Phi hồ ngoại truyện - Chương 80

80

Trình Linh
Tố gặp Độc Thủ Thần Kiêu

Mấy người nói chuyện hồi lâu, bỏ mặc Trình Linh Tố
đứng một bên.

Lục Phỉ Thanh cười nói:

- Đạo trưởng! Luận về võ công thì tiểu huynh đệ
đây đã đến bực phi thường, nhưng còn một vị thiếu niên anh hùng so với y còn
ghê gớm hơn nhiều. Chắc đạo trưởng không địch nổi y.

Vô Trần vừa cao hứng vừa bất phục vội hỏi:

- Người ấy là ai? Hiện giờ ở đâu?

Lục Phỉ Thanh lắc đầu đáp:

- Nhất quyết đạo trưởng không địch nổi y, tiểu đệ
khuyên đạo trưởng đừng kiếm y là hơn.

Vô Trần nói:

- Hừ! Lâu nay chúng ta không gặp nhau, bây giờ
thấy mặt là lại nói khoác rồi. Tiểu đệ không tin có nhân vật nào lợi hại đến
thế!

Lục Phỉ Thanh đáp:

- Hôm qua ở trong phủ Phúc Khang An khai diễn cuộc
đại hội chưởng môn các phái. Cao thủ đến đông như kiến, mỗi nhân vật đều có chỗ
độc đáo riêng biệt. Có đúng thế không?

Vô Trần hỏi lại:

- Đúng thế thì sao?

Lục Phỉ Thanh đáp:

- Tâm Nghiễn lão đệ đến quấy phá cuộc đại hội, lỡ
tay bị bắt. Triệu tam đệ bản lãnh như vậy cũng chỉ đoạt được một chiếc Ngọc
Long bôi. Tây xuyên song hiệp là Thường thị huynh đệ giá lâm chỉ cứu được hai
người ra. Nhưng vị thiếu niên anh hùng kia trong nháy mắt đã cướp được cả bảy
chiếc Ngọc Long bôi trong tay bảy vị cao thủ rồi liệng xuống đất cho vỡ ra. Y
thở hơi mấy phát đã khiến cho cuộc đại hội chưởng môn của Phúc Khang An tan ra
mây khói. Vô Trần đạo trưởng! Đạo trưởng thử liệu xem có đấu được với vị thiếu
niên anh hùng đó không?

Trình Linh Tố biết lão nói mình, mặt đỏ bừng lên, đứng
nép vào sau lưng Hồ Phỉ. Nhưng trong đêm tối, quần hào mải lắng nghe Lục Phỉ
Thanh nói không ai chú ý đến cô.

Một thiếu phụ xinh đẹp lên tiếng:

- Thưa sư phụ! Bọn đệ tử chỉ nghe cuộc đại hội
chưởng môn của Phúc Khang An bị người phá vỡ, nhưng không hiểu đầu đuôi vụ này
ra làm sao?

Mụ là Lý Ngoạn Chi, vợ Kim Địch Tú Tài Dư Ngư
Đồng.

Lục Phỉ Thanh hền đem vụ thiếu niên anh hùng kia
hùng diệu kế đối đáp như thế nào, thổi khói độc làm mọi người đau bụng, do đó
anh hùng thiên hạ sinh lòng ngờ vực Phúc Khang An bày mưu hãm hại rồi đại náo
thành cuộc hỗn loạn nhất nhất thuật lại. Quần hào nghe nói đều kính phục và ca
ngợi.

Vô Trần nóng nảy hỏi:

- Lục huynh nói hàng nửa ngày vẫn chưa thốt ra vị
thiếu niên anh hùng đó là ai?

Lục Phỉ Thanh cười đáp:

- Xa thì ở chân trời, mà gần thì ở ngay trứoc mắt.
Vị đó chính là Trình cô nương đây!

Quần hùng “ủa” lên một tiếng, bao nhiêu con mắt đổ
dồn vào Trình Linh Tố, nhưng chẳng một ai tin cô bé ốm nhắt, nho nhã là thế lại
trong khoảnh khắc quấy phá được cuộc đại hội đã dự bị hàng năm của Phúc Khang
An.

Nhưng Lục Phỉ Thanh là một người đức cao vọng
trọng trong võ lâm, khi nào lại bạ đâu nói đấy? Họ không tin cũng phải tin.

