Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 02 - Phần 1

Chương 2

Tương tư đằng
đẵng

Trong thời khắc trái tim nguội lạnh, ý chí lụi tàn, tôi rốt
cuộc cũng không cầm cự được nữa, thân thể dần trở nên yếu đuối, thêm vào đó,
bệnh cũ còn chưa khỏi hẳn, cuối cùng lại đổ bệnh lần nữa. Căn bệnh này cũng
không quá nặng nhưng lại triền miên đeo bám, khiến tôi cả ngày phải nằm trên
giường.

Ngoài những người gần gũi kề bên, căn bản không ai biết tôi
đổ bệnh. Trong quãng thời gian ấy, Huyền Lăng không triệu tôi đến sủng hạnh lần
nào, cũng không đặt chân vào Đường Lê cung một bước. Giữa chốn hậu cung ồn ã,
tôi dần trở nên trầm lắng, chẳng được người nào hỏi han.

Thoạt tiên, có rất nhiều người trong cung mong thái độ thờ ơ,
lạnh nhạt trước việc Lăng Dung được ân sủng. Trong suy nghĩ của bọn họ, Lăng
Dung xuất thân thấp hèn, không có gia thế hiển hách, tính tình lại yếu đuối,
dung mạo cũng chỉ tầm tầm, không đến mức diễm lệ mười phần, thứ duy nhất có thể
dựa vào là giọng ca xuất chúng, so với Dư thị vì tiếng hát mà được sủng ái ngày
trước, chẳng có quá nhiều điều khác biệt. Thế là bọn họ chắc mẩm rằng hứng thú
của Huyền Lăng với nàng ta cùng lắm chỉ kéo dài hai tháng rồi sau đó sẽ nhạt
dần. Nhưng sự thẹn thùng, yếu đuối cùng nét dịu dàng của một nữ tử thôn quê
trên người Lăng Dung lại khiến Huyền Lăng ngày một mê đắm nàng ta. Mộ Dung Phi
và tôi cùng trầm xuống, nhất thời, Lăng Dung trở thành người duy nhất được sủng
ái trong cung.

Đường Lê cung thực sự đã trở thành một nơi lạnh lẽo như “tiết
thu tàn gió rét[1]”, ngoại trừ Ôn Thực Sơ, không còn thái y
nào khác chịu tới chữa bệnh cho tôi, đám cung nữ, thái giám ngày xưa hết mực xu
nịnh cũng thấy tôi là tránh vội. Khi xưa, Mật Tú cung của Mộ Dung Thế Lan và
Đường Lê cung của tôi là hai chỗ náo nhiệt nhất trong chốn hậu cung, thế mà giờ
đây đều trở nên lạnh lẽo, thực có đôi chút giống với một cặp bằng hữu cùng
chung hoạn nạn.

[1] Trích Vũ lâm
linh - Hàn thiền thê thiết, Liễu Vĩnh. Phiên âm Hán Việt: Lãnh lạc thanh thu
tiết - ND.

Đường Lê cung ngày càng trở nên tịch mịch. Giữa chốn đình
viện quạnh hiu, cánh cửa đỏ thẫm ngay lúc ban ngày cũng thường xuyên khép chặt,
khung cảnh người đông như trẩy hội trước cửa cung bây giờ đã chuyển đến Minh
Sắt cư của Lăng Dung. Trong cung của tôi lúc này chỉ có lũ chim sẻ là hay đến
nhất. Còn trong số các phi tần, cũng chỉ còn Kính Phi và My Trang là vẫn thường
xuyên qua lại. Các cung nhân dần quen với sự tịch mịch này, cả ngày không có
việc gì liền mang gạo ra rắc ngoài sân, dụ đám chim sẻ kia xuống ăn, lấy đó làm
vui. Dần dà lá gan của lũ chim sẻ kia lớn hơn, đã dám nhảy lên lòng bàn tay
người ta mà mổ gạo ăn. Suốt ngày có tiếng chim sẻ kêu ríu rít, bầu không khí
cũng không tịch mịch nữa.

