Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 04 - Phần 2
Tôi đã từng hết sức “mong
người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau”, nhưng sau khi “nghe lòng chàng hai ý” lại vẫn chẳng thể
“nên đành đoạn tình này[11]”...
Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, tôi chưa từng thực sự yêu cầu Huyền Lăng phải “một
lòng”, y là bậc đế vương, sao tôi có thể không hiểu cảnh ngộ của y, chỉ là nơi
đáy lòng dẫu sao cũng có một chút mong chờ, rằng giữa ba ngàn giai lệ chốn hậu
cung, tôi có được địa vị hơi đặc biệt một chút trong lòng y. Ấy thực là một
mong mỏi nhỏ nhoi biết mấy, nhưng giờ đây, rốt cuộc đã trở thành hoa trong
gương, trăng dưới nước, si tâm vọng tưởng. Còn sự yên ổn, nó cũng ngắn ngủi và
hư ảo như tình yêu trong chốn hậu cung này. Tôi không còn con đường nào khác để
đi, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dùng tâm cơ, chỉ có thể tranh đấu,
tranh đấu không ngừng, vậy mới có thể đổi lại sự bình yên trong khoảnh khắc. Mà
đó không chỉ là sự bình yên của tôi, còn là sự bình yên của phụ mẫu và huynh
muội. Huống chi kẻ thù của tôi vẫn còn sống trên đời, tôi không thể để đứa con
còn chưa ra đời của mình chết một cách oan ức như vậy được!
[11] Trích từ
Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân, dịch thơ Điệp Luyến Hoa, toàn bài: Trắng như
tuyết trên núi, sáng tựa trăng giữa mây. Nghe lòng chàng hai ý, nên đành đoạn
tình này. Hôm nay chén sum họp, đầu sông tiễn sớm mai. Lững thững theo dòng
nước, nước mãi chảy đông tây. Buồn đau lại buồn đau, vợ chồng chẳng nên than.
Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. Chiếc cần sao lay động, đuôi cá
sao cong cong. Nam nhi trọng ý khí, sao tiền bạc thay lòng - ND.
Lòng tôi sáng trong như mặt nước, hít sâu một hơi, chỉ đợi
Huyền Lăng tới đây.
Khí trời dần trở lạnh, bộ quần áo mỏng manh trên người không
đủ để giữ ấm, chân tay tôi đều lạnh giá, dòng không khí chui vào mũi phải qua
một lát mới cảm thấy ấm.
Tôi không sợ lạnh, tôi đã từng thấy qua sự bi thảm ở lãnh
cung, từng gánh chịu nỗi nhục bị nhổ nước bọt vào mặt, không thứ gì có thể
khiến tôi sợ được nữa.
Phía đằng xa sau lưng vang lên tiếng bước chân giẫm trên
tuyết, tôi biết là y đã tới, không chỉ có y, e là các phi tần, cung nhân tham
gia bữa tiệc ngắm tuyết hôm nay đều đã đến. Lý Trường làm rất tốt, rốt cuộc đã
đưa được Huyền Lăng tới, thực không uổng công tôi trước đây từng ngầm hậu đãi
y.
Tiểu Liên Tử chờ phía sau vườn mai sớm đã nghe thấy động tĩnh
mà mở những chiếc lồng lưu ly nuôi bướm ra, chỉ sau khoảnh khắc đã thấy có cánh
bướm run rẩy bay lại. Tôi lựa đúng lúc này mở chiếc lò sưởi cầm tay giấu trong
áo choàng ra, hơi nóng lập tức lan tỏa, làm hương hoa trên áo tôi càng thêm
nồng. Lũ bướm lần theo ngọn nguồn của hơi nóng, chậm rãi bay về phía tôi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi chắp hai tay lại, cất
giọng chậm rãi mà dịu dàng, nói từng từ: “Tín nữ hậu cung Chân thị, vô tài vô
đức không giữ được thai rồng để hầu hạ đấng quân vương, lòng thầm áy náy không
có mặt mũi nào diện thánh, tại nơi đây thành tâm cầu chúc Hoàng thượng được
trời cao phù hộ, phúc thọ dài lâu, muôn sự yên bình. Nếu được như ước nguyện,
tín nữ nguyện cả đời ăn chay, một lòng bái Phật, không còn được nhận thêm chút
ân sủng nào.”
