Mật mã - Chương 10 - Phần 1

Chương 10

Một
đêm dài đã qua.

Đường
phía chân trời dần sáng lên.

Đám
mây ở trên biển biến hóa muôn vàn, từ màu lam chuyển thành màu tím lại chuyển thành
màu cam nhạt của vỏ quýt.

Hiểu
Dạ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cảnh Dã, đã rơi vào trong trạng thái đờ
đẫn lại ngỡ ngàng, vừa rồi gã vừa nói ra, khiến cho cô nghe xong cả người đều choáng
váng, một lúc lâu hồi phục lại tinh thần được.

Mắt
thấy hiện trường một mảnh yên lặng như tờ, Tiểu Ảnh ở một bên xem cuộc vui, nhịn
không được mở miệng thúc giục nói: “Này, anh ta tỏ tình với cô đấy, cô không nói
đồng ý sao?”

“Câm
miệng!” Cảnh Dã trừng cậu ta một cái, nâng tay lại đem họng súng kia nhắm ngay vào
cái tên chướng mắt kia.

Tiểu
Ảnh đối mặt với họng súng, lập tức thức thời nhấc tay, ở bên miệng kéo lên một cái
động tác kéo khóa.

Cảnh
Dã thấy thế, lúc này mới đem tầm mắt kéo trở về trên người người phụ nữ ở trước
mặt.

“Anh…
Anh yêu em?” Hiểu Dạ có chút lắp bắp, chỉ ngây ngốc nhìn gã.

Vừa
rồi nhất thời xúc động gào lên, bây giờ muốn thu lại cũng không còn kịp nữa rồi,
Cảnh Dã đành phải thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn cô, “Không được sao?”

“Á…”
Cô há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào, sau đó lại thử mở miệng, “Em…”

Thấy
cô lại là cái bộ dạng này, mắt gã hơi nhíu lại, không đợi cô nói từ thứ hai đã mở
miệng đe dọa, “Em thử dám nói ‘cám ơn’ một chút xem!”

Tiểu
Ảnh nghe vậy, nhịn không được lại bắt đầu chen lời vào: “Này, anh như vậy cũng quá
ép buộc người ta rồi đi? Tỏ tình thì tỏ tình, chẳng lẽ còn có hạn định trả lời nữa
à? Còn cầm súng uy hiếp nữa.”

“Con
mẹ nó, xú tiểu tử, mày cút đi ra ngoài cho ông!” Cảnh Dã vừa mắng, vừa hướng về
phía tên tiểu tử kia bắn một phát súng cảnh cáo, dọa đối phương lập tức nhấc tay
đầu hàng, ba bước thành hai đã lui ra khỏi cửa.

Thấy
cậu ta rời khỏi cửa rồi, Cảnh Dã mới hài lòng buông tay xuống, trừng mắt nhìn Hiểu
Dạ vẫn ngây ngốc như cũ hỏi: “Sao?”

“Anh...
Anh xác định?”

“Nói
nhảm.”


bối rối nói: “Nhưng mà em từng có một khoảng thời gian dài bị nhốt lại để làm thí
nghiệm, thời gian ba năm này không ngừng chạy trốn, em thậm chí còn không biết là
mình có bình thường hay không, sau này có còn để lại di chứng gì hay không...”

“Vậy
thì có quan hệ gì?” Gã không kiên nhẫn cắt đứt lời cô, trợn mắt để trả lời.

Hiểu
Dạ cũng không nhúc nhích nhìn gã, giây tiếp theo, nước mắt lại đột nhiên như suối,
nước mắt từng dòng tuôn ào ào xuống má hồng của cô, hoàn toàn không có bất kì thông
báo trước nào.

“Trời
ạ, em khóc cái gì?” Cảnh Dã mắng liên tục, tức giận không ngừng ném súng quát: “Cái
này có gì đâu mà khóc? Anh lại không bắt buộc em đồng ý, em không thoải mái thì
có thể nói ra!”


lắc đầu, mở miệng muốn nói chuyện, lại chỉ bật ra một tiếng nấc khẽ, đành phải tiếp
tục lắc đầu.