Sau khi ngẫu nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lăng Dung
và Huyền Lăng, trái tim tôi dần trở nên lạnh lẽo, chút nhung nhớ và chờ mong
nơi đáy lòng cũng tan biến hoàn toàn. Gặp nhau chẳng bằng không gặp, vậy thì
không gặp là tốt nhất. Lăng Dung đương nhiên rất bận, bận hầu hạ thánh giá, bận
làm đồ ăn đêm, bận dùng tiếng ca của mình để điểm xuyết cho những buổi ca vũ
thanh bình, vì thế sao có thời gian tới khuyên giải tôi như hôm đó nói với
Huyền Lăng được. Chỉ thỉnh thoảng nàng ta mới sai Cúc Thanh đưa tới một ít đồ
điểm tâm, tỏ ý bản thân vẫn còn nhớ tới người tỷ tỷ bị bệnh là tôi đây.

My Trang tới thăm tôi, thường chỉ lẳng lặng bầu bạn bên tôi
suốt hồi lâu, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, thần sắc vô cùng phức tạp.

Cuối cùng cũng có một ngày, tôi không kìm được, hỏi: “Sao tỷ
tỷ cứ nhìn muội như vậy?”

My Trang khẽ mỉm cười. “Tỷ chỉ đang nghĩ, nếu muội thực sự
nguội lòng với Hoàng thượng thì sẽ có bộ dạng thế nào đây?”

Tôi hỏi ngược lại: “Lẽ nào tỷ tỷ cho rằng muội còn chưa nguội
lòng với Hoàng thượng sao?”

Tỷ ấy hờ hững nói: “Muội nghĩ sao? Nếu muội đã nguội lòng với
Hoàng thượng, tại sao còn mãi vùi mình trong cơn bệnh mà không tự thoát ra
được?”

Tôi im lặng, lát sau mới nói: “Muội thực sự hy vọng không bao
giờ gặp lại người nữa.”

My Trang khẽ mỉm cười, sau một thoáng trầm mặc liền lắc đầu,
nói: “Muội và ta không giống nhau. Tình cảm của ta với Hoàng thượng vốn rất hời
hợt, vì thế người mới cấm túc ta, không hỏi han gì tới ta, có như thế ta mới
hiểu rõ sự bạc bẽo của người, do vậy, dù về sau được sủng ái trở lại, người
cũng chẳng còn quá quan trọng đối với ta, có cũng được mà không có cũng thế, ta
chẳng cần quá để tâm.” My Trang nhìn sâu vào mắt tôi. “Muội và ta thực sự không
giống nhau.”

Tôi thấp giọng hỏi tỷ ấy, cũng là hỏi chính mình: “Là vì tình
ý của muội với Hoàng thượng nhiều hơn tỷ sao?”

“Nếu muội đã chẳng còn chút tình ý nào đối với Hoàng thượng,
vậy thì sẽ giống như ta bây giờ, căn bản sẽ không cảm thấy thương tâm vì những
lời người nói, những việc mà người làm.” Tỷ ấy hơi dừng lại một chút, khẽ nói:
“Kỳ thực muội cũng biết, Hoàng thượng không phải là không có chút tình ý nào
với muội.”

Tôi khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chỉ là
ngoại trừ việc nước, tâm tư của người gần như đã đặt cả lên người Lăng Dung
rồi!” Tôi cúi đầu, nhìn những chiếc móng tay để tự nhiên không chút tô điểm của
mình, dưới ánh sáng dìu dịu, trông nó nhợt nhạt đến độ gần như trong suốt. Bên
ngoài cửa sổ, mưa rả rích rơi, ý thu càng nồng. Mưa lạnh rơi xuống những phiến
lá ngô đồng khô vàng, phát ra những tiếng lộp bộp khe khẽ mà dồn dập. Tôi nói:
“Nói thế nào đi nữa thì Lăng Dung cũng từng giao hảo với chúng ta, dù lời nói
và việc làm của muội ấy bất nhất, nhưng chẳng lẽ muội lại phải đi tranh sủng
với muội ấy? Huống chi Hoàng thượng lại thích muội ấy hơn.”

Đáy mắt My Trang gợn lên một nét cười hờ hững. “Khi được sủng
ái, muội đã từng giúp đỡ Lăng Dung, nhưng khi Lăng Dung được sủng ái, muội ấy
có giúp đỡ muội chút nào không? Nếu muội ấy giúp muội, muội việc gì phải đi
tranh sủng. Nếu muội ấy không giúp muội, chẳng lẽ muội định lặng lẽ chết già
trong chốn hậu cung này?” Tỷ ấy khẽ “hừ” một tiếng. “Huống chi Hoàng thượng hôm
nay thích muội nhiều hơn, ngày mai lại thích muội ấy nhiều hơn, chưa bao giờ
người giữ nguyên lập trường. Thứ mà đám nữ nhân bọn ta tranh giành chẳng phải
chính là chút tình cảm ít ỏi đó sao? Muội không tranh đồng nghĩa với việc tình
cảm mà người dành cho muội sẽ ngày càng ít, rồi cuối cùng, người sẽ hoàn toàn
quên mất sự tồn tại của muội ở nơi này.”