Tôi không biết cảnh tượng mình được những cánh bướm diễm lệ
vờn quanh giữa trời tuyết lạnh băng này bắt mắt đến chừng nào, nhưng lại biết
rõ trong tình cảnh kỳ dị như vậy, những lời mình nói ra lại càng dễ khắc sâu
vào lòng y.
Huống chi giữa cảnh mai đỏ, tuyết trắng này, tôi lại mặc một
bộ đồ màu xanh riêng biệt.
Khi cầu khấn những lời này, tôi chẳng hề thành tâm, chỉ cố
gắng dùng nốt chút tình ý còn sót lại với y mà nói ra từng từ, ít nhiều cũng có
chút thật dạ.
Cảnh vật chìm vào tĩnh lặng, dường như trong Ỷ Mai viên chẳng
có bóng người nào, giữa trời đất chỉ có những bông mai đỏ rực, tự nở tự rơi.
Tim tôi đập thình thịch, biết rõ y đang ở sau lưng, mùi long
diên hương đã lâu không ngửi thấy vương vất bay vào mũi, chỉ cần ngoảnh đầu lại
là sẽ nhìn thấy y.
Một tiếng thở dài vang lên, kế đó là một giọng nói vô cùng
quen thuộc: “Hoàn Hoàn... Là nàng sao?”
Cách xưng hô quen thuộc và thân mật biết chừng nào, khiến
người ta chỉ cần không chú ý một chút thôi là sẽ ngỡ rằng mình vẫn ở ngày xưa,
đang được sủng ái ở chốn Tiêu phòng. Cổ họng tôi có chút nghẹn ngào, cánh mũi
hơi run rẩy như bị thứ gì đó chặn lại, một tiếng khóc mà bản thân cũng khó lòng
kìm nén bật ra. Tôi vẫn quay lưng về phía y, nói bằng giọng rất nhỏ: “Thần
thiếp thất đức, không có mặt mũi nào diện thánh.”
Tiếng xì xào kinh ngạc của các phi tần đã khó có thể che giấu
được nữa, y chạy đến bên tôi, ôm lấy tôi từ sau lưng. “Hoàn Hoàn, sao nàng
không chịu nhìn trẫm lấy một lần, lẽ nào nàng không muốn gặp trẫm nữa sao?”
Tôi hơi giãy giụa, trong mắt đã rưng rưng ánh lệ. “Hoàng
thượng đừng lại đây... Tất của thần thiếp ướt rồi...” Đây chính là câu trả lời
của tôi với y trong Ỷ Mai viên năm xưa, bây giờ được nói ra lần nữa đã không
còn cái tâm thái e thẹn của người thiếu nữ, tôi chẳng qua chỉ đang một lòng
muốn đưa y vào tròng mà thôi.
Thân thể tôi bị y xoay ngược lại, những giọt nước mắt đã đậu
trên bờ mi, chực rơi xuống bất cứ lúc nào. Tôi đã từng đứng trước gương nghiên
cứu rất nhiều lần và có thể khẳng định đây chính là bộ dạng khiến người ta
thương xót nhất.
Tôi vội vã cúi đầu rồi không chịu ngẩng lên. Y nắm lấy bàn
tay tôi, cất giọng xót xa. “Bàn tay sao mà lạnh thế này, cẩn thận kẻo lại đổ
bệnh.”
Tôi khẽ nói: “Thần thiếp chỉ một lòng muốn cầu phúc cho Hoàng
thượng... Khiến Hoàng thượng phải lo lắng là lỗi của thần thiếp, thần thiếp xin
cáo lui.” Tôi xoay người định đi nhưng lại bị y kéo vào lòng. Y vừa kéo, những
cánh bướm sớm đã đông cứng bám trên người tôi lần lượt rơi xuống đất, các phi
tần cung nhân xung quanh không kìm được kêu lên những tiếng kinh ngạc. Huyền
Lăng vừa ngạc nhiên vừa tò mò, tỏ vẻ thích thú nói: “Hoàn Hoàn, vào lúc này mà
không ngờ còn có bướm, hóa ra bướm cũng xiêu lòng vì nàng!”