Nguyên Lục Phỉ Thanh mười năm trước đã gặp tai vạ
đồng môn. Sư huynh lão là Mã Ngọc, sư đệ là Trương Triệu Trọng đã bị thảm tử.
Phái Võ Đương đi vào chỗ suy vi. Lục Phỉ Thanh lên tiếp nhận chưởng môn, cố ý
chỉnh đốn lại môn phái, vì sợ Thanh đình nghi kỵ nên lão đành phải xuất gia, mang
đạo hiệu là Vô Thanh Tử. Hơn mười năm trời lão vẫn ẩn cư, triều đình cũng không
chú ý tới. Lần này Phúc Khang An triệu tập lại cuộc đại hội chưởng môn, một là
phái Võ Đương nổi danh ngang hàng với phái Thiếu Lâm, hai là nghĩ đến Trương
Triệu Trọng ngày trước đã vì triều đình xuất lực lập nên công lớn. Họ lại không
biết lai lịch của Lục Phỉ Thanh ra sao liền mời chưởng môn phái Võ Đương hạ
sơn.

Lục Phỉ Thanh tuy đã già mà hùng tánh vẫn còn như
trước. Lão biết hành động lần này của Phúc Khang An đem lại điều bất lợi cho
đồng đạo giang hồ.

Nhưng nếu lão khước từ là rước lấy nhiều sự phiền
não, nên một mình đến tham dự hội nghị để thừa cơ thám thính chân tướng cuộc
đại hội.

Đến lúc Tâm Nghiễn bị Thang Bái bắt giữ thì lão
mới ngấm ngầm ra tay giải cứu.

Bọn Trần Gia Lạc, Hoắc Thanh Đồng cùng quần hùng ở
Hồng Hoa hội từ đất Hồi Cươong xuống đến Bắc Kinh vì hôm nay là ngày giỗ Hương
Hương công chúa qua đời đã mười năm.

Quần hùng đến trước mộ nàng để tế điện.

Phúc Khang An thấy những nhân vật ở Hồng Hoa hội
đều xuất hiện trong cuộc đại hội chưởng môn liền đoán ngay quần hùng đến viếng
mộ Hương Hương công chúa, nhưng mộ nàng táng ở đâu thì cả vua Càn Long và Phúc
Khang An đều không biết rõ, nên phái Đức Bố thống lãnh mười tám tay cao thủ
trong đại nội ra ngoại thành điều tra khắp chỗ, hễ thấy người khả nghi là bắt
hoặc giết ngay. Không ngờ cuộc chiến bên cạnh Đào Nhiên Đình bọn Văn Thái Lai, Triệu
Bán Sơn chưa ra tay mà mười tám cao thủ trong đại nội đã bị thương chạy trốn
rồi.

Bọn Trần Gia Lạc biết rõ tính khí giới quan trường
ở Thanh đình. Bọn Đức Bố bại trận nhục nhã như vậy, mà những nhân vật Hồng Hoa
hội chưa hề kình động đến Hoàng thân đại quan thì nhất định là chúng giấu nhẹm
không ai nói tới chuyện ngộ địch ở Đào Nhiên Đình và quyết chẳng có chuyện điều
động binh mã đến trả thù. Vậy nơi đây tuy không cách xa kinh thành bao nhiêu, vẫn
có thể yên tâm nán lại.

Quần hào cùng Lục Phỉ Thanh là chỗ cố hữu trùng
phùng, lại gặp bạn mới là Hồ Phỉ và Trình Linh Tố, nên mọi người còn nhiều
chuyện muốn nói.

Đang lúc chuyện trò, bỗng nghe hai tiếng vỗ tay từ
đàng xa vọng tới, ngưng một chút lại vỗ thêm ba tiếng nữa.

Hán tử bé nhỏ thấp lùn tức Võ Gia Cát Từ Thiên
Hoành vỗ tay ba tiếng để đáp lại.

Vô Trần nói:

- Ngũ đệ, Lục đệ đến rồi!

Bỗng thấy hai người vọt tới nhanh như bay. Hai
người này thân hình cao nghễu cao nghều mà lại gầy khẳng kheo. Trong đêm tối
trông càng phát khiếp Hồ Phỉ đã gặp họ ở phủ Phúc Khang An nên biết là Tây
Xuyên Song Hiệp Thường Bạch Chí và Thường Hắc Chí.

