Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

Triều chính

Sau khi tỉnh lại, Tần Phương nghi đã phát điên, cả ngày nói
năng bừa bãi, nấp trên giường không dám bước chân ra khỏi cửa. Huyền Lăng sớm
đã không thích cô ả, thấy cô ả làm ồn như vậy, bèn nhốt lại không cho phép ra
ngoài, chỉ mời thái y đến chữa trị. Nhưng cô ả là một phi tần đã thất sủng, lại
phát điên như vậy, thái y cũng không tận tâm tận sức, mỗi ngày chỉ đến cho có
lệ rồi rời đi luôn.

Tôi thường xuyên đứng trong cung của mình nhìn về phía nơi ở
của Tần Phương nghi phía đằng xa, hồi tưởng lại cảnh tượng bị làm nhục ngày đó,
cảm giác bãi nước bọt dính trên má khô dần giữa làn gió lạnh chưa từng giảm bớt
chút nào, lại thêm những thảm trạng từng thấy trong lãnh cung, tất cả đều ghi
khắc trong đầu tôi, kết hợp với nỗi đau mất con và lòng muốn báo thù, ngưng kết
thành một vết thương khắc cốt ghi tâm trong ký ức.

Nếu không có sự chà đạp nhẫn tâm của Tần Phương nghi, nếu
không có cảnh ngộ thê thảm của Phương Tần trong lãnh cung, tôi sao có thể phấn
chấn trở lại nhanh như vậy được. Xét từ một khía cạnh nào đó, chính bọn họ đã
tạo nên tôi của ngày hôm nay.

Thế là tôi bèn dặn Cận Tịch chuyển lời đến lãnh cung, bảo đám
cung nhân già ở đó đặc biệt chiếu cố cho Phương Tần, đưa nàng ta đến một nơi
sạch sẽ một chút, mọi chi phí về ăn mặc đều do cung của tôi cung ứng. Với
Phương Tần, tôi không chỉ có cảm giác đồng bệnh tương liên mà còn coi nàng ta
như vết xe đổ để mà nhìn vào. Nếu ngày đó, tôi cứ một mực suy sụp, vậy thì tôi
sẽ là Phương Tần thứ hai trong chốn hậu cung này, chỉ có thể ở trong lãnh cung
chờ chết mà thôi, cũng chẳng được người nào thương hại lấy nửa phần. Đồng thời
tôi cũng cho người đối tốt với Tần Phương nghi về vấn đề ăn uống, ngủ nghỉ, chỉ
không cho phép chữa khỏi bệnh điên của cô ả.

Cận Tịch rất ngạc nhiên vì sự chiếu cố đặc biệt của tôi với
Phương Tần trong lãnh cung. Tôi cầm một quả quất lên ăn, sắc mặt bình tĩnh như
nước, nói: “Cứ nghĩ đến nàng ta là ta lại kinh hãi, nếu ngày đó ta không cẩn
thận, cứ để mặc mình đắm chìm trong suy sụp, e rằng sau này người phải ở cùng
nàng ta trong lãnh cung chính là ta.”

Cận Tịch thoáng im lặng, lát sau mới hỏi: “Không biết Tần
Phương nghi đã đắc tội lớn thế nào với nương nương mà lại sợ đến phát điên như
vậy?”

Tôi cười lạnh, nói: “Ả sợ ta học theo Lữ Hậu biến ả thành
“con người lợn”, nhưng ta cũng không ngờ ả lại sợ đến vậy. Nếu sớm biết có ngày
hôm nay, chắc ả rất hối hận vì lần đó đã đối xử với ta như thế.”

Cận Tịch mỉm cười, nói: “Tần Phương nghi bây giờ đã thành ra
như vậy rồi, e là có muốn hối hận cũng chẳng được.”

Tôi đang trò chuyện với Cận Tịch, Bội Nhi liền vén rèm đi
vào, nói: “Bên ngoài có Lục Chiêu nghi tới, đang nôn nóng cầu kiến nương
nương.” Vừa nói lại vừa tò mò lẩm bẩm: “Vị Lục Chiêu nghi này trước giờ chưa
từng qua lại với chúng ta, hôm nay đang yên đang lành sao lại tới đây nhỉ, là
vì người biểu muội Tần Phương nghi đã phát điên kia sao?”