Tôi lặng lẽ nhìn những khóm hoa cúc bên ngoài cửa sổ bị nước
mưa xối vào, trở nên mục rữa, tối đến gió mạnh, khắp sân hoa vàng chất đống,
tiều tụy thảm thương[2], ấy không chỉ là Lý Dị An, cũng là
Chân Hoàn tôi nữa. Huống chi, Dị An còn có Triệu Minh Thành[3]
để mà nhớ nhung, còn tôi, nếu nhớ tới quãng thời gian tươi đẹp ngày ấy thì phải
kèm theo sự thất vọng và thương tâm tới tột cùng.

[2] Trích Thanh
thanh mạn - Tầm tầm mịch mịch, Lý Thanh Chiếu (Dị An cư sĩ). Phiên âm Hán Việt:
Mãn địa hoàng hoa đôi tích, tiều tụy tổn - ND.

[3] Chồng của Lý
Thanh Chiếu - ND.

Có lẽ đúng như lời My Trang nói, quả thực tôi chưa hoàn toàn
nguội lòng với Huyền Lăng. Nếu đã hoàn toàn nguội lòng thì sự thất vọng và
thương tâm kia cũng không thể khiến tôi đau khổ đến thế.

My Trang nói: “Muội có lòng yêu thương Hoàng thượng, có sự
khát khao với tình cảm nên mới khó chịu, mới để tâm tới việc người thích ai như
thế. Nếu muội không hề yêu Hoàng thượng thì sẽ không thương tâm, mà chỉ một
lòng tranh đoạt tình cảm của người. Người không có tình cảm sẽ không lãng phí
thời gian vào sự khó chịu vô bổ này đâu.”

Tôi khẽ cười ngơ ngẩn. “Tỷ tỷ, muội ngốc quá phải không? Lại
đi mong mỏi có được tình yêu thuần túy trong chốn hậu cung này, hơn nữa, còn ôm
nỗi chờ mong với đấng quân vương chí cao vô thượng của chúng ta.”

My Trang thoáng trầm tư, đôi môi mím chặt tạo thành một đường
cong rất đẹp, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu ta cũng ngốc như muội thì
sao?” Tỷ ấy ngoảnh đầu đi, nỗi buồn thương lan tỏa như làn nước, đoạn khẽ cười.
“Có lẽ ta còn ngốc hơn muội nữa. Trên thế gian này có một người còn ngốc hơn
muội, đó chính là ta.” Tôi kinh ngạc nhìn My Trang, có lẽ My Trang của lúc này
đã không còn là My Trang mà tôi từng biết. Có lẽ trong khoảnh khắc nào đó, tỷ
ấy đã có những sự thay đổi nhất định, còn tôi lại không hề phát hiện.

Tôi bước tới, nắm lấy bàn tay My Trang, khẽ gọi: “Tỷ tỷ?”

My Trang nói: “Hoàn Nhi, muội có thể thương tâm, nhưng đừng
thương tâm quá lâu, người thương tâm trong chốn hậu cung này đã quá nhiều rồi,
muội đừng biến mình thành một người trong số đó.” Tỷ ấy đứng dậy, tà váy dài
thướt tha quét trên mặt đất, tựa như đóa hoa còn đang hé nở, sau cùng, tỷ ấy
ngoảnh đầu, nói: “Nếu muội cứ thương tâm như vậy thì muội mãi mãi chỉ có thể là
một người thương tâm mà thôi!”

Cả ngày nằm lì trên giường, ngoài trời lại mưa dầm dề rả rích
nên tôi cũng lười chẳng muốn dậy, dù sao dạo này, trong cung cũng chẳng có mấy
ai đoái hoài đến tôi. Hôm ấy, đang nằm buồn chán trên giường, tôi chợt nghe nói
có Nhữ Nam Vương phi Hạ thị đến chơi.