“Chết
tiệt, đừng khóc.” Gã thấy vậy sắc mặt tái mét, không có cách nào khác, thô lỗ đưa
tay ra ôm cô vào trong ngực, tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc? Anh cũng không
phải là nói muốn làm thịt em!”


gắt gao bám chặt vào cổ gã, nước mắt rơi như mưa, khẽ nấc.


vốn không dám hi vọng xa vời đâu... Nhưng người đàn ông này lại nói yêu cô...


đã biết toàn bộ về cô, nhưng vẫn như cũ nói với cô “anh yêu em”…

“Đừng
khóc…” Cảnh Dã thầm than một tiếng, thấy cô vẫn khóc không ngừng, chỉ có thể mặt
mũi tràn đầy khó chịu mà ôm lấy cô, buồn bã lẩm bẩm, “Đáng giận, thật không biết
kiếp trước anh thiếu em cái gì…”

Tiếng
gào thét ở trong cửa không có nữa, Tiểu Ảnh ngồi xổm ở ngoài cửa hơn nửa ngày không
nghe thấy động tĩnh gì, nhịn không được muốn thò đầu xem xét, vai lại bị ai đó vỗ
một cái.

“Này,
anh là ai?”

Cậu
ta hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái trẻ lạnh lùng
trừng mắt nhìn cậu.

Cậu
lộ ra nụ cười mỉm, trả lời: “Người qua đường Giáp.”

“Bên
trong xảy ra chuyện gì?” Tiểu Lam chỉ chỉ vào trong phòng, chất vấn cậu ta: “Vì
sao chị Hiểu Dạ lại khóc vậy?”

“Chuyện
này sao… Nói ra rất dài dòng.” Cậu nở nụ cười khoái trá.

Tiểu
Lam nheo mắt,“Vậy nói ngắn gọn.”

Sau
khi trải qua một hồi giải thích “Bởi vì như thế này cho nên là như vậy, sau đó lại
thế này thế nọ” của soái ca xa lạ, Tiểu Lam mới hiểu rõ được tiền căn hậu quả.

Bởi
vì sự tình quá mức ly kì đặc sắc, hại cô bé trên đường không nhịn được ngồi xổm
xuống cạnh cậu ta.

“Cho
nên, sự việc chính là như thế này.” Tiểu Ảnh đối với cô em gái nhỏ xinh đẹp này
nói đến mức nước miếng tung bay, vừa mới muốn cho miệng nghỉ ngơi, lại phát hiện
trong phòng một lần nữa lại không có tiếng động, “Quái lạ, sao bên trong lại không
có tiếng động?”

“Em
nhìn xem.” Tiểu Lam thò đầu muốn nhìn, lại bị cậu bắt quay lại.

“Chờ
một chút, để cho anh xem trước một chút.”

“Vì
sao?” Cô bé bất mãn trừng mắt.

“Để
tránh có hình ảnh 18+ xuất hiện.” Cậu ta cười khoái trá hai tiếng, sau khi đem cô
bé ngăn lại, tự mình quay người thò đầu vào, lại chỉ thấy một cái chân to hướng
về phía mặt cậu mà đạp tới, thiếu chút nữa là đạp vào giữa mặt cậu.

Cậu
ta vội vàng nhảy dựng lên, mở miệng liền mắng,“Này, anh...”

Lời
còn chưa nói xong, bàn tay to của Cảnh Dã đã như chớp mà bịt kín cái miệng của cậu,
người đàn ông giống như dã thú này chẳng biết từ lúc nào đã mặc chiếc quần bò lên
người, chỉ dùng một tay đã đem cậu bịch một tiếng đè ở trên tường, Tiểu Ảnh mở to
mắt, chợt nghe thấy người này lạnh giọng mở miệng cảnh cáo.

“Câm
miệng, cô ấy đang ngủ. Tôi có việc muốn hỏi cậu, đừng có giở trò bịp bợm với tôi,
hiểu không?”

Người
đàn ông ở trước mắt này thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc, cùng với bộ dạng trước đó
lúc ở trong phòng với Hiểu Dạ quả thực giống như là hai người khác nhau, khóe mắt,
đuôi lông mày của gã, không có một tí tẹo ý cười cùng tình cảm nào tồn tại, một
đôi mắt lạnh lùng giống như băng.

