Phi hồ ngoại truyện - Chương 79

79

Hồ Phỉ đả bại Thập bát cao thủ

Hồ
Phỉ đang nghi hoặc trong lòng, chàng nhìn ra những người bốn mặt đã tới gần lại
càng không hiểu.

Hơn
hai chục người này phần nửa mặc tăng bào màu đỏ, đều là những nhà sư ở Tây
Tạng. Phần còn lại đều mặt sắc phục vệ sĩ ở Thanh cung.

Hồ
Phỉ ghé tai vào gần Trình Linh Tố khẽ nói:

- Nhị
muội! Quả là chúng ta bị hãm vào bẫy của ác tặc. Hai mặt địch nhân giáp công, chúng
ta phải nhằm phương Tây mà xông ra.

Trình
Linh Tố chưa kịp trả lời đã thấy một tên vệ sĩ râu đen vượt đám đông tiến đến
lớn tiếng hỏi:

- Ha
ha! Phải chăng đạo trưởng là Vô Trần đạo nhân?

Đạo
nhân hỏi lại:

- Đã
biết tiếng Vô Trần còn ra khiêu chiến thì thật là lớn mật. Các hạ là ai?

Hồ
Phỉ nghe tên vệ sĩ râu đen nói vậy bất giác buột miệng hỏi:

- Vô
Trần đạo trưởng đấy ư?


Trần cười đáp:

- Chính
thị! Triệu tam đệ khoe tiểu huynh đệ là bậc anh hùng, quả nhiên không sai.

Hồ
Phỉ cả mừng hỏi: -

Nhưng... nhưng... Phúc Khang An... Triệu tam
ca hiện ở đâu?

Đại
hán râu đen trả lời Vô Trần:

- Tại hạ là Đức Bố!

Vô Trần hỏi:

- Ủa! Ông bạn là Đức Bố ư? Ở Hồi Cương ta từng
nghe người ta nói: Mới đây Hoàng đế kiếm được một tên ưng khuyển mạnh nhọn móng
sắc kêu là Đức Bố gì đó, hiệu xưng là Đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu gì đó, dùng làm
Đới Đao thị vệ gì đó, có phải là các hạ không?

Đạo nhân nói luôn ba tiếng “gì đó” khiến Đức Bố
nổi giận quát:

- Phải rồi! Ngươi đã biết tên ta sao còn dám càn
rỡ dưới chân thiên tử? Ngươi thật là lớn mật!

Hắn chưa dứt lời đã vung kiếm đâm tới Vô Trần.

Vô Trần vung kiếm lên gạt đánh choang một tiếng.
Kình lực của cả hai người đều mãnh liệt.

Kiếm chiêu của Vô Trần liên miên không dứt. Kiếm
chiêu của Đức Bố không mau lẹ bằng, nhưng giữ môn hộ rất kín đáo.

Thỉnh thoảng hắn mới đâm trả lại một miếng nhưng
cực kì tàn độc. Cái danh hiệu “Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ” thực không phải ngẫu
nhiên mà được.

Hồ Phỉ đã nghe Triệu Bán Sơn nói đến nghĩa huynh
của y là Vô Trần đạo nhân kiếm thuật tinh thông, thiên hạ không ai bì kịp.
Không ngờ chàng đấu với lão đã ngoài trăm chiêu mà vẫn giữ được thế quân bình, chàng
không khỏi mừng thầm, nhưng lại nghĩ:

- May mà ta chưa biết lão chính là Vô Trần đạo
trưởng, nếu không thì oai danh của lão làm cho khiếp đảm, e rằng không chống
nổi một trăm chiêu đã thất bại rồi.

Hồ Phỉ đang chú ý đến tình hình tỉ đấu của Đức Bố
và Vô Trần thì hai tên vệ sĩ ở Thanh Cung đã tiến lại quát:

- Hạ khí giới xuống!

Hồ Phỉ hỏi:

- Để làm gì?

Một tên thị vệ hỏi lại:

- Ngươi dám chống cự chăng?

Hồ Phỉ hỏi:

- Chống cự thì làm sao?

Thị vệ qụát:

- Tên tiểu tặc này ngang ngược thật!