Tôi ôm chiếc lò sưởi cầm tay, nói: “Đêm khuya gió lạnh, cô ta
tự lo cho mình còn chẳng xong, đâu còn tâm sức mà để ý đến biểu muội nữa. Ngươi
biết không, mấy ngày qua biểu muội của cô ta phát điên, cô ta chưa từng dám đến
thăm lần nào.” Tôi thở dài, nói: “Cái gọi là thói đời nóng lạnh chính là như
vậy đấy, việc có liên quan tới bản thân mình thì ngay đến tỷ muội cũng có thể
vứt qua một bên.”

Tôi xoay người quay về noãn các nghỉ ngơi, đồng thời nói với
Bội Nhi: “Bản cung không rảnh để gặp cô ta, ngươi cứ đi nói với cô ta, cô ta sẽ
không bị liên lụy vì biểu muội của mình, nhưng bản cung cũng không muốn gặp cô
ta nữa, càng không muốn khi gặp mặt còn phải coi cô ta là bề trên... Cô ta tự
khắc hiểu rõ phải làm thế nào.”

Cận Tịch nhìn tôi dặn dò Bội Nhi, lại nhìn Bội Nhi ra ngoài,
rồi mới nói: “Lối hành xử của nương nương hình như hơi khác với trước kia rồi!”
Nàng ta hơi cúi đầu. “Nếu là trước đây, nương nương sẽ chẳng thèm ứng phó với
loại người như Lục Chiêu nghi.”

Phía trước điện, một gốc mai lục ngạc đang nở hoa rạng rỡ,
những bông hoa như những ngôi sao nhỏ khiến sắc biếc thêm nồng. Giữa trời đông
tuyết phủ, gốc cây đó tạo nên một mảng màu xanh, hết sức bắt mắt. Tôi gác chân
lên chiếc lồng sưởi nạm vàng, tựa người vào tấm đệm mềm sau lưng, chậm rãi cất tiếng:
“Có nhân ắt có quả, trước đây chính vì ta tốt tính quá, chỗ nào cũng nhường bọn
họ, do đó khi ta vừa thất thế, bất cứ kẻ nào cũng dám nhảy lên đầu ta. Hôm nay
ta giết một dọa trăm, nhắc nhở những con người đó, rằng bản cung không phải
loại dễ ức hiếp.”

Cận Tịch dè dặt nói: “Nương nương trước đây quả thực quá nhân
từ nhưng nương nương của hôm nay dường như hơi mang phong cách của Hoa Phi
nương nương ngày trước.”

Trong cung, thị nữ nhiều không kể xiết nhưng dám nói chuyện
với tôi như vậy thì chỉ có một mình Cận Tịch. Tôi cũng không giận, còn giải
thích: “Hoa Phi một mực dữ dằn tàn độc, khiến người ta sợ mà tránh xa, đây
không phải là việc tốt. Nhưng dùng thủ đoạn đó để đối phó với những kẻ mang dị
tâm trong chốn hậu cung thì lại khá ư hữu dụng, Hoa Phi có thể cai quản hậu
cung nhiều năm như vậy cũng không phải không có tài cán gì, ta không thể vì căm
hận ả mà coi nhẹ tài năng của ả. Bây giờ ta vùng dậy, có một số việc không thể
không tàn độc, mà lối hành xử của Hoa Phi, ta cũng nên chọn lấy điểm tinh hoa
mà dùng.” Tôi khẽ buông tiếng thở dài. “Ngày trước người ta là dao thớt, ta là
cá thịt, còn hôm nay, vị trí ấy cũng nên thay đổi rồi!”

Cận Tịch tới lúc này mới nở nụ cười nhẹ nhõm. “Nương nương
tính toán như vậy thì nô tỳ cũng yên tâm rồi, chỉ mong nương nương vạn sự đều
thuận lợi, không còn phải chịu khổ nữa.”

Lục Chiêu nghi quả nhiên hành động rất mau lẹ, ngay ngày hôm
sau đã dâng tấu lên Hoàng đế và Hoàng hậu, nói rằng mình vào cung đã lâu mà
không sinh nở gì, lại ưa thói xa hoa, dùng nhiều vàng ngọc, làm hư hao quốc
khố, thẹn không dám ở lại ngôi đứng đầu Cửu tần, xin tự từ bỏ vị trí người đứng
đầu một cung, giáng xuống làm thuận nghi đứng chót trong Ngũ nghi tòng tứ phẩm,
dọn đến ở cùng với Tần Phương nghi.