Cậu
từng gặp qua người như thế, bọn họ đều mang theo cái loại sát khí chỉ có sống qua
ở trong địa ngục Tu La mới có.

Nghe
gã lạnh như băng cảnh cáo Tiểu Ảnh không khỏi rùng mình một cái, lập tức gật gật
đầu.

Cảnh
Dã thấy thế, lúc này mới buông tay ra, nhìn Tiểu Lam nói: “Đi vào trong phòng đem
cửa đóng lại, giúp chú trông chừng cô ấy, có chuyện gì thì lập tức nói với chú.”

“Cậu
đi theo tôi.” Gã bỏ lại một câu này, rồi dẫn đầu đi về phía phòng khách.

Dưới
áp lực vô hình mà gã phát ra, hai người lập tức nghe theo, không ai dám nhiều lời
kháng nghị một câu.

Cửa
đóng lại rồi, trong phòng khách, hai người đàn ông cách nhau một cái bàn, mặt đối
mặt ngồi xuống.

“Ông
chủ đứng phía sau màn của các cậu là ai?” Vừa ngồi xuống, Cảnh Dã đã mở miệng hỏi
thẳng.

Tiểu
Ảnh xoa xoa cái cằm đau đớn, liếc mắt nhìn gã, hậm hực nói: “Không có.”

“Đừng
nói nhảm, tôi muốn chính là đáp án.”

Giọng
nói của gã lạnh đến mức giống như có thể cắt ngang không khí, Tiểu Ảnh hơi kinh
hãi, biết chỉ cần có một cái đáp án sai, mạng nhỏ của mình cũng có khả năng khó
giữ được, lập tức đem tất cả mọi chuyện nói ra toàn bộ, “Thật sự là không có, lúc
trước là bọn tôi có tiếp nhận vụ án điều tra tìm kiếm ‘thần hành giả’, vật đó thế
nhưng lại là vật báu vô giá, ai nhận được đều có khả năng kiếm được một món lớn,
cho nên Quỷ Ca mới một đường lần theo dấu vết đến sở nghiên cứu của Midro, Quỷ Ca
cùng cô ấy tiếp cận ở trên mạng, đáp ứng điều kiện của cô ấy rồi, mới tới tìm tôi
giúp cô ấy đào vong. Lúc ấy tôi vừa nhìn thấy cái bộ dáng đó của cô ấy là đã biết
sự tình không đúng, một nhân viên làm việc ở sở nghiên cứu sao có thể yếu ớt được
như vậy, khi đó cô ấy ngay cả đứng cũng đứng không vững, đầu tóc đều bị cạo trọc,
gầy đến mức có thể so với dân chạy nạn ở Châu Phi, da trắng đến mức giống như quỷ,
giống như đã vài năm rồi chưa từng thấy mặt trời, hơn nữa toàn thân cao thấp chỉ
mặc một cái áo dài màu trắng không hề có kiểu dáng...”

Ặc,
sắc mặt của thằng cha này sao lại càng ngày càng trở nên khủng bố, vẫn là nhanh
chóng nhảy qua một đoạn này là tốt rồi.

Tiểu
Ảnh nuốt nước miếng xuống, không dám lại miêu tả tiếp nữa, vội hắng giọng nói: “Khụ,
ừ, tóm lại là tôi bị cái bộ dạng của cô ấy dọa sợ, không có thời gian hỏi nhiều,
đành phải mang cô ấy rời khỏi nơi đó trước, về sau tới khách sạn Khí Xa, mới có
thời gian hỏi cô ấy chuyện của ‘thần hành giả’. Lúc đó tôi cũng không ôm bất kì
hi vọng nào, bởi vì trên người cô ấy căn bản không có chỗ giấu đồ, chỉ là Quỷ Ca
muốn tôi hỏi, tôi đành phải hỏi thôi, ai ngờ được cô ấy không nói hai lời, đứng
dậy tới bên cạnh cái bàn, cầm cái bút của khách sạn, ngay ở trên ga giường bắt đầu
vẽ, cô vừa viết lại vừa vẽ, mất cả một buổi tối, đem bản thiết kế của ‘Thần hành
giả’ vẽ ra toàn bộ.”

