Hồ Đồ - Chương 34

Chương 34

Sau khi Lục Ứng Khâm rời đi, Trình Đoan Ngọ ngồi bệt xuống
nền nhà. Vì Lục Ứng Khâm muốn nói chuyện với cô nên người giúp việc đều chủ
động đi ra ngoài, trong nhà chẳng còn ai cả. Cũng chính vì thế mà giờ đây, căn
phòng này chẳng khác nào chiếc lồng lạnh lẽo, chỉ có một mình Trình Đoan Ngọ
không thể thoát ra khỏi chiếc lồng ấy.

Cô cứ nghĩ mình đã quen với sự cô đơn đến thấu xương này
rồi, nhưng trong khoảnh khắc mà tất cả sự yếu đuối bị phơi bày, cô mới phát
hiện mình nhớ cha, nhớ anh đến phát điên, thậm chí nhớ cả Du Đông.

Những năm qua, cái mà cô gọi là sự kiên cường cũng chỉ là vì
bên cô vẫn luôn có sự giúp đỡ và chăm sóc của họ, còn giờ đây, cô đã mất tất
cả, vậy mà cô vẫn cố gắng phải sống, bởi vì trên thế giới này, ngoài cô ra,
chẳng ai có thể chăm sóc con trai cô nữa.

Đúng lúc cô gần như tuyệt vọng, trong đầu cô bỗng hiện lên
hình ảnh của một người.

Liệu người ấy có giúp cô?

Trình Đoan Ngọ cũng không biết nữa. Thực tế, nếu không đến
bước đường cùng, cô cũng không nghĩ đến những điều xấu nhất, nhưng suy cho
cùng, đây cũng là sự lựa chọn cuối cùng...

Mấy ngày liền Lục Ứng Khâm không về nhà. Anh ta đã bình tĩnh
trở lại. Mấy ngày qua, anh ta luôn suy nghĩ về mối quan hệ của hai người bọn
họ. Anh ta cũng không hiểu tại sao đối với anh ta, Trình Đoan Ngọ lại giống như
một ngọn lửa, lần nào cũng khiến anh ta bùng cháy và cuối cùng khiến cả hai đều
bị tổn thương.

Có những lúc Lục Ứng Khâm cũng buồn phiền nghĩ rằng, có lẽ
nên buông tha cho cô, đó sẽ là sự cứu rỗi tốt nhất cho hai người họ, chứ cứ ép
buộc cô như thế này, cô chỉ cảm thấy như trong lao tù, cũng chẳng ai vui vẻ.
Rồi anh ta lại nghĩ, mình cũng không thể chịu được khi nhìn thấy cô kết hôn với
người khác. Đối với Trình Đoan Ngọ, anh ta luôn có những mâu thuẫn không thể lý
giải.

Cô không dịu dàng, đối xử với anh ta chẳng khác nào kẻ thù,
cô luôn khoan dung với người khác nhưng với anh ta thì không. Có những lúc mệt
mỏi, chán nản, anh ta cũng đã nghĩ cô có thể mang đến cho anh ta một chút an
ủi, nhưng cái mà cô mang lại cho anh ta luôn là sự cự tuyệt và sự xa cách ngàn
dặm. Cô luôn muốn chọc giận anh ta, biết rõ hậu quả sẽ thế nào nhưng vẫn làm
như vậy. Giữa họ dường như lúc nào cũng căng thẳng, và chỉ có như vậy cô mới
cảm thấy thoải mái.

Có yêu không? Đối với họ, chủ đề này thật buồn cười. Lục Ứng
Khâm cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa.

Buổi tối, Du Giai Giai lại gọi điện. Lục Ứng Khâm vừa đi
tiếp khách về, đầu óc mơ màng nhưng vẫn cố tỉnh táo.

“Uống nhiều rượu quá à?” Giọng cô truyền tới từ đầu máy bên
kia, chẳng biết tại sao Lục Ứng Khâm bỗng cảm thấy có chút ấm áp, có lẽ là bởi
đã tức giận quá nhiều khi ở bên cạnh Trình Đoan Ngọ. Du Giai Giai là người con
gái thông minh, luôn biết phải cư xử trước Lục Ứng Khâm. Những năm qua, ở bên
cạnh anh ta, cô làm tốt mọi việc, chẳng phải trước kia anh ta đã từng thích một
người phụ nữ thông minh như cô sao? Tại sao giờ đây anh ta lại cảm thấy chán
ghét chứ?