Theo sau hai người còn có hai nhân vật đều bồng
đứa nhỏ trong tay. Hai nhân vật này chạy tới gần mới nhận ra là Nghê Bất Đại và
Nghê Bất Tiểu ở Song Tử môn. Hai đứa nhỏ dĩ nhiên là con song thai của Mã Xuân
Hoa.

Nguyên Nghê Bất Đại và Nghê Bất Tiểu ngó thấy hai
đứa nhỏ có cốt cách đã quyết liều mạng cướp cho bằng được. Thường thị huynh đệ
cũng là huynh đệ song thai, nghe anh em họ Nghê nói trong lòng xúc động, liền
nhân lúc cuộc đại hội đánh nhau loạn xà ngầu, trà trộn và nội viện Phúc phủ.
Lúc này Phúc Khang An và bọn thị vệ đang đau bụng, đều tưởng mình trúng phải
kịch độc nên ai nấy hốt hoảng tìm thuốc giải uống. Thường thị huynh đệ là những
cao thủ bậc nhất, đánh ngã bảy tám tên vệ sĩ chẳng khó khăn gì rồi đoạt lấy hai
đứa nhỏ chạy đi.

Hồ Phỉ ngó thấy hai đứa nhỏ liền nghĩ tới Mã Xuân
Hoa sắp chết đến nơi, chàng nhìn Trần Gia Lạc nói:

- Trần tổng đà chúa! Tại hạ mang một ý niệm hoang
đường thỉnh cầu Tổng đà chúa ưng cho một việc.

Trần Gia Lạc đáp:

- Hồ huynh đệ cứ nói ra. Chúng ta tuy mới gặp nhau
lần đầu, nhưng thần giao đã lâu. Tại hạ mà làm được nhất quyết y theo.

Hồ Phỉ bẽn lẽn nói:

- Ý niệm của tại hạ thật là kì dị, nói ra chỉ sợ
các vị cười cho.

Trần Gia Lạc mỉm cười hỏi:

- Những hành động của chúng ta người ngoài coi vào
thì cái gì mà chẳng hoang đường? Chuyện hoang đường này ra làm sao?

Hồ Phỉ đáp:

- Tổng đà
chúa đã miễn trách, vậy tại hạ xin nói!

Chàng trỏ vào hai đứa nhỏ nói:

- Hai đứa nhỏ này là con của Phúc Khang An. Mẫu
thân chúng ở trong tình trạng hấp hối.

Đoạn chàng đem chuyện gặp Mã Xuân Hoa ở Thương gia
bảo lược thuật từ đầu đến cuối. Hiện nay Mã Xuân Hoa bị trúng độc hết bề cứu
chữa.

Quần hùng nghe nói đến, huyết mạch căng thẳng, nỗi
lòng phẫn nộ đến cùng cực.

Vô Trần đưa ra ý kiến quay lại thành Bắc Kinh đâm
chết ngay tên vô tình bạc nghĩa Phúc Khang An.

Từ Thiên Hoành nói:

- Đêm qua trong thành đã xảy cuộc náo loạn động
trời, mà bây giờ chúng ta mạo hiểm tiến vào Phúc phủ thì nhất định chẳng thể
đâm chết được Phúc Khang An mà còn e mất mạng cả đống.

Trần Gia Lạc gật đầu đáp:

- Bây giờ cổng trước sau Phúc phủ dĩ nhiên có rất
nhiều quân mã canh giữ, làm sao hạ thủ được? Có trà trộn vào thành cũng khó
khăn vô cùng! Mục đích của chúng ta đi chuyến này là tế điện công chúa, không
nên vì nóng giận một thời làm tổn thương các huynh đệ. Hồ huynh đệ! Huynh đệ
yêu cầu ta chuyện gì?

Hồ Phỉ đáp:

- Tại hạ thấy Tổng đà chúa từ Hồi Cương xuống Bắc
Kinh chẳng quản đường xa vạn dặm để tế mộ một vị công nương. Tình thâm nghĩa
trọng như thế thật là hiếm có. Ngày trước tại hạ cũng chịu ơn trọng vì một lời
nói của Mã cô nương không sao báo đền được trong lòng rất áy náy. Bây giờ thấy
cô đang lúc lâm chung, thương nhớ ái tử. May sao Thường thị song hiệp giải cứu
được hai đứa nhỏ. Lại còn chuyện nữa là y muốn gặp lại tên gian tặc Phúc Khang
An một lần cuối cùng. Tuy y đến chết vẫn chưa tỉnh ngộ, nhưng tình trạng thật
khả lậu, vì y quyết giữ mối chung tình.