Miệng
cậu rất khát, cậu tự rót một chén nước để uống, thở dốc một hơi, mới lại tiếp tục
nói: “Tôi an bài giúp cô ấy một cái thân phận mới, cho cô ấy một khoản tiền, nói
cho cô ấy biết làm như thế nào để tránh thoát khỏi người truy lùng dấu vết, rồi
mang theo ga giường trở về giao hàng, ai ngờ được tôi rời đi còn chưa tới nửa ngày,
đã nhận được cuộc điện thoại cầu cứu côấy gọi tới, những tên vương bát đản kia không
biết làm sao lại tìm được cô ấy, tôi chỉ đành phải quay trở lại tìm cô ấy, vừa vặn
ở một giây cuối cùng thì vượt qua.”

Cậu
nói đến nước miếng tung bay, nhíu mày nói: “Nhưng tôi nghĩ thế nào cũng vẫn cảm
thấy quái, anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi làm việc ở trong ngành này thế mà
được cho là cao thủ số một số hai đấy, mấy cái giấy tờ chứng nhận cùng với tư cách,
địa vị tôi đều có thể làm giả, khách của tôi chỉ cần làm y như tôi bảo, cho tới
giờ không có ai bị phát hiện, đối phương sao có thể nhanh như vậy đã tìm thấy cô
ấy, hơn nữa về sau sự tình càng quái lạ hơn, mặc kệ là tôi giúp cô ấy an bài thân
phận mới, thay đổi ngoại hình của cô ấy, bọn họ đều có thể ở trong thời gian rất
nhanh tìm tới cửa.”

Nói
tới đây, cậu ta đã nhịn không được mà oán giận vài câu, “Tôi nói cho anh biết, những
tên vương bát đản đó rất giống như ruồi bọ nhìn thấy mật đường, dường như người
cô ấy ở đâu cũng có thể ngửi thấy, hại tôi ngay cả thời gian để thở cũng không có,
ròng rã ba tháng, bọn tôi cũng giống như con thỏ bị người đuổi bắt, mỗi ngày đều
là đang lẩn trốn. Tôi mới cảm thấy kì quái, sao lại luôn bị người tìm được, này,
kết quả, anh đoán thì ra là như thế nào?”

Cảnh
Dã trầm mặc không nói, chỉ là mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.

Oa,
thằng cha này thật sự là một chút cũng không phối hợp.

Tiểu
Ảnh lẩm bẩm mấy câu ở trong lòng, đành phải hậm hực tiếp tục màn độc thoại, “Kết
quả à, thì ra căn bản không phải là kĩ thuật của tôi quá kém, mà là thằng cha không
có nhân tính kia cài thiết bị theo dõi ở trên người cô ấy.”

“Thiết
bị theo dõi?” Cảnh Dã sửng sốt, “Không phải là cậu đã nói trên người cô ấy không
mang bất kì vật gì.”

Ố ồ,
rốt cục cũng có phản ứng.

Mắt
Tiểu Ánh sáng ngời, hưng phấn chỉ vào vai phải của mình, mở miệng liền nói: “Đúng
vậy, nhưng những người này đem thiết bị theo dõi trực tiếp giấu ở trên bả vai phải
của cô ấy, và ở trên lưng, chính cô ấy cũng không biết, nếu như không phải là tôi
nhìn thấy cô ấy tắm rửa – này này này, dừng lại, dừng lại, là không cẩn thận đấy,
tôi cũng không phải là cố ý nhìn lén!”

Thấy
dã nhân kia đột nhiên nhảy dựng lên áp sát cậu, một bộ dáng hung tính đại phát(*),
Tiểu Ảnh sợ tới mức vội vàng nhấc tay kêu oan, “Đối phương đột nhiên xông tới, tôi
đành phải xông vào nhà tắm cùng cô ấy cùng nhau nhảy qua cửa sổ chạy trốn, đó hoàn
toàn là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! OK?”