Anh ta chưa tìm ra câu trả lời thì Du Giai Giai đã chuyển
sang chủ đề khác, giọng cô lại trở nên xa cách, lạnh lùng: “Thôi, chuyện của
anh giờ cũng chẳng liên quan đến em nữa, em chỉ muốn nói với anh rằng, khi em
về nước, anh hãy đến sân bay đón em.” Giọng điệu như ra lệnh của cô ta khiến
Lục Ứng Khâm chau mày, cảm giác hối hận và có lỗi vừa nhen nhóm trong lòng anh
ta lập tức biến mất.

“Dựa vào cái gì mà phải đi đón chứ?” Đầu óc anh ta hơi nặng
nề nhưng vẫn không thể không buông tiếng cười giễu cợt.

“Ở sân bay có phóng viên, em cần một chút tin tức của giới
truyền thông nên muốn anh xuất hiện trước ống kính một chút.”

Lục Ứng Khâm cười lạnh lùng. “Giai Giai, em nên biết anh
ghét nhất những người phụ nữ tự cho mình là thông minh.”

Du Giai Giai như đã phòng bị từ trước, chẳng chút lúng túng,
trả lời rất rành mạch: “Rời bỏ anh, em cũng cần phải sống. Em đã ký hợp đồng
với một công ty trong nước, công ty đó đã đồng ý sẽ nâng đỡ em, em cũng cần anh
giúp em một tay.” Vì nói chuyện qua điện thoại nên Lục Ứng Khâm không thể nhìn
nét mặt lúc đó của Du Giai Giai, chỉ thấy cô ta im lặng một lúc rồi lạnh lùng,
quyết đoán nói: “Lục Ứng Khâm, lần này là anh nợ em...”

“...”

Hai ngày sau, Du Giai Giai về nước, Lục Ứng Khâm đến sân bay
đón cô rất đúng giờ. Du Giai Giai thay đổi rất nhiều, cô mặc bộ quần áo giản
dị, mái tóc dài để xõa, chiếc kính đen che gần hết khuôn mặt. Rõ ràng đã đeo
kính nhưng cô vẫn trang điểm rất kĩ càng, ngay đến khóe môi cũng sáng lấp lánh.

Những phóng viên đứng chờ ở sân bay đã lâu nhanh chóng tác
nghiệp, nhưng cô vẫn coi như không biết, nửa như cố ý nửa như không để họ chụp
những tư thế đẹp nhất của mình.

Du Giai Giai không đứng quá gần Lục Ứng Khâm, cũng không ôm
ấp anh ta, chỉ thỉnh thoảng nói với anh ta vài câu, nở nụ cười tự nhiên và xinh
đẹp. Biểu lộ giả tạo đó khiến Lục Ứng Khâm cảm thấy khó hiểu, người phụ nữ đã
từng dựa dẫm vào anh ta để tồn tại giờ đây lại có bộ dạng như vậy sao?

Sau khi lên xe, đóng cửa xe lại, Du Giai Giai mới thu lại nụ
cười đó, nét mặt trở nên lạnh lùng.

Cả đoạn đường cô không nói thêm câu gì, lúc gần đến điểm
dừng, cô bỗng đặt tay lên tay Lục Ứng Khâm, bàn tay trắng trẻo và mềm mại, móng
tay được gọt giũa gọn gàng, quét một lớp sơn đỏ lấp lánh, màu đỏ đó càng làm
nổi bật những ngón tay nhỏ nhắn, trắng ngần của cô.

Cô nở nụ cười rất thân mật. “Lục Ứng Khâm, cảm ơn anh đã
phối hợp cùng em.”

Lục Ứng Khâm cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ rút tay
lại. “Nhớ đấy, không có lần sau đâu.”

Du Giai Giai vẫn mỉm cười, giọng điệu thể hiện rõ sự trách
móc: “Thật độc ác!” Nhưng cũng chỉ là trách móc vậy thôi chứ cô không hề oán
giận.

Lục Ứng Khâm im lặng nhìn cô, mong sẽ nhìn thấy điều gì đó
trên khuôn mặt và nụ cười của cô, nhưng anh ta chẳng nhìn thấy sự khác biệt.
“Du Giai Giai, rốt cuộc em muốn gì?”

