm, đang định nói gì đó thì Hoàng hậu đã
đứng dậy, nói: “Bản cung hơi mệt rồi, Vương phi xin hãy về đi. Thánh chỉ của
Hoàng thượng tối nay sẽ tới vương phủ.”

Hoàng hậu cười tủm tỉm rời đi, tôi cũng cáo từ về cung, nhưng
tôi cố ý đi thật chậm, bước đi tha thướt. Chỗ Hoàng hậu hiện đã không thể nói
gì thêm được, Hạ Phi ắt sẽ đến xin tôi khuyên Huyền Lăng giúp.

Quả nhiên còn chưa ra khỏi cửa điện, Hạ Phi đã bước tới, nói:
“Sắc trời còn sớm, thiếp thân muốn tới cung của nương nương ngồi một lát, không
biết nương nương có hoan nghênh không?”

Tôi mỉm cười, nói: “Vương phi thực khách sáo quá, ta còn mong
Vương phi không mời mà tự đến ấy chứ, chúng ta cũng đâu còn xa lạ gì.”

Cùng trở về Oánh Tâm điện, Hạ Phi ngó quanh bốn phía một chút
rồi gật đầu cười, nói: “Quả nhiên đã khác hẳn rồi, không còn giống với ngày đó
nữa.”

Tôi sai người dâng trà lên, tươi cười rạng rỡ nói: “Trà này
tên gọi “Tuyết Đính Hàm Thúy”, vừa được đưa tới từ một nơi cách đây năm trăm
dặm, Vương phi nếm thử xem có vừa miệng không.”

Hạ Phi nhấp một ngụm trà, không hề để lộ nửa phần ưa thích,
sắc mặt vẫn bình thản như thường, chỉ nói: “Cũng được. Hiện giờ nương nương
đang được ân sủng, tất nhiên mọi thứ đều là tốt nhất.”

Tôi ngồi xuống, đối diện với nàng ta, nhìn thấy thần sắc nàng
ta thì trong lòng đã có chủ trương, bèn cười, nói: “Hôm nay Vương phi cũng có
việc mừng thành đôi mà.”

Hạ Phi nghe vậy, sắc mặt liền trở nên ảm đạm. “Mẹ con thiếp
thân sắp phải cốt nhục rời xa, sao lại nói là việc mừng được? Lệnh vua không
thể trái, thiếp thân chỉ mong nương nương có thể đi khuyên Hoàng thượng, thành
toàn cho mẹ con thiếp thân.” Nàng ta thấy tôi có vẻ trầm ngâm, bèn nói tiếp:
“Nếu thật sự không được, thiếp thân đành xin Vương gia đi nói với Hoàng thượng
giúp thôi.”

Tôi vốn biết chuyện này chẳng dễ dàng gì, do đó mới nhờ Hoàng
hậu mở miệng giúp, sau đó thì đến lượt tôi dùng lời khuyên nhủ. Chứ nếu như tôi
mà truyền ý chỉ của Huyền Lăng, sau đó lại đứng ra khuyên nhủ, Hạ Phi nhất định
sẽ chẳng nghe được lời nào. Mà lỡ như Hạ Phi không chịu, Nhữ Nam Vương ắt cũng
sẽ không chịu, như thế, sách lược trước tiên vỗ về để chờ ngày tiêu diệt cũng
không thể thực hiện tiếp được.

Tôi không trả lời nàng ta việc vừa rồi mà chỉ tay lên cây xà
ngang trong cung điện, nói: “Tính cả hôm nay, bản cung và Vương phi cũng mới
gặp nhau có ba lần, nhưng trong lòng đã coi Vương phi như người ruột thịt chí
thân. Nhớ lúc xưa bản cung sẩy thai, bị mọi người ghẻ lạnh, sống trong cảnh thê
lương tiêu điều, chỉ duy có Vương phi là không tị hiềm mà tới thăm bản cung,
còn tặng nhân sâm cho bản cung bồi bổ thân thể, việc ấy bản cung vẫn luôn ghi
khắc trong lòng, chỉ mong có dịp nào đó có thể báo đáp tình nghĩa của Vương
phi.”

Những lời này rất dễ làm người ta xúc động, nàng ta vội gật
đầu, nói: “Không ngờ nương nương là quý nhân mà còn nhớ được việc này.”

Tôi nói: “Đây là lẽ đương nhiên, con người ta ân oán rạch
ròi, lẽ nào lại quên được chứ. Bây giờ chính là lúc bản cung báo đáp Vương
phi.”

Hạ Phi tỏ ra vui mừng, nói: “Nương nương chịu đi cầu xin
Hoàng thượng giúp thiếp thân sao?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Bản cung cũng chỉ suy nghĩ cho Vương phi
thôi, mong Vương phi hãy tuân theo thánh chỉ, để Thái hậu nuôi dưỡng công
chúa.”