Huyền Lăng có lẽ sớm đã quên mất Lục Chiêu nghi là ai, đương
nhiên chẳng có dị nghị gì. Hoàng hậu tuy có chút hoài nghi nhưng do Lục Chiêu
nghi vô cùng kiên quyết nên cũng đành chiều theo ý cô ta.

Tôi nghe tin này xong thì chỉ cười hờ hững. “Cũng coi như cô
ta biết điều, ta những tưởng cô ta sẽ chỉ tự xin giáng xuống làm tiệp dư thôi
cơ.”

Đương nhiên, tôi vẫn còn nhớ tới tiểu cung nữ Yến Nhi hiền
lành, chân chất bên cạnh cô ta. Trong phen sỉ nhục ngày hôm đó, Yến Nhi là
người duy nhất dành cho tôi sự thông cảm, dù rằng tôi căn bản không cần đến.
Đối với một cung nữ nhỏ bé như Yến Nhi, đi theo Lục Thuận nghi dọn đến nơi ở
mới thật không tốt chút nào, mà một chút lòng thương cảm mà nàng ta thể hiện ra
kia cũng đủ khiến tôi cảm kích, vì thế tôi bèn bảo Khương Trung Mẫn sắp xếp cho
nàng ta đến làm việc ở chỗ Hân Quý tần. Hân Quý tần tính tình thẳng thắn, xưa
nay vẫn luôn đối xử tốt với các cung nhân, như thế, Yến Nhi cũng coi như có
được một nơi chốn tốt.

Hiện giờ, bên dưới Hoàng hậu chỉ còn có Kính Phi, Đoan Phi và
Mộ Dung Phi. Đoan Phi và Mộ Dung Phi gần như đã lánh đời, chỉ còn Kính Phi vẫn
thường đứng ra quản việc. Trong Cửu tần thì chỉ còn lại một mình Lý Tu dung u
uất không đắc chí, kế đến chính là tôi và Hân Quý tần. Địa vị của tôi trong
cung đã ngày một vững chắc.

Khi tôi đang làm mưa làm gió, đắc chí tột bậc ở chốn hậu
cung, nơi tiền triều đã dần không còn yên bình nữa.

Nguyên nhân cũng chỉ vì một chuyện hoàn toàn có thể hóa giải.
Ba ngày trước trong buổi triều sớm, Nhữ Nam Vương Huyền Tế không chỉ đến muộn
mà còn mặc giáp trụ lên điện. Đây là một việc rất không hợp lễ nghi, triều
đường không phải sa trường, hắn cũng không phải bậc đại tướng vừa đánh thắng
trận, với thân phận thân vương mà lại đi mặc giáp trụ, còn thong dong đến trễ,
chẳng qua chỉ muốn diễu võ dương oai mà thôi. Huyền Lăng còn chưa nói gì, Ngự
sử Trương Nhữ Lâm đã đứng ra tố cáo Nhữ Nam Vương tội đại bất kính.

Nhữ Nam Vương là kẻ đứng đầu các võ tướng trong triều, xưa
nay vốn chẳng coi đám văn thần nho sinh chỉ biết múa bút mở miệng nói về Khổng
Mạnh ra gì, do đó hai phe văn võ trong triều cơ hồ như nước và lửa, hết sức thù
địch nhau. Mà ngự sử vốn có trách nhiệm giám sát lễ nghi quốc gia, trên can
gián lỗi lầm của quân vương, dưới trách cứ sai sót của quần thần, lấy việc nói
thẳng làm tôn chỉ, xưa nay luôn được mọi người trọng vọng.

Nhữ Nam Vương tính tình cuồng ngạo, há lại thèm để một viên
quan ngự sử ngũ phẩm nhỏ nhoi vào trong mắt, tuy không phát tác ngay nhưng trên
đường về phủ sau khi tan triều đã chặn Trương Nhữ Lâm lại, vung quyền mà đấm
khiến Trương Nhữ Lâm ngất lịm ngay tại chỗ.