Du Giai Giai khẽ mỉm cười, trả lời: “Anh đoán xem.”

“...”

Sau khi Du Giai Giai xuống xe, Lục Ứng Khâm rời đi ngay. Cô
cứ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng xe của anh ta rời đi.

Anh ta hỏi: “Du Giai Giai, rốt cuộc em muốn gì?”

Du Giai Giai cười lạnh lùng, trước kia, cô muốn có trái tim
của anh ta, còn bây giờ cô chỉ muốn anh ta phải đau khổ.

Anh ta luôn nói ghét những người phụ nữ thông minh, tiếc là
cô lại không thể ngu ngốc được. Địa chỉ và số điện thoại của người ấy, cô đã
mượn tay của Du Đông để đưa cho Trình Đoan Ngọ rồi, bây giờ cô chẳng cần phải
làm gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi chờ xem bọn họ tự hủy diệt lẫn nhau mà thôi.

Du Giai Giai đón những cơn gió thổi vào mặt mình, mắt ngấn
nước, cố nuốt sự chua xót xuống cổ họng, lòng trống rỗng. Lục Ứng Khâm, nếu
trái tim của người đàn ông này có một chút tình cảm thì Du Giai Giai cô cũng
không đến mức phải như thế này.

Yêu bao nhiêu thì sẽ hận bấy nhiêu...

Sức mạnh của truyền thông vô cùng lớn. Chỉ sau hơn mười
tiếng đồng hồ, trên các mặt báo, trang tin đã đăng đầy ắp những thông tin liên
quan. Những bức ảnh chụp Lục Ứng Khâm và Du Giai Giai thân mật đi bên nhau có
mặt trên khắp các mặt báo. Mặc dù khuôn mặt anh ta đã bị che đi nhưng Trình
Đoan Ngọ chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra. Trên những tờ báo tài chính
thì đều đề cập chuyện một đại gia giàu có giấu mặt, nhưng vì có một người phụ
nữ xuất hiện cùng anh ta nên được đăng trên mục giải trí. Điều này không hợp
chút nào với tính cách của Lục Ứng Khâm.

Nhiều năm qua, anh ta luôn rất cẩn trọng, chưa bao giờ dính
đến scandal kiểu minh tinh và đại gia khiến mọi người phải lùm xùm bàn tán. Nếu
không phải vì người anh ta yêu thật lòng thì sao phải hy sinh danh tiếng của
mình để trải thảm cho cô ấy?

Một việc làm rất thành công khiến Du Giai Giai bỗng chốc trở
thành nhân vật tiêu điểm của công chúng, chỉ một vài bức ảnh chụp thôi mà cô ta
đã trở nên nổi tiếng. Bối cảnh khiến người ta phải tò mò, ngoại hình kiều diễm
cùng “kỹ năng diễn xuất” không hề bình thường, Trình Đoan Ngọ cười lạnh lùng
nhìn tờ báo, có thể dự đoán được rằng, cô ta đang là một ngôi sao mới nổi. Còn
cô giống như một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, tạo nên những cái hố lồi
lõm trên mặt đất, có lấp thế nào cũng chẳng thể bằng phẳng được...

Khi đọc tin đó, Lục Ứng Khâm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Chỉ có
Quan Nghĩa là cảm thấy có chút lo lắng. Lục Ứng Khâm trước giờ vốn rất cẩn
thận, lần này bị ống kính truyền thông nhắm đến, đối với họ thì chỉ có hại mà
thôi. Nhưng Lục Ứng Khâm hình như lại chẳng cảm thấy như vậy, chỉ hỏi: “Báo đã
đến tay Trình Đoan Ngọ chưa?”

Quan Nghĩa ngập ngừng một chút. “Đến rồi.”

“Cô ấy phản ứng ra sao?”

“Rất bình tĩnh, xem xong liền đặt xuống bàn.”

“Ừ.” Lục Ứng Khâm cũng chẳng có biểu hiện gì. “Cậu đi ra
ngoài đi.”

“...”