Tôi thoáng lộ ra một tia bất ngờ và ngơ ngẩn, dịu dàng thưa:
“Thần thiếp thực không hề hay biết...” Vừa nói hai hàm răng tôi vừa va lập cập
vì lạnh, làn gió thổi tới cuốn góc áo của tôi lên tựa như cánh bướm tung bay,
trong màu lục nhạt cao quý lộ ra thân hình mảnh khảnh, thật đáng thương vô
cùng.
Chiếc áo choàng viền vàng may bằng da rái cá của y rộng rãi
mà ấm áp, nhẹ nhàng cuộn tôi vào trong, mùi long diên hương quen thuộc lởn vởn
quanh mặt rồi ập vào trong mũi. Cánh tay y hơi dùng sức khiến tôi không cách
nào trốn chạy. Y khẽ gọi tôi: “Hoàn Hoàn, nếu vì cầu phúc cho trẫm mà nàng cảm
lạnh, há lại chẳng khiến trẫm càng thêm đau lòng.” Y vùi đầu vào áo tôi mà hít
hà một chặp, bất giác ngạc nhiên rồi cười, nói: “Người nàng thơm quá, chẳng
trách giữa mùa đông mà có thể thu hút được nhiều cánh bướm tới đây như vậy,
ngay đến trẫm cũng say đắm rồi!”
Giọng nói của tôi hết sức nhẹ nhàng và hiền dịu: “Thần thiếp
ngày đêm cầu phúc cho Hoàng thượng nên phải tắm rửa xông hương thường xuyên,
không dám sơ suất chút nào.”
Y bất giác rung động, cái ôm này cũng chứa chan ý vị. Hoàng
hậu mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt quá. Hoàn Quý tần sau khi sẩy thai, thân thể
vẫn luôn không được khỏe, khiến bản cung lo lắng mất mấy tháng trời.”
Lăng Dung bước ra khỏi đám đông, cất giọng nhu mì: “Thần
thiếp ngày đêm cầu chúc cho Hoàng thượng và tỷ tỷ, mong Hoàng thượng và tỷ tỷ
có thể hòa hảo như xưa, không còn hiềm khích, nay quả nhiên đã được như ước
nguyện.”
Huyền Lăng cười tủm tỉm nhìn tôi, dường như có nhìn thế nào
cũng không đủ, miệng nói: “Trẫm và ái khanh từng có hiềm khích sao?”
Tôi nở một nụ cười thản nhiên mà quyến rũ, dịu dàng thưa:
“Chưa từng có. Là thần thiếp bị bệnh, không tiện hầu hạ Hoàng thượng mà thôi.”
Sắc mặt Lăng Dung thoáng lộ vẻ lúng túng nhưng rất nhanh đã
cười, nói: “Quả đúng là thế, thần thiếp nhất thời vui mừng nên hồ đồ, nói ra
những lời bậy bạ.”
Huyền Lăng hết sức vui vẻ. Tôi tựa đầu vào vai y, chú ý quan
sát vẻ mặt của những người sau lưng y, nơi đáy lòng không kìm được thầm cảm
thán vì sự đời nóng lạnh. Bây giờ tôi sắp được sủng ái trở lại, sắc mặt mọi
người trong hậu cung khi nhìn tôi không còn băng giá nữa, ai cũng tươi cười,
sắc mặt ấm áp như làn gió xuân.
Thế nhưng khi ánh mắt lướt tới chỗ cuối cùng của đám đông,
tôi không khỏi hơi ngẩn ra. Huyền Thanh đứng sau mọi người, ánh mắt tràn đầy vẻ
thấu hiểu, trong sự dịu dàng xen lẫn một tia xót thương, cứ dừng lại mãi trên
người tôi.
Sau khi dùng bữa với Huyền Lăng xong, tôi lại cùng y đi xem
ca múa. Hiển nhiên lúc này sự chú ý của Huyền Lăng không hề đặt tại giọng ca
trong trẻo, cao vút của Lăng Dung và những kỹ xảo khéo léo của các nghệ nhân,
mà luôn nhìn về phía tôi lúc này đang ngồi cạnh Kính Phi.
Kính Phi mỉm cười, thấp giọng nói với tôi: “Hoàng thượng vẫn
luôn nhìn muội đấy!”
Tôi cũng cười, nói: “Sao tỷ tỷ biết Hoàng thượng không phải
đang nhìn tỷ?”