Gã vung đao chém tới. Hồ Phỉ nghiêng mình né tránh,
phản kích lại một đao. Không ngờ một tên thị vệ khác tay cầm một cây thiết trùy
chênh chếch đánh tới cây trùy đánh vào lưỡi đao của Hồ Phỉ.

Tý lực gã này rất mạnh mà binh khí lại trầm trọng
khủng khiếp.

Sau khi gắng sức chiến đấu với Vô Trần, cánh tay
Hồ Phỉ đã ngâm ngẩm tê chồn. Chàng cầm thanh đơn đao không chắc tuột khỏi tay
bay đi.

Gã kia xoay ngang ngọn trùy đánh xuống sau lưng Hồ
Phỉ.

Hồ Phỉ tuy mất binh khí song vẫn không bối rối. Chàng
nghiêng mình tránh khỏi đòn trùy, thuận thế huých khuỷu tay vào sau lưng đối
phương.

Tên thị vệ lớn tiếng la:

- Úi chao! Thằng nhỏ này giỏi thiệt!

Gã đau quá suýt nữa cây thiết trùy tuột xuống.

Tiếp theo lại hai tên thị vệ sấn lại giáp công.
Một tên cầm tiêu, một tên chống cây đoản thương.

Trình Linh Tố lên tiếng:

- Đại ca! Tiểu muội lại giúp đại ca.

Cô rút thanh Liễu diệp đao toan xông vào trợ
chiến.

Hồ Phỉ nói:

- Nhị muội bất tất phải can thiệp! Hãy coi tiểu
huynh tay không đoạt khí giới!

Trình Linh Tố thấy chàng xuyên qua xuyên lại giữa
bốn địch nhân, tuy bề ngoài coi có vẻ nguy hiểm, nhưng thấy chàng vẻ mặt rất
ung dung.

Trình Linh Tố liền dừng lại đứng một bên chuẩn bị.

Hồ Phỉ thi triển Tứ tượng bộ pháp bước qua bất
động một bước, lui lại mé Tây nửa bước.

Bốn tên cao thủ vệ sĩ bao vây, bốn thứ binh khí
nặng có nhẹ có, tả hữu giáp công, nhưng bộ pháp của Hồ Phỉ rất kì diệu, chàng
chỉ né tránh mọi chiêu thức đánh tới chỉ hơn chừng sợi tóc.

Trình Linh Tố ban đầu lo ngại cho chàng, nhưng coi
một lúc lâu cô rất yên tâm vì bộ pháp của chàng linh diệu tuyệt luân.

Bốn tên thị vệ này đều là người Mãn Châu. Trước
khi vào làm thị vệ ở Thanh Cung, chúng đã nổi tiếng là Liêu Đông tứ kiệt và bản
lãnh đáng liệt vào hàng cao thủ hạng nhất võ lâm.

Hồ Phỉ trông cậy vào Tứ tượng bộ để bảo vệ. Thỉnh
thoảng chàng vẫn gặp cơ hội phản công nhưng chưa đắc thủ lần nào, vì chàng đều
phải tránh hiểm chiêu của đối phương đánh tới. Chàng nghĩ lại mới vỡ lẽ ra tại
mình vừa kịch chiến với Vô Trần đạo nhân đã mất sức lực quá nhiều. Hiện giờ
nguyên khí chưa phục hồi mà phải vận dụng chân lực nên không thể phát huy được
quyền chiêu đến chỗ tinh diệu. Chàng liền bình tâm tĩnh trí trở lại, chỉ né
tránh chứ không phản kích để vừa thủ vừa điều hòa hơi thở.

Bên kia Vô Trần đánh ráo riết mấy chục chiêu, nhưng
đều bị Đức Bố gạt đi.

Lão trong lòng nóng nảy nghĩ thầm:

- Đã mười năm ta không xuống đến Trung Nguyên, bữa
nay mới ra tay lần đầu đã bất lợi. Phải chăng ta già rồi và đã thành đồ bỏ?

Lão có biết đâu bản lãnh của Đức Bố thực có chỗ hơn
người.