Buổi tối hôm đó, Lục Ứng Khâm bảo lái xe đưa anh ta về ngôi
biệt thự. Trình Đoan Ngọ như đã đợi anh ta từ lâu, cô thư thái ngồi trên sofa
xem ti vi, ánh mắt trong veo của cô khiến anh ta nhớ đến hình ảnh của cô bảy
năm về trước, cao ngạo, chẳng có gì đáng để mắt.

“Về rồi à?” Nét mặt Trình Đoan Ngọ rất thoải mái, cô không
nhìn anh ta nhưng chủ động nói trước, vẻ bình tĩnh của cô khiến sắc mặt Lục Ứng
Khâm có chút u ám.

“Sao vẫn còn ngồi đây?”

“Đợi anh.” Trình Đoan Ngọ mỉm cười, tắt ti vi, đặt chiếc
điều khiển xuống rồi bước từng bước đến chỗ Lục Ứng Khâm, trông cô giống như
con thiên nga cao quý ngẩng cao đầu với chiếc cổ dài thon thả.

Cô đưa tay với tờ báo đặt trên chiếc bàn cạnh đó, lật giở
từng trang, cuối cùng đi đến bên chỗ Lục Ứng Khâm. “Người phóng viên này chụp
ảnh rất được, đúng là Kim Đồng - Ngọc Nữ.” Cô cười lạnh lùng. “Lục Ứng Khâm,
xin hỏi, anh làm thế này thì rốt cuộc định đặt tôi ở chỗ nào vậy?”

“Đó chỉ là một cái tin bình thường thôi.” Lục Ứng Khâm nhíu
chặt mày, không nhìn cô.

Trình Đoan Ngọ hỏi lại: “Cái này mà gọi là một tin bình
thường sao? Lục Ứng Khâm, tại sao những việc nghiêm trọng mà qua miệng anh lại
nhẹ như lông hồng thế?”

Ánh mắt giễu cợt của cô như cây kim tẩm thuốc độc, Lục Ứng
Khâm cảm thấy vừa đau vừa buốt, sắc mặt lạnh băng. “Cô có tư cách gì mà hỏi
tôi, hả?”

“Đúng.” Trình Đoan Ngọ đã hoàn toàn thất vọng với người đàn
ông trước mặt. Chút tình cảm cuối cùng đối với anh ta cũng tan biến thành tro
tàn. “Tôi chính là món hàng mà anh đã bỏ tiền ra mua.” Cô lạnh lùng “hừ” một
tiếng như tự cười mình, đó cũng là một lời chế giễu.

Lục Ứng Khâm cảm thấy biểu hiện của cô có vẻ không ổn, rõ
ràng cô đang cười nhưng đằng sau nụ cười ấy lại toát lên sự hận thù đến tột độ,
không chút tức giận nhưng lại toát lên sự tuyệt vọng. Anh ta cũng không biết
tại sao mình lại phiền muộn và cáu kỉnh, giật lại tờ báo trong tay Trình Đoan Ngọ,
xé “roẹt... roẹt”, tiếng rách của tờ báo giống như con rắn độc đang lè lưỡi
trước Trình Đoan Ngọ, cô cảm thấy cảnh tượng đó vừa thảm thương lại vừa buồn
cười.

“Trình Đoan Ngọ! Tôi nói cho cô biết, bất kể cô nghĩ thế nào
thì cũng phải trung thực với tôi một chút, có những việc không đến lượt cô chất
vấn tôi! Đây là việc của tôi và cô ấy!” Lục Ứng Khâm chẳng biết nên phản ứng
thế nào. Cô chất vấn anh ta cũng có nghĩa không phải cô không có cảm giác gì
với anh ta, nhưng Lục Ứng Khâm lại cảm thấy rất bất an.

Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác đó.
Anh ta có cảm giác như sắp mất cô rồi...

Nụ cười của cô vô cùng kỳ lạ, ánh mắt ấy như bị tổn thương,
tối sầm, giọng cô lạnh lùng như sắt đá: “Đúng, đây là việc giữa anh và cô ấy,
vậy thì không nên kéo tôi vào rồi.

Lục Ứng Khâm, anh hãy để cho tôi đi!”

Lục Ứng Khâm trả lời theo bản năng: “Cô nằm mơ à?”

“Bốp!”

Một cái tát mạnh khiến cơn tức giận của Lục Ứng Khâm lên đến
đỉnh điểm. Anh ta nhìn Trình Đoan Ngọ vẻ khó tin, nét mặt cô không có chút biểu
cảm, vẫn bình tĩnh như thế, vậy mà người cô vừa cho anh ta một cái tát trời
giáng.

