Hồ Đồ - Chương 02

Chương 2

Đông Thiên lớn rất nhanh, tính tình hoạt bát và náo nhiệt.
Vốn đã không có nhiều giày, giờ lại còn bị rách nát, thằng bé sợ mẹ nhìn thấy
nên mấy ngày liền không ra ngoài chơi, chỉ kéo đôi dép lê đi lại trong nhà.
Trình Đoan Ngọ bận quá nên cũng chẳng để ý, không phát hiện ra giày của con đã
rách nát cả rồi.

Cuối cùng, anh cô tranh thủ lúc Đông Thiên đang xem ti vi,
kéo cô ra một góc rồi lấy mấy đồng tiền lẻ từ trong túi mình ra, đưa cho cô.
“Giày của Đông Thiên bị rách trong lúc đá bóng, sợ bị em mắng nên mấy hôm nay
không dám ra khỏi nhà. Nó cũng thấy buồn bực lắm, ngày mai em đưa nó đi mua đôi
mới nhé!”

Hai tay cô run run nhận lấy mấy tờ tiền vẫn còn vương hơi ấm
của anh trai, thấy xót xa như vừa hít phải một luồng khí lạnh.

Tiền sinh hoạt hằng tháng cô đưa cho anh vốn đã rất ít, vậy
mà anh cô vẫn tiết kiệm tiền để mua giày cho Đông Thiên. Còn cô, mang tiếng là
mẹ mà đôi giày của con bị rách cũng không biết.

Nước mắt cô lại rơi, đọng lại trên mu bàn tay. Cô bối rối
lau đi, cố tỏ ra mạnh mẽ nói: “Chút tiền này cũng chẳng đủ mua, anh cầm lấy để
mua thức ăn, em vẫn còn tiền, ngày mai sẽ đi mua cho Đông Thiên một đôi giày đá
bóng thật tốt.”

Trình Đoan Ngọ quyết định sẽ cắt mái tóc dài đến thắt lưng
của mình, đem bán.

Người ta thường nói bản tính của phụ nữ là thích xinh đẹp,
Trình Đoan Ngọ cũng không phải ngoại lệ. Mái tóc của cô vừa đen vừa thẳng, mỗi
lần đi cắt là ông chủ tiệm lại gạ cô bán tóc nhưng cô không nỡ làm như vậy. Lần
này thì cô hạ quyết tâm bán tóc. Ông chủ buộc túm lại rồi cầm thước đo, sau đó
đưa kéo cắt một đường. Sáu mươi phân tóc, bán được năm trăm tệ.

Ông chủ tiệm cắt xong, nhanh chóng thu lại mớ tóc, cười tít
mắt, sau đó còn hào phóng giúp cô sửa lại kiểu tóc miễn phí. “Tiểu Trình sinh
ra vốn đã đẹp, giờ để kiểu tóc nào cũng đẹp cả. Kiểu tóc ngang vai này năm nay
đang là mốt đấy. Cô nhìn xem, xinh quá đi mất!”

Trình Đoan Ngọ ngắm mình trong gương, ngẩn người một lúc.
Mái tóc dài bao năm qua giờ đột nhiên trở nên ngắn củn nên cô cứ cảm thấy trống
trống phía sau lưng. Cô phủi phủi những vụn tóc bám trên vai, quay đầu cám ơn
ông chủ tiệm rồi rời đi.

Đã sáu tuổi rồi nhưng Đông Thiên chưa bao giờ được mẹ dẫn
tới các khu trung tâm thương mại. Quần áo cậu bé mặc hơi cũ nên không thích hợp
lắm so với vẻ sang trọng, xa hoa của nơi này. Cu cậu cứ nắm chặt tay Trình Đoan
Ngọ, sợ hãi nấp sau lưng mẹ, liếc nhìn khắp nơi. Hàng hóa bày biện ở đây hoàn
toàn mới lạ đối với cậu nhưng cậu không hề nói gì. Cu cậu hiểu rằng những thứ ở
đây đều rất đắt, tuyệt đối không nên nói với mẹ.

Trình Đoan Ngọ cũng không ngờ rằng đồ cho trẻ con lại đắt
như vậy. Năm trăm tệ trong túi cô không đủ để mua cho Đông Thiên một bộ quần
áo. Cô đi hết một lượt các gian hàng quần áo trẻ em, cuối cùng mới mua được cho
Đông Thiên hai đôi giày giảm giá, một đôi để đi đá bóng, còn một đôi để đi
thường ngày.

Đã lâu lắm rồi Trình Đoan Ngọ không mua giày hay quần áo mới
cho Đông Thiên. Cậu bé ôm túi giày mới, ngạc nhiên nhìn mẹ rất lâu, không tin
được mẹ lại mua cho mình.