Đức Bố lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Hắn càng đánh
lâu càng sợ hãi vì nhận ra kiếm chiêu của đạo nhân đã đến trình độ xuất quỷ nhập
thần, dần dần hắn lâm vào tình trạng đón đỡ không nổi. Hắn tự nhủ:

- Ta đã từng ngang dọc giang hồ mà chưa gặp phải kình
địch nào ghê gớm như bữa nay. Nếu ta thất bại thì những gì “khâm tứ hoàng mã
quái”, Thanh Cung thị vệ tổng quản”, “Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ, thống lãnh thập
bát cao thủ” chẳng còn uy tín nữa.

Hắn nghĩ vậy liền phấn khởi tinh thần gắng sức
chống đỡ.

Vô Trần thấy Hồ Phỉ tay không mà một mình chống
chọi với bốn người còn lão chỉ có một địch nhân cũng không hạ nổi thì thật là
kém cỏi. Bản tính lão vốn rất hiếu thắng, liền tấn công ráo riết, mỗi chiêu đều
ráng chiếm thượng phong.

Đức Bố thấy địch nhân tấn công gắt gao, vội múa
kiếm thành một màn ánh sáng bảo vệ quanh người. Hắn tự biết mình không địch nổi,
đã mấy lần toan gọi thuộc hạ xông vào trợ chiến, nhưng lại nghĩ tới nếu tỏ ra
khiếp nhược thì thanh danh cả đời trôi theo dòng nước, nên cố sức nhẫn nại. Hắn
cho là Độc tý đạo nhân đã tuổi cao thì đánh lâu cũng phải mệt. Lúc đó sẽ có cơ
thủ thắng.

Vô Trần càng đánh càng hăng, bọn thị vệ sinh lòng
kinh hãi mà kiếm quang của hai người vọt lên như cầu vồng, không nhìn rõ chiêu
số của ai nữa. Quần hào đứng trên gò cao theo dõi cuộc đấu yên lặng, lại thấy
Vô Trần có vẻ thắng thế nên ai cũng mừng thầm.

Đột nhiên Vô Trần quát to lên một tiếng:

- Này.

Một tiếng choang vang lên, Vô Trần phóng kiếm đâm
vào trước ngực Đức Bố. Tiếp theo là những tiếng rắc rắc, thanh kiếm trong tay
lão bị gãy rổi.

Nguyên Đức Bố đã mặc cương giáp trong người nên
tuy bị kiếm đâm trúng mà chẳng tổn thương chi hết, còn làm gãy trường kiếm của
đối phương.

Vô Trần đang sửng sốt thì Đức Bố phóng kiếm đâm
tới trúng vai bên phải lão.

Mọi người đứng trên gò gất giật mình kinh hãi.

Hai hán tử xông tới cứu viện, nhưng bỗng nghe Vô
Trần quát:

- Ngưu đầu trịch xoa!

Thanh kiếm gãy trong tay lão bay ra đâm vào cổ
họng Đức Bố.

Đức Bố la lên một tiếng ngã ngửa về phía sau.

Vô Trần cười ha hả nói:

- Ngươi thắng hay là ta thắng?

Đức Bố trúng kiếm ở cổ, tuy chưa đến nỗi trí mạng,
nhưng mất hết ý chí chiến đấu, cất tiếng run run đáp:

- Đạo trưởng thắng rồi!

Vô Trần cười nói:

- Ngươi đón
tiếp được bấy nhiêu kiếm chiêu của ta, lại đâm thương ta ở bả vai quả không
phải chuyện dễ dàng. Vậy ta tha mạng cho ngươi.

Hai tên thị vệ nâng đỡ Đức Bố lùi sang một bên.

Vô Trần rất lấy làm đắc ý. Tuy lão bị thương ở vai
khá nặng mà vẫn chẳng quan tâm. Lão từ từ đi lên gò đất để mọi người buộc vết
thương cho. Lão không ngớt chỉ trỏ bình luận bộ pháp của Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ nhận thấy tinh lực đã phục hồi, chàng hít
một hơi chân khí đột nhiên tấn công, quyền đấm chân đá.

Những tiếng “úi chao”, “trời ơi”, vang lên.

Đơn đao, thiết trùy, cương tiên, hoa thương, bốn
món binh khí kế tiếp bay xa.