Lục Ứng Khâm vô cùng tức giận, kéo mạnh tay Trình Đoan Ngọ.
“Cô bị say thuốc à? Động tí là ra tay. Ai cho cô to gan như vậy?! Cô điên rồi
phải không, Trình Đoan Ngọ?”

“Đúng!” Nét mặt cô vô cùng đau khổ, nụ cười như mê mụ. “Tôi
đang bị say thuốc đấy! Tôi bị anh giày vò đến mức phát điên. Mẹ kiếp, tôi bị
điên rồi!”

“Được lắm!” Lục Ứng Khâm tức giận đến bật cười, gật gật đầu.
“Được lắm! Trình Đoan Ngọ! Cô điên rồi phải không? Vậy thì tôi sẽ để cô điên
đến cùng!” Anh ta đẩy mạnh khiến cô không đứng vững, khi thấy cô lảo đảo chuẩn
bị ngã xuống sàn nhà, anh ta liền ôm ngang eo cô rồi kéo tay cô ra phía sau
lưng.

Tất cả diễn ra nhanh như chớp, Trình Đoan Ngọ chưa kịp phản
ứng thì đã bị Lục Ứng Khâm ném xuống chiếc giường to.

Anh ta chẳng thèm đóng cửa, đè lên người cô như con quỷ hung
dữ. Trình Đoan Ngọ hiểu rõ anh ta định làm gì. Cô phản kháng kịch liệt, hét
lên: “Lục Ứng Khâm! Anh cút đi cho tôi! Cút! Đừng động vào người tôi!”

Lúc ấy, toàn bộ lý trí của Lục Ứng Khâm đều bị cơn tức giận
điều khiển. Anh ta cười lạnh lùng. “Cô gọi đi! Cô gọi mọi người đến đi! Đến mà
nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của cô!”

Trình Đoan Ngọ tức giận đến mức trong mắt nổi rõ những tia
máu nhưng, lại không có sức phản kháng. Cửa ngoài vẫn chưa đóng, cô sợ sẽ đánh
thức Đông Thiên dậy, cô không muốn cậu bé nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế
này.

Cô lặng lẽ giãy giụa, dùng hết sức mình đấm vào lưng Lục Ứng
Khâm, còn anh ta chẳng thèm để ý, cắn mạnh lên xương quai xanh của cô, đến nỗi
rớm máu. Trình Đoan Ngọ ra sức phản kháng nhưng chẳng có chút tác dụng. Cô
không địch nổi sức mạnh của anh ta, anh ta đè lên người cô, cô không thể nào cử
động được.

Anh ta kéo mạnh váy cô lên, tiến vào cơ thể cô.

Trình Đoan Ngọ đau đớn gần như phát ngất, cô cắn chặt môi,
nhìn Lục Ứng Khâm, ánh mắt đầy thù hận. Vừa rồi cô còn ra sức la hét, nhưng khi
anh ta và cô như hòa thành một thì cô không la hét nữa. Cô không muốn tiếng kêu
của mình khiến anh ta đạt khoái cảm.

“Ghê tởm!” Trình Đoan Ngọ lạnh lùng nhìn Lục Ứng Khâm, nói
câu cuối cùng rồi quay đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào mắt anh ta nữa.

Cô không hề phát ra tiếng động, lông mày nhíu chặt. Lục Ứng
Khâm biết cô rất đau, thực ra, anh ta cũng rất đau, nhưng sự đau đớn đó dường
như lại khiến người ta mê muội. Lục Ứng Khâm cảm thấy mình sắp mất hết kiểm
soát rồi. Trong cảm xúc mãnh liệt ấy, anh ta chợt nhớ lại hình ảnh Trình Đoan
Ngọ của tuổi mười bảy, khi ấy, cô cũng cắn chặt môi như thế này, không phát ra
âm thanh nào.

Vẻ nhẫn nhịn đó của cô khiến cảm xúc của anh ta dâng trào,
khoái cảm này khiến anh ta không thể từ bỏ. Anh ta biết rằng, cô rất hận anh
ta, nhưng dù có như vậy thì anh ta vẫn muốn níu giữ cô.