Chàng nói tới đây vẻ mặt buồn thiu, không biết nói
sao được nữa.

Trần Gia Lạc nói:

- Ta hiểu rồi! Phải chăng Hồ huynh đệ muốn ta đóng
giả làm tên gian tặc thương thiên bại lý, vong tình bội nghĩa Phúc Khang An đến
an ủi Mã cô nương?

Hồ Phỉ khẽ đáp:

- Chính thế!

Quần hùng nghe Hồ Phỉ nói ý niệm hoang đường, quả
nhiên có điều khác lạ đều không khỏi cười thầm.

Trần Gia Lạc đưa nhãn quang nhìn phía xa xa, buồn
rười rượi nói:

- Vị công nương ở trong mộ này mà lúc lâm tử được
gặp ta thì nàng sung sướng biết chừng nào?

Ông quay lại nhìn Hồ Phỉ nói:

- Được rồi! Ta sẽ đến gặp Mã cô nương!

Dút lời ông từ trên gò đất đi xuống.

Hồ Phỉ trong lòng xiết bao cảm kích nghĩ thầm:

- Trần Gia Lạc gầm mây thét gió, anh hùng thiên hạ
đều kính phục suy tôn. Nay y mới gặp ta lần đầu mà ta là kẻ vãn sinh hậu bối, thỉnh
cầu một việc hoang đường mà y cũng vui lòng ưng thuận. Sau này y có bảo ta nhảy
vào dầu sôi lửa bỏng ta cũng quyết không từ chối.

Quần hùng cưỡi ngựa do Hồ Phỉ đưa đường, về tới
Dược Vương miếu vào lúc bình minh.

Hồ Phỉ hai tay dắt hai đứa nhỏ dẫn Trần Gia Lạc
vào miếu.

Trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, cây đèn khô dầu, ngọn
lửa còn bằng hạt đậu sắp tắt mà chưa tắt hẳn.

Mã Xuân Hoa nằm trên bệ đất hơi còn thoi thóp.

Hai đứa nhỏ nhảy lên sập đất lớn tiếng gọi:

- Má má! Má má!

Mã Xuân Hoa dương mắt lên nhìn thấy ái tử. Nàng
phấn khởi tinh thần, không hiểu một luồng khí lực từ đâu đưa tới khiến nàng ôm
choàng hai đứa nhỏ vào lòng, miệng nói:

- Hài tử! Hài tử! Má nhớ hai con muốn chết!

Ba người ôm nhau hồi lâu, Mã Xuân Hoa đảo mắt nhìn
thấy Hồ Phỉ, liền bảo chúng:

- Hài tử! Từ nay các ngươi đi theo Hồ thúc thúc...
nghe lời thúc thúc dạy bảo... các ngươi hãy lạy thúc thúc làm nghĩa... nghĩa...

Hồ Phỉ hiểu tâm ý nàng liền đáp:

- Được rồi! Tiểu đệ sẽ thu chúng làm nghĩa tử! Mã
cô nương cứ yên lòng.

Mã Xuân Hoa lộ vẻ vui mừng giục:

- Mau... mau dập đầu... lạy nghĩa phụ. Để má má...
yên dạ...

Hai đứa nhỏ liền quỳ lạy trước mặt Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ để bon chúng lạy bốn lạy rồi bồng hai đứa
nhỏ lên khẽ nói:

- Mã cô nương! Cô nương còn trăn trối điều gì nữa
không?

Mã Xuân Hoa thều thào đáp:

- Sau khi tiện thiếp chết rồi... xin Hồ huynh đệ...
đem thi thể... táng bên phần mộ Từ Tranh... Y thật đáng thương... từ thưở nhỏ y
rất thương yêu tiện thiếp... mà tiện thiếp lại không thương yêu y.

Hồ Phỉ nói:

- Được rồi! Tại hạ nhất định làm theo lời cô
nương.

Chàng không ngờ lúc lâm tử nàng lại nghĩ đến
truợng phu, nên trong mối đau lòng chàng còn cảm thấy một chút vui mừng.

Không ngờ Mã Xuân Hoa thở dài sườn sượt nói:

- Phúc công tử! Tiện thiếp muốn gặp công tử một
lần nữa!