Tôi thầm cảm thấy ngạc nhiên, vì giữa tôi và cô ta chẳng qua
chỉ có duyên gặp mặt một lần, mà phu quân của cô ta lại là người đứng sau lưng
Mộ Dung Phi. Hiện giờ tôi đã bị ghẻ lạnh như vậy, sao cô ta còn đến thăm một
phi tần vừa thất sủng vừa ôm bệnh làm gì? Nhưng khi tôi đang định cho người đi
thoái thác không gặp, Hạ thị đã tự mình bước vào.

Cô ta nở nụ cười hòa nhã rồi ngồi xuống ngay bên cạnh tôi,
nói: “Hôm nay ta vốn vào cung để thỉnh an Thái hậu, lại vừa đi bái kiến Hoàng
hậu, vô tình nghe nói thân thể nương nương không được khỏe, do đó mới đặc biệt
tới đây thăm nương nương.”

Tôi vuốt qua mặt một cái, trong lúc bệnh tật, không thể trang
điểm, khí sắc đương nhiên rất kém, bèn không ngồi dậy nữa, quay đầu qua nói:
“Đã khiến Vương phi chê cười rồi, ta đang mang bệnh trong người, vốn không thể
gặp khách, chẳng ngờ Vương phi đột nhiên tới đây, thật thất lễ!”

Cô ta cũng không nói gì, chỉ thoáng liếc nhìn chiếc bụng
phẳng lì bên dưới lớp chăn nhung của tôi, ngoảnh đầu qua một bên, khẽ thở dài
một tiếng. Động tác tinh tế này của cô ta khiến trái tim tôi bất giác nhói đau.
Cô ta nói: “Mới chỉ ba, bốn tháng không gặp Quý tần nương nương, vậy mà...”

Tôi gượng cười một tiếng. “Đa tạ Vương phi quan tâm.”

Trong lòng tôi kỳ thực khá kiêng dè cô ta, vì dù sao phu quân
của cô ta cũng là người cùng phe với Mộ Dung Phi, thế nên chỉ nói với cô ta
những lời khách sáo. Cô ta cũng không ngồi lâu, đoạn nói: “Xin nương nương hãy
giữ gìn thân thể cho tốt.” Trước lúc đi còn chỉ tay lên bàn. “Hộp nhân sâm trăm
năm này là một chút tâm ý của thiếp thân, mong nương nương nhận lấy mà bồi bổ
thân thể.”

Tôi đưa mắt liếc qua, nói: “Đa tạ ý tốt của Vương phi!”

Hạ thị khẽ mỉm cười, quay đầu, nói: “Nếu trong lòng nương
nương có điều kiêng kị, cứ vứt nó đi cũng không sao.”

Nghe cô ta nói vậy, tôi cũng đành đáp lại: “Sao có thể chứ?
Vương phi cả nghĩ rồi!” Thế nhưng, đợi sau khi cô ta rời đi, tôi cũng chỉ có
thể đem bỏ thứ đó vào một xó mà thôi.

Lại hai ngày nữa trôi qua, cơn mưa rả rích suốt nửa tháng
trời rốt cuộc đã tạnh vào độ hoàng hôn. Sau cơn mưa, những giọt nước trong veo
rớt từ trên cây xuống, bầu không khí ngập tràn một sự thuần khiết và ngọt ngào
mà lâu lắm rồi mới lại xuất hiện.

Vầng trăng từ từ lên cao qua ngọn liễu đằng đông, cong cong
như một chiếc lưỡi liềm màu bạc, tựa như hàng lông mày mảnh mai, đẹp đẽ của một
nữ tử. Tâm trạng tôi đang tốt, liền cho người lấy cây đàn Trường tương tư tới,
ngồi gảy giữa sân ngay dưới ánh trăng, thực cũng là một việc hết sức phong nhã.

Từ khi đổ bệnh đến giờ, tôi rất ít khi nổi hứng như vậy, ý
niệm này vừa dấy lên, mấy người Hoán Bích, Lưu Chu lý nào lại không chiều tôi
kia chứ. Tôi ngồi cúi đầu gảy đàn, những ngón tay lướt đi vô tâm nhưng lại để
lộ mối tâm sự mà bản thân bấy lâu nay ẩn giấu.