Kính Phi cười một tiếng. “Hôm nay muội muội đột nhiên xuất
hiện ở Ỷ Mai viên, thực ra trong lòng mọi người đều biết rõ Hoàng thượng sẽ
không chịu xa lánh muội nữa.” Nàng ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là
kẻ làm tỷ tỷ ta đây rất tò mò, tại sao lũ bướm lại đậu trên người muội vậy? Lẽ
nào thực sự như lời người ta nói, muội biết làm ảo thuật?”
Tôi bật cười. “Tỷ tỷ thật biết nói đùa, chẳng qua đây chỉ là
chuyện nhỏ mà thôi!”
Kính Phi nói: “Vừa rồi ta nghe thấy đám Tần Phương nghi nói
là muội cố ý làm vậy đấy!”
Tôi chẳng hề để tâm, chỉ cười nhạt, nói: “Vậy sao?”
Kính Phi cũng khẽ cười, tay trái lén chỉ về phía ghế trên.
“Người ngoài nói thế nào không quan trọng, chỉ cần Hoàng thượng cho rằng muội
muội có lòng với người là được rồi!” Nàng ta hơi cụp mắt xuống, nói tiếp: “Kỳ
thực Hoàng thượng vẫn rất để tâm tới muội đấy!”
Tôi ngước mắt lên, thấy Huyền Lăng đang vẫy tay nói với mình:
“Tới ngồi bên cạnh trẫm đi!”
Tôi cung kính đứng dậy thưa: “Hoàng hậu nương nương là người
đứng đầu hậu cung, lý ra nên ngồi cạnh Hoàng thượng, thần thiếp không dám vượt
lễ.”
Y hết cách. Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc bữa tiệc kết
thúc, y đương nhiên muốn nghỉ lại trong cung của tôi nhưng tôi lại mềm mỏng
nói: “Không phải thần thiếp không muốn hầu hạ Hoàng thượng, chỉ là bây giờ cơn
phong hàn còn chưa khỏi hẳn, không tiện bầu bạn bên Hoàng thượng, xin Hoàng
thượng lượng thứ.” Nói rồi tôi cười dịu dàng một tiếng, tiếp: “Chi bằng Hoàng
thượng hãy đến cung của Tào Tiệp dư nghỉ ngơi đi, chắc hẳn Ôn Nghi công chúa
cũng rất muốn gặp mặt phụ hoàng đấy!”
Lời còn chưa dứt, Tào Tiệp dư đã nhìn qua phía tôi vẻ đầy
ngạc nhiên, rồi rất nhanh đã thu lại thần sắc, chỉ mỉm cười dịu dàng. Mộ Dung
Phi thất sủng, Tào Cầm Mặc tất nhiên cũng bị liên lụy, lại thêm việc Lăng Dung
đang được sủng ái, nghe nói Huyền Lăng đã rất lâu chưa tới cung của nàng ta
rồi. Huyền Lăng không cự được lời thỉnh cầu mềm mỏng của tôi, liền dẫn Tào Tiệp
dư rời đi.
Hoán Bích không hiểu ý đồ của tôi, thấp giọng nôn nóng nói:
“Nương nương...” Tôi đưa tay ý bảo không cần nói nhiều, đi một mạch về cung.
Lúc về đến cung đã là đêm khuya, tôi vừa mới ăn cháo tổ yến
nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Tinh Thanh nói: “Nương nương hôm nay mệt
nhọc, chi bằng hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tôi xua tay nói: “Không cần!” Nói đoạn lại mỉm cười. “Chỉ sợ
còn chưa thể ngủ yên được.” Vừa khéo lúc ấy Tiểu Doãn Tử mặt mày mừng rỡ chạy
vào, hưng phấn nói: “Nương nương, Hoàng thượng tới rồi!”
Tôi hờ hững “ừm” một tiếng, tiện miệng nói: “Đóng cửa Ẩm Lục
hiên lại đi!”
Tiểu Doãn Tử lộ vẻ không thể tin nổi, ngỡ rằng mình đã nghe
nhầm, vội vàng hỏi lại: “Nương nương nói gì cơ?”
Tôi đáp: “Đóng cửa lại, không cần mời Hoàng thượng vào.” Tôi
thấy hắn do dự không dám đi, bèn bảo: “Ngươi cứ yên tâm làm theo lời ta là
được, nói với Hoàng thượng là ta đã ngủ rồi!”