Trần Gia Lạc vào phòng rồi vẫn đứng bên cửa, Mã
Xuân Hoa chưa ngó thấy!

Hồ Phỉ gục gặc cúi đầu bồng hai đứa nhỏ len lén ra
khỏi phòng.

Trần Gia Lạc từ từ bước đến truớc giường.

Hồ Phỉ lúc bước chân ra ngoài, còn nghe Mã Xuân
Hoa “ủa” lên một tiếng đầy vẻ vui mừng, luyến ái...

Hồ Phỉ bâng khuâng di ra cổng miếu, bỗng nghe
tiếng địch buồn rầu nổi lên.

Đó là Kim địch tú tài Dư Ngư Đồng đang thổi sáo
dưới gốc cây.

Hồ Phỉ chấn động tâm thần. Ngày trước chàng ở
Thương gia bảo đã nghe Phúc Khang An thổi khúc nhạc triền miên luyến ái này.

Trong tiếng sáo của Kim địch tú tài dường như đang
kể lể một thiên cổ sự luyến ái mà còn bao hàm mối thương tâm cùng mối bất hạnh.

Ai nấy đều ngẩn người ra mà nghe, lẳng lặng không
nói gì, tựa hồ như tưởng nhớ lại những chuyện ngon ngọt, những cảnh thê lương
trong đời mình.

Đến cả Vô Trần đạo trưởng hào khí ngất trời cũng
phải nhớ đến một việc đã lâu lắm ở một nơi xa thẳm. Đó là một vị tiểu thư nhà
quan người xinh đẹp nhưng lòng dạ tàn độc đã lừa lão tự chặt một cánh tay.

Tiếng địch thê lương réo rắt một hồi.

Trần Gia Lạc ở trong cửa miếu từ từ cất bước đi ra
nhìn Hồ Phỉ gật đầu.

Hồ Phỉ biết Mã Xuân Hoa đã lìa bỏ cõi trần. Trước
khi lâm tử nàng được thấy con yêu, lại được gặp mặt tình lạng. Nhưng chàng
không hiểu nàng đã nói gì với Trần Gia Lạc. Nàng thống trách con người bạc hãnh
vô tình, hay nàng kể lể mối tình thân nhiệt suốt đời? Ngoài Trần Gia Lạc, trên
đời chẳng một ai hay.

Hồ Phỉ ủy thác Thường thị song hiệp và Nghê thị
huynh đệ đưa hai đứa con của Mã Xuân Hoa đến Hồi Cương trước rồi chàng lo tang
sự cho Mã Xuân Hoa xong sẽ đến Hồi Cương tụ họp.

Trần Gia Lạc thống lãnh quần hùng, vòng tay cáo
biệt Hồ Phỉ rồi lên ngựa đi về phía Tây.

Thủy chung Hồ Phỉ không nhắc tới Viên Tính.

Lạ hơn nữa là cả bọn Triệu Bán Sơn, Lạc Băng đều
cũng không nói đến nàng.

Chẳng hiểu Viên Tính đã gặp họ chưa, hay là bọn họ
vĩnh viễn không muốn nhắc tới tên nàng với chàng.

Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố vào tàng xá, khẽ đẩy cửa
phòng thì thấy Mã Xuân Hoa nằm chết trên giường, khóe miệng vẫn còn nét cười, vẻ
mặt rất khoan khoái.

Hồ Phỉ sa lệ nói:

- Nhị muội! Y yêu cầu ta đem thi thể táng ở bên
cạnh phần mộ trượug phu, nhưng hiện giờ cuộc truy nã rất gắt. Chỗ nào địch nhân
cũng rượt theo để bắt chúng ta. Nếu dọc đường còn khiêng quan tài thì tất gặp
nhiều sự rắc rồi. Chi bằng theo lễ hỏa táng, đem cốt hôi đi tiện hơn.

Trình
Linh Tố khen phải.

Hồ
Phỉ cúi xuống toan ôm thi thể Mã Xuân Hoa lên.

Trình
Linh Tố đột nhiên giữ lấy tay chàng nói:

- Hãy
khoan!

Hồ
Phỉ nghe thanh âm có vẻ quan trọng cấp bách, vội rụt tay hỏi:

- Chuyện
gì?