Hoa ngậm khói
sắc trời sắp tận, trăng giăng tơ lòng ngẫm sầu mang. Đàn Triệu ngừng khúc
Phượng Hoàng, muốn ôm đàn Thục uyên ương góp lời. Đàn ý hay không ai lưu giữ,
gửi gió xuân đến xứ Yên Nhiên. Non Yên đâu chẳng tới miền, nhớ chàng thăm thẳm
đường lên tới trời. Ánh mắt xưa lả lơi làn sóng, mà nay thành suối nóng lệ
tuôn. Chẳng tin lòng thiếp đậm buồn! Chàng về mà ngắm đáy gương, hỡi chàng![4]

[4] Trích bài Trường tương tư II của Lý Bạch, dịch thơ: Lại
Quảng Nam. Phiên âm Hán Việt: Nhật sắc dục tẫn hoa hàm yên, nguyệt minh như tố
sầu bất miên. Triệu sắt sơ đình phượng hoàng trụ, thục cầm dục tấu uyên ương
huyền. Thử khúc hữu ý vô nhân truyện, nguyện tùy xuân phong ký yến nhiên. Ức quân
điều điều cách thanh thiên, tích nhật hoành ba mục, kim vi lưu lệ tuyền. Bất
tín thiếp tràng đoạn, quy lai khán thủ minh kính tiền - ND.

Lý Bạch nổi danh tiêu sái, phóng khoáng mà cũng có lúc tương
tư da diết đến thế này ư? Nhưng thứ mà ông nhung nhớ liệu có giống tôi, cũng là
một mảnh ký ức đắng chát xen lẫn mấy tia ngọt ngào? Những bông hoa hạnh ở
Thượng Lâm uyển ngày đó, cuộc gặp gỡ mê ly độ nào, dù nơi đáy lòng có thương
tâm tột độ, tôi cũng không thể nào quên. Dù sao hôm nhìn thấy y bước ra từ giữa
khóm hoa hạnh ngập trời, đó cũng là lần đầu tiên lòng tôi biết xao động trước
một đấng nam tử.

Ánh mắt xưa lả
lơi làn sóng, mà nay thành suối nóng lệ tuôn
, nước mắt có rơi hay không chính là điều đang làm tim tôi
khó xử.

Cây đàn của Thư Quý phi có tên là Trường tương tư. Tôi không
kìm được thầm nghĩ, trong chốn cung đình thuở xưa, giữa độ đêm xuân sáng tỏ,
hoa thắm trăng tròn, tiếng đàn của bà và tiếng tiêu Trường tương thủ của tiên
đế chan hòa, ấy sẽ là một khung cảnh tươi đẹp đến nhường nào?

Nỗi tương tư ấy chắc cũng giống với nỗi tương tư của tôi bây
giờ, vừa tan nát lại vừa không đành lòng nhớ lại. Chỉ đáng tiếc, trước giờ,
trong cung chỉ có một vị Thư Quý phi, cũng chỉ có một vị tiên đế.

Lòng đang buồn bã, ngón tay tôi lướt nhẹ trên dây đàn nhưng
cũng chỉ có thể gảy được nửa đầu của khúc nhạc, nửa cuối thì không sao có thể
gảy tiếp.

Đang định ngưng tiếng đàn, đằng xa chợt thấp thoáng vọng lại
tiếng sáo, thổi nốt nửa khúc còn lại của bài Trường tương tư.

Nhớ nhau đau
đáu! Ngụ tại Trường An! Dế thu miệng giếng gáy ran, sương rơi bao lớp âm hàn
chiếu tre. Đèn mờ, ruột thắt gan se, vén màn trăng ló e dè thầm than. Mỹ nhân!
Hoa cách mấy ngàn tầng mây! Ngước lên trông trời tây biêng biếc, cúi xuống nhìn
sóng nước mông lung. Hồn bay trời rộng hãi hùng, mộng hồn khó đến ngàn trùng
quan san. Nhớ nhau đau đáu! Hiu hắt tim gan![5]

[5] Trích bài Trường tương tư I của Lý Bạch, dịch thơ: Lại
Quảng Nam. Phiên âm Hán Việt: Trường tương tư, tại Trường An. Lạc vĩ thu đề kim
tỉnh lan, vi sương thê thê điệm sắc hàn. Cô đăng bất minh tư dục tuyệt, quyển
duy vọng nguyệt không trường thán. Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu
thanh minh chi trường thiên, hạ hữu lục thủy chi ba lan. Thiên trường địa viễn
hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can - ND.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3