*Hung tính đại phát: tạm hiểu là tính
hung dữ nổi lên, nếu thuần việt 100% thì cụm từ này nghe rất ngang và khó hiểu.

Cảnh
Dã nghe vậy, vẻ mặt vẫn còn khó chịu, nghĩ đến tên tiểu bạch kiểm này nhìn thấy
Hiểu Dạ không mặc gì, còn cùng với cô ở chung một thời gian lâu như vậy, gã liền
cảm thấy nổi giận trong lòng, càng khiến gã bực mình chính là khi đó gãkhông có
ở đấy, cô chỉ có thể dựa vào cái tên nhóc thối tha một-chút-cũng-không-đáng-tin
này bảo vệ tính mạng.

Mẹ
nó, càng nghĩ gã lại càng tức giận!


đặt mông ngồi trở lại trên ghế sô pha, hung dữ ra lệnh, “Nói tiếp!”

Thấy
tên dã nhân kia trở về trên ghế ngồi, Tiểu Ảnh nhẹ nhàng thở ra, “Lúc đấy tôi nhìn
thấy vết sẹo ở trên bả vai cô ấy, liền cảm thấy kì quái, vết sẹo đó nhìn thế nào
cũng thấy giống như là vết tích khâu lại sau khi phẫu thuật, nhưng nếu nói là được
phẫu thuật, thì cái vết sẹo kia lại quá nhỏ, tôi không nhịn được hỏi cô ấy, cô ấy
lại nói từ bé đến lớn cô ấy cũng chưa từng phẫu thuật qua, tôi vừa nghe vậy đã biết
là không đúng, khi đó không có biện pháp đi đến bệnh viện bình thường, chỉ đành
phải đến chỗ một bác sĩ bí mật mà tôi quen biết để kiểm tra, mới phát hiện trên
lưng cô ấy có gắn thiết bị theo dõi, bọn tôi giúp cô ấy mổ lấy ra, còn không kịp
khâu lại, những con ruồi kia đã đuổi tới, đành phải băng bó một chút rồi chạy.

“Sau
khi lấy được thiết bị theo dõi xuống, tình huống mới ổn định trở lại, cuối cùng
thì tôi cũng mới có thời gian để hỏi cô ấy những người đó sao lại muốn quấn quýt
bám chặt cô ấy như vậy, cô ấy mới đem sự tình nói ra toàn bộ, tôi nghe xong liền
choáng váng, Quỷ Ca vừa khéo lại nói cho tôi biết, bản thiết kế ‘Thần hành giả’
mà cô ấy vẽ ở trên ga giường căn bản không thể dùng, cô ấy mới nói đó là giả, cô
căn bản không có khả năng đem bản thiết kế thật sự của ‘Thần hành giả’ giao cho
bất kì kẻ nào, bởi vì sử dụng nó sẽ có nhiều người bị hại hơn, lại hỏi tôi, bọn
tôi muốn đem ‘Thần hành giả’ bán bao nhiêu tiền, cô ấy có thể cho bọn tôi toàn bộ.”


liếc mắt xem thường, “Tôi bận rộn cả buổi, cái gì cũng không có, lúc đấy đã sắp
hôn mê, tin cô ấy thế nào đây, cô ấy đã thảm như vậy rồi, cái thứ đồ quỷ quái lại
là đồ chơi hại người, tôi cũng là còn có chút lương tâm, sao còn có thể bán đi hại
người, nhưng lại cũng không thể ép cô ấy đi bán thân để trả tiền, chỉ có thể tự
nhận xui xẻo. Ai ngờ được cô ấy lại kiên quyết kéo tôi đi Las Vegas chơi đánh xèng,
không tới hai ba cái đã trúng giải thưởng online lớn, làm tôi há hốc mồm ngay tại
trận.

Cảnh
Dã nghe được cũng ngây người, cô đã từng nói qua cô chơi đánh xèng trúng giải thưởng
lớn, lúc ấy gã còn cho rằng là cô đang nói đùa, ai ngờ được vậy mà lại là thật.