Trình
Linh Tố chưa kịp trả lời, Hồ Phỉ đã nghe tiếng thở rất khẽ từ phía sau. Chàng
quay đầu nhìn lại thì thấy phía sau cánh cửa tăng xá có hai người ẩn.

Một
người lưng còng, chính là Tiết Thước, tam sư tỉ của Trình Linh Tố.

Còn
người kia thân thủ cao nghệu, là Mộ Dung Cảnh Nhạc, đại sư huynh của cô.

Giữa
lúc ấy Trình Linh Tố đưa tay lên, một chút Xích yết phấn đã liệng vào dưới gầm
giường Mã Xuân Hoa.

Hồ
Phỉ động tâm nghĩ thầm:

- Chắc
dưới gầm giường có địch nhân rất lợi hại ẩn nấp.

Lại
thấy Tiết Thước giơ tay đẩy cửa phòng toan vọt ra.

Hồ
Phỉ hành động rất mau, ôm ngang lưng Trình Linh Tố nhảy vọt ra ngoài. Lúc qua
cửa chàng co chân đá vào cánh cửa đánh bình một tiếng, kẹp chặt Mộ Dung Cảnh
Nhạc và Tiết Thước vào giáp tường.

Mộ
Dung Cảnh Nhạc ráng chịu đau, nhưng Tiết Thước vì lưng còng mà bị đè ép vào
tường đau không chịu nổi cất tiếng kêu la.

Trình
Linh Tố vừ đứng vững lại đã thấy dưới gầm giường có khói đỏ mịt mờ.

Làn
Xích Yết phấn bị người dùng chưởng lực quạt bay lên. Tiếp theo bóng người
chuyển động chui ra. Mấy tiếng leng keng vang lên, trong tay người ấy vẫn cầm
chiếc nhạc ngựa. Tay mặt hắn vung đao chém xuống Hồ Phỉ.

Hồ
Phỉ nhìn rõ diện mạo liền nhận ra là Thạch Vạn Sân, mạo xưng Độc thủ Dược
Vương.

Trình Linh Tố la lên:

- Đừng đụng vào binh khí và người hắn.

Hồ Phỉ biết ngay khắp mình người kia chỗ nào cũng
có chất độc, chỉ để dlính vào mình một chút là hậu hoạn vô cùng. Chàng liền
bước qua mé tả ba bước để tránh đòn. Soạt một tiếng, chàng rút đơn đao ra chiêu
“giãn quả hồi cam” quay lại phản kích.

Chiêu đao chém tới cực kì mau lẹ.

Thạch Vạn Sân không tránh kịp đành vung đao lên đỡ
đánh choang một tiếng.

Lúc này Mộ Dung Cảnh Nhạc và Tiết Thước đã chạy
đến phía sau Thạch Vạn Sân.

Thạch Vạn Sân thấy đao pháp của Hồ Phỉ kì ảo, tý
lực lại cực kì mãnh liệt làm cho cánh tay hắn tê chồn, hắn không tiến lại công
kích nữa.

Hồ Phỉ lấy làm kì bụng bảo dạ:

- Cha này chuyên dùng độc mà võ công cũng ghê gớm
lắm! Chiêu Giãn quả hồi cam ta đánh bất ngờ, đến hảo thủ hạng nhất cũng không
đỡ nổi. Dè đâu hắn vẫn thản nhiên.

Bỗng nghe Mộ Dung Cảnh Nhạc lên tiếng:

- Trình sư muội! Đã thấy sư thúc, sao không dập
đầu bái kiến?

Trình Linh Tố hỏi:

- Vị sư thúc này ở đâu chui ra? Trước nay tiểu
muội chưa từng nghe ai nói đến?

Thạch Vạn Sân lạnh lùng hỏi lại:

- Ngươi đã nghe danh Độc thủ thần kiêu bao giờ
chưa? Chẳng lẽ sư phụ ngươi trước nay không dám nhắc đến tên ta?

Trình Linh Tố đáp:

- Độc thủ thần kiêu ư? Danh tự này dường như tiểu
tử đã từng đuợc nghe rồi. Sư phụ cũng nói trước kia người quả có một vị sư đệ, nhưng
y lạm dụng độc dược hại người, gây nên rất nhiều tội ác, nên bị sư tổ đuổi ra
khỏi môn trướng. Thạch tiền bối! Té ra tiền bối chính là sư đệ của gia sư ư?