“Mẹ, mẹ mua cho con thật à?”

“Đương nhiên rồi, đều là mua cho Đông Thiên đấy!”

Nghe mẹ khẳng định như vậy, cu cậu ôm chặt cái túi rồi cười
rất khoái chí. Vẻ thỏa mãn của cậu bé lan truyền sang cả Trình Đoan Ngọ. Cô cúi
xuống, dặn dò con: “Đông Thiên, đôi giày này rất quý, vì vậy con phải giữ gìn
thật cẩn thận, rõ chưa? Lúc nào đi đá bóng thì đi đôi màu đen, còn bình thường
thì đi đôi màu trắng, biết chưa?”

Thằng bé hiểu chuyện gật đầu lia lịa, ánh mắt toát lên vẻ
vui sướng.

Trình Đoan Ngọ thầm nghĩ: Đúng là trẻ con, rất dễ thỏa mãn.

Chẳng biết có phải ông trời muốn trêu ngươi cô hay không,
không ngờ cô lại gặp lại Du Đông ở đây. Anh cũng đưa cô con gái ba tuổi đi mua
sắm. Gặp nhau trong tình cảnh này thì đúng là “oan gia ngõ hẹp”.

Du Đông đưa họ đến khu vui chơi trên tầng tám. Vừa nhìn thấy
đủ loại trò chơi, hai đứa trẻ ham chơi liền cười tít mắt, chạy đi chơi, để mặc
Du Đông và Trình Đoan Ngọ ngồi nghỉ ngơi ở gần đó.

Trình Đoan Ngọ cứ cúi gằm mặt, mái tóc mới cắt ngắn không
còn ngoan ngoãn tuân theo ý cô, vài sợi cứ xõa xuống, vô tình che đi vẻ mặt
thấp thỏm không yên. Lần trước Du Đông đã nói, nếu gặp lại cô lần nữa, anh sẽ
kể mọi chuyện cho người đó. Câu nói này chẳng khác nào quả bom hẹn giờ, chỉ
“đùng” một cái là mọi thứ trở thành đống vụn nát.

“Con em... nhìn giống anh ta thế...” Giọng của Du Đông bình
tĩnh, lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng không ít xúc cảm.

Trình Đoan Ngọ không hiểu được rốt cuộc anh đang nghĩ gì,
chỉ “vâng” một tiếng.

“Em sợ anh à?” Du Đông chân thành nhìn cô, sự thương xót
hiện rõ trong đáy mắt. Ánh mắt nóng rực của anh khiến cô phải ngẩng đầu đối
diện.

“Sợ!” Trình Đoan Ngọ cắn môi, thành thật trả lời.

“Tại sao?”

“Anh sẽ nói cho anh ta biết.” Trình Đoan Ngọ thẳng thắn trả
lời. Thực ra cô hy vọng sẽ nghe được lời phản bác của anh, nhưng hồi lâu sau,
cô chỉ nghe được tiếng thở dài của Du Đông.

“Đúng, anh sẽ nói cho anh ta biết.”

Trình Đoan Ngọ cảm thấy mình như đang rơi xuống mười tám
tầng địa ngục. Cô đứng phắt dậy, trịnh trọng nói: “Du Đông, anh không thể làm
như vậy!” Cô thành khẩn nhìn anh, đây là chút cố gắng cuối cùng của cô, cảm hóa
anh bằng tấm lòng của một người mẹ. “Anh cũng có con, chắc anh cũng hiểu
rằng... rời xa con mình thì sẽ có cảm giác thế nào. Em thừa nhận Đông Thiên ở
cùng em sẽ rất khổ, nhưng chỉ cần em có thể chịu đựng được, em tuyệt đối sẽ
không để con phải chịu thiệt thòi...”

“Ông chủ Lục...” Chỉ cần nhắc đến tên người ấy thôi là cô đã
cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô bỗng có cảm giác mình không còn chút sức lực để
nói tiếp. Hồi lâu sau, cô mới dần bình tâm trở lại, nói tiếp: “Ông chủ Lục căm
ghét em như vậy, em biết anh ta cũng sẽ không thích đứa bé này.”

Nhìn ánh mắt chân thành của Trình Đoan Ngọ, Du Đông nghẹn
lời. Anh không biết mình nên nói gì nữa đây.

Trong khoảng thời gian hơn sáu năm, cuộc sống vất vả đã
khiến Trình Đoan Ngọ mà anh từng biết trở thành một người hoàn toàn khác.

Vừa rồi, khi gặp lại cô, anh dường như không dám thừa nhận
đó chính là Trình Đoan Ngọ. Lần trước gặp mặt, cô còn trang điểm, lần này nhìn
bộ dạng không trang điểm của cô, anh thực sự cảm thấy chua xót.