Hạ Phi hơi cau mày, trong giọng nói đã thấp thoáng nét giận.
“Lời này là ý làm sao?”

Tôi bình tĩnh nói: “Vương phi đã làm mẹ, làm vợ người ta, tất
nhiên lúc nào cũng phải suy nghĩ cho chồng cho con, đặt bọn họ lên trên hết.
Vương phi thấy bản cung nói có đúng không?”

Nàng ta gật đầu. “Làm mẹ, làm vợ người ta quả là không dễ
dàng gì, huống chi còn là người trong tông thất hoàng gia.”

Tôi ngồi đối diện với nàng ta, chăm chú nhìn nàng ta, nói:
“Mấy ngày trước, Vương gia ra tay đánh quan ngự sử, Vương phi có nghe nói chứ?
Việc này khiến không ít người căm phẫn đấy. Triều ta xưa nay luôn xem trọng cả
văn lẫn võ, lại đặc biệt trọng thị chức ngự sử, bọn họ thậm chí còn có thể trực
tiếp cất lời can gián Hoàng thượng. Vương gia làm như vậy quả là không thỏa
đáng chút nào.”

Hạ Phi khẽ thở dài một tiếng, chỉ nói: “Tính Vương gia đúng
là hơi nóng nảy, thiếp thân cũng đã khuyên mấy lần rồi. Có điều lần này vị Ngự
sử kia cũng hơi hồ đồ, không nể mặt Vương gia mà cất lời chỉ trích trước đám
đông. Hoàng thượng với Vương gia là anh em ruột cơ mà.”

Tôi mỉm cười khuyên nhủ: “Chính vì là anh em ruột nên Hoàng
thượng cũng rất muốn bảo vệ Vương gia, nhưng cũng phải xoa dịu lòng căm phẫn
của mọi người, bởi dù gì thì Vương gia cũng là người ra tay trước, Hoàng thượng
không thể một mực bảo vệ Vương gia được. Huống chi nếu thiên vị quá, Vương gia
ắt sẽ bị người ta nói ra nói vào, không có lợi cho thanh danh của Vương gia.”

Thấy nàng ta đã có chút xao động, tôi vội tranh thủ cất tiếng
khuyên: “Vậy nên Hoàng thượng vừa phải giữ gìn thể diện của hoàng gia, vừa phải
cho các văn nhân trong thiên hạ một câu trả lời, hy vọng Vương gia có thể đến
tận nơi xin lỗi Trương Nhữ Lâm, như thế một là giữ được phong độ cho Vương gia,
hai là thể hiện rằng Vương gia không hề xem nhẹ văn nhân thiên hạ, việc này
cũng coi như được giải quyết.”

Hạ Phi vội vàng xua tay, nói: “Không được, không được, với
tính của Vương gia xưa nay, chỉ có người khác cầu xin ông ấy, làm gì có chuyện
ông ấy đi xin lỗi ai bao giờ.”

Tôi nói: “Vương phi thân là người làm vợ, tất nhiên phải suy
nghĩ cho Vương gia. Đám văn nhân đó vốn rất ưa múa mồm động bút, một đời anh
danh của Vương gia rất có thể vì bọn họ mà phải lưu tiếng xấu ngàn năm. Hơn nữa,
Liêm Pha đeo roi nhận lỗi với Lạn Tương Như là một giai thoại đến nay vẫn còn
lưu truyền, Vương phi thường xem kịch chắc chắn có biết.” Tôi thấy nàng ta đã
khá động lòng, lại nói thêm: “Nam nhân vốn hay lỗ mãng, khi làm việc thường
chẳng để ý tới trước sau, do đó, đám nữ nhân chúng ta mới cần đứng phía sau để
nhắc nhở, như vậy bọn họ cũng có thể yên tâm hơn nhiều. Nếu Vương phi suy nghĩ
cho Vương gia, nhất định phải cố gắng khuyên nhủ Vương gia mới được.”

Hạ Phi chậm rãi gật đầu, mím môi nói: “Nhưng cũng không thể
để Vương gia phải chịu ấm ức được, Vương gia xưa nay chẳng chịu phục ai đâu.”

Tôi tự tay đưa hai miếng bánh điểm tâm cho Hạ Phi, ân cần
nói: “Đúng thế! Hoàng thượng cũng có suy nghĩ này, Vương gia là thần tử có công
lao to lớn, lại là anh ruột của ngài, quyết không thể chịu ấm ức được. Do đó,
ngài mới quyết định phong Bạc Nhi làm thế tử, phong Vãn Y làm Cung Định Công
chúa, như thế Vương gia cũng được nở mày nở mặt.”