Chuyện này vừa truyền ra ngoài liền giống như tảng đá lớn rơi
xuống mặt hồ, nhất thời các văn nhân sĩ tử đồng loạt dâng thư yêu cầu nghiêm
trị Nhữ Nam Vương để chấn hưng pháp kỷ triều đình, còn Nhữ Nam Vương thì kiên
quyết không nhận sai, thậm chí còn cáo bệnh không lên triều.

Nhữ Nam Vương quyền lực to lớn, thanh thế ngày một mạnh khiến
Huyền Lăng lo lắng vô cùng, mà chuyện này càng làm tăng thêm sự đối lập giữa
hai phe quan viên văn võ, một khi xử lý không tốt sẽ khiến triều đình lâm vào
cơn nguy khốn. Vì nguyên cớ này, Huyền Lăng đã ở trong ngự thư phòng suốt một
ngày không ra.

Việc có liên quan tới Nhữ Nam Vương và gia tộc Mộ Dung, tôi
không khỏi có chút lo lắng, liền sai Lưu Chu chuẩn bị cháo tổ yến làm đồ ăn
đêm, sau đó cùng tới Nghi Nguyên điện.

Các đại thần dâng tấu đều đã cáo lui, Huyền Lăng một mình
ngồi tựa trên chiếc ghế lớn điêu khắc hình rồng cuộn, ngửa đầu nhắm mắt ngưng
thần. Tôi một mình lặng lẽ bước vào, lấy bát cháo tổ yến ra. Y nghe thấy tiếng
động liền khẽ mở mắt, nhìn thấy tôi liền nở nụ cười mỏi mệt, nói: “Hoàn Hoàn,
nàng tới rồi!”

Tôi cười dịu dàng, nói: “Mong là thần thiếp không làm phiền
Hoàng thượng.”

Y lắc đầu, nói: “Chuyện mấy ngày hôm nay chắc nàng cũng nghe
nói tới rồi chứ?”

Tôi khẽ gật đầu. “Dạ. Chuyện này sớm đã lan truyền khắp nơi,
thần thiếp tuy ở hậu cung nhưng cũng biết được phần nào. Có điều, việc triều
chính dù rắc rối nhưng Hoàng thượng cũng phải chú ý giữ gìn long thể.” Tôi đưa
bát cháo tổ yến tới trước mặt y, cười, nói: “Cháo tổ yến này là do thần thiếp
tự mình hầm đấy, Hoàng thượng đã nghị sự với các vị đại nhân suốt một thời gian
dài, giờ hãy ăn một chút cho mát họng nhé?”

Y nghe vậy liền mỉm cười, đón lấy bát cháo, múc một thìa lên
ăn. “Ngọt quá!”

Tôi hơi cau mày, cũng múc một thìa lên ăn thử, đoạn nghi hoặc
nói: “Đâu có ngọt lắm. Hoàng thượng không thích ăn đồ quá ngọt, thần thiếp đâu
dám bỏ quá nhiều đường.”

Hàng lông mày dãn hẳn ra, y đưa tay tới, cười nói: “Trẫm
không nói cháo tổ yến ngọt, vị ngọt chính là tâm ý của nàng khi đích thân hầm
cháo tổ yến cho trẫm.” Y lật bàn tay tôi lại, ngắm nghía một hồi. “Lần này
không bị bỏng chứ?” Trái tim tôi hơi xao động, lại nghe y nói tiếp: “Còn nhớ
lần đầu tiên hầm cháo tổ yến cho trẫm, nàng còn không cẩn thận làm tay bị
bỏng.”

Tôi thầm xúc động, chuyện đã qua từ lâu lắm rồi mà không ngờ
y còn nhớ rõ như thế. Cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mờ ảo, ánh nến soi rọi
khắp căn phòng, tựa như ánh trăng ngày Mười bảy, Mười tám. Sự ấm áp tỏa ra từ
lò sưởi cùng mùi long diên hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí, khung cảnh
ngợp giữa sự sáng tỏ và tịch mịch. Tâm trạng dần trở nên nặng nề, tôi khẽ nói:
“Thần thiếp sao có thể không cẩn thận như thế được, lần đó chẳng qua là vì nôn
nóng mà thôi!”

Trong lúc trò chuyện, y đã húp sạch bát cháo tổ yến, nói:
“Chuyện Nhữ Nam Vương đánh quan ngự sử nàng đã biết rồi, vậy... nàng cảm thấy
trẫm nên xử trí thế nào đây, liệu có cần dựa theo luật pháp mà trách phạt Nhữ
Nam Vương một phen?”