Hồ Phỉ đá ngã hai tên, vưng quyền đánh một tên
ngất xỉu. Tiếp theo tay trái chàng nhả chưởng đánh tên thị vệ phía hậu miệng
hộc máu tươi, trốn chạy thục mạng.

Quần hào trên gò đất hoan hô như sấm dậy.

Thanh âm Vô Trần càng vang dội:

- Tiểu Hồ Phỉ! Đòn đánh của ngươi thật là tuyệt
diệu!

Tiếng hoan hô chưa dứt, năm sáu tên thị vệ xông
tới bên Hồ Phỉ và đều chân tay không.

Tên thị vệ mé tả nói:

- Bây giờ chúng ta tỉ đấu tay không!

Hồ Phỉ đáp:

- Hay lắm!

Chàng vừa dứt lời, đột nhiên hai chân bị người ôm
chặt. Tiếp theo một người nhảy lên lưng. Cánh tay hắn như sắt chịt cổ chàng.
Lại thêm một người ôm lưng, hai người kéo hai tay chàng.

Nguyên lần này mười tám tay cao thủ ở đại nội do
Đức Bố thống lãnh đều kéo đến. Mười tám tên này bốn tên người Mãn Châu, năm tên
người Mông và chín nhà sư ở Tây Tạng.

Từ khi vua Càn Long xảy chuyện với Hồng Hoa Hội, không
tin người Hán nữa. Những thị vệ thân tín kề cận bên mình đều lựa chọn những
dũng sĩ Mãn Châu, Mông Cổ, Tây Tạng xung vào bọn Tứ Mãn, Ngũ Mông, Cửu Tạng, đều
là những tên thị vệ được lựa chọn rất kỹ càng vào đại nội. Năm tên thị vệ người
Mông Cổ chuyên nghề đô vật. Hồ Phỉ không kịp đề phòng liền bị chúng hạ một cách
bất ngờ.

Chàng bị chúng bắt giật mình kinh hãi, nhưng rồi
mừng thầm nghĩ:

- Cầm Nã thủ pháp chính là môn võ công gia truyền
sở trường của nhà ta rồi.

Chàng thấy hai tay bị địch nhân nắm giữ, liền lùi
lại phía sau tựa hồ ngã ngửa ra. Hai tay chàng thuận thế vận dụng kình lực đập
mạnh một cái khiến hai tên thị vệ đụng đầu vào nhau, đồng thời ngất xỉu.

Hai tay chàng tự do rồi, liền vặn tay tên thị vệ
chịt cổ mình thật mạnh nghe đánh “rắc” một tiếng, xương cổ tay gã đã bị gãy
rời.

Tiếp theo hai tiếng “rắc, rắc” vang lên, chàng lại
bẻ gãy xương tay hai tên ôm lưng mình.

Năm tên thị vệ Mông Cổ này rất tinh thông nghề đô
vật, những dũng sĩ cả năm chủng tộc Hán, Mãn, Mông, Hồi, Tạng rất ít người địch
nổi bọn chúng.

Hồ Phỉ dùng tiểu xảo bẻ gãy xương là không đúng
quy củ đô vật. Hai tên thị vệ bị gãy xương trong lòng tức giận, tuy không còn
sức tái đấu vẫn hậm hực kêu:

- Phạm quy! Phạm quy!

Hồ Phỉ cười đáp:.

- Đánh nhau mà cũng có quy củ ư? Bọn ngươi năm tên
đánh một mình ta, có phạm quy hay không?

Hai tên thị vệ nghĩ lại thấy chàng nói cũng đúng.
Năm người đánh một là không phải lối, nên cũng không la “phạm quy” nữa.

Còn một tên cố chết ôm ghì hai chân Hồ Phỉ, vận
hết kình lực định vật chàng té xuống.

Hồ Phỉ quát hỏi:

- Ngươi có buông tay không?

Gã kia đáp:

- Dĩ nhiên không buông.

Hồ Phỉ vươn tay trái chụp vào huyệt Đại truy ở sau
lưng gã. Lập tức toàn thân gã tê chồn phải buông tay.

Hồ Phỉ nhấc bổng gã lên liệng ra ngoài xa mấy trượug
đánh huỵch một tiếng. Tia nước bắn tung tóe. Hắn bị liệng trúng xuống ao bùn
giữa đám lau sậy. Tên thị vệ này toàn thân ngập trong bùn, chìa đầu lên miệng
thét be be.