Trình Đoan Ngọ xinh đẹp, cao ngạo của ngày xưa giờ biến
thành một phụ nữ với bộ quần áo đã phai màu, mái tóc cắt ngắn buộc qua loa
thành một túm, tay dắt một đứa bé rụt rè, đi khắp các khu hàng quần áo trẻ em
giảm giá.

Anh nhìn cô mà thấy lòng đau xót nhưng lại chẳng biết nói
gì. Anh không nhẫn tâm nhìn cô sống một cách khổ sở như vậy, nhưng lực bất tòng
tâm.

Rất lâu sau, anh thở dài một tiếng rồi nói: “Đừng sợ anh,
Đoan Ngọ! Anh hứa với em là sẽ không nói cho anh ta biết, anh chỉ mong em sống
thật tốt...”

Chưa nói hết câu, anh đã thấy nét mặt căng thẳng nãy giờ của
Trình Đoan Ngọ bỗng nhiên biến mất, cô cười rất tươi.

Hơn sáu năm trôi qua, Trình Đoan Ngọ dường như đã thay đổi
rất nhiều, chỉ có nụ cười là vẫn như xưa, rạng rỡ như một đóa hoa.

Từ sau lần không hẹn mà gặp đó, Du Đông bắt đầu xuất hiện
nhiều hơn trong cuộc sống của Trình Đoan Ngọ, lúc thì mua quà cho Đông Thiên,
lúc thì đưa hai mẹ con cô ra ngoài chơi.

Trình Đoan Ngọ không có ý từ chối, cũng chẳng thể từ chối
được. Nếu chỉ có mình cô thì cô có thể từ chối, đằng này còn có Đông Thiên, vì
con, có bảo cô chết, cô cũng sẵn lòng. Để đáp lại lòng tốt của Du Đông, thỉnh
thoảng cô cũng đến nhà giúp anh dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc cho gọn
gàng, ngăn nắp. Con gái của Du Đông tên là Lạc Lạc, rất ngoan ngoãn, nghe lời,
cô bé rất quý Trình Đoan Ngọ và chơi với Đông Thiên rất hợp. Có những lúc cô
bận làm việc, hai đứa trẻ chơi bên cạnh nhưng không hề khiến cô phải lo lắng.

Hôm nào về sớm, Du Đông lại đưa Trình Đoan Ngọ ra chợ mua đồ
về nấu ăn. Một mình anh đi chợ thường bị người ta “chặt chém”, nếu không cân
thiếu thì cũng bị hét giá trên trời, anh lại là người qua loa, đại khái nên
chẳng tính toán gì. Đưa Trình Đoan Ngọ đi cùng, anh thấy rất yên tâm. Từ một
tiểu thư chẳng bao giờ mó tay vào bất cứ việc gì, bây giờ Trình Đoan Ngọ chẳng
khác gì những cô gái bình thường khác, biết mặc cả khi đi chợ mua đồ, cũng rất
biết cách ăn nói để người ta cảm thấy hài lòng, đi mua rau còn xin thêm được cả
cọng hành hay mớ rau thơm.

Nhiều lúc đi trên đường, hai người tình cờ gặp lại một, hai
tên đồng bọn ngày trước. Thỉnh thoảng Du Đông cũng gặp vài tên đầu sỏ trên
đường. Họ vẫn rất kính nể anh. Lâu ngày quen dần, họ cũng không quá e dè nữa,
buông lời trêu chọc Trình Đoan Ngọ. Những lúc như vậy, hai người chỉ nhìn nhau
cười, cũng chẳng nghĩ gì thêm. Họ không ngờ tất cả những chuyện này lại lọt đến
tai Lục Ứng Khâm.

Lục Ứng Khâm rất bận, một mình quản lý mấy công ty. Vì có
tiền sử là người xuất thân không trong sạch nên hơi một tí là bọn lưu manh lại
kéo đến, đòi đánh dọa giết, rất khó quản lý. Ngày nào cũng mệt lử với bọn thuộc
hạ.

Anh ta cúi đầu, chăm chú nhìn đống giấy tờ. Quan Nghĩa -
người trợ lý đắc lực của anh ta - đang đứng báo cáo kết quả công việc. Khi đề
cập đến những vấn đề khiến Lục Ứng Khâm thấy phiền lòng, anh ta liền chau mày,
thở dài nghĩ: Giá mà Du Đông vẫn ở đây thì tốt biết bao, đám thuộc hạ của mình
chẳng có tên nào giỏi giang cả!

Cuối cùng, Lục Ứng Khâm buông tập giấy tờ đang cầm trên tay
xuống, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sao dạo này chẳng thấy tin tức gì của tên Du Đông
vậy?”