Trong lòng tôi trào dâng muôn vàn suy nghĩ, bất giác có chút
hỗn loạn, chỉ cần tôi bảo y dựa theo luật pháp mà xử trí Nhữ Nam Vương là được
rồi sao, lẽ nào đây là bước đầu tiên trong việc báo thù? Sau thoáng trầm tư,
tôi rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói: “Hoàng thượng thân là vua một nước,
đương nhiên làm việc gì cũng phải dựa theo pháp luật, nhưng... không thể trách
phạt Nhữ Nam Vương được.”

Y hơi nheo mắt chăm chú nhìn tôi, khẽ “ồ” một tiếng vẻ khá
bất ngờ. “Trẫm cứ ngỡ nàng sẽ đề nghị trẫm trách phạt Nhữ Nam Vương cơ đấy,
nàng thử nói nguyên do trẫm nghe xem.”

Tôi mỉm cười nhìn y. “Hoàng thượng không trách thần thiếp tùy
tiện bàn đến việc triều chính chứ?”

Y nói: “Không sao, trẫm sẽ coi như nghe nàng nói chuyện
phiếm, tuyệt đối không trách tội.”

Tôi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở có chút dồn dập của mình,
đứng bên cạnh y, chậm rãi nói: “Thần thiếp sẽ không vì tư tâm mà đề nghị Hoàng
thượng trách phạt Nhữ Nam Vương. Hiện giờ điều quan trọng nhất là xoa dịu lòng
người, hóa giải sự mâu thuẫn giữa các đại thần văn võ. Hai hổ giao tranh, ắt có
một bên bị thương, mà bất kể bên nào bị thương thì rốt cuộc cũng sẽ làm ảnh
hưởng tới gốc rễ của đất nước. Hiện giờ nếu xử phạt Nhữ Nam Vương, ắt sẽ khiến
các võ tướng trong triều bất mãn, mà võ tướng... chính là những con người nắm
binh quyền trong tay.”

Huyền Lăng đưa tay phải lên chống cằm, lẳng lặng suy nghĩ.
Tôi lại nói tiếp: “Hoàng thượng kỳ thực không cần phải xử phạt Vương gia để dẹp
yên chuyện này, nếu làm như thế chẳng qua là được lòng anh rể mà mất lòng chị
dâu, rốt cuộc vẫn có chút thiếu công bằng. Các văn thần náo loạn chẳng qua là
muốn có một câu trả lời, Hoàng thượng chỉ cần cho bọn họ một câu trả lời là
được, tốt nhất là bảo Vương gia đến tận nơi nhận lỗi.”

Huyền Lăng thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, kế đó bèn xua tay cười
gượng, nói: “Nàng muốn bắt Nhữ Nam Vương đến tận nơi nhận lỗi ư? Y xưa nay vốn
tâm cao khí ngạo, bảo y làm thế thà giết y đi còn hơn.”

Tôi mím môi cười. “Chưa chắc đã vậy đâu!” Tôi xoay người đi
tới sau lưng y, vuốt nhẹ ống tay áo của mình một chút, dịu dàng nói tiếp:
“Vương gia đã từng chinh chiến nơi sa trường, vì nước giết địch, có thể coi là
một anh hùng. Mà anh hùng thì khó qua cửa ải nào nhất đây?”

Y vỗ tay cười rộ. “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Nàng đúng là
tinh ranh, không ngờ lại nghĩ ra được chiêu này!”

“Hoàng thượng cũng biết anh hùng khó qua ải mỹ nhân cơ đấy!”
Tôi cười, nói: “Thần thiếp nào biết tới việc quốc gia đại sự gì, chẳng qua từng
nghe nói về mấy chuyện vặt vãnh trong nhà giữa phụ nữ với nhau. Vương gia sợ vợ
như sợ cọp, tất nhiên là vợ bảo gì nghe nấy, nếu để Nhữ Nam Vương phi đi khuyên
nhủ thì sẽ chẳng gặp phải khó khăn gì nữa. Thần thiếp từng có duyên gặp mặt Nhữ
Nam Vương phi, biết nàng ta không phải loại người ngu muội, không biết lý lẽ.”