Hồ Phỉ đã chiến đấu hồi lâu với bốn tên thị vệ Mãn
Châu, lại hạ năm tên Mông Cổ một cách mau lẹ.

Quần hào đứng trên gò đất không nhịn được nổi lên
tràng cười ha hả.

Tiếng cười chưa dứt thì chín nhà sư Tây Tạng chống
binh khí lại bao vây Hồ Phỉ. Binh khí của chín người này không giống nhau. Nào
giới đao, nào tích trượug, lại nhiều thứ kì hình quái trạng, Hồ Phỉ chưa từng
thấy qua và không hiểu tên gọi là gì.

Chín nhà sư Tây Tạng thái độ ngưng trọng, không
nói nửa lời. Chúng đứng thành thế bao vây. Bộ pháp vừa nhẹ nhàng vừa vững chãi.
Đúng là những tay kình địch.

Chín nhà sư đứng lác đác mỗi người một nơi, tựa hồ
bày ra thế trận gì đó.

Hồ Phỉ tay không binh khí, trong lòng ngấm ngầm
kinh hãi. Chàng tự hỏi:

- Ta lấy đao của Nhị muội, hay đoạt giới đao của
địch nhân?

Bỗng nghe một người trên gò đất hô:

- Tiểu huynh đệ! Đón lấy thanh đao!

Một thanh đơn đao từ gò đất liệng xuống. Tiếng gió
rít lên veo véo, đủ tỏ người liệng đao sức mạnh ghê hồn.

Hồ Phỉ bụng bảo dạ:

- Những bạn hữu của Triệu tam ca quả là những tay võ
nghệ cao cường. Họ liệng đao như vậy ta không làm được.

Thanh đao bay tới. Hai nhà sư Tây Tạng đứng gần
nhất không dám dùng binh khí đưa lên gạt mà phải tránh né sang hai bên.

Hồ Phỉ trong lòng xoay chuyển ý nghĩ rất mau:

- Trận pháp này không biết phá bằng cách nào. Chi
bằng nhân lúc hai tên tránh phi đao, ta hãy thừa cơ nhiễu loạn chúng một phen.

Thanh đơn đao bay đến rất mau. Ánh bạch quang lấp
loáng đã tới trước mặt.

Hồ Phỉ không đón lấy thanh đao mà đưa ngón tay đẩy
chuôi đao cho nó vọt lên không.

Chín nhà sư Tây Tạng rất lấy làm kì, bất giác
ngửng đầu nhìn thanh phi đao trên lưng chừng trời.

Hồ Phỉ liền chớp lấy thời cơ chớp nhoáng này sấn
lại cướp thanh giới đao của nhà sư đứng bên cạnh, chàng thi triển Hồ gia khoái
đao nhanh như gió.

Lúc này chàng hạ thủ quyết chẳng dung tình. Chín
nhà sư kẻ bị đứt tay người bị gãy chân. Thế là chín vị Lạt Ma mình mang tuyệt
nghệ chỉ vì hớ hênh một chút mà trúng kế dụ địch của Hồ Phỉ đến nỗi bị trọng
thương, thốt ra những tiếng rú thê thảm.

Cuộc thắng của Hồ Phỉ tuyệt xảo mà cũng cực kì
nguy hiểm.

Hồ Phỉ vừa thi triển xong môn khoái đao thì thanh
đao trên đỉnh đầu vừa rớt xuống. Chàng liệng giới đao đi, vươn tay đón lấy đơn
đao.

Thanh đao này sống dày lưỡi mỏng, rất trầm trọng, nặng
gấp ba thanh đao thường. Dưới ánh trăng chàng nhìn thấy rõ trên chuôi đao khắc
ba chữ: “Bôn lôi thủ”

Hồ Phỉ cả mừng lớn tiếng hô:

- Đa tạ Văn tứ gia đã liệng đao viện trợ.

Đột nhiên thanh âm một lão già ở phía sau la lên:

- Coi kiếm đây!

Tiếng hô chưa dứt, tiếng gió đã tới sau lưng.