“Nhưng nếu phong làm công chúa rồi lại phải ở trong cung,
thiếp thân là người làm mẹ...”

Tôi vội vàng vỗ về: “Hai vị Công chúa Thục Hòa và Ôn Nghi đều
còn nhỏ, không thể bầu bạn bên Thái hậu được, khi Thái hậu bị bệnh rất thích có
đứa bé nào hiểu chuyện bầu bạn kề bên. Hoàng hậu và bản cung tuy cũng muốn ngày
ngày ở bên Thái hậu nhưng dù sao cũng chẳng còn đáng yêu mấy nữa. Hoàng thượng
thì bận rộn việc nước, không thể lúc nào cũng tới thăm Thái hậu, Công chúa nếu
có thể thay Hoàng thượng và Hoàng hậu hầu hạ Thái hậu, ấy thực là một việc hiếu
tột cùng, rất mát mặt Vương gia.” Tôi lại bổ sung thêm: “Hoàng thượng tuy rằng
có ý bảo vệ Vương gia nhưng dù sao Vương gia cũng ra tay đánh người trước, làm
Trương Nhữ Lâm đến giờ vẫn phải nằm bẹp trên giường, do đó, nói gì thì nói
Hoàng thượng cũng có chút tức giận. Hơn nữa, Vương gia tính tình thẳng thắn,
khó tránh khỏi bị người ta oán trách gièm pha, nếu có Công chúa thường xuyên ở
trước mặt Hoàng thượng khuyên nhủ vài câu, há lại chẳng tốt hơn sao? Bản cung
cũng sẽ nói với Hoàng thượng, để Vương phi có thể vào cung bất cứ lúc nào, như
thế Vương phi hễ nhớ Công chúa là có thể tới gặp được ngay, Vương phi thấy thế
nào?”

Sau một hồi khuyên nhủ, Hạ Phi rốt cuộc cũng đồng ý đi khuyên
Nhữ Nam Vương, cũng chịu để cho con gái vào cung.

Ba ngày sau, Nhữ Nam Vương đích thân tới tận nơi xin lỗi
Trương Nhữ Lâm, tuy chỉ là làm qua loa cho xong chuyện nhưng sự việc rốt cuộc
cũng lắng xuống. Còn Khánh Thành Quận chúa cũng đã được định ngày để sắc phong
làm công chúa, sau đó sẽ vào cung hầu hạ Thái hậu.

Đêm ấy, Huyền Lăng ở chỗ tôi, khi nhắc đến việc này thì tỏ ra
vô cùng hào hứng, nói: “Trẫm vốn cũng đổ mồ hôi lạnh thay cho nàng đấy, chỉ lo
nàng ta không chịu, như thế, một phen tâm tư này coi như uổng phí. Không ngờ
mọi việc lại thuận lợi như vậy, Hoàn Hoàn, nàng đã giúp được trẫm một việc lớn
rồi!”

Tôi cười, đáp: “Hoàng thượng không cần khen thần thiếp đâu,
phân ưu cho Hoàng thượng vốn là việc nên làm mà. Huống chi việc trong triều
thần thiếp không hiểu nên không giúp gì được, chỉ có thể góp chút sức mọn vào
mấy chuyện vặt vãnh giữa phụ nữ với nhau thôi.”

Tôi tươi cười rạng rỡ, rót cho y một chén trà Tuyết Đính Hàm
Thúy, hương trà thơm dịu lan tỏa bốn phía. Y nhấp một ngụm, tấm tắc khen: “Quả
nhiên là trà ngon.” Rồi y nắm tay tôi, cười nói: “Trẫm biết nàng thích thứ trà
này nên mới đặc biệt chọn loại ngon nhất cho nàng, nàng vừa ý chứ?”

Tôi mỉm cười, ngồi lên đùi y, nhìn chén trà xanh biếc như phỉ
thúy, khẽ nói: “Đương nhiên thần thiếp rất thích. Hôm nay Nhữ Nam Vương phi đến
đây, thần thiếp cũng pha loại trà này khoản đãi, tiếc rằng Vương phi có vẻ
không thích lắm, e là không hợp khẩu vị. Thần thiếp cứ ngỡ việc sẽ chẳng thành,
may mà Vương phi không để bụng, nếu không thần thiếp thực khó mà chối bỏ trách
nhiệm.”

Huyền Lăng vốn đang mỉm cười lắng nghe, sau khi nghe xong,
thần sắc lại trở nên ảm đạm.

Bên ngoài có cống phẩm gì dâng lên, chỉ cần trong cung có,
Nhữ Nam vương phủ ắt sẽ có, thậm chí còn tốt hơn. Điều này Huyền Lăng không
phải là không biết.

Sự chán ghét và kiêng kỵ của y, vì thế lại tăng lên một phần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3