Thạch Vạn Sân mỉm cười lạnh lùng hỏi:

- Cả lũ chúng ta đều nghiên cứu việc dùng độc dược,
sao còn giả vờ làm hảo nhân? Thạch mỗ chẳng thà làm chân tiểu nhân, chứ chẳng
thèm bắt chước sư phụ ngươi làm ngụy quân tử.

Trình Linh Tố tức giận hỏi:

- Gia sư đã giết người vô tội bao giờ chưa?

Thạch Vạn Sân đáp:

- Chẳng lẽ sư phụ ngươi còn giết ít người lắm ư?
Lão nói những người bị lão độc tử đều phạm tội đại ác, chết là đáng kiếp, nhưng
người ngoài đều bảo là không đúng như vậy. Nhất là những nhà có người bị hại
lại càng không phục.

Hồ
Phỉ trong lòng run lên nghĩ thầm:

Lời
nói của lão này xem ra cũng có đôi phần hợp lý.

Trình
Linh Tố nói:

- Phải
rồi! Gia sư cũng hối hận là đã hại người quá nhiều. Sau lão nhân gia quy y làm
hòa thượng, thường răn dạy bọn sư huynh sư muội tiểu tử quyết không được hại
người, trừ khi gặp trường hợp bất đắc dĩ. Suốt dời tiểu tử chưa từng sát hại
một ai.

Thạch
Vạn Sân cười lạt đáp:

- Giả
nhân giả nghĩa thì được ích gì? Ta coi ngươi thông minh lanh lợi, đúng là một
nhân tài kiệt xuất trong sư môn. Mấy đòn của ngươi trong cuộc đại hội chưởng
môn thật hay quá! Cả sư thúc ngươi suýt nữa cũng chết oan.

Trình
Linh Tố hỏi:

- Tiền
bối tự xưng là sư thúc của tiểu tử, lại mạo danh gia sư Độc Thủ Dược Vương. Nếu
Độc Thủ Dược Vương chân chính còn sống trên đời thì khi thò tay ra lấy Ngọc
Long bôi khi nào lại không hiểu trên chén có dính Xích yết phấn? Tiểu tử phun
khói “Tam ngô ngũ mô yêu” trong nhà đại sảnh, làm sao lão nhân gia cũng không
biết.


hỏi hai câu này làm Thạch Vạn Sân đỏ mặt không biết nói sao.

Thạch
Vạn Sân hồi còn nhỏ cùng Vô Sân đại sư học nghệ với nhau. Vì hắn lạm dụng độc
dược làm hại người lành nên bị sư phụ đuổi khỏi môn tường. Trong mấy chục năm
sau hắn đã tranh đấu với Vô Sân mấy lần. Cả hai người đều là đại hành gia về sử
độc. Nhưng mấy lần tỉ đấu Thạch Vạn Sân vẫn thua kém. Nếu Vô Sân đại sư chưa
quy y phật pháp lập lời trọng thệ quyết không giết người nữa thì Thạch Vạn Sân
khó lòng toàn mạng. Lần sau cùng, Thạch Vạn Sân bị Đoạn trường thảo làm cho đui
mù. Hắn trốn qua Diến Điện ở núi Dã Nhân, dùng tơ nhện trắng giải trừ độc tính
của Đoạn Trường Thảo, hai mắt mới sáng trở lại, nhưng mục lực bị kém trước rất
nhiều. Vì thế mà Ngọc Long bôi dính Xích Yết phấn, Trình Linh Tố hút thuốc nhả
hơi có chất độc, hắn cũng không phân biệt đuợc.

Huống
chi, Trình Linh Tố sau khi trồng Thất tâm hải đường là ông vua của các chất độc,
Xích Yết phấn trộn với bột Thất tâm hải đường khiến cho mùi vị khác lạ đều mất
hết mà độc tính càng lợi hại hơn.

Thạch
Vạn Sân ở núi Dã Nhân mựời năm mới chữa khỏi đôi mắt, trở về Trung Nguyên, được
tin Vô Sân đại sư chết rồi, đã chắc mẩm mình có thể xưng hùng thiên hạ. Dè đâu
sư huynh hắn lại có một đệ tử ghê gớm như Trình Linh Tố.

Trình
Linh Tố lúc ấy hóa trang làm mụ già xấu xa, Thạch Vạn Sân không ngờ mụ già này
hít thuốc thở hơi làm cho hắn ngã lăn ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3