Hồ Phỉ kinh hãi lẩm bẩm:

- Địch nhân này kiếm pháp ghê gớm quá.

Chàng vội xoay đao lại đỡ gạt. Dè đâu địch nhân đã
thu chiêu về, tiếp theo lại phóng kiếm đâm tới.

Hồ Phỉ lại xoay tay đỡ gạt lần thứ hai cũng không
trúng. Chàng toan quay lại nghinh chiến, nhưng kiếm chiêu của đối phương cực kì
thần tốc bức bách chàng không có cơ hội để xoay mình.

Hồ Phỉ kinh hãi vô cùng liền vọt về phía trước ra
xa nửa trượug. Chân trái chàng vừa chấm đất toan xoay mình lại, không ngờ địch
nhân như bóng theo hình lại phóng kiếm đâm tới. Hắn đâm tới sau lưng năm kiếm
liền, Hồ Phỉ đều gạt sểnh mà thủy chung vẫn chưa kịp xoay mình lại.

Chàng kịch đấu đã nửa đêm. Lúc đầu giữ đuợc thế
quân bình với Vô Trần.

Tiếp theo đả thương Tứ Mãn, Ngũ Mông, Chín Tạng
tất cả mười tám cao thủ.

Không ngờ lúc này vừa bị người tập kích ở phía sau,
bức bách chàng không xoay người lại được.

Ở vào thế tất bại, chàng đành mạo hiểm cầu may.
Vừa nghe chiêu kiếm bên địch phóng tới sau lưng, lần này chàng không đỡ gạt, xổ
về phía trước nằm sấp xoay mình ngửa mặt lên trời mới vung đao gạt thanh kiếm
bên địch.

Bỗng nghe địch nhân cất tiếng khen ngợi:

- Hay quá!

Hắn phóng chưởng đánh tới trước ngực. Hồ Phỉ cũng
phóng chưởng đánh ra. Hai chưởng đụng nhau, chàng cảm thấy chưởng lực nhu hòa
của đối phương có ẩn giấu sát khí, sực nhớ ra một người, buột miệng la:

- Té ra là lão!

Địch nhân cũng la lên:

- Té ra là các hạ!

Nguyên hai người này đụng chưởng vào nhau liền nhớ
tới cuộc đối chưởng ở trong phủ Phúc Khang An để giải cứu thiếu niên thư sinh
Tâm Nghiễn.

Cả hai người cùng lùi lại mấy bước.

Hồ Phỉ ngưng thần nhìn kỹ thấy người này râu tóc
bạc phơ, tướng mạo cổ kính. Chính là Vô Thanh Tử, chưởng môn phái Võ Đương.
Chàng không khỏi ngẩn người, chẳng hiểu đây là bạn hay là thù.

Lại nghe Vô Trần đạo nhân cười nói:

- Phi Thanh huynh! Võ công của tiểu lão đệ này ra
sao?

Vô Thanh Tử cười đáp:

- Y đã đấu được với Vô Trần đạo nhân năm trăm
chiêu thì trong thiên hạ ít kẻ bì kịp. Lão đạo đúng là kẻ cô lậu quả văn mới
không biết trong võ lâm đã nảy ra bậc thiếu niên anh hùng này.

Lão tra kiếm vào vỏ lại dắt tay Hồ Phỉ ra chiều
thân mật.

Hồ Phỉ thấy lão lúc này tráng khí bồng bột, so với
lúc ở đại hội chưởng môn thái độ hôn mê thật khác nhau xa, trong lòng rất lấy
làm kì.

Vô Trần nói:

- Tiểu lão đệ! Lão mũi trâu này trước khi xuất gia
kêu bằng Miên Lý Tàng Châm Lục Phỉ Thanh. Lão đệ hô y một tiếng đại ca xem nào!

Hồ Phỉ giật nảy mình kinh hãi nghĩ bụng:

- Miên Lý Châm Lục Phỉ Thanh ngày trước uy danh
lừng lẫy, nổi tiếng mấy chục năm nay, không ngờ hôm nay mình được giao thủ với
lão.

Chàng vội lạy phục xuống đất miệng hô:

- Vãn bối là Hồ Phỉ, khấu đầu bái kiến đạo trưởng.