Tới lúc ấy Tiểu Doãn Tử mới chịu rời đi. Một lát sau, tôi
nghe thấy có người gõ cửa, chờ một chút rồi mới nói: “Ai vậy?”
Bên ngoài Ẩm Lục hiên, giọng nói của Huyền Lăng vang lên:
“Hoàn Hoàn, nàng ngủ chưa vậy?”
Tôi cố ý tỏ ra bất ngờ: “Không phải Hoàng thượng đang ở chỗ
Tào Tiệp dư sao? Sao lúc này còn tới đây vậy? Thần thiếp ngủ được một lúc rồi!”
Vừa nói còn vừa giả bộ ho mấy tiếng.
Trong giọng nói của y đã mang theo chút nôn nóng: “Hoàn Hoàn,
nàng vẫn khỏe chứ, trẫm phải vào xem nàng thế nào mới yên tâm được.”
Tôi vội nói: “Chính vì thần thiếp nhiễm phong hàn chưa khỏi
hẳn nên mới không thể ra ngoài nghênh giá, cũng không thể bầu bạn bên Hoàng
thượng. Nếu lúc này Hoàng thượng vào đây, lỡ như tấm thân ngàn vàng có bề gì
thì thần thiếp thực không gánh nổi tội trạng. Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ cho
thần thiếp.”
Y hết cách, đành thỏa hiệp: “Vậy thế này đi Hoàn Hoàn, nàng
để trẫm nhìn qua một chút thôi được không, chỉ nhìn một chút thôi, nàng phải
bình yên thì trẫm mới yên tâm được.”
Y đội sương đội gió đến đây vào lúc nửa đêm, hiển nhiên là
cũng có chút thành ý. Nhưng tôi sao chịu, bèn nghiêm túc từ chối: “Sáng mai
Hoàng thượng còn phải lên triều sớm, thực không tiện ngủ muộn. Thần thiếp bây
giờ đã đi nghỉ rồi, nếu trở dậy sẽ chỉ khiến bệnh tình thêm nặng, không thể sớm
ngày hầu hạ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng lượng thứ.”
Nghe tôi thoái thác như vậy, Huyền Lăng tất nhiên không tiện
nói gì, đành hậm hực quay về.
Lưu Chu nôn nóng hỏi: “Khó khăn lắm Hoàng thượng mới tới đây,
sao nương nương lại không chịu gặp thế?”
Tôi mỉm cười, thay quần áo, nói: “Nếu ngày mai người lại đến,
ta vẫn sẽ không gặp.”
Trong bữa tiệc tối hôm sau, tôi vẫn chỉ ngồi phía dưới, cách
Huyền Lăng khá xa, giữ một cự ly vừa phải với y, thỉnh thoảng cũng có vài câu
nói cười. Quả nhiên đêm đến y lại tới nhưng tôi vẫn đóng cửa không gặp, chỉ một
mực khuyên y hãy tới chỗ của phi tần khác mà nghỉ ngơi. Nhưng y không chịu,
thậm chí còn có chút giận dữ. Mọi người đều lo lắng không thôi, sợ rằng tôi cứ
cự tuyệt như vậy sẽ khiến y tức giận, nói không chừng còn trách phạt tôi. Nhưng
đêm đó, sau khi không gặp được tôi, Huyền Lăng cũng không đến chỗ phi tần nào
khác mà một mình ngủ trong Nghi Nguyên điện.
Cứ như vậy đến ngày thứ ba tôi mới chịu gặp y qua khe cửa
trong chốc lát. Giữa ánh nến lờ mờ, kỳ thực chẳng thể nhìn rõ được gì, nhưng rõ
ràng y rất vui vẻ.
Ngày thứ năm, tôi giữ Huyền Lăng lại uống một chén trà rồi
tiễn khách.
Ngày thứ tám, tôi đàn cho y nghe một khúc nhạc rồi tiễn
khách.
Ngày thứ mười hai, tôi nắm tay y trò chuyện một phen rồi tiễn
khách.
Tôi mãi vẫn chưa chịu dọn về ở trong Oánh Tâm điện, chỉ tiếp
đãi Huyền Lăng một thời gian ngắn trong Ẩm Lục hiên chật hẹp. Còn Huyền Lăng
đêm đêm đều không nghỉ lại chỗ tôi, nhưng trong những cuộc bàn luận tò mò của
mọi người, sự sủng ái mà y dành cho tôi ngày một tăng thêm.