Y ngẫm lại thấy cũng có lý nhưng rất nhanh đã thu lại nụ
cười, nói: “Vậy ai có thể đi khuyên Nhữ Nam Vương phi được đây?” Tuy y đang hỏi
nhưng ánh mắt đã dừng lại trên người tôi.

Y đương nhiên muốn để tôi đi, mà bất kể là ai mở miệng đề
nghị thì kết quả cũng như nhau cả, chi bằng tôi nói ra trước còn hơn, làm như
vậy, thứ nhất thể hiện rằng tôi hiểu được tâm ý của y, thứ hai chứng tỏ tôi còn
có thể phân ưu cho y. Thế là tôi bèn nói: “Nếu Hoàng thượng không chê thần
thiếp bất tài, thần thiếp xin được nhận trách nhiệm này.”

Y quả nhiên tươi cười rạng rỡ, dang tay ôm tôi vào lòng, dịu
dàng nói: “Trong chốn hậu cung này, chỉ có Hoàn Hoàn nàng là có thể phân ưu
giải nạn cho trẫm thôi. Đám đại thần kia nhận bổng lộc của trẫm nhưng làm ồn
suốt hồi lâu mà chỉ nói ra được mấy chủ ý đại loại là phạt hay không phạt, đúng
là vô dụng quá chừng!”

Tôi cất tiếng, mang theo bảy phần tươi cười, ba phần hờn dỗi:
“Thần thiếp chỉ là một nữ nhân nhỏ bé trong chốn hậu cung, sao có chủ ý riêng
của mình được, chẳng qua vô ý đoán bừa, may mắn trúng vào tâm ý của Hoàng
thượng thôi. Những vị đại thần kia vốn chỉ quen với những thứ luân lý trong
sách vở, còn thần thiếp lại hiểu lòng Hoàng thượng, cho nên tâm ý của Hoàng
thượng, thần thiếp tất nhiên có thể đoán được đôi phần, còn các vị đại thần kia
thì chịu thua hết. Thần thiếp nghĩ bụng, Hoàng thượng là người muốn triều đình
yên ổn nhất, sao có thể vì văn thần mà trách cứ võ tướng hoặc là dung túng võ
tướng mà đè nén văn thần được.”

Huyền Lăng thở dài, than: “Hoàn Hoàn, quả nhiên chỉ có nàng
là hiểu lòng trẫm.” Rồi y chợt cau mày. “Nhưng sớm muộn gì cũng phải giải quyết
Nhữ Nam Vương, nếu không trong triều sẽ toàn là vây cánh của y, chẳng còn chút
chính khí nào nữa, giang sơn của trẫm cũng không bền vững được.”

Quả nhiên y cũng có suy nghĩ này. Trong lòng trào dâng một
tia hy vọng, tôi khẽ nói: “Hoàng thượng đã có lòng này, thực là cái phúc cho
dân chúng và xã tắc. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để trừ bỏ Nhữ Nam Vương.”

Y chăm chú nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia phó thác.
“Hoàn Hoàn, trẫm quyết định đợi sau khi việc này kết thúc sẽ đưa huynh trưởng
của nàng vào làm quan trong Binh bộ, nắm binh quyền của thị vệ Vũ Lâm quân bên cạnh
trẫm.” Trái tim tôi đập thình thịch một chặp. Trao binh quyền của Vũ Lâm quân
cho ca ca tôi, vậy tức là có ý làm giảm bớt uy thế của Nhữ Nam Vương rồi. Huyền
Lăng nghiêm túc nói: “Chỉ một mình huynh trưởng của nàng thì chưa đủ, những
tướng lĩnh có tài mà không đi lại gần gũi với Nhữ Nam Vương trẫm đều sẽ đề bạt.
Có điều, không thể làm quá sớm mà rút dây động rừng, còn phải vỗ về an ủi, do
đó không thể nôn nóng được.”

Quả thế, nếu rút dây động rừng thì tất cả công sức trước đó
đều coi như uổng phí. Tôi tập trung suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: “Nhữ Nam
Vương và Vương phi đều đã có thân phận cao quý tột bậc nhưng tấm lòng cha mẹ
nào cũng vậy, xem ra chỉ có thể sử ra chút công phu với con cái của bọn họ
thôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3