Bỗng nghe phía sau có thanh âm cất lên:

- Đáng lý ngươi là vãn bối thật, nhưng Hồ huynh đệ
ơi, lão là lão ca của ta đó.

Hồ Phỉ đứng phắt dậy, thấy người đứng sau lưng
mình mặc trường bào, thân hình mập ú. Chính là Thiên Thủ Như Lai Triệu Bán Sơn.

Hồ Phỉ đối với vị nghĩa huynh này ngày mong đêm
nhớ, liền ôm choàng lấy mà reo lên:

- Tam ca! Tam ca làm tiểu đệ nhớ đến chết người.

Triệu Bán Sơn xoay mình lại nhìn thẳng vào mặt
chàng dưới ánh trăng hồi lâu rồi hớn hở nói: - Huynh đệ! Huynh đệ thành người
lớn rồi. Ca ca bữa nay lại trông thấy huynh đệ đả liền một lúc mười tám cao thủ,
trong lòng rất hoan hỉ.

Hồ Phỉ dắt tay Trình Linh Tố lại giới thiệu với Vô
Trần và Triệu Bán Sơn.

Triệu Bán Sơn nói:

- Hồ huynh đệ! Trình gia muội tử! Ta dẫn các vị
đến tham kiến Trần Tổng đà chúa của ta.

Hồ Phỉ giật mình kinh hãi hỏi:

- Trần tổng đà chúa! Lão nhân gia cũng đến đây ư?

Vô Trần cười đáp:

- Lão nhân gia vừa bị huynh đệ thống mạ một chặp, nào
thương thiên bại lý nào phụ tâm bạc hãnh gì gì đó, ngươi mắng tưới hạt sen lên
đầu! Ha ha! E rằng tổng đà chúa chúng ta chưa bao giờ bị thóa mạ tàn tệ đến
thế!

Hồ Phỉ sợ hết hồn miệng ấp úng:

- Đó là là Phúc Khang An...

Lục Phỉ Thanh cười đáp:

- Trần tổng đà chúa tướng mạo quá giống Phúc Khang
An. Đừng nói tiểu huynh đệ chưa quen biết hai nhân vật này lắm, mà cả những
người giáp mặt hàng ngày cũng còn nhận lầm.

Vô Trần cười nói:

- Nhớ tới năm trước chúng ta giải cứu Văn tứ đệ, Tổng
đà chúa giả làm Phúc Khang An bắt được Vương Duy Dương lừng danh đất Hà Sóc nào
đó...

Hồ Phỉ bàng hoàng một lúc rồi nói:

- Tam ca! Tam ca mau đưa tiểu đệ đến dập đầu tạ
tội với Tổng đà chúa.

Hai người chưa kịp đi lên gò đất, Trần Gia Lạc đã
dẫn quần hùng đi xuống.

Hồ Phỉ lạy phục xuống đất nói:

- Tiểu nhân đui mắt mạo phạm Tổng đà chúa, thật
đáng tội chết.

Trần Gia Lạc không chờ chàng nói hết lời đã đỡ
chàng dậy nói:

- Bậc đại trượug phu chỉ sợ bậc chính nhân quân tử
chứ không sợ phường ưng khuyển nô tài. Bữa nay ta đến Bắc Kinh được nghe hai
câu này lấy làm khoan khoái lắm. Tiểu huynh đệ! Nguyên hai câu này cũng đủ
khiến chúng ta không uổng một phen bôn tẩu.

Triệu Bán Sơn nhất nhất giới thiệu cùng quần hùng.

Hồ Phỉ đã ngưỡng mộ những nhân vật này từ lâu, nay
được găp mặt lấy làm vui sướng.

Chàng tạ ơn Văn Thái Lai đã liệng đao tương trợ, tạ
ơn Lạc Băng tặng bảo mã. Tâm Nghiễn cũng tạ lại ơn chàng đã giải huyệt cho gã
lúc ở phủ Phúc Khang An.

Vô Trần nở mặt nở mày, vạch chân trỏ tay kể lại
cuộc đấu kiếm với Hồ Phỉ và Đức Bố.

Lão lấy làm sung sướng vì ít khi gặp được hai cuộc
tỉ đấu như bữa nay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3