Đã thăm dò, giày vò cô lâu như vậy, anh ta mới nhận ra sự
thật rằng, cho dù là vì bất cứ lý do gì thì anh ta cũng không thể mất cô
được...

Lúc Trình Đoan Ngọ tỉnh lại thì cuộc giày vò như dưới địa
ngục đó cũng đã dừng lại. Toàn thân rã rời, cô gần như không còn chút sức lực.
Những sợi tóc dính vào mặt, người vô cùng khó chịu.

Không biết Lục Ứng Khâm đã rời đi từ lúc nào, nhưng trong
căn phòng vẫn lưu lại mùi của anh ta, nồng đậm, đến mức cô không thể không chú
ý. Cô nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, từng giọt nước mắt thi nhau chảy
xuống, thấm đẫm gối tựa như những cánh hoa tan nát.

Cô vẫn không động đậy, giữ nguyên tư thế bị áp bức và lăng
nhục vừa rồi, cuộn tròn trong chăn. Phần dưới cơ thể cô như tê dại. Từ nhỏ đến
lớn, Lục Ứng Khâm luôn tìm cách làm nhục cô, đến mức cô chẳng còn chút tôn
nghiêm. Còn cô, ngoài việc rơi nước mắt thì chẳng thể làm được gì...

Chỉ có điều, lần này sẽ là lần cuối cùng cô trải qua kiếp
nạn này, đôi mắt trống rỗng cứ mở trừng trừng cả đêm, cuối cùng cô cũng đưa ra
quyết định...

Ngày hôm sau, mọi thứ trở lại guồng quay như thường ngày.
Trình Đoan Ngọ cố chịu đựng nỗi đau thể xác, bế Đông Thiên đi ra ngoài. Người
lái xe có khuôn mặt rất lạ, không phải là người lái xe như mọi ngày, nhưng
Trình Đoan Ngọ cũng chẳng cảm thấy lạ lùng.

“Du Giai Giai muốn anh đến à?”

Lái xe không nói gì, như ngầm thừa nhận.

Hôm trước, khi tin tức đó xuất hiện, không biết Du Giai Giai
lấy số điện thoại của cô ở đâu mà gọi tới. Trong điện thoại, cô ta nói thẳng:
“Chỉ có tôi mới giúp được chị.”

“Giúp tôi.” Hai từ đó đã cho cô ta biết quyết định của cô.

Lái xe đưa cô đến địa chỉ đó. Một khu vực được bảo vệ nghiêm
ngặt với cánh cổng rất cao. Trước khi Trình Đoan Ngọ đi vào, cô ôm Đông Thiên
vẫn đang mơ màng, thân mật áp má mình lên cái má mềm mại của con, cậu bé lại
cao hơn rồi, nhưng vẫn ngây thơ dụi dụi mắt, nhìn mẹ, tò mò hỏi: “Mẹ, đây là
đâu? Hôm nay không đi học à?”

Trình Đoan Ngọ cố kìm nén nước mắt, cố nén tất cả đau đớn,
khẽ hôn lên má cậu bé. “Đông Thiên, nghe này, bây giờ mẹ sẽ đưa con đến gặp cụ
ngoại. Sau này, bất kể có chuyện gì xảy ra thì con nhất định phải nghe lời cụ
nhé!”

Đông Thiên vẫn lờ mờ không hiểu. “Con có cụ ngoại sao? Tại
sao trước kia chưa từng gặp nhỉ?”

“Ngoan nào, bây giờ con không phải hỏi gì cả, chỉ cần hứa
với mẹ là sau này bất kể có chuyện gì xảy ra thì con nhất định phải nghe lời
cụ!” Trình Đoan Ngọ nói đến gần cuối câu thì giọng cũng nấc nghẹn.

Đông Thiên thấy lo lắng, vội vã cầm tay Trình Đoan Ngọ. “Mẹ
đừng khóc, con hứa với mẹ mà!”

Trình Đoan Ngọ hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt ngây thơ
của Đông Thiên, ánh mắt vô cùng quyến luyến, nói như sắp phải xa cách: “Con
ngoan, con phải nhớ nhé, nếu một ngày mẹ rời xa con thì không có nghĩa là mẹ
không yêu con nữa mà là vì mẹ đã quá mệt rồi...”

“...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3