Quan Nghĩa không ngờ Lục Ứng Khâm lại đột nhiên nhớ đến Du
Đông, ngây ra một chút rồi mới nói: “Nghe nói là đang hẹn hò yêu đương, có
người nhìn thấy anh ta đưa một cô gái rất xinh đẹp đi mua đồ ăn.”

“Mua đồ ăn? Hay đấy!” Lục Ứng Khâm bật cười. Quan Nghĩa đứng
bên cạnh không nói gì thêm, cẩn trọng quan sát anh ta.

Hơn sáu năm trôi qua, Lục Ứng Khâm cũng đã thay đổi nhiều.
Trước kia, anh ta là một thanh niên trầm tĩnh, ít nói, mỗi khi cười là khiến
người khác cảm thấy thoải mái và ấm áp. Giờ đây, anh ta trở thành một người đàn
ông có nhiều dã tâm, thủ đoạn. Anh ta nổi tiếng trên thương trường, ai nghe đến
tên cũng sợ xanh mật.

Anh ta gập tập giấy tờ lại, nheo nheo mắt, dửng dưng nói:
“Xem ra tôi phải tìm cơ hội để gặp Du Đông, tôi muốn xem người phụ nữ có thể
khiến anh ta tình nguyện đưa đi mua đồ ăn có bộ dạng thế nào?”

Cả đời Trình Đoan Ngọ cũng không thể ngờ rằng mình sẽ gặp
lại Lục Ứng Khâm trong tình cảnh đó.

Lúc đó, cô đang đeo tạp dề bận nấu ăn trong phòng bếp ở nhà
Du Đông. Cô đang nấu canh, mùi thơm phảng phất khắp phòng. Cô cầm một chiếc
thìa dài, khuấy đều rồi múc một ít để nếm.

Trong bếp vang lên đủ loại tiếng động nên cô không thể tập
trung. Hơn nữa, hơi nóng bốc nghi ngút khiến cô không nhìn rõ, chỉ nghe thấy
giọng một người đàn ông: “Cô ở đây làm gì vậy?”

Trình Đoan Ngọ chưa nhận ra sự khác biệt, cứ nghĩ là Du Đông,
cũng chẳng ngẩng lên nhìn, tiếp tục công việc của mình. Cô cười ngọt ngào,
giọng nói nhẹ nhàng và êm ái: “Anh nghĩ em vẫn là đại tiểu thư của trước kia à?
Em bây giờ đảm đang lắm, một tay làm tất cả việc nhà đấy!”

Nói xong, cô mới ngẩng lên. Nụ cười ngọt ngào bỗng tắt ngúm.
Như bị sét đánh trúng, cô đứng như trời trồng, không dám nhúc nhích, cũng chẳng
biết nên phản ứng thế nào. Khuôn mặt quen thuộc của Lục Ứng Khâm bất ngờ xuất
hiện ngay trước mắt khiến cô không kịp phản ứng.

Năm tháng trôi đi, vẻ trong sáng và lạnh lùng của thuở niên
thiếu đã hoàn toàn biến mất. Lục Ứng Khâm trước mặt rõ ràng không thay đổi
nhiều nhưng Trình Đoan Ngọ lại cảm thấy ánh mắt ấy hoàn toàn khác trước kia,
chỉ có thái độ lạnh lùng với cô là vẫn như xưa.

Hơi nóng trong bếp dày đặc. Trình Đoan Ngọ cứ nghĩ là mình
đang bị ảo giác. Cô đưa tay lên dụi dụi mắt rồi mở thật to, Lục Ứng Khâm vẫn
đứng trước mắt cô, không nhúc nhích, cũng chẳng mở miệng nói bất cứ câu gì.

Hóa ra, mọi thứ đều là thật.

Trong phút chốc, cô dường như mất đi khả năng ngôn ngữ.

Biết bao lần cô tưởng tượng ra cảnh sẽ gặp lại anh ta. Cô
từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nhưng không thể
nghĩ được rằng lại có thời khắc đau lòng thế này. Cô cắn chặt môi, im lặng nhìn
thẳng vào mắt Lục Ứng Khâm. Cuối cùng, cô vẫn phải chấp nhận bại trận trước ánh
mắt biết rõ tất cả của anh ta.

Cô cố tỏ vẻ trấn tĩnh, rửa sạch tay, cởi tạp dề rồi treo lên
tường. Cô vừa lễ phép vừa kinh ngạc nhìn Du Đông đang đứng ở giữa cô và anh ta
rồi nói: “Anh Du Đông, em nấu xong cơm canh rồi, em có chút việc nên phải về
đây.”

Cuối cùng, cô quay lại nhìn Lục Ứng Khâm, khẽ cúi đầu chào.
Từ đầu tới cuối, cô không nói với anh ta câu nào, chỉ muốn nhanh chóng thoát
khỏi khoảng không gian khiến cô sụp đổ này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3