Tiểu
Ảnh nghiêng người về phía trước, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nói: “Cho đến bây giờ
tôi vẫn còn không rõ cô ấy làm như thế nào, theo lý thuyết cô ấy hẳn là phải cần
có ‘Thần hành giả’ mới chó biện pháp thao túng máy tính, nhưng lúc đó trên tay cô
ấy lại không có thứ gì, tình huống thật sự là quỷ dị đến cực điểm rồi. Tôi hỏi cô
ấy, cô ấy chỉ là đem tất cả tiền cho tôi, hỏi tôi chừng này có đủ không. Tôi thấy
cô ấy không muốn nói, thì không có hỏi nhiều.”

“Chẳng
qua bởi vì phạm vi thế lực của Midro tương đối lớn, vì để phòng ngừa vạn nhất, cứ
cách một thời gian tôi lại giúp cô ấy làm một cái thân phận mới, mãi cho đến mấy
tháng trước, cô ấy mới nói cô ấy muốn trở về nơi sinh ra nhìn một chút.” Hai tay
Tiểu Ảnh mở ra, vạn phần bất đắc dĩ nói: “Ừm, chuyện sau này có lẽ anh đều biết
rồi, chuyện chính là cái dạng này, tôi và Quỷ Ca thật là làm người tốt đến cùng,
tiễn phật tiễn đến Tây phương, ngay cả tiền cô chơi đánh xèng, hai người bọn tôi
cũng chỉ lấy phí tổn nên lấy, toàn bộ số tiền khác đều tích trữ ở trong một cái
tài khoản cố định, động cũng không động đến một đồng một hào nào nha!”

Cảnh
Dã trừng gã, thật lâu sau cũng không có nói một câu nào, hại Tiểu Ảnh bị nhìn đến
mức phát sợ trong lòng, lại thấy gã đột nhiên trầm giọng mở miệng hỏi một câu.

“Cô
ấy bị giam giữ bao lâu?”

“Có
lẽ khoảng năm năm đi.”


ấy bị giam cầm năm năm, chạy thoát ba năm!

Khó
trách cô ấy luôn gặp ác mộng, khó trách cô ấy luôn ngủ không an ổn, khó trách vào
lúc vừa mới quen cô ấy, cô ấy luôn giống như chim sợ cành cong…

Bây
giờ gã mới biết được, vì sao cô ấy luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng cự tuyệt người
ngoài ở ngàn dặm, vì sao lại không muốn nhận công việc của đầu bếp, vì sao chưa
bao giờ hỏi chuyện của gã, căn bản là bởi vì cô không dám hi vọng, bất cứ lúc nào
cô cũng đang chuẩn bị chạy trốn!

Ngực
Cảnh Dã đau xót, nhếch môi, quả thực là không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô chống
đỡ sống qua ngày như thế nào.


ấy là người yếu ớt nhỏ bé xinh đẹp như vậy, kiên cường dũng cảm như vậy, lại sợ
hãi như vậy...

Vừa
nghĩ tới trước kia có nhiều lần như vậy, cô không ngừng ở bên bờ sinh tử đấu tranh,
gã liền cảm thấy hoảng sợ một trận.

Chết
tiệt, không có một ai bằng lòng sống cuộc sống giống như cô, gã cũng sẽ tuyệt đối
không để cho cô lại tiếp tục chạy trốn như vậy nữa!


nắm chặt hai tay, nhìn thẳng vào tên tiểu bạch kiểm ở trước mặt, mở miệng liền hỏi.

“Về
thằng cha Jonhan Midro kia, cậu có biết chút gì không?”

“Anh
muốn biết cái gì?”

“Toàn
bộ.”

Hai
mắt Tiểu Ảnh sáng ngời, cười he he nói, “Không thành vấn đề, chẳng qua, tình báo
của tôi là mất phí nhé, vừa rồi những thứ kia là dâng tặng miễn phí, kế tiếp sẽ
phải thu phí đấy.”

“Tiền
không là vấn đề.”

“Thật
vậy à? He he, vị đại boss này, chỉ cần có tiền, cho dù anh muốn biết buổi sáng Midro
ăn gì cũng được!”

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3